- Đâu phải ạ, mẹ bảo con viết năm nghìn chữ, con viết đúng năm nghìn chữ mới ra sân chơi mà.
Đường Thiên thấy mẹ mách tội mình, chạy ngay tới cãi:
Chu Quế Phương đưa tay ra véo tai nói:
- Con ngày càng lớn gan rồi đấy, dám cãi cả nương thân.
Đường Thiên cúi người xuống tránh được, chạy ra sau lưng Lâm Úc Hương, làm mặt xấu với mẹ. Lâm Úc Hương thấy thế thì bật cười vui vẻ, xoa đầu Đường Thiên nói:
- Thiên Nhi gần đây càng ngày càng hoạt bát đáng yêu, thế mới giống trẻ con, muội đừng nạt nó.
Trước kia Chu Quế Phương là quả phụ, không có nam nhân chống lưng, tất nhiên lúc nào cũng phải dè dặt thận trọng, lại lo con gây chuyện, nên dạy Đường Thiên cực kỳ nghiêm khắc. Khi ấy Đường Kính Chi bệnh nặng, ngay hạ nhân trong phủ cũng dám lên mặt với mẹ con nàng, Đường Thiên làm sao hoạt bát được.
Còn từ khi gả cho Đường Kính Chi rồi, với thân phận bình thê, địa vị nàng chỉ thua kém Đường lão thái quân và Lâm Úc Hương thôi, hơn nữa gần đây Sương Nhi tiếp quản sự vụ trong phủ lại là người cực kỳ trọng quy củ, không cho phép có chút sai phạm nào, ai còn dám làm cái chuyện nô tài khinh chủ.
Chỉ vài ba tháng ngắn ngủi, Sương Nhi dùng thủ đoạn sấm sét, xử trí liền mấy quản sự trong phủ, hơn nữa Sương Nhi rất thông minh, hiểu cuộc sống ở hậu viện, thường xuyên tới bẩm báo xin Đường lão thái quân chỉ dạy, cho nên rất được bà yêu thích và nể trọng.
Về điểm này thì Lâm Úc Hương còn xa mới sánh bằng.
Chu Quế Phương mặc dù mong con mình hiểu chuyện một chút, đừng gây tai họa, nhưng cũng hi vọng nhìn thấy con mình mỗi ngày được vui vẻ hạnh phúc, cho nên bề ngoài thì nàng trách móc, thực chất trong lòng rất vui vẻ.
Đúng thế, trước kia Đường Thiên như ông cụ non vậy, hiểu chuyện thì hiểu chuyện song không giống đứa bé bốn năm tuổi đầu, nhiều lúc nhìn con mà lòng nàng xót xa, nhưng nước mắt chỉ biết chảy ngược vào bên trong, không có ai dãi bày.
Tuy thế Chu Quế Phương không nói ra được, làm mẹ phải có uy nghiêm:
- Tỷ tỷ toàn chiều nó thôi.
Lâm Úc Hương mỉm cười, vỗ má Đường Thiên, bảo nó đi chơi, rồi mới giảng giải cho Chu Quế Phương những chuyện cần chú ý ở kỳ mang thai này, trong Đường phủ ai cũng hiểu Lâm Úc Hương là thần y, Chu Quế Phương gật đầu nói:
- Thế thì sau này tỷ tỷ đi dạo thì gọi muội một tiếng, chúng ta cùng tản bộ trong phủ.
- Vậy cũng tốt.
Lâm Úc Hương khẽ gật đầu, vừa định nói tiếp thì đột nhiên thấy một con chim lớn từ trên trời rúc to một tiếng, hạ cánh xuống một đình viện trong phủ.
Nàng đứng bật dậy ngay lập tức, vẻ mặt đầy kích động.
Chu Quế Phương ngồi ở đối diện với nàng, không nhìn thấy con chim lớn kia, hỏi:
- Tỷ tỷ, có chuyện gì thế? - Có phải nhà ta chỉ có một con chim đưa thư không?
Lâm Úc Hương nắm chặn ống tay áo, không đáp mà hỏi lại:
Chu Quế Phương hoang mang gật đầu:
- Đúng rồi, lần trước Nhị gia còn dùng nó để đưa thư về nhà mà. Lão thái quân nói, nó tên là gì nhỉ .. Ừm, là Hải Đông Thanh, toàn thân lông vũ màu lam, trông rất dữ dằn.
- Vậy đúng là nó rồi.
Lâm Úc Hương mừng rỡ:
- Ta vừa nhìn thấy một con chim màu lam bay vào phủ, nhất định là Nhị gia đã gửi thư về, đi nào, chúng ta mau tới chỗ lão thái quân.
Lúc này nàng đâu còn chút lãnh đạm hờ hững khi Tri Thu nhắc tới Đường Kính Chi.
- Thật sao?
Chu Quế Phương cũng mừng vô cùng, vội đứng dậy, cùng Lâm Úc Hương tới chỗ Đường Quế Phương.
Đi được vài bước Lâm Úc Hương mới nhớ tới Sương Nhi, liền sai Tri Thu cũng đang hớn hở tới đại sảnh nơi Sương Nhi thường ở đó xử lý nội vụ, bảo nàng mau tới chỗ lão thái quân xem thư.
Tri Thu vâng lời, chạy ù đi như gió.
Chu Quế Phương thì gọi một nha hoàn, bảo đưa Đường Thiên mặt rất không cam lòng về tiểu viện.
Ngoại trừ Lâm Úc Hương, Chu Quế Phương và Sương Nhi thì còn Hồ Kiều Kiều ở nhà, nhưng Hồ Kiều Kiều luôn ở cùng với Đường lão thái quân, cho nên không cần phái người thông tri.
Hồ Kiểu Kiều trong ngoan hiền có sự tinh quái, luôn làm Đường lão thái quân vui vẻ, rất được bà yêu thương, nên mới luôn giữ nàng ở cùng.
Mặc dù như vậy không hợp quy củ, nhưng trong hậu viện Đường gia, lão thái quân là to nhất, tất nhiên không ai dám có chút dị nghị gì.
Đường phủ cực kỳ rộng lớn, hậu hoa viên lại ở vị trí xa nhất, cho nên dù Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương đi nhanh hết mức có thể cũng phải mất hơn một khắc mới tới được nơi.
- Lão thái quân, có phải Nhị gia ...
Hai nàng vừa bước qua ngưỡng cửa chỉ mới nói được một nửa đã khựng lại, người hóa đá, vì lúc này Đường lão thái quân cầm bức thư khóc nức nở.
Chẳng lẽ Nhị gia xảy ra chuyện rồi.
Như có sét đánh ngang mày, hai nàng mặt trắng bệch, chỉ thấy cảnh vật trước mắt nhòe đi, người lảo đảo ngã xuống.
Phong thư đó là do một ám vệ đưa tới tay Đường lão thái quân, trao thư xong đã lặng lẽ lui đi.
Thấy đích tôn gửi thư về, Đường lão thái quân tất nhiên mừng vô hạn, chẳng nhờ Hàm Hương ở bên cạnh làm thay, tự mình nóng lòng mở thư ra xem.
Lập tức có tin tốt đẹp đập vào mắt.
Phong tước rồi!
Đích tôn của mình được hoàng đế phong làm Trung Nghĩa bá tam đẳng.
Đường lão thái quân mắt mở to, thấy thật khó tin, dụi mắt rồi đọc lại lần nữa, phát hiện không nhầm, làm sao bà không mừng cho được.
Đường gia là danh môn vọng tộc ở Lạc Thành, tổ tiên làm quan trong triều không ít, nhưng không ai được phong tước hết.
Ông trời trên cao, phật tổ phù hộ.
Đường lão thái quân mừng phát khóc, đọc lá thư trong tay hết lần này tới lần khác, Hàm Hương thấy chủ tử kích động như thế, tới gần, song chưa đọc được trên đó có gì thì Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương đã bước vào.
Nhìn thấy Đường lão thái quân nước mắt chan hòa, hai nàng hiểu lầm Đường Kính Chi xảy ra chuyện rồi, Chu Quế Phương còn đỡ, chỉ mặt trắng bệch, chân nhũn ra ngồi bệt xuống, còn Lâm Úc Hương thì thấy trời đất đảo lộn ngất xỉu luôn.
- Á, Nhị nãi nãi, Phương nãi nãi.
May thay Thúy Nhi luôn đi theo bên cạnh hai nàng, hơn nữa trước cửa phòng của Đường lão thái quân cũng có một nha hoàn chuyên vén rèm, cả hai nhanh tay đỡ lấy, cho nên hai nàng mới không ngã ra đất.
Hai nàng đều mang thai, nếu ngã, rất có khả năng xảy thai.
Đường lão thái quân nghe tiếng hét ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương đồng loạt ngả xuống, kinh hoàng đứng bật dậy định tới đỡ, nhưng sao mà kịp được, ngược lại vì tuổi cao, đứng dậy quá nhanh, làm mắt tối xầm, thiếu chút nữa ngã xuống.
Hàm Hương có mặt kịp thời đỡ lấy Đường lão thái quân.
- Mau mau đỡ cả hai ngồi xuống.
Đường lão thái quân loạng choạng, trước mắt vừa khôi phục ánh sáng liền ra lệnh:
Thúy Nhi vất vả đỡ Chu Quế Phương đi về phía bàn, có điều Lâm Úc Hương bị ngất xỉu, người rất nặng, tiểu nha hoàn kia cố hết sức không di chuyển được chút nào, Hàm Hương thấy chủ tử không sao, buông tay ra tới giúp.
- Lão, lão thái quân, Nhị .. Nhị gia làm sao rồi.
Chu Quế Phương toàn thân không dùng được chút sức nào, yếu ớt hỏi:
Đường lão thái quân lúc này mới vỡ lẽ, chẳng trách bọn chúng vào cửa lại ngã cả ra như vậy, chuyện này tại mình cả thôi, khóc cái gì chứ, nếu chẳng may ảnh hưởng tới bọn nhỏ trong bụng chúng thì phải làm sao?
Cả hai đều là đứa cháu mà bà mong đợi từ lâu.
- Nhị gia rất tốt, các ngươi hiểu lầm rồi.
Đường lão thái quân dậm chân, thấy Lâm Úc Hương được đỡ ngồi xuống ghế vẫn không có động tĩnh gì thì cuống lên:
- Hàm Hương, bấm nhân trung, bấm nhân trung.
- Nô tỳ biết rồi.
Hàm Hương đưa ngón tay cái ra, bấm mạnh lại môi của Lâm Úc Hương.
Bị đau, Lâm Úc Hương mơ hồ tỉnh lại, nhìn Hàm Hương hiện ra không rõ ràng trước mắt, cựa mình muốn gồi dậy, hoảng hốt hỏi:
- Nhị gia sao rồi, Nhị gia làm sao? Lão thái quân đâu?
***
Đến hè mọi thứ đều trở nên cùi bắp, từ điện, nước tới mạng
Đường Thiên thấy mẹ mách tội mình, chạy ngay tới cãi:
Chu Quế Phương đưa tay ra véo tai nói:
- Con ngày càng lớn gan rồi đấy, dám cãi cả nương thân.
Đường Thiên cúi người xuống tránh được, chạy ra sau lưng Lâm Úc Hương, làm mặt xấu với mẹ. Lâm Úc Hương thấy thế thì bật cười vui vẻ, xoa đầu Đường Thiên nói:
- Thiên Nhi gần đây càng ngày càng hoạt bát đáng yêu, thế mới giống trẻ con, muội đừng nạt nó.
Trước kia Chu Quế Phương là quả phụ, không có nam nhân chống lưng, tất nhiên lúc nào cũng phải dè dặt thận trọng, lại lo con gây chuyện, nên dạy Đường Thiên cực kỳ nghiêm khắc. Khi ấy Đường Kính Chi bệnh nặng, ngay hạ nhân trong phủ cũng dám lên mặt với mẹ con nàng, Đường Thiên làm sao hoạt bát được.
Còn từ khi gả cho Đường Kính Chi rồi, với thân phận bình thê, địa vị nàng chỉ thua kém Đường lão thái quân và Lâm Úc Hương thôi, hơn nữa gần đây Sương Nhi tiếp quản sự vụ trong phủ lại là người cực kỳ trọng quy củ, không cho phép có chút sai phạm nào, ai còn dám làm cái chuyện nô tài khinh chủ.
Chỉ vài ba tháng ngắn ngủi, Sương Nhi dùng thủ đoạn sấm sét, xử trí liền mấy quản sự trong phủ, hơn nữa Sương Nhi rất thông minh, hiểu cuộc sống ở hậu viện, thường xuyên tới bẩm báo xin Đường lão thái quân chỉ dạy, cho nên rất được bà yêu thích và nể trọng.
Về điểm này thì Lâm Úc Hương còn xa mới sánh bằng.
Chu Quế Phương mặc dù mong con mình hiểu chuyện một chút, đừng gây tai họa, nhưng cũng hi vọng nhìn thấy con mình mỗi ngày được vui vẻ hạnh phúc, cho nên bề ngoài thì nàng trách móc, thực chất trong lòng rất vui vẻ.
