Nghe Hoàng thái hậu đọc ra tiếng, biết nàng bị thu hút rồi, Đường Kính Chi lớn gan nói:

- Bẩm Hoàng thái hậu, xin hãy lật từng trang xem, nội dung bên trong chính là lễ vật vi thần kính dâng lên người.

- Ừm.

Hoàng Thái Hậu thuận miệng đáp, lật trang đầu xem, liền thấy núi non trùng trùng điệp điệp, ở lưng chừng núi có một con tê tê đào hang ...

Mấy vạn năm trước, anh em Hồ Lô đã giam một con Xà tinh một con Bọ cạp tinh độc ác dưới ngọn núi này, có một con tê tê vô ý tới đây đào hang.

Bức tranh sắc màu tươi đẹp sống động, thêm vào lời dẫn chuyện gợi trí tò mò, làm Hoàng thái hậu vừa đọc xong chữ, nôn nóng lật sang trang thứ hai, xem tranh thêu và chữ trên đó.

Người làm thì vất vả, người đọc thì sung sướng, thoáng một cái Hoàng thái hậu đã đọc được một nửa, Đường Kính Chi thấy qua một hồi không có động tĩnh gì, lần nữa ngẩng đầu lên, thấy Hoàng thái hậu mắt chăm chăm lật xem từng trang thêu, hoàn toàn không để ý chuyện bên ngoài nữa, thở hắt ra, người nhẹ đi vài phần.

Xem ra hôm nay qua được ải này rồi.

- Hoàng thái hậu, câu chuyện thêu trên đó có hay không ạ? - Ừ, hay hay ...

Hoàng thái hậu đáp rất qua loa, tiếp tục lật xem trang nữa.

Cung nữ kia cũng bị khơi lên tò mò, đứng một bên dùng khóe mắt liếc xem, trong lòng ngạc nhiên, vị Đường bá gia này thật lắm trò hay, đem thứ này đi lấy lòng nữ nhân, khó mấy người kháng cự nổi.

- Hoàng thái hậu, người có thể dừng lại nghe thần nói một câu không ạ.

Đường Kính Chi thấy Hoàng thái hậu xem say xưa như thế chẳng mấy chốc hết mắt, vội nói:

Hoàng thái hậu xem thêm mấy trang khó khăn lắm mới rời mắt ra được:

- Ngươi có chuyện gì nói mau lên, ai gia còn phải xem tiếp.

Đường Kính Chi sợ lại làm Hoàng thái hậu giận, nói vội:

- Chuyện thần nói có liên quan tới cuốn chuyện thêu này, Hoàng thái hậu ở trong thâm cung, khó tránh khỏi buồn chán, nên thần vắt óc suy nghĩ ra câu chuyện này, lệnh thợ thêu làm ngày làm đêm thêu ra nó. Thần nghĩ Hoàng thái hậu nên cất giữ nó, thi thoảng khi nào thấy buồn thì lấy ra xem vài ba trang.

- Ai gia biết ngươi có ý tốt, nhưng lại không thực tế.

Hoàng thái hậu bật cười:

- Câu chuyện hay thế này, mỗi lần ai gia xem vài trang, vậy thì hàng đêm ai gia khỏi cần ngủ nữa rồi.

Lời ra khỏi miệng Hoàng thái hậu mới nhận ra mình lỡ lời, chẳng phải thừa nhận mỗi lúc mình buồn chán vào ban đêm sao, lại còn nói cho một nam nhân nghe nữa, gò má diễm lệ tức thì nóng ran.

Cung nữ kia đứng sau lưng Hoàng thái hậu giật mình, vội vàng lui ra ngoài, đứng trước cửa, canh không cho người khác vào nghe trộm, câu kia chẳng may lọt vào tai người khác, thêu dệt thêm thì thanh danh của Hoàng thái hậu bị hủy rồi.

Đường Kính Chi vỗ đầu, lần này hỏng bét rồi, chỉ tính dùng câu chuyện hấp dẫn giúp thái hậu xua đi cô đơn tịch mịch, quên mất câu chuyện hay như vậy, ai xem chẳng muốn xem một lần cho hết.

Y cũng phát hiện ra Hoàng thái hậu lỡ lời, liếc mắt nhìn nàng, phát hiện không ngờ Hoàng thái hậu không dám nhìn mình hoảng loạn, ngượng ngùng quay đi, lúc này nàng mất đi vẻ uy nghi, chớp mắt quay trở lại thành mỹ phụ dân gian mặc bộ váy tím hết sức vừa người ở phủ Trung Nghĩa bá.

Cảnh hôm đó ôm vòng eo mềm mại, khẽ nâng cằm thon nhỏ, thiếu chút nữa được hôn lên cấm vật nhân gian hiện ra trong đầu ..

Không thể phủ nhận, có thể ôm Hoàng thái hậu vương triều Minh Hà trong lòng, có thể làm bất kỳ một nam nhân nào nổi lên tự hào mãnh liệt.

Bất giác ánh mắt Đường Kính Chi nhìn Hoàng thái hậu trở nên nóng bỏng.

Hoàng thái hậu mặt đỏ như lửa cháy, mắt bối rối tình cờ phát hiện ra ánh mắt biến đổi của Đường Kính Chi, tim càng đập loạn xạ, nhất thời không biết phải làm sao?

Nàng là nữ nhân có tâm kế, có thủ đoạn, tính cách kiên cường, nếu không sống mười mấy năm trong thâm cung, chẳng mất mạng cũng bị đày vào lãnh cung rồi.

Nhưng đồng thời nàng chỉ là quả phụ, là nữ nhân chưa từng biết yêu, trái tim chưa từng xao động.

Từ khi tiên hoàng giá băng, cùng đầy toàn bộ đối thủ trước kia vào lãnh cung, nàng đêm đêm ngủ một mình trên giường, sáng ra thức giấc, chỉ có chút niềm vui lức nhi tử tới thỉnh an, trong hậu cung hoàn toàn không còn lạc thú hay tranh đấu gì nữa, nàng mới thực sự hiểu thấu cái gì gọi là cô tịch.

Người cảm thụ được cô tịch, tất nhiên khao khát có người chia sẻ.

Đúng vào lúc nàng mềm yếu nhất, Đường Kính Chi lại tặng cho nàng một tấm khăn gấm, kết quả khiến nàng hiểu lầm, cũng từ ngày đó, Hoàng thái hậu sinh ra cảm giác khác lạ với Đường Kính Chi, rồi thấy y không nhận ra vẻ đẹp của mình, nàng không phục.

Thế là nảy ra ý nghĩ hoang đường, muốn cho y thấy, mình tuy trên ba mươi, nhưng vẫn là một mỹ nhân.

Về sau Đường Kính Chi đưa ra chủ ý hoàng thượng xuất cung, hoàng thượng tới xin ý kiến nàng, khiến Hoàng thái hậu cũng ngứa ngáy, nghĩ không biết bao giờ mình mới được rời cung một chuyến.

Vừa vặn Đường Kính Chi được phong tước có tòa phủ mới, Hoàng thái hậu không sao ức chế được ý nghĩ rời cung, nên thay y phục tới phủ Trung Nghĩa bá.

Ngày hôm đó Hoàng thái hậu rất cao hứng, cảm giác được sự tự do chưa từng có, bỏ hết cẩn thận thường ngày, lại bị dáng vẻ trẻ con của Đường Kính Chi ảnh hưởng nên mới đột nhiên hứng lên muốn xuống trượt băng.

Chuyện tiếp theo đó hoàn toàn ngoài ý muốn, ngoài kiểm soát.

Cũng chính vì lần đó ngoài ý muốn, Hoàng thái hậu không sao tự nhiên được, không biết phải đối diện với Đường Kính Chi ra sao, trong Từ Ninh cung trở nên yên ắng.

Có điều Đường Kính Chi lại có những suy nghĩ khác.

Y ở vị thế yếu hơn hẳn, tự biết khả năng của bản thân, Hoàng đế dần trưởng thành, vương triều đi vào ổn định, lúc đó Hoàng thái hậu và hoàng đế không cần tới y nữa thì làm sao?

Chẳng may lúc đó Hoàng thái hậu tâm tư thay đổi, muốn tính nợ cũ, y ngay cả chút sức kháng cự cũng không có.

Cho nên y phải giải quyết rốt ráo chuyện này một lần và mãi mãi.

Y biết bất kể là nam hay nữ, đều có nhu cầu sinh lý không thể cưỡng lại, đặc biệt nữ nhân ở độ tuổi Hoàng thái hậu, như câu nói, nữ nhân tam thập như lang, tứ thập như hổ, là lúc nhu cầu tình dục dữ dội nhất.

Cho nên một suy nghĩ cực kỳ táo tợn nảy ra trong đầu.

Chiếm hữu nàng.

Chiếm hữu cơ thể nàng, chiếm hữu trái tim nàng.

Chỉ có như thế mới không lo sau này bị nàng tích sổ.

Về bề ngoài của mình ở kiếp này, Đường Kính Chi cực kỳ tự tin, hơn nữa Hoàng thái hậu sống cô đơn hơn một năm rồi, y không tin nàng có thân phận cao quý lại thành tiên nữ trên trời, ngược lại nàng càng dễ đọa lạc hơn, y có khả năng thành công hơn so với việc chinh phục bất kỳ mỹ phụ nào khác, vì y là nam nhân hiếm hoi mà nàng gặp.

Đương nhiên y cũng hiểu cách này rất mạo hiểm, nhưng là cách khả thi duy nhất.

Đường Kính Chi được phong tước, là định sẵn y phải ở lại kinh thành rồi, ngày ngày lượn qua lượn lại trước vành mắt Hoàng thái hậu, một năm bình yên, hai năm bình yên, nhưng ai có thể đảm bảo năm mười năm sau, Hoàng thái hậu không thay đổi.

Chuyện ngày hôm đó không thể quên được, chỉ có thể tạm thời cất giữ trong lòng, nói không chừng một ngày nào đó tâm tình nàng không tốt, chặt đầu y.

Trong lòng có suy nghĩ lớn mật, làm tim Đường Kính Chi đập cuồng loạn, nhưng y không dám lỗ mãng hành động, vì nàng không phải nữ tử bình thường, y không được phép có chút sai lầm nào.

- Hoàng thái hậu, vi thần sơ xuất rồi, nếu đã thế người cứ xem hết đi.

Muốn bắt giữ trái tim một nữ nhân, đặc biệt là quả phụ cô tịch, phải thể hiện cho nàng thấy sự quan tâm của mình:

- Có điều câu chuyện trong tay người chỉ có một nửa, một nửa còn chưa được thêu xong.

- Ồ, chỉ có một nửa thôi sao?

Lời nói của Đường Kính Chi phá tan hoàn cảnh xấu hổ của hai người, áng hồng trên mặt Hoàng thái hậu nhạt đi, giọng nói mang chút nuối tiếc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện