Thiếu nữ đó cũng mặc váy màu trắng, tóc búi theo kiểu cung nữ bình thường, chẳng hề mang theo chút trang sức nào, chỉ có hai tai đeo hoa tai màu bạc xinh xinh, dung nhan thanh lệ thoát tục.

Nhìn thấy thiếu nữ này, Đường Kính Chi buông tay Hoàng thái hậu ra, khom lưng thi lễ:

- Cửu công chúa một mình nấp ở đây sao? - Mẫu hậu vạn an.

Cửu công chúa nhìn thấy động tác của Đường Kính Chi, mắt ánh lên vẻ cổ quái, thi lễ với Đường Kính Chi trước mới đáp:

- Để tránh bị phát hiện, ta chỉ mang theo ba hộ vệ.

Ba thanh niên mặc trang phục nội xương đi ra thỉnh an.

Hoàng thái hậu xua tay bảo ba người đó ra ngoài, nhìn Cửu công chúa, nữ tử này rất thông minh, biết sớm trốn tới lãnh cung tránh chiến sự:

- Vậy chúng ta cùng trốn ở đây, đợi hoàng thượng dẹp yên phản tặc, chúng ta đi hội họp.

Vì tình cảm trái luân lý kia, Hoàng thái hậu nhiều lần khuyên bảo Cửu công chúa, Cửu công chúa chỉ hàm hồ vâng dạ, nhưng Hoàng thái hậu biết nàng vẫn bí mật lén lút gặp hoàng đế, nên hai người không hòa hợp, có điều trước mặt Hoàng thái hậu thì Cửu công chúa luôn ngoan ngoãn, đúng quy củ.

Ba người bọn họ vào nội điện, thấy nơi này an toàn rồi, Đường Kính Chi mới ra ngoài gọi một xưởng vệ tới, bảo hắn đi thăm dò tình hình, nhưng không cần quá gấp, phải đặt an toàn lên hàng đầu, tránh bị phát hiện.

Tiếp đó y đi xem xét xung quanh, phân chia cảnh giới, đồng thời chia vài người đi thăm dò xe, ở gần đây bao nhiêu người, thân phận thế nào, cũng phải đặt an toàn bí mật lên trên hết.

An bài xong tất cả Đường Kính Chi đi vào nội điện, bên tai vang lên tiếng hô khẽ cố kìm nén của Hoàng thái hậu:

- Ngươi nói gì? Ngươi muốn nhân cơ hội hỗn loạn này lén rời hoàng cung.

- Đúng vậy, mẫu hậu cũng biết, con và hoàng thượng không có khả năng tới với nhau, nếu con không nhân cơ hội này bỏ đi, hoàng thượng sẽ không bao giờ cho con đi cả.

Cửu công chúa giọng thê lương:

- Mẫu hậu trước kia con cứ trái lời người, thực sự vì hoàng thượng gây khó dễ, con cũng ép bất đắc dĩ mà thôi.

Đường Kính Chi lần đầu tiên gặp Cửu công chúa đã cảm thấy nàng thông tuệ mang chút giảo hoạt, một người như thế sao không biết mình không thể gả cho hoàng thượng chứ?

Cửu công chúa dấu tâm sự cực kín, trước kia chưa từng chia sẻ với Hoàng thái hậu, nên Hoàng thái hậu còn nghĩ Cửu công chúa vọng tưởng một ngày lên làm hoàng hậu.

Giờ nghe Cửu công chúa nói vậy, Hoàng thái hậu suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Ai gia ủng hộ con rời đi, nhưng mẹ đẻ con đã qua đời rồi, thân thích trong nhà cũng không tiện nương nhờ, rời hoàng cung rồi con đi đâu?

Nàng thay đổi cách xưng hô, quan tâm thân thiết hơn nhiều.

Cửu công chúa biết đi đâu chứ? Nàng ở trong cung ngoài cung nữ thái giám chỉ tiếp xúc với người hoàng thất, ai giúp nàng được, chợt thấy Đường Kính Chi quay lại:

- Con còn chưa có an bài gì, mẫu hậu có thể nhờ Trung Nghĩa bá giúp không?

- Hả?

Đường Kính Chi kêu rõ to:

Hoàng thái hậu cũng choáng váng, hiện giờ nàng chưa quyết định có rời hoàng cung không, nếu có, như vậy sẽ đi cùng với Đường Kính Chi, sao có thể để Cửu công chúa theo, hơn nữa nàng chưa quên Cửu công chúa có lần hẹn gặp riêng Đường Kính Chi, nếu thế thì thành quan hệ gì, dù nàng không phải mẹ đẻ của Cửu công chúa, nhưng dẫu sao danh nghĩa cũng là mẹ con.

- Mẫu hậu, con biết làm thế sẽ mang tới phiền phức cho Trung Nghĩa bá, nhưng còn không còn cách nào khác. Từ khi vào trong cung, thân phận địa vị tăng lên, nhưng cách biệt với đời, bên cạnh không có ai để nhờ cậy được.

Cửu công chúa thấy Hoàng thái hậu không nói, phát huy tính cách giảo hoạt của nàng, lắc tay Hoàng thái hậu làm nũng:

- Con ra ngoài thì dễ, nhưng nếu không có nơi chốn dừng chân, một thân một mình, con sợ ...

Hoàng thái hậu tất nhiên là muốn Cửu công chúa rời hoàng cung, kết thúc hoàn toàn mối tình vô luân kia, song nếu một ngày mình nghĩ thông rồi cũng rời hoàng cung, không phải thành mẹ con thờ chung một chồng à?

Hoang đường!

Cực kỳ hoang đường mới đúng!

Đường Kính Chi lại sợ cãi khác, hoàng đế yêu Cửu công chúa như thế, nếu thấy muội muội dấu yêu của mình mất tích, nhất định sẽ lật tung Ni Lạc Thần tìm kiếm.

Lúc đó y khác gì ôm đống thuốc nổ đen trong người đâu chứ?

- Cái gì? Không thấy hoàng thái hậu đâu nữa?

Lúc này ở cung Càn Thanh, cấm quân trung thành khắp nơi đổ tới cứu giá, cuối cùng đã lập lại được liên hệ với bên ngoài, nghe nói Từ Ninh cung bị tấn công, Hoàng thái hậu và Đường Kính Chi, cùng các xưởng vệ đều không biết đi đâu, hoàng đế vừa sợ vừa giận:

- Ngay Hoàng thái hậu còn không bảo vệ nổi, trẫm còn cần các ngươi làm gì.

- Bẩm hoàng thượng, Cửu công chúa đã mất tích rồi!

Một xưởng vệ xông ra ngoài nghe ngóng tình hình Cửu công chúa, mang một thân máu me trở về, quỳ xuống bẩm báo.

Hoàng đế không khác gì bị sét đánh ngang mày, cầm chén trà ném mạnh xuống đất vỡ tan tành, rống lên như điên:

- Kẻ nào, rốt cuộc là kẻ nào, đã tra rõ phản quân nhận chỉ huy của ai chưa? Nếu Hoàng thái hậu và Cửu công chúa bị chút xíu tổn hại nào, trẫm sẽ băm vằm tùng xẻo hắn.

Các đại thần quỳ rạp cả xuống, khuyên hoàng đế bớt giận.

Lữ Phương đi trước một bước, lúc này đã dẫn bắc doanh đánh vào hoàng cung, phản quân chống đỡ dữ dội, nhưng thế bại đã rõ, thắng lợi ngả về phía hoàng đế.

Vương Tích xuất phát sau một bước, nhưng cũng kịp dẫn tây doanh chặn đứng phản quân trên đường tới hoàng cung.

Nhìn chiến mã của phản quân tràn tới như nước lũ, Vương Tích, Tần Tranh cùng mấy quân sĩ hộ vệ nhà Đường gia không hệ có chút khiếp sợ, đồng loạt lấy bình sứ ra châm lửa, ném vào trong đội ngũ kỵ binh của đối phương.

" Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!"

Tạc đạc nổ tung, tức thì người ngã ngựa nhào, vì tốc độ quá nhanh người dưới không dừng lại kịp dẫm đạp cả lên đồng bạn phía trước, quân sĩ trên ngựa kinh hãi , chiến mã dưới thì không chịu nghe khống chế của chủ, lồng lên chạy tứ tán.

Vương Tích thấy rất nhiều chiến mã vẫn chạy về phía mình, phất tay lệnh quân sĩ dạt sang hai bên, đợi chiến mã hoảng loạn chạy qua thì dùng trường thương đâm địch xuống ngựa.

Cung tiễn thủ trung quân cũng không hề nhàn nhã, rải mưa tên xuống đầu kẻ địch, phản quân còn chưa kịp giao chiến với quân sĩ tây doanh đã rối loạn.

Lúc này ngoài cổng nam, có một chiếc xe ngựa xa hoa đang đỗ, bốn phía có không ít cấm quân vây quanh bảo hộ, bên trong thi thoàng truyền ra tiếng cười nói nho nhỏ.

Trong xe ngựa lớn xa hoa có hai thanh niên đang ngồi, giữa bọn họ có bày một cái bàn cờ, quân trắng quân đen đã gần xếp đầy bàn cờ, có thể thấy kỳ cục đã tới gần hồi kết, đằng sau mỗi người đều có một thiếu nữ mỹ mạo, tay cầm chén trà, hầu hạ chu đáo.

Đó chính là Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử của vương triều Minh Hà.

Tam hoàng tử béo núc, mắt bị thịt chèn ép thành một khe hẹp, nhưng được di truyền tốt từ cha mẹ, nên dung mạo khí chất không tầm thường, trông khá oai phong bệ vệ, nhìn sát chiêu dữ dội trên bàn cờ của Ngũ hoàng tử, gật gù:

- Ngũ đệ đúng là có thiên phú hiếm có, mới học cờ ba ngày mà đã đánh ta vất vả chống đỡ thế này rồi.

- Khụ ...

Ngũ hoàng tử chưa kịp trả lời thì đã ho khù khụ rồi.

- Còn không mau hầu hạ Ngũ đệ ta uống trà, đúng là thứ ngu xuẩn chậm chạp, bản vương bán ngươi vào thanh lâu bây giờ.

Tam hoàng tử trừng mắt nhìn cung nữ sau Ngũ hoàng tử, thực ra nói là trừng mắt vì thấy mí mắt hắn nhướng lên, chứ kẻ này trừng hay không trừng cũng chẳng khác nhau là mấy.

Cung nữ đó từ nhỏ hầu hạ bên Ngũ hoàng tử rồi, biết chủ tử tính cách nhu nhược, nếu Tam hoàng tử nổi giận bán mình đi, chủ tử chưa chắc dám cầu xin, vội vàng hậu hà chủ tử uống trà thấm họng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện