Sương Nhi vẫn như vậy, luôn vận một thân váy trắng, hai bàn tay nhỏ nắm lấy nhau đặt ở tiểu phúc, như một đóa sen trắng không nhuốm bùn. Nhu
Nhi váy xanh lục, trên đầu gài một cây trâm ngọc màu xanh, tươi mát động lòng người. Uyển Nhi thì váy dài màu lam, dáng vẻ ung dung, uyển
chuyển.
Ngọc Nhi là ăn mặc lạc loài nhát, chiếc váy đen bó sát người, làm vòng eo nhỏ nhắn, cùng bầu ngực đầy đặn trở nên cực kỳ bắt mắt, hai bên mép váy đều xẻ một đoạn, để tiện đi lại, bên trong còn mặc chiếc quần bó màu đen.
Bốn vị di nương thấy Lâm Úc Hương đi vào, định bước tới thi lễ, Lâm Úc Hương đưa tay ra đỡ hờ, nói:
- Đứng cả lên đi, sau này gặp ta không phải hành đại lễ như thế.
Bốn nàng hơi ngạc nhiên nhìn nhau, đều lần lượt nhún eo thi lễ, đứng im lặng một bên.
Nhìn bốn vị di nương ai nấy đều đẹp như tiên nữ, Đương Úc Hương trong lòng lại phẫn nộ từng cơn, tên Đường Kính Chi đó thật tốt số, bao nhiêu tiểu thiếp yểu điệu thế này, làm người khác ghen tị chết thôi.
Đi tới chủ vị ngồi xuống, Lâm Úc Hương khoát tay:
- Mọi người đều là tỷ muội cả, không cần câu nệ như thế, ngồi xuống đi.
- Vâng.
Có ba vị di nương đáp lời, ngồi xuống ghế dưới.
Chỉ có Nhu Nhi không ngồi, nàng đi tới bên bàn, đích thân pha trà rót cho Lâm Úc Hương và ba vị di nương, tức lúc quyết định học tập những nữ nhân khác của tướng công, nàng muốn bắt đầu bằng việc tạo dựng mối quan hệ tốt với họ.
Đợi Nhu Nhi ngồi xuống rồi Lâm Úc Hương mới nhìn sang Ngọc Nhi, Ngọc Nhi vẫn đeo khăn che mặt, làm người khác không thấy được tướng mạo của nàng:
- Ngọc Nhi muội muội, hôm qua nhờ muội trượng nghĩa ra tay, mới giữ được cho ta một mạng, Úc Hương tạ ơn muội.
Nói rồi đứng dậy thi lễ vạn phúc với Ngọc Nhi.
Địa vị tiểu thiếp và chính thế chênh lệch chẳng khác chủ tử và nô bộc là bao, cho nên Lâm Úc Hương hạ mình nói một tiếng cám ơn là chuyện không hề dễ dàng.
Ngọc Nhi chỉ lạnh nhạt đưa mắt nhìn qua, mũi khẽ ừm một tiếng, coi như đã chấp nhận.
Lâm Úc Hương sớm đã chuẩn bị tâm lý, biết Ngọc Nhi sẽ không nể nang mình, nhưng vẫn xấu hổ, Tri Thu đứng sau lưng thì phẫn nộ, chẳng kịp suy nghĩ đã vọt miệng nói:
- Di nương, Nhị nãi nãi cám ơn là coi trọng di nương rồi, di nương có thái độ như thế là sao, đừng quên thân phận của mình.
Lâm Úc Hương cau mày, vừa định quát Tri Thu thì Ngọc Nhi đã đứng dậy cười lạnh:
- Ta đương nhiên biết thân phận của mình, Nhị nãi nãi, tỳ thiếp không biết quy củ, có cần tỳ thiếp quỳ xuống dâng trà tạ tội không? Tri Thu càng sôi máu, nhưng Lâm Úc Hương đã đứng lên, nghiêm khắc quát:
- Ta và Ngọc di nương đang nói chuyện, không có chỗ cho ngươi xen vào, còn không mau lui ra.
Tri Thu mìm môi, trừng mắt nhìn Ngọc Nhi rồi mới đi ra khỏi đại sảnh.
- Đều tại ta quản giáo không nghiêm mới khiến con nhà đầu này thành cái tính ương bướng như thế, mong Ngọc Nhi muội rộng lòng tha cho nó một lần.
Cố gắng gượng cười, Lâm Úc Hương xin lỗi:
Ngọc Nhi hơi nhún eo thi lễ, rồi nói:
- Tỳ thiếp không khỏe, xin được cáo lui.
Không đợi Lâm Úc Hương trả lời, đã quay người đi ra cửa.
Nhìn theo bóng lưng Ngọc Nhi, sắc mặt Lâm Úc Hương rất phức tạp, nàng tuy hối hận lần trước bắt Ngọc Nhi quỳ xuống dâng trà cho mình, cũng nhớ ơn cứu mạng, nhưng Ngọc Nhi không hề giữ thể diện cho mình, lồng ngực ngẹn lại, tới Nhi Ngọc Nhi bước một chân ra ngoài ngưỡng cửa, mới áp được lửa giận xuống, nói:
- Ta nợ muội một mạng, nếu sau này muội cần ta gúp gì, chỉ cần ta làm được, tuyệt đối không chối từ.
Bước chân Ngọc Nhi hơi khựng lại một chút, tiếp tục bước ra ngoài.
Hít sâu mấy hơi liền, Lâm Úc Hương mới thấy dễ chịu hơn một chút, quay sang phía Sương Nhi, chân thành nói:
- Còn cả Sương Nhi muội muội nữa, đa tạ muội không màng thân mình đẩy ta sang một bên, nếu sau này cần ta giúp, muội cứ nói, ta sẽ tận lực mà làm.
Sương Nhi sắc mặt vẫn lãnh đạm, làm Lâm Úc Hương lại lần nữa khó chịu, biết vị di nương này lên tiếng cũng sẽ tuyệt đối không có gì hay ho.
- Nhị nãi nãi không cần như thế, tỳ hiếp hôm qua không giúp được gì còn làm Nhị nãi nãi bị ngã, vốn là tỳ thiếp không đúng, sao dám nhận lời cám ơn của người. Thêm nữa, trước khi Nhị nãi nãi tiến môn, vị đạo trưởng kia đã nói rõ ràng, Nhị nãi nãi có mệnh quý, chỉ có người ở bên cạnh Nhị gia, mới giúp Nhị gia an khang phúc thọ bách niên, tỳ thiếp nào dám để Nhị nãi nãi gặp nguy hiểm.
Giọng Sương Nhi dù trong trẻo dễ nghe, nhưng lời lẽ khiến người ta nghe khó chịu, ý tứ quá rõ, nàng vì Nhị gia mới cứu mình thôi.
Bỗng nhiên Lâm Úc Hương cảm thấy uể oải mỏi mệt, nàng chỉ là nữ tử khổ mệnh bị Đường gia cướp về mà thôi, nàng chưa bao giờ mốn làm Nhị nãi nãi làm chủ mẫu gì đó, nàng chưa bao giờ muốn đấu đá tranh giành với nữ tử khác, vì sao, vì sao ông trời mù mắt nhất quyết đẩy nàng vào cuộc sống trong hào môn đại viện.
Sương Nhi nói xong cũng cáo lui, dáng người nàng rất manh mai cảm giác mong manh yếu đuối, nhưng sống lưng nàng giống Ngọc Nhi, đều thẳng tắp.
- Nhị nãi nãi, hẳn Ngọc di nương và Sương di nương tiếp xúc với người không nhiều, chưa hiểu người, cho nên ngôn tử không thỏa đáng lắm, mong Nhị nãi nãi rộng lượng đừng so đo với họ.
Uyển Nhi thầm lắc đầu, hai vị di nương kia chẳng biết quy củ chút nào, nói gì thì nói Lâm Úc Hương là chính thê, lên tiếng cám tạ trước là cực hiếm có, làm tiểu thiếp sao lại không nể mặt chính thê như thế, lúc nãy Tri Thu xen vào hơi vô lễ, nhưng nàng thấy Tri Thu không hề sai, ở lập trường của Tri Thu phải bảo vệ chủ.
Lâm Úc Hương không thích người lạ thân thiết với mình như thế, nhưng gặp ánh mắt chân thành của Uyển Nhi, lòng không hề phản cảm, khẽ vỗ bàn tay Uyển Nhi nói:
- Muội yên tâm, họ có ơn cứu mạng với ta, ta sao có thể giận họ được.
Nhu Nhi lúc này cũng đứng lên, thi lễ nói:
- Nhị nãi nãi đúng là rộng lượng.
Lâm Úc Hương đỡ Nhu Nhi dậy, thầm nghĩ may mà còn có hai di nương hiểu chuyện, nếu không nàng sao sống nổi.
Thấy sắp tới giờ phải thỉnh an Đường lão thái quân, cho nên chỉ trò chuyện vài câu rồi đi trước, Nhu Ni và Uyển Nhi rảnh rỗi không có việc gì để làm, kết bạn ra hậu hoa viên ngắm cảnh.
- Sương tỷ và Ngọc muội vừa rồi có hơi mạo phạm.
Đi dưới còn đường nhỏ, tay lướt qua khóm hoa bên cạnh, Nhu Nhi thở dài, nàng thực sự hi vọng mọi người hòa thuận với nhau.
Uyển Nhi gật đầu tán đồng, bất kể trước khi gả cho người thân phận ra sao, cao ngạo thế nào, nhưng bước qua cổng Đường phủ, là thành tiếu thiếp của Đường Kính Chi rồi, ít nhất không ai cưỡng ép bọn họ vào Đường phủ, phải nhận rõ thân phận của mình, sao có thể không tôn trọng chính thê, hai người đó, đúng là hơi quá đáng.
- Nhu Nhi tỷ tỷ, chúng ta tới tìm họ nói chuyện đi, hi vọng có thể khuyên họ đừng gây chuyện với Nhị nãi nãi nữa, nếu không hậu viện mà náo loạn lên thì chẳng phải là chuyện hay.
Di nương lớn nhỏ xếp theo thứ tự tiến môn, cho nên Nhu Nhi dù ít hơn Uyển Nhi năm sáu tuổi, nhưng Uyển Nhi vẫn phải gọi là tỷ tỷ.
Cùng lúc đó Đường Kính Chi làm xong việc ở tửu lâu, ra hiệu cho Từ Phúc theo sát Lưu Bưu, rồi cùng Thị Mặc trở về phủ, nhớ lại chuyện hôm qua Ngọc Nhi cứu Lâm Úc Hương một mạng, biết tính Lâm Úc Hương ương ngạnh, chưa chắc đã chịu bỏ thể diện xuống cám ơn, liền tính tới tiểu viện của Ngọc Nhi, thuận tiện nói một tiếng cám ơn hộ Lâm Úc Hương.
Xuyên qua lối đi nhỏ, hành lang quanh co, Đường Kính Chi và Thị Mặc tới thẳng tiểu viện của Ngọc Nhi, lần trước đã gặp qua một lần, cho nên lần này Đường Kính Chi không còn ngại ngùng gì, bất kể nói thế nào Ngọc Nhi cũng là nữ nhân của y, sau này sống với nhau cả đời.
Kỳ thực phu thê thi thoảng có chút cãi vã xung đột với nhau chẳng có gì, ngược lại nếu cả hai chẳng thèm để ý tới nhau, như hai đường thẳng song song, vậy mới gọi là nguy.
Ngọc Nhi là ăn mặc lạc loài nhát, chiếc váy đen bó sát người, làm vòng eo nhỏ nhắn, cùng bầu ngực đầy đặn trở nên cực kỳ bắt mắt, hai bên mép váy đều xẻ một đoạn, để tiện đi lại, bên trong còn mặc chiếc quần bó màu đen.
Bốn vị di nương thấy Lâm Úc Hương đi vào, định bước tới thi lễ, Lâm Úc Hương đưa tay ra đỡ hờ, nói:
- Đứng cả lên đi, sau này gặp ta không phải hành đại lễ như thế.
Bốn nàng hơi ngạc nhiên nhìn nhau, đều lần lượt nhún eo thi lễ, đứng im lặng một bên.
Nhìn bốn vị di nương ai nấy đều đẹp như tiên nữ, Đương Úc Hương trong lòng lại phẫn nộ từng cơn, tên Đường Kính Chi đó thật tốt số, bao nhiêu tiểu thiếp yểu điệu thế này, làm người khác ghen tị chết thôi.
Đi tới chủ vị ngồi xuống, Lâm Úc Hương khoát tay:
- Mọi người đều là tỷ muội cả, không cần câu nệ như thế, ngồi xuống đi.
- Vâng.
Có ba vị di nương đáp lời, ngồi xuống ghế dưới.
Chỉ có Nhu Nhi không ngồi, nàng đi tới bên bàn, đích thân pha trà rót cho Lâm Úc Hương và ba vị di nương, tức lúc quyết định học tập những nữ nhân khác của tướng công, nàng muốn bắt đầu bằng việc tạo dựng mối quan hệ tốt với họ.
Đợi Nhu Nhi ngồi xuống rồi Lâm Úc Hương mới nhìn sang Ngọc Nhi, Ngọc Nhi vẫn đeo khăn che mặt, làm người khác không thấy được tướng mạo của nàng:
- Ngọc Nhi muội muội, hôm qua nhờ muội trượng nghĩa ra tay, mới giữ được cho ta một mạng, Úc Hương tạ ơn muội.
Nói rồi đứng dậy thi lễ vạn phúc với Ngọc Nhi.
Địa vị tiểu thiếp và chính thế chênh lệch chẳng khác chủ tử và nô bộc là bao, cho nên Lâm Úc Hương hạ mình nói một tiếng cám ơn là chuyện không hề dễ dàng.
Ngọc Nhi chỉ lạnh nhạt đưa mắt nhìn qua, mũi khẽ ừm một tiếng, coi như đã chấp nhận.
Lâm Úc Hương sớm đã chuẩn bị tâm lý, biết Ngọc Nhi sẽ không nể nang mình, nhưng vẫn xấu hổ, Tri Thu đứng sau lưng thì phẫn nộ, chẳng kịp suy nghĩ đã vọt miệng nói:
- Di nương, Nhị nãi nãi cám ơn là coi trọng di nương rồi, di nương có thái độ như thế là sao, đừng quên thân phận của mình.
Lâm Úc Hương cau mày, vừa định quát Tri Thu thì Ngọc Nhi đã đứng dậy cười lạnh:
- Ta đương nhiên biết thân phận của mình, Nhị nãi nãi, tỳ thiếp không biết quy củ, có cần tỳ thiếp quỳ xuống dâng trà tạ tội không? Tri Thu càng sôi máu, nhưng Lâm Úc Hương đã đứng lên, nghiêm khắc quát:
- Ta và Ngọc di nương đang nói chuyện, không có chỗ cho ngươi xen vào, còn không mau lui ra.
Tri Thu mìm môi, trừng mắt nhìn Ngọc Nhi rồi mới đi ra khỏi đại sảnh.
- Đều tại ta quản giáo không nghiêm mới khiến con nhà đầu này thành cái tính ương bướng như thế, mong Ngọc Nhi muội rộng lòng tha cho nó một lần.
Cố gắng gượng cười, Lâm Úc Hương xin lỗi:
Ngọc Nhi hơi nhún eo thi lễ, rồi nói:
- Tỳ thiếp không khỏe, xin được cáo lui.
Không đợi Lâm Úc Hương trả lời, đã quay người đi ra cửa.
Nhìn theo bóng lưng Ngọc Nhi, sắc mặt Lâm Úc Hương rất phức tạp, nàng tuy hối hận lần trước bắt Ngọc Nhi quỳ xuống dâng trà cho mình, cũng nhớ ơn cứu mạng, nhưng Ngọc Nhi không hề giữ thể diện cho mình, lồng ngực ngẹn lại, tới Nhi Ngọc Nhi bước một chân ra ngoài ngưỡng cửa, mới áp được lửa giận xuống, nói:
- Ta nợ muội một mạng, nếu sau này muội cần ta gúp gì, chỉ cần ta làm được, tuyệt đối không chối từ.
Bước chân Ngọc Nhi hơi khựng lại một chút, tiếp tục bước ra ngoài.
Hít sâu mấy hơi liền, Lâm Úc Hương mới thấy dễ chịu hơn một chút, quay sang phía Sương Nhi, chân thành nói:
- Còn cả Sương Nhi muội muội nữa, đa tạ muội không màng thân mình đẩy ta sang một bên, nếu sau này cần ta giúp, muội cứ nói, ta sẽ tận lực mà làm.
Sương Nhi sắc mặt vẫn lãnh đạm, làm Lâm Úc Hương lại lần nữa khó chịu, biết vị di nương này lên tiếng cũng sẽ tuyệt đối không có gì hay ho.
- Nhị nãi nãi không cần như thế, tỳ hiếp hôm qua không giúp được gì còn làm Nhị nãi nãi bị ngã, vốn là tỳ thiếp không đúng, sao dám nhận lời cám ơn của người. Thêm nữa, trước khi Nhị nãi nãi tiến môn, vị đạo trưởng kia đã nói rõ ràng, Nhị nãi nãi có mệnh quý, chỉ có người ở bên cạnh Nhị gia, mới giúp Nhị gia an khang phúc thọ bách niên, tỳ thiếp nào dám để Nhị nãi nãi gặp nguy hiểm.
Giọng Sương Nhi dù trong trẻo dễ nghe, nhưng lời lẽ khiến người ta nghe khó chịu, ý tứ quá rõ, nàng vì Nhị gia mới cứu mình thôi.
Bỗng nhiên Lâm Úc Hương cảm thấy uể oải mỏi mệt, nàng chỉ là nữ tử khổ mệnh bị Đường gia cướp về mà thôi, nàng chưa bao giờ mốn làm Nhị nãi nãi làm chủ mẫu gì đó, nàng chưa bao giờ muốn đấu đá tranh giành với nữ tử khác, vì sao, vì sao ông trời mù mắt nhất quyết đẩy nàng vào cuộc sống trong hào môn đại viện.
Sương Nhi nói xong cũng cáo lui, dáng người nàng rất manh mai cảm giác mong manh yếu đuối, nhưng sống lưng nàng giống Ngọc Nhi, đều thẳng tắp.
- Nhị nãi nãi, hẳn Ngọc di nương và Sương di nương tiếp xúc với người không nhiều, chưa hiểu người, cho nên ngôn tử không thỏa đáng lắm, mong Nhị nãi nãi rộng lượng đừng so đo với họ.
Uyển Nhi thầm lắc đầu, hai vị di nương kia chẳng biết quy củ chút nào, nói gì thì nói Lâm Úc Hương là chính thê, lên tiếng cám tạ trước là cực hiếm có, làm tiểu thiếp sao lại không nể mặt chính thê như thế, lúc nãy Tri Thu xen vào hơi vô lễ, nhưng nàng thấy Tri Thu không hề sai, ở lập trường của Tri Thu phải bảo vệ chủ.
Lâm Úc Hương không thích người lạ thân thiết với mình như thế, nhưng gặp ánh mắt chân thành của Uyển Nhi, lòng không hề phản cảm, khẽ vỗ bàn tay Uyển Nhi nói:
- Muội yên tâm, họ có ơn cứu mạng với ta, ta sao có thể giận họ được.
Nhu Nhi lúc này cũng đứng lên, thi lễ nói:
- Nhị nãi nãi đúng là rộng lượng.
Lâm Úc Hương đỡ Nhu Nhi dậy, thầm nghĩ may mà còn có hai di nương hiểu chuyện, nếu không nàng sao sống nổi.
Thấy sắp tới giờ phải thỉnh an Đường lão thái quân, cho nên chỉ trò chuyện vài câu rồi đi trước, Nhu Ni và Uyển Nhi rảnh rỗi không có việc gì để làm, kết bạn ra hậu hoa viên ngắm cảnh.
- Sương tỷ và Ngọc muội vừa rồi có hơi mạo phạm.
Đi dưới còn đường nhỏ, tay lướt qua khóm hoa bên cạnh, Nhu Nhi thở dài, nàng thực sự hi vọng mọi người hòa thuận với nhau.
Uyển Nhi gật đầu tán đồng, bất kể trước khi gả cho người thân phận ra sao, cao ngạo thế nào, nhưng bước qua cổng Đường phủ, là thành tiếu thiếp của Đường Kính Chi rồi, ít nhất không ai cưỡng ép bọn họ vào Đường phủ, phải nhận rõ thân phận của mình, sao có thể không tôn trọng chính thê, hai người đó, đúng là hơi quá đáng.
- Nhu Nhi tỷ tỷ, chúng ta tới tìm họ nói chuyện đi, hi vọng có thể khuyên họ đừng gây chuyện với Nhị nãi nãi nữa, nếu không hậu viện mà náo loạn lên thì chẳng phải là chuyện hay.
Di nương lớn nhỏ xếp theo thứ tự tiến môn, cho nên Nhu Nhi dù ít hơn Uyển Nhi năm sáu tuổi, nhưng Uyển Nhi vẫn phải gọi là tỷ tỷ.
Cùng lúc đó Đường Kính Chi làm xong việc ở tửu lâu, ra hiệu cho Từ Phúc theo sát Lưu Bưu, rồi cùng Thị Mặc trở về phủ, nhớ lại chuyện hôm qua Ngọc Nhi cứu Lâm Úc Hương một mạng, biết tính Lâm Úc Hương ương ngạnh, chưa chắc đã chịu bỏ thể diện xuống cám ơn, liền tính tới tiểu viện của Ngọc Nhi, thuận tiện nói một tiếng cám ơn hộ Lâm Úc Hương.
Xuyên qua lối đi nhỏ, hành lang quanh co, Đường Kính Chi và Thị Mặc tới thẳng tiểu viện của Ngọc Nhi, lần trước đã gặp qua một lần, cho nên lần này Đường Kính Chi không còn ngại ngùng gì, bất kể nói thế nào Ngọc Nhi cũng là nữ nhân của y, sau này sống với nhau cả đời.
Kỳ thực phu thê thi thoảng có chút cãi vã xung đột với nhau chẳng có gì, ngược lại nếu cả hai chẳng thèm để ý tới nhau, như hai đường thẳng song song, vậy mới gọi là nguy.
Danh sách chương