Mặc dù có bảy tám người lao về phía Quách Thanh Sơn, nhưng cao thủ cảnh giới Tông Sư lợi hại nhất trong số đó đã bị Lý Quân đánh chết, những người còn lại chỉ là cao thủ Ám Kình, căn bản không. phải là đối thủ của Quách Thanh Sơn.

Quách Thanh Sơn nghe xong lời Lý Quân nói, ra tay không chút nương tình, chiêu nào cũng độc ác.

Rất nhanh, trên võ đài chỉ toàn là thi thể chất chồng.

Đợi đến khi tất cả người Phù Tang đều bị đánh chết, trên khán đài mới vang lên một trận hoan hô.

Đối với những người Phù Tang này, bọn họ cũng đã sớm hận thấu xương.

Nhìn bãi xác chết đầy võ đài, Lý Quân suy nghĩ một chút, vội vàng căn dặn người quản lý võ đài: "Nhanh chóng đưa người đến bệnh viện, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện”

Nghe Lý Quân nói vậy, người quản lý võ đài Trương Tam Kim tỏ vẻ không nói nên lời

Lúc trước khi hạ lệnh giết người, anh không có chút lòng thương xót nào, bây giờ người ta đã bị đánh chết, còn đưa đến bệnh viện làm gì? Hôm nay hẳn ta mới thấy thế nào gọi là giả mèo khóc chuột...

Mặc dù trong lòng châm chọc, nhưng quản lý võ đài vẫn lập tức gật đầu đồng ý.

Mặc dù đây là Long quốc, nhưng người Phù Tang. chết ở thủ đô chắc chắn sẽ gây ra tranh cãi.

Đến lúc đó, nếu người Phù Tang dám tới gây chuyện, bọn họ sẽ nói rằng đã kịp thời đưa người đến bệnh viện, đáng tiếc là không cứu được, chặn đứng mọi lý do kiếm chuyện của Phù Tang.

Rất nhanh, có người mang cáng lên, khiêng từng thi thể xuống, đưa đến phòng cấp cứu, cấp cứu một hồi, lại dùng xe cứu thương đưa đến bệnh viện lớn. trong thành phố.

"Đi thôi, chúng ta cũng nên rút lui."

Lý Quân nói với Tống Chân bên cạnh.

Lúc này, Quách Thanh Sơn cũng đã trở lại bên cạnh Lý Quân, vừa mới giết chóc một hồi, trên người hắn còn mang theo vài phần sát khí.

Giết người Phù Tang, chỉ cần là người Long quốc thì đều không do dự.

Quản lý võ đài đích thân tiễn Lý Quân và những người khác ra ngoài, trên đường đi, rất nhiều người đứng từ xa chào hỏi Lý Quân.

Mãi đến khi Lý Quân hoàn toàn rời đi, vẫn có rất nhiều người nhìn theo hướng xe của anh

Còn bên kia, chàng trai trẻ mặc Givenchy thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp ngã ngồi xuống ghế, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.

Hôm nay tuy Lý Quân không tìm hẳn ta tính sổ, nhưng cũng đã dọa hắn ta sợ mất mật, nhất định sau này phải khiêm tốn hơn một chút.

Nhưng Lý Quân không biết rằng, kể từ sau chuyện này, chàng trai trẻ gặp ai cũng đều nói Lý Quân xứng đáng là cao thủ số một thủ đô, có khí chất, là bậc thầy thực sự.

Đó là điều mà Lý Quân không ngờ tới

Trở về biệt thự.

Ngồi xuống ghế sô pha, Quách Thanh Sơn đang định báo cáo với Lý Quân một số công việc ở thủ đô.

Thông thường vào lúc này, Tống Chân sẽ rất tự giác lên lầu, không làm phiền hai người.

Nhưng hôm nay Tống Chân lại không rời đi, ngược lại còn đến trước mặt Lý Quân, ấp úng, muốn nói lại thôi.

Lý Quân nhìn ra Tống Chân có chuyện muốn nói hỏi: "Tống Chân, có chuyện gì thì cứ nói đi”

"Lý Quân, tôi muốn gia nhập Chiến Long Điện."

Tống Chân lấy hết can đảm nói.

Nói xong, cô căng thẳng nhìn Lý Quân.

Lời cô nói khiến Lý Quân và Quách Thanh Sơn đều hơi ngạc nhiên.

"Tại sao?"

Lý Quân vô thức hỏi.

"Hiện tại nhà tan cửa nát, tôi cũng chẳng có nơi nào để đi, hơn nữa nhà họ Tống bị diệt, chính là vì tôi quá yếu đuối, tôi muốn trở nên mạnh mẽ."

Tống Chân nói, vẻ mặt kiên định, dường như sợ Lý Quân từ chối, cô lại bổ sung: "Lý Quân, tôi có thể chịu khổ, anh có thể khảo nghiệm tôi bất cứ điều gì, chỉ cần để tôi gia nhập Chiến Long Điện”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện