Đường Kính Chi vốn chỉ muốn làm chén trà rồi lên đường, nhưng trùng hợp thế nào đến đúng nhà nam nhân thấp bé gặp ở Hạ Xuyên Thành, nhớ tới hắn nói nhất định mời giáo chúng Bồ Đề giáo tới làm phép, nên tính ở lại thêm một chút xem đám người Bồ Đề giáo này lừa gạt người dân ra sao? Bọn họ ở lại không đi, làm chủ nhà có hơi hoảng, nhưng không biết làm sao, đành dọn tiệc rượu lên mời.

Lúc này cách bữa trưa không còn xa nữa, Đường Kính Chi vui vẻ cám ơn , còn chưa động đũa thì có ba nam tử mặc trường bào màu lam, lưng đeo túi đồ từ cổng đi vào, người đi đầu gầy khô như que củi, mặt rỗ chằng rỗ chịt, lớn tiếng nói:

- Trương Đại Sơn, bản hộ pháp tới rồi.

Trương Đại Sơn chính là nam tử thấp bé, nghe vậy mừng rỡ định chạy lên đó, nhưng bà nương hung hãn của hắn thì trừng mắt lên, tóm ngay ống tay áo nam nhân của mình, quát:

- Tôi đã bảo ông là không cho mời người Bồ Đế giáo tới làm phép cơ mà.

- Chuyện này, chuyện này ...

Trương Đại Sơn lắp ba lắp bắp, rồi thấy xung quanh nhiều người đang nhìn vào, hất mạnh tay tức phụ ra, cố làm vẻ mạnh mẽ nói:

- Khi chúng ta thành hôn chẳng phải mời giáo chúng Bồ Đề giáo tới làm phép sao? Bây giờ Nhị đệ thành hôn, sao bà hết lần này tới lần khắc ngăn không cho họ tới cầu phúc cho phu thê Nhị đệ?

Bà nương hung hãn không trả lời được mặt đỏ dừ, Trương Đại Sơn được thế lấn tới:

- Nhà chúng ta chẳng giàu có, nhưng mời đại sư Bồ Đề giáo làm phép tốn mấy đồng đâu? Chẳng lẽ là bà không coi Nhị đệ là ngươi thân, định độc chiếm gia sản cha mẹ để lại à? Tôi nói cho bà biết, chỉ cần ngày nào tôi còn sống bà đừng có hòng làm cái chuyện táng tận lương tâm đó.

- Ông, ông đánh rắm!

Bà nương nghe tới đó thì nổi khùng:

- Từ khi tôi gả vào Trương gia, có bao giờ bạc đãi Nhị đệ chưa? Trước kia nó còn nhỏ, từ cái quần cái áo, tất tai, có cái nào không phải do tận tay tôi giặt? Ăn cơm thì cũng để nó ăn no trước tôi mới ăn! Tên vô lương tâm kia, ông dám nói tôi muốn độc chiếm tài sản cha mẹ để lại à? Tôi, tôi đánh chết ông ...

Bà nương đó rõ ràng được phái hành động, nói đánh là đánh, đuổi Trương Đại Sơn chạy khắp sân.

Thôn dân cười rộ cả lên, Đường Kính Chi huých vai Ngọc Nhi một cái nói nhỏ:

- Nhà ta hồi trước cũng thế nhỉ?

Ngọc Nhi đỏ mặt cho tay dưới bàn lén nhéo y một cái thật đau.

Đường Kính Chi không phải là đối thủ của Ngọc Nhi, phải cắn răng chịu, nếu không dễ trả giá bằng những đêm ôm gối nằm một mình lắm. Trương Đại Sơn tất nhiên cũng không phải đối thủ của bà nương nhà mình.

Thêm vào thật ra hắn rất mềm lòng, rất thương lão bà, đừng nói là động thủ, thường ngày nói nặng một câu cũng không có, chẳng qua hôm nay uống hơi nhiều rượu, lại ở trước đám đông, muốn thể hiện chút khí phách nam nhân để khỏi bị bà con chòm sóm chê sợ vợ nên mới lỡ lời.

Trương Đại Sơn ôm đầu vừa chạy vừa la:

- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.

Bà nương kia rất dữ, kệ nam nhân nhà mình cầu xin, lửa giận trong lòng ngùn ngụt, đánh cho hết giận mới chịu thôi.

Tên mặt rỗ cũng cười chảy cả nước mắt, tới khi vợ chồng họ Trương dừng tay mới đi tới giữa sân, nở nụ cười hiền lành vô hại:

- Dám hỏi nữ thí chủ, vì sao không muốn mời bản giáo tới cầu chúc cho tân nhân.

Bà nương kia mặt đỏ lên, nhưng cắn môi không nói được ra nguyên nhân.

Trương Đại Sơn vội xen vào:

- Hộ pháp đại sư, ngài đừng nghe nàng, mọi người cứ làm phép cầu phúc cho nhị đệ của tiểu nhân đi. Đời này của Trương gia chúng tôi chỉ có hai huynh đệ, tiểu nhân đang mong nhị đệ sớm ngày có hương hỏa tiếp nối cho Trương gia.

- Không vấn đề gì! Có bọn ta cầu phúc cho nhị đệ của ngươi, tối đa chỉ cần ba ngày đảm bảo tân nương có thể sinh con cho Trương gia.

Mặt Rỗ vừa nói vừa cởi cái bọc đeo trên lưng xuống.

Hai tên giáo chúng Bồ Đề giáo ăn mặc kiểu tiểu đồng đứng sau Mặt Rỗ thấy hộ này đã đồng ý cho làm phép liền đem vật phẩm mang theo bày lên trên hương án.

Một cái lò hương, hai cây nên đỏ to bằng hai ngón tay, mấy tờ giấy trắng, còn cả một cái phất trần.

Mặt Rỗ đặt cái đĩa, mâm gốm lên hương án, rút cây kiếm đeo sau lưng ra, động tác rất màu mè như diễn kịch trên sân khấu vậy.

Hai tên tiểu đồng khoảng chừng mười một mười hai, nhưng tay chân chân mau lẹ thạo việc, thoáng cái làm xong việc, nhận lấy rượu được Trương Đại Sơn đưa cho để lên bàn, rồi lùi ra sau lưng mặt rỗ, nhắp mắt, chân đạp thất tinh, bước theo hình bát quái, tay múa kiếm miệng lầm rầm gì đó không nghe rõ, nhưng tới cuối trang trọng hô to:

- Thừa nhận ơn trời, Bồ Đề lão tổ hiển thần linh, chia sẻ hoạn nạn, giúp đỡ khốn cùng ...

Hai tên tiểu đồng hô to theo:

- Thừa nhân ở trời, Bồ Đề lão tổ hiển thần linh, giáo hóa chúng sinh.

Thế là không ít thôn dân đang quỳ xuống hô tiếp hai câu sau:

- Chia sẻ hoạn nạn, giúp đỡ khốn cùng.

Huynh đệ Trương Đại Sơn cũng hô to với vẻ mặt vô cùng thành kính, nhưng bà nương kia nhìn chằm chằm Mặt Rỗ cứ như chỉ muốn ấn đầu hắn xuống pháp đàn.

Mặt Rỗ xuyên rất nhiều giấy vào thân kiếm, bắt đầu múa may quay cuồng, miệng niệm chú, rất giống mấy tên đạo sĩ rởm đọc chú xua ma đuổi quỷ.

Đường Kính Chi chỉ thấy nhàm, Ngọc Nhi tỏ ra có chút hứng thú, nhưng toàn bộ thôn dân bốn xung quanh đứng dậy, thành tâm cầu nguyện cùng với Mặt Rỗ.

Hai tay luân phiên mua kiếm, trường bào thùng thình kêu phần phật, Mặt Rỗ như trên điên, nhảy qua nhảy lại trên mặt đất, miệng lẩm bẩm những lời hàm hồ chẳng ai nghe rõ, tựa hồ đang giao lưu với Bồ Đề lão tổ trên trời, mất rất lâu sau mới cầm trường kiếm mài đi mài lại trên ống tay áo dài.

Cuối cùng phừng một cái, giấy bốc cháy, Mặt Rỗ tạo dáng chĩa thẳng kiếm lên bầu trời.

- Oa, cháy rồi.

- Tờ giấy bỗng nhiên bốc cháy kìa.

- Vị hộ pháp này quả nhiên có bản lĩnh giao lưu với thần thánh.

Lúc này ở phía pháp đàn, Mặt Rỗ xõa tóc ra, cây mộc kiếm múa lên vun vút, chân bước trên pháp đàn mỗi lúc một nhanh hơn, những tiếng niệm chú ban đầu chỉ là tiếng thì thầm, giờ này trở thành tiếng rít kỳ quái vang vọng trờ đêm, làm người ta sởn gai ốc.

Người dân xung quanh xôn xao, không ít người quỳ xuống xì xụp vài lậy, vẻ mặt hoảng sợ.

Đường Kính Chi từ đầu tới cuối luôn theo dõi nhất cả nhất động của mặt rỗ, khi trường kiếm của hắn mài lên ống tay áo thì mắt nheo lại.

Ngọc Nhi ngạc nhiên lắm, nàng không tin trên đời này có thần ma quỷ quái, chỉ là không tìm ra sở hở, chẳng bóc trần được mánh của tên Mặt Rỗ.

Đám người xưởng vệ đang ngồi đánh chén đứng dậy, người vỗ tay, người reo hò cổ vũ, bọn họ cũng không hiểu mánh lới của Mặt Rỗ là gì, nhưng mấy tên đạo sĩ lừa đảo giang hồ mỗi kẻ có một thủ đoạn riêng, bọn họ chứng kiến không ít rồi, coi đây như tiết mục giải trí khi ăn cơm thôi.

Mặt Rỗ mùa trường kiếm bốc cháy, giấy hóa thành tro rơi xuống lả tả, nhìn về phía đám người Đường Kính Chi, thấy rất nhiều người đứng dậy reo hò thì tưởng bở đắc ý lắm, mặc dù hắn không biết lai lịch những người đó, song ai nầy mặc cẩm bảo, ngựa toàn loại thần tuấn, cho thấy thân phận địa vị của bọn họ, nhất là vị công tử ngồi yên bất động kia, chắc chắn xuất thân quan gia, nếu không chẳng thể dẫn đông người mang đao ngang nhiên đi lại thế kia.

Bên trên có lệnh phải cố gắng tiếp xúc với các hào môn thế gia và quan viên triều đình, Mặt Rỗ nhìn một cái rồi khép mắt lại, càng ra sức biểu diễn, múa may mỗi lúc một tợn, lời phát ra từ miệng càng trở nên thần bí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện