Sau khi tổng đốc Vũ Tạ Hoa ra lệnh, người đàn ông mặc áo đen của đội Thiên Vệ dí súng vào đầu Lý Quân.
Ngay sau đó, từng dấy các thành viên trong đội Thiên Vệ chuẩn bị sẵn sàng.
Bọn chúng biết rất rõ, thanh niên trước mặt không dễ đối phó, nếu không thì Lý Quân cũng không thể đánh Trương Bưu đến mức gần chết. Cho nên chúng đã bố trí thiên la địa võng xong từ lâu.
Khuôn mặt An Đông Khải giễu cợt.
Thiếu gia nhà họ Trương bị đánh ở Sở Châu, ăn nói khép nép, thế mà lại lựa chọn cách dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa, chuyện này đã trở thành trò cười của tất cả các gia tộc ở thủ đô.
Nhưng nhà họ An lại không giống vậy, Trương Bưu bị đánh là chuyện nhỏ, nhà họ An bị mất mặt mới là chuyện lớn.
Bên cạnh, Chu Bỉnh Khôn đang chảy mồ hôi đâm đìa.
Có tiếng cánh quạt phát ra trên đầu họ.
Trên bầu trời, một hàng trực thăng nhanh chóng xuất hiện, bay vào khu vực phía trên trang viên.
Trong trang viên, sau khi nghe thấy tiếng trực thăng.
Vô số thành viên của Thiên Vệ bao gồm An Đông Khải, Vũ Tạ Hoa và những người khác lần lượt ngẩng đầu lên.
Nhìn sáu chiếc trực thăng chuyên dụng xuất hiện trong tầm mắt, tất cả chúng đều lộ ra vẻ bối rối.
Những chiếc trực thăng dường như đang tiến về phía trang viên của chúng.
“Chuyện này là sao?”
An Đông Khải nhìn Vũ Tạ Hoa, nghĩ rằng những chiếc trực thăng này do hắn sắp xếp.
Vũ Tạ Hoa lắc đầu, ánh mắt khó hiểu.
Những chiếc trực thăng này xuất hiện một cách kỳ lạ.
Đúng lúc này, sau khi di chuyển không ngừng, cuối cùng những chiếc trực thăng cũng dừng lại trên bầu trời phía trên trang viên.
Tiếng cánh quạt gầm rú càng lúc càng lớn.
Giờ phút này, ngay cả những người trong Thiên Vệ cũng quên mất việc hành quyết, tất cả đều ngơ ngác nhìn những chiếc trực thăng mới xuất hiện.
Vì khoảng cách không quá xa nên họ có thể thấy cánh cửa của trực thăng phía trên đang mở ra.
“Ông chủ, đã tới phía trên phủ tổng đốc, khóa chặt mục tiêu, xin đưa ra chỉ thị.” Trong bộ đàm truyền đến thanh âm huyên náo. “Lập tức hạ cánh.” “Nhận thông tin.”
“Nhận thông tin.”
Cửa của sáu chiếc trực thăng đều được mở ra, từng chiếc thang dây được ném xuống.
Sau đó, những người lực lưỡng mặc đồ đen nhanh chóng leo xuống.
Hành động chuyên nghiệp, tốc độ cực nhanh.
“Họ thực sự đang đến chỗ chúng ta!” An Đông Khải kêu lên.
Các thành viên của Thiên Vệ cũng trở nên lo lắng, súng trong tay chúng đều chĩa vào những chiếc trực. thăng trên bầu trời.
Nhưng cùng lúc chúng giơ súng lên, những điểm sáng đỏ đã xuất hiện trên lông mày của Vũ Tạ Hoa, tổng đốc của Sở Châu.
“Đừng hành động hấp tấp.”
Vũ Tạ Hoa đột nhiên lớn tiếng nói, trên đầu ông ta đã rịn ra mồ hôi lạnh.
Chấm đỏ nhỏ đó giống như một phù chú đòi mạng! Lúc này, tất cả những người trên trực thăng cuối cùng cũng đã tiếp đất.
Sau khi tiếp đất thì xếp thành hai hàng.
Đúng lúc này, một trực thăng dẫn đầu từ từ hạ cánh xuống.
Cánh quạt mang theo gió lớn khiến gương mặt mỗi người đau nhức.
Cửa cabin mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống.
Sau lưng người đàn ông trung niên còn có một nữ thư ký mặc đồng phục.
Người đàn anh ta trung niên mặc một bộ trang phục hàng hiệu, chân mang đôi giày da đầu nhọn được được thiết kế riêng, đôi mắt anh ta mang đến cho người ta cảm giác kỳ lạ và lạnh lẽo.
Ở trong một nhóm những người đàn ông lực lưỡng đeo kính râm mặc âu phục, khí thế của ông rất mạnh mẽ.
Khi đối phương xuất hiện, sắc mặt người đàn ông đi cùng An Đông Khải thay đổi ngay lập tức, hắn vội vàng tới nghênh đón. “Thì ra là gia chủ của Trần gia nha.”
Đối phương còn tưởng rằng nhân vật lớn này là do. An Đông Khải mời đến.
Tuy nhiên, trước khi hắn có thể bước qua chào hỏi, hắn đã bị vệ sĩ áo đen đẩy sang một bên.
Hắn không dám bất mãn, sợ hãi đứng đó.
Bởi vì đối phương là Trần Hán Đình, người đứng đầu nhà họ Trần, người đàn ông có thể làm bất cứ điều gì trong cái giới này ở thủ đô.
Vũ Tạ Hoa, tổng đốc của Sở Châu, đã nhận ra thân phận của đối phương.
Nhưng ông ta vẫn mù mịt.