Nhị hoàng tử vừa nghe thấy trong thanh âm của Lam nhi có tiếng nức nở, lập tức quay đầu sang hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái nói: “Cho ngươi hầu hạ thái tử là phúc phận của ngươi! Mẫu phi đem ngươi cho bổn hoàng tử, bổn hoàng tử tự nhiên có thể chuyển tặng, ngươi không ngoan ngoãn hầu hạ thái tử, bổn hoàng tử sẽ đem ngươi cho tứ hoàng tử!”

“A, không muốn không muốn, Lam nhi sai rồi, Lam nhi nguyện ý hầu hạ thái tử điện hạ.” Lam nhi khóc như hoa lê trong mưa, vô cùng thương tâm.

Mạc Nhiễm Thiên khuôn mặt đen xì như đáy cốc, như vậy nữ nhân này dù có đẹp hơn nữa, hắn cũng không còn chút hứng thú.

“Không cần, nhị ca, chính ngươi dùng đi! Nàng không thích ta.” Mạc Nhiễm Thiên trong lòng thở dài, nữ tử cổ đại quả thật trưởng thành thật sớm, cô bé này nhiều nhất mới mười bốn tuổi dáng người đã hoàn hảo như vậy, việc này làm cho trong lòng hắn có điểm ngứa ngáy. Chỉ có điều xem ra tiểu cô nương này rất không thích mình, ta cũng không nên làm khó người ta.

“Tiểu Thiên, nàng chỉ là một nha hoàn, có thích hay không có quan hệ gì, ấm giường mà thôi.” Mạc Nghị Thần vội vàng đi tới bên người Mạc Nhiễm Thiên nói.

“Có phải khi ta không cần nàng nữa có thể quăng đi?” Mạc Nhiễm Thiên tò mò thái độ nơi này đối với nữ tử, tuy nhiên lời này của hắn làm cho Lam nhi quỳ trên mặt đất sắc mặt tái nhợt.

“Đương nhiên, Tiểu Thiên nếu cảm thấy không hài lòng, ngày mai đem nàng đến quân doanh, nơi đó đang thiếu nữ nhân.” Mạc Nghị Thần thản nhiên đáp.

“A, tại sao? Tốt xấu gì cũng là một cô nương trẻ tuổi, lại đẹp như vậy? Như vậy có có phải quá tàn nhẫn hay không?” Mạc Nhiễm Thiên bị dọa đến nhảy dựng.

“Nữ nhân sinh ra chính là hầu hạ nam nhân, nếu hầu hạ không tốt, như vậy còn có tác dụng gì? Tiểu Thiên không cần lo lắng vấn đề này, nhị ca sẽ xử lý.” Mạc Nghị Thần cau mày nói.

“Đừng mà, thái tử điện hạ thu Lam nhi đi, Lam nhi nhất định hầu hạ thái tử điện hạ chu đáo, đừng đem Lam nhi đưa đến quân doanh mà, hu hu.” Lam nhi bị dọa đến khóc lên, cả người lập tức quỳ bò đến bên người Mạc Nhiễm Thiên, hoảng sợ vạn phần nhìn hắn.

“Đứng lên đi. Nhị ca, chính huynh giữ đi.” Mạc Nhiễm Thiên đoán có lẽ cung nữ này cũng là biết chuyện thái tử đánh cung nữ, cho nên bị hoảng sợ.

“A, nhị ca đã đem tặng, như thế nào có thu hồi, Tiểu Thiên nếu không thích thì kêu người kéo ra ngoài. Khóc sướt mướt, ta cũng không thích. Người đâu!” Mạc Nghị Thần la lớn.

“Không, thái tử điện hạ, van xin người, không, Tiểu Lam không khóc, Tiểu Lam nguyện ý hầu hạ thái tử điện hạ, van cầu thái tử điện hạ thu Tiểu Lam.” Tiểu Lam bị dọa đến không ngừng dập đầu khẩn cầu.

“Được rồi.” Mạc Nhiễm Thiên kéo nàng đứng dậy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, thầm than trong lòng, cuối cùng nói: “Nhị ca, ta nhận, huynh đừng làm khó nàng.” Mạc Nhiễm Thiên biết nữ nhân nơi này địa vị thấp đến không đáng một đồng.

“Đa tạ thái tử điện hạ, đa tạ, đa tạ.” Lam nhi lập tức lau khô nước mắt mà cười, nụ cười kia đối với Mạc Nhiễm Thiên, làm cho ánh mắt hắn lập tức bị hấp dẫn ở, cô nương này thật xinh đẹp.

Nhị hoàng tử phất tay ra hiệu cho tiểu thái giám vừa mới chạy vào đi ra ngoài, thấy Mạc Nhiễm Thiên nhìn Lam nhi sững sờ, nhất thời bật cười nói: “Tiểu Thiên, đệ trước dùng hết bữa tối mới có khí lực a.”

Mạc Nhiễm Thiên nghe xong, tinh thần phục hồi lại, đầu bốc khói.

“Ta ăn no rồi, Tiểu Lộ Tử, đem dọn đi.” Mạc Nhiễm Thiên bỏ qua vấn đề xấu hổ này.

“Lam nhi, ngươi còn không đi trước tắm rửa thay quần áo? Chẳng lẽ muốn thái tử điện hạ hầu hạ ngươi?” Mạc Nghị Thần lạnh như băng nhìn tiểu nha hoàn không nghe lời.

“Dạ, Lam nhi cáo lui.” Lam nhi được một người tiểu thái giám dẫn đi vào sau một cánh cửa, Mạc Nhiễm Thiên nhìn cánh cửa nọ nhíu nhíu mày.

“Tiểu Thiên, chơi chán nhớ tìm nhị ca biết không? Vậy nhị ca đi về trước.” Mạc Nghị Thần cư nhiên một điểm cũng không có ghen tuông, điều này làm cho Mạc Nhiễm Thiên có chút ngạc nhiên, người ở nơi này không biết ghen sao? “Nhị ca, huynh sau này đừng tới, Tiểu Thiên quyết định sau này chỉ ở cùng nữ nhân.” Mạc Nhiễm Thiên cắt đứt ý nghĩ của y.

“Cái gì? Tại sao?” Quả nhiên Mạc Nghị Thần tức giận, khuôn mặt tuấn tú mang theo tức giận nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

“Hả, Tiểu Thiên không muốn lại cùng nam nhân ở cùng nhau.” Mạc Nhiễm Thiên mặc dù không biết thái tử cùng bọn họ ở cùng một chỗ như thế nào, dù sao hắn ở hiện tại, đánh chết cũng sẽ không theo đồng tính luyến ái, huống chi là huynh đệ loạn luân, thật biến thái.

“Tại sao lại như vậy? Tiểu Thiên, nếu như là như vậy, vậy người đàn bà kia, nhị ca mang đi, vĩnh viễn không cho đệ chạm nữ nhân!” Mạc Nghị Thần cư nhiên cũng có lúc kiên quyết.

“Mặc kệ có hay không có nữ nhân, ta sẽ không tiếp tục cùng huynh ở cùng một chỗ, làm chuyện ghê tởm này!” Mạc Nhiễm Thiên cũng phát hỏa.

“Tiểu Thiên!” Mạc Nghị Thần thanh âm lớn lên, trong mắt hiện rõ không thể tin được, tràn đầy đau xót.

“Nhị ca, ta nói chính là sự thật, ta muốn làm một nam nhân chân chính!” Mạc Nhiễm Thiên mặc kệ hắn có tin hay không, cũng mặc kệ hắn có thể hay không nghĩ rằng mình không ngốc, dù sao hắn cũng không muốn cứ mập mập mờ mờ thêm nữa.

“Tiểu Thiên, đệ đến cùng là như thế nào vậy, đệ là bảo bối của nhị ca, đệ không cần nhị ca nữa, bảo nhị ca sống thế nào đây?” Mạc Nghị Thần thương tâm đến con mắt đều hoen đỏ, ngữ khí cũng mềm nhũn xuống.

Mạc Nhiễm Thiên nhìn y một chút, lập tức dời mắt đi chỗ khác, bởi vì hắn thật sự không thể tiếp nhận một người nam nhân lại đi yêu thương một người nam nhân khác.

“Nhị ca, không phải trong tẩm cung huynh có rất nhiều nữ nhân sao? Huynh cũng không thể cùng nam nhân cùng nhau.” Mạc Nhiễm Thiên chỉ có thể nói như vậy.

“Tiểu Thiên không thích nữ nhân trong tẩm cung nhị ca có đúng hay không? Nhị ca từ khi có đệ, cũng không đụng tới các nàng, Tiểu Thiên, đệ phải tin nhị ca.” Mạc Nghị Thần kéo kéo ống tay áo Mạc Nhiễm Thiên, thương tâm nhìn hắn.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng nhếch lên, chẳng lẽ nam nhân này có thái tử rồi, sẽ không chạm người khác, vi thái tử thủ thân như ngọc? Như thế nào có thể, nam nhân sao có thể nhẫn nại được? Lời này cũng không thể quá tin tưởng.

“Nhị ca, huynh tại sao không chạm các nàng?” Mạc Nhiễm Thiên kì quái hỏi.

“Bởi vì nhị ca trong lòng chỉ có một mình Tiểu Thiên, ai cũng không muốn đụng.” Mạc Nghị Thần chứng thật là đang nói thật, hắn cũng không biết tại sao, nhiều lần chạm nữ nhân, đến thời khắc mấu chốt lại cảm thấy được ngớ ngẩn vô vị.

Mạc Nhiễm Thiên hết chỗ nói rồi. Xem ra thái tử này so với nữ nhân nổi tiếng hơn nhiều.

“Tiểu Thiên, đệ không được không cần nhị ca, cùng lắm đại ca trở về ta tránh né là được.” Mạc Nghị Thần tưởng chính mình chiếm lấy hắn lâu nay, làm cho Mạc Nhiễm Thiên chán ghét.

“Khụ khụ khụ……” Mạc Nhiễm Thiên ho sặc sụa, nhìn một chút vẻ mặt Mạc Nghị Thần vừa thương tâm lại vừa nghiêm túc, biết hắn nói đúng sự thật, cũng cho hắn biết thân thể này của mình cùng đại hoàng tử cũng là có quan hệ.

“Tiểu Thiên, đệ không sao chứ, hôm nay Tiểu Thiên làm cho nhị ca cảm thấy thật xa lạ, Tiểu Thiên là cùng nhị ca nói đùa, ngày mai lại quên đi có đúng không?” Mạc Nghị Thần tự mình an ủi.

“Nhị ca, kì thật ta muốn nói cho huynh…” Mạc Nhiễm Thiên nghĩ muốn nói cho Mạc Nghị Thần chân tướng.

“Chuyện gì, Tiểu Thiên, đệ nói đi, nhị ca cũng có thể giải thích được.” Mạc Nghị Thần lại bày ra vẻ ôn nhu.

“Kì thật ta là?” Mạc Nhiễm Thiên vừa định nói, ngẩng đầu nhìn thấy tứ hoàng tử Mạc Tử Viêm cư nhiên cũng tới.

“Thái tử điện hạ, tứ hoàng tử đến xem người.” Tiểu Lộ Tử hiển nhiên không thể ngăn cản Mạc Tử Viêm cường thế âm độc, đầu đầy mồ hôi chạy thẳng vào bẩm báo.

“Ha ha ha, tứ đệ biết nhị ca ở chỗ này, nghe nói nhị ca vì tên ngốc này chọn một nữ nhân xinh đẹp, ta đến thưởng thức một chút.” khuôn mặt hung ác nham hiểm của Mạc Tử Viêm mang theo nhạo báng.

“Tứ đệ đêm nay thật sự là nhàn a, bên trong tẩm cung mỹ nữ như mây, đệ còn nhìn nữ nhân?” Mạc Nghị Thần khuôn mặt tuấn tú cũng lạnh xuống.

“Cầm thú!” Mạc Nhiễm Thiên nghĩ đến Lam nhi nghe được muốn đem nàng tặng tứ hoàng tử thì toàn thân phát run, không khỏi trong đầu hiện ra hình ảnh Mạc Tử Viêm đùa bỡn nữ nhân, hai chữ ‘Cầm thú’ thốt ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện