Dạ Tích Tuyết vội vàng khẽ giọng nói: "Nguy rồi, tứ hoàng tử tìm tới, Tiểu Thiên, ủy khuất đệ trốn một chút." Dạ Tích Tuyết vội vàng ôm lấy Mạc Nhiễm Thiên đang trần truồng, bay lên nóc nhà nhẹ nhàng buông ra nói: "Vô luận phát sinh chuyện gì, nghìn vạn lần đừng lên tiếng." Nói xong lập tức đi xuống, đem mọi thứ nhanh chóng thu lại thập, xõa tóc, tháo bỏ giày vải, cởi áo ngoài đi ra mở cửa, Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng run run, trên xà nhà này bám đầy bụi bặm, mình lại không mặc quần áo như vậy, thật là bẩn.
Chỉ thấy cửa bị một cước lực mạnh đá văng, sau đó nghe được giọng nói tức giận của tứ hoàng tử, nhưng nghe rất tức cười, bởi vì đầu lưỡi vẫn còn bị thương.
"Dạ đại phu, quấy rầy, hoàng thượng lệnh cho bổn hoàng tử lục soát thành."
"Tứ hoàng tử, trong cung phát sinh chuyện gì?" Thanh âm Dạ Tích Tuyết kinh ngạc.
"Các ngươi lục soát, mỗi một góc đều soát cẩn thận cho ta!" Tứ hoàng tử không trả lời, trước hết để cho bọn thị vệ vào nhà tìm tòi.
"Tứ hoàng tử! Ngài có ý gì?" Dạ Tích Tuyết vốn không vừa mắt với gã, việc này càng làm khơi mào lửa giận, thanh âm không khỏi trở nên lạnh lùng.
"Thật xấu hổ, mọi nhà đều như vậy, bởi vì con trai cưng của hoàng thượng, thái tử điện hạ bị người cướp đi, bổn hoàng tử cũng chỉ là phụng mệnh làm việc!" Mạc Tử Viêm khi nói lời này hai mắt nhìn chăm chú hai tròng mắt Dạ Tích Tuyết, hy vọng có thể nhìn ra chút dấu vết, bởi vì người có võ công cao cường ít đến mức có thể đếm được, những kẻ quen thuộc hoàng cung lại càng ít, điều này không thể không làm cho gã hoài nghi hắc y nhân kia chính là Dạ Tích Tuyết.
Mạc Nhiễm Thiên nằm ở trên xà nhà nhìn thị vệ phía dưới ở trong phòng tìm tòi, một thị vệ từ trong tủ quần áo tìm ra y phục dạ hành màu đen của Dạ Tích Tuyết, còn chiếc áo trắng dính máu của Mạc Nhiễm Thiên thật ra Dạ Tích Tuyết không biết giấu đi chỗ nào, nhưng lại làm cho Mạc Nhiễm Thiên lo lắng không thôi.
"Tứ hoàng tử! Tìm được quần áo!" Một thị vệ chạy ra hô.
Tiếp theo, Mạc Tử Viêm đã nghiêng mình vào phòng, còn Dạ Tích Tuyết biến sắc.
"Dạ đại phu, đây là cái gì?" Mạc Tử Viêm cầm bộ y phục dạ hành lạnh lùng cười khẩy nói.
"Đây là một bộ y phục dạ hành khi hạ quan hành tẩu giang hồ năm xưa, có gì không ổn sao?" Dạ Tích Tuyết mạnh mẽ ép mình trấn định, chỉ cần không tìm được Mạc Nhiễm Thiên, y sẽ không cần sợ hãi.
"Có đúng không? Đêm nay không mặc qua chứ?" Mạc Tử Viêm cười lạnh.
"Rất nhiều năm không có mặc, tứ hoàng tử chẳng lẽ cho rằng là hạ quan cướp thái tử điện hạ sao?" Dạ Tích Tuyết lưng đứng thẳng tắp, khí thế tỉnh táo uy nghiêm, cùng mỹ nam tử gần gũi thân thiết khi Mạc Nhiễm Thiên lần đầu tiên được gặp hoàn toàn là hai người khác nhau.
"Các ngươi tìm được cái này?" Tứ hoàng tử không trả lời quay đầu hỏi thị vệ.
"Đúng vậy, tứ hoàng tử!" Thị vệ thành thật trả lời.
"Thùng cơm! Tìm tiếp!" Tứ hoàng tử lạnh lùng mắng, hai tròng mắt khát máu yên lặng nhìn Dạ Tích Tuyết, song hai tròng mắt Dạ Tích Tuyết mặc dù sắc bén nhưng trong suốt sáng ngời, làm cho gã không khỏi thất vọng.
"Báo cáo tứ hoàng tử, cả sân và phòng đều lục soát qua, không có phát hiện gì." Ngoài cửa thị vệ lớn tiếng nói.
"Đại nhân, có chuyện gì vậy?" Hai tiểu nam đồng thanh tú kinh hoảng chạy vào, đứng bên người Dạ Tích Tuyết.
"Đừng sợ, không có việc gì, tứ hoàng tử đang vu cáo hạ quan cướp thái tử điện hạ sao?" Dạ Tích Tuyết châm chọc tứ hoàng tử.
"Cái gì, cái tên thái tử ngốc kia, đại nhân bắt hắn làm gì chứ, tứ hoàng tử, đại nhân đêm nay đều không ra khỏi cửa, ngài không thể vu cáo đại nhân!" Trong đó một tiểu đồng che ở trước mặt Dạ Tích Tuyết cả giận nói.
"Lớn mật, một nam đồng nho nhỏ, cư nhiên nhục mạ thái tử điện hạ! Người đâu, đem hắn trói lại, mang tiến cung đi!" Tứ hoàng tử một bụng tức giận không có chỗ phát tiết.
"Tứ hoàng tử! Hắn chỉ là một đứa nhỏ, không hiểu chuyện, xin ngài đừng so đo với hắn, Tiểu Bảo, mau xin lỗi." Dạ Tích Tuyết trong lòng kinh hãi, tứ hoàng tử này rõ ràng là muốn làm mình khó xử, chỉ sợ trong lòng gã vẫn cho rằng thái tử là do mình cướp đi.
"Vâng, xin lỗi, Tiểu, ý Tiểu Bảo là, là đại nhân là người tốt, sẽ không bắt cóc thái tử điện hạ." Tiểu Bảo sợ hãi đến trốn sau lưng Dạ Tích Tuyết nhìn Mạc Tử Viêm tà tứ, cà lăm nói.
"Mang đi!" Tứ hoàng tử căn bản không cho Dạ Tích Tuyết mặt mũi, khóe miệng âm hiểm cười nói: "Tuổi còn nhỏ, không chỉ có nhục mạ thái tử, còn dám quát bổn hoàng tử, Dạ đại nhân, ông thật sự là dạy có phương pháp a, không bằng làm cho bổn hoàng tử dạy thay. Mang đi!"
"Chậm đã, tứ hoàng tử, là hạ quan không biết cách dạy, hạ quan tự nguyện chịu phạt, Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ, thỉnh tứ hoàng tử giơ cao đánh khẽ." Dạ Tích Tuyết biết tứ hoàng tử vuốt mặt không chịu nể mũi, nội tâm giằng co một chút, vén trường bào, quỳ xuống, y không thể để Tiểu Bảo tiến cung, đặc biệt là theo tứ hoàng tử này, hắn sợ Tiểu Bảo vào được mà ra không được, Tiểu Bảo cùng Tiểu Ninh là hai cô nhi được y cứu khi hành tẩu giang hồ, năm nay Tiểu Bảo mười một tuổi, Tiểu Ninh mười tuổi, hai đứa rất ngoan ngoãn vâng lời, không ngờ đêm nay Tiểu Bảo quýnh lên, gây ra họa lớn, y đối xử với họ như người nhà, làm sao có thể để cho bọn họ chịu khổ.
"Dạ đại phu cần gì lễ lớn như thế, nếu Dạ đại phu trân trọng tiểu tử này như thế, bổn hoàng tử sẽ nể mặt Dạ đại phu tha cho hắn, Dạ đại phu mau mau đứng lên." Mạc Tử Viêm đột nhiên nhếch miệng cười, tiến lên đem Dạ Tích Tuyết quỳ rạp xuống đất nâng lên.
"Đa tạ tứ hoàng tử. Tiểu Bảo, còn không cám ơn tứ hoàng tử, lần sau còn hồ ngôn loạn ngữ, ta khâu miệng ngươi lại!" Dạ Tích Tuyết tức giận mắng Tiểu Bảo, hai tên nhóc hiển nhiên đều sợ ngây người.
Tiểu Bảo "Bùm" một cái quỳ rạp xuống đất, vừa khóc vừa nói: "Tiểu Bảo không dám, Tiểu Bảo biết sai rồi, tứ hoàng tử tha mạng!"
"Hừ, đi!" Mạc Tử Viêm hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn Dạ Tích Tuyết cúi đầu thấp kém, rồi ra khỏi cửa, Mạc Tử Viêm trách Dạ Tích Tuyết thanh cao cùng cao ngạo, cho nên mượn cơ hội để y thấy rõ ràng y mặc dù là một thượng đại phu, nhưng kì thật cũng chỉ là kẻ võ biền, muốn chống lại một hoàng tử như gã, đúng là không biết tự lượng sức mình.
"Cung tiễn tứ hoàng tử!" Dạ Tích Tuyết cúi đầu, hai tay ôm quyền theo ra ngoài, Tiểu Ninh liền kéo Tiểu Bảo giận dữ nói: "Tiểu Bảo, đừng khóc, đại nhân đã vì huynh chịu ủy khuất."
"Tiểu Ninh, tứ hoàng tử thật đáng sợ, ánh mắt hắn nhìn ta như muốn đánh ta." Tiểu Bảo nghĩ đến ánh mắt âm độc của Mạc Tử Viêm, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Dạ Tích Tuyết vẻ mặt âm trầm đi vào, Tiểu Bảo lập tức quỳ trước mặt y khóc ròng nói: "Đại nhân, là Tiểu Bảo làm cho người mất mặt."
"Đứng lên đi, chuyện này không liên quan đến ngươi, tứ hoàng tử là có chủ tâm làm khó ta, song Tiểu Bảo ngươi, sau này không thể nói thái tử điện hạ ngốc biết không? Hắn không ngốc." Dạ Tích Tuyết nhìn xà nhà, vừa lúc thấy Mạc Nhiễm Thiên mắt to tròn nhìn y.
"Đại nhân, tại sao tứ hoàng tử lại lục soát nơi này, thái tử điện hạ thật sự bị người cướp đi sao?" Tiểu Ninh kì quái hỏi.
"Chuyện này các ngươi không cần để ý, nhanh đi ngủ đi, đại nhân cũng mệt rồi." Dạ Tích Tuyết lộ ra vẻ uể oải.
"Vâng, đại nhân, Tiểu Bảo, đi thôi, để cho đại nhân nghỉ ngơi." Tiểu Ninh đem Tiểu Bảo vẫn còn ngân ngấn nước mắt đi ra ngoài.
Hai người đi ra khỏi phòng, Dạ Tích Tuyết vội vàng phi thân lên xà nhà, đem Mạc Nhiễm Thiên bế xuống.
"Dạ đại ca, huynh chịu khổ, thằng khốn kia, một ngày nào đó, ta muốn trả cho hắn gấp bội!" Mạc Nhiễm Thiên nhìn vào mắt Dạ Tích, hai đấm nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi nói.
Chỉ thấy cửa bị một cước lực mạnh đá văng, sau đó nghe được giọng nói tức giận của tứ hoàng tử, nhưng nghe rất tức cười, bởi vì đầu lưỡi vẫn còn bị thương.
"Dạ đại phu, quấy rầy, hoàng thượng lệnh cho bổn hoàng tử lục soát thành."
"Tứ hoàng tử, trong cung phát sinh chuyện gì?" Thanh âm Dạ Tích Tuyết kinh ngạc.
"Các ngươi lục soát, mỗi một góc đều soát cẩn thận cho ta!" Tứ hoàng tử không trả lời, trước hết để cho bọn thị vệ vào nhà tìm tòi.
"Tứ hoàng tử! Ngài có ý gì?" Dạ Tích Tuyết vốn không vừa mắt với gã, việc này càng làm khơi mào lửa giận, thanh âm không khỏi trở nên lạnh lùng.
"Thật xấu hổ, mọi nhà đều như vậy, bởi vì con trai cưng của hoàng thượng, thái tử điện hạ bị người cướp đi, bổn hoàng tử cũng chỉ là phụng mệnh làm việc!" Mạc Tử Viêm khi nói lời này hai mắt nhìn chăm chú hai tròng mắt Dạ Tích Tuyết, hy vọng có thể nhìn ra chút dấu vết, bởi vì người có võ công cao cường ít đến mức có thể đếm được, những kẻ quen thuộc hoàng cung lại càng ít, điều này không thể không làm cho gã hoài nghi hắc y nhân kia chính là Dạ Tích Tuyết.
Mạc Nhiễm Thiên nằm ở trên xà nhà nhìn thị vệ phía dưới ở trong phòng tìm tòi, một thị vệ từ trong tủ quần áo tìm ra y phục dạ hành màu đen của Dạ Tích Tuyết, còn chiếc áo trắng dính máu của Mạc Nhiễm Thiên thật ra Dạ Tích Tuyết không biết giấu đi chỗ nào, nhưng lại làm cho Mạc Nhiễm Thiên lo lắng không thôi.
"Tứ hoàng tử! Tìm được quần áo!" Một thị vệ chạy ra hô.
Tiếp theo, Mạc Tử Viêm đã nghiêng mình vào phòng, còn Dạ Tích Tuyết biến sắc.
"Dạ đại phu, đây là cái gì?" Mạc Tử Viêm cầm bộ y phục dạ hành lạnh lùng cười khẩy nói.
"Đây là một bộ y phục dạ hành khi hạ quan hành tẩu giang hồ năm xưa, có gì không ổn sao?" Dạ Tích Tuyết mạnh mẽ ép mình trấn định, chỉ cần không tìm được Mạc Nhiễm Thiên, y sẽ không cần sợ hãi.
"Có đúng không? Đêm nay không mặc qua chứ?" Mạc Tử Viêm cười lạnh.
"Rất nhiều năm không có mặc, tứ hoàng tử chẳng lẽ cho rằng là hạ quan cướp thái tử điện hạ sao?" Dạ Tích Tuyết lưng đứng thẳng tắp, khí thế tỉnh táo uy nghiêm, cùng mỹ nam tử gần gũi thân thiết khi Mạc Nhiễm Thiên lần đầu tiên được gặp hoàn toàn là hai người khác nhau.
"Các ngươi tìm được cái này?" Tứ hoàng tử không trả lời quay đầu hỏi thị vệ.
"Đúng vậy, tứ hoàng tử!" Thị vệ thành thật trả lời.
"Thùng cơm! Tìm tiếp!" Tứ hoàng tử lạnh lùng mắng, hai tròng mắt khát máu yên lặng nhìn Dạ Tích Tuyết, song hai tròng mắt Dạ Tích Tuyết mặc dù sắc bén nhưng trong suốt sáng ngời, làm cho gã không khỏi thất vọng.
"Báo cáo tứ hoàng tử, cả sân và phòng đều lục soát qua, không có phát hiện gì." Ngoài cửa thị vệ lớn tiếng nói.
"Đại nhân, có chuyện gì vậy?" Hai tiểu nam đồng thanh tú kinh hoảng chạy vào, đứng bên người Dạ Tích Tuyết.
"Đừng sợ, không có việc gì, tứ hoàng tử đang vu cáo hạ quan cướp thái tử điện hạ sao?" Dạ Tích Tuyết châm chọc tứ hoàng tử.
"Cái gì, cái tên thái tử ngốc kia, đại nhân bắt hắn làm gì chứ, tứ hoàng tử, đại nhân đêm nay đều không ra khỏi cửa, ngài không thể vu cáo đại nhân!" Trong đó một tiểu đồng che ở trước mặt Dạ Tích Tuyết cả giận nói.
"Lớn mật, một nam đồng nho nhỏ, cư nhiên nhục mạ thái tử điện hạ! Người đâu, đem hắn trói lại, mang tiến cung đi!" Tứ hoàng tử một bụng tức giận không có chỗ phát tiết.
"Tứ hoàng tử! Hắn chỉ là một đứa nhỏ, không hiểu chuyện, xin ngài đừng so đo với hắn, Tiểu Bảo, mau xin lỗi." Dạ Tích Tuyết trong lòng kinh hãi, tứ hoàng tử này rõ ràng là muốn làm mình khó xử, chỉ sợ trong lòng gã vẫn cho rằng thái tử là do mình cướp đi.
"Vâng, xin lỗi, Tiểu, ý Tiểu Bảo là, là đại nhân là người tốt, sẽ không bắt cóc thái tử điện hạ." Tiểu Bảo sợ hãi đến trốn sau lưng Dạ Tích Tuyết nhìn Mạc Tử Viêm tà tứ, cà lăm nói.
"Mang đi!" Tứ hoàng tử căn bản không cho Dạ Tích Tuyết mặt mũi, khóe miệng âm hiểm cười nói: "Tuổi còn nhỏ, không chỉ có nhục mạ thái tử, còn dám quát bổn hoàng tử, Dạ đại nhân, ông thật sự là dạy có phương pháp a, không bằng làm cho bổn hoàng tử dạy thay. Mang đi!"
"Chậm đã, tứ hoàng tử, là hạ quan không biết cách dạy, hạ quan tự nguyện chịu phạt, Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ, thỉnh tứ hoàng tử giơ cao đánh khẽ." Dạ Tích Tuyết biết tứ hoàng tử vuốt mặt không chịu nể mũi, nội tâm giằng co một chút, vén trường bào, quỳ xuống, y không thể để Tiểu Bảo tiến cung, đặc biệt là theo tứ hoàng tử này, hắn sợ Tiểu Bảo vào được mà ra không được, Tiểu Bảo cùng Tiểu Ninh là hai cô nhi được y cứu khi hành tẩu giang hồ, năm nay Tiểu Bảo mười một tuổi, Tiểu Ninh mười tuổi, hai đứa rất ngoan ngoãn vâng lời, không ngờ đêm nay Tiểu Bảo quýnh lên, gây ra họa lớn, y đối xử với họ như người nhà, làm sao có thể để cho bọn họ chịu khổ.
"Dạ đại phu cần gì lễ lớn như thế, nếu Dạ đại phu trân trọng tiểu tử này như thế, bổn hoàng tử sẽ nể mặt Dạ đại phu tha cho hắn, Dạ đại phu mau mau đứng lên." Mạc Tử Viêm đột nhiên nhếch miệng cười, tiến lên đem Dạ Tích Tuyết quỳ rạp xuống đất nâng lên.
"Đa tạ tứ hoàng tử. Tiểu Bảo, còn không cám ơn tứ hoàng tử, lần sau còn hồ ngôn loạn ngữ, ta khâu miệng ngươi lại!" Dạ Tích Tuyết tức giận mắng Tiểu Bảo, hai tên nhóc hiển nhiên đều sợ ngây người.
Tiểu Bảo "Bùm" một cái quỳ rạp xuống đất, vừa khóc vừa nói: "Tiểu Bảo không dám, Tiểu Bảo biết sai rồi, tứ hoàng tử tha mạng!"
"Hừ, đi!" Mạc Tử Viêm hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn Dạ Tích Tuyết cúi đầu thấp kém, rồi ra khỏi cửa, Mạc Tử Viêm trách Dạ Tích Tuyết thanh cao cùng cao ngạo, cho nên mượn cơ hội để y thấy rõ ràng y mặc dù là một thượng đại phu, nhưng kì thật cũng chỉ là kẻ võ biền, muốn chống lại một hoàng tử như gã, đúng là không biết tự lượng sức mình.
"Cung tiễn tứ hoàng tử!" Dạ Tích Tuyết cúi đầu, hai tay ôm quyền theo ra ngoài, Tiểu Ninh liền kéo Tiểu Bảo giận dữ nói: "Tiểu Bảo, đừng khóc, đại nhân đã vì huynh chịu ủy khuất."
"Tiểu Ninh, tứ hoàng tử thật đáng sợ, ánh mắt hắn nhìn ta như muốn đánh ta." Tiểu Bảo nghĩ đến ánh mắt âm độc của Mạc Tử Viêm, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Dạ Tích Tuyết vẻ mặt âm trầm đi vào, Tiểu Bảo lập tức quỳ trước mặt y khóc ròng nói: "Đại nhân, là Tiểu Bảo làm cho người mất mặt."
"Đứng lên đi, chuyện này không liên quan đến ngươi, tứ hoàng tử là có chủ tâm làm khó ta, song Tiểu Bảo ngươi, sau này không thể nói thái tử điện hạ ngốc biết không? Hắn không ngốc." Dạ Tích Tuyết nhìn xà nhà, vừa lúc thấy Mạc Nhiễm Thiên mắt to tròn nhìn y.
"Đại nhân, tại sao tứ hoàng tử lại lục soát nơi này, thái tử điện hạ thật sự bị người cướp đi sao?" Tiểu Ninh kì quái hỏi.
"Chuyện này các ngươi không cần để ý, nhanh đi ngủ đi, đại nhân cũng mệt rồi." Dạ Tích Tuyết lộ ra vẻ uể oải.
"Vâng, đại nhân, Tiểu Bảo, đi thôi, để cho đại nhân nghỉ ngơi." Tiểu Ninh đem Tiểu Bảo vẫn còn ngân ngấn nước mắt đi ra ngoài.
Hai người đi ra khỏi phòng, Dạ Tích Tuyết vội vàng phi thân lên xà nhà, đem Mạc Nhiễm Thiên bế xuống.
"Dạ đại ca, huynh chịu khổ, thằng khốn kia, một ngày nào đó, ta muốn trả cho hắn gấp bội!" Mạc Nhiễm Thiên nhìn vào mắt Dạ Tích, hai đấm nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi nói.
Danh sách chương