Vị lão bá kia thấy tránh được trận đòn, nhìn Đường Kính Chi cảm kích, không dám trách những người này vào nhà người ta còn giở thói ngang ngược vì sống gần kinh, chuyện này dù chưa gặp thì ông ta nghe thấy không ít rồi, chỉ mong sao những người này đi cho sớm, đỡ thê tử lên, cẩn thận nói:

- Có thì có nhưng cơm nhà lão toàn là gạo thô, sợ không vừa miệng các vị đại gia, hay là để lão sang hàng xóm bên cạnh mượn con gà mái về chiêu đãi? - Còn không mau đi đi.

Thực chất vừa nãy Tề Đức Thịnh chỉ mượn cớ trừng phạt lão bá này, sau đó thừa cơ gán tội đại bất kính cho Đường Kính Chi, dù sao y là người dẫn hoàng đế tới đây, có điều đến lúc này qua thái độ của hoàng đế đã nhận ra điều gì đó không dám tùacute; nói lung tung nữa.

- Chậm đã.

Đường Kính Chi lên tiếng ngăn cản:

- Lão bá, chúng tôi tranh thủ đi đường, nhà lão bá thường ngày ăn gì cứ lấy cho chúng tôi ăn là được.

Hoàng đế cũng gật đầu:

- Đúng thế, không cần đi lấy gà nữa, có gì ăn nấy là được.

Lão bá kia vốn có chút do dự thấy người có thân phận đã lên tiếng, vội vàng kéo thê tử chạy xuống bếp.

Tề Đức Thịnh thấy Đường Kính Chi chuyện gì cũng đối đầu với mình, cực kỳ căm tức, cúi xuống cười giả lả, nói nhỏ với hoàng đế:

- Hoàng thượng, cái nhà này nghèo như thế thì làm gì có đồ ra hồn mà ăn? Không bằng chúng ta về thành, nô tài đưa người tới mấy chỗ, đảm bảo người hài lòng.

- Không cần.

Hoàng đế trẻ lúc này thực sự muốn tìm hiểu cuộc sống dân gian, chứ không phải là nói xuông kiếm cớ đi chơi nữa, gạt đi:

Tề Đức Thịnh mặt cứng đờ, đứng dậy nhìn Đường Kính Chi với đôi mắt chứa đầy oán độc.

Toàn Kế hiểu chuyến đi này nhất định hoàng đế và Đường Kính Chi đã dự định trước, chứ không phải nổi hứng nhất thời đi chơi, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo, cứ để sự việc tiếp tục phát triển thế này, e thái giám được hoàng đế tin cậy nhất cũng sẽ có kết cục như đám Tần Mục mất.

" Cha gia mù mắt mất rồi, Phải làm sao bây giờ?" Toàn Kế hối hận không thôi.

Không lâu sau lão bá và lão phụ bê hai cái chậu lớn tới, vẻ mặt nơm nớp lo sợ.

Đường Kính Chi vội đi tới đón,chỉ thấy cái chậu trong tay lão phụ có mấy cái bánh bột màu vàng nâu nâu, y cũng chẳng biết làm từ cái gì, còn trong tay lão bá kia là hạt kê nhỏ nấu chín.

Nhìn là biết hai thứ này khó mà nuốt trôi được, có điều như thế lại chính hợp ý Đường Kính Chi.

Đưa tay nhận lấy hai cái bát sứ miệng sứt mẻ, Đường Kính Chi bảo đôi phu thê già lui ra, tránh Tề Đức Thịnh giận mình đem trút lên bọn họ.

Hoàng đế trẻ nhìn thứ thức ăn trong bát, mày nhíu lại có vẻ không tin lắm:

- Đường công tử, thực sự bọn họ mỗi ngày đều ăn những thứ này hay sao?

Đường Kính Chi lấy một cái bánh đưa cho hoàng đế, kệ hoàng đế nhăn mặt, nhất định muốn hắn ăn thử:

- Bọn họ chỉ mong mỗi ngày có cái ăn là đủ rồi, còn để ý gì tới có ngon hay không? Hoàng huynh, nếu những nạn dân kia có loại thức ăn thế này thôi cung chẳng rời nhà xa quê đi ăn xin khắp nơi đâu.

Mặc dù đã đoán trước cái thứ này sẽ cực kỳ khó ăn, hoàng đế trẻ cũng rất thận trọng chỉ một miếng miếng nhỏ rồi nhổ ra ngay. Đường Kính Chi cũng cắn một miếng, không phải quá khó ăn, nhưng cực kỳ vô vị, khi nuốt xuống cổ thì khô cứng, y phải làm ngụm nước mới nuốt trôi được.

Y bảo hoàng đế đi cảm thụ cuộc sống dân gian, thực chất chính bản thân y cũng mới lần thứ hai phải nếm thứ thức ăn này, lần đầu là ở nhà thợ săn trên đường lên kinh, lần đầu đi quá vội không nghĩ gì, liên tưởng tới bánh bao trắng bóc mà y cho nạn dân ăn, cảm thấy những lời y nói với hoàng đế thực chất thật sáo rỗng, chính bản thân mình cũng đâu hiểu mấy về cuộc sống dân gian.

Vương triều này thực sự không thể sập, nếu không bách tính còn phải khổ tới chừng nào nữa?

Cố được bao nhiêu thì cố vậy.

Chân chính hiểu được con dân của mình sống ra sao, sắc mặt hoàng đế trẻ rất kém, đây còn là phụ cận kinh thành giàu có, nếu là những nơi xa xôi khó khăn, thực sự họ sống thế nào, hắn không dám tưởng tượng.

- Đi thôi!

Hoàng đế trẻ không ngồi tiếp được nữa, thậm chí còn không dám nhìn mặt những người kia, không dám để họ biết mình là hoàng đế.

Tề Đức Thịnh đi sát theo, nhưng Đường Kính Chi kéo lại:

- Tề huynh, ta không mang theo tiền, huynh trả tiền đi chứ?

- Ngươi ...

Tề Đức Thịnh thấy Đường Kính Chi đang trêu chọc mình, khuôn mặt trắng trẻo đỏ lên một cách nguy hiểm, nhưng chưa kịp chửi mắng thì giọng hoàng đế từ phía trước truyền tới:

- Tiểu Tề, chúng ta ăn của người ta, uống của người ta rồi, nên để lại ít tiền.

- Vâng ạ.

Tề Đức Thịnh cố nén giận, trừng mắt lên nhìn Đường Kính Chi, lấy từ trong ống tay áo một đĩnh bạc, ném trước mặt lão bá kia.

Đôi phu thê già kia nhìn đĩnh bạc sáng bóng, phải tới năm lượng, tức thì choáng váng đứng sừng sờ tại chỗ, bọn họ sống ngót năm mươi năm rồi, còn chưa bao giờ nhìn thấy số tiền lớn như vậy chứ đừng nói là có.

- Đây là tiền cơm nước, lão bá đừng khách khí, cứ nhận lấy đi.

Đường Kính Chi đi tới một bước nhặt nén bạc lên, phủi bụi trên đó, nhét vào bàn tay khô gầy của lão bá.

- Á, không được, nhiều quá, lão ... Chỗ thức ăn đó, không ... Không đáng vậy đâu.

Lão bá hoảng sợ đẩy nén bạc lại, bước lui về phía sau, quá nhiều tiền thế này cầm không yên tâm.

- Công tử, chỉ mấy ... Mấy miếng bánh thôi, không cần trả cũng được.

Lão phụ cũng tiếp lời.

Đường Kính Chi nắm bàn tay lão hán lại, không cho ông ta trả bạc về:

- Đừng ngại, cái vị vừa trả tiền giàu lắm, căn bản không bận tâm mấy lượng bạc này đâu.

Rồi xoay người bước nhanh đi.

Ra tới cửa Đường Kính Chi lên ngựa, định đuổi theo hoàng đế trẻ, nhưng Tề Đức Thịnh cố ý điều khiển ngựa chắn trước mặt, không để ý tới gần hoàng đế, Đường Kính Chi vươn người tới quất thật mạnh vào mông con ngựa của lao ta, con ngựa bị đau, nhảy chồm lên phi như điên, làm Tề Đức Thịnh kêu la hoảng hốt vội vàng tóm chặt lấy giây cương để khỏ bị nó hất xuống.

Tranh thủ lúc Tề công công ngự mã như phi, Đường Kính Chi đuổi theo hoàng đế, tụt lại một bước.

Hoàng đế trẻ quay đầu nhìn sang, thở mạnh một hơi trút ra khó chịu nghẹn trong lồng ngực:

- Vốn trẫm nghĩ mình giảm ngự thiện từ hơn trăm món còn ba mươi món, cắt giảm chi tiêu đã là hoàng đế yêu dân như con rồi, không ngờ ...

Nói tới đó chỉ khẽ lắc đầu.

- Hoàng thượng, học sinh không nghĩ vậy, dù sao người là vua một nước, là chủ của thiên hạ, tất nhiên phải có đãi ngộ riêng mình. Hơn nữa trước đó người không hiểu cuộc sống bách tính ra sao đã chủ động bỏ đi nhiều thức ăn như thế, nói lên trong lòng hoàng thượng đã có bách tính rồi, đó là thực sự quan tâm tới con dân của mình.

Đường Kính Chi chắp tay nói:

- Quan trọng không phải ở giảm bao nhiêu món ăn, mà quan trọng là tấm lòng đó.

- Ồ?

Vốn Hoàng đế trẻ nghĩ rằng Đường Kính Chi nhất định nắm lấy cơ hội này, giống như những sư phụ dạy học cho hắn, thuyết giáo một phen, hắn chuẩn bị tinh thần lắng nghe rồi, nhưng không nghĩ Đường Kính Chi lại không ra bài theo lẽ thường, người này nói chuyện, luôn nằm ngoài dự liệu của người ta.

- Chiếu theo lời người nói thì trẫm là hoàng đế không tệ rồi.

- Đương nhiên.

Đường Kính Chi từ lúc lên kinh, bị hoàng đế chất vấn, nghi kỵ, đến khi nam hạ bị lừa gạt làm tốt thí tiên phong, nói y không giận hoàng đế là nói dối, nhưng bằng lương tâm mà nói, vị hoàng đế này không tệ:

- Chẳng qua hoàng thượng trước kia còn thiếu chút thực tế, không biết làm thế nào là đúng nhất, tin rằng sau này hoàng thượng nhất định trở thành một đấng minh quân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện