Khi tỉnh lại, Mạc Vệ Quân bị cảnh vật trước mắt dọa đến ngây người.

Hắn đang nằm trên một cái giường gỗ vô cùng lớn, bốn phía trướng lụa trắng lay động theo gió làm nổi bật chiếc giường gỗ lim chạm trổ xa hoa.

Hắn lập tức giật bắn mình, kinh ngạc nhìn hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm trước mắt. Đây là nơi nào nhỉ? Một căn phòng rộng rãi sáng sủa lại cổ kính, nhưng chỉ có một cái giường lớn??? Mạc Vệ Quân sắp điên mất rồi. Hắn nhớ rõ mình đang huấn luyện quân binh ở dưới ánh nắng chói chang cơ mà, sao lại tới nơi cổ đại như trong TV này. Hơn nữa nhìn những cây cột màu đỏ to lớn ở bốn phía, sao có cảm giác dường như đang ở trong hoàng cung cổ đại.

Sau đó hắn thấy được quần áo trên thân: một bộ trường bào tơ lụa màu trắng bóng loáng. Thử duỗi cánh tay, tay áo dài quá bàn tay, trời ạ, đây là quần áo kiểu gì vậy? Càng kinh ngạc chính là khi hắn cúi đầu nhìn chính mình, suối tóc đen sẫm mượt mà theo quần áo chảy xuống, dài đến ngang eo, lộng lẫy động lòng người.

“A……” Khi Mạc Vệ Quân sờ thấy cây trâm mộc trên đỉnh đầu, hắn đột nhiên ngửa cổ hét lên. Hắn nhất định là điên rồi. Sau đó hắn lại sợ hãi phát hiện thanh âm của mình cũng thay đổi, trở nên tinh tế thanh thúy, không thô ráp trầm nặng như trước.

Bên ngoài một hồi tiếng bước chân truyền đến, một tiểu thái giám bộ dáng thanh tú kinh hoảng chạy vào.

“Thái tử điện hạ, lại xảy ra chuyện gì sao?” Nam hài tiến lên đưa tay dìu hắn.

Thái tử điện hạ? Hai con mắt Mạc Vệ Quân mở to đến không thể to hơn.

“Ngươi làm gì vậy?” Mạc Vệ Quân gỡ hai tay nam hài đang cầm cánh tay hắn ra. Hai người đàn ông sao làm chuyện mắc ói như vậy chứ?

“Thái tử điện hạ, người sao thế? Lại quên à?” Tiểu thái giám tưởng rằng vị chủ tử trì độn của mình lại hồ đồ rồi.

Mạc Vệ Quân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không hề lo sợ trước mắt, đột nhiên trong đầu “Ầm” một tiếng, nghĩ thầm có phải linh hồn mình đã xuyên việt hay không, bởi vì xuyên không hiện là đề tài phổ biến nhất trong trường học, mà sao hắn lại gặp phải? Nhưng mình đang sống êm đẹp sao lại xuyên không được? Mạc Vệ Quân lập tức nhớ lại.

“Huấn luyện viên, hôm nay trời nắng quá, có thể không đứng được không?” Trương Lượng – Kẻ cầm đầu trong đám học viên không coi hắn là huấn luyện viên nghiêng đầu hỏi, phía sau còn mấy học viên ủng hộ gã. Mỗi kẻ đều hai tay ôm ngực, bộ dáng lưu manh.

“Không được, đứng nghiêm đi!” Mạc Vệ Quân rống lớn, Trương Lượng này càng ngày càng càn rỡ, thường chống đối hắn, dù gì hắn cũng là huấn luyện viên cảnh sát, loại học viên này tương lai sao có thể làm cảnh sát, cho nên mình phải có trách nhiệm và nghĩa vụ nghiêm khắc dạy nó.

“Hỏi ông là cho ông mặt mũi thôi. Ông thật sự cho rằng mình là huấn luyện viên? Ha ha ha, tôi không rảnh điên cùng các người!” Trương Lượng khinh bỉ nhìn các học viên ở dưới đang nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đứng dưới trời nắng, đồng thời rất không cho Mạc Vệ Quân mặt mũi mà cười nhạo.

“Trương Lượng, cậu là học viên, nên có dáng dấp của học viên chứ? Còn như vậy nữa, đừng trách tôi báo cho cha cậu, cha cậu đã nhờ cậy tôi giáo dục cậu thật nghiêm khắc.” Cha Trương Lượng là tổng giám đốc một công ty. Từ nhỏ người trong nhà đem Trương Lượng chiều thành hư.

“Ông dám! Đừng tưởng rằng ông nói cho cha tôi biết thì tôi sẽ sợ ông. Không biết xấu hổ!” Trương Lượng nổi giận mắng.

“Cậu, đứng nghiêm!” Lửa giận trong người Mạc Vệ Quân nhanh chóng thăng lên.

“Đứng CMN!” Trương Lượng xoay nắm tay đánh về phía Mạc Vệ Quân, vì bọn chúng đều đã là sinh viên Đại học cao to vạm vỡ, hơn nữa Trương Lượng tính tình cực tệ, hở chút lại đánh người.

Nắm tay gã bị Mạc Vệ Quân bắt lấy, trong con ngươi hắn là lửa giận ngập trời, thằng oắt này dám mắng mẹ hắn, hôm nay không dạy dỗ hắn, ta sẽ theo hắn mang họ Trương – Mạc Vệ Quân cũng nổi tiếng là có tính tình nóng nảy.

Song ngay lúc hắn chuẩn bị bẻ tay Trương Lượng, cho gã một bài học, sau gáy đột nhiên một cơn đau nhức. Hắn lập tức quay đầu phẫn nộ nhìn lại, một kẻ đồng đảng của Trương Lượng tay giơ một khối gạch nhìn hắn cười gằn, trên viên gạch còn dính đầy máu.

“Không xong, giết người rồi.” Mấy học viên đang đứng quanh kêu lên kinh ngạc, còn Mạc Vệ Quân bắt đầu mất đi tri giác.

“Ngươi tên là gì?” Mạc Vệ Quân thu hồi suy nghĩ. Hắn hầu như có thể khẳng định mình đã xuyên việt.

“Thái tử điện hạ, người sao càng ngày càng hồ đồ thế này, ngay cả Tiểu Lộ Tử cũng không nhớ ra. Aiz, vậy phải làm sao bây giờ?” Tiểu Lộ Tử lo lắng nhìn Mạc Nhiễm Thiên mà lẩm bẩm một mình.

Mạc Vệ Quân là người thông minh, vừa nghe đã đoán được vị thái tử này chẳng lẽ là kẻ đần độn?

“Tiểu Lộ Tử, cầm gương tới cho ta nhìn một chút.” Mạc Vệ Quân ngược lại không vội, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi, mình có quýnh lên nữa cũng vô dụng.

“Thái tử điện hạ, người thật là hồ đồ, gương không phải ở bên kia sao?” Tiểu Lộ Tử chỉ chỉ mặt gương đồng đặt trong góc tường.

Mạc Vệ Quân càng thêm vững tin vị thái tử này không phải đần độn thì cũng là chậm phát triển, bằng không một tiểu thái giám nho nhỏ sao dám nói hắn hồ đồ, không sợ bị chém sao?

Mạc Vệ Quân đi tới trước gương đồng. Mặc dù gương đồng nhìn không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thể soi tỏ bóng người, mà Mạc Vệ Quân bị người trong gương trực tiếp dọa đến sợ ngây người.

Người trong gương dùng “khuynh quốc khuynh thành” để hình dung cũng không quá. Hai mắt sáng ngời đen sẫm, đôi mày thanh tú, khuôn mặt trắng nõn bóng loáng không một tì vết. Nhưng hấp dẫn nhất chính là đôi môi đỏ tươi sáng bóng, như thể được phủ một lớp mỏng kim phấn, vô cùng mê người.

Mạc Vệ Quân nhịn không đặng lấy tay vuốt ve đôi môi mình, cảm thấy tay bị hút lại như bị điện giật thì càng kinh hãi, cũng may hơi dùng sức một chút là có thể tách ra. Song loại cảm giác này lại làm cho hắn kinh ngạc vạn phần. Thế gian này chẳng lẽ còn có chuyện kì quái như thế?

“Thái tử điện hạ, phải đi học thôi, thay quần áo đi.” – Không biết từ khi nào trên tay Tiểu Lộ Tử đã cầm thêm một bộ trường bào màu vàng nhạt thêu hoa.

“Học cái gì?” Mạc Vệ Quân thuận miệng hỏi, bản thân còn đang than thở vì gương mặt đại mỹ nam tuyệt đại vô song trong gương. Mạc Vệ Quân đoán mỹ nam chừng hai mươi tuổi, cao một mét bảy, cũng không phải quá thấp, vóc người cao gầy, có phần yếu ớt, nên ăn nhiều cơm một chút.

“A, thái tử điện hạ lại quên nữa rồi à, hôm nay học đàn.” Tiểu Lộ Tử ở sau lưng lộ ra ánh mắt xem thường, bị thu hết vào mắt Mạc Vệ Quân. Trong lòng hắn càng thêm khẳng định cái tên thái tử điện hạ này nhất định là trì độn, xem ra nhìn người không thể nhìn tướng mạo.

“Không đi, hôm nay đầu đau, cái gì cũng không nhớ được, không muốn đi. Chi bằng Tiểu Lộ Tử nói cho bổn thái tử một vài chuyện, để bổn thái tử nhớ lại.” Mạc Vệ Quân biết nếu đã xuyên việt, nhất định phải thích ứng nhanh một chút. Hơn nữa mình thế mà lại xuyên đến trên thân một tên thái tử, đúng là không thể tưởng tượng được. Hoàng cung từ xưa đến nay đều là nơi hung hiểm nhất, mình hiện giờ cái gì cũng không biết, khó tránh khỏi chịu thiệt thòi.

“A, vậy cũng không được. Nếu Lục hoàng tử không tìm thấy người, lại tìm tới đây.” Tiểu Lộ Tử bối rối, nhớ đến Lục hoàng tử thường xuyên uy hiếp nó, trong lòng nó bèn sợ hãi.

“Lục hoàng tử?” Mạc Vệ Quân cố ý không nói gì, chờ Tiểu Lộ Tử nói tiếp.

“Đúng vậy, Lục hoàng tử còn nhỏ mà tinh ranh, mỗi lần đều quấn lấy thái tử điện hạ, nếu không thấy người, nhất định sẽ chạy tới tìm, đến lúc đó Tiểu Lộ Tử lại thảm.” Tiểu Lộ Tử kể lại với vẻ mặt cầu xin.

“Đi cũng được, nhưng ta cái gì cũng không nhớ được, phải làm sao bây giờ?” Mạc Vệ Quân đối với bên ngoài cũng rất tò mò.

“Thái tử điện hạ không phải thường không nhớ rõ sao? Tất cả mọi người đã quen rồi.” Tiểu Lộ Tử nhếch khóe miệng nói tiếp.

“Ah, vậy thì tốt rồi, được rồi, bổn thái tử tên là gì?” Mạc Vệ Quân thầm nghĩ thật may mắn, tên thái tử này thật sự là kẻ thiểu năng, vậy bản thân mình cái gì cũng đều giả vờ không biết là ổn rồi, ha ha.

“Mạc Nhiễm Thiên!” Tiểu Lộ Tử không hề lo sợ đáp lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện