Minh Tuấn mắt nhìn theo tấm lưng thướt tha của mỹ phụ đó tới khi ả khuất sau rèm cửa với thu mắt lại, nễu chẳng phải phụ vương hắn lúc nào cũng
giữ mỹ phụ này bên cạnh thì hắn đã tìm cách cùng nàng vui vẻ một phen,
giống như nhiều nữ nhân khác của phụ vương hắn đều bị hắn thử qua.
Minh Húc hắng giọng một cái nói:
- Phụ vương, lần này chúng ta đối địch với Vương Tích, con trai của Vương lão tướng quân, hài nhi đoán cánh cô quân kia hẳn do hắn đích thân thống lĩnh, mục tiêu là đánh thẳng vào Hải Kinh, giải quyết trận chiến.
Minh Tuấn cười lạnh trào phúng:
- Tam đệ không thẹn là Trí Võ vương, nhìn một cái đã thấu ý đồ của quân địch, hài như khẳng định phụ vương mà giao toàn bộ quân quyền cho Tam đệ, Vương Tích chỉ có đi mà không về.
- Hài nhi cũng tán thành ý kiến của đại ca.
Lại có một giọng nói vang lên rồi thanh niên mặt âm hiểm đi vào ngồi xuống cạnh Minh Tuấn:
- Đại ca, Nhị ca, đệ không nói đùa ...
- Tam đệ, đệ nói vậy là không phải, muốn quân quyền thì cứ nói ra, chúng ta là huynh đệ trong nhà, đại ca lại không giao cho đệ sao? Minh Tuần giọng thì rất dễ nghe, mắt nhìn nhìn Minh Húc trừng trừng như có thù ba họ:
- Đúng thế, bọn ta đều có ý tốt, sao tới miệng đệ nó lại thành trò đùa rồi? Chẳng lẽ trước kia Nhị ca từng nói dối đệ sao, nếu có đệ cứ nói ra, Nhị ca thành tâm nhận lỗi.
Minh Việt phụ họa, giọng rất hiểm độc:
- Không, không phải ..
- Đủ rồi!
Phúc Thọ vương không chịu được, vỗ giường quát:
- Ngươi bị thương thành thế này còn âm mưu chiếm quân quyền, hôm nay bản vương nói thẳng cho ngươi biết, sau này ngươi đừng mơ tưởng đụng chạm vào quân quyền nữa, chuyện đối kháng với triều đình không cần ngươi phải lo. Tương lai bản vương có lên làm hoàng đế cũng không bao giờ lập ngươi làm thái tử, ngươi từ bỏ hi vọng đi.
Lời của Phúc Thọ vương như từng mũi kim đâm vào trái tim Minh Húc, hắn không hiểu vì sao phụ vương chưa bao giờ tin lời hắn nói? Từ nhỏ hắn nỗ lực hơn người khác gấp mười lần, gấp trăm lần, chuyện gì cũng làm hoàn mỹ, chẳng phải vì muốn được phụ vương khen một câu sao?
Vì sao, vì sao ngay cả khi được tiên đế phong làm Trí Võ vương, phụ vương cũng chẳng chúc mừng một tiếng.
Minh Húc mặt mày trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Còn ngồi bên cạnh, Minh Tuấn và Minh Việt nhếch mép cười đắc ý, một điều chúng biết mà Minh Húc không biết, đó là phụ vương của bọn chúng cực kỳ vô năng, nhưng lại ham quyền cố vị, Minh Húc danh tiếng sớm hơn Phúc Thọ vương rồi, hắn càng nỗ lực, ông ta càng sợ hắn nắm quân quyền, sẽ gạt bỏ mình.
Nhớ lại năm xưa Trí Võ vương còn là thân phận hoàng tử, nhưng đem so với thái tử địa vị thua kém quá xa, đối xử cũng kém hơn nhiều, khi đó ông ta cũng nỗ lực rất nhiều muốn được phụ hoàng khen một câu, nhưng ông ta càng phấn đấu lại càng bị cho là có mưu đồ với hoàng vị, kết quả bị phong vương tới cái vùng biên cương Hải Châu quanh năm phải đối diện với cướp biển này, hơn nữa còn bị điều tới đất phong trước tất cả huynh đệ, khi đó ông ta cực kỳ căm hận phụ hoàng của mình.
Nên ông ta không tin đứa con luôn tỏ ra hiếu thảo trước mặt mình này trong lòng không căm hận mình, nhất định chỉ là giả vờ lấy lòng mình, một ngày có được quân quyền nó sẽ báo thù.
Kỳ thực từ khi Minh Tuấn bước vào, Minh Húc biết chuyện hôm nay hỏng rồi, nhưng hắn không ngờ phụ vương lại ní ra một lời như thế.
Quân quyền?
Nếu hắn muốn quân quyền, chỉ cần vung tay hô to một tiếng, ba phần tư quân Hải Châu sẽ cầm vũ khí sát cánh bên hắn.
Thực ra lần bị thương này là Minh Húc cố ý, nếu không với tài trí của hắn, biết hai ca ca luôn muốn diệt trừ mình, sao có thể bị thương, hắn muốn để phụ vương nhìn thấy kẻ thực sự tham quyền là hai vị ca ca của hắn, nhưng những lời hôm nay của phụ vương làm hắn tỉnh rồi.
Minh Húc lòng lạnh ngắt, đồng thời cũng bi phẫn không thôi, nếu hai vị huynh trưởng của hắn có chút tình cảm huynh đệ, hắn không ngại đứng sau rèm toàn lực hỗ trợ bọn họ chiếm giang sơn này, nhưng hiện thực là nỗ lực của hắn đổi lại được sự vô tình.
Biết nói nhiều nữa cũng vô ích, Minh Húc không quy củ vấn an nữa, đứng thẳng dậy, vịn vai nha hoàn rời đi mang theo bi ai vô tận, người lảo đảo như có thể ngã bất kỳ lúc nào.
Thấy Minh Húc vô lễ như vậy, Phúc Thọ vương mặt biến sắc, có điều ông ta không ưa Minh Húc tới đâu, thì vẫn coi hắn là con, nhìn thấy vẻ cô đơn thất vọng trên khuôn mặt cực kỳ giống vương phi của mình, ông ta không nỡ trách phạt.
Minh Tuấn đợi Minh Húc đi rồi mới nói:
- Phụ vương, người thật hồ đồ, sao người lại nói rõ ràng ra như thế với Tam đệ, chẳng may nó ...
Nói tới đó hắn cố ý ngừng lại, đầy ẩn ý:
- Chẳng may cái gì? Chẳng lẽ nó dám tạo phản à?
Phúc Thọ vương đứng bật dậy:
- Vì sao không dám? Người trước giờ luôn đối xử không tốt với nó, trong lòng nó có coi người là phụ thân không? Hiện giờ nó hết hi vọng kế thừa ngai vàng rồi, với đầu óc thông minh của nó ...
Minh Việt cũng cố tình nói lập lờ:
Phúc Thọ vương đã văng bàn trước mặt, bình trà, hoa quả lăn lông lốc xuống bàn, ông ta không hề ngu xuẩn như người ngoài nghĩ, chẳng qua vì vết thương lòng hồi nhỏ khiến ông ta chán ghét mọi thứ, chìm vào hưởng lạc.
Chắp tay sau lưng, đi đi lại lại mấy lượt, lời ly gián của hai đứa con trai không làm ông ta mất đi lý trí:
- Đủ rồi, các ngươi rảnh rỗi ở đây nói xấu Húc Nhi không bằng về nghĩ cách làm sao kháng cự quân triều đình.
Ông ta cũng biết Minh Húc trọng thương thiếu chút nữa bị chết do đâu, còn phẫn nộ cho người điều tra, khiến Minh Tuấn phải đem Trương Thiếu Kiệt và mấy cao thủ tâm phúc dấu đi.
Trương Thiếu Kiệt vốn tới Hải Châu quy thuận Minh Húc, nhưng sau khi tới nơi nghe ngóng mới biết Minh Húc không được lòng Phúc Thọ vương, quyền lực luôn bị hạn chế, cho nên âm thầm quy thuận Minh Tuấn.
Minh Tuấn tất nhiên hoài nghi Trương Thiếu Kiệt là nội gián, nên an bài hắn giết Minh Húc.
Về sau nghe thuộc hạ cử đi theo dõi báo về, Trương Thiếu Kiệt ra tay cực kỳ tàn độc, nếu không có mấy tướng tâm phúc của Minh Húc liều mình hộ chủ thì hắn đã thành công rồi, từ đó mới coi Trương Thiếu Kiệt là tâm phúc.
Trương Thiếu Kiệt võ công cao cường, với Minh Tuấn mà nói là trợ lực lớn.
Quan trọng nhất Trương Thiếu Kiệt vừa tham tài vừa háo sắc, người như thế càng dế khống chế, điều duy nhất khiến hắn không hải lòng là mấy lần ám thị Trương Thiếu Kiệt dâng Điền Khinh Dao lẳng lơ kia lên cho mình chơi đùa lại không được thỏa mãn.
Hắn không tin một kẻ tham tài háo sắc phản chủ như Trương Thiếu Kiệt lại thực sự quan tâm tới một nữ nhân, có điều hiện là lúc dùng người, hắn không muốn mâu thuẫn, đợi sau khi đánh tan quân triều đình hẵng tính.
Nhớ tới nữ nhân đó, Minh Tuân tháy người như bốc cháy, vì thế kiếm cớ vội vã rời đi.
Minh Việt nhìn bộ dạng đại ca, biết hắn đi tìm nữ nhân phát tiết rồi, thầm cười lạnh, kẻ này sớm muộn cũng chết trên bụng nữ nhân, như thế càng tốt, hắn sẽ là người kế thừa.
Nói ra thì Trương Thiếu Kiệt sau khi quy thuật Minh Tuấn chẳng được vừa lòng, một không có chức, hai không có quyền, chẳng khác gì một tên sát thủ trong tay Minh Tuấn.
- Tên sắc quỷ Minh Tuấn đó lúc nào cũng thèm khát nàng, còn mấy lần ám thị ta dâng nàng lên, ta vờ không hiểu. Sau này nàng cẩn thận một chút, đừng để mắc bẫy hắn.
Trong một cái lều hẻo lánh ở quân doanh, giữa ban ngày Trương Thiếu Kiệt và Điền Khinh Dao trần truồng ôm nhau:
Điền Khinh Dao rất mẫn cảm với ánh mắt nam nhân, sớm nhận ra Minh Tuấn ham muốn cơ thể của mình:
- Thiếp thân biết, có điều chàng cũng đừng chọi cứng với hắn, chúng ta còn dựa vào hắn để leo cao nữa.
- Hừ, nàng leo lên giường của hắn không phải là có hết sao?
Nếu lúc này Trương Thiếu Kiệt công thành danh toại, hoặc sĩ đồ thuận lợi, hắn sẽ không nghi ngờ tình cảm của Điền Khinh Dao dành cho mình, nhưng giờ càng ngày càng đi xuống, khiến hắn đâm ra nghi thần nghi quỷ.
Điền Khinh Dao rất hiểu hắn, nên chẳng tranh luận, vòng tay ôm lấy cổ Trương Thiếu Kiệt, giọng nũng nịu:
- Thiếp chỉ thích ở với một mình chàng thôi, chẳng phải chúng ta đã thề ở bên nhau trọn đời à?
Ả vừa nói vừa vặn vẹo người sau đó tuột dần xuống, hai bầu ngực cọ sát lên người Trương Thiếu Kiệt, miệng hôn dần xuống hạ thể của hắn, Trương Thiếu Kiệt rên hừ hừ, vò đầu ả, đột nhiên nói:
- Nếu ta bảo nàng lên giường với Minh Tuấn đổi lại tiền đồ cho chúng ta thì sao?
Điền Khinh Dao tức thì cứng người lại.
Minh Húc hắng giọng một cái nói:
- Phụ vương, lần này chúng ta đối địch với Vương Tích, con trai của Vương lão tướng quân, hài nhi đoán cánh cô quân kia hẳn do hắn đích thân thống lĩnh, mục tiêu là đánh thẳng vào Hải Kinh, giải quyết trận chiến.
Minh Tuấn cười lạnh trào phúng:
- Tam đệ không thẹn là Trí Võ vương, nhìn một cái đã thấu ý đồ của quân địch, hài như khẳng định phụ vương mà giao toàn bộ quân quyền cho Tam đệ, Vương Tích chỉ có đi mà không về.
- Hài nhi cũng tán thành ý kiến của đại ca.
Lại có một giọng nói vang lên rồi thanh niên mặt âm hiểm đi vào ngồi xuống cạnh Minh Tuấn:
- Đại ca, Nhị ca, đệ không nói đùa ...
- Tam đệ, đệ nói vậy là không phải, muốn quân quyền thì cứ nói ra, chúng ta là huynh đệ trong nhà, đại ca lại không giao cho đệ sao? Minh Tuần giọng thì rất dễ nghe, mắt nhìn nhìn Minh Húc trừng trừng như có thù ba họ:
- Đúng thế, bọn ta đều có ý tốt, sao tới miệng đệ nó lại thành trò đùa rồi? Chẳng lẽ trước kia Nhị ca từng nói dối đệ sao, nếu có đệ cứ nói ra, Nhị ca thành tâm nhận lỗi.
Minh Việt phụ họa, giọng rất hiểm độc:
- Không, không phải ..
- Đủ rồi!
Phúc Thọ vương không chịu được, vỗ giường quát:
- Ngươi bị thương thành thế này còn âm mưu chiếm quân quyền, hôm nay bản vương nói thẳng cho ngươi biết, sau này ngươi đừng mơ tưởng đụng chạm vào quân quyền nữa, chuyện đối kháng với triều đình không cần ngươi phải lo. Tương lai bản vương có lên làm hoàng đế cũng không bao giờ lập ngươi làm thái tử, ngươi từ bỏ hi vọng đi.
Lời của Phúc Thọ vương như từng mũi kim đâm vào trái tim Minh Húc, hắn không hiểu vì sao phụ vương chưa bao giờ tin lời hắn nói? Từ nhỏ hắn nỗ lực hơn người khác gấp mười lần, gấp trăm lần, chuyện gì cũng làm hoàn mỹ, chẳng phải vì muốn được phụ vương khen một câu sao?
Vì sao, vì sao ngay cả khi được tiên đế phong làm Trí Võ vương, phụ vương cũng chẳng chúc mừng một tiếng.
Minh Húc mặt mày trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Còn ngồi bên cạnh, Minh Tuấn và Minh Việt nhếch mép cười đắc ý, một điều chúng biết mà Minh Húc không biết, đó là phụ vương của bọn chúng cực kỳ vô năng, nhưng lại ham quyền cố vị, Minh Húc danh tiếng sớm hơn Phúc Thọ vương rồi, hắn càng nỗ lực, ông ta càng sợ hắn nắm quân quyền, sẽ gạt bỏ mình.
Nhớ lại năm xưa Trí Võ vương còn là thân phận hoàng tử, nhưng đem so với thái tử địa vị thua kém quá xa, đối xử cũng kém hơn nhiều, khi đó ông ta cũng nỗ lực rất nhiều muốn được phụ hoàng khen một câu, nhưng ông ta càng phấn đấu lại càng bị cho là có mưu đồ với hoàng vị, kết quả bị phong vương tới cái vùng biên cương Hải Châu quanh năm phải đối diện với cướp biển này, hơn nữa còn bị điều tới đất phong trước tất cả huynh đệ, khi đó ông ta cực kỳ căm hận phụ hoàng của mình.
Nên ông ta không tin đứa con luôn tỏ ra hiếu thảo trước mặt mình này trong lòng không căm hận mình, nhất định chỉ là giả vờ lấy lòng mình, một ngày có được quân quyền nó sẽ báo thù.
Kỳ thực từ khi Minh Tuấn bước vào, Minh Húc biết chuyện hôm nay hỏng rồi, nhưng hắn không ngờ phụ vương lại ní ra một lời như thế.
Quân quyền?
Nếu hắn muốn quân quyền, chỉ cần vung tay hô to một tiếng, ba phần tư quân Hải Châu sẽ cầm vũ khí sát cánh bên hắn.
Thực ra lần bị thương này là Minh Húc cố ý, nếu không với tài trí của hắn, biết hai ca ca luôn muốn diệt trừ mình, sao có thể bị thương, hắn muốn để phụ vương nhìn thấy kẻ thực sự tham quyền là hai vị ca ca của hắn, nhưng những lời hôm nay của phụ vương làm hắn tỉnh rồi.
Minh Húc lòng lạnh ngắt, đồng thời cũng bi phẫn không thôi, nếu hai vị huynh trưởng của hắn có chút tình cảm huynh đệ, hắn không ngại đứng sau rèm toàn lực hỗ trợ bọn họ chiếm giang sơn này, nhưng hiện thực là nỗ lực của hắn đổi lại được sự vô tình.
Biết nói nhiều nữa cũng vô ích, Minh Húc không quy củ vấn an nữa, đứng thẳng dậy, vịn vai nha hoàn rời đi mang theo bi ai vô tận, người lảo đảo như có thể ngã bất kỳ lúc nào.
Thấy Minh Húc vô lễ như vậy, Phúc Thọ vương mặt biến sắc, có điều ông ta không ưa Minh Húc tới đâu, thì vẫn coi hắn là con, nhìn thấy vẻ cô đơn thất vọng trên khuôn mặt cực kỳ giống vương phi của mình, ông ta không nỡ trách phạt.
Minh Tuấn đợi Minh Húc đi rồi mới nói:
- Phụ vương, người thật hồ đồ, sao người lại nói rõ ràng ra như thế với Tam đệ, chẳng may nó ...
Nói tới đó hắn cố ý ngừng lại, đầy ẩn ý:
- Chẳng may cái gì? Chẳng lẽ nó dám tạo phản à?
Phúc Thọ vương đứng bật dậy:
- Vì sao không dám? Người trước giờ luôn đối xử không tốt với nó, trong lòng nó có coi người là phụ thân không? Hiện giờ nó hết hi vọng kế thừa ngai vàng rồi, với đầu óc thông minh của nó ...
Minh Việt cũng cố tình nói lập lờ:
Phúc Thọ vương đã văng bàn trước mặt, bình trà, hoa quả lăn lông lốc xuống bàn, ông ta không hề ngu xuẩn như người ngoài nghĩ, chẳng qua vì vết thương lòng hồi nhỏ khiến ông ta chán ghét mọi thứ, chìm vào hưởng lạc.
Chắp tay sau lưng, đi đi lại lại mấy lượt, lời ly gián của hai đứa con trai không làm ông ta mất đi lý trí:
- Đủ rồi, các ngươi rảnh rỗi ở đây nói xấu Húc Nhi không bằng về nghĩ cách làm sao kháng cự quân triều đình.
Ông ta cũng biết Minh Húc trọng thương thiếu chút nữa bị chết do đâu, còn phẫn nộ cho người điều tra, khiến Minh Tuấn phải đem Trương Thiếu Kiệt và mấy cao thủ tâm phúc dấu đi.
Trương Thiếu Kiệt vốn tới Hải Châu quy thuận Minh Húc, nhưng sau khi tới nơi nghe ngóng mới biết Minh Húc không được lòng Phúc Thọ vương, quyền lực luôn bị hạn chế, cho nên âm thầm quy thuận Minh Tuấn.
Minh Tuấn tất nhiên hoài nghi Trương Thiếu Kiệt là nội gián, nên an bài hắn giết Minh Húc.
Về sau nghe thuộc hạ cử đi theo dõi báo về, Trương Thiếu Kiệt ra tay cực kỳ tàn độc, nếu không có mấy tướng tâm phúc của Minh Húc liều mình hộ chủ thì hắn đã thành công rồi, từ đó mới coi Trương Thiếu Kiệt là tâm phúc.
Trương Thiếu Kiệt võ công cao cường, với Minh Tuấn mà nói là trợ lực lớn.
Quan trọng nhất Trương Thiếu Kiệt vừa tham tài vừa háo sắc, người như thế càng dế khống chế, điều duy nhất khiến hắn không hải lòng là mấy lần ám thị Trương Thiếu Kiệt dâng Điền Khinh Dao lẳng lơ kia lên cho mình chơi đùa lại không được thỏa mãn.
Hắn không tin một kẻ tham tài háo sắc phản chủ như Trương Thiếu Kiệt lại thực sự quan tâm tới một nữ nhân, có điều hiện là lúc dùng người, hắn không muốn mâu thuẫn, đợi sau khi đánh tan quân triều đình hẵng tính.
Nhớ tới nữ nhân đó, Minh Tuân tháy người như bốc cháy, vì thế kiếm cớ vội vã rời đi.
Minh Việt nhìn bộ dạng đại ca, biết hắn đi tìm nữ nhân phát tiết rồi, thầm cười lạnh, kẻ này sớm muộn cũng chết trên bụng nữ nhân, như thế càng tốt, hắn sẽ là người kế thừa.
Nói ra thì Trương Thiếu Kiệt sau khi quy thuật Minh Tuấn chẳng được vừa lòng, một không có chức, hai không có quyền, chẳng khác gì một tên sát thủ trong tay Minh Tuấn.
- Tên sắc quỷ Minh Tuấn đó lúc nào cũng thèm khát nàng, còn mấy lần ám thị ta dâng nàng lên, ta vờ không hiểu. Sau này nàng cẩn thận một chút, đừng để mắc bẫy hắn.
Trong một cái lều hẻo lánh ở quân doanh, giữa ban ngày Trương Thiếu Kiệt và Điền Khinh Dao trần truồng ôm nhau:
Điền Khinh Dao rất mẫn cảm với ánh mắt nam nhân, sớm nhận ra Minh Tuấn ham muốn cơ thể của mình:
- Thiếp thân biết, có điều chàng cũng đừng chọi cứng với hắn, chúng ta còn dựa vào hắn để leo cao nữa.
- Hừ, nàng leo lên giường của hắn không phải là có hết sao?
Nếu lúc này Trương Thiếu Kiệt công thành danh toại, hoặc sĩ đồ thuận lợi, hắn sẽ không nghi ngờ tình cảm của Điền Khinh Dao dành cho mình, nhưng giờ càng ngày càng đi xuống, khiến hắn đâm ra nghi thần nghi quỷ.
Điền Khinh Dao rất hiểu hắn, nên chẳng tranh luận, vòng tay ôm lấy cổ Trương Thiếu Kiệt, giọng nũng nịu:
- Thiếp chỉ thích ở với một mình chàng thôi, chẳng phải chúng ta đã thề ở bên nhau trọn đời à?
Ả vừa nói vừa vặn vẹo người sau đó tuột dần xuống, hai bầu ngực cọ sát lên người Trương Thiếu Kiệt, miệng hôn dần xuống hạ thể của hắn, Trương Thiếu Kiệt rên hừ hừ, vò đầu ả, đột nhiên nói:
- Nếu ta bảo nàng lên giường với Minh Tuấn đổi lại tiền đồ cho chúng ta thì sao?
Điền Khinh Dao tức thì cứng người lại.
Danh sách chương