Chỉ thấy tiểu nam hài kia nước mắt chảy ròng, trong miệng cắn một nắm vải bố, áo bị thối lui đến dưới thắt lưng, tiết khố cũng kéo đến hông, Từ Võ đang vuốt ve đùa bỡn phần hạ thân còn chưa phát dục của tiểu nam hài, còn Mạc Tử Viêm đang gặm đầu vai trắng nõn gầy yếu của tiểu nam hài, một bàn tay kia đang nắm lấy tiểu chu quả trước ngực nó.
Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy như máu nóng đều bốc lên đầu, hai tên súc sinh này, tùy tiện đùa bỡn còn không cho thằng bé lên tiếng, vẻ mặt đau đớn vặn vẹo của tiểu nam hài càng khiến cho Mạc Nhiễm Thiên hai tay nắm chặt.
Mạc Tử Viêm vừa buông đầu vai tiểu nam hài ra, Mạc Nhiễm Thiên chỉ thấy một vết thương đỏ như máu trên vai, nhớ đến mình tối hôm qua cũng gặp phải chuyện giống như vậy, hận không thể lập tức giết chết Mạc Tử Viêm, thật không nghĩ tới hắn lại có thể biến thái đến mức như thế.
"Ha ha ha, tứ hoàng tử đã nguôi bớt lửa giận trong lòng chưa?" Bàn tay Từ Võ tiếp tục đùa bỡn, nhưng hai mắt lại nhìn vẻ mặt hung ác nham hiểm của Mạc Tử Viêm.
Mạc Tử Viêm đột nhiên tựa vào trên ghế âm lãnh nói: "Thái tử cư nhiên hồi cung, để bổn hoàng tử biết được ai dám phá hỏng chuyện tốt của ta, ta nhất định đem hắn băm thành trăm mảnh."
"Tứ hoàng tử bớt giận, thái tử sớm muộn gì cũng là của ngài, tối hôm qua còn chưa tới tay sao? Bổn công tử đã suy nghĩ rất lâu, hắn đạp ta một cước, ta muốn trả lại cho hắn, nhưng đến bây giờ còn chưa làm được, đành chờ tứ hoàng tử giúp tại hạ xả cơn tức này." Từ Võ nghĩ đến một cước nọ của Mạc Nhiễm Thiên, tức giận đến trong mắt nổi lên lãnh quang.
"Ngươi hỏng rồi, còn ngoạn cái gì? Cục cưng, thấy khó chịu sao?" Mạc Tử Viêm lập tức đem tiểu nam hài đặt vào lòng, "Để bổn hoàng tử cho ngươi càng thích!" Mạc Tử Viêm vừa nghĩ đến thân thể mê người của Mạc Nhiễm Thiên đã muốn nổi giận.
"Uhm...uhm..." Tiểu nam hài bị Mạc Tử Viêm đặt trên đùi, Mạc Tử Viêm xé mạnh làm tiết khố của nó rơi xuống, tiếp đến liền thô bạo sờ pp tiểu nam hài, sau đó lại không hề báo trước,"Ba" một tiếng, đánh thật mạnh vào tiểu pp. Tiểu nam hài đau đến há miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh.
(tiểu pp này là hump đó, nhưng mà ta để vậy cho đỡ thô. Các nàng thông cảm nga.)
"Ha ha, Từ Võ ngươi không biết tiểu tiện nhân này căn bản không có cách nào bằng Tiểu Thiên được, da thịt Tiểu Thiên, còn cả tiểu cúc nữa, bổn hoàng tử nhất định phải có được hắn! Ngươi sau này cách xa hắn một chút!" Mạc Tử Viêm có chút điên cuồng, một chút ý cười, lại một chút âm lãnh vô cùng.
"Dạ dạ dạ, tại hạ không dám, tứ hoàng tử không phải muốn đưa thái tử điện hạ đi Tề quốc sao?" Từ Võ lập tức nhỏ giọng, hắn không dám tranh cùng Mạc Tử Viêm. Bởi vì phụ thân hắn đã cảnh cáo hắn không được trêu chọc tứ hoàng tử.
"Hừ, Tề Quân Hành kia thật sự là hiếp người quá đáng, sớm muộn gì bổn hoàng tử cũng tiêu diệt hắn! Hiện tại không có biện pháp, nhưng sau khi đưa người cho hắn, bổn thái tử phải chơi trước!" Mạc Tử Viêm khóe miệng lộ ra cười tà.
Mạc Nhiễm Thiên bị Mạc Nghị Thần ôm chặt lấy, bởi vì Mạc Nghị Thần nếu không ôm chặt hắn, phỏng chừng hắn lại xúc động chạy tới đánh người, đương nhiên đó là tự mình chuốc khổ vào thân, võ công Mạc Tử Viêm không phải hai người bọn họ có thể đối phó được.
"Tiểu Thiên, tỉnh lại đi!" Mạc Nghị Thần dùng sức kéo Mạc Nhiễm Thiên, cuối cùng đem hết sức lực đặt Mạc Nhiễm Thiên ở trên ghế, nhẹ giọng quát.
"Như thế nào tỉnh táo, cái tên súc sinh kia!" Mạc Nhiễm Thiên oán hận nói, nghĩ đến mình bị nhục nhã, càng tức giận chỉ thiếu nước ngất đi thôi.
"Hiện tại đi ra ngoài đệ sẽ thực sự bị hắn ngoạn đó!" Mạc Nghị Thần lạnh lùng nói, tính khí điên cuồng của Mạc Tử Viêm cả hoàng cung ai cũng biết.
Mạc Nhiễm Thiên lập tức tỉnh táo thấp giọng nói: "Tại sao phụ hoàng mặc kệ?"
"Ai, phụ hoàng không thấy tận mắt, chỉ là nghe được phong thanh, hơn nữa lúc trước đệ thường bị đùa giỡn, dù đệ ấy thực sự làm gì, phụ hoàng cũng chỉ cho rằng là nói đùa, hơn nữa?" Mạc Nghị Thần khó xử nói.
"Hơn nữa bảo vệ đệ là chức trách của ta, nếu đệ gặp chuyện không may, ta sẽ phải gánh hết thảy trách nhiệm. Nhị ca xin lỗi đệ." Mạc Nghị Thần có chút cô đơn, chỉ vì y vô dụng nên người thương của y thường xuyên bị khi dễ.
Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, không lên tiếng nữa.
"Ba!" – lại một tiếng vỗ mạnh vang lên, Mạc Nhiễm Thiên biết tiểu nam hài kia lại bị đánh, nhưng mình nhưng lại vô lực cứu nó, nhìn bộ dáng tự trách của Mạc Nghị Thần, hắn không đành lòng, Mạc Nghị Thần thương hắn, hắn đương nhiên cũng biết y đã dốc hết sức để bảo vệ hắn, nhưng trong hoàng cung này có bao nhiêu xấu xa, bao nhiêu cạm bẫy, cho nên y cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng, lại nhớ y đã từng vi thái tử đỡ một đao, tim của hắn càng mềm nhũn, hiện tại càng thêm hiểu y vì sao phải dựa vào lục hoàng tử, chỉ là vì muốn hảo hảo bảo vệ chính mình a.
"Nhị ca, đừng nói xin lỗi, Tiểu Thiên đều hiểu được." Mạc Nhiễm Thiên chủ động kéo tay Mạc Nghị Thần.
"Tiểu Thiên, đừng xúc động, bên ngoài cung càng làm cho tứ đệ không kiêng nể gì, nhị ca sợ bảo vệ không được đệ, khiến đệ bị thương tổn." Mạc Nghị Thần thâm tình nhìn Mạc Nhiễm Thiên.
"Uhm, ta biết rồi." Mạc Nhiễm Thiên đứng dậy, lần nữa nhìn về phía sát vách, tiểu nam hài kia đã chết ngất, Mạc Tử Viêm đang dùng thủ ngoạn hậu đình của tiểu nam hài, còn Từ Võ cười đến cực kì dâm tiện.
Mạc Nhiễm Thiên vừa đau lòng lại vừa phẫn nộ, đang lúc hắn muốn rời khỏi đó, bên ngoài vang lên tiếng ầm ĩ, Mạc Tử Viêm cũng dừng hành vi biến thái của gã lại, lệnh cho Từ Võ đem tiểu nam hài ném sang một bên ghế dài, sửa sang trường bào, sau đó hai người đi ra khỏi nhã gian.
Mạc Nhiễm Thiên lập tức dừng bước, nghe được giọng nói bên ngoài rất quen thuộc, vội vàng nhòm qua, người này thật sự là gã đàn ông trung niên đã gặp trong "Chu Phượng các", một tiếng "Cha" của Từ Võ đã biểu lộ thân phận người này.
"Vi thần tham kiến tứ hoàng tử, tứ hoàng tử bên này thỉnh! Tiểu Võ, con tạm tránh qua chỗ khác chơi, cha có việc cùng tứ hoàng tử nói!" Từ Mạc đem Mạc Tử Viêm mời vào bên trong một gian phòng khác.
Mạc Nhiễm Thiên trong lòng kinh hãi, mơ hồ cảm giác được âm mưu, rất muốn đi nghe lén, có điều hai gian phòng cách nhau quá xa, chờ đến khi hắn tìm được cơ hội, tránh được Từ Võ, chui vào nhã gian sát vách bọn họ, chỉ nghe được một đoạn nói chuyện của bọn họ.
"Sáng ngày kia là lễ trưởng thành của lục hoàng tử, nhất định không thể để hắn thực hiện được!" Thanh âm Từ Mạc phi thường nghiêm túc, mà Mạc Tử Viêm vẻ mặt âm lãnh, không hề ra tiếng.
Mạc Nhiễm Thiên trong lòng kinh ngạc, là chuyện gì không thể làm cho Mạc Hiên thực hiện được, phế bỏ người trong lễ trưởng thành khó có khả năng, vậy còn có chuyện gì? "Nếu không tứ hoàng tử tiên hạ thủ vi cường!" Thanh âm Từ Mạc lại vang lên.
"Hiện tại ngốc tử kia biến thông minh, ấn tượng đối bổn hoàng tử bất hảo, xuống tay như thế nào chứ?" Thanh âm Mạc Tử Viêm có chút buồn bực.
"Nếu không......" Từ Mạc cư nhiên tiến đến bên Mạc Tử Viêm thì thầm vào tai gã, làm cho Mạc Nhiễm Thiên hận đến nghiến răng, chẳng phải họ đang nói về hắn sao? Chẳng lẽ bọn họ có âm mưu gì với hắn, mình sắp bị tặng cho Tề quốc, bọn họ còn muốn bày trò gì nữa?
"Uhm, mặc kệ thế nào, hắn sớm muộn gì cũng là người của bổn hoàng tử, lúc bổn hoàng tử đi Tề quốc, bên này phiền toái thái khanh." Mạc Tử Viêm chậm rãi nói.
"Tứ hoàng tử khách khí, vi thần nhất định dốc hết sức." Từ Mạc cao hứng nói.
"Uhm, mẫu phi nói Tiêu hoàng hậu lợi hại, ông cần phải lưu ý, phụ hoàng gần đây đều không đến chỗ mẫu phi, thái khanh tốt nhất nên nghĩ ra một biện pháp, làm cho mẫu phi thổi gió bên tai cũng tốt." Mạc Tử Viêm mắt nhìn Từ Mạc.
"Vi thần hiểu được, cái này kêu Nghiêm công công an bài."
"Uhm, một khi chuyện lớn thành công, thái khanh tự nhiên là Mạc quốc đệ nhất công thần, bổn hoàng tử sẽ không bạc đãi ngươi."
"Tạ tứ hoàng tử! Đến lúc đó tứ hoàng tử chỉ cần đáp ứng vi thần một chuyện là được rồi.".
"Đừng nói một điều kiện, mười điều kiện cũng là việc nhỏ." Mạc Tử Viêm nhếch miệng cười tà, thấy vậy Mạc Nhiễm Thiên hãi hùng khiếp vía, mình vừa đi Tề quốc, Mạc quốc tốt nhất đừng nên xảy ra biến cố gì, mình nhất định phải báo cho Tiêu Hương Hương, nếu không kết quả là toàn bộ công sức đều uổng phí, mình sẽ phải chịu khổ vô ích.
Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy như máu nóng đều bốc lên đầu, hai tên súc sinh này, tùy tiện đùa bỡn còn không cho thằng bé lên tiếng, vẻ mặt đau đớn vặn vẹo của tiểu nam hài càng khiến cho Mạc Nhiễm Thiên hai tay nắm chặt.
Mạc Tử Viêm vừa buông đầu vai tiểu nam hài ra, Mạc Nhiễm Thiên chỉ thấy một vết thương đỏ như máu trên vai, nhớ đến mình tối hôm qua cũng gặp phải chuyện giống như vậy, hận không thể lập tức giết chết Mạc Tử Viêm, thật không nghĩ tới hắn lại có thể biến thái đến mức như thế.
"Ha ha ha, tứ hoàng tử đã nguôi bớt lửa giận trong lòng chưa?" Bàn tay Từ Võ tiếp tục đùa bỡn, nhưng hai mắt lại nhìn vẻ mặt hung ác nham hiểm của Mạc Tử Viêm.
Mạc Tử Viêm đột nhiên tựa vào trên ghế âm lãnh nói: "Thái tử cư nhiên hồi cung, để bổn hoàng tử biết được ai dám phá hỏng chuyện tốt của ta, ta nhất định đem hắn băm thành trăm mảnh."
"Tứ hoàng tử bớt giận, thái tử sớm muộn gì cũng là của ngài, tối hôm qua còn chưa tới tay sao? Bổn công tử đã suy nghĩ rất lâu, hắn đạp ta một cước, ta muốn trả lại cho hắn, nhưng đến bây giờ còn chưa làm được, đành chờ tứ hoàng tử giúp tại hạ xả cơn tức này." Từ Võ nghĩ đến một cước nọ của Mạc Nhiễm Thiên, tức giận đến trong mắt nổi lên lãnh quang.
"Ngươi hỏng rồi, còn ngoạn cái gì? Cục cưng, thấy khó chịu sao?" Mạc Tử Viêm lập tức đem tiểu nam hài đặt vào lòng, "Để bổn hoàng tử cho ngươi càng thích!" Mạc Tử Viêm vừa nghĩ đến thân thể mê người của Mạc Nhiễm Thiên đã muốn nổi giận.
"Uhm...uhm..." Tiểu nam hài bị Mạc Tử Viêm đặt trên đùi, Mạc Tử Viêm xé mạnh làm tiết khố của nó rơi xuống, tiếp đến liền thô bạo sờ pp tiểu nam hài, sau đó lại không hề báo trước,"Ba" một tiếng, đánh thật mạnh vào tiểu pp. Tiểu nam hài đau đến há miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh.
(tiểu pp này là hump đó, nhưng mà ta để vậy cho đỡ thô. Các nàng thông cảm nga.)
"Ha ha, Từ Võ ngươi không biết tiểu tiện nhân này căn bản không có cách nào bằng Tiểu Thiên được, da thịt Tiểu Thiên, còn cả tiểu cúc nữa, bổn hoàng tử nhất định phải có được hắn! Ngươi sau này cách xa hắn một chút!" Mạc Tử Viêm có chút điên cuồng, một chút ý cười, lại một chút âm lãnh vô cùng.
"Dạ dạ dạ, tại hạ không dám, tứ hoàng tử không phải muốn đưa thái tử điện hạ đi Tề quốc sao?" Từ Võ lập tức nhỏ giọng, hắn không dám tranh cùng Mạc Tử Viêm. Bởi vì phụ thân hắn đã cảnh cáo hắn không được trêu chọc tứ hoàng tử.
"Hừ, Tề Quân Hành kia thật sự là hiếp người quá đáng, sớm muộn gì bổn hoàng tử cũng tiêu diệt hắn! Hiện tại không có biện pháp, nhưng sau khi đưa người cho hắn, bổn thái tử phải chơi trước!" Mạc Tử Viêm khóe miệng lộ ra cười tà.
Mạc Nhiễm Thiên bị Mạc Nghị Thần ôm chặt lấy, bởi vì Mạc Nghị Thần nếu không ôm chặt hắn, phỏng chừng hắn lại xúc động chạy tới đánh người, đương nhiên đó là tự mình chuốc khổ vào thân, võ công Mạc Tử Viêm không phải hai người bọn họ có thể đối phó được.
"Tiểu Thiên, tỉnh lại đi!" Mạc Nghị Thần dùng sức kéo Mạc Nhiễm Thiên, cuối cùng đem hết sức lực đặt Mạc Nhiễm Thiên ở trên ghế, nhẹ giọng quát.
"Như thế nào tỉnh táo, cái tên súc sinh kia!" Mạc Nhiễm Thiên oán hận nói, nghĩ đến mình bị nhục nhã, càng tức giận chỉ thiếu nước ngất đi thôi.
"Hiện tại đi ra ngoài đệ sẽ thực sự bị hắn ngoạn đó!" Mạc Nghị Thần lạnh lùng nói, tính khí điên cuồng của Mạc Tử Viêm cả hoàng cung ai cũng biết.
Mạc Nhiễm Thiên lập tức tỉnh táo thấp giọng nói: "Tại sao phụ hoàng mặc kệ?"
"Ai, phụ hoàng không thấy tận mắt, chỉ là nghe được phong thanh, hơn nữa lúc trước đệ thường bị đùa giỡn, dù đệ ấy thực sự làm gì, phụ hoàng cũng chỉ cho rằng là nói đùa, hơn nữa?" Mạc Nghị Thần khó xử nói.
"Hơn nữa bảo vệ đệ là chức trách của ta, nếu đệ gặp chuyện không may, ta sẽ phải gánh hết thảy trách nhiệm. Nhị ca xin lỗi đệ." Mạc Nghị Thần có chút cô đơn, chỉ vì y vô dụng nên người thương của y thường xuyên bị khi dễ.
Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, không lên tiếng nữa.
"Ba!" – lại một tiếng vỗ mạnh vang lên, Mạc Nhiễm Thiên biết tiểu nam hài kia lại bị đánh, nhưng mình nhưng lại vô lực cứu nó, nhìn bộ dáng tự trách của Mạc Nghị Thần, hắn không đành lòng, Mạc Nghị Thần thương hắn, hắn đương nhiên cũng biết y đã dốc hết sức để bảo vệ hắn, nhưng trong hoàng cung này có bao nhiêu xấu xa, bao nhiêu cạm bẫy, cho nên y cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng, lại nhớ y đã từng vi thái tử đỡ một đao, tim của hắn càng mềm nhũn, hiện tại càng thêm hiểu y vì sao phải dựa vào lục hoàng tử, chỉ là vì muốn hảo hảo bảo vệ chính mình a.
"Nhị ca, đừng nói xin lỗi, Tiểu Thiên đều hiểu được." Mạc Nhiễm Thiên chủ động kéo tay Mạc Nghị Thần.
"Tiểu Thiên, đừng xúc động, bên ngoài cung càng làm cho tứ đệ không kiêng nể gì, nhị ca sợ bảo vệ không được đệ, khiến đệ bị thương tổn." Mạc Nghị Thần thâm tình nhìn Mạc Nhiễm Thiên.
"Uhm, ta biết rồi." Mạc Nhiễm Thiên đứng dậy, lần nữa nhìn về phía sát vách, tiểu nam hài kia đã chết ngất, Mạc Tử Viêm đang dùng thủ ngoạn hậu đình của tiểu nam hài, còn Từ Võ cười đến cực kì dâm tiện.
Mạc Nhiễm Thiên vừa đau lòng lại vừa phẫn nộ, đang lúc hắn muốn rời khỏi đó, bên ngoài vang lên tiếng ầm ĩ, Mạc Tử Viêm cũng dừng hành vi biến thái của gã lại, lệnh cho Từ Võ đem tiểu nam hài ném sang một bên ghế dài, sửa sang trường bào, sau đó hai người đi ra khỏi nhã gian.
Mạc Nhiễm Thiên lập tức dừng bước, nghe được giọng nói bên ngoài rất quen thuộc, vội vàng nhòm qua, người này thật sự là gã đàn ông trung niên đã gặp trong "Chu Phượng các", một tiếng "Cha" của Từ Võ đã biểu lộ thân phận người này.
"Vi thần tham kiến tứ hoàng tử, tứ hoàng tử bên này thỉnh! Tiểu Võ, con tạm tránh qua chỗ khác chơi, cha có việc cùng tứ hoàng tử nói!" Từ Mạc đem Mạc Tử Viêm mời vào bên trong một gian phòng khác.
Mạc Nhiễm Thiên trong lòng kinh hãi, mơ hồ cảm giác được âm mưu, rất muốn đi nghe lén, có điều hai gian phòng cách nhau quá xa, chờ đến khi hắn tìm được cơ hội, tránh được Từ Võ, chui vào nhã gian sát vách bọn họ, chỉ nghe được một đoạn nói chuyện của bọn họ.
"Sáng ngày kia là lễ trưởng thành của lục hoàng tử, nhất định không thể để hắn thực hiện được!" Thanh âm Từ Mạc phi thường nghiêm túc, mà Mạc Tử Viêm vẻ mặt âm lãnh, không hề ra tiếng.
Mạc Nhiễm Thiên trong lòng kinh ngạc, là chuyện gì không thể làm cho Mạc Hiên thực hiện được, phế bỏ người trong lễ trưởng thành khó có khả năng, vậy còn có chuyện gì? "Nếu không tứ hoàng tử tiên hạ thủ vi cường!" Thanh âm Từ Mạc lại vang lên.
"Hiện tại ngốc tử kia biến thông minh, ấn tượng đối bổn hoàng tử bất hảo, xuống tay như thế nào chứ?" Thanh âm Mạc Tử Viêm có chút buồn bực.
"Nếu không......" Từ Mạc cư nhiên tiến đến bên Mạc Tử Viêm thì thầm vào tai gã, làm cho Mạc Nhiễm Thiên hận đến nghiến răng, chẳng phải họ đang nói về hắn sao? Chẳng lẽ bọn họ có âm mưu gì với hắn, mình sắp bị tặng cho Tề quốc, bọn họ còn muốn bày trò gì nữa?
"Uhm, mặc kệ thế nào, hắn sớm muộn gì cũng là người của bổn hoàng tử, lúc bổn hoàng tử đi Tề quốc, bên này phiền toái thái khanh." Mạc Tử Viêm chậm rãi nói.
"Tứ hoàng tử khách khí, vi thần nhất định dốc hết sức." Từ Mạc cao hứng nói.
"Uhm, mẫu phi nói Tiêu hoàng hậu lợi hại, ông cần phải lưu ý, phụ hoàng gần đây đều không đến chỗ mẫu phi, thái khanh tốt nhất nên nghĩ ra một biện pháp, làm cho mẫu phi thổi gió bên tai cũng tốt." Mạc Tử Viêm mắt nhìn Từ Mạc.
"Vi thần hiểu được, cái này kêu Nghiêm công công an bài."
"Uhm, một khi chuyện lớn thành công, thái khanh tự nhiên là Mạc quốc đệ nhất công thần, bổn hoàng tử sẽ không bạc đãi ngươi."
"Tạ tứ hoàng tử! Đến lúc đó tứ hoàng tử chỉ cần đáp ứng vi thần một chuyện là được rồi.".
"Đừng nói một điều kiện, mười điều kiện cũng là việc nhỏ." Mạc Tử Viêm nhếch miệng cười tà, thấy vậy Mạc Nhiễm Thiên hãi hùng khiếp vía, mình vừa đi Tề quốc, Mạc quốc tốt nhất đừng nên xảy ra biến cố gì, mình nhất định phải báo cho Tiêu Hương Hương, nếu không kết quả là toàn bộ công sức đều uổng phí, mình sẽ phải chịu khổ vô ích.
Danh sách chương