Đúng thế, trước kia Đường Thiên như ông cụ non vậy, hiểu chuyện thì hiểu chuyện song không giống đứa bé bốn năm tuổi đầu, nhiều lúc nhìn con mà lòng nàng xót xa, nhưng nước mắt chỉ biết chảy ngược vào bên trong, không có ai dãi bày.
Tuy thế Chu Quế Phương không nói ra được, làm mẹ phải có uy nghiêm:
- Tỷ tỷ toàn chiều nó thôi.
Lâm Úc Hương mỉm cười, vỗ má Đường Thiên, bảo nó đi chơi, rồi mới giảng giải cho Chu Quế Phương những chuyện cần chú ý ở kỳ mang thai này, trong Đường phủ ai cũng hiểu Lâm Úc Hương là thần y, Chu Quế Phương gật đầu nói:
- Thế thì sau này tỷ tỷ đi dạo thì gọi muội một tiếng, chúng ta cùng tản bộ trong phủ.
- Vậy cũng tốt.
Lâm Úc Hương khẽ gật đầu, vừa định nói tiếp thì đột nhiên thấy một con chim lớn từ trên trời rúc to một tiếng, hạ cánh xuống một đình viện trong phủ.
Nàng đứng bật dậy ngay lập tức, vẻ mặt đầy kích động.
Chu Quế Phương ngồi ở đối diện với nàng, không nhìn thấy con chim lớn kia, hỏi:
- Tỷ tỷ, có chuyện gì thế? - Có phải nhà ta chỉ có một con chim đưa thư không?
Lâm Úc Hương nắm chặn ống tay áo, không đáp mà hỏi lại:
Chu Quế Phương hoang mang gật đầu:
- Đúng rồi, lần trước Nhị gia còn dùng nó để đưa thư về nhà mà. Lão thái quân nói, nó tên là gì nhỉ .. Ừm, là Hải Đông Thanh, toàn thân lông vũ màu lam, trông rất dữ dằn.
- Vậy đúng là nó rồi.
Lâm Úc Hương mừng rỡ:
- Ta vừa nhìn thấy một con chim màu lam bay vào phủ, nhất định là Nhị gia đã gửi thư về, đi nào, chúng ta mau tới chỗ lão thái quân.
Lúc này nàng đâu còn chút lãnh đạm hờ hững khi Tri Thu nhắc tới Đường Kính Chi.
- Thật sao?
Chu Quế Phương cũng mừng vô cùng, vội đứng dậy, cùng Lâm Úc Hương tới chỗ Đường Quế Phương.
Đi được vài bước Lâm Úc Hương mới nhớ tới Sương Nhi, liền sai Tri Thu cũng đang hớn hở tới đại sảnh nơi Sương Nhi thường ở đó xử lý nội vụ, bảo nàng mau tới chỗ lão thái quân xem thư.
Tri Thu vâng lời, chạy ù đi như gió.
Chu Quế Phương thì gọi một nha hoàn, bảo đưa Đường Thiên mặt rất không cam lòng về tiểu viện.
Ngoại trừ Lâm Úc Hương, Chu Quế Phương và Sương Nhi thì còn Hồ Kiều Kiều ở nhà, nhưng Hồ Kiều Kiều luôn ở cùng với Đường lão thái quân, cho nên không cần phái người thông tri.
Hồ Kiểu Kiều trong ngoan hiền có sự tinh quái, luôn làm Đường lão thái quân vui vẻ, rất được bà yêu thương, nên mới luôn giữ nàng ở cùng.
Mặc dù như vậy không hợp quy củ, nhưng trong hậu viện Đường gia, lão thái quân là to nhất, tất nhiên không ai dám có chút dị nghị gì.
Đường phủ cực kỳ rộng lớn, hậu hoa viên lại ở vị trí xa nhất, cho nên dù Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương đi nhanh hết mức có thể cũng phải mất hơn một khắc mới tới được nơi.
- Lão thái quân, có phải Nhị gia ...
Hai nàng vừa bước qua ngưỡng cửa chỉ mới nói được một nửa đã khựng lại, người hóa đá, vì lúc này Đường lão thái quân cầm bức thư khóc nức nở.
Chẳng lẽ Nhị gia xảy ra chuyện rồi.
Như có sét đánh ngang mày, hai nàng mặt trắng bệch, chỉ thấy cảnh vật trước mắt nhòe đi, người lảo đảo ngã xuống.
Phong thư đó là do một ám vệ đưa tới tay Đường lão thái quân, trao thư xong đã lặng lẽ lui đi.
Thấy đích tôn gửi thư về, Đường lão thái quân tất nhiên mừng vô hạn, chẳng nhờ Hàm Hương ở bên cạnh làm thay, tự mình nóng lòng mở thư ra xem.
Lập tức có tin tốt đẹp đập vào mắt.
Phong tước rồi!
Đích tôn của mình được hoàng đế phong làm Trung Nghĩa bá tam đẳng.
Đường lão thái quân mắt mở to, thấy thật khó tin, dụi mắt rồi đọc lại lần nữa, phát hiện không nhầm, làm sao bà không mừng cho được.
Đường gia là danh môn vọng tộc ở Lạc Thành, tổ tiên làm quan trong triều không ít, nhưng không ai được phong tước hết.
Ông trời trên cao, phật tổ phù hộ.
Đường lão thái quân mừng phát khóc, đọc lá thư trong tay hết lần này tới lần khác, Hàm Hương thấy chủ tử kích động như thế, tới gần, song chưa đọc được trên đó có gì thì Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương đã bước vào.
Nhìn thấy Đường lão thái quân nước mắt chan hòa, hai nàng hiểu lầm Đường Kính Chi xảy ra chuyện rồi, Chu Quế Phương còn đỡ, chỉ mặt trắng bệch, chân nhũn ra ngồi bệt xuống, còn Lâm Úc Hương thì thấy trời đất đảo lộn ngất xỉu luôn.
- Á, Nhị nãi nãi, Phương nãi nãi.
May thay Thúy Nhi luôn đi theo bên cạnh hai nàng, hơn nữa trước cửa phòng của Đường lão thái quân cũng có một nha hoàn chuyên vén rèm, cả hai nhanh tay đỡ lấy, cho nên hai nàng mới không ngã ra đất.
Hai nàng đều mang thai, nếu ngã, rất có khả năng xảy thai.
Đường lão thái quân nghe tiếng hét ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương đồng loạt ngả xuống, kinh hoàng đứng bật dậy định tới đỡ, nhưng sao mà kịp được, ngược lại vì tuổi cao, đứng dậy quá nhanh, làm mắt tối xầm, thiếu chút nữa ngã xuống.
Hàm Hương có mặt kịp thời đỡ lấy Đường lão thái quân.
- Mau mau đỡ cả hai ngồi xuống.
Đường lão thái quân loạng choạng, trước mắt vừa khôi phục ánh sáng liền ra lệnh:
Thúy Nhi vất vả đỡ Chu Quế Phương đi về phía bàn, có điều Lâm Úc Hương bị ngất xỉu, người rất nặng, tiểu nha hoàn kia cố hết sức không di chuyển được chút nào, Hàm Hương thấy chủ tử không sao, buông tay ra tới giúp.
- Lão, lão thái quân, Nhị .. Nhị gia làm sao rồi.
Chu Quế Phương toàn thân không dùng được chút sức nào, yếu ớt hỏi:
Đường lão thái quân lúc này mới vỡ lẽ, chẳng trách bọn chúng vào cửa lại ngã cả ra như vậy, chuyện này tại mình cả thôi, khóc cái gì chứ, nếu chẳng may ảnh hưởng tới bọn nhỏ trong bụng chúng thì phải làm sao?
Cả hai đều là đứa cháu mà bà mong đợi từ lâu.
- Nhị gia rất tốt, các ngươi hiểu lầm rồi.
Đường lão thái quân dậm chân, thấy Lâm Úc Hương được đỡ ngồi xuống ghế vẫn không có động tĩnh gì thì cuống lên:
- Hàm Hương, bấm nhân trung, bấm nhân trung.
- Nô tỳ biết rồi.
Hàm Hương đưa ngón tay cái ra, bấm mạnh lại môi của Lâm Úc Hương.
Bị đau, Lâm Úc Hương mơ hồ tỉnh lại, nhìn Hàm Hương hiện ra không rõ ràng trước mắt, cựa mình muốn gồi dậy, hoảng hốt hỏi:
- Nhị gia sao rồi, Nhị gia làm sao? Lão thái quân đâu?
***
Đến hè mọi thứ đều trở nên cùi bắp, từ điện, nước tới mạng
Danh sách chương