Hoàng thái hậu thấy nội xưởng này cẩn thận cơ trí như thế thì gật đầu tán thưởng, đang định khen ngợi hắn vài câu thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân hỗn loạn.

Những nội xưởng ẩn nấp bên ngoài nhanh chóng tụ tập vào trong điện, một người quỳ xuống báo cáo:

- Hoàng thái hậu, không xong rồi, có vẻ phản quân bị đánh bại, không còn đường chạy, bị ép lui tới đây.

Hoàng thái hậu thất kinh:

- Có bao nhiêu tên? - Ít, ít nhất cũng tới năm sáu trăm tên ...

Xưởng vệ đó cũng kìm được run lên, đối phương gấp mấy chục lần bọn họ, nếu chẳng may bảo vệ Hoàng thái hậu có gì bất lợi ...

- Nhiều vậy sao?

Đường Kính Chi biến sắc mặt, chỗ này tổng cộng có hơn hai mươi xưởng vệ, ai nấy thân thủ cao cường, dù gặp khoảng một trăm phản quân cũng không sợ, nhưng đối phương có tới năm sáu trăm người thì nguy rồi:

- Bọn chúng đã tới đâu? Còn kịp trèo tường trốn không?

- Không hay, kẻ địch đã tới cửa viện ...

Xưởng vệ kia chưa kịp trả lời thì một xưởng vệ khác đã chạy vào báo:

Hoàng thái hậu và Cửu công chúa hoảng lên, chỉ biết nhìn sang Đường Kính Chi.

Đường Kính Chi thầm chửi sao xui xẻo như thế, có điều dù không đủ thời gian bỏ chạy, thì cũng không thể khoanh tay chịu chết, chỉ một xưởng vệ:

- Ngươi lập tức phá vây báo tình hình ở đây cho hoàng thượng biết.

- Vâng.

Nội xưởng kia nhận lệnh đi ngay lập tức:

- Nhưỡng người khác toàn bộ lui vào trong, đứng sau hai bên cửa, giữ vững nơi này đợi viện binh tới.

Tòa điện bọn họ ẩn nấp không lớn lắm, hơn nữa cửa thông ra ngoài lại hẹp, có thể lợi dụng ngăn cản kẻ địch. Những xưởng vệ còn lại dạ ran, người tuốt cương đao sẵn sàng chờ đợi, người thì vận chuyện giường, tủ, bàn ghế chặn cửa.

Đường Kính Chi đặt cái bàn trang điểm xuống, vừa thở phào thì một mũi thương đâm xuyên cửa, xượt qua mang tai chỉ toát mồ hôi, nhưng Hoàng thái hậu và Cửu công chúa thì hoảng sợ hét lên, Đường Kính Chi giật mình thầm hô hỏng bét, nhào tới dùng tay bịt miệng hai nàng lại:

- Hai bà cô ơi của tôi ơi, đừng có kêu, nếu không người bên ngoài nghe thấy tiếng, biết trong này có người, nhất định sẽ xông vào ...

Y nhất thời cuống lên quên cả tôn ti, gọi hai nàng là bà cô.

Hoàng thái hậu và Cửu công chúa sợ chết khiếp rồi, cũng chẳng chú ý tới chuyện đó, gục gặc đầu, cắn chặt răng không kêu nữa.

Có điều sợ cái gì thì cái đó tới, bên ngoài có hai giọng nữ trò chuyện.

- Chu quý phi có thấy hai tiếng kêu kia nghe rất quen không?

Lưu chiêu nghi vốn nghĩ con mình binh biến sắp thành công, mình sắp lên làm Hoàng thái hậu rồi, không ngờ quân bắc doanh đánh vào, làm đại sự sắp thành lại thất bại, lòng hoảng sợ không dám lên mặt gọi Chu quý phi là muội muội nữa.

Chu quý phi mày liêu công cong, đôi mắt trong veo như biết nói, vóc dáng mảnh mai tha thướt, tuyệt đối có thể gọi là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, được tiên đế sủng ái nhất, hơn nữa được sủng ái từ khi nhập cung tới khi tiên đế qua đời.

Hoàng thái hậu cũng là mỹ nhân hiếm có, có điều hơn ở ung dung cao quý, nếu đứng cạnh Chu quý phi, chắc chắn thua nửa bậc.

Chu quý phi lúc này sợ hãi vô cùng, toàn thân run rẩy, đôi môi anh đào hồng thắm cũng chẳng còn chút sắc máu nào, mắt hoảng loạn, làm sao còn để ý tới chuyện gì khác được nữa:

- Không, không thấy.

- Không đúng, dường như đó là giọng Hoàng thái hậu.

Lưu chiêu nghi cực kỳ có tâm kế, trước kia từng âm thầm hại chết không biết bao nhiêu cung nữ được tiên đế sủng hạnh, cả phi tần có địa vị cao hơn ả cũng bị ám hại, lúc này ả vẫn giữ được bình tĩnh, càng nghĩa càng thấy mình đoán không sai:

- Hoàng thái hậu, muội muội dẫn người tới cứu người đây, người mau ra, chúng ta đi gặp hoàng thượng.

Lưu chiêu nghi cho rằng tam hoàng tử hành sự cẩn mật, Hoàng thái hậu hẳn còn chưa biết nhóm phản quân thứ hai do con mình phát động, cho nên định lừa Hoàng thái hậu ra.

Đường Kính Chi nắm tay Hoàng thái hậu và Cửu công chúa đứng nép mình vào bức tường bên cửa, như thế dù chiếc giường chắn cửa bị người ta xô đổ, người ngoài cũng không nhìn thấy được hai nàng.

- Hoàng thái hậu, người ở đâu, muội dẫn người tới cứu người.

Lưu chiêu nghĩ không nghe thấy tiếng đáp lại, không chịu từ bỏ, lớn tiếng gọi.

Chu quý phi trấn tĩnh được phần nào:

- Hay là tỷ tỷ nghe nhầm.

Ngũ hoàng tử biết mẹ mình nhút nhát cho nên không tiết lộ kế hoạch của mình, Chu quý phi chỉ biết Tam hoàng tử phát động binh biến, nên lúc này vẫn gọi Lưu chiêu nghi là tỷ tỷ.

Hoàng thái hậu và Cửu công chúa mới chỉ kêu lên một tiếng, hơn nữa hai nàng cùng kêu, lại trong lúc sợ hãi, cho nên Lưu chiêu nghi cũng không dám khẳng định hoàn toàn, ả nghĩ một lúc rồi hạ lệnh quân sĩ tấn công:

- Nếu như không phải là Hoàng thái hậu bên trong đó thì nhất định là phản đảng rồi, các ngươi mau xông vào bắt sống bọn chúng.

Dù thế nào trong đó chắc chắn không phải người bên ả, còn nếu may mắn đúng là Hoàng thái hậu, bắt sống được, chẳng phải có thêm một tấm bùa hộ thân sao ?

Có điều xưởng vệ võ công cao cường, hơn nữa chiếm địa lợi, cho nên trong thời gian ngắn, bọn chúng căn bản không làm gì được.

Hoàng thái hậu sợ hãi không thôi, trước kia trong hoàng cung nàng đấu đá cùng đám tần phi, dùng âm mưu giết không ít người, nhưng cảnh đao thương máu me thế này thì nàng chưa bao giờ trải qua. Cửu công chúa mặt tái me tái mét, chỉ còn biết nhắm tịt mắt cầu trời khấn phật, mong hoàng đế nhận được tin, sớm ngày phái người tới cứu.

Lưu chiêu nghi thấy quân sĩ tấn công hồi lâu không xong, nổi giận quát:

- Đúng là một lũ vô dụng, dùng hỏa công, đốt bọn chúng.

Mấy tên quân sĩ đứng gần ném ngay ngọt đuốc bên trong phòng, lửa nhanh chóng bắt vào đống đồ gỗ lấp cửa, chẳng bao lâu khói bốc lên ngùn ngụt.

Nghe thấy bên trong có tiếng ho khu khụ, càng nghe càng thấy giống tiếng Hoàng thái hậu, Lưu chiêu nghi mừng rỡ, hạ lệnh cho quân sĩ:

- Các ngươi xông vào, ai bắt được Hoàng thái hậu, thượng vạn lượng hoàng kim.

Trọng thưởng ắt có dũng phu, đám quân sĩ vốn tấn công lấy lệ tức thì sĩ khí tăng vọt, một nam tử trung niên ăn mặc tướng lĩnh gọi quân cầm thuẫn bài cao bằng người tới, chia ra làm hai bên che chắn, thương thủ đứng giữa, đẩy vào bên trong.

Có thuẫn bài hộ vệ, xưởng vệ bên trong không có chỗ ra tay, một người nổi giận, chạy lấy đà tung chân đá thẳng vào thuẫn bài.

Dù sao thực lực hai bên chênh lệch quá nhiều, quân sĩ kia chịu không nổi sức mạnh lớn như thế, bị đá văng đi, song trong phản quân có mấy tên tướng lĩnh cấp thấp cũng chẳng phải hạng giá áo túi cơm, nhìn thấy xưởng vệ đó lộ người ra, lập tức vung thương, đâm tới ngực xưởng vệ đó như độc xà phun nọc.

Xưởng vệ đó người lơ lửng trên không, không kịp né tránh, chỉ kịp vận toàn lực xoay mình tránh chỗ hiểm, chỉ thấy hàn quang lóe lên, trường thương đâm vào vai phải, kêu lên một tiếng đau đớn, một mũi thương khác không bỏ lỡ cơ hội đâm tiếp, nhưng hai xưởng vệ đứng sau kịp thời kéo hắn lại.

Phản quân phía trước có thuẫn bài thủ, phía sau có thương thủ luôn khe hở đâm người, tức thì tuyến phòng thủ của xưởng vệ rối loạn, chỉ biết vất vả múa đao đỡ gạt, xem chừng không thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Đường Kính Chi thấy tình hình nguy cấp, bất chấp tất cả cầm hồng anh thương ra giúp sức, hét lớn:

- Mọi người cố gắng kiên trì một lúc nữa, hoàng thượng đã nhận được tin tức, sẽ phái người tới cứu chúng ta ngay.

Lưu chiêu nghi tuy từ nhiều con đường nghe kể chuyện về Đường Kính Chi, nhưng chưa gặp y bao giờ, tất nhiên là không nghe ra giọng của y, nhưng phản quân có đại bộ phận là cấm quân thủ vệ hoàng cung, cho nên rất nhiều người nghe ra.

Trong đó có một tướng lĩnh đi tới thì thầm bên tai Lưu chiêu nghi, nghe nói Đường Kính Chi được hoàng đế phái dẫn người tới bảo vệ Hoàng thái hậu, tức thì mắt sáng lên.

Ả chưa biết con mình đã bị Ngũ hoàng tử giết chết, cho rằng hoàng nhi sắp đánh vào hoàng cung rồi, nên chỉ cần bắt sống Hoàng thái hậu, lấy làm con tin, kéo dài thời gian là có thể nghịch chuyển được cục diện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện