Mạc Nghị Thần tức giận đến cả người phát run, y thật sự không thể chịu đựng được bộ dáng nhất định phải có của Mạc Tử Viêm, mặc dù biết phụ hoàng hiện tại rất coi trọng kẻ này, nhưng y tin tưởng so với Tiểu Thiên, vị trí của gã vẫn chưa bằng.

“Nhị ca, mặc kệ đệ ấy, chúng ta không cùng đệ ấy so đo.” Mạc Nhiễm Thiên từ phía sau Mạc Nghị Thần đi ra, chuẩn bị đi đến bên giường.

“Hừ, ta nhất định phải nhìn thử một chút, mùi vị của huynh đến cùng ngọt ngào bao nhiêu?” Mạc Tử Viêm tại khi Tiểu Thiên đi qua bên cạnh hắn, bàn tay to vừa kéo, đem cổ Mạc Nhiễm Thiên trực tiếp ôm lấy, đôi môi mỏng mạnh mẽ ép lên cánh môi Tiểu Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên tuy có phòng bị, nhưng không ngờ tới y khí lực lớn như vậy, tốc độ nhanh như vậy, khi hắn kịp ra quyền đánh tới bụng y, miệng cũng đã bị y ngăn chặn.

Một dòng điện tê dại xuất hiện tại đôi môi, Mạc Tử Viêm ngay lập tức bị hấp dẫn, tuy nhiên bụng bị ăn một quyền làm cho y đau đến đổ mồ hôi lạnh, vì trả thù Tiểu Thiên, gã hung hăng cắn trên bờ môi của hắn, máu tươi từ trên môi Tiểu Thiên chảy xuống, trong miệng hai người đều có mùi máu tươi, nhưng còn chưa phân ra, Mạc Nhiễm Thiên trong cơn giận dữ, lần nữa ra quyền, một quyền này đánh thẳng vào trên lưng Mạc Tử Viêm.

“Ôi!” Mạc Tử Viêm rốt cuộc không nhịn được đau nhức, kêu rên một tiếng, Mạc Nhiễm Thiên đẩy mạnh, hai môi rời ra, Mạc Tử Viêm bị đạp ngã trên mặt đất, còn Mạc Nhiễm Thiên âm trầm nhìn hắn, tay hướng trên môi xoa xoa, sau đó cả người nhảy dựng lên, giống như người điên nhào tới trên người Mạc Tử Viêm, đánh hắn một trận.

“Đệ dám cắn ta, ta đánh chết đệ, đánh chết đệ đồ khốn nạn!” Lời này là Mạc Nhiễm Thiên cố ý nói.

Mạc Tử Viêm vẫn ngơ ngác bởi cảm thụ mất hồn của hai môi trong lúc đó, ngay cả máu trên miệng gã cũng rất thơm ngon, gã vươn đầu lưỡi khẽ liếm một chút môi của mình, lần nữa cảm thụ xúc cảm thần kỳ khi trước, đã bị Mạc Nhiễm Thiên đánh cho nằm bò, kêu ngao ngao liên tục.

Chuyện phát triển quá nhanh chóng, Mạc Nghị Thần trực tiếp nhìn choáng váng, chờ phục hồi tinh thần lại chỉ thấy Tiểu Thiên như phát điên đánh Mạc Tử Viêm, nhưng làm cho y nghi hoặc chính là, Mạc Tử Viêm vì sao không đánh trả? “Tiểu Thiên, đủ rồi, đủ rồi, mau dừng tay, muốn đánh chết sao.” Mạc Nghị Thần vội vàng ngăn cản Mạc Nhiễm Thiên.

“Hừ, nhị ca, đệ ấy bại hoại, bắt nạt ta, Tiểu Thiên miệng đau quá.” Mạc Nhiễm Thiên giả bộ đáng thương, vô tội nhìn Mạc Nghị Thần.

“Tử Viêm, đệ hơi quá đáng rồi đấy, trở về tẩm cung của đệ đi!” Mạc Nghị Thần nhìn khuôn mặt Tiểu Thiên ủy khuất, trên môi còn có vết máu làm cho y đau lòng vạn phần.

“Các người thật tàn nhẫn, tên ngốc kia, chờ đấy!” Mạc Tử Viêm đến bây giờ mới biết được Mạc Nhiễm Thiên nom gầy yếu cư nhiên đánh đau như vậy, còn Mạc Nghị Thần kia nữa, bản thân gã không thể chấm mút, không thể làm gì khác hơn là đứng lên, tay đỡ thắt lưng, trước khi đi nhìn Mạc Nhiễm Thiên một chút, trong mắt tràn ngập tâm tình phức tạp.

“Được rồi, Tiểu Thiên, đừng lo lắng, ngày mai ta sẽ cùng phụ hoàng nói, nơi này không cho phép hắn đi vào.” Mạc Nghị Thần bắt đầu lo lắng vấn đề an toàn của Mạc Nhiễm Thiên, trong ấn tượng của y, tứ hoàng tử Mạc Tử Viêm xem như người tâm ngoan thủ lạt, không biết vì sao gần đây phụ hoàng lại coi trọng người này, Mạc Nghị Thần không khỏi nhíu mày.

“Nhị ca, vậy huynh trở về đi thôi, ta muốn đi ngủ.” Mạc Nhiễm Thiên đương nhiên khó có khả năng cùng hắn ngủ.

“A, Tiểu Thiên, đệ không phải mới vừa đáp ứng sao?” Mạc Nghị Thần khóe miệng co quắp.

“Ta đột nhiên cảm giác được ta còn rất thích nữ nhân.” Mạc Nhiễm Thiên suy nghĩ xong trả lời.

“Chỉ cần Tiểu Thiên có nữ nhân rồi, không thể không cần nhị ca, như vậy nhị ca sẽ trở về, nếu không, ta không đi.” Mạc Nghị Thần kiên trì đáp lại.

“Được rồi, được rồi, huynh đi đi.” Mạc Nhiễm Thiên đau đầu nói, nghĩ đến sáng mai nhất định phải gặp hoàng thượng, nơi này của mình không thể lại để cho nam nhân đến, chính mình cũng không biết thân thể này đã cùng mấy người nam nhân phát sinh quan hệ, nghĩ đến mà lạnh sống lưng.

Mạc Nghị Thần lập tức mặt mày hớn hở nói: “Tốt quá, nhị ca đi, Tiểu Thiên chậm rãi chơi đùa nha.” Nói xong vẫn nhìn môi Mạc Nhiễm Thiên dính máu nói: “Tiểu Thiên, còn đau không?” Nhìn môi hắn con ngươi đen của y bắt đầu phát ra vẻ lộng lẫy động lòng người.

Mạc Nhiễm Thiên lập tức ôm miệng lắc lắc đầu nói:“Không đau không đau, nhị ca đi nhanh đi.” Nghĩ thầm nơi này nữ nhân thật đáng thương, đều bị nam nhân đùa, mà ngay cả nhị hoàng tử ôn thuận này cũng có thể nói ra cái chữ “chơi đùa” này.

Mạc Nghị Thần không thể làm gì khác hơn là u oán nhìn Mạc Nhiễm Thiên một cái, xoay người rời đi.

“Tiểu Lộ Tử!” Mạc Nhiễm Thiên chờ Mạc Nghị Thần đi xa, lập tức hô lớn.

“Thái tử điện hạ, Tiểu Lộ Tử ở đây!” Tiểu Lộ Tử vội vàng hốt ha hốt hoảng chạy vào.

“Ngươi chạy đi đâu, mới vừa rồi đánh nhau các ngươi như thế nào không đi vào, thị vệ nô tài đều chết cả rồi sao?” Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy kì quái.

“Thái tử điện hạ, là tứ hoàng tử không cho phép chúng ta vào.” Tiểu Lộ Tử đột nhiên cảm giác được thái tử điện hạ đột nhiên rất có khí khái nam tử.

“Các ngươi là nô tài của ai, thị vệ của ai?” Mạc Nhiễm Thiên sớm đoán được đáp án này, không khỏi đối với Tiểu Lộ Tử híp hai mắt lại.

“Dạ, dạ thái tử điện hạ!” Tiểu Lộ Tử không có lý do đột nhiên sợ hãi thái tử.

“Lần sau nếu phát sinh chuyện kiểu này, ngươi không cần làm nô tài nữa!” Mạc Nhiễm Thiên khí thế bức người, hắn không sợ Tiểu Lộ Tử biết hắn khác thường, bởi vì hắn ít nhất phải tự bảo vệ tẩm cung của mình.

“Thái tử điện hạ, người?” Tiểu Lộ Tử giật mình nói, thái tử điện hạ chưa từng nói qua lời như thế.

“Đừng cho là ta không có lúc tỉnh táo, ngươi là nô tài của ta, tốt nhất nhớ kĩ, một lần bất trung, trăm lần không tha!” Mạc Nhiễm Thiên con ngươi đen nghiêm khắc nhìn Tiểu Lộ Tử.

“Dạ, thái tử điện hạ, nô tài ngay lập tức đi phân phó.” Tiểu Lộ Tử trong lòng mặc dù kì quái, nhưng hắn cảm giác được thái tử điện hạ lúc này anh tuấn hơn nhiều, đã thật sự không còn thiếu tỉnh táo, thái tử hẳn là có thể trở nên nổi bật.

“Uhm, đi xuống đi, nhớ kĩ có người đến nhất định phải bẩm báo trước, mặc kệ là kẻ nào đều ngăn cản cho ta, phải biết rằng các ngươi tất cả đều là thủ hạ của bổn thái tử, còn có chuyện thái tử phủ không được phép truyền ra ngoài, cái gì nên hỏi, cái gì không nên nói, ta nghĩ ngươi hẳn là biết chứ?” Mạc Nhiễm Thiên cuối cùng lại dặn dò Tiểu Lộ Tử thêm một lần.

“Dạ, thái tử điện hạ.” Tiểu Lộ Tử cho tới bây giờ không tôn kính vị thái tử này như vậy, tuy nhiên hắn cảm giác được thái tử như vậy mới là hy vọng của hắn, chỉ hy vọng ngày mai người không quên hết mọi chuyện.

Mạc Nhiễm Thiên thở phào nhẹ nhõm, đi đi lại lại, đầu óc nghĩ chuyện mới vừa rồi, trên đầu mọc ra hai dấu hỏi lớn. Mình lúc nào mới có thể làm cho bọn họ biết mình đã trở lại bình thường chứ. Khi còn chưa tìm được người năm đó hại thái tử, chỉ sợ mình bình thường vẫn gặp nguy hiểm.

Đang lúc hắn suy tư, một cánh cửa bên cạnh bỗng nhiên mở ra, bốn tên thái giám nâng Lam nhi đang khỏa thân được bọc trong tấm thảm đi đến.

“Thái tử điện hạ, thị tì Lam nhi được đưa tới.” Bọn thái giám đem Lam nhi đặt trên giường lớn, sau đó giữa lúc Mạc Nhiễm Thiên còn đang thừ ra vội vàng rời đi.

Lam nhi đầu lộ ở bên ngoài, một đôi mắt xinh đẹp nhìn Mạc Nhiễm Thiên đứng ở bên cạnh một bộ dáng ngốc nghếch, trong ánh mắt không khỏi phủ một tầng sương, nhưng lập tức lại hít vào một hơi, cố nhịn xuống ủy khuất trong lòng, lộ ra mỉm cười.

“Thái tử điện hạ, Lam nhi hầu hạ người nghỉ ngơi.” Lam nhi chậm rãi lăn qua hai vòng, tấm thảm rơi xuống, cả người lập tức không một mảnh vải hiện ra trước mắt Mạc Nhiễm Thiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện