Câu lạc bộ tư nhân không tính là mới mẻ, nếu nghiêm túc tìm hiểu về nguồn gốc của nó thì có lẽ nó đã tồn tại sau thời kì Xuân Thu Chiến Quốc rồi. Các nước chư hầu chỉ vì muốn mở rộng phạm vi lãnh thổ của mình mà không ngừng tạo ra ngọn lửa chiến tranh, đây là thời kỳ chiến tranh mở rộng nhất trong lịch sử. Bọn họ ra tay xa xỉ, vung tiền như rác để chiêu nạp nhân tài tứ phương thu về dưới trướng mình, lo ăn lo ở mà không cần họ phải làm việc. Đám người đó mỗi ngày ở trong nhà nghe hát, khiêu vũ, uống rượu đàng điếm, đám người này có bản lãnh hay không thì không rõ nhưng đạo đức tố chất đã là hư hỏng.
Khi chư hầu gặp phải những vấn đề khó khăn thì trông chờ vào những nhân tài này có thể xoay chuyển giúp bọn họ. Và đương nhiên, những nhân tài đó thường ngày cũng không có được một xưng hô dễ nghe, gọi là "Thực khách"
Làm người ta bó tay chính là những nhân tài thời Chiến Quốc đó đều xuất thân từ “thực khách” nào là thích khách nổi danh, nhà binh pháp nổi danh, mưu sĩ nổi danh.... Những tòa nhà mà đám thực khách tá túc chính là hình thức cổ xưa nhất của câu lạc bộ tư nhân.
Câu lạc bộ tư nhân bây giờ phạm vi bao dưỡng thực khách được mở rộng hơn, cũng cao cấp hơn trước. Người ta có thể nói nó là nơi để chuyện phiếm tán gẫu, cũng có thể nói nó là nơi cung cấp các loại hình giao dịch, chính xác hơn một chút thì nó là nơi phát triển các mối quan hệ dựa trên sự gắn bó ràng buộc về mặt lơi ích. Bất luận là chân tình hay giả dối, ở bên trong câu lạc bộ tư nhân này chỉ cần đưa ra yêu cầu thì luôn có người giải quyết yêu cầu đó một cách hợp lí.
Đây là định nghĩa về câu lạc bộ tư nhân của Diệp Hoan.
Diệp Hoan không đọc sách nhiều nhưng trong thời gian ngắn hắn có thể lý giải được cụm từ phức tạp như vậy thì nhất thời hắn rất lấy làm kiêu ngạo vì sự thông minh của mình.
"Không phải chỉ là mở một quán tán dóc thôi sao? Quá dễ dàng, chuyện này tôi đáp ứng!"Diệp Hoan rất dứt khoát nói.
"Quán tán dóc." Sắc mặt Lưu Tử Thành hơi khó coi, vốn định mở miệng sửa lại nhưng ngẫm kĩ lại vẫn nên im lặng thì hơn. Được rồi, kỳ thực nó đúng là một nơi để mọi người tán gẫu, không cần phải làm cho sự tình phức tạp lên, đơn giản một chút cũng rất tốt. Bất luận trong tương lai ông chủ sở hữu nó có định nghĩa ra sao cũng không quan trọng, chỉ cần làm cho nó thành công, thu hoạch được kết quả như mong muốn là được rồi.
Lưu Tử Thành cười nói: "Chuyện này hai anh em ta cùng hùn vốn đầu tư chứ?"
"Tất nhiên là vậy rồi." Diệp Hoan khoan thai nói, xem như chẳng có gì.
"Người anh em phải tính toán rõ ràng, cổ phần phân chia thế nào?"
"Hừm, chuyện này đúng là cần phải thảo luận. Hiện tại tôi có tiền nhưng cũng không thể coi tiền như rác, anh nói ra điều khoản để tôi suy nghĩ. "
Lưu Tử Thành suy nghĩ một chút, nói: "Tôi đã bán Kim Ngọc Đường đi, hơn nữa mấy năm qua cũng có dư một ít khoảng chừng ba mươi triệu, nếu muốn xây dựng chỗ này thành một nơi cao cấp thì ít nhất cũng phải cần hai trăm triệu..."
"Cái gì, mở cái quán tán dóc mà phải tốn đến hai trăm triệu?" Diệp Hoan sợ hết hồn, mặt mũi trắng bệch: "Đám phá gia chi tử các người là muốn lấy tiền ra đốt cho vui sao?"
Lưu Tử Thành buồn bực: "Chớ gộp tôi chung với bọn họ? Tôi phá của chỗ nào? Đám người kia cảnh đẹp gì mà chẳng từng xem qua, nếu cậu không chịu đập nhiều vốn xây cho hoành tráng thì chẳng ai muốn đến đâu? Đã thế thì chi bằng cậu tùy tiện tìm một cái quán nhỏ trong ngõ thuê lại đi, bày thêm vài cái đèn màu nho nhỏ, giá tiền chắc chắn sẽ rẻ hơn đấy. Cậu tự nghĩ xem, quán như thế thì có người muốn tới không? Bây giờ là thời đại kinh doanh buôn bán, không thả con săn sắt, sao bắt được cá rô, chúng ta không chịu bỏ tiền thì làm sao thu được kết quả. Hiện tại chuyện làm chơi ăn thật đã không còn thực tế nữa rồi, mọi người đều không phải trẻ ngốc, sẽ không dễ bị gạt như vậy."
Diệp Hoan sờ sờ mũi, ngẫm lại lời nói của Lưu Tử Thành quả thực là có đạo lí. Nhưng vấn đề là Diệp Hoan không có nhiều tiền đến thế.
Khi còn ở Ninh Hải, Chu Dung đã cho hắn vài tấm thẻ vàng, thẻ kim cương,còn có cả tấm thẻ tín dụng do ngân hàng Thụy Sĩ phát hành, hạn mức chi tiêu cao nhất là một trăm triệu, mấy tấm khác phần lớn là vài triệu, còn có một thẻ tiết kiệm hơn chục triệu. Kế hoạch xây dựng viện phúc lợi, Diệp Hoan không muốn Chu Dung bỏ tiền nên tự đi rút bốn mươi triệu từ mấy tài khoản của hắn nhập vào quỹ Hoan Nhạc. Hiện tại tổng cộng tất cả tiền của hắn, trừ đi những khoản đã chi tiêu thì chỉ có khoảng bảy mươi triệu.
Chu Dung chắc không nghĩ tới con trai mình vừa mới cởi bỏ cuộc sống nghèo khổ lại tiêu tiền lợi hại đến vậy, tuy rằng hầu hết số tiền Diệp Hoan tiêu đi đều không phải cho bản thân. Lúc trước lý tưởng vĩ đại nhất của Diệp Hoan là mua bánh quẩy ăn một cái ném một cái nên có lẽ Chu Dung nghĩ từng đó tiền là đã thừa đủ thỏa mãn Diệp Hoan. Vì thế sau đó bà không nghĩ tới việc cấp thêm tiền cho hắn nữa.
Nhưng tính tình Diệp Hoan vốn quật cường, dù có sống chết gì cũng nhất quyết không chịu há miệng xin tiền của mẹ. Tiền của mẹ cũng đâu phải gió tự thổi tới. Mấy cậu ấm cô chiêu khác dùng đủ thủ đoạn bòn rút tiền của cha mẹ mà không thấy xấu hổ, còn Diệp Hoan cảm thấy rất ngượng ngùng.
Chi phí xây dựng nhà hàng những hai trăm triệu, Lưu Tử Thành có ba mươi triệu, Diệp Hoan có bảy mươi triệu. Hai người còn có một lỗ hổng tài chính một trăm triệu.
"Anh Lưu, chuyện mở nhà hàng e rằng khó thực hiện được vì thiếu vốn." Sau khi rà soát lại vốn liếng của bản thân, Diệp Hoan khổ sở nói.
"Tại sao?"Lưu Tử Thành có chút thất vọng nói: "Cậu không phải là thiếu gia của tập đoàn Đằng Long ư? Thiếu tiền thì tìm cô Chu giúp là được... ."
"Anh Lưu nói chuyện thái quá rồi"
Lưu Tử Thành: "....”
"Anh Lưu, anh không phải phá gia chi tử thì tôi cũng không phải là hạng đó nhé."
Một câu buột miệng vừa khiến Diệp Hoan khó xử mà Lưu Tử Thành cũng không thể làm gì khác hơn là trầm mặc.
Ý tưởng về sự nghiệp chỉ vừa mới ra lò đã gặp phải nan đề khó giải quyết
Hai người im lặng một hồi, Diệp Hoan trầm giọng nói: "Còn thiếu một trăm triệu, để tôi suy nghĩ biện pháp xem sao."
Lưu Tử Thành hiển nhiên không tin tưởng năng lực Diệp Hoan cho lắm, liếc mắt nhìn hắn: "Cậu có thể có biện pháp gì?"
“Rất đơn giản, đi khắp nơi nghe ngóng xem có cậu ấm nào bị cha đuổi khỏi nhà hay không…”
Lưu Tử Thành: "... ..."
Mấy ngày tiếp theo Diệp Hoan cũng không trở về Thẩm gia, hắn qua đêm trong một khách sạn năm sao trong thành phố. Đối với Diệp Hoan mà nói thì khu nhà tổ Thẩm gia quá ngột ngạt. Trưởng bối không chào đón chỉ là chuyện nhỏ nhưng sống ở một nơi dường như đoạn tuyệt với nhân thế, nơi mọi hy vọng đều bị ngăn cách bên ngoài bờ tường. Bên trong đó tràn ngập vô số giáo điều và gia quy. Nếu cứ sống trong bầu không khí như vậy thì Diệp Hoan cảm thấy mình sẽ đoản mệnh mất.
Thế là hắn dứt khoát ngụ lại ở khách sạn, lựa chọn loại ‘phòng cho tổng thống’ ở tầng cao nhất. Diệp Hoan, Hầu Tử, Trương Tam, Nam Kiều Mộc cùng ở chung. Sáng sớm mỗi ngày, Chu Mị mặc thường phục, che mặt đến gõ cửa phòng, dẫn cả bọn đi tham quan khắp các thắng cảnh ở Bắc Kinh: cố cung, trường thành, Di Hòa Viên, Hương Sơn… Còn đi nếm thử nhiều đặc sản nổi tiếng như vịt quay Bắc Kinh, Lỗ Chử, lẩu dê, mì trộn nước tương ..vân vân.. Đám người Diệp Hoan ăn chơi thật sảng khoái
Có lẽ Thẩm Đốc Lễ cũng biết Diệp Hoan sống ở nhà tổ không mấy thoải mái nên ông cũng không hề yêu cầu Diệp Hoan trở về, mặc cho bọn họ du ngoạn khắp Bắc Kinh.
Tất cả dường như rất bình yên, một loại bình yên thật khác thường.
Thẩm lão thái gia dường như đã quên mất Diệp Hoan, ông ta không hề nhắc đến Diệp Hoan nữa. Mỗi ngày ông ta chuyên tâm trồng hoa nuôi cá, tự mình hưởng lạc, Diệp Hoan có trở về nhà hay không ông ta cũng không hỏi đến.
Lòng dạ Thẩm Đốc Lễ càng nôn nóng bất an, ông biết đây là dấu hiệu không tốt, nó mang ý nghĩa thân phận con cháu Thẩm gia của Diệp Hoan có thể không được thừa nhận.
Trên thực tế dấu hiệu này đã rất rõ ràng rồi, mấy anh em trong Thẩm gia cũng không nói đến vấn đề này nữa. Chú ba và chú tư của Diệp Hoan thấy thái độ cha mình hờ hững thì bọn họ cũng ăn ý phối hợp không để ý đến Diệp Hoan, không đề cập đến tên hắn, chính vì thế mà bọn họ cũng chẳng có ý định về lại Thẩm gia để nhìn mặt thằng cháu lớn bị lưu lạc bên ngoài này.
Sự tình cứ thế lâm vào giằng co.
Diệp Hoan thì vẫn vô lo vô nghĩ mà chơi đến khoái chí.
Hắn chẳng thèm để ý mấy người Thẩm gia kia có nhận hắn hay không. Một gia tộc mà nội bộ lục đục cắn xé lẫn nhau như vậy trong lòng hắn vô cùng bài xích. Thẩm gia không tiếp nhận hắn là tốt nhất, như thế hắn cũng sẽ không bị cuốn vào cuộc tranh đấu gia tộc mệt mỏi kia.
"Anh cũng không thể để sự tình giằng co mãi như vậy được..” Giữa hai hàng lông mày của Chu Mị ẩn giấu sự lo lắng.
Cô được Chu Dung nhận nuôi nhiều năm nên không thể tránh khỏi những mối liên hệ với Thẩm gia. Chu Mị biết cửa lớn nhà giàu sâu như biển, Thẩm gia có thể trở thành gia tộc giàu có bậc nhất tự nhiên có đạo lý của nó. Những người bên trong cánh cửa đó ai mà không nắm quyền cao chức trọng, ai mà không phải lão hồ ly giỏi bày mưu tính kế. Việc Thẩm Đốc Lễ đem Diệp Hoan về Thẩm gia đã phá vỡ sự cân bằng lợi ích đầy mẫn cảm này. Tự nhiên nhiều thêm một thằng cháu trai cũng chẳng phải điều gì to tát nhưng quan trọng ở chỗ nó lại là con trai của Thẩm Đốc Lễ. Ân oán năm đó, quyền lợi hiện tại và sự cân bằng trong tương lai, các nhân tố cứ chồng chất lên nhau, nhìn ở ngoài thì như mặt hồ tĩnh lặng nhưng bên trong chính là một cơn bão tố đáng sợ, mà Diệp Hoan chính là tâm cơn bão này.
Diệp Hoan đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, cười nhạt nói: "Tôi là một người đơn giản, người đơn giản thì không thích những chuyện phức tạp, vì thế làm sao mà gỡ bỏ cục diện bế tắc kia được, vấn đề phức tạp như vậy vẫn nên để cho những trưởng bối của Thẩm gia giải quyết thì hơn."
Chu Mị ngẩn người, từ mơ hồ đột nhiên sáng tỏ một chút, cô thử dò xét nói: "Anh cũng là... người Thẩm gia, cũng có thể ra tay làm rõ cục diện bế tắc này mà?”
Diệp Hoan cười nói: "Danh không chính tất ngôn bất thuận, đây là đạo lí từ xưa. Tôi đến Bắc Kinh cũng đã nhiều ngày rồi, dù thế nào cũng phải có một lời phán xét chứ? Cục diện giằng co chỉ là tạm thời thôi, các người nóng ruột, kỳ thực bọn họ còn nôn nóng gấp đôi. Những người không hoan nghênh tôi, giờ này không biết đã suy nghĩ bao nhiêu biện pháp để tống khứ tôi đi, còn người hoan nghênh tôi chắc chắn cũng đang vắt hết trí óc để tìm cách đưa tôi đường đường chính chính trở thành thái tử cao quý của Thẩm gia. Nhưng bọn họ không hề biết tôi cũng chẳng mong mỏi cái Thẩm gia này, cho nên tôi bình thản hơn bọn họ nhiều, vì lẽ đó việc phá vỡ cục diện bế tắc này tất nhiên là để cho bọn họ tự làm”
Chu Mị suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Diệp Hoan hừ hừ nói: "Còn nói mình là một người đơn giản, nội tâm cũng cáo già không thua kém những người trong Thẩm gia, nói một đằng làm một nẻo. Đây cũng là nguyên nhân mấy ngày hôm nay anh vô lo vô nghĩ, chỉ chăm chăm rong chơi tối ngày sao?”
"Đúng vậy, tôi đang chờ bọn họ ra chiêu mà. Khi tôi tiến vào Thẩm gia thì hiểu rõ được vài chuyện, thế hệ trước chia làm hai phe cánh, lão đại, cũng chính là cha tôi cùng phe với chú năm, chú ba và chú tư cùng một phe, ông già đã đặt một chân vào quan tài kia đóng vai trò trọng tài. Các cầu thủ chơi bẩn trong trận đấu, ông ta cũng không quan tâm. Trận đấu này giống như một trận bóng hỗn loạn. Sự việc nói trắng ra chính là như vậy”
Chu Mị cười khổ nói: "Anh kết luận rất đúng, nhưng trên thực tế ân oán của họ còn nghiêm trọng hơn anh nghĩ rất nhiều, việc này còn liên quan đến cả người chú hai đã mất của anh."
Diệp Hoan nháy mắt mấy cái, cười nói: "Chuyện trên đời tựa như mớ tóc rối vậy, bất kể là bù xù đến mức nào cũng chỉ cần cầm cây lược chải mấy cái là đâu lại vào đấy. Chuyện phức tạp là của thế hệ trước, chúng ta không cần quản. Chúng ta chỉ nhìn vào hiện tại, yêu chính là yêu, hận chính là hận, yêu thì lôi kéo còn hận thì tiêu diệt, sự tình vốn đơn giản như vậy thôi”
Chu Mị kinh ngạc quan sát hắn, một lát sau cô mới than thở: "Hiện tại em đã tin hoàn toàn vào cái gọi là gen di truyền rồi. Người nhà họ Thẩm quả nhiên là người nhà họ Thẩm, đợi một thời gian nữa Diệp Hoan anh cũng sẽ trở thành một con cáo tinh ranh cho xem."
Diệp Hoan thở dài, nói: "Tôi không quan tâm mình có thành cáo hay không, tôi chỉ muốn sống tiếp thật tốt, có một người vợ yêu tôi, sinh mấy đứa con không cần phải quá thông minh nhưng cũng đừng quá ngờ nghệch, cứ an an ổn ổn sống hết kiếp này, như vậy là đủ rồi."
Chu Mị nhìn khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh của Diệp Hoan, cô muốn mở miệng nói lại thôi.
"Diệp Hoan, anh đã bị quá nhiều người chú ý. Những mơ ước đơn giản này của anh có lẽ sẽ khó thực hiện. Với thân phận và địa vị bây giờ của anh thì khó mà lấy được Nam Kiều Mộc làm vợ”
Diệp Hoan sượng ngắt: "Lẽ nào lấy vợ mà tôi cũng không làm chủ được sao?"
Chu Mị cười khổ nói: "Gia tộc càng lớn càng phải mở rộng quan hệ, khi anh được Thẩm gia thừa nhận là con cháu rồi thì một cuộc hôn nhân chính trị là không thể thiếu."
Diệp Hoan mỉa mai cười nói: "Hôn nhân chính trị? Tôi muốn xem ai trong Thẩm gia dám quản chuyện hôn sự của tôi. Bọn họ muốn tìm cho tôi dạng vợ như thế nào?”
"Anh cảm thấy họ sẽ tìm cho anh một người vợ như thế nào?"Chu Mị nháy mắt hỏi.
"Về đến nhà vắng lặng, cơm nước thì nguội lạnh, chỉ có nửa thân dưới của vợ là nóng...Người vợ như thế này chăng?"
Mặt Chu Mị đỏ bừng, cô oán hận trừng mắt Diệp Hoan, tức giận gắt một cái.
Diệp Hoan nghiêm túc giải thích: "Cái đàn ông cần chính là hai nửa đều nóng... ."
... ... ... ... ... ...
Hai ngày ở Bắc Kinh chơi đến quên trời quên đất, cuối cùng Diệp Hoan nhận được điện thoại của Thẩm Đốc Lễ. Ông muốn Diệp Hoan về lại Thẩm gia. Sau khi được bảo vệ nghênh đón, một lần nữa Diệp Hoan lại trở về đây. Hắn bước xuống xe rồi tự mình đi đến khu nhà tổ.
Phong cảnh Thẩm gia Diệp Hoan đã nhìn đến phát chán, đối với người ngoài, Thầm gia là một gia tộc cao quý xa xa không với tới, còn ở trong mắt Diệp Hoan đều là giả tạo phô trương. Bên này là một toà giả sơn, bên kia một cái bể nước, toàn những đồ vật không dùng được vào việc gì, trông thật chướng mắt.
Diệp Hoan nghĩ nếu lấy tiêu chuẩn đánh giá của một người dân bình thường ra xem thì khu nhà cũ kĩ này phải cho ngay một đống thuốc nổ, nổ thành một bãi đất rồi sau đó xây lên căn nhà cấp bốn khang trang, khu vực phía sau cải tạo thành chuồng heo. Vậy là đủ sống.
Sương phòng phía đông nội đường là phòng của Thẩm Đốc Lễ. Diệp Hoan vừa mới tiến vàotrong sân nội đường liền nhìn thấy một bóng người thon gầy đưa lưng về phía hắn, đang đứng trước cửa sương phòng phía đông. Hắn thấy ông ta cứ nhìn bồn hoa Kiếm Lan đến xuất thần, trong tay còn cầm vật gì đó.
Diệp Hoan híp mắt lại, bóng lưng này...rất giống với chú ba hắn đã từng gặp. Ông ta đứng trước cửa phòng cha mình làm gì vậy? Lần đầu gặp gỡ giữa Diệp Hoan và chú ba không mấy vui vẻ, đương nhiên hai bên cũng không thể nào tồn tại cái gọi là hảo cảm.
Diệp Hoan thấy vậy liền nhanh tay nhanh chân phi lên, hắn thấy "chú ba" vẫn cứ đứng bất động bên bồn hoa, tựa như nhập định
Diệp Hoan không chút khách khí, duỗi thẳng chân đạp lên người ông ta một cái.
Kết quả là "chú ba" của Diệp Hoan liền duyên dáng cắm đầu vào bồn hoa. Lúc này Diệp Hoan cũng đã nhìn rõ thứ đồ ông ta cầm trong tay, thì ra là một bát canh ngân nhĩ.
"Này! Ông làm gì ở đây? Muốn nghe trộm phải không?"Diệp Hoan quát to một tiếng.
"Chú ba" lồm cồm bò dậy, rất nhanh xoay người lại nhìn Diệp Hoan, trong lòng Diệp Hoan giật thót. Đệt! Nhầm người rồi! Người này không phải chú ba.
"Cái này... thật không phải, tôi nhận lầm người, thật sự rất xin lỗi... ." Diệp Hoan đỏ mặt lúng túng nói xin lỗi.
Người đàn ông vừa ăn một cước oan uổng của Diệp Hoan ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu cầm cái bát đã đổ gần hết, nhặt đám ngân nhĩ rơi đầy đất vào bát.
Diệp Hoan càng lúng túng, xoa xoa tay nói: "Ông đừng thu dọn nữa, nó bẩn rồi, dù nhặt lên cũng không ăn được, hay là để tôi bảo người làm cho ông một bát khác nhé?"
Lần thứ hai người kia ngẩng đầu nhìn hắn, thế rồi ông ta đứng lên, không nói tiếng nào liền đem bát canh ngân nhĩ chấm đất úp sụp lên đỉnh đầu Diệp Hoan.
Diệp Hoan: "... ..." "
Thẩm Đốc Lễ nghe thấy tiếng động , đi ra khỏi thư phòng, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Một người trung niên mặc thường phục, trên mặt đầy bùn đất, trợn mắt nhìn Diệp Hoan chằm chằm, mà Diệp Hoan thì đang đội một cái bát sứ trên đầu, trên mặt nhễu nhện nước canh. Hai người đang nhìn nhau hằm hằm.
Thẩm Đốc Lễ day trán, thở dài một hơi, nói với người đàn ông trung niên: "Lão ngũ, hắn là cháu của chú đấy, Diệp Hoan."
"Diệp Hoan, người này chính là chú năm, là sĩ quan tư lệnh quân khu Bắc Kinh, Thẩm Đốc Trí."
Diệp Hoan ngẩn người, hắn lập tức xoa bớt nước canh trên mặt rồi vội vàng tiến lên nắm lấy tay ông ta một cách nhiệt tình, vẻ mặt tức giận thoắt biến thành vui vẻ nịnh hót "Thì ra là chú năm, thật sự là vinh hạnh cho cháu."
Thẩm Đốc Trí hừ hừ, quay đầu nói với Thẩm Đốc Lễ: "Đại ca, hai mươi năm trước anh đã sinh ra cái thứ gì vậy?
Khi chư hầu gặp phải những vấn đề khó khăn thì trông chờ vào những nhân tài này có thể xoay chuyển giúp bọn họ. Và đương nhiên, những nhân tài đó thường ngày cũng không có được một xưng hô dễ nghe, gọi là "Thực khách"
Làm người ta bó tay chính là những nhân tài thời Chiến Quốc đó đều xuất thân từ “thực khách” nào là thích khách nổi danh, nhà binh pháp nổi danh, mưu sĩ nổi danh.... Những tòa nhà mà đám thực khách tá túc chính là hình thức cổ xưa nhất của câu lạc bộ tư nhân.
Câu lạc bộ tư nhân bây giờ phạm vi bao dưỡng thực khách được mở rộng hơn, cũng cao cấp hơn trước. Người ta có thể nói nó là nơi để chuyện phiếm tán gẫu, cũng có thể nói nó là nơi cung cấp các loại hình giao dịch, chính xác hơn một chút thì nó là nơi phát triển các mối quan hệ dựa trên sự gắn bó ràng buộc về mặt lơi ích. Bất luận là chân tình hay giả dối, ở bên trong câu lạc bộ tư nhân này chỉ cần đưa ra yêu cầu thì luôn có người giải quyết yêu cầu đó một cách hợp lí.
Đây là định nghĩa về câu lạc bộ tư nhân của Diệp Hoan.
Diệp Hoan không đọc sách nhiều nhưng trong thời gian ngắn hắn có thể lý giải được cụm từ phức tạp như vậy thì nhất thời hắn rất lấy làm kiêu ngạo vì sự thông minh của mình.
"Không phải chỉ là mở một quán tán dóc thôi sao? Quá dễ dàng, chuyện này tôi đáp ứng!"Diệp Hoan rất dứt khoát nói.
"Quán tán dóc." Sắc mặt Lưu Tử Thành hơi khó coi, vốn định mở miệng sửa lại nhưng ngẫm kĩ lại vẫn nên im lặng thì hơn. Được rồi, kỳ thực nó đúng là một nơi để mọi người tán gẫu, không cần phải làm cho sự tình phức tạp lên, đơn giản một chút cũng rất tốt. Bất luận trong tương lai ông chủ sở hữu nó có định nghĩa ra sao cũng không quan trọng, chỉ cần làm cho nó thành công, thu hoạch được kết quả như mong muốn là được rồi.
Lưu Tử Thành cười nói: "Chuyện này hai anh em ta cùng hùn vốn đầu tư chứ?"
"Tất nhiên là vậy rồi." Diệp Hoan khoan thai nói, xem như chẳng có gì.
"Người anh em phải tính toán rõ ràng, cổ phần phân chia thế nào?"
"Hừm, chuyện này đúng là cần phải thảo luận. Hiện tại tôi có tiền nhưng cũng không thể coi tiền như rác, anh nói ra điều khoản để tôi suy nghĩ. "
Lưu Tử Thành suy nghĩ một chút, nói: "Tôi đã bán Kim Ngọc Đường đi, hơn nữa mấy năm qua cũng có dư một ít khoảng chừng ba mươi triệu, nếu muốn xây dựng chỗ này thành một nơi cao cấp thì ít nhất cũng phải cần hai trăm triệu..."
"Cái gì, mở cái quán tán dóc mà phải tốn đến hai trăm triệu?" Diệp Hoan sợ hết hồn, mặt mũi trắng bệch: "Đám phá gia chi tử các người là muốn lấy tiền ra đốt cho vui sao?"
Lưu Tử Thành buồn bực: "Chớ gộp tôi chung với bọn họ? Tôi phá của chỗ nào? Đám người kia cảnh đẹp gì mà chẳng từng xem qua, nếu cậu không chịu đập nhiều vốn xây cho hoành tráng thì chẳng ai muốn đến đâu? Đã thế thì chi bằng cậu tùy tiện tìm một cái quán nhỏ trong ngõ thuê lại đi, bày thêm vài cái đèn màu nho nhỏ, giá tiền chắc chắn sẽ rẻ hơn đấy. Cậu tự nghĩ xem, quán như thế thì có người muốn tới không? Bây giờ là thời đại kinh doanh buôn bán, không thả con săn sắt, sao bắt được cá rô, chúng ta không chịu bỏ tiền thì làm sao thu được kết quả. Hiện tại chuyện làm chơi ăn thật đã không còn thực tế nữa rồi, mọi người đều không phải trẻ ngốc, sẽ không dễ bị gạt như vậy."
Diệp Hoan sờ sờ mũi, ngẫm lại lời nói của Lưu Tử Thành quả thực là có đạo lí. Nhưng vấn đề là Diệp Hoan không có nhiều tiền đến thế.
Khi còn ở Ninh Hải, Chu Dung đã cho hắn vài tấm thẻ vàng, thẻ kim cương,còn có cả tấm thẻ tín dụng do ngân hàng Thụy Sĩ phát hành, hạn mức chi tiêu cao nhất là một trăm triệu, mấy tấm khác phần lớn là vài triệu, còn có một thẻ tiết kiệm hơn chục triệu. Kế hoạch xây dựng viện phúc lợi, Diệp Hoan không muốn Chu Dung bỏ tiền nên tự đi rút bốn mươi triệu từ mấy tài khoản của hắn nhập vào quỹ Hoan Nhạc. Hiện tại tổng cộng tất cả tiền của hắn, trừ đi những khoản đã chi tiêu thì chỉ có khoảng bảy mươi triệu.
Chu Dung chắc không nghĩ tới con trai mình vừa mới cởi bỏ cuộc sống nghèo khổ lại tiêu tiền lợi hại đến vậy, tuy rằng hầu hết số tiền Diệp Hoan tiêu đi đều không phải cho bản thân. Lúc trước lý tưởng vĩ đại nhất của Diệp Hoan là mua bánh quẩy ăn một cái ném một cái nên có lẽ Chu Dung nghĩ từng đó tiền là đã thừa đủ thỏa mãn Diệp Hoan. Vì thế sau đó bà không nghĩ tới việc cấp thêm tiền cho hắn nữa.
Nhưng tính tình Diệp Hoan vốn quật cường, dù có sống chết gì cũng nhất quyết không chịu há miệng xin tiền của mẹ. Tiền của mẹ cũng đâu phải gió tự thổi tới. Mấy cậu ấm cô chiêu khác dùng đủ thủ đoạn bòn rút tiền của cha mẹ mà không thấy xấu hổ, còn Diệp Hoan cảm thấy rất ngượng ngùng.
Chi phí xây dựng nhà hàng những hai trăm triệu, Lưu Tử Thành có ba mươi triệu, Diệp Hoan có bảy mươi triệu. Hai người còn có một lỗ hổng tài chính một trăm triệu.
"Anh Lưu, chuyện mở nhà hàng e rằng khó thực hiện được vì thiếu vốn." Sau khi rà soát lại vốn liếng của bản thân, Diệp Hoan khổ sở nói.
"Tại sao?"Lưu Tử Thành có chút thất vọng nói: "Cậu không phải là thiếu gia của tập đoàn Đằng Long ư? Thiếu tiền thì tìm cô Chu giúp là được... ."
"Anh Lưu nói chuyện thái quá rồi"
Lưu Tử Thành: "....”
"Anh Lưu, anh không phải phá gia chi tử thì tôi cũng không phải là hạng đó nhé."
Một câu buột miệng vừa khiến Diệp Hoan khó xử mà Lưu Tử Thành cũng không thể làm gì khác hơn là trầm mặc.
Ý tưởng về sự nghiệp chỉ vừa mới ra lò đã gặp phải nan đề khó giải quyết
Hai người im lặng một hồi, Diệp Hoan trầm giọng nói: "Còn thiếu một trăm triệu, để tôi suy nghĩ biện pháp xem sao."
Lưu Tử Thành hiển nhiên không tin tưởng năng lực Diệp Hoan cho lắm, liếc mắt nhìn hắn: "Cậu có thể có biện pháp gì?"
“Rất đơn giản, đi khắp nơi nghe ngóng xem có cậu ấm nào bị cha đuổi khỏi nhà hay không…”
Lưu Tử Thành: "... ..."
Mấy ngày tiếp theo Diệp Hoan cũng không trở về Thẩm gia, hắn qua đêm trong một khách sạn năm sao trong thành phố. Đối với Diệp Hoan mà nói thì khu nhà tổ Thẩm gia quá ngột ngạt. Trưởng bối không chào đón chỉ là chuyện nhỏ nhưng sống ở một nơi dường như đoạn tuyệt với nhân thế, nơi mọi hy vọng đều bị ngăn cách bên ngoài bờ tường. Bên trong đó tràn ngập vô số giáo điều và gia quy. Nếu cứ sống trong bầu không khí như vậy thì Diệp Hoan cảm thấy mình sẽ đoản mệnh mất.
Thế là hắn dứt khoát ngụ lại ở khách sạn, lựa chọn loại ‘phòng cho tổng thống’ ở tầng cao nhất. Diệp Hoan, Hầu Tử, Trương Tam, Nam Kiều Mộc cùng ở chung. Sáng sớm mỗi ngày, Chu Mị mặc thường phục, che mặt đến gõ cửa phòng, dẫn cả bọn đi tham quan khắp các thắng cảnh ở Bắc Kinh: cố cung, trường thành, Di Hòa Viên, Hương Sơn… Còn đi nếm thử nhiều đặc sản nổi tiếng như vịt quay Bắc Kinh, Lỗ Chử, lẩu dê, mì trộn nước tương ..vân vân.. Đám người Diệp Hoan ăn chơi thật sảng khoái
Có lẽ Thẩm Đốc Lễ cũng biết Diệp Hoan sống ở nhà tổ không mấy thoải mái nên ông cũng không hề yêu cầu Diệp Hoan trở về, mặc cho bọn họ du ngoạn khắp Bắc Kinh.
Tất cả dường như rất bình yên, một loại bình yên thật khác thường.
Thẩm lão thái gia dường như đã quên mất Diệp Hoan, ông ta không hề nhắc đến Diệp Hoan nữa. Mỗi ngày ông ta chuyên tâm trồng hoa nuôi cá, tự mình hưởng lạc, Diệp Hoan có trở về nhà hay không ông ta cũng không hỏi đến.
Lòng dạ Thẩm Đốc Lễ càng nôn nóng bất an, ông biết đây là dấu hiệu không tốt, nó mang ý nghĩa thân phận con cháu Thẩm gia của Diệp Hoan có thể không được thừa nhận.
Trên thực tế dấu hiệu này đã rất rõ ràng rồi, mấy anh em trong Thẩm gia cũng không nói đến vấn đề này nữa. Chú ba và chú tư của Diệp Hoan thấy thái độ cha mình hờ hững thì bọn họ cũng ăn ý phối hợp không để ý đến Diệp Hoan, không đề cập đến tên hắn, chính vì thế mà bọn họ cũng chẳng có ý định về lại Thẩm gia để nhìn mặt thằng cháu lớn bị lưu lạc bên ngoài này.
Sự tình cứ thế lâm vào giằng co.
Diệp Hoan thì vẫn vô lo vô nghĩ mà chơi đến khoái chí.
Hắn chẳng thèm để ý mấy người Thẩm gia kia có nhận hắn hay không. Một gia tộc mà nội bộ lục đục cắn xé lẫn nhau như vậy trong lòng hắn vô cùng bài xích. Thẩm gia không tiếp nhận hắn là tốt nhất, như thế hắn cũng sẽ không bị cuốn vào cuộc tranh đấu gia tộc mệt mỏi kia.
"Anh cũng không thể để sự tình giằng co mãi như vậy được..” Giữa hai hàng lông mày của Chu Mị ẩn giấu sự lo lắng.
Cô được Chu Dung nhận nuôi nhiều năm nên không thể tránh khỏi những mối liên hệ với Thẩm gia. Chu Mị biết cửa lớn nhà giàu sâu như biển, Thẩm gia có thể trở thành gia tộc giàu có bậc nhất tự nhiên có đạo lý của nó. Những người bên trong cánh cửa đó ai mà không nắm quyền cao chức trọng, ai mà không phải lão hồ ly giỏi bày mưu tính kế. Việc Thẩm Đốc Lễ đem Diệp Hoan về Thẩm gia đã phá vỡ sự cân bằng lợi ích đầy mẫn cảm này. Tự nhiên nhiều thêm một thằng cháu trai cũng chẳng phải điều gì to tát nhưng quan trọng ở chỗ nó lại là con trai của Thẩm Đốc Lễ. Ân oán năm đó, quyền lợi hiện tại và sự cân bằng trong tương lai, các nhân tố cứ chồng chất lên nhau, nhìn ở ngoài thì như mặt hồ tĩnh lặng nhưng bên trong chính là một cơn bão tố đáng sợ, mà Diệp Hoan chính là tâm cơn bão này.
Diệp Hoan đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, cười nhạt nói: "Tôi là một người đơn giản, người đơn giản thì không thích những chuyện phức tạp, vì thế làm sao mà gỡ bỏ cục diện bế tắc kia được, vấn đề phức tạp như vậy vẫn nên để cho những trưởng bối của Thẩm gia giải quyết thì hơn."
Chu Mị ngẩn người, từ mơ hồ đột nhiên sáng tỏ một chút, cô thử dò xét nói: "Anh cũng là... người Thẩm gia, cũng có thể ra tay làm rõ cục diện bế tắc này mà?”
Diệp Hoan cười nói: "Danh không chính tất ngôn bất thuận, đây là đạo lí từ xưa. Tôi đến Bắc Kinh cũng đã nhiều ngày rồi, dù thế nào cũng phải có một lời phán xét chứ? Cục diện giằng co chỉ là tạm thời thôi, các người nóng ruột, kỳ thực bọn họ còn nôn nóng gấp đôi. Những người không hoan nghênh tôi, giờ này không biết đã suy nghĩ bao nhiêu biện pháp để tống khứ tôi đi, còn người hoan nghênh tôi chắc chắn cũng đang vắt hết trí óc để tìm cách đưa tôi đường đường chính chính trở thành thái tử cao quý của Thẩm gia. Nhưng bọn họ không hề biết tôi cũng chẳng mong mỏi cái Thẩm gia này, cho nên tôi bình thản hơn bọn họ nhiều, vì lẽ đó việc phá vỡ cục diện bế tắc này tất nhiên là để cho bọn họ tự làm”
Chu Mị suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Diệp Hoan hừ hừ nói: "Còn nói mình là một người đơn giản, nội tâm cũng cáo già không thua kém những người trong Thẩm gia, nói một đằng làm một nẻo. Đây cũng là nguyên nhân mấy ngày hôm nay anh vô lo vô nghĩ, chỉ chăm chăm rong chơi tối ngày sao?”
"Đúng vậy, tôi đang chờ bọn họ ra chiêu mà. Khi tôi tiến vào Thẩm gia thì hiểu rõ được vài chuyện, thế hệ trước chia làm hai phe cánh, lão đại, cũng chính là cha tôi cùng phe với chú năm, chú ba và chú tư cùng một phe, ông già đã đặt một chân vào quan tài kia đóng vai trò trọng tài. Các cầu thủ chơi bẩn trong trận đấu, ông ta cũng không quan tâm. Trận đấu này giống như một trận bóng hỗn loạn. Sự việc nói trắng ra chính là như vậy”
Chu Mị cười khổ nói: "Anh kết luận rất đúng, nhưng trên thực tế ân oán của họ còn nghiêm trọng hơn anh nghĩ rất nhiều, việc này còn liên quan đến cả người chú hai đã mất của anh."
Diệp Hoan nháy mắt mấy cái, cười nói: "Chuyện trên đời tựa như mớ tóc rối vậy, bất kể là bù xù đến mức nào cũng chỉ cần cầm cây lược chải mấy cái là đâu lại vào đấy. Chuyện phức tạp là của thế hệ trước, chúng ta không cần quản. Chúng ta chỉ nhìn vào hiện tại, yêu chính là yêu, hận chính là hận, yêu thì lôi kéo còn hận thì tiêu diệt, sự tình vốn đơn giản như vậy thôi”
Chu Mị kinh ngạc quan sát hắn, một lát sau cô mới than thở: "Hiện tại em đã tin hoàn toàn vào cái gọi là gen di truyền rồi. Người nhà họ Thẩm quả nhiên là người nhà họ Thẩm, đợi một thời gian nữa Diệp Hoan anh cũng sẽ trở thành một con cáo tinh ranh cho xem."
Diệp Hoan thở dài, nói: "Tôi không quan tâm mình có thành cáo hay không, tôi chỉ muốn sống tiếp thật tốt, có một người vợ yêu tôi, sinh mấy đứa con không cần phải quá thông minh nhưng cũng đừng quá ngờ nghệch, cứ an an ổn ổn sống hết kiếp này, như vậy là đủ rồi."
Chu Mị nhìn khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh của Diệp Hoan, cô muốn mở miệng nói lại thôi.
"Diệp Hoan, anh đã bị quá nhiều người chú ý. Những mơ ước đơn giản này của anh có lẽ sẽ khó thực hiện. Với thân phận và địa vị bây giờ của anh thì khó mà lấy được Nam Kiều Mộc làm vợ”
Diệp Hoan sượng ngắt: "Lẽ nào lấy vợ mà tôi cũng không làm chủ được sao?"
Chu Mị cười khổ nói: "Gia tộc càng lớn càng phải mở rộng quan hệ, khi anh được Thẩm gia thừa nhận là con cháu rồi thì một cuộc hôn nhân chính trị là không thể thiếu."
Diệp Hoan mỉa mai cười nói: "Hôn nhân chính trị? Tôi muốn xem ai trong Thẩm gia dám quản chuyện hôn sự của tôi. Bọn họ muốn tìm cho tôi dạng vợ như thế nào?”
"Anh cảm thấy họ sẽ tìm cho anh một người vợ như thế nào?"Chu Mị nháy mắt hỏi.
"Về đến nhà vắng lặng, cơm nước thì nguội lạnh, chỉ có nửa thân dưới của vợ là nóng...Người vợ như thế này chăng?"
Mặt Chu Mị đỏ bừng, cô oán hận trừng mắt Diệp Hoan, tức giận gắt một cái.
Diệp Hoan nghiêm túc giải thích: "Cái đàn ông cần chính là hai nửa đều nóng... ."
... ... ... ... ... ...
Hai ngày ở Bắc Kinh chơi đến quên trời quên đất, cuối cùng Diệp Hoan nhận được điện thoại của Thẩm Đốc Lễ. Ông muốn Diệp Hoan về lại Thẩm gia. Sau khi được bảo vệ nghênh đón, một lần nữa Diệp Hoan lại trở về đây. Hắn bước xuống xe rồi tự mình đi đến khu nhà tổ.
Phong cảnh Thẩm gia Diệp Hoan đã nhìn đến phát chán, đối với người ngoài, Thầm gia là một gia tộc cao quý xa xa không với tới, còn ở trong mắt Diệp Hoan đều là giả tạo phô trương. Bên này là một toà giả sơn, bên kia một cái bể nước, toàn những đồ vật không dùng được vào việc gì, trông thật chướng mắt.
Diệp Hoan nghĩ nếu lấy tiêu chuẩn đánh giá của một người dân bình thường ra xem thì khu nhà cũ kĩ này phải cho ngay một đống thuốc nổ, nổ thành một bãi đất rồi sau đó xây lên căn nhà cấp bốn khang trang, khu vực phía sau cải tạo thành chuồng heo. Vậy là đủ sống.
Sương phòng phía đông nội đường là phòng của Thẩm Đốc Lễ. Diệp Hoan vừa mới tiến vàotrong sân nội đường liền nhìn thấy một bóng người thon gầy đưa lưng về phía hắn, đang đứng trước cửa sương phòng phía đông. Hắn thấy ông ta cứ nhìn bồn hoa Kiếm Lan đến xuất thần, trong tay còn cầm vật gì đó.
Diệp Hoan híp mắt lại, bóng lưng này...rất giống với chú ba hắn đã từng gặp. Ông ta đứng trước cửa phòng cha mình làm gì vậy? Lần đầu gặp gỡ giữa Diệp Hoan và chú ba không mấy vui vẻ, đương nhiên hai bên cũng không thể nào tồn tại cái gọi là hảo cảm.
Diệp Hoan thấy vậy liền nhanh tay nhanh chân phi lên, hắn thấy "chú ba" vẫn cứ đứng bất động bên bồn hoa, tựa như nhập định
Diệp Hoan không chút khách khí, duỗi thẳng chân đạp lên người ông ta một cái.
Kết quả là "chú ba" của Diệp Hoan liền duyên dáng cắm đầu vào bồn hoa. Lúc này Diệp Hoan cũng đã nhìn rõ thứ đồ ông ta cầm trong tay, thì ra là một bát canh ngân nhĩ.
"Này! Ông làm gì ở đây? Muốn nghe trộm phải không?"Diệp Hoan quát to một tiếng.
"Chú ba" lồm cồm bò dậy, rất nhanh xoay người lại nhìn Diệp Hoan, trong lòng Diệp Hoan giật thót. Đệt! Nhầm người rồi! Người này không phải chú ba.
"Cái này... thật không phải, tôi nhận lầm người, thật sự rất xin lỗi... ." Diệp Hoan đỏ mặt lúng túng nói xin lỗi.
Người đàn ông vừa ăn một cước oan uổng của Diệp Hoan ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu cầm cái bát đã đổ gần hết, nhặt đám ngân nhĩ rơi đầy đất vào bát.
Diệp Hoan càng lúng túng, xoa xoa tay nói: "Ông đừng thu dọn nữa, nó bẩn rồi, dù nhặt lên cũng không ăn được, hay là để tôi bảo người làm cho ông một bát khác nhé?"
Lần thứ hai người kia ngẩng đầu nhìn hắn, thế rồi ông ta đứng lên, không nói tiếng nào liền đem bát canh ngân nhĩ chấm đất úp sụp lên đỉnh đầu Diệp Hoan.
Diệp Hoan: "... ..." "
Thẩm Đốc Lễ nghe thấy tiếng động , đi ra khỏi thư phòng, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Một người trung niên mặc thường phục, trên mặt đầy bùn đất, trợn mắt nhìn Diệp Hoan chằm chằm, mà Diệp Hoan thì đang đội một cái bát sứ trên đầu, trên mặt nhễu nhện nước canh. Hai người đang nhìn nhau hằm hằm.
Thẩm Đốc Lễ day trán, thở dài một hơi, nói với người đàn ông trung niên: "Lão ngũ, hắn là cháu của chú đấy, Diệp Hoan."
"Diệp Hoan, người này chính là chú năm, là sĩ quan tư lệnh quân khu Bắc Kinh, Thẩm Đốc Trí."
Diệp Hoan ngẩn người, hắn lập tức xoa bớt nước canh trên mặt rồi vội vàng tiến lên nắm lấy tay ông ta một cách nhiệt tình, vẻ mặt tức giận thoắt biến thành vui vẻ nịnh hót "Thì ra là chú năm, thật sự là vinh hạnh cho cháu."
Thẩm Đốc Trí hừ hừ, quay đầu nói với Thẩm Đốc Lễ: "Đại ca, hai mươi năm trước anh đã sinh ra cái thứ gì vậy?
Danh sách chương