Cảm thấy trọng giọng nói của phụ thân có chút nặng nề, Trịnh Kiếm Thu nghiêm mặt lại hỏi:
- Phụ thân rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Trịnh Thắng không trả lời mà đưa phong thư đen trong tay cho hắn, theo lý thì tin tức trong đó thuộc tình báo cơ mật quốc gia, Trịnh Kiếm Thu thân áo vải không được tùy tiện xem, nhưng ở trong nhà, không cần kỵ húy.
Nhận lấy mở ra xem, chỉ đọc được vài dòng Trịnh Kiếm Thu hít một hơi khí lạnh.
Nạn châu chấu!
Rất nhiều nơi ở bốn châu lớn phương bắc bùng phát nạn châu chấu quy mô lớn.
Hai tay Trịnh Kiếm Thu run run, phải biết rằng ở cái thời đại đó, một số thiên tai lớn có thể hủy diệt căn cơ của cả vương triều, khiến nó mau chóng suy bại, bùng phát nội loạn quy mô lớn, tiếp đó dẫn đến thay triều đổi đại.
Trịnh Thắng không trách con thiếu bình tĩnh, dù sao chuyện quá lớn, vừa rồi ông xem xong cũng chấn động không thôi, nếu chẳng phải con dấu bên trên không có gì sai lầm, ông còn tưởng tên khốn kiếp nào đùa ác với mình.
- Kiếm Thu, con có cái nhìn thế nào về việc này?
Trịnh Thắng đưa tay ra nhận lại cuốn sổ từ tay nhi tử, xem kỹ lại một lượt rồi hỏi:
Trịnh Kiếm Thu lúc này còn chưa hết chấn động, làm sao có cái nhìn gì được, chỉ lấy việc luận việc nói:
- Phụ thân, hài nhi thấy nếu chuyện này thực sự xảy ra, đến lúc đó sẽ có vô số nạn dân đổ vào Lưu Châu, nếu quan viên địa phương không có chuẩn bị chu đáo, có chỗ nào xử trí không thỏa đáng rất có khả năng xảy ra bạo động, cho nên chúng ta phải đề phòng sớm.
- Ừm, ngày mai ta sẽ tới quân doanh một chuyến, an bài chuyện liên quan.
Trịnh Thắng thấy nhi tử còn nhỏ, lúc này không tới mức cuống lên không biết phải làm gì đã là hiếm có rồi, có điều nếu muốn sau này có thành tựu, chỉ bằng vào chừng đó là chưa đủ.
Để nhi tử động não nhiều hơn, Trịnh Thắng nhắc:
- Kiếm Thu, con thử nghĩ xem, nếu nạn châu chấu bùng phát vậy chiến sự ở biên quan sẽ ra sao?
Trịnh Kiếm Thu tỉnh ra, trước đó hắn chỉ nghĩ tới trách nhiệm của Trịnh gia, tầm nhìn hơi hẹp:
- Bẩm phụ thân, theo hài tử thấy nếu người Ngột Thứ nếu biết chuyện này nhất định sẽ dấy binh xâm phạm, tới khi đó chỉ e biên quan khó yên.
Trịnh Thắng không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
- Sao ạ? Hài nhi nói không đúng sao?
- Kiếm Thu, sau này gặp chuyện con nhất định phải động não thật nhiều, kết hợp với tình huống thực tế, cùng với tất cả tin tức hữu dụng phân tích, con nói người Ngộ Thứ dấy binh xâm phạm cũng đúng, nhưng phương bắc gặp nạn quy mô lớn như thế, sẽ khiến lương thực thiếu thốn, cung không đủ cầu, tới khi đó bách tính trong tay không có lương thực, triều đình vì đề phòng dân biến sẽ phải mở kho chẩn tai, nếu không chẳng cần người Ngột Thứ tới đánh, bách tính phương bắc vì miếng ăn sẽ bạo loạn, kéo sụp cả phương bắc rồi.
Trịnh Kiếm Thu nghe cha phân tích càng cả kinh:
- Vậy ý phụ thân là, nếu như mở kho chẩn tai vậy chục vạn tướng sĩ trấn thủ biên quan sẽ không có lương ăn?
Trịnh Thắng vẫn lắc đầu:
- Không phải, ý ta là phải xem bên trên sẽ làm thế nào? Ngoài ra trừ khó khăn này còn có chuyện lớn hơn mà còn không nghĩ tới.
- Sao ạ, còn chuyện lớn hơn nữa?
- Hoàng thượng, con không nghĩ tới hoàng thượng sớm đã bệnh vào cao hoang, nếu vào thời khắc này băng, đó mới là chuyện kỳ cực không hay.
(*) cao hoang: bệnh tới lúc nguy kịch không thể chữa trị.
Đương kim hoàng thượng bệnh tình có nặng đến mấy hoàng uy vẫn còn, bất kể là ai cũng không dám ngỗ nghịch hoàng mệnh, chỉ cần một ngày hoàng đế chưa chết, bất kể triều đình và hậu cung sẽ vẫn ổn định, nhưng nếu hoàng đế thực sự giá băng vào lúc này, vậy thì đúng là nguy rồi.
Đừng nói lúc thiên tai bùng phát lòng dân bất ổn, lại thêm mối lo bên ngoài, mà ngay cả lúc hòa bình thịnh thế, cựu hoàng ra đi, tân đế đăng cơ, đều gây ra gió tanh mưa máu.
Sở dĩ như thế là vì:
Thứ nhất do tranh dành hoàng vị, hoàng gia con cháu đông, nữ nhân ở hậu cung cũng nhiều, mà có ai không muốn kế thừa hoàng vị, làm chủ thiên hạ? Cho nên khi tới lúc này người tranh hoàng vị đã không còn đường lui nữa, vì bình thường bọn họ minh tranh ám đấu, không chuyện gì không làm, nên đã đắc tội với đối thủ tới cùng rồi, nếu để đối thủ kế thừa ngôi báu, tương lai bọn họ không chết cũng sẽ thê thảm.
Thứ hai nguy cơ phiên vương tạo phản, tân đế đăng cơ chính là lúc hoàng quyền bất ổn nhất, dễ bị nghi ngờ nhất, nếu có phiên vương nào đó mang dã tâm thì đây chính là lúc phát động binh biến không thể tốt hơn.
Thứ ba, triều vua nào thần tử đó, phàm tân đế lên ngôi, đa phần đều thay một đám lão thần, đề bạt tâm phúc của mình lên, lúc đó kẻ lên người xuống, khó tránh khỏi chấn động.
Đó mới là thù trong, chưa tính giặc ngoài.
Trịnh Kiếm Thu không ngốc, chỉ là tuổi còn ít, chưa từng trải nhiều, được phụ thân tỉ mỉ dẫn dắt, suy nghĩ sâu hơn, chẳng biết từ lúc nào gáy toát mồ hôi lạnh, nếu như tiếp theo những chuyện này ứng nghiệm thật, thì tuyệt đối có thể coi là thảm họa của Vương triều Minh Hà.
- Vậy ý phụ thân là?
- Rất đơn giản, làm cho tốt chuyện của mình, sau đó lau cho sáng mắt, rửa cho sạch tai, chú ý biến hóa trên triều đình mọi lúc, đi một bước, nhìn một bước, chỉ cần vào thời khắc quan trọng đừng đứng nhầm phe là được.
Lúc này hai mắt Trịnh Thắng sáng quắc, không hề giống một võ phu có vẻ hào sảng nghĩ gì nói nấy như lúc ăn cơm nữa rồi.
Trịnh Kiếm Thu trịnh trọng gật đầu.
- Phải rồi, không phải ngày mai con lại mời Đường Kính Chi tới phủ làm khách sao? Tới khi đó cha sẽ bỏ thời gian ra tiếp y một lúc.
Đột nhiên Trịnh Thắng thay đổi đề tài nói tới Đường Kính Chi.
Trịnh Kiếm Thu không hiểu ra sao, hiện chẳng phải lúc phụ thân nên tới quân doanh chuẩn bị trước sao?
Nhìn vẻ nghi hoặc trong mắt nhi tử, Trịnh Thắng cười lớn:
- Kiếm Thu, con xử xự còn kém lắm, con nghĩ đi, nếu phương bắc thực sự xảy ra nạn châu chấu quy mô lớn thì cái gì thiếu nhất.
- Lương thực!
Trịnh Kiếm Thu không chút do dự đáp.
- Đúng thế, là lương thực, có điều trừ lương thực ra còn cần có đủ ngân lượng nữa mới được.
Trịnh Kiếm Thu ngẩn người, lắp bắp hỏi:
- Phụ thân, ý người là sao? Người chú ý tới tiền tài của Đường gia.
- Không sai.
Trịnh Thắng cười gật đầu:
- Nhưng Đường gia là hào môn thế tộc lâu đời ở Lạc Thành, đâu phải dễ đối phó?
Trình Kiếm Thu hoài nghi tính toán của phụ thân.
- Ai nói muốn bạc của Đường gia thì cần phải đối phó với bọn họ trước? Kiếm Thu, cha không phải hạng tham quan ô lại, không thể đi cướp đoạt, sau này tình hình ổn định lại có người truy cứu sẽ là hậu họa lớn. Ta chỉ định thiết lập giao tình với họ thôi, như thế chỉ cần sau này chúng ta không đòi hỏi quá nhiều, hẳn Đường gia phải nể mặt Tuyên Uy tướng quân, không thể quá keo kiệt. Ài, thực ra ta đưa ra hạ sách này cũng là vạn bất đắc dĩ thôi.
Trịnh Thắng lắc đầu thở dài:
- Phải biết rằng dưới tay ta có mười vạn binh sĩ phải nuôi, phương bắc xảy ra thiên tai, triều đình vừa phải chẩn tai, vừa phải chi viện cho biên quan, tiền sẽ tiêu như nước, khiến cho quốc khố trống không. Tới lúc đó không lấy ra được ngân lượng phát lương nữa, thiếu quân lương thì lòng quân cũng tản mác, cho nên ta phải nghĩ cách cố gắng kết giao thật nhiều quyền quý phú thương.
Nói tới đó là Trịnh Kiếm Thu hiểu tính toán của phụ thân rồi, bội phục gật đầu, thầm than đúng là gừng càng già càng cay, có điều nói tới kết giao với Đường gia, hắn lại nhớ tới chuyện gả muội muội cho Đường Kính Chi, nếu như có thể kết thông gia, quan hệ hai nhà chẳng phải càng trở nên thân cận sao, vào lúc này tình thế phức tạp, cho dù sau này Đường Kính Chi không bước vào sĩ đồ, chỉ với thân phận phú thương cũng không thể xem thường.
- Phụ thân, con thấy Tuyết Mai muội muội cũng không còn nhỏ nữa, hay là, gả nó cho Đường Kính Chi?
- Phụ thân rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Trịnh Thắng không trả lời mà đưa phong thư đen trong tay cho hắn, theo lý thì tin tức trong đó thuộc tình báo cơ mật quốc gia, Trịnh Kiếm Thu thân áo vải không được tùy tiện xem, nhưng ở trong nhà, không cần kỵ húy.
Nhận lấy mở ra xem, chỉ đọc được vài dòng Trịnh Kiếm Thu hít một hơi khí lạnh.
Nạn châu chấu!
Rất nhiều nơi ở bốn châu lớn phương bắc bùng phát nạn châu chấu quy mô lớn.
Hai tay Trịnh Kiếm Thu run run, phải biết rằng ở cái thời đại đó, một số thiên tai lớn có thể hủy diệt căn cơ của cả vương triều, khiến nó mau chóng suy bại, bùng phát nội loạn quy mô lớn, tiếp đó dẫn đến thay triều đổi đại.
Trịnh Thắng không trách con thiếu bình tĩnh, dù sao chuyện quá lớn, vừa rồi ông xem xong cũng chấn động không thôi, nếu chẳng phải con dấu bên trên không có gì sai lầm, ông còn tưởng tên khốn kiếp nào đùa ác với mình.
- Kiếm Thu, con có cái nhìn thế nào về việc này?
Trịnh Thắng đưa tay ra nhận lại cuốn sổ từ tay nhi tử, xem kỹ lại một lượt rồi hỏi:
Trịnh Kiếm Thu lúc này còn chưa hết chấn động, làm sao có cái nhìn gì được, chỉ lấy việc luận việc nói:
- Phụ thân, hài nhi thấy nếu chuyện này thực sự xảy ra, đến lúc đó sẽ có vô số nạn dân đổ vào Lưu Châu, nếu quan viên địa phương không có chuẩn bị chu đáo, có chỗ nào xử trí không thỏa đáng rất có khả năng xảy ra bạo động, cho nên chúng ta phải đề phòng sớm.
- Ừm, ngày mai ta sẽ tới quân doanh một chuyến, an bài chuyện liên quan.
Trịnh Thắng thấy nhi tử còn nhỏ, lúc này không tới mức cuống lên không biết phải làm gì đã là hiếm có rồi, có điều nếu muốn sau này có thành tựu, chỉ bằng vào chừng đó là chưa đủ.
Để nhi tử động não nhiều hơn, Trịnh Thắng nhắc:
- Kiếm Thu, con thử nghĩ xem, nếu nạn châu chấu bùng phát vậy chiến sự ở biên quan sẽ ra sao?
Trịnh Kiếm Thu tỉnh ra, trước đó hắn chỉ nghĩ tới trách nhiệm của Trịnh gia, tầm nhìn hơi hẹp:
- Bẩm phụ thân, theo hài tử thấy nếu người Ngột Thứ nếu biết chuyện này nhất định sẽ dấy binh xâm phạm, tới khi đó chỉ e biên quan khó yên.
Trịnh Thắng không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
- Sao ạ? Hài nhi nói không đúng sao?
- Kiếm Thu, sau này gặp chuyện con nhất định phải động não thật nhiều, kết hợp với tình huống thực tế, cùng với tất cả tin tức hữu dụng phân tích, con nói người Ngộ Thứ dấy binh xâm phạm cũng đúng, nhưng phương bắc gặp nạn quy mô lớn như thế, sẽ khiến lương thực thiếu thốn, cung không đủ cầu, tới khi đó bách tính trong tay không có lương thực, triều đình vì đề phòng dân biến sẽ phải mở kho chẩn tai, nếu không chẳng cần người Ngột Thứ tới đánh, bách tính phương bắc vì miếng ăn sẽ bạo loạn, kéo sụp cả phương bắc rồi.
Trịnh Kiếm Thu nghe cha phân tích càng cả kinh:
- Vậy ý phụ thân là, nếu như mở kho chẩn tai vậy chục vạn tướng sĩ trấn thủ biên quan sẽ không có lương ăn?
Trịnh Thắng vẫn lắc đầu:
- Không phải, ý ta là phải xem bên trên sẽ làm thế nào? Ngoài ra trừ khó khăn này còn có chuyện lớn hơn mà còn không nghĩ tới.
- Sao ạ, còn chuyện lớn hơn nữa?
- Hoàng thượng, con không nghĩ tới hoàng thượng sớm đã bệnh vào cao hoang, nếu vào thời khắc này băng, đó mới là chuyện kỳ cực không hay.
(*) cao hoang: bệnh tới lúc nguy kịch không thể chữa trị.
Đương kim hoàng thượng bệnh tình có nặng đến mấy hoàng uy vẫn còn, bất kể là ai cũng không dám ngỗ nghịch hoàng mệnh, chỉ cần một ngày hoàng đế chưa chết, bất kể triều đình và hậu cung sẽ vẫn ổn định, nhưng nếu hoàng đế thực sự giá băng vào lúc này, vậy thì đúng là nguy rồi.
Đừng nói lúc thiên tai bùng phát lòng dân bất ổn, lại thêm mối lo bên ngoài, mà ngay cả lúc hòa bình thịnh thế, cựu hoàng ra đi, tân đế đăng cơ, đều gây ra gió tanh mưa máu.
Sở dĩ như thế là vì:
Thứ nhất do tranh dành hoàng vị, hoàng gia con cháu đông, nữ nhân ở hậu cung cũng nhiều, mà có ai không muốn kế thừa hoàng vị, làm chủ thiên hạ? Cho nên khi tới lúc này người tranh hoàng vị đã không còn đường lui nữa, vì bình thường bọn họ minh tranh ám đấu, không chuyện gì không làm, nên đã đắc tội với đối thủ tới cùng rồi, nếu để đối thủ kế thừa ngôi báu, tương lai bọn họ không chết cũng sẽ thê thảm.
Thứ hai nguy cơ phiên vương tạo phản, tân đế đăng cơ chính là lúc hoàng quyền bất ổn nhất, dễ bị nghi ngờ nhất, nếu có phiên vương nào đó mang dã tâm thì đây chính là lúc phát động binh biến không thể tốt hơn.
Thứ ba, triều vua nào thần tử đó, phàm tân đế lên ngôi, đa phần đều thay một đám lão thần, đề bạt tâm phúc của mình lên, lúc đó kẻ lên người xuống, khó tránh khỏi chấn động.
Đó mới là thù trong, chưa tính giặc ngoài.
Trịnh Kiếm Thu không ngốc, chỉ là tuổi còn ít, chưa từng trải nhiều, được phụ thân tỉ mỉ dẫn dắt, suy nghĩ sâu hơn, chẳng biết từ lúc nào gáy toát mồ hôi lạnh, nếu như tiếp theo những chuyện này ứng nghiệm thật, thì tuyệt đối có thể coi là thảm họa của Vương triều Minh Hà.
- Vậy ý phụ thân là?
- Rất đơn giản, làm cho tốt chuyện của mình, sau đó lau cho sáng mắt, rửa cho sạch tai, chú ý biến hóa trên triều đình mọi lúc, đi một bước, nhìn một bước, chỉ cần vào thời khắc quan trọng đừng đứng nhầm phe là được.
Lúc này hai mắt Trịnh Thắng sáng quắc, không hề giống một võ phu có vẻ hào sảng nghĩ gì nói nấy như lúc ăn cơm nữa rồi.
Trịnh Kiếm Thu trịnh trọng gật đầu.
- Phải rồi, không phải ngày mai con lại mời Đường Kính Chi tới phủ làm khách sao? Tới khi đó cha sẽ bỏ thời gian ra tiếp y một lúc.
Đột nhiên Trịnh Thắng thay đổi đề tài nói tới Đường Kính Chi.
Trịnh Kiếm Thu không hiểu ra sao, hiện chẳng phải lúc phụ thân nên tới quân doanh chuẩn bị trước sao?
Nhìn vẻ nghi hoặc trong mắt nhi tử, Trịnh Thắng cười lớn:
- Kiếm Thu, con xử xự còn kém lắm, con nghĩ đi, nếu phương bắc thực sự xảy ra nạn châu chấu quy mô lớn thì cái gì thiếu nhất.
- Lương thực!
Trịnh Kiếm Thu không chút do dự đáp.
- Đúng thế, là lương thực, có điều trừ lương thực ra còn cần có đủ ngân lượng nữa mới được.
Trịnh Kiếm Thu ngẩn người, lắp bắp hỏi:
- Phụ thân, ý người là sao? Người chú ý tới tiền tài của Đường gia.
- Không sai.
Trịnh Thắng cười gật đầu:
- Nhưng Đường gia là hào môn thế tộc lâu đời ở Lạc Thành, đâu phải dễ đối phó?
Trình Kiếm Thu hoài nghi tính toán của phụ thân.
- Ai nói muốn bạc của Đường gia thì cần phải đối phó với bọn họ trước? Kiếm Thu, cha không phải hạng tham quan ô lại, không thể đi cướp đoạt, sau này tình hình ổn định lại có người truy cứu sẽ là hậu họa lớn. Ta chỉ định thiết lập giao tình với họ thôi, như thế chỉ cần sau này chúng ta không đòi hỏi quá nhiều, hẳn Đường gia phải nể mặt Tuyên Uy tướng quân, không thể quá keo kiệt. Ài, thực ra ta đưa ra hạ sách này cũng là vạn bất đắc dĩ thôi.
Trịnh Thắng lắc đầu thở dài:
- Phải biết rằng dưới tay ta có mười vạn binh sĩ phải nuôi, phương bắc xảy ra thiên tai, triều đình vừa phải chẩn tai, vừa phải chi viện cho biên quan, tiền sẽ tiêu như nước, khiến cho quốc khố trống không. Tới lúc đó không lấy ra được ngân lượng phát lương nữa, thiếu quân lương thì lòng quân cũng tản mác, cho nên ta phải nghĩ cách cố gắng kết giao thật nhiều quyền quý phú thương.
Nói tới đó là Trịnh Kiếm Thu hiểu tính toán của phụ thân rồi, bội phục gật đầu, thầm than đúng là gừng càng già càng cay, có điều nói tới kết giao với Đường gia, hắn lại nhớ tới chuyện gả muội muội cho Đường Kính Chi, nếu như có thể kết thông gia, quan hệ hai nhà chẳng phải càng trở nên thân cận sao, vào lúc này tình thế phức tạp, cho dù sau này Đường Kính Chi không bước vào sĩ đồ, chỉ với thân phận phú thương cũng không thể xem thường.
- Phụ thân, con thấy Tuyết Mai muội muội cũng không còn nhỏ nữa, hay là, gả nó cho Đường Kính Chi?
Danh sách chương