Hai ngày sau, Chu Mị đã mang đến tin tức.

"Dương Tố, năm nay 31 tuổi, là con trai độc nhất của Dương Thanh Phong, thư kí Tỉnh ủy Giang Nam, đã kết hôn và có một đứa con gái nhưng không chung tình với vợ, ở ngoài bao nuôi một nữ minh tinh và một nữ thư kí, tài sản cá nhân không rõ, số tiền hiện có khoảng một tỷ. Cuộc sống và công việc, y luôn khiêm nhường, tính cách trầm ổn, cụ thể đã kiểm soát được hơn năm công ty, nhưng đại diện pháp nhân của công ty đều không phải là hắn. Trên danh nghĩa, sân golf ở ngoại ô phía tây Ninh Hải do công ty Tinh Thần triển khai xây dựng nhưng thực tế là do năm vị cổ đông cùng bỏ vốn rồi giao cho Dương Tố ra mặt triển khai hoạt động, không nắm được tình hình phân chia cổ phần cụ thể, ngoài ra, bốn vị cổ đông là bốn vị chủ tịch của xí nghiệp phương Tây..." Chu Mị đem báo cáo điều tra dài dòng đọc nửa tiếng mới xong.

Chu Mị đưa báo cáo đến trước mặt Diệp Hoan, nhún vai nói: "Hiện giờ chỉ có thể tra được bấy nhiêu thôi, mấy thứ cụ thể như tài sản thật của hắn, phân chia cổ phần của sân golf sẽ được từ từ điều tra, nhưng mấy tin tức kia có ích với anh sao?"

Diệp Hoan nghiêm túc nhìn báo cáo, một lúc lâu vẫn không nói.

Một thời gian sau, hắn mới ngẩng đầu quét mắt nhìn Chu Mị.

"Chu Mị..."

"Vâng?"

"Tôi từng thấy một đôi tất màu đen thêu hoa ở trên mạng, cô đivào chắc chắn rất đẹp, hơn nữa giá cả hợp lý, một đôi chỉ cần mười lăm đồng..."

Chu Mị xoa trán thở dài: "Diệp đại thiếu gia, chúng ta nói việc chính được không? Anh muốn xem thì sao không bảo Kiều Mộc mặc cho anh xem? Tôi là ai chứ?"

Nói đến câu sau, giọng điệu của Chu Mị pha lẫn một chút vị chua mà ngay cả cô cũng không phát hiện.

Diệp Hoan cúi đầu, đau lòng nói: "Cô ấy không tốt với tôi, không chịu mặc cho tôi xem..."

Chu Mị liếc mắt xem thường.

“Thế thì đáng tiếc! Chuyện nhà của anh tôi không muốn xen vào. Chỗ Dương Tố anh còn muốn điều gia gì thêm không?”

"Không cần, người như thế sẽ ẩn mình rất sâu, tiếp tục điều tra cũng không hẳn sẽ bắt được điểm yếu gì của hắn..."

Chu Mị nghiêm túc nói: "Dương Tố này không phải người thường, anh đừng xem nhẹ hắn, rất ít khi hắn lấy uy danh của cha hắn dương oai ra ngoài. Hắn giải quyết công việc đều là dựa vào những giao tình của hắn với các cục trưởng trong tỉnh, và đám con cháu quan chức nhà nước. Mấy năm nay hắn đã âm thần bện ra một mạng lưới khổng lồ liên kết chặt chẽ với đám con ông cháu cha này, chỉ cần một người bị tổn hại đồng nghĩa với việc tất cả đều bị tổn hại. Anh đối đầu với Dương Tố tương đương với việc đối đầu cùng cả đám con cháu quan chức ở tỉnh Giang Nam... Anh hiểu chứ?"

Diệp Hoan cười nói: "Tôi chỉ muốn hơn mười mẫu đất mà thôi, có nghiêm trọng vậy sao?"

Chu Mị nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, hơn mười mẫu đất là việc nhỏ, nhưng thứ đám thiếu gia kia quan tâm ngoài tiền bạc còn có thể diện. Nếu mười mẫu đất kia nhường cho anh, sân golf của họ có thể không mở được, tổn thất nhiều không nhắc đến nhưng bọn họ sẽ cảm thấy anh đang cản trở con đường kiếm tiền của họ, xã hội bây giờ, chặn đường tiền tài cũng không khác gì giết người thân , thế nên cho dù sự việc không lớn cũng sẽ gây thù lớn với họ."

“Yên tâm, tôi sẽ không hành động lỗ mãng. Cô không biết từ sau khi được học binh pháp, tôi đã lột xác thành một nhà quân sự kiệt xuất sao? Kế thượng binh phạt mưu đó, tôi sẽ nghĩ cách âm thầm ép hắn không thể không ngoan ngãn dâng trả lại mảnh đất cho tôi, hơn nữa một cái rắm cũng không dám thả ra”

"Ừ, anh suy nghĩ kỹ rồi hãy làm."

Diệp Hoan sờ cằm, híp mắt cười: " ‘Hội con cháu quan chức Giang Nam’ à, thú vị đấy! ha ha”

...

Đám con ông cháu cha này vẫn luôn ngang nhiên tồn tại từ xưa đến nay

Trước kia Diệp Hoan rất khinh thường đám này, cho rằng bọn họ là một đám ký sinh trùng chuyên chấm mút quyền lực nhưng thật bi ai, bây giờ Diệp Hoan cũng đã thành một phần tử trong đó, hơn nữa còn là siêu cấp con ông cháu cha.

Đương nhiên, không phải tất cả bọn họ đều là ký sinh trùng, Diệp Hoan cảm thấy bản thân mình rất hiền lành, Lưu Tử Thành cũng không tệ.

Buổi tối, Diệp Hoan nhận được cuộc gọi của Lưu Tử Thành, muốn mời hắn ăn cơm.

Diệp Hoan vui vẻ nhận lời.

Nói thật, trong giới quan chức thượng lưu này, ấn tượng của Diệp Hoan với Lưu Tử Thành là tốt nhất, mối giao tình cùng nhau nhả đạn ngày nào hắn vẫn còn khắc cốt ghi tâm.

Phía bắc thành phố Ninh Hải có một nhà hàng tên là "Kim Ngọc Đường".

Nhà ăn rất sang trọng, đèn thủy tinh treo cao ở đỉnh phòng lớn, trong phòng có hơn trăm cái bàn lớn đặt ngay ngắn, bàn ghế theo phong cách cổ xưa, đều là bàn Bát Tiên truyền thống (bàn vuông to, kê tám chiếc ghế) hoa văn trên ghế được điêu khắc tinh tế rồi phủ lên một lớp sơn đỏ sậm bóng loáng

Trong rạp, một nữ phục vụ nhan sắc mặn mà đổ đầy hai chén rượu Ngũ Lương Dịch rồi cẩn thận múc hai chén súp ba ba đặc sánh.

Lưu Tử Thành ngửa đầu uống một chén súp, sau đó bưng rượu lên cười nói: "Lên nào! Diệp huynh đệ, hai chúng ta cạn một chén."

Diệp Hoan cười, cụng ly với hắn rồi uống một hơi cạn sạch.

Lưu Tử Thành cũng không khách khí, hô vang một tiếng rồi bắt đầu ăn uống thả cửa, thái độ ăn thùng uống vại như vậy làm Diệp Hoan hơi đờ người, mắt thấy chiếc đũa của Lưu Tử Thành trong mâm lên lên xuống xuống không ngừng nghỉ, Diệp Hoan cũng không cam chịu mà tham gia tranh đoạt.

Hai người ăn uống như hai con sói bị bỏ đói suốt nửa tháng, không biết qua bao lâu, hai người mới khó khăn ngừng miệng, tựa lưng vào ghế ngồi ợ một cái thỏa mãn.

Lại cụng ly lần nữa, Lưu Tử Thành híp mắt cười nói: "Không tồi, Diệp huynh đệ, trên bàn cơm có thể nhìn ra tính cách của một người, anh rất hợp khẩu vị của tôi."

Diệp Hoan vỗ bụng nói: "Còn biết làm sao, nếu tôi không mãnh liệt một chút, phỏng chừng đồ ăn trên bàn không kịp ăn được miếng nào... Nhưng tôi nói này, không phải anh mời khách sao? Trước kia chỉ những lúc tôi đi ăn ké ở tiệc cưới mới có dáng vẻ "bụng đói ăn quàng" thế này."

Lưu Tử Thành ha ha cười: "Đương nhiên là tôi mời, Kim Ngọc Đường này là do tôi mở. Anh cũng đừng chê cười, khi ăn cơm tôi chính là như vậy, thói quen này hình thành từ hồi ở trong quân ngũ, lúc đó chỉ cần chậm một chút thì sẽ không còn miếng nào."

"Kim Ngọc Đường, tên không tồi, chẳng qua nghe không giống nhà hàng mà lại giống tiệm châu báu."

"Không có cách nào khác, bây giờ người có tiền rất tục tĩu, anh muốn đặt một cái tên dễ nghe, phong nhã gì gì đó, người ta sẽ không thèm để ý, họ chỉ yêu thích Kim, Bạc, Ngọc, nghe tục tằn như khí thế."

Lưu Tử Thành vỗ vỗ bụng, bảo nữ phục vụ đem đồ ăn thừa trên bàn dọn đi rồi đem bảy, tám món khác lên.

"Diệp huynh đệ, bây giờ chúng ta ăn thêm lần nữa, vừa nãy chúng ta chỉ mới ăn điểm tâm thôi."

Diệp Hoan: "..."

Đối mặt Lưu Tử Thành ăn nhiều như thế, hắn cảm thấy áp lực rất lớn.

Hai người lại uống cạn thêm mấy chén rồi nhàn nhã gắp đồ ăn, Lưu Tử Thành từ tốn nói: "Nghe nói anh trở mặt với Dương Tố ở buổi tiệc từ thiện đêm đó?"

"Làm sao anh biết?"

"Ở trước mặt nhiều tân khách như vậy, câu lớn tiếng nói với Dương Tố "Mảnh đất kia Diệp Hoan tôi đã chọn rồi..." Bây giờ mấy bại gia tử đó đã truyền khắp tỉnh Giang Nam. Diệp huynh đệ, anh quyết tâm muốn đối đầu với Dương Tố rồi phải không?"

Diệp Hoan lấy ra bao Cát Trắng, ném cho Lưu Tử Thành một điếu, hai người châm lửa, rít thuốc nhả khói.

"Trở mặt hay không tôi không quan tâm, cho dù người khác nói thế nào, tôi chỉ muốn mảnh đất đó, nếu Dương Tố không chịu nhường, trở mặt thì trờ mặt, ai sợ ai?" Mắt Diệp ánh lên vẻ tàn bạo

Lưu Tử Thành giơ ngón cái lên: "Tốt, có khí phách! Nếu anh có thể xử lý được hắn, lão tử tặng luôn anh một ngôi biệt thự, xem như là cảm ơn anh vì dân trừ hại."

Diệp Hoan híp mắt nghiêng người nhìn hắn: "Để làm gì? Anh muốn lấy tôi làm bia đỡ đạn à? Anh với Dương Tố cũng không có giao tình, sao không tự dạy dỗ hắn?”

Lưu Tử Thành thở dài nói: "Nếu tôi có năng lực dạy dỗ hắn, đã sớm con mẹ nó động thủ, còn chờ anh trở mặt với hắn sao? Hắn ta làm việc kín kẽ cẩn thận, trước kia tôi dùng quan hệ ngầm điều tra hắn rất lâu nhưng cũng không tra được điều gì. Người giúp tôi điều tra hắn sau một tháng đã bất ngờ bị tai nạn xe cộ, tàn tật cả đời. Tên họ Dương đó xuống tay quá độc ác, bình thường luôn làm ra vẻ quân tử gặp ai cũng tươi cười hòa ái nhưng vừa ra tay liền hạ sát chiêu, sau đó xóa sạch dấu vết không thể nào tìm ra chứng cớ."

Diệp Hoan ngạc nhiên nói: "Có việc này tôi muốn hỏi, anh vì sao lại kết thù với Dương Tố? Xem dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của anh, chẳng lẽ hắn bắt cóc con anh sao?"

Lưu Tử Thành híp mắt, rít một hơi thuốc, vẻ mặt trở nên đau đớn.

Lưu Tử Thành yên lặng hồi lâu mới chậm rãi nói: "Bốn năm trước, cha tôi được đề bạt làm thị trường Giang Nam, khi đó cha của hắn - Dương Thanh Phong đã là bí thư Tỉnh ủy, quan hệ của hai người nước sông không phạm nước giếng, không có khúc mắc nào đáng kể. Nhưng tôi và Dương Tố từ lúc quen biết đã thấy không hợp nhau. Anh cũng biết tính cách của tôi ngay thẳng, yêu là yêu, hận là hận, tôi không quen nhìn cái kiểu dối trá của hắn, đám con cháu quan chức mỗi lần tụ tập, thái độ của tôi với hắn đều tôn trọng nhưng không gần gũi. Nhiều lần hắn lấy lợi ích dụ dỗ, tôi đều một mực tránh né. Anh biết đấy, trong cái hội này đều dựa vào chức quan của cha chú mà phân thứ bậc, bọn hắn đều ham hư vinh, thích sĩ diện nên không thể chịu được người khác không phục tùng mình. Cho nên vị đệ nhất công tử đó cứ như vậy mà hận tôi"

"Sau đó thì thế nào?"

"Sau đó ông già nhà tôi thấy tôi bị đám quý tử đó chèn ép, sợ tôi gặp chuyện không may nên ông tống tôi vào bộ đội, nói là muốn rèn luyện phẩm tính của tôi. Trước khi nhập ngũ tôi có một người bạn gái, gọi là tiểu Khiết, tiểu Khiết là một cô gái rất thuần khiết. Khi tôi mới vào bộ đội, cô ấy thường gọi điện, viết thư cho tôi, ai ngờ hai tháng sau đột nhiên không còn tin tức. Khi đó tôi là tân binh, không thể về nhà thăm người thân, đành phải liên tục gọi điện cho cô ấy. Sau này một người bạn nói cho tôi biết tiểu Khiết đã chết."

Thái độ đùa cợt của Diệp Hoan dần dần thay đổi: "Chết sao? Chết như thế nào?"

Hốc mắt Lưu Tử Thành đỏ lên, trầm giọng nói: "Người bạn đó nói với tôi rằng. sau khi tôi đi bộ đội, Dương Tố không biết vì muốn trả thù tôi hay coi trọng nhan sắc của tiểu Khiết mà tiếp cận cô ấy nhiều lần nhưng tiểu Khiết một mực không đáp ứng. Sau đó có một lần tên họ Dương ấy đến thẳng công ty tiểu Khiết làm để chờ cô ấy, Tiểu Khiết định từ chối nhưng lúc đó có nhiều người, không muốn làm hắn ta bẽ mặt nên cô ấy đành đi theo. Đêm đó…Dương Tố bỏ thuốc mê vào đồ uống của Tiểu Khiết, hắn mang cô ấy tới khách sạn rồi…cưỡng hiếp. Khi Tiểu Khiết tỉnh lại, Dương Tố yêu cầu cô ấy chia tay với tôi nhưng Tiểu Khiết nhất định không chịu. Thú tính của Dương Tố nổi lên, hắn lại đè cô ấy ra cưỡng hiếp, cuối cùng Tiểu Khiết không chịu nổi nhục nhã mà nhảy từ cửa sổ tầng 20 xuống”

"Dương Tố thấy người đã bỏ mạng như vậy cũng không dám ở lại. Hắn nhanh chóng chuồn khỏi khách sạn, sau đó không biết hắn dựa vào quan hệ gì mà chuyện này được che giấu. Cha mẹ Tiểu Khiết được bồi thường hơn mười vạn, chuyện này dừng lại tại đây như một làn gió lướt qua. Nhưng có một lần Dương Tố uống say, nhắc lại việc này với mấy kẻ thân cận hắn, rồi có vài người bên trong truyền ra nên tôi mới biết được những chi tiết này..."

Hốc mắt Lưu Tử Thành đỏ bừng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm

Diệp Hoan ảm đạm thở dài.

Thế gian có rất nhiều chuyện đáng ghê tởm, giờ lại thêm một chuyện, mặt trời chiếu khắp nơi nhưng những nơi tăm tối trên thế gian vẫn đếm hoài không hết.

Diệp Hoan nhìn Lưu Tử Thành, xem thường nói: "Anh là một người đàn ông trưởng thành, còn là con trai chủ tịch tỉnh, bạn gái mình bị người ta cưỡng hiếp đến chết, anh cũng không có cảm xúc nào sao?"

Lưu Tử Thành đột nhiên ngẩng đầu, kích động nói: "Ai nói tôi không có cảm xúc? Lúc tôi nghe nói đến việc này, tôi bất chấp bị mang danh ‘đào binh’ từ quân doanh chạy về định làm thịt tên họ Dương khốn kiếp kia. Kết quả tên họ Dương kia nghe được tin đã lập tức rời khỏi tỉnh thành tránh sóng gió. Khi tôi chạy đến nhà hắn ầm ĩ một phen, Dương Thanh Phong sống chết không tin con mình làm chuyện này, hắn nghĩ tôi cố ý vu oan hãm hại con hắn nên gọi điện cho Dương Tố tra hỏi, thằng chó kia tiêu hủy hết các bằng chứng trong khách sạn, còn mua chuộc nhân chứng, đêm đó ở căn cứ hiện trường không có chứng cứ xác minh, khiến tôi càng giống như đang vu oan hãm hại hắn. Cũng bởi vì chuyện này nên thời gian đó Dương Thanh Phong và ông già tôi rất căng thẳng. Sau đó ông già tôi thấy tôi mất lí trí nên sai cảnh vệ trói tôi lại, đưa trở lại quân doanh. Ông ấy nói với tôi muốn báo thù thì đầu tiên phải học được chữ Nhẫn, phải có đủ kiên nhẫn để chờ đợi thời cơ..."

Lưu Tử Thành ngẩng đầu nhìn Diệp Hoan, nước mắt hắn rơi như mưa: "Tôi nghe theo lời ông ấy... cho tới bây giờ, tôi đã nhịn suốt bốn năm, bởi vì đợi cơ hội có thể báo thù Dương Tố! Bốn năm qua, không một ngày nào tôi dám quên Tiểu Khiết đã chết oan ức thế nào, thù nàytôi nhất định phải trả!"

"Không đợi cơ hội nữa sao?" Khi Diệp Hoan hỏi ra những lời này, lại phát hiện miệng mình rất đáng ăn đòn.

Lưu Tử Thành nhìn chằm chằm Diệp Hoan, tơ máu đỏ bừng che kín mắt.

"Không! Tôi đợi được rồi, vào đêm tiệc khi tôi gặp anh, tôi đã cảm giác được cơ hội của tôi đã đến."

Trong lòng Diệp Hoan dần dần sinh ra một cỗ dự cảm kỳ lạ: "Anh. . . có ý gì?"

Trong mắt Lưu Tử Thành tràn đầy điên cuồng và chờ mong: "Diệp huynh đệ… Giết chết hắn! Anh chơi chết hắn đi!"

" ĐCM!! "

Diệp Hoan đứng phắt dậy đi ra ngoài, bây giờ hắn mới phát hiện mình đang uống rượu cùng một thằng điên, không ngờ còn uống đến say sưa như vậy. . .

Lưu Tử Thành tay lanh mắt lẹ giữ chặt hắn, buồn bã khẩn cầu: "Anh Diệp, đừng đi mà. . ."

"Lưu tiên sinh, chúng ta cũng không thân thiết, bữa cơm tối nay để tôi tự trả được không?" Diệp Hoan cũng buồn bã khẩn cầu.

"Anh Diệp, anh hãy nghe tôi nói hết, đừng đi. . ."

Diệp Hoan bỏ ngay cái ý nghĩ đó: "Mời tôi ăn một bữa cơm đã muốn sai tôi học Kinh Kha hành thích Tần vương à? Anh cho tôi là thằng đần sao? Thái tử Đan người ta lúc nhờ vả Kinh Kha ít ra cũng phái hai em út tới rót rượu, ca hát cho hắn nghe. Anh còn keo kiệt hơn cả thái tử Đan…”

"Vậy tôi tìm hai em út cho anh…"

"Cút!"

Lưu Tử Thành vừa không ngừng cầu xin vừa dùng sức lôi kéo Diệp Hoan ngồi xuống,

"Tôi không bảo anh trực tiếp giết hắn, việc phạm pháp đó tôi chắc chắn sẽ không làm."

Diệp Hoan dần hiểu ra: "Anh muốn giết hắn một cách hợp pháp? "

Lưu Tử Thành cười nói: "Anh Diệp, suy nghĩ của hai chúng ta có chút giống nhau đó, người ta nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, anh có đồng ý với tôi không? "

"Cái tình huống kia cần phải xem lại, bây giờ anh cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, có lẽ kẻ thù của kẻ thù của tôi còn ác hơn đối phương... "

"Nói thật anh đừng giận, từ buổi tiệc từ thiện hôm đó tôi đã cố ý hỏi thăm một chút về anh, anh vì việc của viện phúc lợi mà ở đây đúng không? Anh có tình cảm đặc biệt với viện phúc lợi đúng không? Cho nên anh mới có thể quăng một món tiền khổng lồ để cải tạo viện phúc lợi, mà đối với Dương Tố tôi càng hiểu rõ hơn, tên kia đầu tư vài tỷ đồng để xây dựng sân golf, anh muốn hơn mười mẫu đất kia trong khi hắn ta đã quy hoạch xong tất cả, đó là một dự án mang lại lợi nhuận rất lớn nên hắn chắc chắc sẽ không nhường mảnh đất đó cho anh. Anh với hắn đã tạo thành mâu thuẫn không cách nào hóa giải, bắt buộc phải đối đầu với nhau. Anh Diệp, tôi cảm thấy lúc này anh cần phải có đồng minh. "

"Tôi cảm thấy kết đồng minh không có tác dụng gì. Chúng ta chỉ mới biết nhau được hai ngày, gặp nhau không quá hai lần. Chẳng lẽ anh lại thực sự thẳng thắn nói rõ ngọn ngành với tôi giống như muốn truyền bá khắp thế giới, sợ người khác không biết anh muốn giết Dương Tố. Cứ cho là tôi muốn tìm đồng minh cũng không dám tìm anh, quá con mẹ nó không đáng tin cậy."

Lưu Tử Thành cười nhạt một tiếng: "Làm việc với nhau quan trọng là phải có lòng tin, phải thẳn thắng với nhau, đã là đồng minh mà còn che giấu bí mật như vậy chẳng phải sẽ lục đục nội bộ hay sao? Hơn nữa chuyện giữa tôi và Dương Tố đã sớm truyền đi khắp nơi, không có gì gọi là bí mật. "

Lưu Tử Thành rất thẳng thắn, giao tình hay không giao tình trước hết vứt qua một bên, hai bên đều cùng một kẻ địch, hai người hợp tác với nhau không ai chịu thiệt cả.

Cái gì gọi là tình hình? Cái này chính là tình hình.

Diệp Hoan nhìn chằm chằm vào mắt của Lưu Tử Thành, tỉ mỉ ngẫm nghĩ một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Anh cảm thấy chúng ta nên hợp tác như thế nào? "

Lưu Tử Thành hai mắt tỏa ra hào quang: "Anh chịu trách nhiệm đối phó với Dương Tố, tôi sẽ cố gắng thu thập một ít chứng cứ phạm tội lúc trước của hắn, sau đó tìm một cơ hội hủy hoại hắn khiến hắn trọn đời không sống dậy được, anh thấy như thế nào? "

Diệp Hoan xoa lấy cằm, không trả lời liền, một lúc sau dường như suy nghĩ được điều gì: "Có chút quen quen. . . Bây giờ chúng ta không phải giống như "Liên Ngô kháng Tào" trong Tam Quốc sao? "

Lưu Tử Thành vỗ mạnh đùi: "Đúng, chính là vậy. "

"Sao tôi lại cảm thấy lúc này anh như Tôn Quyền vậy, không đáng tin cậy chút nào?”

Lưu Tử Thành nói với vẻ cực kì chân thành: "Đợi sau này anh hiểu tôi rồi, nhất định anh sẽ nhận ra trên đời này không có người nào đáng tin cậy hơn tôi đâu."

"Tôi vẫn cảm thấy không mấy an toàn..."

"Vậy anh muốn thế nào?"

"Đặt 1000 vạn tiền thế chấp ở chỗ tôi, nếu ngày nào đó tôi phát hiện anh không đáng tin cậy, tiền thế chấp đó miễn hoàn trả."

...

Hai người thỏa thuận đến đêm khuya mới nói lời tạm biệt.

Trên đường về nhà, Diệp Hoan cảm thấy trong người bứt rứt không yên, tối nay dùng không ít súp ba ba, có lẽ ban đêm sẽ chịu tội rồi.

Diệp Hoan chép miệng tiếc nuối, Kiều Mộc cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi một thứ không tốt là quá bảo thủ. Lần nào cô ấy cũng không để cho tay hắn chạm đến khu vực dưới rốn, tuy bây giờ hai người ở chung một nhà, nhưng nhiều lắm cũng chỉ mới tiến đến giai đoạn hai, không có cách nào tiến thêm dù chỉ nửa bước, không giống Cao Thắng Nam mạnh mẽ phóng khoáng một chút nào...

Cao Thắng Nam...

Không hiểu sao trong đầu Diệp Hoan lại hiện lên tư thế oai hùng hiên ngang kia. Diệp Hoan lắc đầu thật mạnh, ném hình ảnh của Cao Thắng nam ra ngoài.

Một thời mộng xuân cũng đã trôi qua, phải một lòng yêu thương Kiều Mộc, cô ấy mới là cô gái đáng để hắn trân trọng nhất.

Thôi, về nhà thử lần nữa xem, xem thử đêm nay có vượt rào thành công không, chẳng lẽ không thể thành công?

Đưa cánh tay trái xoa xoa mớ tóc bù xù, thần sắc Diệp Hoan trở nên ảm đạm...

Dù sao Hầu Tử lưu rất nhiều ảnh trong máy tính của hắn, nếu không thành còn có cái dùng tạm…

Đặt chân vào nhà, Kiều Mộc còn chưa quay về, có lẽ còn đang kiểm tra sổ sách.

Hầu Tử mặt như đưa đám ngồi trước máy tính trong phòng của hắn, rơi nước mắt xoay tròn con chuột, vừa vọc máy tính, vừa lau nước mắt. Trước bàn máy tính là một đống khăn giấy đã dùng qua.

Diệp Hoan hiếu kỳ hỏi: "Mày khóc cái gì vậy? Lại xem phim Hàn à? Lần nào xem phim Hàn cũng tốn một đống giấy ăn của anh mày”

Hầu Tử thấy Diệp Hoan đang lại gần thì quay đầu nhìn hắn, miệng méo xệch, òa lên khóc thật to.

"Anh Hoan... Hôm nay em gây họa đến chết rồi!"

"Sao vậy?"

"Hôm nay em tháo ổ cứng ra mang đi quét bụi, kết quả, mẹ nó! Vừa mới sẩy tay một cái đã rơi xuống đất hư mất, chả xem được gì nữa..." Hầu Tử khóc, vô cùng đau khổ.

Đầu óc Diệp Hoan trở nên mờ mịt: "Nếu rơi xuống đất thì đi mua cái khác, mày bây giờ có thiếu tiền đâu”

Hầu Tử kích động nói: "Cái này không liên quan gì đến tiền! Trong ổ cứng đó chứa toàn bộ JAV em sưu tầm suốt hai năm qua, mẹ nó, tất cả mất hết rồi!"

Diệp Hoan lau mồ hôi: "Nếu như vậy thì rất đáng khóc..."

Hầu Tử khóc rống lên: "Cảm giác này giống như hai quả trứng của mình bị bể ra ấy..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện