Vốn Lâm Úc Hương chỉ định lấy lòng Đường Kính Chi, sau đó xin y cho đi
ra ngoài phủ chơi, nhưng cứ nói, nói mãi, chợt nhận thấy trên người
tướng công danh nghĩa này có không ít ưu điểm, những cảnh ấm áp giữa hai người từng cảnh thoáng qua trong đầu, sống múi bỗng cay cay, chẳng hiểu sao nàng có cảm giác muốn khóc.
Đang bối rối vì cảm xúc bất ngờ không nguyên cớ, chỉ thấy đũa nhẹ đi, thì ra Đường Kính Chi thấy nàng gắp thức ăn mà không cho vào bát mình, mắt đảo một vòng, mặt dầy há miệng ra tiếp lấy.
Lúc này Đường Kính Chi đã từ vui mừng ngây ngất ban đầu tỉnh lại, y cũng nhìn ra Lâm Úc Hương hôm nay có chút không ổn, tựa như cố ý lấy lòng mình, chắc là nàng có chuyện cầu tới mình đây, có điều đây là chuyện tốt, không những có thể thuận tiện giải quyết khó khăn cho nàng, còn kéo gần quan hệ hai người, hơn nữa trước khi giúp nàng còn có thể lợi dụng một chút.
Lấy chuyện há miệng ra ngậm thức ăn nàng gắp mà nói, nếu như là bình thường, y đừng hòng dám làm thế, nếu không Lâm Úc Hương không tới mức trở mặt ngay lập tức, nhưng nhất định nửa tháng không thèm lý tới y.
Thấy Đường Kính Chi mặt dầy như thế, mặt còn cười đắc ý, hai hàng lông mày xinh xắn nhướng lên, Lâm Úc Hương hận ngứa răng chỉ muốn cắn cho y một cái, nhưng lại nghĩ :" Bỏ đi, hôm nay mình còn có chuyện nhớ đến tên mặt dầy này, phải nhịn, nhất định phải nhịn."
Tự an ủi mình mấy câu, vẻ mặt Lâm Úc Hương mới trở lại bình thường.
Thấy đích tôn nổi hứng đùa bỡn như thế, trong lòng vui mừng, cũng hiếm có một lần muốn lấy Lâm Úc Hương ra trêu đùa, cảm giác này đã mấy chục năm rồi không có:
- Úc Hương, đều là người nhà cả, đừng đứng mãi, ngồi xuống cùng ăn cơm đi.
Lâm Úc Hương hô hấp nghẹn lại, nhưng không dám làm trái ý Đường lão thái quân đành vâng lời ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nàng không muốn dùng cái đũa Đường Kính Chi đã dùng qua, nhưng lúc này Đường lão thái quân đang híp mắt cười nhìn mình, ý vị khó lường, Lâm Úc Hương làm gì còn đường lựa chọn, đành lấy dũng khí, đưa đũa ra gắp một miếng đu đủ nấu, run run cho vào chiếc miệng anh đào hồng hồng nhỏ nhắn.
Lâm Úc Hương nhỏ nhẹ nhai thức ăn, hai cánh môi mím chặt, không hề lộ ra hàm răng trắng, vì trong lòng thẹn thùng, gò má phơn phớt mây hồng đáng yêu, Đường Kính Chi bị dung mạo yêu kiều đó của nàng thu hút, ngây ra nhìn một lúc mới bịt miệng cười, đó là đũa mà mình đã ăn qua, thế này có tính là nụ hôn gian tiếp không nhỉ.
Lâm Úc Hương vừa thẹn vừa giận, mặc dù trông nàng vẫn ăn thong thả bình thường, nhưng lòng thì bực muốn chết, bà cháu nhà này thật là đáng ghét, trẻ mặt dầy không biết xấu hổ ngậm lấy đũa của mình, già không đứng đắn, không ngờ bắt mình ăn nướt bọt của đích tôn bà ta, cố gắng nhẫn nhịn cuối cùng nàng chỉ biết khẽ thở dài, ai bào mình mềm yếu, sau lưng lại không có chỗ dựa chứ.
Thế nhưng khi nàng muốn hạ mình chấp nhận số mệnh thì bên tai truyền vào tiếng phì cười, quay đầu sang thấy cái tên đáng ghét kia đang che miệng cười trộm.
Được lắm, con giun xéo lắm cũng quằn, bắt nạt người ta cũng một vừa hai phải thôi chứ, cơn giận bốc lên, nàng quên cả Đường lão thái quân làm người ta sợ chết khiếp đáng ngồi chủ vị nhìn, vươn tay trái ra, nhéo hông Đường Kính Chi, sau đó xoay người sang nở nụ cười quyến rũ với y, cái tay đang nhéo y kia theo đó đó không nhiều không ít xoay đúng một vòng.
Lâm Úc Hương vốn xinh đẹp, nàng nở nụ cười, càng thêm kiều diễm vô song, má như hoa đào, ánh mắt long lanh cong lên như vầng trăng non, nụ cười đó quá đẹp! Đẹp tới mức làm người ta choáng ngợp, làm người ta ngất ngây mê đắm, làm người ta không dời mắt ra được.
Thế nhưng chuyện đẹp đẽ trên đời này thường thường là hoa hồng có gái, cho nên vui quá hóa buồn cũng chẳng có gì mà lạ.
Sảng khoái, tâm tình Lâm Úc Hương lúc này thực sự rất sảng khoái, tận mắt nhìn tên tướng công mặt dầy trước mắt biến từ cái mặt háo sắc ghê tởm thiếu chút chảy nước dãi thành trán ứa mồ hôi, khóe miệng co giật, tâm tình nàng chỉ có hai chữ "sảng khoái" là hình dung nổi.
Còn Đường Kính Chi biết thế nào là cảm thụ từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Y rất muốn há thật rộng miệng, mặc xác cái thể diện hét thật lớn, đồng thời nhảy sang bên tránh khỏi bàn tay nhỏ nhắn độc ác kia, nhưng Đường lão thái quân đang ngồi ở chủ vị, không thể để bà phát hiện ra được, nếu không Lâm Úc Hương khó thoát khỏi bị phạt, vậy nên Đường Kính Chi chỉ có cách hít sâu một hơi, cố nhịn cơn đau nhoi nhói kia, cố gắng nhếch khóe miệng lên, ý bảo Lâm Úc Mau buông tay ra, còn có trưởng bối đang ngồi nhìn.
Tiếc rằng Lâm Úc Hương đang hả hê, phản ứng chậm chạp không lĩnh hội được cái đánh miệng của Đường Kính Chi, còn nghĩ y quá đau, muốn lên tiếng xin mình tha cho nhưng không bỏ thể diện xuống được. Từ lúc nàng gả vào Đường phủ chịu biết bao tủi hờn áp ức, chưa bảo giờ được xả hận như thế này, nào chịu dễ dàng buông tay.
Không muốn để Đường lão thái quân phát hiện ra sự khác thường của mình, Đường Kính Chi đành cúi đầu xuống, tay phải vẫn vờ gắp thức ăn, tay trái đưa sang gạt tay Lâm Úc Hương, nhưng bàn tay kia dù nhỏ nhắn trắng trẻo, nhưng sức lực không nhỏ tí nào, nàng học châm cứu bấm huyệt, lực tay đâu giống những nữ tử liễu yếu đào tơ bình thường, cho nên tới tận khi Đường lão thái quân đột nhiên hừ mũi một tiếng, mới được giải thoát khỏi đau đớn.
Nghe tiếng hừ lạnh đó, Lâm Úc Hương đứng tim, thầm kêu thôi chết rồi, sao quên mất lão tổ tông không chọc vào được còn ngồi ở bên, nàng vội buông tay ra cúi gằm mặt xuống, một lúc lâu sau mới lén lút đưa mắt nhìn, gặp đúng ánh mắt tự cười tựa không của Đường lão thái quân, tim nàng thiếu chút nữa nhảy vọt khỏi lồng ngực, thu ngay ánh mắt lại.
Xoa xoa da thịt non mềm được giải phòng, Đường Kính Chi thầm than cô nàng thật ác, tuy cũng biết Lâm Úc Hương không dễ trêu chọc, nhưng không ngờ nha đầu này ra tay là không nể nang gì cả.
Thực ra là y hiểu lầm Lâm Úc Hương rồi, vì cái nhéo đó không phải chỉ vì phát tiết chút thiệt thòi vừa xong, mà là do oán khí tích tụ bao nhiêu ngày, thử nghĩ mà xem, một thiếu nữ đang yên lành, bị người ta cướp đi, bắt gả cho một nam tử dở sống dở chết, rồi sau đó còn bị mắng mỏ chửi rủa, đổi lại bất kỳ là ai cũng phải nổi giận, trước kia không có cơ hội, hôm nay nắm được, cho nên mới ra tay không biết chừng mực như vậy.
Đường lão thái quân giúp đích tôn giải vây, mắt ẩn chứa nụ cười nhưng cũng có điều suy tư, phu thê trêu đùa là chuyện nhỏ, còn là tình thú. Bà là người từng trải, tất nhiên cũng hiểu, vì chút chuyện nhỏ này, bà không thể giận được, cũng không trừng phạt Lâm Úc Hương vượt quá quy củ, chuyện này còn chưa phải là gì so với việc Lâm Úc Hương làm mất mặt tôn nhi của bà trước mặt mọi người lần trước.
Điều làm bà âu lo là bà đã bảo Lâm Úc Hương phải vào nhà trong, ngủ cùng với cháu mình, hơn nữa tâm phúc của bà cũng nghe ngóng, Lâm Úc Hương không kháng lệnh, quả thực đã vào ở, sao mấy ngày rồi mà chưa thấy khăn trắng chứng minh thanh bạch của Lâm Úc Hương đưa tới cho bà kiểm nghiệm.
Là tôn tức có vấn đề, không chịu phối hợp, hay là vì đích tôn còn chưa cời bỏ được tam kết do bản thân bệnh tật nhiều năm sợ không sống được lâu, cho nên mới không động phòng.
Bà đã quan sát rất tỉ mỉ nét mặt của cả hai, đích tôn thích tôn tức, điều này bà dám khẳng định chắc chắn, hơn nữa tôn tức đẹp như thiên tiên thế kia, nếu ở cùng một gian phòng, nam nhân nào có thể cưỡng lại?
Như thế khả năng Lâm Úc Hương không phối hợp lớn hơn, công bằng mà nói, đây là chuyện hợp với tình lý thôi, dù sao Lâm Úc Hương là do bà cướp về Đường phủ, nhưng nếu cứ trì hoãn thế này, biết đợi tới bao giờ bà mới được bế trọng tôn?
Đang bối rối vì cảm xúc bất ngờ không nguyên cớ, chỉ thấy đũa nhẹ đi, thì ra Đường Kính Chi thấy nàng gắp thức ăn mà không cho vào bát mình, mắt đảo một vòng, mặt dầy há miệng ra tiếp lấy.
Lúc này Đường Kính Chi đã từ vui mừng ngây ngất ban đầu tỉnh lại, y cũng nhìn ra Lâm Úc Hương hôm nay có chút không ổn, tựa như cố ý lấy lòng mình, chắc là nàng có chuyện cầu tới mình đây, có điều đây là chuyện tốt, không những có thể thuận tiện giải quyết khó khăn cho nàng, còn kéo gần quan hệ hai người, hơn nữa trước khi giúp nàng còn có thể lợi dụng một chút.
Lấy chuyện há miệng ra ngậm thức ăn nàng gắp mà nói, nếu như là bình thường, y đừng hòng dám làm thế, nếu không Lâm Úc Hương không tới mức trở mặt ngay lập tức, nhưng nhất định nửa tháng không thèm lý tới y.
Thấy Đường Kính Chi mặt dầy như thế, mặt còn cười đắc ý, hai hàng lông mày xinh xắn nhướng lên, Lâm Úc Hương hận ngứa răng chỉ muốn cắn cho y một cái, nhưng lại nghĩ :" Bỏ đi, hôm nay mình còn có chuyện nhớ đến tên mặt dầy này, phải nhịn, nhất định phải nhịn."
Tự an ủi mình mấy câu, vẻ mặt Lâm Úc Hương mới trở lại bình thường.
Thấy đích tôn nổi hứng đùa bỡn như thế, trong lòng vui mừng, cũng hiếm có một lần muốn lấy Lâm Úc Hương ra trêu đùa, cảm giác này đã mấy chục năm rồi không có:
- Úc Hương, đều là người nhà cả, đừng đứng mãi, ngồi xuống cùng ăn cơm đi.
Lâm Úc Hương hô hấp nghẹn lại, nhưng không dám làm trái ý Đường lão thái quân đành vâng lời ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nàng không muốn dùng cái đũa Đường Kính Chi đã dùng qua, nhưng lúc này Đường lão thái quân đang híp mắt cười nhìn mình, ý vị khó lường, Lâm Úc Hương làm gì còn đường lựa chọn, đành lấy dũng khí, đưa đũa ra gắp một miếng đu đủ nấu, run run cho vào chiếc miệng anh đào hồng hồng nhỏ nhắn.
Lâm Úc Hương nhỏ nhẹ nhai thức ăn, hai cánh môi mím chặt, không hề lộ ra hàm răng trắng, vì trong lòng thẹn thùng, gò má phơn phớt mây hồng đáng yêu, Đường Kính Chi bị dung mạo yêu kiều đó của nàng thu hút, ngây ra nhìn một lúc mới bịt miệng cười, đó là đũa mà mình đã ăn qua, thế này có tính là nụ hôn gian tiếp không nhỉ.
Lâm Úc Hương vừa thẹn vừa giận, mặc dù trông nàng vẫn ăn thong thả bình thường, nhưng lòng thì bực muốn chết, bà cháu nhà này thật là đáng ghét, trẻ mặt dầy không biết xấu hổ ngậm lấy đũa của mình, già không đứng đắn, không ngờ bắt mình ăn nướt bọt của đích tôn bà ta, cố gắng nhẫn nhịn cuối cùng nàng chỉ biết khẽ thở dài, ai bào mình mềm yếu, sau lưng lại không có chỗ dựa chứ.
Thế nhưng khi nàng muốn hạ mình chấp nhận số mệnh thì bên tai truyền vào tiếng phì cười, quay đầu sang thấy cái tên đáng ghét kia đang che miệng cười trộm.
Được lắm, con giun xéo lắm cũng quằn, bắt nạt người ta cũng một vừa hai phải thôi chứ, cơn giận bốc lên, nàng quên cả Đường lão thái quân làm người ta sợ chết khiếp đáng ngồi chủ vị nhìn, vươn tay trái ra, nhéo hông Đường Kính Chi, sau đó xoay người sang nở nụ cười quyến rũ với y, cái tay đang nhéo y kia theo đó đó không nhiều không ít xoay đúng một vòng.
Lâm Úc Hương vốn xinh đẹp, nàng nở nụ cười, càng thêm kiều diễm vô song, má như hoa đào, ánh mắt long lanh cong lên như vầng trăng non, nụ cười đó quá đẹp! Đẹp tới mức làm người ta choáng ngợp, làm người ta ngất ngây mê đắm, làm người ta không dời mắt ra được.
Thế nhưng chuyện đẹp đẽ trên đời này thường thường là hoa hồng có gái, cho nên vui quá hóa buồn cũng chẳng có gì mà lạ.
Sảng khoái, tâm tình Lâm Úc Hương lúc này thực sự rất sảng khoái, tận mắt nhìn tên tướng công mặt dầy trước mắt biến từ cái mặt háo sắc ghê tởm thiếu chút chảy nước dãi thành trán ứa mồ hôi, khóe miệng co giật, tâm tình nàng chỉ có hai chữ "sảng khoái" là hình dung nổi.
Còn Đường Kính Chi biết thế nào là cảm thụ từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Y rất muốn há thật rộng miệng, mặc xác cái thể diện hét thật lớn, đồng thời nhảy sang bên tránh khỏi bàn tay nhỏ nhắn độc ác kia, nhưng Đường lão thái quân đang ngồi ở chủ vị, không thể để bà phát hiện ra được, nếu không Lâm Úc Hương khó thoát khỏi bị phạt, vậy nên Đường Kính Chi chỉ có cách hít sâu một hơi, cố nhịn cơn đau nhoi nhói kia, cố gắng nhếch khóe miệng lên, ý bảo Lâm Úc Mau buông tay ra, còn có trưởng bối đang ngồi nhìn.
Tiếc rằng Lâm Úc Hương đang hả hê, phản ứng chậm chạp không lĩnh hội được cái đánh miệng của Đường Kính Chi, còn nghĩ y quá đau, muốn lên tiếng xin mình tha cho nhưng không bỏ thể diện xuống được. Từ lúc nàng gả vào Đường phủ chịu biết bao tủi hờn áp ức, chưa bảo giờ được xả hận như thế này, nào chịu dễ dàng buông tay.
Không muốn để Đường lão thái quân phát hiện ra sự khác thường của mình, Đường Kính Chi đành cúi đầu xuống, tay phải vẫn vờ gắp thức ăn, tay trái đưa sang gạt tay Lâm Úc Hương, nhưng bàn tay kia dù nhỏ nhắn trắng trẻo, nhưng sức lực không nhỏ tí nào, nàng học châm cứu bấm huyệt, lực tay đâu giống những nữ tử liễu yếu đào tơ bình thường, cho nên tới tận khi Đường lão thái quân đột nhiên hừ mũi một tiếng, mới được giải thoát khỏi đau đớn.
Nghe tiếng hừ lạnh đó, Lâm Úc Hương đứng tim, thầm kêu thôi chết rồi, sao quên mất lão tổ tông không chọc vào được còn ngồi ở bên, nàng vội buông tay ra cúi gằm mặt xuống, một lúc lâu sau mới lén lút đưa mắt nhìn, gặp đúng ánh mắt tự cười tựa không của Đường lão thái quân, tim nàng thiếu chút nữa nhảy vọt khỏi lồng ngực, thu ngay ánh mắt lại.
Xoa xoa da thịt non mềm được giải phòng, Đường Kính Chi thầm than cô nàng thật ác, tuy cũng biết Lâm Úc Hương không dễ trêu chọc, nhưng không ngờ nha đầu này ra tay là không nể nang gì cả.
Thực ra là y hiểu lầm Lâm Úc Hương rồi, vì cái nhéo đó không phải chỉ vì phát tiết chút thiệt thòi vừa xong, mà là do oán khí tích tụ bao nhiêu ngày, thử nghĩ mà xem, một thiếu nữ đang yên lành, bị người ta cướp đi, bắt gả cho một nam tử dở sống dở chết, rồi sau đó còn bị mắng mỏ chửi rủa, đổi lại bất kỳ là ai cũng phải nổi giận, trước kia không có cơ hội, hôm nay nắm được, cho nên mới ra tay không biết chừng mực như vậy.
Đường lão thái quân giúp đích tôn giải vây, mắt ẩn chứa nụ cười nhưng cũng có điều suy tư, phu thê trêu đùa là chuyện nhỏ, còn là tình thú. Bà là người từng trải, tất nhiên cũng hiểu, vì chút chuyện nhỏ này, bà không thể giận được, cũng không trừng phạt Lâm Úc Hương vượt quá quy củ, chuyện này còn chưa phải là gì so với việc Lâm Úc Hương làm mất mặt tôn nhi của bà trước mặt mọi người lần trước.
Điều làm bà âu lo là bà đã bảo Lâm Úc Hương phải vào nhà trong, ngủ cùng với cháu mình, hơn nữa tâm phúc của bà cũng nghe ngóng, Lâm Úc Hương không kháng lệnh, quả thực đã vào ở, sao mấy ngày rồi mà chưa thấy khăn trắng chứng minh thanh bạch của Lâm Úc Hương đưa tới cho bà kiểm nghiệm.
Là tôn tức có vấn đề, không chịu phối hợp, hay là vì đích tôn còn chưa cời bỏ được tam kết do bản thân bệnh tật nhiều năm sợ không sống được lâu, cho nên mới không động phòng.
Bà đã quan sát rất tỉ mỉ nét mặt của cả hai, đích tôn thích tôn tức, điều này bà dám khẳng định chắc chắn, hơn nữa tôn tức đẹp như thiên tiên thế kia, nếu ở cùng một gian phòng, nam nhân nào có thể cưỡng lại?
Như thế khả năng Lâm Úc Hương không phối hợp lớn hơn, công bằng mà nói, đây là chuyện hợp với tình lý thôi, dù sao Lâm Úc Hương là do bà cướp về Đường phủ, nhưng nếu cứ trì hoãn thế này, biết đợi tới bao giờ bà mới được bế trọng tôn?
Danh sách chương