(Đã yêu sao?)
Hoàng cung vào ban đêm luôn luôn tương đối an tĩnh, gió nhẹ hiu hiu, dễ chịu vạn phần.
Khi đoàn người vội vã đi tới thái y quán, Thượng Quan Nghi đang tựa vào trên giường ngẩn người, nghĩ đến những lời Mạc Nhiễm Thiên đã nhờ Trần Chấn nhắn lại, trong lòng bồn chồn không yên. Y biết những lời Tiểu Thiên nói lúc này là đang an ủi mình. Bên cạnh một tiểu dược đồng chăm sóc y, vì giữ bí mật nên lão thái y không cho bất luận kẻ nào biết bệnh của Thượng Quan Nghi kì thật đã ổn rồi.
Đột nhiên tiếng người ầm ĩ làm cho Thượng Quan Nghi bừng tỉnh. Y vội vàng quay đầu bảo tiểu dược đồng: "Mau đi ra xem một chút, xảy ra chuyện gì lập tức báo lại."
"Dạ, tướng quốc đại nhân!" Dược đồng đứng dậy vội vã đi.
Ngoài cửa đại viện, thanh âm Tề Quân Hành vang lên: "Thái y, thái y, mau ra đây, các người chết đâu rồi! Đi, kéo người ra đây cho trẫm!" Tề Quân Hành cũng thật vô lý, nào có ai vừa vào đến nơi liền bắt người ta chờ tận cửa, thái y trong thái y quán đều đang trên giường ngủ, thế này rõ ràng là ép buộc.
Thị vệ lập tức lĩnh mệnh, may là lão thái y khoác áo đi ra, thấy một đám người thì bị dọa đến nhảy dựng.
"Lão thần tham kiến hoàng thượng!" Lão thái y quỳ xuống thi lễ.
"Không cần, mau nhìn Thiên nhi một chút, hắn làm sao vậy?" Tề Quân Hành lập tức hất tay sai khiến.
"A, thái tử điện hạ?" Lão thái y lại bị dọa đến nhảy dựng, làm sao mà mọi sự cứ dồn dập nối tiếp nhau thế này.
"Lão thái y, thái tử điện hạ trong thiên lao ăn phải đồ không sạch sẽ, bụng đau đến ngất đi, xin ông xem bệnh cho hắn." Dạ Tích Tuyết ôm Mạc Nhiễm Thiên tiến lên trước, sau đó Mạc Nhiễm Thiên trong lòng hắn lén nháy mắt với lão thái y.
"Vậy, vậy mau vào đi!" Lão thái y khóe miệng giật giật, ông đã biết Mạc Nhiễm Thiên chỉ đang giả bộ, nhưng cũng là duyên phận, ông thích đứa bé này.
Tề Quân Hành vội vàng ngăn những người khác lại, tự mình theo vào.
Dạ Tích Tuyết đem Mạc Nhiễm Thiên đặt trên giường sau đó đi ra ngoài, bởi vì Tiểu Thiên dặn y đi thăm Thượng Quan Nghi.
Lão thái y cố làm ra vẻ đem Mạc Nhiễm Thiên kiểm tra một lần rồi nói: "Thái tử điện hạ hiện tại cảm thấy như thế nào?"
"Lão thái y, Thiên nhi đau bụng quá, nhưng so với mới vừa rồi trong lao tốt hơn rồi." Mạc Nhiễm Thiên ra vẻ nghẹn ngào, làm cho Tề Quân Hành nghe xong đau lòng không thôi.
"Lão thái y, thế nào, có thuốc nào giảm đau hay không, nếu không có, trẫm còn hai viên Thiên Lộ Hoàn." Tề Quân Hành rất lo lắng hỏi han.
Mạc Nhiễm Thiên nghe thấy, trong lòng đau xót đáp: "Không cần, dược của hoàng thượng trân quý, lão thái y tùy tiện bốc thuốc cho Thiên nhi ăn đi."
Lão thái y âm thầm thở dài, hoàng thượng rõ ràng là yêu thái tử điện hạ, bệnh nhẹ như vậy mà hắn muốn dùng hai viên Thiên Lộ Hoàn, Thượng Quan Nghi và Nhị vương gia đều bị thương nghiêm trọng, hắn còn tiếc không cho.
"Hoàng thượng không cần phải gấp, lão thần có dược có thể trị bệnh cho thái tử điện hạ, lão thần đi lấy." Lão thái y xoay người đi ra ngoài.
Tề Quân Hành vội vàng ngồi bên mép giường, một đôi long mục yêu thương nhìn Mạc Nhiễm Thiên: "Thiên nhi đừng lo, lập tức sẽ hết đau." Vừa nói vừa lo lắng cầm tay Mạc Nhiễm Thiên.
"Hoàng thượng, ngươi tha thứ cho Thiên nhi chứ?" Mạc Nhiễm Thiên bĩu môi hỏi.
Tề Quân Hành sửng sốt sau đó buồn bã nói: "Không tha thứ thì sao nào, người đau cuối cùng vẫn là trẫm."
"Hoàng thượng, kì thật Thiên nhi không cố tình lừa gạt hoàng thượng, Thiên nhi thích đùa nghịch mà thôi, hơn nữa Thiên nhi cũng không làm chuyện gì quá đáng." Mạc Nhiễm Thiên giải thích.
"Đừng nói nữa, chờ khỏi bệnh rồi trở về tẩm cung, thiên lao không phải nơi cho người ở, là trẫm quá tức giận thôi." Tề Quân Hành không muốn nhắc lại chuyện thương tâm, vừa nghĩ đến liền đau lòng.
"Cám ơn hoàng thượng, hoàng thượng, đại nhân thế nào rồi?" Mạc Nhiễm Thiên muốn dò xét thái độ của hắn với Thượng Quan Nghi.
Long nhan Tề Quân Hành lập tức biến sắc, lộ ra vẻ mặt phẫn nộ xanh hồng một trận. Thật lâu sau hắn mới nói: "Chờ hắn khỏi bệnh rồi trẫm sẽ xử lý."
"Hoàng thượng, kì thật Thiên nhi đã ở tướng quốc phủ thật lâu." Mạc Nhiễm Thiên rụt rè nói.
"Đừng nói nữa!" Tề Quân Hành lớn tiếng cắt đứt hắn, sau đó thanh âm lại chậm dần: "Thiên nhi, cầu ngươi đừng nói, trẫm không muốn bị đau lòng chết."
Mạc Nhiễm Thiên nghe lời này, trong lòng cũng đau theo, bàn tay nhỏ nắm lấy tay hắn: "Thiên nhi không nói, hoàng thượng đừng thương tâm." Mạc Nhiễm Thiên không biết vì sao, trước vẫn rất hận hắn, hiện tại nhìn hắn thống khổ, vậy mà không hận cho nổi.
Lão thái y kịp thời đi vào cho Mạc Nhiễm Thiên hai viên thuốc bổ, chớp mắt với hắn.
"Hoàng thượng, thái tử điện hạ uống thuốc này rồi nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, không cần lo lắng." Lão thái y nói với Tề Quân Hành.
"Ừ, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi." Tề Quân Hành cho ông lui.
"Hoàng thượng dùng bữa tối chưa?" Mạc Nhiễm Thiên bắt đầu động não.
Tề Quân Hành sửng sốt: "Thiên nhi bụng đói à? Trẫm sai Trần thống lĩnh mang đồ ăn tới rồi cơ mà?"
Mạc Nhiễm Thiên lườm hắn một cái: "Khi đó đã sớm đau chết đi, ăn sao được."
"Vậy trẫm bảo ngự thiện phòng nấu chút gì." Vừa nói vừa đứng lên ra ngoài cửa sai phái Lý công công.
"Ai nha, hoàng thượng, Thiên nhi bụng đau quá!" Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên gọi kẻ đã ra ngoài kia lại.
"A, sao có thể như vậy?" Tề Quân Hành lập tức quay lại, sắc mặt tái nhợt lo lắng đứng bên giường.
"Thiên nhi, phải, phải đi nhà xí!" Mạc Nhiễm Thiên ôm bụng nói.
"Ah, vậy, vậy nhanh đi!" Tề Quân Hành sửng sốt kéo hắn ra ngoài, nhà xí ngay ở hậu viện.
"A, hoàng thượng người đừng đi, Thiên nhi đi một mình, nơi đó rất xú uế." Mạc Nhiễm Thiên vội vàng nói.
"Chuyện này, được rồi, vậy trẫm đi dặn người chuẩn bị bữa tối, Thiên nhi có chuyện gì thì gọi lớn lên." Tề Quân Hành lúng túng dặn dò.
"Dạ dạ!" Mạc Nhiễm Thiên ôm bụng chạy ra sau hậu viện, đợi cho không nhìn thấy Tề Quân Hành nữa, lập tức xoay người chạy từ con đường nhỏ về tiền viện, chạy vào phòng Thượng Quan Nghi.
Bên trong phòng, Thượng Quan Nghi mặt không đổi sắc nghe Dạ Tích Tuyết khuyên bảo, cả người không chút tức giận. Y vốn đang rất lo lắng cho Tiểu Thiên, Dạ Tích Tuyết kể với y Tiểu Thiên đang giả bộ, lòng y mới chùng xuống được, chỉ là không biết phản ứng như thế nào, như thể thấy ai cũng đều xấu hổ.
"Đại nhân!" Mạc Nhiễm Thiên khẽ kêu một tiếng, lập tức chạy vào.
"Tiểu Thiên, đệ sao rồi? Hoàng thượng?" Dạ Tích Tuyết bị hắn bị dọa đến nhảy dựng, lập tức nhìn về phía ngoài cửa.
"Tiểu Thiên!" Thượng Quan Nghi kích động, nhìn hắn hô một tiếng, thanh âm có chút run run.
"Ta lừa gạt hoàng thượng thượng đi nhà xí, đại nhân, ngươi đừng nghĩ lung tung, không sao đâu." Mạc Nhiễm Thiên ngồi trên đầu giường, ôm cổ y, vỗ nhẹ lưng y nói tiếp: "Chuyện này chẳng có gì ghê gớm, Tiểu Thiên bị người cường bạo nhiều lần, chẳng phải vẫn sống tốt sao."
Thượng Quan Nghi cùng Dạ Tích Tuyết vừa nghe, đều giật giật khóe miệng.
"Tiểu Thiên, đại nhân ta không còn mặt mũi gặp người." Thượng Quan Nghi đem đầu tựa vào vai Mạc Nhiễm Thiên.
"Sao lại không còn mặt mũi, khuôn mặt này rất tuấn tú, Tiểu Thiên ta càng xem càng thích." Mạc Nhiễm Thiên buông y ra, nhìn khuôn mặt y mà trêu chọc.
"Tiểu Thiên! Có ai khuyên nhủ người khác như thế không?" Thượng Quan Nghi bất đắc dĩ nói.
"Có, là ta a, hì hì, không đau chứ, không có việc gì, loại đau nhức này Tiểu Thiên đã thử qua, quên đi là tốt rồi!" Mạc Nhiễm Thiên vẫn nói đùa.
"Tiểu Thiên, đại nhân ta muốn từ quan ở ẩn, hoàng thượng cũng không tha thứ cho ta, hơn nữa ta thật sự không có mặt mũi nào ở lại triều làm quan." Thượng Quan Nghi biết Mạc Nhiễm Thiên muốn làm cho y vui vẻ, nhưng y thật sự không vui lên được.
"Cái gì? Như vậy sao được, đại nhân đi thì Tiểu Thiên một mình ở lại trong cung không phải buồn bực chết ư, đừng nghĩ nhiều như vậy, chờ mọi chuyện dịu đi, hoàng thượng hết giận, đừng rời xa Tiểu Thiên được không?" Mạc Nhiễm Thiên kinh hãi, nếu y như con rùa đen rụt đầu mà trốn đi, mình không tìm được, vậy phải làm sao đây.
"Tiểu Thiên!" Thượng Quan Nghi lần nữa đem hắn ôm chặt.
"Tiểu Thiên, ngươi mau trở về, hoàng thượng sẽ phát hiện mất." Dạ Tích Tuyết lo lắng.
Thượng Quan Nghi cũng khẩn trương nói: "Mau trở về, đừng để bị hoàng thượng phát hiện."
"Vâng, vậy đại nhân phải đồng ý với Tiểu Thiên, không thể không nói cho Tiểu Thiên liền len lén chạy biết không? Nếu không Tiểu Thiên sẽ hận ngươi." Mạc Nhiễm Thiên có dự cảm không tốt.
"Được." Thượng Quan Nghi thâm tình nhìn Mạc Nhiễm Thiên rời đi, thấy hắn không có việc gì, tâm sự của mình mới giải quyết xong.
Mạc Nhiễm Thiên vội vã chạy về phòng mình, Tề Quân Hành đang ngồi ở bên trong ngẩn người.
"Hoàng thượng, Thiên nhi đã trở về." Mạc Nhiễm Thiên nhìn bóng lưng hắn có chút cô đơn, trong lòng có điểm chua xót.
"Thiên nhi, bụng không có việc gì chứ?" Tề Quân Hành phục hồi tinh thần lại, khóe miệng tươi cười với hắn, nhưng Mạc Nhiễm Thiên nhưng lại cảm giác được hắn cười cay đắng vô cùng, không khỏi thầm nghĩ: Mình chẳng lẽ thật sự quá đáng? "Dạ, đã không có việc gì, không đau nữa, chúng ta trở về đi thôi." Mạc Nhiễm Thiên chủ động nắm tay hắn.
"Được, nhưng Thiên nhi không muốn đi xem tướng quốc đại nhân sao?" Tề Quân Hành đột nhiên nói, kì thật vừa rồi hắn một mực nghĩ đến vấn đề này.
"A, không, không được." Mạc Nhiễm Thiên ỉu xìu.
"Thiên nhi ghét bỏ hắn? Hay là vì sợ trẫm tức giận?" Tề Quân Hành nhìn thẳng vào trong đôi mắt to của hắn.
"Không, không phải, aiz, đại nhân hắn nhất định không muốn gặp Thiên nhi, chúng ta vẫn nên đi thôi, chờ hắn khỏe lại rồi trở lại thăm hắn." Mạc Nhiễm Thiên chỉ có thể nói như vậy, nếu không có lẽ lại kích thích hắn.
"Thiên nhi, đừng rời xa trẫm được không?" Tề Quân Hành đột nhiên ôm chặt hắn vào lòng.
"Ơ, hoàng thượng sao thế, Thiên nhi là phi tử của ngươi, đương nhiên sẽ không rời đi." Lòng Mạc Nhiễm Thiên chua xót.
Tề Quân Hành không lên tiếng, chỉ gắt gao ôm lấy hắn không nhúc nhích.
Thật lâu, Mạc Nhiễm Thiên thật sự không nhịn nổi nữa, không thể làm gì khác ngoài mở miệng nói: "Hoàng thượng, Thiên nhi thật đói bụng a, những thứ ăn được lúc trước đều xả ra hết rồi."
Tề Quân Hành đầu đầy hắc tuyến, đẩy hắn ra mà nói: "Thiên nhi không thể nhã nhặn chút sao? Đi thôi." Lập tức dắt hắn ra khỏi thái y quán.
Đoàn người Mạc Nhiễm Thiên vừa rời đi, Thượng Quan Nghi cũng rời giường cáo biệt lão thái y. Lão thái y khuyên mãi chẳng được, cũng chỉ đành để y đi.
Bên trong tẩm cung Tề Quân Hành, Lý công công sớm đã căn dặn nô tài dọn dẹp xong. Mạc Nhiễm Thiên tâm tình tốt hơn rất nhiều, dưới ánh mắt phức tạp của Tề Quân Hành ăn đến vui sướng, sau đó nằm ườn trên long sàng.
"Thiên nhi, nếu như trẫm gặp ác mộng, có muốn gọi Dạ đại nhân tới nhìn không?" Tề Quân Hành vẫn hơi sợ, lại không nỡ bảo hắn trở về Phượng Lâm Các ngủ, đành phải hỏi.
"Không cần, Thiên nhi sẽ đem ngươi chữa khỏi. Được rồi mà hoàng thượng, ngươi có biết bệnh này của ngươi là "Thi độc" hay không? Cũng là do ngươi tiếp xúc quá nhiều với người chết. Hoàng thượng, bỏ hết tượng sáp dưới kia đi, Thiên nhi sợ lắm." Mạc Nhiễm Thiên vội vàng nói.
"Trẫm cũng mới biết cách đây không lâu, aiz, là trẫm hồ đồ, đây là ông trời trừng phạt trẫm, ngày mai trẫm sẽ sai người lo việc này, đem đám tượng sáp đó chôn toàn bộ." Từ lúc Dương quý phi cùng Tiểu Thiên ngã vào mật đạo, Tề Quân Hành đã có ý muốn xử lý chuyện này, nếu không sớm muộn gì cũng làm cho người ta phát hiện, đây cũng là một nhược điểm.
"Ừm, hoàng thượng tốt lắm, ha ha." Mạc Nhiễm Thiên rất vui vẻ vì hắn nhanh như vậy đã đồng ý.
Tề Quân Hành cởi long bào bò lên long sàng, đem hắn ôm vào lòng: "Chỉ cần Thiên nhi đừng rời bỏ trẫm, chuyện gì trẫm cũng đồng ý với ngươi." Thâm tình vạn phần.
Mạc Nhiễm Thiên có chút rung động, không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn đôi mắt tràn ngập nhu tình của hắn, sau đó đem môi mọng dâng tới.
Cảm giác tê dại lan truyền, hai người gắt gao ôm nhau, đầu lưỡi êm ái vô cùng, quấn quanh cùng một chỗ.
Đương lúc dục vọng không cách nào ức chế nữa, hai người đều cởi quần áo đối phương, hy vọng được càng nhiều.
Chân thành đối đãi, ẩn tình nhìn nhau, Mạc Nhiễm Thiên thoáng ý thức rằng mình có lẽ cũng đã yêu nam nhân cường thế này, không khỏi dừng động tác, ngây ngẩn cả người.
"Sao thế?" Tề Quân Hành khó hiểu hỏi, trong long mục nồng đậm tình dục.
"Không, không có gì." Mạc Nhiễm Thiên miễn cưỡng cười cười với hắn, trong lòng khó hiểu. Mình hận hắn như vậy, sao có thể yêu thương hắn, nhất định là mình lầm rồi, đây tuyệt đối là thông cảm.
"Thiên nhi đang nhớ hắn ta sao?" Tề Quân Hành dường như đột nhiên ý thức được cái gì, long nhan liền trở nên tái nhợt.
"A, ngươi nói bậy bạ gì đó, không có. Thiên nhi đang suy nghĩ chuyện ngày mai Thân quốc cùng Mạc quốc khai chiến." Mạc Nhiễm Thiên nói dối.
Tề Quân Hành không lên tiếng, chỉ là ngây ra nhìn hắn.
"Thật đấy, Thiên nhi không nhớ đến hắn, Thiên nhi cam đoan!" Mạc Nhiễm Thiên biết lấy cớ này rất khó tin, ai lại nghĩ đến việc đó vào lúc này.
"Aiz, trẫm còn có hai viên Thiên Lộ Hoàn, Thiên nhi cầm một viên cho hắn đi." Tề Quân Hành đột nhiên thở dài.
"Hoàng thượng, người, người tha thứ cho đại nhân?" Mạc Nhiễm Thiên thất kinh.
Tề Quân Hành lắc đầu, nhắm lại long mục buồn bã nói: "Trẫm mong rằng trong lòng ngươi chỉ có trẫm, nếu vết thương của hắn đã lành, ngươi sẽ không nhớ đến hắn nữa."
"Hoàng thượng, sao người lúc nào cũng không tin Thiên nhi chứ, Thiên nhi mới vừa rồi là đang nghĩ Thiên nhi có phải đã yêu hoàng thượng hay không, tại sao lại đau lòng, căn bản không nhớ đến đại nhân! Người hiểu lầm rồi." Mạc Nhiễm Thiên nghiêm túc giải thích.
Tề Quân Hành lập tức ngây ra như phỗng, không thể tin được hỏi: "Thiên nhi, ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi yêu trẫm?" Ngữ khí kích động càng không cần phải nói.
"A, Thiên nhi nói gì đó?" Mạc Nhiễm Thiên nhất thời vẻ mặt đỏ bừng.
"Thiên nhi nói thật sao? Thiên nhi, trẫm kích động quá, làm sao bây giờ đây?" Tề Quân Hành kích động đến mức hai tay run rẩy, căn bản không có cách nào dừng lại.
Mạc Nhiễm Thiên lập tức trừng mắt: "Chuyện này đáng kích động như vậy sao?"
"Hoàng thượng, người rốt cuộc có ngủ hay không, không ngủ Thiên nhi ngủ trước." Mạc Nhiễm Thiên quay người vào trong, mặc kệ hắn.
"Bảo bối, trẫm là quá kích động, xin lỗi." Tề Quân Hành ăn nói lộn xộn, căn bản không có chút bộ dáng đế vương.
"Được rồi mà, đừng kích động, Thiên nhi chỉ là cảm thấy, còn chưa khẳng định, ngươi biểu hiện tốt, ta mới cân nhắc có nên yêu ngươi hay không." Mạc Nhiễm Thiên được voi đòi tiên.
"A?" Tề Quân Hành co rúm khóe miệng, đem hắn lật lại, bất mãn nhìn hắn hỏi: "Ngươi còn muốn như thế nào nữa, lừa trẫm còn chưa đủ sao?"
"Hehe, Thiên nhi không muốn thế nào cả, chỉ là hoàng thượng có thể lập tức cho năm mươi vạn quân đội của ngươi đến Âm giang, cứu Bình Châu được không?" Mạc Nhiễm Thiên cười khổ.
"Được thì được, nhưng sáng mai hẳn là đã khai chiến, có lẽ là không kịp." Tề Quân Hành nhíu mày nói.
"A, hiện giờ lập tức dùng bồ câu đưa tin, buổi tối ngày mai có thể đến nơi, vậy cũng có thể sớm một ngày rồi. Ta sợ Bình Châu chịu không nổi hai ngày a." Mạc Nhiễm Thiên vội la lên.
Tề Quân Hành sửng sốt: "Dùng bồ câu đưa tin cũng không nhanh như vậy, hiện giờ đi ngay hẳn là có thể sớm hơn nửa ngày. Không biết có cứu được hay không."
"A, vậy cũng được, hoàng thượng, Thiên nhi cầu ngươi, hiện tại liền viết ngay được không?" Mạc Nhiễm Thiên nóng lòng nói.
"Có phải trẫm làm như vậy, Thiên nhi sẽ toàn tâm toàn ý yêu trẫm hay không?" Tề Quân Hành vẫn canh cánh trong lòng với tình yêu của hắn, hắn sợ giấc mơ của mình, nam nhân trong mộng cướp đi Thiên nhi đến cùng là ai? Hắn nhất định phải đề phòng trước khi xảy ra.
"A." Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng nhếch lên, buồn bực nhìn hắn.
"Làm không được sao? Ngươi, ngươi trong lòng còn có ai?" Tề Quân Hành trầm mặt xuống.
"Cái này không phải Thiên nhi có thể khống chế a, Thiên nhi từ nhỏ đến lớn bị người ta cường bạo vô số lần, chẳng lẽ là Thiên nhi nguyện ý sao? Huhu, Thiên nhi an tâm ở trong hoàng cung cùng hoàng thượng, chỉ là không biết sau này sẽ có chuyện gì phát sinh mà thôi." Mạc Nhiễm Thiên ủy khuất chu miệng.
"Cái gì? Súc sinh!" Tề Quân Hành vừa nghe, tức giận đến cả người phát run, hoàn toàn quên đi mình cũng từng cường bạo hắn.
Mạc Nhiễm Thiên trong lòng cười thầm, hắn ta đang mắng chính mình đó ư.
"Thiên nhi, đừng khóc, sau này trẫm sẽ bảo vệ ngươi, không cho ngươi bị người khác khi dễ." Tề Quân Hành mềm lòng.
"Vậy hoàng thượng viết đi, viết xong chúng ta đi ngủ." Mạc Nhiễm Thiên trợn to đôi mắt ngập nước, dường như khiêu khích mà nhìn Tề Quân Hành.
Tề Quân Hành sửng sốt, không nói hai lời, liền đứng lên mặc long bào, chạy về ngự thư phòng, trời ạ! Thiên nhi của hắn thật sự cam tâm tình nguyện gửi gắm cho hắn sao?
Hoàng cung vào ban đêm luôn luôn tương đối an tĩnh, gió nhẹ hiu hiu, dễ chịu vạn phần.
Khi đoàn người vội vã đi tới thái y quán, Thượng Quan Nghi đang tựa vào trên giường ngẩn người, nghĩ đến những lời Mạc Nhiễm Thiên đã nhờ Trần Chấn nhắn lại, trong lòng bồn chồn không yên. Y biết những lời Tiểu Thiên nói lúc này là đang an ủi mình. Bên cạnh một tiểu dược đồng chăm sóc y, vì giữ bí mật nên lão thái y không cho bất luận kẻ nào biết bệnh của Thượng Quan Nghi kì thật đã ổn rồi.
Đột nhiên tiếng người ầm ĩ làm cho Thượng Quan Nghi bừng tỉnh. Y vội vàng quay đầu bảo tiểu dược đồng: "Mau đi ra xem một chút, xảy ra chuyện gì lập tức báo lại."
"Dạ, tướng quốc đại nhân!" Dược đồng đứng dậy vội vã đi.
Ngoài cửa đại viện, thanh âm Tề Quân Hành vang lên: "Thái y, thái y, mau ra đây, các người chết đâu rồi! Đi, kéo người ra đây cho trẫm!" Tề Quân Hành cũng thật vô lý, nào có ai vừa vào đến nơi liền bắt người ta chờ tận cửa, thái y trong thái y quán đều đang trên giường ngủ, thế này rõ ràng là ép buộc.
Thị vệ lập tức lĩnh mệnh, may là lão thái y khoác áo đi ra, thấy một đám người thì bị dọa đến nhảy dựng.
"Lão thần tham kiến hoàng thượng!" Lão thái y quỳ xuống thi lễ.
"Không cần, mau nhìn Thiên nhi một chút, hắn làm sao vậy?" Tề Quân Hành lập tức hất tay sai khiến.
"A, thái tử điện hạ?" Lão thái y lại bị dọa đến nhảy dựng, làm sao mà mọi sự cứ dồn dập nối tiếp nhau thế này.
"Lão thái y, thái tử điện hạ trong thiên lao ăn phải đồ không sạch sẽ, bụng đau đến ngất đi, xin ông xem bệnh cho hắn." Dạ Tích Tuyết ôm Mạc Nhiễm Thiên tiến lên trước, sau đó Mạc Nhiễm Thiên trong lòng hắn lén nháy mắt với lão thái y.
"Vậy, vậy mau vào đi!" Lão thái y khóe miệng giật giật, ông đã biết Mạc Nhiễm Thiên chỉ đang giả bộ, nhưng cũng là duyên phận, ông thích đứa bé này.
Tề Quân Hành vội vàng ngăn những người khác lại, tự mình theo vào.
Dạ Tích Tuyết đem Mạc Nhiễm Thiên đặt trên giường sau đó đi ra ngoài, bởi vì Tiểu Thiên dặn y đi thăm Thượng Quan Nghi.
Lão thái y cố làm ra vẻ đem Mạc Nhiễm Thiên kiểm tra một lần rồi nói: "Thái tử điện hạ hiện tại cảm thấy như thế nào?"
"Lão thái y, Thiên nhi đau bụng quá, nhưng so với mới vừa rồi trong lao tốt hơn rồi." Mạc Nhiễm Thiên ra vẻ nghẹn ngào, làm cho Tề Quân Hành nghe xong đau lòng không thôi.
"Lão thái y, thế nào, có thuốc nào giảm đau hay không, nếu không có, trẫm còn hai viên Thiên Lộ Hoàn." Tề Quân Hành rất lo lắng hỏi han.
Mạc Nhiễm Thiên nghe thấy, trong lòng đau xót đáp: "Không cần, dược của hoàng thượng trân quý, lão thái y tùy tiện bốc thuốc cho Thiên nhi ăn đi."
Lão thái y âm thầm thở dài, hoàng thượng rõ ràng là yêu thái tử điện hạ, bệnh nhẹ như vậy mà hắn muốn dùng hai viên Thiên Lộ Hoàn, Thượng Quan Nghi và Nhị vương gia đều bị thương nghiêm trọng, hắn còn tiếc không cho.
"Hoàng thượng không cần phải gấp, lão thần có dược có thể trị bệnh cho thái tử điện hạ, lão thần đi lấy." Lão thái y xoay người đi ra ngoài.
Tề Quân Hành vội vàng ngồi bên mép giường, một đôi long mục yêu thương nhìn Mạc Nhiễm Thiên: "Thiên nhi đừng lo, lập tức sẽ hết đau." Vừa nói vừa lo lắng cầm tay Mạc Nhiễm Thiên.
"Hoàng thượng, ngươi tha thứ cho Thiên nhi chứ?" Mạc Nhiễm Thiên bĩu môi hỏi.
Tề Quân Hành sửng sốt sau đó buồn bã nói: "Không tha thứ thì sao nào, người đau cuối cùng vẫn là trẫm."
"Hoàng thượng, kì thật Thiên nhi không cố tình lừa gạt hoàng thượng, Thiên nhi thích đùa nghịch mà thôi, hơn nữa Thiên nhi cũng không làm chuyện gì quá đáng." Mạc Nhiễm Thiên giải thích.
"Đừng nói nữa, chờ khỏi bệnh rồi trở về tẩm cung, thiên lao không phải nơi cho người ở, là trẫm quá tức giận thôi." Tề Quân Hành không muốn nhắc lại chuyện thương tâm, vừa nghĩ đến liền đau lòng.
"Cám ơn hoàng thượng, hoàng thượng, đại nhân thế nào rồi?" Mạc Nhiễm Thiên muốn dò xét thái độ của hắn với Thượng Quan Nghi.
Long nhan Tề Quân Hành lập tức biến sắc, lộ ra vẻ mặt phẫn nộ xanh hồng một trận. Thật lâu sau hắn mới nói: "Chờ hắn khỏi bệnh rồi trẫm sẽ xử lý."
"Hoàng thượng, kì thật Thiên nhi đã ở tướng quốc phủ thật lâu." Mạc Nhiễm Thiên rụt rè nói.
"Đừng nói nữa!" Tề Quân Hành lớn tiếng cắt đứt hắn, sau đó thanh âm lại chậm dần: "Thiên nhi, cầu ngươi đừng nói, trẫm không muốn bị đau lòng chết."
Mạc Nhiễm Thiên nghe lời này, trong lòng cũng đau theo, bàn tay nhỏ nắm lấy tay hắn: "Thiên nhi không nói, hoàng thượng đừng thương tâm." Mạc Nhiễm Thiên không biết vì sao, trước vẫn rất hận hắn, hiện tại nhìn hắn thống khổ, vậy mà không hận cho nổi.
Lão thái y kịp thời đi vào cho Mạc Nhiễm Thiên hai viên thuốc bổ, chớp mắt với hắn.
"Hoàng thượng, thái tử điện hạ uống thuốc này rồi nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, không cần lo lắng." Lão thái y nói với Tề Quân Hành.
"Ừ, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi." Tề Quân Hành cho ông lui.
"Hoàng thượng dùng bữa tối chưa?" Mạc Nhiễm Thiên bắt đầu động não.
Tề Quân Hành sửng sốt: "Thiên nhi bụng đói à? Trẫm sai Trần thống lĩnh mang đồ ăn tới rồi cơ mà?"
Mạc Nhiễm Thiên lườm hắn một cái: "Khi đó đã sớm đau chết đi, ăn sao được."
"Vậy trẫm bảo ngự thiện phòng nấu chút gì." Vừa nói vừa đứng lên ra ngoài cửa sai phái Lý công công.
"Ai nha, hoàng thượng, Thiên nhi bụng đau quá!" Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên gọi kẻ đã ra ngoài kia lại.
"A, sao có thể như vậy?" Tề Quân Hành lập tức quay lại, sắc mặt tái nhợt lo lắng đứng bên giường.
"Thiên nhi, phải, phải đi nhà xí!" Mạc Nhiễm Thiên ôm bụng nói.
"Ah, vậy, vậy nhanh đi!" Tề Quân Hành sửng sốt kéo hắn ra ngoài, nhà xí ngay ở hậu viện.
"A, hoàng thượng người đừng đi, Thiên nhi đi một mình, nơi đó rất xú uế." Mạc Nhiễm Thiên vội vàng nói.
"Chuyện này, được rồi, vậy trẫm đi dặn người chuẩn bị bữa tối, Thiên nhi có chuyện gì thì gọi lớn lên." Tề Quân Hành lúng túng dặn dò.
"Dạ dạ!" Mạc Nhiễm Thiên ôm bụng chạy ra sau hậu viện, đợi cho không nhìn thấy Tề Quân Hành nữa, lập tức xoay người chạy từ con đường nhỏ về tiền viện, chạy vào phòng Thượng Quan Nghi.
Bên trong phòng, Thượng Quan Nghi mặt không đổi sắc nghe Dạ Tích Tuyết khuyên bảo, cả người không chút tức giận. Y vốn đang rất lo lắng cho Tiểu Thiên, Dạ Tích Tuyết kể với y Tiểu Thiên đang giả bộ, lòng y mới chùng xuống được, chỉ là không biết phản ứng như thế nào, như thể thấy ai cũng đều xấu hổ.
"Đại nhân!" Mạc Nhiễm Thiên khẽ kêu một tiếng, lập tức chạy vào.
"Tiểu Thiên, đệ sao rồi? Hoàng thượng?" Dạ Tích Tuyết bị hắn bị dọa đến nhảy dựng, lập tức nhìn về phía ngoài cửa.
"Tiểu Thiên!" Thượng Quan Nghi kích động, nhìn hắn hô một tiếng, thanh âm có chút run run.
"Ta lừa gạt hoàng thượng thượng đi nhà xí, đại nhân, ngươi đừng nghĩ lung tung, không sao đâu." Mạc Nhiễm Thiên ngồi trên đầu giường, ôm cổ y, vỗ nhẹ lưng y nói tiếp: "Chuyện này chẳng có gì ghê gớm, Tiểu Thiên bị người cường bạo nhiều lần, chẳng phải vẫn sống tốt sao."
Thượng Quan Nghi cùng Dạ Tích Tuyết vừa nghe, đều giật giật khóe miệng.
"Tiểu Thiên, đại nhân ta không còn mặt mũi gặp người." Thượng Quan Nghi đem đầu tựa vào vai Mạc Nhiễm Thiên.
"Sao lại không còn mặt mũi, khuôn mặt này rất tuấn tú, Tiểu Thiên ta càng xem càng thích." Mạc Nhiễm Thiên buông y ra, nhìn khuôn mặt y mà trêu chọc.
"Tiểu Thiên! Có ai khuyên nhủ người khác như thế không?" Thượng Quan Nghi bất đắc dĩ nói.
"Có, là ta a, hì hì, không đau chứ, không có việc gì, loại đau nhức này Tiểu Thiên đã thử qua, quên đi là tốt rồi!" Mạc Nhiễm Thiên vẫn nói đùa.
"Tiểu Thiên, đại nhân ta muốn từ quan ở ẩn, hoàng thượng cũng không tha thứ cho ta, hơn nữa ta thật sự không có mặt mũi nào ở lại triều làm quan." Thượng Quan Nghi biết Mạc Nhiễm Thiên muốn làm cho y vui vẻ, nhưng y thật sự không vui lên được.
"Cái gì? Như vậy sao được, đại nhân đi thì Tiểu Thiên một mình ở lại trong cung không phải buồn bực chết ư, đừng nghĩ nhiều như vậy, chờ mọi chuyện dịu đi, hoàng thượng hết giận, đừng rời xa Tiểu Thiên được không?" Mạc Nhiễm Thiên kinh hãi, nếu y như con rùa đen rụt đầu mà trốn đi, mình không tìm được, vậy phải làm sao đây.
"Tiểu Thiên!" Thượng Quan Nghi lần nữa đem hắn ôm chặt.
"Tiểu Thiên, ngươi mau trở về, hoàng thượng sẽ phát hiện mất." Dạ Tích Tuyết lo lắng.
Thượng Quan Nghi cũng khẩn trương nói: "Mau trở về, đừng để bị hoàng thượng phát hiện."
"Vâng, vậy đại nhân phải đồng ý với Tiểu Thiên, không thể không nói cho Tiểu Thiên liền len lén chạy biết không? Nếu không Tiểu Thiên sẽ hận ngươi." Mạc Nhiễm Thiên có dự cảm không tốt.
"Được." Thượng Quan Nghi thâm tình nhìn Mạc Nhiễm Thiên rời đi, thấy hắn không có việc gì, tâm sự của mình mới giải quyết xong.
Mạc Nhiễm Thiên vội vã chạy về phòng mình, Tề Quân Hành đang ngồi ở bên trong ngẩn người.
"Hoàng thượng, Thiên nhi đã trở về." Mạc Nhiễm Thiên nhìn bóng lưng hắn có chút cô đơn, trong lòng có điểm chua xót.
"Thiên nhi, bụng không có việc gì chứ?" Tề Quân Hành phục hồi tinh thần lại, khóe miệng tươi cười với hắn, nhưng Mạc Nhiễm Thiên nhưng lại cảm giác được hắn cười cay đắng vô cùng, không khỏi thầm nghĩ: Mình chẳng lẽ thật sự quá đáng? "Dạ, đã không có việc gì, không đau nữa, chúng ta trở về đi thôi." Mạc Nhiễm Thiên chủ động nắm tay hắn.
"Được, nhưng Thiên nhi không muốn đi xem tướng quốc đại nhân sao?" Tề Quân Hành đột nhiên nói, kì thật vừa rồi hắn một mực nghĩ đến vấn đề này.
"A, không, không được." Mạc Nhiễm Thiên ỉu xìu.
"Thiên nhi ghét bỏ hắn? Hay là vì sợ trẫm tức giận?" Tề Quân Hành nhìn thẳng vào trong đôi mắt to của hắn.
"Không, không phải, aiz, đại nhân hắn nhất định không muốn gặp Thiên nhi, chúng ta vẫn nên đi thôi, chờ hắn khỏe lại rồi trở lại thăm hắn." Mạc Nhiễm Thiên chỉ có thể nói như vậy, nếu không có lẽ lại kích thích hắn.
"Thiên nhi, đừng rời xa trẫm được không?" Tề Quân Hành đột nhiên ôm chặt hắn vào lòng.
"Ơ, hoàng thượng sao thế, Thiên nhi là phi tử của ngươi, đương nhiên sẽ không rời đi." Lòng Mạc Nhiễm Thiên chua xót.
Tề Quân Hành không lên tiếng, chỉ gắt gao ôm lấy hắn không nhúc nhích.
Thật lâu, Mạc Nhiễm Thiên thật sự không nhịn nổi nữa, không thể làm gì khác ngoài mở miệng nói: "Hoàng thượng, Thiên nhi thật đói bụng a, những thứ ăn được lúc trước đều xả ra hết rồi."
Tề Quân Hành đầu đầy hắc tuyến, đẩy hắn ra mà nói: "Thiên nhi không thể nhã nhặn chút sao? Đi thôi." Lập tức dắt hắn ra khỏi thái y quán.
Đoàn người Mạc Nhiễm Thiên vừa rời đi, Thượng Quan Nghi cũng rời giường cáo biệt lão thái y. Lão thái y khuyên mãi chẳng được, cũng chỉ đành để y đi.
Bên trong tẩm cung Tề Quân Hành, Lý công công sớm đã căn dặn nô tài dọn dẹp xong. Mạc Nhiễm Thiên tâm tình tốt hơn rất nhiều, dưới ánh mắt phức tạp của Tề Quân Hành ăn đến vui sướng, sau đó nằm ườn trên long sàng.
"Thiên nhi, nếu như trẫm gặp ác mộng, có muốn gọi Dạ đại nhân tới nhìn không?" Tề Quân Hành vẫn hơi sợ, lại không nỡ bảo hắn trở về Phượng Lâm Các ngủ, đành phải hỏi.
"Không cần, Thiên nhi sẽ đem ngươi chữa khỏi. Được rồi mà hoàng thượng, ngươi có biết bệnh này của ngươi là "Thi độc" hay không? Cũng là do ngươi tiếp xúc quá nhiều với người chết. Hoàng thượng, bỏ hết tượng sáp dưới kia đi, Thiên nhi sợ lắm." Mạc Nhiễm Thiên vội vàng nói.
"Trẫm cũng mới biết cách đây không lâu, aiz, là trẫm hồ đồ, đây là ông trời trừng phạt trẫm, ngày mai trẫm sẽ sai người lo việc này, đem đám tượng sáp đó chôn toàn bộ." Từ lúc Dương quý phi cùng Tiểu Thiên ngã vào mật đạo, Tề Quân Hành đã có ý muốn xử lý chuyện này, nếu không sớm muộn gì cũng làm cho người ta phát hiện, đây cũng là một nhược điểm.
"Ừm, hoàng thượng tốt lắm, ha ha." Mạc Nhiễm Thiên rất vui vẻ vì hắn nhanh như vậy đã đồng ý.
Tề Quân Hành cởi long bào bò lên long sàng, đem hắn ôm vào lòng: "Chỉ cần Thiên nhi đừng rời bỏ trẫm, chuyện gì trẫm cũng đồng ý với ngươi." Thâm tình vạn phần.
Mạc Nhiễm Thiên có chút rung động, không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn đôi mắt tràn ngập nhu tình của hắn, sau đó đem môi mọng dâng tới.
Cảm giác tê dại lan truyền, hai người gắt gao ôm nhau, đầu lưỡi êm ái vô cùng, quấn quanh cùng một chỗ.
Đương lúc dục vọng không cách nào ức chế nữa, hai người đều cởi quần áo đối phương, hy vọng được càng nhiều.
Chân thành đối đãi, ẩn tình nhìn nhau, Mạc Nhiễm Thiên thoáng ý thức rằng mình có lẽ cũng đã yêu nam nhân cường thế này, không khỏi dừng động tác, ngây ngẩn cả người.
"Sao thế?" Tề Quân Hành khó hiểu hỏi, trong long mục nồng đậm tình dục.
"Không, không có gì." Mạc Nhiễm Thiên miễn cưỡng cười cười với hắn, trong lòng khó hiểu. Mình hận hắn như vậy, sao có thể yêu thương hắn, nhất định là mình lầm rồi, đây tuyệt đối là thông cảm.
"Thiên nhi đang nhớ hắn ta sao?" Tề Quân Hành dường như đột nhiên ý thức được cái gì, long nhan liền trở nên tái nhợt.
"A, ngươi nói bậy bạ gì đó, không có. Thiên nhi đang suy nghĩ chuyện ngày mai Thân quốc cùng Mạc quốc khai chiến." Mạc Nhiễm Thiên nói dối.
Tề Quân Hành không lên tiếng, chỉ là ngây ra nhìn hắn.
"Thật đấy, Thiên nhi không nhớ đến hắn, Thiên nhi cam đoan!" Mạc Nhiễm Thiên biết lấy cớ này rất khó tin, ai lại nghĩ đến việc đó vào lúc này.
"Aiz, trẫm còn có hai viên Thiên Lộ Hoàn, Thiên nhi cầm một viên cho hắn đi." Tề Quân Hành đột nhiên thở dài.
"Hoàng thượng, người, người tha thứ cho đại nhân?" Mạc Nhiễm Thiên thất kinh.
Tề Quân Hành lắc đầu, nhắm lại long mục buồn bã nói: "Trẫm mong rằng trong lòng ngươi chỉ có trẫm, nếu vết thương của hắn đã lành, ngươi sẽ không nhớ đến hắn nữa."
"Hoàng thượng, sao người lúc nào cũng không tin Thiên nhi chứ, Thiên nhi mới vừa rồi là đang nghĩ Thiên nhi có phải đã yêu hoàng thượng hay không, tại sao lại đau lòng, căn bản không nhớ đến đại nhân! Người hiểu lầm rồi." Mạc Nhiễm Thiên nghiêm túc giải thích.
Tề Quân Hành lập tức ngây ra như phỗng, không thể tin được hỏi: "Thiên nhi, ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi yêu trẫm?" Ngữ khí kích động càng không cần phải nói.
"A, Thiên nhi nói gì đó?" Mạc Nhiễm Thiên nhất thời vẻ mặt đỏ bừng.
"Thiên nhi nói thật sao? Thiên nhi, trẫm kích động quá, làm sao bây giờ đây?" Tề Quân Hành kích động đến mức hai tay run rẩy, căn bản không có cách nào dừng lại.
Mạc Nhiễm Thiên lập tức trừng mắt: "Chuyện này đáng kích động như vậy sao?"
"Hoàng thượng, người rốt cuộc có ngủ hay không, không ngủ Thiên nhi ngủ trước." Mạc Nhiễm Thiên quay người vào trong, mặc kệ hắn.
"Bảo bối, trẫm là quá kích động, xin lỗi." Tề Quân Hành ăn nói lộn xộn, căn bản không có chút bộ dáng đế vương.
"Được rồi mà, đừng kích động, Thiên nhi chỉ là cảm thấy, còn chưa khẳng định, ngươi biểu hiện tốt, ta mới cân nhắc có nên yêu ngươi hay không." Mạc Nhiễm Thiên được voi đòi tiên.
"A?" Tề Quân Hành co rúm khóe miệng, đem hắn lật lại, bất mãn nhìn hắn hỏi: "Ngươi còn muốn như thế nào nữa, lừa trẫm còn chưa đủ sao?"
"Hehe, Thiên nhi không muốn thế nào cả, chỉ là hoàng thượng có thể lập tức cho năm mươi vạn quân đội của ngươi đến Âm giang, cứu Bình Châu được không?" Mạc Nhiễm Thiên cười khổ.
"Được thì được, nhưng sáng mai hẳn là đã khai chiến, có lẽ là không kịp." Tề Quân Hành nhíu mày nói.
"A, hiện giờ lập tức dùng bồ câu đưa tin, buổi tối ngày mai có thể đến nơi, vậy cũng có thể sớm một ngày rồi. Ta sợ Bình Châu chịu không nổi hai ngày a." Mạc Nhiễm Thiên vội la lên.
Tề Quân Hành sửng sốt: "Dùng bồ câu đưa tin cũng không nhanh như vậy, hiện giờ đi ngay hẳn là có thể sớm hơn nửa ngày. Không biết có cứu được hay không."
"A, vậy cũng được, hoàng thượng, Thiên nhi cầu ngươi, hiện tại liền viết ngay được không?" Mạc Nhiễm Thiên nóng lòng nói.
"Có phải trẫm làm như vậy, Thiên nhi sẽ toàn tâm toàn ý yêu trẫm hay không?" Tề Quân Hành vẫn canh cánh trong lòng với tình yêu của hắn, hắn sợ giấc mơ của mình, nam nhân trong mộng cướp đi Thiên nhi đến cùng là ai? Hắn nhất định phải đề phòng trước khi xảy ra.
"A." Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng nhếch lên, buồn bực nhìn hắn.
"Làm không được sao? Ngươi, ngươi trong lòng còn có ai?" Tề Quân Hành trầm mặt xuống.
"Cái này không phải Thiên nhi có thể khống chế a, Thiên nhi từ nhỏ đến lớn bị người ta cường bạo vô số lần, chẳng lẽ là Thiên nhi nguyện ý sao? Huhu, Thiên nhi an tâm ở trong hoàng cung cùng hoàng thượng, chỉ là không biết sau này sẽ có chuyện gì phát sinh mà thôi." Mạc Nhiễm Thiên ủy khuất chu miệng.
"Cái gì? Súc sinh!" Tề Quân Hành vừa nghe, tức giận đến cả người phát run, hoàn toàn quên đi mình cũng từng cường bạo hắn.
Mạc Nhiễm Thiên trong lòng cười thầm, hắn ta đang mắng chính mình đó ư.
"Thiên nhi, đừng khóc, sau này trẫm sẽ bảo vệ ngươi, không cho ngươi bị người khác khi dễ." Tề Quân Hành mềm lòng.
"Vậy hoàng thượng viết đi, viết xong chúng ta đi ngủ." Mạc Nhiễm Thiên trợn to đôi mắt ngập nước, dường như khiêu khích mà nhìn Tề Quân Hành.
Tề Quân Hành sửng sốt, không nói hai lời, liền đứng lên mặc long bào, chạy về ngự thư phòng, trời ạ! Thiên nhi của hắn thật sự cam tâm tình nguyện gửi gắm cho hắn sao?
Danh sách chương