Dịch giả: Liêu Doanh

Một cái tát này của Diệp Hoan vang dội căn phòng. Tất cả hội viên đều nhao nhao đứng dậy hóng hớt chuyện thiên hạ. Mọi người nhìn thấy gã đàn ông đeo kính râm ngã dúi dụi xuống sàn, thân thể mềm oặt.

Các hội viên không thể tin được ở nơi cao nhã như thế này lại có người dám hành hung kẻ khác, thật không ra làm sao! Quy chuẩn hội viên nơi này khắt khe, sao có thể để cho loại người thô lỗ này gia nhập chứ? Khách khứa xì xào phẫn nộ, có người ngoắc tay bảo người dưới báo cho bảo vệ.

Một lát sau, vài tên bảo vệ đi đến, xác định Diệp Hoan là người gây chuyện liền lập tức vây quanh hắn.

Tống Chương thấy Diệp Hoan hằm hằm đi bắt gian phu dâm phụ, đang đến đoạn gay cấn, đương nhiên không muốn người khác quấy rầy, Tống Chương bước lên vài bước, lạnh lùng nhìn đám bảo vệ "Các người định làm gì vậy?"

Viên quản lý đang đứng sau lưng đám bảo vệ, nhìn thấy Tống Chương ra mặt thì ngẩn ra rồi vội vàng nói: "Tống thiếu gia, hắn...à, vị này là....?"

"Việc nhà, các người không cần quản!" Tống Chương chặn lời, nói ngắn gọn.

Khóe mắt viên quản lý giật giật: "À....việc nhà?"

Đám công tử bột này có biết phải trái không vậy? Việc nhà thì các người về nhà mà giải quyết chứ, chỗ của tôi không phải nhà các người, càng không phải tòa án, các người sao lại đến chỗ này xử lý việc nhà?

Không có chỉ thị của quản lý, đám bảo vệ cũng không dám ra tay. Viên quản lý quan sát gương mặt lạnh lùng của Tống Chương, thận trọng nói: "Tống thiếu gia, có thể nể mặt chúng tôi một chút không. Các vị có chuyện gì thì có thể đi ra bên ngoài giải quyết, nơi này dù sao cũng là chốn thanh nhã, ngài xử lý việc nhà ở chỗ này hình như không thích hợp lắm, ngài xem...."

Đầu Tống Chương ngẩng cao, ánh mắt kiêu ngạo, bày ra dáng vẻ điển hình của mấy cậu ấm coi trời bằng vung. Hắn lia mắt khắp bốn phía, thản nhiên nói: "Nơi này phong thủy rất tốt, tôi thấy rất thích hợp để xử lý việc nhà. Sao? Có người phản đối à? Nếu phản đối thì các người có thể đi báo án, bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng pháp luật. Chúng tôi đợi ở chỗ này đấy."

Viên quản lý cười khổ không thôi, pháp luật? Tống gia của ngài một tay che nửa bầu trời, luật pháp ở trước mặt ngài còn không bằng cái rắm.

.....

Diệp Hoan hoàn toàn không để ý chuyện bên ngoài, ánh mắt của hắn chỉ nhìn chằm chằm Liễu Phỉ.

Liễu Phỉ cúi đầu thật thấp, không dám nhìn Diệp Hoan. Cô ta vẫn nhớ rõ vừa rồi cô ta và người đàn ông đeo kính râm thân mật quấn quýt thế nào, cũng biết Diệp Hoan đã trông thấy toàn bộ, bất kỳ lời giải thích nào đều là vô dụng.

Thật lâu sau, Diệp Hoan thở dài: "Nói thật, tôi không muốn tới đây, một người khó có thể hồ đồ cả đời. Có đôi khi giả câm giả điếc để mọi chuyện trôi qua cũng là việc tốt, thế nhưng dù tôi vẫn thường hay giả bộ hồ đồ nhưng tôi không cho phép anh em của tôi thật sự hồ đồ. Liễu Phỉ, đôi mắt và lỗ tai có đôi khi sẽ lừa gạt mình, những điều mắt thấy cũng chưa chắc đều là thật. Bây giờ tôi cho cô một cơ hội giải thích, giải thích tất cả những gì tôi vừa nhìn thấy"

Liễu Phỉ vẫn cúi đầu, run rẩy nói: "Diệp thiếu gia, tôi....thực xin lỗi"

"Người cô phải xin lỗi không phải là tôi, là Hầu Tử, là người anh em của tôi!" Diệp Hoan đè nén nộ khí, gằn giọng nói

"Diệp thiếu gia, tôi cũng là thân bất do kỷ (sống trên đời không phải thứ gì cũng theo ý mình) Nếu muốn tồn tại trong giới này, có rất nhiều, rất nhiều người tôi không thể đắc tội nổi...."

"Cô đắc tội không nổi thì có thể nói với tôi, tôi đi đắc tội. Tôi cho phép cô gọi một tiếng 'anh Hoan' không phải để gọi chơi đâu. Điều tôi mong muốn chỉ là cô đối xử với Hầu Tử tốt một chút, thành thực một chút, không nên thương tổn tình cảm của hắn, không nên coi hắn là đối tượng gặp dịp thì chơi. Liễu Phỉ, cô khiến tôi quá thất vọng rồi, càng làm cho Hầu Tử thất vọng hơn"

Liễu Phỉ run rẩy, nước mắt lặng lẽ rơi xuống ướt cả vạt áo.

"Diệp thiếu gia....thật xin lỗi, thật sự xin lỗi!"

"Liễu Phỉ, còn nhớ rõ lời tôi nói với cô không? Chỉ cần cô nguyện ý tìm hiểu Hầu Tử, cô sẽ phát hiện ra cô đã nhận được một viên bảo thạch quý giá và tinh khiết cỡ nào. Tôi đã xin cô nhất định phải quý trọng nó, nếu như cô thật sự không cách nào miễn cưỡng bản thân tiếp nhận viên bảo thạch này thì cũng mong cô bưng hai tay cẩn thận trả lại cho chúng tôi"

Liễu Phỉ gật đầu, khóc nghẹn ngào:"Tôi nhớ rõ, vẫn nhớ rõ. Diệp thiếu gia....tôi sai rồi. Về sau cũng không dám nữa, tôi sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với Hầu Tử. Sau này cũng tuyệt sẽ không gần gũi với bất kỳ người đàn ông nào khác...."

Diệp Hoan lạnh lùng nhìn cô ta. Dáng vẻ Liễu Phỉ mong manh yếu đuối, đau khổ cầu xin, lệ rơi đầy mặt. Thế nhưng không thể nào gợi nổi một chút lòng trắc ẩn trong hắn.

Đối với loại phụ nữ này, trung thành hay phản bội chỉ phụ thuộc vào đặt cược nhiều hay ít mà thôi.

Thế nhưng có thể đặt cược tình cảm hay sao? Nếu như Liễu Phỉ đối tốt với Hầu Tử là vì mình dùng quyền thế áp bức, vậy thì phần tình cảm này có giá trị gì? Sống cả đời với một người phụ nữ như vậy, Hầu Tử sẽ hạnh phúc sao?

Nhưng mà người ta hạnh phúc hay không, không phải chuyện người ngoài có thể phán định.

Diệp Hoan bực bội gãi đầu, hắn cảm thấy mình mâu thuẫn vô cùng

Nên xử lý Liễu Phỉ thế nào? Ép cô ta rời bỏ Hầu Tử sao? Vậy Hầu Tử có thể hận hắn không?

Diệp Hoan chăm chú nhìn Liễu Phỉ, nghiêm giọng nói: "Liễu Phỉ, giờ tôi hỏi cô một câu, tôi muốn cô trả lời thật lòng"

Liễu Phỉ nghẹn ngào gật đầu

"Từ khi quen biết Hầu Tử đến giờ, cô có từng dành chút tình cảm nào cho nó không? Có từng nghiêm túc yêu nó không?"

Khuôn mặt diễm lệ của Liễu Phỉ thoáng qua vẻ chần chờ

Diệp Hoan mẫn cảm bắt được khoảnh khắc chần chờ này, tim hắn nguội lạnh

"Có yêu, tôi vẫn luôn yêu anh ấy. Diệp thiếu gia, ngài hãy tin tưởng tôi...." Liễu Phỉ lau nước mắt, vội vàng khẳng định.

Diệp Hoan thở dài, cảm thấy bi thương cho Hầu Tử

Trầm ngâm nửa ngày, Diệp Hoan chậm rãi nói: "Liễu Phỉ, từ hôm nay trở đi, cô...rút khỏi giới giải trí, về sau sống chung với Hầu Tử cho tốt"

Hai mắt Liễu Phỉ mở to, khiếp sợ nhìn Diệp Hoan, đầu cô ta ông ông như vừa bị chuông đồng đụng trúng.

Cô ta biết rõ Diệp Hoan không đùa, hắn rất nghiêm túc. Cô ta càng hiểu Diệp Hoan là người nói được làm được, rời hay không rời khỏi làng giải trí, không phải Liễu Phỉ có thể tự quyết định được. Một câu nói của Diệp Hoan có thể hoàn toàn vùi dập Liễu Phỉ, không một công ty đĩa nhạc nào dám ra album cho cô, không một kênh truyền hình nào dám cho cô lên sân khấu.

Một đại minh tinh nếu như không có đĩa nhạc, không có truyền thông ca tụng, không có bộ phim truyền hình hay điện ảnh nào thì còn có giá trị gì nữa?

Tai họa ngập đầu rồi!

Với thân phận hiển hách của người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trước mặt này thì một câu nói là đủ để gạt bỏ cô ta.

Diệp Hoan nhìn xoáy vào Liễu Phỉ rồi lại xoay đầu sang hướng khác

Có lẽ chỉ có như vậy....Hầu Tử mới có được một cuộc sống tương đối hạnh phúc.

"Diệp thiếu gia!! Ngài tha cho tôi đi! Về sau tôi không dám nữa! Xin ngài, xin ngài đừng hủy hoại giấc mộng của tôi! Diệp thiếu gia, tôi không thể rời khỏi làng giải trí được, không thể....."Liễu Phỉ giờ phút này không thèm để ý đến hình tượng đại minh tinh nữa, cô ta cuống quýt níu kéo tay Diệp Hoan, khóc lóc thảm thiết

"Diệp thiếu gia, ngài không biết được đâu, tôi phấn đấu từ hai bàn tay trắng cho tới ngày hôm nay đã phải nếm trải bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu tội lỗi. Tuy rằng hôm nay nhiều người hâm mộ tôi nhưng trong mắt người quyền quý các ngài thì chúng tôi chỉ là mấy con hát mua vui. Nhưng cho dù chỉ là mua vui, cũng khiến cho biết bao nhiêu thiếu nữ tranh giành được địa vị này. Vì nó, tôi đã phải trả giá quá nhiều, nỗi thống khổ này các ngài tuyệt đối không cách nào tưởng tượng nổi đâu...

Diệp thiếu gia, Hầu Tử rất nhiều lần kể về ngài với tôi. Anh ấy nói ngài là người thân của anh ấy. Những gì tốt đẹp ngài đều dành cho anh ấy. Mấy người đã từng đồng cam cộng khổ, lúc nào ngài cũng cố gắng để che chở cho ước mơ của bọn họ. Diệp thiếu gia, sân khấu là ước mơ của tôi, tôi không thể mất nó được. Nếu như phải từ bỏ ước mơ này thì tôi sống không bằng chết, Diệp thiếu gia, ngài luôn hy vọng Hầu Tử hạnh phúc nhưng ngài không thể tạo ra hạnh phúc cho anh ấy bằng cách phá hủy ước mơ của người khác, Diệp thiếu gia, xin ngài....."

Liễu Phỉ khóc đến thở không ra hơi, không ngừng lôi kéo tay Diệp Hoan, khẩn thiếu cầu xin

Giờ phút này cô ta cảm thấy sợ hãi tột cùng.

Nếu Liễu Phỉ mất đi danh vọng đại minh tinh chói sáng kia thì cô ta còn lại cái gì?

Những điều Liễu Phỉ nói cũng làm Diệp Hoan do dự.

Đúng vậy, mỗi người đều có quyền ước mơ. Vì hạnh phúc của Hầu Tử mà phá hủy ước mơ của kẻ khác, vậy thì có khác gì việc làm của đám con ông cháu cha chuyên ỷ thế hiếp người kia? Từ lúc nào hắn đã bắt đầu coi mình là kẻ đứng trên, hời hợt quyết định cuộc đời người khác?

Ước mơ dù lớn hay nhỏ đều đáng được gìn giữ, đáng được quý trọng

Nếu như Kiều Mộc có ở đây, cô ấy có đồng ý với quyết định vừa rồi của mình không?

Chắc hẳn cô ấy sẽ nhăn lông mày, nhìn mình đầy lạ lẫm...

Miệng Diệp Hoan mở ra lại khép vào, lần đầu tiên trong đời hắn do dự giữa ước mơ và hạnh phúc của người khác.

Hai mắt Liễu Phỉ đẫm lệ nhìn hắn, như một phạm nhân đang chờ bị tuyên án, quán cà phê lặng ngắt, các vị khách đều chăm chú theo dõi hai người họ.

Có thể khiến một đại minh tinh vứt bỏ hình tượng đi cầu khẩn hắn như thế, hắn ta..có lai lịch gì?

Không biết qua bao lâu, Diệp Hoan thở thật dài: "Liễu Phỉ, thôi, cô...tự giải quyết cho tốt"

Liễu Phỉ khóc đến hoa lê đái vũ, khuôn mặt tràn ra nụ cười kinh hỉ, nghẹn ngào cảm tạ: "Cảm ơn...cảm ơn Diệp thiếu gia, sau này tôi nhất định không cô phụ Hầu Tử, cảm ơn...."

Mất đi, tìm lại được. Sự thay đổi nhanh chóng này làm Liễu Phỉ không thể nào khống chế được cảm xúc, cứ đứng đó khóc không thành tiếng

Diệp Hoan cười khổ, lắc đầu rời di, chỉ bỏ lại một câu

"Liễu Phỉ, nếu có lần sau, cô tự biết hậu quả đấy"

................

Diệp Hoan tâm sự nặng nề, chân bước ra cửa, trong đầu lại liên tục tự hỏi mình làm như vậy là đúng hay sai?

Liễu Phỉ phản bội Hầu Tử, tằng tịu với người khác, việc này có nên nói cho Hầu Tử biết không? Hầu Tử nếu như biết được sẽ phản ứng thế nào?

Người đàn ông đang đắm chìm trong hạnh phúc có thể tiếp nhận nổi đả kích nặng nề này không? Thế giới này vĩnh viễn không đơn giản như Hầu Tử vẫn tưởng. Kết cục của vương tử và công chúa thường không phải là happy ending. Con người càng ở tầng lớp cao thì càng phức tạp, càng đáng ghét, một kẻ xuất thân bình dân, lớn lên ở đường phố như Hầu Tử có thể nào tưởng tượng ra được....

Tống Chương theo Diệp Hoan đi ra, vỗ vai Diệp Hoan nói: "Anh Hoan, anh xử lý con đàn bà đó nhẹ tay quá đấy. Không phải anh chịu tha thứ một lần thì người ta nhất định sẽ sửa chữa lỗi lầm đâu. Với loại người này, anh phải cho ả một bài học thật sâu sắc, để cho ả ta dù đang nằm mơ cũng có thể giật mình tỉnh lại, như vậy thì về sau ả mới không dám tái phạm"

"Đổi lại là cậu thì cậu sẽ làm thế nào?"

Tống Chương chẳng cần nghĩ ngợi giây phút nào, nói thẳng: "Hủy diệt cô ta, làm cho cô ta vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời chói sáng đó. Mấy minh tinh trong giới giải trí đều rất trọng hư vinh và danh lợi, bắt bọn họ rời khỏi sân khấu và ánh đèn flash thì còn tàn khốc hơn cả giết họ"

Diệp Hoan thở dài, phức tạp nói: "Tôi không làm được. Tôi quá mềm lòng, tôi không nên tự tiện quyết định vận mệnh tương lai của người khác. Tôi không có cái quyền này"

Tống Chương trề môi: "Vận mệnh của người khác đã bị anh quyết định rồi còn giề. Cái thằng bị anh tát ngất xỉu kia chắc sau này hỏng luôn một bên lỗ tai ấy chứ"

Diệp Hoan à một tiếng, thản nhiên nói: "Thằng kia thì chả sao, anh không biết hắn, coi như hôm nay hắn xui xẻo. Cái khuôn mặt điển hình của khách làng chơi, hơn phân nửa là trym cũng không tốt lành gì. Anh đành giúp đỡ cha hắn dạy dỗ hắn. Thằng đó có lai lịch gì sao?"

"Cũng chẳng lai lịch gì, cha là tổng giám đốc tập đoàn nào đó. Tiền thì nhiều nhưng bối cảnh bình thường, quen biết vài lãnh đạo cấp tỉnh mà thôi, mua được vài mảnh đất ở Bắc Kinh. Hắn bị thái tử Thẩm gia tát một cái rách mặt cũng chỉ có thể ngậm cục tức về nhà, kể cả cha hắn cũng không có gan báo thù cho hắn. Anh Hoan, thanh danh của anh lan truyền khắp Bắc Kinh rồi. Ai dám khiêu chiến với anh chứ"

Diệp Hoan gật đầu, bình tĩnh nói: "Tuy rằng lời của cậu sặc mùi tâng bốc, cơ mà anh đây thích!"

Tống Chương cười cười lấy lòng, săn đón nói: "Nếu như anh Hoan hài lòng như thế, hay là....anh tách kẽ ngón tay một tí, hỗ trợ em sửa chữa cái xe hư hỏng kia đi?"

Diệp Hoan cả kinh, cảnh giác nói: "Bao nhiêu?"

"Món tiền nhỏ thôi, nhỏ thôi, hơn hai mươi vạn..."

"Vậy à...."Diệp Hoan ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi dạo bước về phía trước, dường như đang trầm ngâm suy nghĩ.

Tống Chương trông mong nhìn dáng vẻ suy tư của Diệp Hoan, từng bước, từng bước....

Cuối cùng Tống Chương kinh ngạc phát hiện Diệp Hoan vừa chìm đắm suy tư, vừa dạo bước ra đến đường cái, rồi bỗng nhiên giơ tay chặn một cái taxi, nhảy vào xe....chạy mất

Tống Chương ngơ ngác nhìn taxi đã đi mất hút, thật lâu vẫn không thể lấy lại tinh thần: "........................."

.......

Về đến nhà, Diệp Hoan vào phòng tắm tắm rửa qua

Nước mát lạnh phun vào mặt, thấm ướt từ đầu đến chân, đầu óc Diệp Hoan cũng dần dần sáng tỏ.

Được rồi, vẫn nên gạt Hầu Tử thì hơn.

Con người hạnh phúc là vì bọn họ không thấy hoặc không muốn thấy một số chuyện đáng ghê tởm. Chuyện đã giải quyết xong, mình tội gì phải chọc dao găm vào tim Hầu Tử.

Liễu Phỉ kia, sau này mình trông chừng giúp Hầu Tử là được

Diệp Hoan trần chuồng đi ra phòng khách, Hầu Tử đang ngồi xem ti vi.

"A!! đau mắt hột rồi! Anh Hoan, anh có thể chú ý một chút không? Cái kia cứ vung qua vung lại dưới háng anh trông thật buồn nôn! Anh không thể mặc quần đùi vào à?"

Diệp Hoan cúi đầu yêu thương nhìn Nhị đệ, thâm tình nói: "Nhị đệ cũng cần phơi nắng đấy, mày xem, gần đây tao giấu nó trong quần lâu quá, đen hơn trước kia rồi...Ồ? Hình như nó mập ra..."

Hầu Tử: "......."

Diệp Hoan tiện tay với chiếc khăn lông vắt trên ghế, Hầu Tử kinh hãi: "Anh Hoan...cái đó là....."

Hầu Tử nói chưa dứt lời, Diệp Hoan đã cầm chiếc khăn chà lau cho Nhị đệ, Nhị đệ liên tục gật đầu, có vẻ rất hài lòng

"Mày nói gì?"

Hầu Tử mấp máy miệng: "Không có gì...Anh..có muốn uống nước không?"

"Muốn"

Hầu Tử mất tự nhiên đi vào trong bếp

Đúng lúc Trương Tam cũng trở về, đầu đầy mồ hôi cầm cái khăn trên ghế. Đúng là cái khăn Diệp Hoan mới dùng qua, ném ở trên ghế

"Khăn gì đây?"

"Khăn mặt của Hầu Tử đấy"

Thế là Trương Tam ra sức lau mặt.

Diệp Hoan ngồi trên ghế salon xem ti vi, khóe miệng kín đáo nhếch lên một nụ cười xấu xa

Hầu Tử ra khỏi bếp, lớn tiếng thở dài: "Hai người hôm nay bị làm sao vậy, cứ nhất định phải dùng cái khăn đó là sao? Trương Tam, ném đi, đó là khăn tao lau giày đấy"

Trương Tam ngẩn người: "....."

Diệp Hoan đang bắt chéo chân ngồi rung đùi trên ghế, bỗng nhiên có một cảm giác ngứa ngáy đến tê dại con trym nhỏ......

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện