Ba huynh đệ thấy Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên một mình ra đi thì quay sang nhìn nhau, Mạc Nghị Thần cùng Mạc Hiên sắc mặt trắng nhợt đuổi theo, chỉ còn lại một mình Mạc Tử Viêm nhìn bóng lưng Mạc Nhiễm Thiên mà chau mày, sau đó khóe miệng thoáng hiện lên một nét cười tà, cuối cùng lắc đầu, thở dài rồi rời khỏi Khởi Phượng Đình.

“Thái tử ca ca, huynh chờ Hiên nhi đã!” Mạc Hiên đuổi theo kéo cánh tay Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên dừng lại, nhìn Mạc Hiên vẻ mặt lo lắng cùng Mạc Nghị Thần vẻ mặt khẩn trương phía sau.

“Hai người các huynh nói cho ta biết một chút Tề vương năm đó đối với ta như thế nào, phụ hoàng lại đối với Tề vương ra sao?” Mạc Nhiễm Thiên không thể tưởng tượng được tên thái tử ngốc nghếch này có thể khiến cho quan hệ giữa hai nước trở nên căng thẳng đến thế. Hắn phải biết đầu đuôi câu chuyện, mới có thể ‘bốc thuốc đúng bệnh’, bằng không đến lúc đó thật sự bị cưỡng chế đưa đến Tề quốc, như vậy thật là sống không bằng chết.

“Thái tử ca ca cũng không nhớ sao? Ngày hôm đó ở lễ sắc phong thái tử của huynh, Tề Quân Hành cũng được mời tới tham gia, tại ngự hoa viên trông thấy thái tử ca ca liền ngơ ngẩn, nhưng hắn khi đó không biết huynh là thái tử, huynh lúc ấy cười với hắn khiến cho đồ háo sắc kia mất hồn, lừa huynh đến sau giả sơn rồi sàm sỡ. May mắn lúc đó bị thị vệ bắt gặp mà ngăn cản, một tên thị vệ bị Tề Quân Hành kia giết, sau thì kinh động phụ hoàng, phụ hoàng vội vàng chạy tới, nhìn thấy huynh bị đồ cầm thú kia hành hạ cho toàn thân toàn thân bầm tím thì lửa giận ngập trời, cư nhiên đem Tề Quân Hành giam lại, Tề Quân Hành lúc này mới biết huynh là thái tử.” Mạc Hiên nói tới chỗ này nhìn sang Mạc Nhiễm Thiên khuôn mặt trở nên mất tự nhiên, không biết có nên nói tiếp hay không.

“Ta, ta bị Tề Quân Hành cưỡng bức?” Mạc Nhiễm Thiên không thể tưởng tượng loại tình huống này.

“Không có, nhưng chỉ kém một bước thôi, khi mọi người phát hiện ra, đệ chỉ còn tiết khố, bị hắn đè trên cỏ, toàn thân đều bầm tím, trong mắt đầy hoảng sợ, trông thấy phụ hoàng liền khóc toáng lên. Lúc đó, trong lòng mọi người đều rất đau xót a.” Mạc Nghị Thần nói tiếp.

Mạc Nhiễm Thiên thầm thấy may mắn, ít nhất không bị cưỡng bức, chỉ có điều thái tử này sao lại ngốc như vậy chứ, ai.

“Sau đó thì sao? Tên súc sinh kia như thế nào?” Mạc Nhiễm Thiên lạnh lùng hỏi.

“Phụ hoàng lúc ấy trong cơn tức giận, đem Tề Quân Hành bắt lại dùng roi độc đánh một trận, vốn định giết hắn, nhưng cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thả hắn, giận nhất là đám lính Tề Quân Hành dẫn theo cư nhiên hướng phụ hoàng cầu thân, muốn cưới đệ làm thái tử phi Tề quốc, bị phụ vương một mực từ chối.”

“Tề Quân Hành sau khi quay về Tề quốc tâu với phụ hoàng hắn chuẩn bị sính lễ phong phú trở lại cầu thân, có thể thấy được hắn đối với đệ không phải mê đắm bình thường, nhưng phụ hoàng không nói hai lời, đã đem sứ giả cầu thân của Tề quốc đuổi ra khỏi cửa cung, đây là toàn bộ quá trình cùng Tề Quân Hành kết oán, đến bây giờ vẫn nghe nói Tề vương khắp nơi đều tìm kiếm mỹ nam, đặc biệt là dung mạo giống với Tiểu Thiên.” Mạc Nghị Thần nhìn khuôn mặt tinh tế tuấn dật của Mạc Nhiễm Thiên, nghĩ thầm mình cũng bị mê muội giống như vậy, giờ phút tiếp xúc đôi môi đỏ mọng mê người của hắn, mình cũng hoàn toàn không cách nào phản kháng.

“Ai, xem ra việc này thật sự không dễ làm.” Mạc Nhiễm Thiên cảm giác được đây căn bản là vấn đề mặt mũi, không phải dựa vào cắt đất tặng vàng bạc châu báu là có thể giải hòa. Mặc dù lúc đó Tề Quân Hành cũng là thái tử, nhưng bị phụ hoàng như vậy đánh một trận, lại không chính thức đoạt được thân thể thái tử này, sau đó lại cầu thân không được, xem ra cục tức này cả đời khó mà nuốt trôi được.

“Thái tử ca ca, đừng lo lắng, Hiên nhi sẽ không cho tứ ca làm như vậy! Đi, chúng ta đi gặp mẫu hậu, mẫu hậu nhất định sẽ có biện pháp.” Đôi mắt Mạc Hiên đột nhiên sáng ngời nói.

“Không sai, hoàng hậu nương nương thông minh trí tuệ, chúng ta đi nghe ý kiến của người một chút.” Mạc Nghị Thần cũng cười nói, điều đó làm cho Mạc Nhiễm Thiên đối với vị hoàng hậu này càng tò mò.

Bên trong ngự thư phòng, trong không khí đầy mùi lửa giận, chỉ thấy hoàng thượng đem một chiếc bút hung hăng ném trên ngự án, vẻ mặt đầy giận dữ đối với tam vương gia bên cạnh nói: “Tam đệ, đệ không cần nói lại, trẫm tuyệt đối không đem Thiên nhi đưa cho tên súc sinh kia!”

“Hoàng thượng, xin bớt giận a, đây cũng là bất đắc dĩ, chúng ta muốn tranh thủ thời gian cường đại Mạc quốc, lần này nếu Tề vương không chịu xuất binh, Mạc quốc chúng ta xong đời, hoàng thượng, người không thể không nghĩ cho mấy trăm vạn dân chúng Mạc quốc! Hoàng thượng nghĩ lại.” Tam vương gia khom người lo lắng nói.

“Không, không! Trẫm đã có lỗi với Dung nhi, chẳng lẽ ngay cả con trai duy nhất của nàng cũng như vậy sao? Ta đây làm hoàng thượng để làm gì!” Bàn tay hoàng thượng đặt trên ngự án run lên nhè nhẹ.

“Hoàng thượng!” Tam vương gia cũng thật là đau lòng nhức óc, Mạc Nhiễm Thiên cũng là cháu hắn a, nhưng lần này thật sự không có cách nào khác.

“Đi ra ngoài!” Hoàng thượng giận dữ.

“Ai, vi thần cáo lui!” Tam vương gia cuối cùng lắc đầu, vẻ mặt đau thương rời khỏi ngự thư phòng. Hắn vừa rời đi, hoàng thượng lập tức vô lực té ngồi trên long ỷ, chẳng lẽ thật sự không có biện pháp khác sao? ‘Phượng Noãn Các’, tẩm cung hoàng hậu nương nương. Trước cửa đào hồng liễu xanh, mùi thơm xông vào mũi, làm cho người ta vui vẻ thoải mái, Mạc Nhiễm Thiên nghĩ thầm hoàng hậu nương nương này thật đúng là hiểu đạo dưỡng sinh, phía trước những tẩm cung khác cũng không thấy cảnh đẹp như thế.

Sau khi cung nữ thông báo, ba huynh đệ được mời vào cửa, ngồi ở sảnh ngoài dùng trà chờ đợi, chỉ chốc lát, Mạc Nhiễm Thiên trông thấy một người phụ nữ ước chừng ba mươi tuổi, mặc quần lụa mỏng màu đỏ thẫm khoan thai tiến đến. Người này khí chất cao nhã, mày cong mắt sáng, tai hồng môi hồng, gặp ba người ở bên ngoài, khóe miệng cong lên, đôi mắt cười híp lại thành một đường, làm cho Mạc Nhiễm Thiên lần cảm giác thân thiết.

“Mẫu hậu!” Mạc Hiên đứng lên nghênh đón, Mạc Nhiễm Thiên đi theo Mạc Nghị Thần khom người nói: “Tham kiến hoàng hậu nương nương.”

“A a a.” Hoàng hậu Tiêu Hương Hương người chưa tới miệng đã cười trước, “Các con không cần khách khí với ta, đều ngồi xuống đi.”

Bốn người ngồi xuống, Mạc Nhiễm Thiên vẫn nhìn vị hoàng hậu nhìn qua cực kì tuổi trẻ này, cuối cùng cảm giác được nữ nhân này có điểm không đúng.

“Thiên nhi, tại sao nhìn ta như thế a, a a, có phải hay không lại quên mất ta rồi?” Hoàng hậu nương nương nhìn Mạc Nhiễm Thiên mỉm cười nói, cặp mắt hạnh xinh đẹp kia lại lóe lên tia sáng, làm cho Mạc Nhiễm Thiên có chút không thể giải thích được.

“Đúng vậy, mẫu hậu, thái tử ca ca ngày hôm qua bắt đầu dường như thay đổi hoàn toàn, chuyện trước kia đều quên hết, cũng thông minh hơn không ít.” Mạc Hiên trước giải thích nói.

“Có đúng không?” Hoàng hậu nương nương đột nhiên nhìn Mạc Nhiễm Thiên không cười, mà rất nghiêm túc nhìn hắn.

“Đúng vậy, hoàng hậu nương nương, Thiên nhi đã tốt lắm, tuy nhiên hiện tại có phiền toái lớn, muốn xin ý kiến của hoàng hậu nương nương.” Mạc Nghị Thần nói giúp.

“Thiên nhi cái gì cũng không nhớ?” Hoàng hậu nương nương chuyển đề tài hỏi.

Mạc Nhiễm Thiên bị nàng nhìn có chút khẩn trương nói: “Đúng vậy, cái gì cũng không nhớ, hết thảy đều rất xa lạ, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng quên, thật xấu hổ.”

“Thật xấu hổ? Cậu, cậu là người Trung Quốc?” Hoàng hậu nương nương đột nhiên mặt giãn ra kích động nói, bởi vì cụm từ ‘xấu hổ’ ở chỗ này thật thật ít người nói.

Mạc Nhiễm Thiên mắt suýt rớt ra ngoài, không thể tin được nhìn Tiêu hoàng hậu, sau đó mừng như điên nói: “Cô, cô cũng là?”

“Đúng vậy, rốt cuộc gặp được đồng hương, thật không thể tin nổi.” Tiêu hoàng hậu kích động đến hai mắt cũng hoen đỏ.

“Cám ơn trời đất, tôi tưởng rằng chỉ mình tôi xui xẻo như vậy, cậu, cậu tới bao lâu?” Mạc Nhiễm Thiên kích động quên đi hai người khác còn đang đứng đó.

Mạc Hiên cùng Mạc Nghị Thần hiển nhiên không hiểu mô tê gì, tại sao hai người này lại kích động như thế, hơn nữa câu họ vừa nói bọn họ nghe một chút cũng không hiểu!

“Khụ khụ khụ, Hiên nhi, Thần nhi, các con đi xuống trước, ta cùng Thiên nhi có chút việc muốn nói riêng.” Tiêu hoàng hậu lập tức hạ sắc mặt nói.

Mạc Hiên cùng Mạc Nghị Thần mặc dù không rõ, nhưng vẫn nhìn Mạc Nhiễm Thiên một chút rồi rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện