Vừa mới đi tới chỗ hành lang tối, Đường Kính Chi không dằn lòng được vươn cánh tay mạnh mẽ siết chặt Ngọc Nhi vào lòng, ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng, tay còn lại đã quen đường đi lối về nhanh chóng tìm đựa khe hở của chiếc áo lụa luồn vào bên trong, nắm lấy ngọc nhũ mềm mại đang mỗi ngày trở nên đầy đặn đàn hồi dưới sự chăm sóc của y.

Ngọc Nhi không ngờ Đường Kính Chi lại làm bậy ngay ở giữa lối đi thế này, một thoáng giật mình liền vội vàng đẩ ra, nhưng Đường Kính Chi ôm quá chặt, thủ pháp của y cũng quá điêu luyện rồi, vạt áo của nàng bị lộ ra song nhũ trắng nõn căng tròn, cùng nụ hoa đỏ ngạo nghễ vươn cao lọt vào cái miệng tham lam, làm toàn thân nàng bủn rủn vùng vẫy nửa ngày không được tích sự gì.

Dần dà Ngọc Nhi không đụng đậy nữa, ngoan ngoãn dựa vào lòng Đường Kính Chi, dần dần hưởng ứng lại sự nhiệt tình của tướng công thư sinh, miệng phát ra tiếng rên nho nhỏ say lòng người, toàn thân nàng tê đai, tới khi một cánh tay một tay lần xuống định cởi dây lưng, Ngọc Nhi mới tỉnh lại đôi chút, giữ chặt lấy ta:

- Đừng, chỗ này không được ….

Đường Kính Chi quyến luyến xoa nắn bầu ngực săn chắc đàn hồi đó làm người ta ngất ngây một lúc mới chịu buông tha cho Ngọc Nhi, giúp nàng chỉnh trang lại váy áo, sau đó nôn nóng kéo tay nàng chạy về phòng.

Vừa mới vào phòng , còn chưa kịp cả đóng cửa Đường Kính Chi không kiềm chế được dục hỏa trong lòng, tiểu nha hoàn vừa mới định đi lên định thi lễ vấn an, Đường Kính Chi chẳng kịp nhìn bế ngang người Ngọc Nhi ngồi xuống ghế, tay phải vội vã tìm lên đồi ngực mềm mại, liền đó là nụ hôn nóng bỏng, tay trái cấp tốc luồn qua chiếc váy đen, thuận theo chân ngọc tiến thẳng tới nơi địa đàng thân bí.

Ngọc Nhi hô hấp trở nên gấp gáp, yếu ớt phản ứng:

- Tướng công, đợi vào phòng trong đã…

Lúc này Đường Kính Chi làm sao chịu nghe nữa, trong đầu y chỉ có hình ảnh một mỹ phụ làn da trắng sáng như ngọc trai, bầu vú cao ngất, mái tóc xõa tung đôi mắt mê ly, hơi thở thơm tho, những hồi ức đó khiến y mất đi lý trí, động tác hắn trở nên có chút thô bạo, sau khi cởi bỏ dây lưng của nàng, bỏ qua cả giai đoạn chuẩn bị ban đầu, mạnh mẽ tiến vào thân thể của nàng.

Tiểu nha hoàn kia chứng kiến cảnh nóng bóng thế này không phải một lần nữa, không còn hoảng sợ, nó nhẹ nhàng lùi ra ngoài đóng cửa lại để cho đôi tình nhân quấn chặt lấy nhau, say sưa trong niềm vui cá nước.

Sáng sớm, Đường Kính Chi mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, lọt vào mắt là mảng da thịt trắng như tuyết, thế là bất kể ba bảy hai mốt kéo vào trong lòng.

Ngọc Nhi tối qua bị Đường Kính Chi dày vò rất lâu, lúc này đang ngủ ngon, đột nhiên ngực bị tập kích, tức thì tỉnh ngay lại.

- Tướng công, đừng quấy nữa.

Ngọc Nhi buồn ngủ díp mắt, mắt chỉ lười biếng mở một khe hẹp, gạt tay Đường Kính Chi sang một bên.

- Á à, dám động thủ với tướng công, ta phải thi hành gia pháp.

Đường Kính Chi kêu một tiếng quái dị, lật người Ngọc Nhi lại, vùi đầu vào giữa ngực nàng.

Ngọc Nhi hét lên một tiếng, định đẩ ra, nhưng những điểm mẫn cảm nhất trên người bị Đường Kính Chi biết cả rồi, thoáng cái chỉ còn sức thở dốc, mặc cho Đường Kính Chi làm bậy trên người:

- Tướng công, chàng làm sao thế, đến giờ vẫn còn chưa đủ à? - Chưa đủ đâu, nếu hôm nay không phải làm việc, ta ở nhà cả ngày phục vụ nàng thật thoải mái.

Đường Kính Chi làm sao chịu nói nguyên nhân, khẽ cắn vành tai mềm của Ngọc Nhi, thì thầm:

- Phì, rõ ràng là chàng muốn, lại bảo phục vụ người ta.

Ngọc Nhi hai mắt long lanh xuân tình, hờn mát trách y:

- Thế nào, chẳng lẽ nàng không cảm thấy thoải mái à?

- Không thèm nói nữa, chàng càng ngày càng xấu rồi.

Đêm qua đại chiến mấy trận rồi, lúc này Đường Kính Chi chỉ định trêu ghẹo Ngọc Nhi một chút mà thôi, nhưng nhìn đôi mắt nàng, y không dám đùa với lửa nữa, nếu không hôm nay khó mà rời giường được.

Gần đây việc bận rộn, không thể tham luyến mỹ sắc mà làm lỡ chính sự được.

Ngọc Nhi thấy Đường Kính Chi không làm bừa nữa trái lại còn có chút hờn oán, lườm y một cái mới lấếm mặc vào, sau đó kéo chăn, lấy tú hoa hài, hầu hạ Đường Kính Chi mặc y phục.

Đường Kính Chi rời giường, giang hai tay ra lười biếng để Ngọc Nhi mặc áo cho, nói:

- Lát nữa nàng gọi con Đông Hải Thanh tới nhé, để nó giúp mang một phong thư về, ta có chuyện giao Đại quản sự và đám Bàng Việt, Từ Thức làm?

- Ồ, chuyện gì thế?

Ngọc Nhi hỏi, con Hải Đông Thanh chỉ dùng truyền những tin khẩn cấp và quan trọng nhất:

Đường Kính Chi chỉnh lại cổ áo, nói:

- Liên quan tới chuyện vận chuyển lương thực trong phủ giúp triều đình đưa nạn dân về nhà, hơn một tháng nữa là tới vụ rồi, hoàng thái hậu và hoàng thượng đều đang rất sốt ruột. Đám Bàng Việt, Từ Thức cũng có thể nhân cơ hội này mở rộng thế lực của ám vệ.

Ngọc Nhi gật đầu, chuyện lớn thế này không thể chậm trễ được.

Hai người vừa mặc y phục xong liền có hạ nhân trong phủ bê nước sạch vào giửa mặt.

Đi vào là hai nha hoàn mới, đứa bên trái da sáng bóng, mày thanh mảnh, có vài phần vẻ đẹp mong manh yếu đuổi làm người ta yêu thương; đứa bên phải thì cánh môi cong dầy, mũi cao, người đầy đặn, đôi mắt thi thoảng lơ đễnh phóng ra ánh mắt câu hồn nhiếp phách.

Thấy hai nha hoàn này Đường Kính Chi nhớ ngay ra lời Vương quản gia nói hôm qua rằng trong phủ có một số kẻ không đáng tin, là tai mắt của người ta, hơn nữa có kẻ sau lưng muốn dùng mỹ nhân kế với y.

Nói thực, hai nha hoàn này đều là mỹ nữ hiếm có, song nếu muốn quyến rũ Đường Kính Chi thì còn kém một chút.

Luận thành thục nóng bỏng, chúng không so được với Hồ Phụng Kiều và Chu Quế Phương.

Luận mong manh yếu đuổi, bọn chúng kém xa Hồ Kiều Kiều và Sương Nhi.

Còn luận dung mạo thua kém Lâm Úc Hương và Ngọc Nhi.

Nghĩ thế Đường Kính Chi cảm thấy mình thật hạnh phúc, có bao nhiêu mỹ nữ như vậy bầu bạn bên cạnh, hơn nữa các nàng còn sắp sinh con cho y.

Y sắp được làm cha rồi.

Hai nha hoàn đó vào cửa, đặt chậu nước sạch xuống, nha hoàn yếu đuối vắt khăn bông, muốn đi tới lau mặt cho Đường Kính Chi.

Mặc dù động tác của nó rất tự nhiên, không có chút vẻ già làm bộ, càng không tỏ ra có ý đồ quyến rũ gì, nhưng trong lòng có cảnh giác, Đường Kính Chi tất nhiên không dể nó dễ dàng tiếp cận, đưa tay ngăn ngăn lại, nha hoàn đầy đặn thấy thế định đi tới thay thế thì Đường Kính Chi lên tiếng:

- Ngọc Nhi, nàng rửa mặt cho ta nào.

Ngọc Nhi nhạy cảm nhưng chỉ là với người học võ thôi, nàng không phát hiện ra hai nha hoàn này có vấn đề gì, song thấy hai nha hoàn xinh đẹp thái quá này, chẳng có chút thiện cảm nào, không muốn bọn chúng tiếp cận tướng công thư sinh, liền lấy khăn mặt trong tay một đứa lau cho Đường Kính Chi.

Hai nha hoàn kia thấy Đường Kính Chi không cho hầu hạ thì đều khéo léo thi lễ lui ra, rất quy củ đúng mực, nếu không có Vương quản gia nhắc nhở trước, thì Đường Kính Chi quả thực chẳng nghi ngờ gì.

Mà có vẻ kẻ phái chúng tới đây hơi xem thường y rồi, hai nha hoàn này rõ ràng không thông minh cho lắm, hoặc không hiểu đấu tranh hậu viện, bọn chúng không phải là nha hoàn thiếp thân của nữ chủ, tùacute; tiếp cận nam chủ tử thế này đúng là dại dột, gặp phải nữ chủ tử hiền lành thì nhẹ cũng bị điều đi nơi khác cho khất mắt, nến nữ chủ tử ác độc một chút thì rất nhiều điều không hay có thể xảy ra.

Rửa ráy xong xuôi, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi tới thẳng nhà ăn, lúc này đã hơi muộn, buổi tập luyện buổi sáng đành phải bỏ, ở nhà ăn Nhu Nhi và Uyển Nhi đã tới trước rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện