- Trước khi nô tài nhặt được đã có rồi.
Kỳ thực có bà tức Trương Nhị nhận ra hung thủ, Cẩu Oa làm nhân chứng, có mấy cây gậy kia làm vật chứng là đủ để dùng gia pháp tra khảo rồi, dù phát quyết ngay cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng Lâm Úc Hương cảm thấy nếu không khiến kẻ thủ ác cúi đầu nhận tội, cứ xử phạt như thế trong lòng cũng khó chịu, mà dùng hình thì khác gì bị đòn đau nên phải nhận tội.
Nàng vốn suy nghĩ tìm sơ hở trong lời nói của Lý Phong, nên không lên tiếng nữa, nhưng mấy đứa cháu của Lý Trung bị không khí im lặng làm sợ hãi, nhất là vô ý nhìn thấy đầu Lý Trung có vết thương dài ba tấc, càng nghĩ Lý Trung rớt đài rồi, nếu không ai dám dùng hình phạt với tâm phúc của lão thái quân, hơn nữa còn đánh vào đầu, chết người như chơi.
Trong đó Lý Vân và Lý Kiến nhát gan nhất, bọn chúng là hạng cáo mượn oai hùm, ức hiếp những người hiền lành thực thà, làm gì có gan đối kháng với chủ.
Trong đại sảnh, ngoại trừ Lâm Úc Hương ra còn có một người để tâm tới chuyện thẩm vấn Lý gia, đó là Sương Nhi, nàng vì ái mộ tài hoa của Đường Kính Chi cho nên mới gả vào Đường gia xung hỉ, hiện trong tất cả nữ nhân của Đường Kính Chi, nàng là người yêu Đường Kính Chi nhất, đó là tình cảm chủ động, phát ra từ nội tâm, cũng là mạnh mẽ nhất.
Sương Nhi từ nhỏ thông minh, kiến thức uyên thâm, vừa tài cao kiêu ngạo cũng rất giữ phụ đạo, nàng là người trí tuệ thực sự, không chơi trò thủ đoạn vặt, cho nên vừa rồi tới đại sảnh nàng mới chủ động dâng trà cho Lâm Úc Hương, dù không cam lòng, nhưng nàng rất lý trí, phải chấp nhận thân phận của mình, không được vượt quy củ, không thể đem thêm phiền phức tới cho Đường Kính Chi.
Từ khi gả vào Đường gia, nàng thực lòng coi đây là nhà của mình, nơi sống cả đời, cho nên một lòng lo cho nó. Hiện trong nhà xảy ra chuyện lớn, sao nàng không để tâm cho được? Nô tài ngay cả chủ tử cũng dám khi dễ thì không thể để lại! Trong lòng đã có quyết định, nàng lặng lẽ đứng sau lưng Lâm Úc Hương quan sát, cuối cùng phát hiện ra hai tên thanh niên quỳ sau Lý Phong thi thoảng bất an ngó nghiêng lung tung, mặt không dấu được sự hoảng loạn.
Mắt hơi nheo lại, nàng thấy Lâm Úc Hương quá nhu nhược thiếu quyết đoán, nếu đổi lại là nàng thẩm vấn, cái loại người nhìn một cái là biết ngay là thứ ác nô kia, sớm cho người kéo ra đánh một trận xem miệng chúng dám điêu toa cãi cùn thế không.
Có điều tính cách Lâm Úc Hương như vậy cũng tốt, chính thê mạnh mẽ, tiểu thiếp sẽ khổ.
Đang lúc Lâm Úc Hương suy nghĩ thì Sương Nhi bất ngờ đi lên một bước, rất có chừng mực, không vượt quá ghế của Lâm Úc Hương, tay chỉ ra không vượt quá mặt Lâm Úc Hương, hướng về phía Lý Vân và Lý Kiến:
- Hai kẻ kia tên là gì, ngẩng đầu lên trả lời.
Không ai nghĩ Sương di nương lại đột nhiên lên tiếng hỏi, Lý Vân và Lý Kiến cũng thế, vốn có tật giật mình, thấy Sương di nương chỉ vào mình, cả hai tên run bắn lên.
Nhà mẹ đẻ của Sương Nhi dù không già có bằng Đường gia, nhưng cũng là danh gia vọng tộc, nói nàng là thế gia tiểu thư cũng không sai chút nào, trên người mang khí chất uy nghi, khí chất này không phải kẻ tầm thường dựa trợn mắt lớn tiếng quát tháo mà có được.
Thấy Lý Vân và Lý Kiến cúi đầu không dám nhìn mình vờ không biết nàng chỉ bản thân, Sương Nhi biết phải thừa thắng truy kích, giọng lớn hơn:
- Nói hai tên các ngươi đó, còn không mau trả lời chủ tử, dám cúi đầu nữa sẽ lôi ra ngoài đánh mỗi tên 50 gậy trước.
Thần kinh của Lý Vân và Lý Kiến vốn căng như dây đàn, lúc này đứt cái tưng, chút lý trí còn lại thúc dục bọn chúng mau khai báo còn có đường sống, nếu không ăn đòn 50 gậy thì chết chắc rồi.
Hơn nữa trước khi tới, cha bọn chúng có dặn, nếu Lý Trung ngã ngựa thật, không thể để cả nhà chết chùm, khi đó phải lập công chuộc tội, chủ tử hỏi gì đáp nấy.
Lâm Úc Hương đang phiền muộn không biết làm sao để đám người Lý gia cúi đầu nhận tội, thấy Sương Nhi tinh mắt nhìn ra hai kẻ thái độ khác thường, cũng lên tiếng quát:
- Còn không mau trả lời, muốn ăn đòn thật sao?
Hai tên kia kinh hãi, đem hết chuyện hôm qua đánh người kể lại...
- Bẩm Nhị nãi nãi và di nương, nô tài là Lý Kiến, hôm qua Lý Phong ép nô tài đi đánh người, nô tài không dám không nghe.
- Vâng ạ, còn có Vương Thị, mụ ác phụ đó rất tàn bạo, nếu bọn nô tài không nghe, mụ sẽ đánh gãy tay chân nô tài.
Bọn chúng vừa nói vừa dập đầu nhận tội, làm nền đất vang lên bình bịch.
Hai kẻ này nhận tội, tình thế xoay chuyện hoàn toàn, Lâm Úc Hương thở phào, quay đầu nhìn Sương Nhi cảm kích. Sương Nhi không để ý, mặt lạnh lùng lui về, vờ như không thấy.
Trong lòng Sương Nhi, Lâm Úc Hương xuất thân thấp kém, chỉ là một du y bình dân, căn bản không xứng với Đường Kính Chi chứ đừng nói tới làm chính thê, nhưng từ sau khi Lâm Úc Hương vào Đường gia, sức khỏe Đường Kính Chi dần phục hồi, nàng phải thừa nhận Lâm Úc Hương là quý nhân trong số mệnh của Đường Kính Chi theo lời đạo sĩ kia nói.
Nếu không nàng cũng xung hỉ cho Đường Kính Chi, vì sao không có tác dụng.
Nàng chỉ lý trí chấp nhận thân phận của mình, quỳ xuống dâng trà chẳng phải vì phục Lâm Úc Hương, nàng đọc nhiều sách, tầm nhìn rộng, biết số mệnh nữ nhân là thế, chẳng có cái gì gọi là công bằng hay không công bằng.
Nếu như nàng làm chính thê, nàng tuyệt đối không hạn chế người trong lòng nạp thiếp, nam nhân phải gánh trên vai rất nhiều trọng trách, trong đó làm gia tộc hương hỏa hưng vượng, là một điều trong đó.
Còn một nguyên nhân nữa, nàng tin lời đạo sĩ kia, Lâm Úc Hương làm chính thê mới khiến Đường Kính Chi khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Lý trí thì lý trí, nhưng rốt cuộc Sương Nhi vần còn trẻ tuổi sốc nổi, bản tính kiêu ngạo, bề ngoài giữ quy củ, nhưng muốn nàng thực lòng thừa nhận Lâm Úc Hương không phải đơn giản.
Lúc này hai tên Lý Vân và Lý Kiến đang khấu đầu xin thứ tội, Lâm Úc Hương phất tay bảo chúng im lặng, nhìn sang Lý Phong, mỉa mai:
- Giờ có kẻ nhận tội rồi, ngươi còn gì để nói nữa không?
Lý Phong quay đầu lại, mặt không sao tin nổi, hắn cảm thấy hết sức khó chấp nhận, những tên này theo mình từ nhỏ, luôn coi mình đứng đầu lại trở mặt đúng lúc quan trọng nhất, Lý Phong lắc mạnh đầu, hắn còn tưởng mình nghe nhầm.
Lúc này Vương Thị đầu óc chậm chạp mới tỉnh lại, mặt mày hung tơn, tính mụ ta thẳng thắn, không thích chơi trò tâm kế, làm việc gì cũng thẳng thừng, nếu chẳng phải lần này con mụ khổ công khuyên nhủ rất lâu, mụ đã chẳng nhẫn nhịn tới giờ.
- Đánh chết hai thằng ranh con vô lương tâm.
Vương Thị người to béo, rống lên một tiếng xông vào đấm đá hai tên Lý Vân và Lý Kiến, hai tên đó sợ mụ mẫu dạ xoa, đừng nói là đánh trả, ngay cả né tránh cũng không dám, ôm đầu nằm trên mặt đất kêu cha gọi mẹ.
Lâm Úc Hương thấy vậy quát:
- To gan lắm, dám hành hung đánh người trước mặt ta, còn không mau dừng tay.
Vương Thị nổi điên rồi, còn nghe thấy gì nữa, chỉ biết phát tiết lửa giận trong lòng. Lý Phong thì cuống cuồng lao lên cản mẹ, lúc này đây ngàn vạn lần không thể để bên mình tự làm loạn thế trận trước.
Lý Trung bị Ngọc Nhi đập cho một ghế vào đầu, lúc mới đầu chỉ hơi choáng váng, chảy ít máu, nhưng thời gian trôi đi, đầu càng lúc càng đau dữ dội, lúc này hắn cắn răng không kêu ra tiếng là giỏi lắm rồi, nên chỉ biết trơ mắt nhìn cuộc ẩu đả kia.
Kỳ thực có bà tức Trương Nhị nhận ra hung thủ, Cẩu Oa làm nhân chứng, có mấy cây gậy kia làm vật chứng là đủ để dùng gia pháp tra khảo rồi, dù phát quyết ngay cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng Lâm Úc Hương cảm thấy nếu không khiến kẻ thủ ác cúi đầu nhận tội, cứ xử phạt như thế trong lòng cũng khó chịu, mà dùng hình thì khác gì bị đòn đau nên phải nhận tội.
Nàng vốn suy nghĩ tìm sơ hở trong lời nói của Lý Phong, nên không lên tiếng nữa, nhưng mấy đứa cháu của Lý Trung bị không khí im lặng làm sợ hãi, nhất là vô ý nhìn thấy đầu Lý Trung có vết thương dài ba tấc, càng nghĩ Lý Trung rớt đài rồi, nếu không ai dám dùng hình phạt với tâm phúc của lão thái quân, hơn nữa còn đánh vào đầu, chết người như chơi.
Trong đó Lý Vân và Lý Kiến nhát gan nhất, bọn chúng là hạng cáo mượn oai hùm, ức hiếp những người hiền lành thực thà, làm gì có gan đối kháng với chủ.
Trong đại sảnh, ngoại trừ Lâm Úc Hương ra còn có một người để tâm tới chuyện thẩm vấn Lý gia, đó là Sương Nhi, nàng vì ái mộ tài hoa của Đường Kính Chi cho nên mới gả vào Đường gia xung hỉ, hiện trong tất cả nữ nhân của Đường Kính Chi, nàng là người yêu Đường Kính Chi nhất, đó là tình cảm chủ động, phát ra từ nội tâm, cũng là mạnh mẽ nhất.
Sương Nhi từ nhỏ thông minh, kiến thức uyên thâm, vừa tài cao kiêu ngạo cũng rất giữ phụ đạo, nàng là người trí tuệ thực sự, không chơi trò thủ đoạn vặt, cho nên vừa rồi tới đại sảnh nàng mới chủ động dâng trà cho Lâm Úc Hương, dù không cam lòng, nhưng nàng rất lý trí, phải chấp nhận thân phận của mình, không được vượt quy củ, không thể đem thêm phiền phức tới cho Đường Kính Chi.
Từ khi gả vào Đường gia, nàng thực lòng coi đây là nhà của mình, nơi sống cả đời, cho nên một lòng lo cho nó. Hiện trong nhà xảy ra chuyện lớn, sao nàng không để tâm cho được? Nô tài ngay cả chủ tử cũng dám khi dễ thì không thể để lại! Trong lòng đã có quyết định, nàng lặng lẽ đứng sau lưng Lâm Úc Hương quan sát, cuối cùng phát hiện ra hai tên thanh niên quỳ sau Lý Phong thi thoảng bất an ngó nghiêng lung tung, mặt không dấu được sự hoảng loạn.
Mắt hơi nheo lại, nàng thấy Lâm Úc Hương quá nhu nhược thiếu quyết đoán, nếu đổi lại là nàng thẩm vấn, cái loại người nhìn một cái là biết ngay là thứ ác nô kia, sớm cho người kéo ra đánh một trận xem miệng chúng dám điêu toa cãi cùn thế không.
Có điều tính cách Lâm Úc Hương như vậy cũng tốt, chính thê mạnh mẽ, tiểu thiếp sẽ khổ.
Đang lúc Lâm Úc Hương suy nghĩ thì Sương Nhi bất ngờ đi lên một bước, rất có chừng mực, không vượt quá ghế của Lâm Úc Hương, tay chỉ ra không vượt quá mặt Lâm Úc Hương, hướng về phía Lý Vân và Lý Kiến:
- Hai kẻ kia tên là gì, ngẩng đầu lên trả lời.
Không ai nghĩ Sương di nương lại đột nhiên lên tiếng hỏi, Lý Vân và Lý Kiến cũng thế, vốn có tật giật mình, thấy Sương di nương chỉ vào mình, cả hai tên run bắn lên.
Nhà mẹ đẻ của Sương Nhi dù không già có bằng Đường gia, nhưng cũng là danh gia vọng tộc, nói nàng là thế gia tiểu thư cũng không sai chút nào, trên người mang khí chất uy nghi, khí chất này không phải kẻ tầm thường dựa trợn mắt lớn tiếng quát tháo mà có được.
Thấy Lý Vân và Lý Kiến cúi đầu không dám nhìn mình vờ không biết nàng chỉ bản thân, Sương Nhi biết phải thừa thắng truy kích, giọng lớn hơn:
- Nói hai tên các ngươi đó, còn không mau trả lời chủ tử, dám cúi đầu nữa sẽ lôi ra ngoài đánh mỗi tên 50 gậy trước.
Thần kinh của Lý Vân và Lý Kiến vốn căng như dây đàn, lúc này đứt cái tưng, chút lý trí còn lại thúc dục bọn chúng mau khai báo còn có đường sống, nếu không ăn đòn 50 gậy thì chết chắc rồi.
Hơn nữa trước khi tới, cha bọn chúng có dặn, nếu Lý Trung ngã ngựa thật, không thể để cả nhà chết chùm, khi đó phải lập công chuộc tội, chủ tử hỏi gì đáp nấy.
Lâm Úc Hương đang phiền muộn không biết làm sao để đám người Lý gia cúi đầu nhận tội, thấy Sương Nhi tinh mắt nhìn ra hai kẻ thái độ khác thường, cũng lên tiếng quát:
- Còn không mau trả lời, muốn ăn đòn thật sao?
Hai tên kia kinh hãi, đem hết chuyện hôm qua đánh người kể lại...
- Bẩm Nhị nãi nãi và di nương, nô tài là Lý Kiến, hôm qua Lý Phong ép nô tài đi đánh người, nô tài không dám không nghe.
- Vâng ạ, còn có Vương Thị, mụ ác phụ đó rất tàn bạo, nếu bọn nô tài không nghe, mụ sẽ đánh gãy tay chân nô tài.
Bọn chúng vừa nói vừa dập đầu nhận tội, làm nền đất vang lên bình bịch.
Hai kẻ này nhận tội, tình thế xoay chuyện hoàn toàn, Lâm Úc Hương thở phào, quay đầu nhìn Sương Nhi cảm kích. Sương Nhi không để ý, mặt lạnh lùng lui về, vờ như không thấy.
Trong lòng Sương Nhi, Lâm Úc Hương xuất thân thấp kém, chỉ là một du y bình dân, căn bản không xứng với Đường Kính Chi chứ đừng nói tới làm chính thê, nhưng từ sau khi Lâm Úc Hương vào Đường gia, sức khỏe Đường Kính Chi dần phục hồi, nàng phải thừa nhận Lâm Úc Hương là quý nhân trong số mệnh của Đường Kính Chi theo lời đạo sĩ kia nói.
Nếu không nàng cũng xung hỉ cho Đường Kính Chi, vì sao không có tác dụng.
Nàng chỉ lý trí chấp nhận thân phận của mình, quỳ xuống dâng trà chẳng phải vì phục Lâm Úc Hương, nàng đọc nhiều sách, tầm nhìn rộng, biết số mệnh nữ nhân là thế, chẳng có cái gì gọi là công bằng hay không công bằng.
Nếu như nàng làm chính thê, nàng tuyệt đối không hạn chế người trong lòng nạp thiếp, nam nhân phải gánh trên vai rất nhiều trọng trách, trong đó làm gia tộc hương hỏa hưng vượng, là một điều trong đó.
Còn một nguyên nhân nữa, nàng tin lời đạo sĩ kia, Lâm Úc Hương làm chính thê mới khiến Đường Kính Chi khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Lý trí thì lý trí, nhưng rốt cuộc Sương Nhi vần còn trẻ tuổi sốc nổi, bản tính kiêu ngạo, bề ngoài giữ quy củ, nhưng muốn nàng thực lòng thừa nhận Lâm Úc Hương không phải đơn giản.
Lúc này hai tên Lý Vân và Lý Kiến đang khấu đầu xin thứ tội, Lâm Úc Hương phất tay bảo chúng im lặng, nhìn sang Lý Phong, mỉa mai:
- Giờ có kẻ nhận tội rồi, ngươi còn gì để nói nữa không?
Lý Phong quay đầu lại, mặt không sao tin nổi, hắn cảm thấy hết sức khó chấp nhận, những tên này theo mình từ nhỏ, luôn coi mình đứng đầu lại trở mặt đúng lúc quan trọng nhất, Lý Phong lắc mạnh đầu, hắn còn tưởng mình nghe nhầm.
Lúc này Vương Thị đầu óc chậm chạp mới tỉnh lại, mặt mày hung tơn, tính mụ ta thẳng thắn, không thích chơi trò tâm kế, làm việc gì cũng thẳng thừng, nếu chẳng phải lần này con mụ khổ công khuyên nhủ rất lâu, mụ đã chẳng nhẫn nhịn tới giờ.
- Đánh chết hai thằng ranh con vô lương tâm.
Vương Thị người to béo, rống lên một tiếng xông vào đấm đá hai tên Lý Vân và Lý Kiến, hai tên đó sợ mụ mẫu dạ xoa, đừng nói là đánh trả, ngay cả né tránh cũng không dám, ôm đầu nằm trên mặt đất kêu cha gọi mẹ.
Lâm Úc Hương thấy vậy quát:
- To gan lắm, dám hành hung đánh người trước mặt ta, còn không mau dừng tay.
Vương Thị nổi điên rồi, còn nghe thấy gì nữa, chỉ biết phát tiết lửa giận trong lòng. Lý Phong thì cuống cuồng lao lên cản mẹ, lúc này đây ngàn vạn lần không thể để bên mình tự làm loạn thế trận trước.
Lý Trung bị Ngọc Nhi đập cho một ghế vào đầu, lúc mới đầu chỉ hơi choáng váng, chảy ít máu, nhưng thời gian trôi đi, đầu càng lúc càng đau dữ dội, lúc này hắn cắn răng không kêu ra tiếng là giỏi lắm rồi, nên chỉ biết trơ mắt nhìn cuộc ẩu đả kia.
Danh sách chương