Mạc Nhiễm Thiên đứng ngẩn hồi lâu mới có thể phục hồi tinh thần. Nhìn về phía Mạc Nghị Thần bên cạnh, khuôn mặt tuấn mỹ kia đang tràn đầy lo lắng. Ánh nhìn của Mạc Nhiễm Thiên từ khuôn mặt văn nhã của y dời xuống. Vóc người y không mập không gầy, lại cao ráo trắng trẻo, có thể nói dáng người rất kiện mỹ (khỏe đẹp). Mạc Nhiễm Thiên nhếch môi, sau đó ánh mắt tiếp tục hướng xuống, nhìn xuống cái quần lót màu trắng của y.

“Huynh cho ta xem một chút!” Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên nhíu mi nói, hắn trong lòng nảy ra ý tưởng, có phải hay không tại nơi này nam nhân đều giống nhau, vậy hắn cũng không phải ngoại tộc, nghĩ tới đây hai mắt to bắt đầu dấy lên tia hy vọng.

“Tiểu Thiên, đệ muốn xem cái gì?” Mạc Nghị Thần giật mình nói.

“Thằng nhỏ của huynh, để cho ta nhìn một chút.” Mạc Nhiễm Thiên chỉ chỉ xuống dưới chiếc khố vẫn đang quấn trên người y mà đáp, hắn hiện tại cần chứng minh gấp điểm này.

“A, Tiểu Thiên không phải đã nhìn qua sao?” Mạc Nghị Thần khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc ửng hồng.

“Ta không nhớ rõ.” Mạc Nhiễm Thiên cảm giác mặt mình có điểm nóng lên, việc này thật đúng là rất rất mất mặt.

“Cái này, Tiểu Thiên là muốn sao?” Mạc Nghị Thần con ngươi đen thâm thúy sáng lên, làm cho Mạc Nhiễm Thiên cảm giác được vô cùng xinh đẹp, có điều có xinh đẹp hơn nữa cũng là một nam nhân, hơn nữa trong đáy mắt kẻ kia càng ngày càng lộ rõ vẻ thản nhiên, làm cho hắn tóc gáy dựng đứng.

“Tiểu Thiên, như thế nào rồi?” Mạc Nghị Thần đọc không ra vẻ mặt của hắn.

“Mau cho ta nhìn! Thật dong dài.” Mạc Nhiễm Thiên thân thể lui về phía sau, sợ bản thân đã quá kích thích, hơn nữa ở trên giường nhìn vật này, có vẻ như mình cũng rất biến thái.

“Ồ.” Mạc Nghị Thần thấy khó hiểu, Tiểu Thiên tính tình như thế nào quan tâm như vậy, nhưng nếu muốn xem thì cho hắn xem, dù sao hắn cũng không phải không thấy qua.

“Đủ rồi!” Mạc Nhiễm Thiên đang nhìn đến vật nọ trong chốc lát, lập tức nhắm mắt hô dừng, trong lòng sóng ngầm mãnh liệt, thì ra mọi người đều là nam nhân bình thường, chỉ có cái tên thái tử đáng chết này là vô dụng.

Mạc Nghị Thần bị dọa đến nhảy dựng, vốn tưởng rằng Mạc Nhiễm Thiên thích nhìn, ai ngờ bộ dáng hắn giống như chịu nhiều đả kích, lớn tiếng kêu dừng, y không thể làm gì khác hơn là lập tức kéo quần, khó hiểu nhìn Mạc Nhiễm Thiên đang nhắm mắt.

“Tiểu Thiên, đệ hôm nay đến cùng là làm sao vậy, nhị ca cảm giác được đệ rất không bình thường?” Mạc Nghị Thần vẻ mặt lo lắng, muốn đưa tay vuốt ve dung nhan tuấn mỹ của hắn.

“Nhị ca, ta muốn nghỉ ngơi, huynh quay về tẩm cung của huynh đi.” Mạc Nhiễm Thiên nghĩ nghĩ một chút, lập tức nói.

“Tại sao? Nhị ca đêm nay ở cùng Tiểu Thiên.” Mạc Nghị Thần mất hứng nói.

“Hả, sao huynh lại ngủ ở chỗ ta?” Mạc Nhiễm Thiên khó hiểu.

“Tiểu Thiên mỗi đêm đều phải có người chiếu cố, đây là phụ hoàng đặc biệt cho phép.” Mạc Nghị Thần có đủ cả mười phần lý do.

“Cái gì?” Mạc Nhiễm Thiên bị hù dọa rồi, trong hoàng cung này điên rồi, ông già kia muốn hai đứa con trai của mình loạn luân? Chuyện gì thế này, dù mình có là một kẻ ngốc, cũng không cần như vậy chứ, không tốt rồi, mình có phải hay không mỗi đêm đều bị người ta đè a.

“Như thế nào, Tiểu Thiên không thích nhị ca chiếu cố sao?” Mạc Nghị Thần khẩn trương lên.

Mạc Nhiễm Thiên vẻ mặt đen xì, hắn không có cách nào khác không buồn bực a, tên thái tử này thật đúng là ngu tới cực điểm, không biết như thế nào lại cùng linh hồn của ta tráo đổi? Tức chết đi, hắn nhập vào trên cơ thể mình, vậy mình tại hiện đại không phải thành ngốc sao? Mạc Nhiễm Thiên quả thực không dám tưởng tượng.

“Mỗi đêm đều là có người chiếu cố ta?” Mạc Nhiễm Thiên trầm giọng hỏi.

“Trước kia là Tiểu Lộ Tử, sau đó đệ dần dần lớn lên, lại đổi lại cung nữ tới hầu hạ, nhưng đệ không thích, sau khi đánh đuổi một tiểu cung nữ, phụ hoàng đã bảo đại ca cùng ta tới chiếu cố. Hiện tại đại ca không có ở đây, vậy do nhị ca chiếu cố đệ.” Mạc Nghị Thần vui vẻ cười nói.

“A. Ta tại sao đánh cung nữ, đại ca lại đi nơi nào?” Mạc Nhiễm Thiên trên đầu xuất hiện hai dấu hỏi bự, không phải là bản thân không có cách nào cùng nữ nhân, cho nên mới đánh nữ nhân chứ, còn có vị đại ca kia cùng mình có hay không có quan hệ này a, thật đúng là loạn cả óc, tốt nhất có ai đến cùng hắn giải thích một chút, như vậy đả kích trong lòng mới dịu lại được, hắn thừa nhận bản thân năng lực thừa nhận có hạn.

“Đại ca bị phụ hoàng phái đi học tập hành binh đánh giặc, còn đánh cung nữ……” Mạc Nghị Thần bắt đầu dùng vẻ mặt kì quái nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

“Ta tại sao đánh cung nữ?” Mạc Nhiễm Thiên sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

“Bởi vì Tiểu Thiên không thích nữ nhân, cung nữ kia giúp đệ, khụ khụ khụ, giúp đệ cái đó, đệ liền đánh nàng, sau đó tất cả cung nữ đều bị đệ đuổi đi, đệ lại cùng phụ hoàng nói đệ không thích các nàng.” Mạc Nghị Thần vừa nói vừa nhìn vẻ mặt Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên con mắt mở lớn như chuông đồng, vậy cung nữ đó giúp hắn làm gì? Chẳng lẽ? Ai, thái tử ngốc cũng biết mình không có năng lực sao.

“Tiểu Thiên, bệnh của đệ càng ngày càng nghiêm trọng, như thế nào cái gì đều không nhớ kĩ?” Mạc Nghị Thần lắc đầu nói.

“A, ta bị bệnh sao? Bệnh gì? Không phải trời sinh sao?” Mạc Nhiễm Thiên bị dọa đến nhảy dựng.

“Như thế nào có thể do trời sinh, khi đệ vừa mới sinh ra, nhị ca mặc dù không lớn hơn đệ nhiều, nhưng ta nhớ kĩ đệ rất thông minh lanh lợi. Nhưng năm lên sáu bảy tuổi lại dần dần trở nên chậm chạp, về sau lại càng nghiêm trọng hơn, hiện tại đã trở thành như vậy, ai. Thái y tìm khắp không ra nguyên nhân gì.”

“Nhất định có người hại ta!” Mạc Nhiễm Thiên thốt ra, loại kịch này hắn xem trong TV đã nhiều.

“Tiểu Thiên, đệ? Đệ có phải hay không nhớ lại chuyện gì đó?” Mạc Nghị Thần kinh hãi, bởi vì y cũng từng cho rằng như vậy.

“Hả, ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến, rất nhiều chuyện không nhớ được, nhưng có một số việc dường như rất rõ ràng.” Mạc Nhiễm Thiên trong lòng vừa chuyển đáp.

“Tiểu Thiên, nhớ lại cái gì? Mau cùng nhị ca nói một chút.” Mạc Nghị Thần lấy làm kinh hãi, vội vàng lo lắng nói.

“Lại quên rồi.” Mạc Nhiễm Thiên hiện tại cái cớ tốt nhất chính là cái này.

Mạc Nghị Thần lập tức khóe miệng bất đắc dĩ co lại.

“Ai, Tiểu Thiên, trời sắp tối rồi, đứng lên dùng bữa thôi.” Mạc Nghị Thần đứng lên mặc quần áo, cái mắt trái kia lại đau rồi, hắn phải mau mau thoa thuốc mới được.

“Được, nhị ca, huynh đêm nay không cần theo ta, ta để cho Tiểu Lộ Tử theo ta.” Mạc Nhiễm Thiên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Tiểu Đường, tiểu tử đó có vẻ như đã đi theo hắn thật lâu.

Mạc Nghị Thần lập tức mặt lộ vẻ thất vọng, tuy nhiên hắn không miễn cưỡng, bởi vì y không muốn Tiểu Thiên không vui.

“Tiểu Thiên không thích nhị ca.” Mạc Nghị Thần thản nhiên nói.

Mạc Nhiễm Thiên mở đôi mắt to nhìn hắn, nam nhân này thật đúng là nhìn hắn thành tiểu hài tử, ai, cặp tinh nhãn kia nhuộm vẻ u buồn nhàn nhạt.

“Hả, không phải, chỉ là, chỉ là ta muốn làm nam nhân.” Mạc Nhiễm Thiên không biết chính hắn lại nói như vậy, Mạc Nghị Thần nghe có hiểu được hay không.

Mạc Nghị Thần kinh ngạc nói: “Tiểu Thiên muốn nữ nhân?”

“A, uhm.” Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng co lại, gật gật đầu, chỉ cần đem nam nhân này đuổi đi, hắn như thế nào cũng được, ngẫm lại hai người nam nhân cùng ôm nhau làm cái loại chuyện này, hắn phát hiện dạ dày hắn co rút đến lộn nhào.

“A a, được, để nhị ca gọi mấy tiểu cung nữ xinh đẹp đến hầu hạ Tiểu Thiên.” Mạc Nghị Thần cư nhiên còn cười được.

“A.” Mạc Nhiễm Thiên lại một lần nữa bị hù dọa, người nơi này như thế nào lại cởi mở như vậy, nam nữ đều ăn?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện