Suy nghĩ một lúc, anh đi tới nhặt viên nguyên thạch kia lên rồi nói: “Thật hay giả, sau khi cắt ra sẽ biết thôi.”
Chu Bỉnh Khôn nhìn viên nguyên thạch, trên mặt có chút do dự.
Trong đổ thạch có câu: “Thà nứt một đường còn hơn cắt một miếng”.
Với một mảng xanh lớn lộ ra trên đá như vậy, sẽ rất khó để cắt ra được ngọc bích.
Ông ta không nhịn nói: “Ông chủ Lý,viên nguyên thạch này e rằng không thể thu được đồ tốt.”
Tôn Sư phụ ở bên cạnh thì hừ lạnh một tiếng.
“Tôi làm sao có thể nhìn lầm được chứ? Cậu muốn nhặt đồ tốt từ tay tôi? Chỉ sợ là cậu phải ngậm trái đẳng rồi!”
“Thậm chí tôi rất hoài nghi về thân phận ông chủ Lý này của cậu đó. Sẽ không phải là kiểu tên ất ơ nào đến đóng giả ông chủ chứ?”
Lời nói của Tôn sư phụ rất khó nghe.
Chu Bỉnh Khôn nghiêm túc chỉ trích: “Tôn sư phụ, ông có thể nghi ngờ năng lực giám định đá quý của ông chủ Lý, nhưng thân phận của ông chủ Lý thì không thể giả mạo được.”
Lý Quân phớt lờ họ, tìm Quách Phong Xuân yêu cầu một cây bút gel, vẽ một đường lên đó rồi nói: “Cắt nó từ đây.”
Người thợ cắt đá chỉ có trách nhiệm làm tốt công việc của mình, theo yêu cầu của Lý Quân, hắn nhận lấy viên nguyên thạch to bằng một nằm tay kia đặt dưới bánh răng máy cắt đá.
Cùng với âm thanh chói tai khó chịu vang lên, viên đá đã bị vỡ ra.
Những người xung quanh không khỏi rướn cổ, vây xem. Chỉ thấy mảnh đá vỡ có màu xanh lục trong suốt rất đẹp.
Màu xanh tuy hơi nhạt nhưng màu sắc rất sáng, có thể làm thành vòng tay.
Mọi người xung quanh lập tức đều đều ngạc nhiên. Thật sự là có ngọc ở bên trong.
Lúc này, ông chủ Quách và những người khác chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Vừa rồi họ lại nhận định rắng Lý Quân chỉ là người ngoài ngành.
Tôn sư phụ có vẻ có chút xấu hổ, hừ lạnh một tiếng: “Có lẽ chỉ là gặp may mà thôi.”
Lý Quân liếc qua đống nguyên thạch, lại lấy ra thêm hai viên. Đây thực sự là thứ anh đã chọn từ lâu trong quá trình quan sát.
Anh cầm hai viên nguyên thạch, dùng bút vẽ vài đường lên đó rồi nói với người thợ cắt đá: “Cắt ra đi”
Nhìn thấy Lý Quân tự tin như vậy, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ chờ mong.
Viên thứ hai chỉ mất chưa đầy một phút đã lộ ra màu xanh.
Còn viên thứ ba thì đến cắt vào một nửa mới lộ ra màu xanh lục.
Nói tóm lại là Lý Quân thực sự đã chọn được cả ba viên nguyên thạch chứa ngọc bích! Hơn nữa, tổng giá trị của ba viên này cộng lại vượt quá tám trăm nghìn, xét về giá nguyên thạch, những viên nguyên thạch này nhiều nhất chỉ có thể bán được hơn năm mươi nghìn.
Nói cách khác, nó đã tăng giá trị gấp gần mười sáu lần.
Lúc này, sự nghi ngờ của Chu Bỉnh Khôn đối với Lý Quân đã hoàn toàn bị xua tan, ông ta chỉ cảm thấy mình đã tìm được một bảo bối.
Lý Quân mỉm cười nhìn về phía Tôn sư phụ:
“Sao rồi? Tôn sư phụ, còn cho rằng tôi là người ngoài ngành không?”
Tôn sư phụ vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Quân, thở dài, cười khổ nói: “Chỉ trách tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, ông chủ Lý mới là cao thủ thực sự”
Ông ta cũng không khỏi không bị thuyết phục. Chu Bỉnh Khôn ở bên cạnh cũng hướng về phía Lý Quân xin lỗi: “Ông chủ Lý, vừa rồi tôi thực sự có chút nghỉ ngờ đối với cậu, tôi xin lỗi cậu.”
“Không sao đâu, tôi không để ý đâu.” Lý Quân khẽ mỉm cười.
“Đúng rồi, khi nào đi xem viên đá có giá trên trời kia?”
Chu Bỉnh Khôn vẻ mặt trịnh trọng: “Tôi dự định là ngày mốt đi. Ngày mai, ông chủ Lý có thể đi dạo một vòng ở Nam địa khu này, ngắm cảnh đẹp và thưởng thức đồ ăn ngon ở đây:
Lý Quân biết Chu Bỉnh Khôn còn phải làm một số chuẩn bị khác trước khi đổ thạch nên cũng không hỏi thêm nữa.
Vừa hay đã Biên Nam, anh cũng muốn vui chơi một chút.