Lúc Diệp Hoan tới sân bay thủ đô đã là xế chiều, Hầu Tử Trương Tam cùng với mấy người Chu Mị đều đến tiễn.
Trong đại sảnh sân bay, mấy người phụ nữ mắt đều ứa lệ, nhìn Diệp Hoan lưu luyến không nỡ rời xa.
Mấy người Chu Mị hốc mắt đỏ bừng, mấy lần muốn nói lại thôi.
Ngược lại bọn Hầu Tử cùng Trương Tam cũng không có lắm cảm xúc biệt ly sầu khổ gì, tình bằng hữu của đàn ông không có quá nhiều cảm xúc sướt mướt như phụ nữ.
"Anh Hoan, khi nào đến Châu Âu nhất định phải mang Nam Kiều Mộc về, trong căn hộ cao cấp Curie của chúng ta cũng để dành phòng cho cô ấy từ lâu rồi, đón cô ấy về để cô ấy xem một chút, chúng ta ngày hôm nay cũng đổi từ súng bắn chim sang đại pháo rồi." Hầu Tử cười hì hì nói.
Diệp Hoan nói: "Hai người các cậu đừng vui mừng quá sớm, nếu Nam Kiều Mộc về mà các cậu vẫn còn cái bộ dạng đáng đánh này, cô ấy lại nói chuyện tổn thương người, lúc đó hai đứa chắc phải nhảy từ mái nhà xuống đấy..."
"Chỉ cần cô ấy về, cô ấy tha hồ trêu chọc bọn em thế nào cũng được, người anh em này trông giống loại cần có thể diện sao?"
Ba người cười to, nhưng trong lòng lại dâng lên chua xót.
Một vấn đề vòng vo trên miệng bọn họ, cuối cùng cũng nuốt trở vào.
Lần này đi đến Châu Âu, có thể tìm được Nam Kiều Mộc sao? Đầu mối duy nhất chỉ có một tấm ảnh chụp thoáng qua, cả một châu lục ngàn dặm xa xôi, không có tung tích, làm thế nào tìm được cô ấy? Sự thật rõ ràng trước mắt, nhưng tất cả mọi người đều đè xuống tâm tình nặng trĩu, tự mỉm cười mạnh mẽ, đem đến cho nhau chút hi vọng nhỏ nhoi.
Hi vọng dù có xa vời, cũng đều là hi vọng, giống như đốm lửa nhỏ bé trên mặt cỏ, không ai biết liệu nó sẽ bị gió dập tắt, hay sẽ mượn thế gió để bùng lên ngọn lửa lớn tràn lan cả cánh đồng.
Giàu có khắp nơi thì sao? Một thân quyền lực lại thế nào? Đây đều không phải những điều Diệp Hoan mong muốn, hắn chỉ cầu một chút hi vọng nho nhỏ vậy thôi.
"Anh Hoan, khó khăn lắm mới được ra nước ngoài, anh cũng đừng để mình chịu thiệt, nghe nói cảnh sát nước ngoài không cấm mại dâm. Anh phải tranh thủ thời gian tự trải nghiệm, ở đó đàn bà đẹp mà phóng khoáng có nhiều lắm, nghe nói lúc họ đi khách còn phát hóa đơn cho mình..." Trương Tam lải nhải nói mãi, ánh mắt mê mẩn say sưa.
Đối với cái thằng đại ngốc này, Diệp Hoan đã không có cách nào nói chuyện được với nó nữa.
"Có hóa đơn giống mua bán vật tư văn phòng như vậy rất đáng tin cậy nha..."
Diệp Hoan không nhịn nổi nữa, túm lấy cổ áo hắn mà gào lên: "Con mẹ nó mày có bệnh hả? Ông đây đi tìm người chứ có phải đi chơi gái Tây đâu! Hiểu không? ... Cái chuyện chơi gái Tây này để lần sau bọn mình bàn tiếp không được hả?"
Mấy người Chu Mị nghe vậy cực kì tức giận, ba bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo đồng thời nhanh như tia chớp thò ra véo hông hắn.
"A... mẹ nó đừng có bấm véo! Nói không chơi gái là không chơi gái! Các cô còn véo cái gì nữa? Ông đây cũng không phải nhân viên công vụ, chơi gái xong ai thanh toán hóa đơn cho? Chẳng lẽ lại tự bỏ tiền túi. Chưa kể mới sang còn không quen cuộc sống nước ngoài, chắc chắn không có bạn quen mời khách... Ngừng! Còn véo nữa!"
Lúc này một người đàn ông mặc đồng phục màu lam đi đến, ông ta là cơ trưởng phụ trách hãng máy bay tư nhân này, người này họ Phùng, tên Phùng Khải.
Phùng Khải làm người rất khá, biết Diệp Hoan là con trai của Chu Dung, cũng chính là chủ nhân của hãng máy bay tư nhân này, bà chủ của hắn, nên cực kì ân cần lễ phép đỡ lấy hành lí Diệp Hoan mang theo, thái độ cung kính đi trước dẫn đường.
Mấy người Chu Mị vẻ mặt buồn bã nhìn Diệp Hoan. Nước mắt nghẹn ngào cố nén hồi lâu cuối cùng cũng rơi xuống, nhìn theo bóng dáng Diệp Hoan ngày càng xa trong đại sảnh sân bay người qua kẻ lại, Cao Thắng Nam kêu lên thành tiếng:
"Diệp Hoan...."
Diệp Hoan quay đầu lại nhìn cô.
Cao Thắng Nam mấp máy miệng, khóc nói: "Nếu anh tìm được Nam Kiều Mộc rồi... Có phải... sau này anh sẽ không quay về nữa?"
Mấy cô gái đều đã chịu đựng cả một ngày, đầu óc luôn quanh quẩn vấn đề này, Nam Kiều Mộc vốn là người mà Diệp Hoan yêu nhất, nếu quả thật tìm được cô ấy, lỡ như Diệp Hoan suy nghĩ bộc phát, muốn cùng Nam Kiều Mộc ngồi máy bay tư nhân đi du lịch thế giới ba năm năm gì đó, vậy các nàng phải làm sao bây giờ?
Thấy Cao Thắng Nam cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề các nàng đang suy nghĩ, Chu Mị và Liễu Mi vẻ mặt lập tức căng thẳng nhìn chăm chú vào Diệp Hoan.
Diệp Hoan lắc đầu cười, không nói lời nào, duỗi ra một ngón tay, chỉ vào trái tim mình, lại chỉ vào ba người con gái, sau đó cười quay người, đi qua cửa đăng kí.
Các nàng đều là những người phụ nữ băng tuyết thông minh, thấy động tác phía sau của Diệp Hoan, tràn đầy hạnh phúc mà mỉm cười, dù trên khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt, nhưng đều phấn chấn vui mừng.
"Hắn sẽ về, hắn dùng cử chỉ vừa rồi nói cho chúng ta biết, trong lòng hắn có chúng ta" Liễu Mi lau nước mắt thầm thì nói.
Chu Mị cùng Cao Thắng Nam gắng sức gật đầu: "Đúng, trong lòng hắn có chúng ta, sẽ quay về thôi!"
...
Cách đó không xa phía sau mấy cô gái, Hầu Tử Trương Tam đang thì thào to nhỏ.
"Anh Hoan chắc chắn sẽ trở về, có điều cử chỉ vừa rồi của ổng không giống như mấy người họ lí giải đâu" Trương Tam nhíu mày trầm ngâm nói.
"Có ý gì?"
"Mày không để ý tới ngón tay mà anh Hoan chĩa ra sao?"
"A?"
"Anh Hoan đây là muốn nói, đợi ngày ổng về sẽ làm thịt các nàng...." Trương Tam đưa ra một kết luận chuẩn xác.
Đây là máy bay riêng của Chu Dung - chủ tịch tập đoàn Đằng Long, thiết kế Boieng BBJ3, nguyên mẫu của Boeing 737. Chuyên cơ này được thiết kế và sản xuất đặc biệt , là máy bay chuyên dụng sang trọng dành riêng cho giới thượng lưu, tốc độ tối đa có thể đạt đến hơn mười ngàn cây số với sức chứa tới 200 người, hiện tại đây chính là máy bay xa hoa nhất trong số các phi cơ riêng xa xỉ trong nước, riêng giá mua đã tốn kém gần 600 triệu, về sau Chu Dung không hài lòng với việc trang hoàng trên máy bay, vì thế công ty Boeing đặc biệt cử các chuyên gia về khí lưu, máy móc, hàng không... đến tiến hành tái thiết kế lại nội thất chuyên cơ theo ý của Chu Dung, lần trang trí này chi ra thêm gần một tỷ đồng.
Chu Dung đã từng nói, bà làm mọi thứ đều vì con trai mình, bà sẽ để cho hắn dùng đồ tốt nhất, để hắn từ nay về sau sống như một vương tử trong lâu đài. Dù đi đến đâu cũng là tiêu điểm mọi người chú ý.
Trong máy bay trang hoàng vô cùng xa hoa, tràn ngập ánh sáng sang trọng rực rỡ nguy nga hấp dẫn ánh nhìn, trong khoang máy bay còn có quán bar mini, tivi màn ảnh cực rộng, ghế bành cùng bàn trà bọc da Trường Sa cực kì thoải mái dễ chịu, thậm chí phần sau khoang thuyền còn được dành riêng để bố trí một căn phòng nghỉ ngơi. Trong đó có giường lớn cùng đầy đủ các loại đồ dùng khéo léo tinh xảo trong nhà.
Đây lần thứ hai Diệp Hoan đi trên máy bay này, lần đầu tiên bị Thẩm Đốc Lễ lừa về Bắc Kinh, trên đường đi lòng bọn họ như lửa đốt, cơ bản không có tâm tình ngắm nghía, lần này lên phi cơ, Diệp Hoan vừa đặt chân lên tấm thảm Ba Tư màu đỏ tươi trong khoang máy bay liền bị cảnh trang trí hoa lệ xa xỉ bên trong làm cho kinh ngạc đến ngây người. Đây quả thực là nơi kết tinh trí tuệ nhân loại, xa hoa, đây chính là khoa học công nghệ của những tinh hoa nghệ thuật a!
Khó trách trên đời có lắm kẻ mơ ước làm người giàu như vậy, thì ra cuộc sống của kẻ có tiền quả thật giống như trên thiên đường, ngẫm lại, cùng thời gian, địa điểm như thế, nhưng người nghèo chỉ có thể đi vào trong ô tô, xe lửa. Tầng lớp trung lưu thì chen chúc trong khoang phổ thông nhỏ hẹp của hãng hàng không dân dụng bình thường, ngay cả di chuyển một chút cũng thấy khó khăn. Còn kẻ có tiền lại có thể thoải mái nằm trên giường lớn trong phòng ngủ chuyên cơ sang trọng của mình, khoe khoang bày biện đủ thứ xa hoa, ngon lành ngủ một giấc mở mắt ra đã đến nơi.
Mấy thứ giai cấp tầng lớp này, đúng là một khoảng cách lớn không thể nào vượt qua.
"Hoan nghênh Diệp thiếu gia lên phi cơ"
Ba nàng tiếp viên hàng không xinh đẹp ngọt ngào mặc đồng phục xanh da trời cùng đồng thanh nói, động tác đồng đều cúi đầu chào Diệp Hoan.
Diệp Hoan lần nữa kinh ngạc đến ngây người, lại bổ sung thêm một câu, kẻ có tiền chẳng những có thể thoải mái bày đặt các loại kiểu cách ngủ nghỉ trong máy bay tư nhân, còn có thể bày ra các loại kiểu cách ngắm nhìn mỹ nữ.
Về phần có thể bày ra các loại kiểu cách ngủ với mỹ nữ trên máy bay tư nhân hay không... Cái này, còn phải xem, ít nhất ba vị tiếp viên hàng không trước mắt này trông không giống lắm kiểu người có thể tùy tiện ngủ với người khác.
Dĩ nhiên, ba tiếp viên hàng không ánh mắt nhìn Diệp Hoan cũng không như bình thường.
Thân phận Thái Tử tập đoàn Đằng Long, kết hợp với gương mặt có chút đẹp trai của Diệp Hoan bởi vì tìm kiếm Nam Kiều Mộc mà nặng trĩu vẻ tang thương, thật giống như một thỏi nam châm mạnh mẽ hấp dẫn sự chú ý của ba cô tiếp viên trẻ.
Vốn dĩ có thể sắp xếp đến 200 chỗ ngồi trên cabin. Nhưng trên thực tế lại chỉ có 19 chỗ ngồi, hơn nữa để tạo cảm giác thật thoải mái, mỗi chỗ ngồi đều rất rộng và được phân bố cách xa nhau, phần không gian còn lại được khéo léo thiết kế thành phòng khách, quầy bar, phòng xem phim...
Vệ sĩ theo sau Diệp Hoan lên tàu, mỗi người đều tự tìm một chỗ ngồi xuống, chỉ chốc lát, một người đàn ông mặc đồng phục màu lam dẫn theo năm người khác mang theo vali xách tay lên máy bay, báo cáo lên cơ trưởng Phùng Khải một số tài liệu cho thấy máy bay không xảy ra bất cứ vấn đề gì, đã sẵn sàng cất cánh.
Năm người đàn ông này là các chuyên gia phụ trách an toàn trong phi hành được Chu Dung bỏ ra một khoản tiền lớn để mời về, chuyên kiểm tra các loại linh kiện máy bay, cùng với các bộ phận máy móc trọng yếu, quan trọng nhất là, kiểm tra xem máy bay có bị phần tử phản động nào ngấm ngầm cài vào một quả bom không. Từ sau sự kiện 11 tháng 9 tại Mỹ, cả thế giới đều chìm ngập trong bầu không khí khủng bố, dù là phú hào có tiền cũng không dám mang chính tính mạng của mình ra đùa giỡn, rối rít mời chuyên gia kiểm tra an toàn chuyến bay đến xem xét cho chuyên cơ của mình, cam đoan máy bay không có khả năng xảy ra bất cứ vấn đề gì trong suốt quá trình cất cánh.
Sau khi Phùng Khải trao đổi vài câu với trung tâm chỉ huy sân bay, liền tiến về buồng điều khiển, xin chỉ thị cất cánh từ Diệp Hoan.
Tâm tư Diệp Hoan sớm đã nóng lòng hướng về Châu Âu, thế nên vội vã gật đầu, ra hiệu cất cánh.
Dưới sự trợ giúp của các nữ tiếp viên ngọt ngào, Diệp Hoan cài dây an toàn, sau một thời gian chạy tăng tốc trên đường băng, máy bay mang theo tiếng rít gào vút cánh lên bầu trời xanh thẳm.
Diệp Hoan ngồi tại ghế salon dài trên cabin, nhìn ngắm trời xanh mây trắng nhởn nhơ quanh cửa sổ máy bay, trong lòng lại mang theo tâm sự hoàn toàn trái ngược với thời tiết đẹp tươi trong vắt ở bên ngoài.
Đến Âu Châu rồi, sau đó tìm kiếm Nam Kiều Mộc thế nào đây?
Lúc trước tìm đến London thì không còn tung tích, mấy tháng sau lại xuất hiện ở thành phố Prague cộng hòa Séc, cuối cùng thì nàng đang ở nơi nào, vì sao lại không chủ động liên hệ? Khi đó ngay cả thông qua ngoại giao chính thức tại các nước cũng không tìm được chút tin tức của nàng, thế nhưng nàng lại có thể nhanh chóng nhập quốc tịch Anh, sau chuyện này có nội tình gì, hay là nói, có người nào hay thế lực vô hình nào đó phía sau Nam Kiều Mộc đang âm thầm bảo vệ nàng?
Thật sự có quá nhiều nghi vấn, những điều này đều cần chính mình tự thân khám phá, vạch trần.
Diệp Hoan lấy ra một tấm ảnh từ trong ví tiền, đây là tấm ảnh in xuống từ điện thoại của Chu Mị. Trong bức ảnh, Nam Kiều Mộc đứng trên quảng trường Prague, ngơ ngác nhìn đám đông khách du lịch qua lại trên đường, khuôn mặt mang theo vẻ cô đơn sâu sắc. Diệp Hoan duỗi ngón tay, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt thân thương trên tấm ảnh kia, thâm tình mà chăm chú, như thể muốn cố gắng xóa đi những cảm xúc ưu thương buồn khổ của nàng.
Máy bay không ngừng nghỉ đến London, sau hơn 11 tiếng bay hạ cánh tại sân bay London, đổ đầy xăng, rồi tiếp tục hướng tới thủ đô Prague, cộng hòa Séc. Cơ trưởng Phùng Khải xin chỉ thị có muốn nghỉ lại một đêm tại London không, Diệp Hoan lập tức từ chối. Càng gần Prague, tâm trạng Diệp Hoan càng cấp bách, nào có thời giờ dừng lại tại những nơi không cần thiết?
Sau khi máy bay đổ đầy xăng liền tiếp tục cất cánh, lúc này đã là rạng sáng, bay thêm khoảng hơn hai tiếng đồng hồ nữa, vào lúc ánh mặt trời lấp ló đem theo những tia hy vọng của bình minh, phi đoàn tiến đến sân bay Prague thủ đô cộng hòa Séc.
Máy bay bay vòng quanh phi trường một vòng, đợi đến lúc nhận được chỉ thị của đài kiểm soát, vững vàng đáp xuống đường băng được chỉ định. Phùng Khải tuy còn trẻ nhưng kỹ thuật lái phi cơ lại cực kỳ điêu luyện, nghe nói Chu Dung phải bỏ ra giá tiền rất lớn mời về từ một hãng hàng không dân dụng, hắn là một tài năng rất đáng trọng dụng.
Máy bay dừng hẳn, tiếp viên hàng không mở cửa khoang ra, Diệp Hoan cả đêm không ngủ ngáp ngắn ngáp dài bước xuống cầu thang.
Cộng hòa Séc nằm ở lục địa Châu Âu, trước đây là Tiệp Khắc, sau tách thành hai nước độc lập là Séc và Slovakia, lấy Prague làm thủ đô của Cộng hòa Séc. Mặc dù là một nước Châu Âu, song nó được Ngân hàng thế giới xem xét là một trong các quốc gia phát triển nhất thế giới. Có tới hơn mười triệu người, nhưng GDP bình quân đầu người đạt đến gần 20.000 đô, thật khiến người ta thán phục sợ hãi.
Chu Mị làm việc rất chu đáo, đã sớm chuẩn bị hộ chiếu ngoại giao miễn kiểm cho Diệp Hoan. Hắn không cần trải qua quá trình kiểm tra của hải quan mà trực tiếp tiến vào đại sảnh sân bay.
Đại sảnh người qua lại ồn ào, Prague là một thành phố du lịch nức tiếng Châu Âu, tất nhiên sẽ thu hút đủ loại du khách mang những màu da quốc tịch khác nhau đến nơi đây, du lịch vốn là một dịch vụ mũi nhọn kinh tế của Séc.
"Xin hỏi, ngài có phải là Diệp Hoan tiên sinh?" Có người tiến đến cung kính hỏi.
Diệp Hoan gật gật đầu.
Người đó khom người cúi chào hắn, nói: "Xin chào Diệp thiếu gia, tôi là tổ trưởng tiểu tổ điều tra tại Châu Âu được Chu tiểu thư của tập đoàn Đằng Long cử đến đây. Tôi họ Ngụy, Ngụy Trường Quân, hoan nghênh Diệp thiếu gia đến Prague"
Mặc dù không nói rõ là tiểu tổ điều tra về cái gì, nhưng Diệp Hoan hiểu rõ, mấy người này chắc chắn là thành viên thuộc tiểu tổ do Chu Dung điều đến để đặc biệt tìm kiếm Nam Kiều Mộc.
Diệp Hoan vội gật đầu khách sáo: "Chào Ngụy tổ trưởng, những ngày này chú vất vả rồi, tôi rất biết ơn những nỗ lực của chú."
"Không đâu! Đây là chức trách tôi phải làm. Diệp thiếu gia, tôi đã chuẩn bị trước một khách sạn cho ngài rồi, hay là chúng ta quay về khách sạn trước rồi nói rõ được không"
Diệp Hoan gật đầu, vừa dợm bước, đã thấy một bóng người quen thuộc lướt qua trước mắt.
Diệp Hoan hơi ngạc nhiên, rồi lại lơ đễnh thì thầm: "Sao người da đen trông ai cũng giống hệt nhau thế nhỉ? Từ mắt, mũi, miệng, lông mày... đều như đúc ra từ một khuôn cả."
Miệng nói vậy nhưng bước chân cũng nhanh hơn, đi đến bên cạnh người da đen, chăm chú nhìn kỹ, Diệp Hoan hơi nghi ngờ hỏi: "James, James tiểu huynh đệ, là anh hả?"
Bằng hữu da đen vô tình quay đầu lại, vừa thấy Diệp Hoan đứng trước mặt, bỗng giật mình, mắt trợn lên, trông giống như gặp phải quỷ.
"Là anh đúng không? James huynh?" Diệp Hoan ngày càng chắc chắn.
"Không phải tôi!" anh bạn da đen phản ứng thật ngoài dự liệu của mọi người, ngay lập tức phủ nhận không chút do dự, chân bước nhanh hơn, như thể có con chó đang đuổi theo sau đít hắn.
Khổ nỗi anh bạn này không để ý, mấy tiếng hắn vừa nói rõ ràng là tiếng Trung cực kì lưu loát, chỉ ba chữ kia, đã hoàn toàn phản bội hắn ta.
Diệp Hoan hết sức vui mừng, giữ chặt James, cười nói: "Tôi nói này anh bạn, chạy đi đâu đấy hả, đến đất khách quê người lại gặp được người quen cũ là một việc vui mừng đến mức nào, có ai lại vừa thấy người quen đã quay đầu bỏ chạy không hả? Hay là hồi trước ông còn nợ tôi tiền nhỉ?"
Vẻ mặt James như đưa đám, vội vàng nói: "Oh, cậu đừng có đi theo tôi, tôi thực sự không biết cậu... Diệp, van cậu đấy, cậu đi cầu Dương Quang của cậu, tôi đi cầu độc mộc của tôi, được không hả?"
Diệp Hoan vẫn không buông tha đeo bám phía sau, miệng cười nói: "Văn vẻ dốt quá, phải là 'Đường anh anh đi Dương Quan Đạo, đường tôi tôi dạo độc mộc kiều' chứ... anh không tử tế làm tốt bổn phận tùy viên quân sự ở đại sứ quán, nhàn rỗi chạy đến Châu Âu làm gì hở? Lẽ nào tên nhãi này còn kiêm chức gián điệp?"
James vừa chạy vừa sợ hãi quay đầu lại: "Cậu đừng có nói linh tinh! Lỡ đâu hải quan sân bay mà nghe thấy, vậy tôi giải thích thế nào đây... Đừng có đi theo tôi nữa! Ôi Lạy Chúa, vì sao lại để con gặp lại cậu ta, vì sao người lại trừng phạt tín đồ thành tín của người như vậy, đây đâu phải là Trung Quốc, đây là Châu Âu mà, chắc chắn đây là khu vực mà người cai quản..."
"Hôm nay chủ nhật, Chúa nghỉ rồi... này này, bọn mình đừng có chạy nữa! Tôi không ngủ một đêm rồi, giờ cũng đâu giống trước đây, anh trốn tôi làm gì thế?"
"Mỗi lần gặp cậu đều xúi quẩy, sao tôi lại không né cậu chứ?"
"Đúng là vô nhân tính, lại ví lão tử với sao chổi, làm như ông đen đủi thì tôi vui lắm không bằng, đó là ngoài ý muốn, hiểu không?"
"Không hiểu, hay là cậu vẫn cứ cách xa tôi một chút, chúng ta ai đi đường nấy, tương kiến không bằng mang thai..."
"Lại dùng loạn thành ngữ nữa trời! chết thật người nước ngoài nói tiếng Trung còn chưa lưu loát, không biết lại học đâu ra nhiều thành ngữ hài hước như vậy..." Diệp Hoan đuổi theo đã có chút thở hổn hển.
Thực ra nghĩ lại thì suy nghĩ của James cũng khá dễ hiểu, Diệp Hoan và James gặp nhau tổng cộng hai lần, lần đầu người ta chẳng trêu chọc gì ai, chỉ đi ra ngoài tè bậy có một tí mà bị Diệp Hoan đập cho một phát hoa mắt lè lưỡi, lần thứ hai lại càng không may, đang yên đang lành dự tiệc rượu, tự nhiên nhảy ra một đám tội phạm hiếu chiến thiếu chút nữa cái mạng cũng không còn, chẳng trách giờ này James huynh vừa thấy Diệp Hoan đã quay đầu bỏ chạy, đổi lại là Diệp Hoan, hắn cũng chạy là cái chắc.
Vì vậy đại sảnh sân bay Prague xuất hiện một hình ảnh kỳ lạ, một người da đen cắm đầu cắm cổ chạy ra ngoài đại sảnh, phía sau có một thanh niên Châu Á da vàng cười hì hì đuổi theo, sau đó nữa lại có một đoàn vệ sĩ lực lưỡng mặc vest đen nối tiếp...
Ba nhóm người ầm ĩ đi qua, khiến cho ai trong đại sảnh cũng nhìn chăm chú không thôi.
Hai người kẻ chạy người đuổi, James huynh hoảng hốt chạy bừa lại xông vào một phòng cấp điện hẻo lánh trong góc đại sảnh sân bay, James đầu hoa mắt váng, giờ thì tốt rồi, không còn lối thoát.
Diệp Hoan thở hồng hộc đứng chắn ở cửa ra vào, trông như hắn đã quyết tâm hôm nay phải tâm sự cho tốt, khó khăn lắm mới gặp được người quen, làm sao dễ dàng buông tha anh ta được? Đấy là chưa kể lần trước anh ta hỗ trợ nổ súng hạ gục Hồng Ba, cứu được tính mạng mọi người, hắn còn chưa có thời gian cảm ơn.
Chậm rãi đốt điếu Cát Trắng, Diệp Hoan nhả ra một vòng khói, cười toe toét: "Tôi nói này, anh chạy cái gì vậy? Dù tôi lớn lên có xấu hơn nữa thì cũng đẹp trai hơn ông bạn đấy..."
Còn chưa dứt lời, phòng phân phối điện đã vang lên tiếng cảnh báo chói tai, âm thanh báo động cực lớn, truyền đi khắp sân bay, khiến không ít du khách kinh hoảng chạy tán loạn khắp nơi, hội trường tức thì hỗn loạn.
Diệp Hoan khóe miệng run rẩy, mặc biến sắc: "Tình huống gì thế này?"
Cách đó không xa, tiếng bước chân dồn dập của cảnh vệ sân bay tiến lại ngày càng gần.
James huynh hoảng sợ nhìn Diệp Hoan, sắc mặt trắng bệch sợ hãi nói: "Cậu... ôi, Chúa tôi, cậu lại làm trò ngu ngốc! Đây, đây là phòng cấp điện, không được phép hút thuốc!"
"Hả?" Diệp Hoan cúi đầu nhìn điếu Cát Trắng mềm mình vừa hút được một miếng, tái mặt.
Tiếng bước chân lộn xộn của cảnh vệ càng gần hơn, vẻ như lập tức sẽ xuất hiện ngay ở cửa phòng cấp điện, Diệp Hoan nheo mắt, hỏi lộn xộn: "Có phải ông tới Prague để thực hiện sứ mạng thần thánh nào đó không?"
"Hả? Không... Không có"
"Tôi thì có! Cho nên tôi không thể bị bắt..."
"Cậu có ý gì?"
Diệp Hoan tay cầm điếu thuốc, động tác nhanh như chớp đem điếu thuốc hút dở nhét vào trong miệng James còn đang mở lớn ngạc nhiên không khép lại được, rồi thân hình lóe lên, giống như người không liên quan nhảy một phát ra xa.
Người vừa đứng vững, cảnh sát sân bay đã ùn ùn kéo đến, bọn họ chỉ thấy một người đàn ông da đen miệng ngậm thuốc lá đang kinh ngạc đứng ở phòng cấp điện, ngoài cửa ra vào còn có một thanh niên châu Á trông như người vô tội đứng xem náo nhiệt...
Tình hình rõ ràng sáng tỏ như vậy, đến kẻ ngu cũng biết đã xảy ra chuyện gì, vì vậy cảnh vệ sân bay mang theo gậy cảnh sát, hùng hổ xông về phía James huynh..