Hầu Quang Diệu và Trình Uy là trọng thần nắm đại quyền một châu, Dư gia mặc dù có danh tiếng không nhỏ ở Nguyên Tuyền thành, song nói cho cùng chỉ là thương gia, nếu không phải triều đình có chuyện muốn quyên góp bạc thì chẳng thể gặp được, dù thường ngày có mang trọng lễ tới bái phỏng cũng không có tư cách.

Lúc này đột nhiên nghe một người trẻ tuổi mời tới dự tiệc có cả hai vị trọng thần đó, không ngạc nhiên mới lạ.

- Chuyện này, không biết Dư mỗ mạo muội tới dự có quấy nhiễu Đường công tử và hai vị đại nhân không? Dư Tắc Thành dẫu sao vẫn là vị gia chủ lão luyện, đối đáp tự nhiên.

- Không đâu.

Đường Kính Chi mạnh mẽ vung tay, cười nói:

- Thực ra ta tới Nguyên Tuyền thành là muốn tìm thương hộ hợp tác làm ăn, Dư lão tiên sinh tới đó, tất nhiên có chính sự cần trò chuyện. À phải, ta có nghe nói Phương gia cũng là thương hộ kinh doanh vải vóc có tiếng ở Tịnh châu, không biết Dư lão tiên sinh có thể giới thiệu cho ta một phen không? Ta đỡ phải đích thân tới đó hỏi.

- Đương nhiên có thể rồi.

Dư Tắc Thành quản lý gia nghiệp lâu năm tự tin vào con mắt nhìn người của mình, hiểu Đường Kính Chi có ý thăm dò mình, nên giới thiệu khách quan, không vì là đối thủ thương nghiệp mà bôi nhọ.

Đường Kính Chi gật gù, từ trong miệng Dư Tắc Thành biết được Phương gia trừ có danh tiếng lớn ở Tịnh Châu, đồng thời kết thông gia với Lạc gia ở Hà châu, nên việc kinh doanh ở nơi đó cũng rất tốt, y tức thì có tính toán, đem chuyện kinh doanh ở Tịnh Châu giao cho Dư gia, còn ở Hà châu giao cho Phương gia.

- Dư lão tiên sinh, ta có ý bàn chuyện làm ăn với Phương gia, không biết lão tiên sinh có thể giúp chuyển lời mời tới gia chủ Phương gia tối nay tới dự tiệc không? Còn về phần địa điểm, trước buổi tối, nhất định sẽ phải người tới báo.

Đường Kính Chi chắp tay khách khí nói:

Người này thật bá đạo, tới nhà người ta lại nói chuyện hợp tác làm ăn với đối thủ của người ta, càng như thế ông càng tin thân phận Đường Kính Chi không tầm thường, đồng thời lòng thầm nhủ, chẳng lẽ vụ làm ăn này lớn đến thế, Đường công tử nghĩ một mình Dư gia nuốt không trôi?

Đương nhiên ông ta nhận lời.

Đường Kính Chi ở lại trò chuyện thư họa với Dư Tắc Thành một hồi rồi cùng Ngọc Nhi trở về, lần này Ngọc Nhi nhất quyết không cho y đi đâu nữa, kéo y về khách sạn, thân mật ôm nhau chìm vào giấc mộng đẹp.

Ngủ tới tận khi mặt trời ngả bóng hai người mới bị Hồ An ở bên ngoài đánh thức.

Đường Kính Chi gọi Hồ An vào, bảo hắn tới Dư gia chuyển lời, thông báo địa điểm bữa tiệc tối nay, Hồ An nghe vậy thầm giật mình, không nghĩ Đường Kính Chi đi một vòng đã kiếm được đối tượng hợp tác rồi.

Dư gia tất nhiên hắn biết, là đại thương gia kinh doanh vải vóc có tiếng ở Tịnh Châu, là đối tượng hợp tác thích hợp lần này.

Hồ An có rất nhiều thuộc hạ ở Tịnh Châu, hắn vốn định ngầm tiết lộ tin tức cho các đại phú thương, người nào muốn hắn nói tốt với Đường Kính Chi sẽ phải đút lót cho hắn, giờ thì hắn tuyệt luôn cái lòng tham này.

Nếu không rất có thể thành Trương Lượng thứ hai.

Chỉnh trang y phục xong, Đường Kính Chi định đi dự tiệc thì Ngọc Nhi giữ lại nói:

- Tướng công, hai vị khách chính hôm nay là quan lớn một vùng, chàng mang theo bảo kiếm Hoàng thái hậu ban tặng, để bọn họ không dám xem thường nàng.

Nói rồi cởi kiếm ra, đeo lên hông Đường Kính Chi.

Đường Kính Chi nghĩ cũng thấy có lý, không sợ hai vị quan viên kia không biết hàng, vì chỉ có kiếm hoàng đế ban cho bao kiếm mới được trạm kim long, còn đồ Hoàng thái hậu có hình phượng hoàng.

Ngọc Nhi buộc kiếm xong, Đường Kính Chi theo Hồ An, tới thẳng Lưu Tiên Các, tửu lâu lớn nhất Tuyền Thành.

Nếu như sông Tần Hoài là chốn phồn hoa nào nhiệt thì bến Tần Than là chốn dịu dàng êm ả, non nước mênh mang, không có những chiếc thuyền hoa lớn năm sáu tầng mà chỉ có những chiếc thuyền nhỏ đcô đơn, bên trong phát ra những tiếng đàn sáo réo rắt khơi gợi lên nhớ nhung của lữ khách xa nhà, nếu như khách làng chơi tới song Tần Hoài để hưởng lạc thú nhân gian, thì người tới bến Tần Than tìm sợ thanh nhã tĩnh lặng, cảm giác êm đềm khi được về nhà, song Tần Hoài nồng mùi son phấn trăng hoa, nơi này thơm mùi hương hoa.

Lưu Tiên Các nằm bên bến Tần Than, nó là tổng cộng có bảy tầng, là một trong số công trình kiến trúc cao nhất Nguyên Tuyền thành, đoàn người Đường Kính Chi tới nơi thấy cửa tửu lâu có hai hàng năm mươi quân sĩ, hẳn là thuộc hạ của Trình Uy.

Những quân sĩ này lưng ưỡn thẳng như cán thương, mắt nhìn thẳng, toàn thân thấp thoáng sát khi làm người ta ngại không dám tới gần, xem ra Hồ An giới thiệu không sai, Trình Uy xứng danh là đại tướng được lão tướng quân Vương Xương Long khen ngợi.

Thông báo thân phận, năm mươi quân sĩ đồng loạt quỳ xuống thỉnh an, người nào người nấy khí thế mười phần, tiếng như chuông đồng, Đường Kính Chi gật đầu tán thưởng.

Người dân xung quanh bị tiếng hô của đám quân sĩ thu hút, chỉ chỉ chỏ chỏ về phía bọn họ, bàn tán về vị bá tước tới Nguyên Tuyền thành.

Hồ An dâng thẳng Đưởng Kính Chi lên tầng sau, cửa cầu thang có mười quân sĩ, khôi giáp sáng loáng, đồng thời Hầu Quang Diệu, Trình Uy đã đứng ở cửa nghênh đón.

- Đây là Trung Nghĩa bá phải không, hạ quan có lễ.

Hầu Quang Diệu mới trên 50 mà tóc đã bạc trắng, người gầy gò, có điều tinh thần trông vẫn rất tốt, là người đầu tiên đi tới hơi khom người chào Đường Kính Chi.

Trình Uy năm nay tròn 42 tuổi, hắn không mặc quân trang mà trang phục văn sĩ màu xanh lơ, trông có vài phần nho nhã, nếu chẳng biết thân phận của hắn, chẳng ai ngờ hắn sống trong quân trên 20 năm còn là danh tướng uy danh hiển hách:

- Mạt tướng Trình Uy ra mắt Trung Nghĩa bá.

Đường Kính Chi chắp tay đáp lễ:

- Hai vị đại nhân khách khí rồi, chúng ta vào trong nói chuyện.

Ba người nối nhau đi vào, Đường Kính Chi thân phận cao quý ngồi chủ vị, Ngọc Nhi đứng sau lưng y, Hầu Quang Diệu ngồi vị trí thứ hai, cuối cùng là Trình Uy.

Hai vị quan lớn này đều có mối quan hệ ở kinh thành, nên sớm nghe nói chuyện về Đường Kính Chi, phải nói là cấp trên cấp dưới hay hảo hữu đồng liêu đều chẳng có lấy một lời tốt đẹp về Đường Kính Chi, chỉ định ứng phó cho đủ lễ tiết, không bị y bới móc gì thôi.

Nhưng nhìn thấy bao kiếm khắc phượng hoàng bảy màu đều sửng sốt.

Xem ra mức độ được thánh sủng của kẻ này trên tưởng tượng của bọn họ.

- Đường mỗ sớm được nghe nói những sự tích của hai vị đại nhân, hôm nay rốt cuộc có vinh hạnh được gặp, đúng là tích phúc ba đời! Nào chúng ta cạn một chén.

Đường Kính Chi nâng chén rượu lên nói:

- Trung Nghĩa bá quá lời rồi.

- Phải, mạt tướng không dám nhận lời khen của Trung Nghĩa bá, cạn.

Hai người Hầu Trình đều nâng chén lên uống cạn.

Ba người chuẩn bị nhập tiệc, chưa vào chính sự, chỉ hàn huyên những lời vô dinh dưỡng, đột nhiên bên ngoài có người báo:

- Bẩm đại nhân, gia chủ Dư gia và Phương gia tới dự tiệc.

Hầu Quang Diệu và Trình Uy đều nhìn cả sang Đương Kính Chi, đáng lý ra bữa tiệc này thương gia không đủ tư cách tham dự mới đúng.

Đường Kính Chi nói vọng ra:

- Mời bọn họ lên đi.

- Vâng.

Nghe mệnh lệnh, quân sĩ đi xuống lầu truyền lời.

- Hai vị đại nhân còn có điều chưa biết, kỳ thực lần này Đường mỗ tới Tịnh Châu là muốn tìm người hợp tác thương nghiệp. Hôm nay mời hai vị đại nhân tới đây, một là muốn thấy phong thái hai vị, hai là sau này muốn nhờ hai vị đại nhân giúp chiếu cố chuyện làm ăn này.

Đường Kính Chi đạt đũa xuống cười nói:

Hai người Hầu Trình dĩ nhiên hiểu mục đích bữa tiệc này là nhờ bọn họ chiếu cố cho Dư gia và Phương gia, còn những cái khác chỉ là lời nói cho đẹp mặt nhau thôi.

Hầu Quang Diệu nhíu mày, giọng tỏ vẻ đề phòng:

- Không biết Trung Nghĩa bà và hai nhà đó muốn hợp tác làm ăn thế nào? Nếu không vi phạm luật pháp, bản quan tất nhiên sẽ chiếu cố trong khả năng.

Trong suy nghĩ của ông ta thì kẻ này kinh thành tiếng tăm thối hoắc không ai tin tưởng nữa nên xuống địa phương lừa gạt, hẳn làm ăn không đứng đắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện