Cẩu Oa biết ngắt lời chủ tử là tội, dập đầu vài cái nữa, hắn là chàng trai thật thà chất phác, không ngờ còn chảy nước mắt nói:

- Nhị nãi nãi, không phải khổ chủ không muốn báo, mà là khổ chủ bị thương, hôm nay không tới được.

Lâm Úc Hương ý thức được trong đó có uẩn khúc khác, không dám xem nhẹ, hỏi:

- Rốt cuộc chuyện ra sao, ngươi nói rõ ràng cho ta.

- Thưa Nhị nãi nãi, chuyện là như thế này ...

Cẩu Oa nói tới đâu sắc mặt Lâm Úc Hương tối lại đến đó, nếu lúc trước nàng chỉ tức giận, thì lúc này có thể nói lửa giận ngợp trời rồi.

Tham ô tiền chưa trị của hộ vệ, mặc kệ người ta sống chết, còn lợi dụng người ta khó khăn tới lừa gạt thê tử của người ta, đây còn là chuyện do người làm nữa không? Hôm đó nàng trải qua một phen nguy hiểm, nếu chẳng có những hộ vệ kia liều mạng bảo vệ, sợ là giờ nàng cũng chết rồi.

Làm sao nàng không giận cho được.

- Lý Trung, ta hỏi ngươi, đêm ngày hôm qua, bà tức nhà Trương Nhị bị trọng thương có phải do ngươi sai phải không?

Lâm Úc Hương quắc mắt lên, mắt mở lớn nhìn xoáy vào Lý Trung.

Lý Trung vốn không sợ vị Nhị nãi nãi yểu điệu này, nhưng hắn đầu lên, đối mắt với Lâm Úc Hương, bỗng nhiên rùng mình sợ hãi, không phải hắn sợ đôi mắt của nàng, mà là trước giờ có thứ hắn không chú ý tới.

Lão thái quân !...

Giống!

Quá giống!

Nhớ lại nhiều năm trước kia lão thái quân cũng có đôi mày phượng như thế.

Hắn không tự chủ được toàn thân run lên.

Lâm Úc Hương là nữ chủ tử, Từ Phúc không dám nhìn thẳng vào mặt nàng, lúc này thấy dáng vẻ khác thường của Lý Trung mới lấy làm lạ kín đáo đưa mắt nhìn, tức thì sửng sốt, ông theo Đường lão thái quân mấy chục năm, tất nhiên biết rõ bà hơn Lý Trung, trước mắt ông tưởng chừng lão thái quân năm xưa trở về, lòng cảm xúc dào dạt, miệng khẽ lẩm bẩm gì đó không ai nghe được.

Đám hạ nhân trong phủ lúc nào cũng len lén để ý nhất cửa nhất động của vị Nhị nãi nãi này đều bị ánh mắt của nàng làm hoảng sợ cúi đầu xuống.

Nếu như trước kia Lâm Úc Hương còn cố kỵ Lý Trung là tâm phúc của lão thái quân, định hạ thủ lưu tình, nhưng hiện giờ nàng quyết tâm phải trừng trị tên súc sinh này tới nơi tới chốn, dù có bị lão thái quân phạt nàng cũng chấp thuận, hộ vệ đó vì cái mạng của nàng cho nên mới mất một cánh tay, nếu chẳng phải thế cả nhà Trương Nhị đã chẳng bị ức hiếp đến vậy.

Cùng với phẫn nộ Lâm Úc Hương tự trách bản thân, khi đó biết người ta trọng thương mà sau khi về phủ cũng không bỏ thời gian

Lý Trung lúc này sinh lòng khiếp sợ với Lâm Úc Hương, phủ nhận:

- Không phải nô tài sai phái, hôm qua nô tài bị giam vào trong phòng chứa củi, sao có thể phái người đi báo thù bà tức nhà Trương Nhị.

- Có phải ngươi sai phải hay không ta sẽ tra rõ ràng.

Lâm Úc Hương thu ánh mắt lại, quay sang Nhị Oa, giọng nói trở nên mạnh mẽ dứt khoát:

- Hai bà tức nhà Trương Nhị bị thương có nặng không? Có đi lại được không?

- Bẩm Nhị nãi nãi, mẹ Trương Nhị bị người ta đánh bàn gãy tay phải, tức phụ của Trương Nhị thì bị đánh gãy cánh tay, mặt cũng bị thương, nhưng không ảnh hưởng tới đi lại, buổi sáng vì mặt xưng vù khủng khiếp cho nên không đi theo.

Cẩu Oa giải thích tỉ mỉ.

Lâm Úc Hương gật đầu, phất tay:

- Có kẻ đánh bị thương bà tức nhà Trương Nhị, như vậy cần mau chóng tìm ra hung thủ, không cho hắn tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, người đâu, truyền bà tức nhà Trương Nhị tới đại sảnh làm chứng.

Nhìn nha hoàn vâng lời đi ra đại sảnh, Lâm Úc Hương suy nghĩ một lúc tìm cách xử lý vẹn toàn, nhìn sang Đại quản gia, muốn trừng trị tên Lý Trung này thì phải mượn danh vọng của Từ Phúc, nếu không khiến Đường lão thái quân mất mặt, sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng:

- Đại quản gia, Lý Trung phạm tội bớt xén tiền lương, phân công không đều, nô tài khinh chủ, ông thấy phải xử tội ra sao?

- Bẩm Nhị nãi nãi, bớt xén tiền lương phạt gậy 15 cái, giải trừ thân phận quản sự, ngoài ra phạt gấp ba tiền đã bớt xén, trả cho người bị hại. Tham ô ngân lượng, khi tra rõ con số, phạt gấp năm lần, sung công. Phân công không đều, vả miệng 30 cái, an bài lại công tác hạ nhân.

Từ Phúc đáp đúng như những gì đã trả lời với Đường Kính Chi hôm qua.

- Còn nô tài khính chủ thì sao?

Lâm Úc Hương hỏi tới.

Từ Phúc hôm qua cũng né tránh vấn đề này khi Đường Kính Chi hỏi, không ngờ Lâm Úc Hương quyết không bỏ qua, tội danh này biết nói sao đây, nếu tâm tình chủ nhân tốt, thì chửi mắng vài câu là xong, nếu không đánh chết cũng được.

Thấy Lâm Úc Hương hỏi xong nhìn thẳng vào mình đợi câu trả lời, đôi mắt phượng đó khiến Từ Phúc cũng có chút úy kỵ, đành nói:

- Xin hỏi Nhị nãi nãi, nô tài khinh chủ mà Lý Trung phạm phải là gì?

Dù sao cũng phải hỏi cho rõ mới trả lời được.

Lâm Úc Hương chỉ ra đằng sau:

- Hắn ngầm chèn ép hai vị di nương.

Từ Phúc nghe vậy quay sang mấy vị di nương đăng sau, hơi khom mình hỏi:

- Xin hỏi mấy vị di nương, Lý Trung đã làm gì ạ?

Ngọc Nhi lúc này đôi mắt trống rỗng như không nghe thấy, Uyển Nhi liền lên tiếng trước:

- Hắn chuyển đồ đạc trong phòng của ta đi, còn sai hạ nhân của ta tới nơi khác làm việc nặng nhọc.

Sương Nhi trước kia được Đường Kính Chi sủng ái, cho nên Lý Trung không dám đụng vào nàng, Nhu Nhi kể:

- Hắn tới nói đồ đạc trong phòng ta đã cũ chuyển đi để thay đồ đạc mới, vậy mà đến giờ gần một tháng vẫn chưa đưa tới ...

Từ Phúc mặt trầm xuống, hiểu chuyện hay ho mà Lý Trung làm, khi Nhị gia cưới các vị di nương, đồ gia dụng hoàn toàn là đặt làm mới, cần gì phải thay? Chẳng qua tham tiền lấy bán, hoặc là ỷ vào thân phận quản sự, đem đồ mới về nhà mình, mặc dù trước kia ông cũng biết Lý Trung có chút hành vi vượt phép, nhưng đó là chuyện thường, nước quá trong không có cá, quản lý quá mức ngặt ngèo chẳng ai theo, nhưng không ngờ Lý Trung gan lớn chùm trời như thế.

Từ Phúc đứng dậy, đi tới giữa đại sảnh, quỳ xuống dập mạnh đầu xuống đất:

- Nhị nãi nãi, chuyện này cũng là do lão nô quản giáo không nghiêm, xin người trách phạt.

- Đại quản gia mau mau đứng lên, hậu viện sự vụ nhiều, ông và lão thái quân có tỉ mỉ đến đâu cũng khó tránh khỏi sơ xuất, chuyện này ta không trách ông. Ông chỉ cần nói phải trừng phạt ra sao là được.

Lâm Úc Hương không ngờ Từ Phúc lại đứng ra nhận sai, lòng máy động, cố ý kéo cả Đường lão thái quân vào, lời nói khá có kỹ xảo, ý tứ là hai người bọn họ sơ xuất nhất thời để Lý Trung lợi dụng, như thế thể diện Đường lão thái quân đỡ khó coi hơn.

Lâm Úc Hương đưa cả lão thái quân ra rồi, Từ Phúc không dám nhận phạt nữa, nếu không chẳng phải bằng với nói Đường lão thái quân cũng sai sao, Từ Phúc để cho hạ nhân đỡ dậy, trả lời:

- Tạ ân điển Nhị nãi nãi, chuyện này phải xem ý tứ của mấy vị quản gia, dù sao Lý quản sự đắc tội với mấy vị di nương, nếu các vị di nương đại độ không để trong lòng thì kéo ra đánh hai ba chục gậy, nếu các vị di nương trong lòng còn giận, có thể đánh chết.

Lý Trung nghe Từ Phúc nói thế mồ hôi tuôn ra như suối, nhưng sợ uy của Từ Phúc không dám lên tiếng giải thích, Tri Thu thấy chủ tử không nói ra chuyện vừa rồi xảy ra ở đại sảnh, đột ngột lên tiếng:

- Còn một chuyện nữa, vừa rồi tên điêu nô to gan này dám động thủ với Nhị nãi nãi.

Lời này vừa phát ra người trong đại sảnh mặt mày biến sắc, nhất là Từ Phúc, điên, điên rồi, tên điên này còn dám ra tay với Nhị nãi nãi, đó là ai cơ chứ? Chính thế của gia chủ, là chủ mẫu tương lai, là người nắm quyền tối cao của hậu viện.

Động thủ với Nhị nãi nãi?

Đây chẳng phải Diêm Vương không thu, ngươi tự đi tìm chết sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện