Vài giây sau.

Lâm Hải đầu đầy máu leo xuống xe.

Cơn điên loạn trước đó đã biến mất, thay vào đó là nỗi sợ hãi vô tận.

Lâm Hải hiểu rất rõ muốn lật xe chỉ bằng một cú đá cần dùng lực lớn như thế nào, chưa kể Lý Quân còn đối phó với chiếc xe đang điên cuồng lao tới.

Trên đường ông ta vẫn đang luôn nghĩ xem con át chủ bài của Lý Quân là ai, có thế lực gì, hoặc có những thứ gì khác.

Bây giờ ông ta đã biết rồi, giá trị lực lượng mạnh mẽ như vậy là con át chủ bài lớn nhất.

“Ông là Lâm Hải à?” Lý Quân hỏi.

Lâm Hải lau đi vết máu trên trán, gật đầu, giọng nói có chút khàn khàn: “Là tôi.”

Lý Quân lắc đầu nói: “Ông không được, tiếp tục gọi người khác đến đi.”

Vương Tuấn Dã ở bên cạnh đang đợi Lâm Hải cứu mình, lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng.


Dựa vào đôi tay kia của Lý Quân, hắn biết rằng Lâm Hải không có cơ hội chiến thắng trước Lý Quân.

Quả nhiên, Lâm Hải cười khổ nói: “Không cần gọi nữa, cho dù có kêu bao nhiêu người, cũng không đánh lại cậu.”

“Lần này, nhà họ Vương chúng tôi nhận thua, muốn giết muốn chặt gì thì cậu cứ động tay đi” Lâm Hải thở dài, cúi đầu.

Người thanh niên trước mặt này thật đáng sợ, nếu tiếp tục, rất có thể sẽ mang đến tai họa cho nhà họ Vương.

Nhà họ Vương cho dù có đến bao nhiêu người, trừ phi sử dụng vũ khí nhiệt cỡ lớn, nhưng điều đó không thực tế, nhà họ

Vương không có năng lực lớn như vậy.

Hơn nữa ai mà biết được đằng sau người này còn có thế lực gì.

Lâm Hải năm đó đi khắp Nam Bắc, ông ta biết rất rõ, không có tên quái vật nào là tự nhiên sinh ra cả.

Mười phút sau.


Lý Quân lấy ra một cái thẻ ngân hàng, ngồi lên một chiếc xe công vụ rời khỏi trang viên.

Trong thẻ có 10 triệu. Lý Quân trước đó đã từng yêu cầu công ty Thịnh Thế trả cho anh 10 triệu để đền tội nhưng bên kia nhất quyết không chịu nghe theo.

Lý Quân cũng vừa hay có cơ hội hoạt động tay chân một chút.

Về phần mối thù với nhà họ Vương, coi như đã trả được rồi.

Tuy nhiên, Lâm Hải là người thông minh, ông ta hẳn sẽ nói cho gia chủ nhà họ Vương thấu tình đạt lý, dùng tình cảm để nói chuyện.

Tất nhiên, nếu đối phương không biết sống chết thì Lý Quân cùng lắm sẽ đem chuyện đã xảy ra ngày hôm nay diễn lại lần nữa.

Không lâu sau khi Lý Quân rời đi, một chiếc xe địa hình quân sự đã lái vào trang viên.

Đường Trúc vội vàng xuống xe, nhìn thấy ngoài một đống lộn xộn, trong trang viên không còn một ai.

Cô vội vàng gọi điện cho Cố Nghiên.

Biết Cố Nghiên không sao, cô thở phào nhẹ nhõm.

“Có thể khiến Lâm Hải nuốt xuống cục tức này, ông chủ kia của tập đoàn Quân Lâm có thế lực thật không tầm thường!”

Đường Trúc thầm nghĩ trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện