Ngụy Trường Quân liên tục cười khổ.
Lần đầu tiếp xúc với vị thiếu gia trong truyền thuyết của Đằng Long này, người mà tương lai sẽ trở thành ông chủ của hắn, thế nhưng tư duy vị thiếu gia này thật sự là... quá điên cuồng rồi, người bình thường khó mà bắt kịp.
Hiển nhiên ý nghĩ chiếm giữ Prague này dù rất sáng tạo, nhưng quá không thực tế, Diệp Hoan cũng cảm thấy hơi bất khả thi.
"Không thực tế, đúng không?"Ánh mắt Diệp Hoan nhìn Ngụy Trường Quân có chút mất mát.
Ngụy Trường Quân do dự: "Diệp thiếu gia,.. Đúng là có phần không thực tế."
Diệp Hoan thở dài.
Tìm một người trong cả một thành phố lớn, xác suất tìm được có bao nhiêu? Điều này chẳng khác nào tìm một con cá nhỏ trong đại dương bao la rộng lớn, chưa đến mức xác suất hoàn toàn bằng không, nhưng thực ra cũng không cao hơn là mấy.
Diệp Hoan phiền muộn túm tóc nói: "Đến một chút manh mối cũng không có sao?"
Ngụy Trường Quân bình tĩnh trả lời: "Diệp thiếu gia, vừa rồi tôi cũng đã nói, từ khi tiểu thư Nam Kiều Mộc bắt đầu mất tích tại London thì chuyện này trở nên kỳ quặc, một người Trung Quốc bỗng nhiên biến mất tại Anh, dù sau đó người nhà của Diệp thiếu gia cũng đã vận dụng mọi mối quan hệ tại các cơ quan chính thức của đại sứ quán Anh để đề nghị chính phủ Anh hỗ trợ tìm kiếm nhưng lại bị chính phủ Anh lấy lí do bí mật quốc gia để từ chối, mặc dù nước ngoài đều rất tôn trọng quyền con người nhưng đến mức coi nơi ở công dân của họ như bí mật quốc gia thì thật khó tưởng tượng, huống chi Nam tiểu thư vừa đến Anh ngày đầu tiên đã được nhập tịch ngay, tốc độ nhanh chóng như vậy đúng là mới thấy lần đầu."
Diệp Hoan gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã sớm cảm thấy chuyện này không hợp lý, đến giờ vẫn không biết được Nam Kiều Mộc có mối quan hệ nào ở bên ngoài, hơn nữa có vẻ đối tượng này cực kì mạnh mẽ, những năm qua ngày nào tôi cũng ở bên cô ấy, bạn bè, đồng nghiệp của cô ấy có những ai tôi còn biết rõ hơn cô ấy, sao tự nhiên lại xuất hiện một mối quan hệ ở nước ngoài được?"
Ngụy Trường Quân cười nói: "Diệp thiếu gia, năm nay tôi đã 30 tuổi rồi, ở tuổi ba mươi tôi đã hiểu được một sự thật vô cùng sâu sắc, trên đời này tâm tư của của phụ nữ là thứ khó đoán nhất, dù cho ngài tự cảm thấy đã hiểu được người phụ nữ đó đến mức nào đi nữa, chắc chắn người phụ nữ này vẫn còn có một vài bí mật mà ngài không biết. Phụ nữ nói rất nhiều, bí mật của người khác thường do các nàng truyền từ người nọ đến người kia, nhưng phụ nữ cũng cực kì kín kẽ, khi cô ấy cho rằng bí mật của cô ấy không thể để cho ai biết được, nếu vậy dù có bị tử hình nàng cũng không bao giờ tiết lộ ra ngoài một câu..."
Diệp Hoan yên lặng.
Khi Ngụy Trường Quân nói lời này vẻ mặt cực kỳ trầm mặc, tang thương, Diệp Hoan nhìn sang hắn: "Ba mươi tuổi đã trải qua rất nhiều chuyện?"
Ngụy Trường Quân thở dài thần thái đau thương: "Đi công tác 3 năm trở về, con trai đã hơn một tuổi."
Diệp Hoan nhíu mày suy nghĩ: "Quá không hợp lý..."
Ngụy Trường Quân thở dài nói: "Tất nhiên không hợp lý, cực kì bất thường."
Diệp Hoan hơi nghẫm nghĩ, bỗng sợ hãi nhảy dựng lên: "Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ tìm người mới được, chẳng may thằng khác thừa dịp nhảy vào, đến khi đứa bé đầy tuổi, chẳng phải tôi lại trở thành cha hờ, vậy có oan không chớ...! Không phải chú chính là tài liệu sống sờ sờ đây sao?"
...
...
"Diệp thiếu gia, có thể chắc chắn, sau lưng Nam tiểu thư nhất định có một người hoặc thế lực nào đó đang bảo vệ cô ấy, âm thầm làm ra những việc này, mà năng lực của kẻ này tại nước Anh hoặc ngay cả Châu Âu đều rất lớn, vì để bảo vệ Nam tiểu thư thậm chí không ngần ngại đắc tội với chính phủ nước ta."
"Tại Châu Âu có những người hay thế lực nào có khả năng lớn như vậy?"
Ngụy Trường Quân trầm ngâm nói: "Chuyện này tôi đã nghĩ rất lâu, thế lực bảo hộ Nam tiểu thư chỉ có thể nằm trong ba trường hợp: Thứ nhất là quân đội quốc gia, cậu biết đấy, dù ở nước nào thì thế lực của quân đội quốc gia cũng cực kì mạnh mẽ, bất luận thông tin liên quan đến một hạng mục nào đó của khoa học kỹ thuật quân đội cũng đều bị liệt vào hàng cơ mật quốc gia, Nam tiểu thư là thạc sĩ, hơn nữa còn nghe nói từ nhỏ cô ấy đã nổi tiếng là thần đồng, nếu như trong tay cô ấy có thành quả nghiên cứu nào đó hấp dẫn quân đội của một quốc gia, vậy việc họ bảo vệ cô ấy là hoàn toàn có khả năng."
Diệp Hoan hoảng hốt nói: "Không thể nào? Dù Nam Kiều Mộc có thành tựu nghiên cứu khoa học gì đó cũng phải cho tôi biết trước tiên mới đúng, xưa nay cô ấy không bao giờ giấu tôi chuyện gì, còn chưa kể chẳng qua cô ấy chỉ là một thạc sĩ mà thôi..."
Ngụy Trường Quân thở dài: "Thành tựu nghiên cứu khoa học không liên quan gì đến học vị cả, xác xuất xảy ra các tình huống khác nhau rất nhiều, không thể loại bỏ khả năng này."
Diệp Hoan lắc đầu không nói, nhưng vẻ mặt rất kiên định.
Hắn và Nam Kiều Mộc đều lớn lên trong trại trẻ mồ côi, mấy năm nay lão viện trưởng dạy dỗ họ rất nghiêm khắc, cơ bản nhất chính là giáo dục về lòng yêu nước, "Không phải tộc loại ta, tâm ắt mang lòng khác", những lời này luôn luôn khắc sâu trong xương cốt mỗi người, mưa dầm thấm đất, đối với người nước ngoài bọn họ luôn có bản năng phòng bị thậm chí là bài xích. Dựa trên sự hiểu biết của hắn với Nam Kiều Mộc, có lẽ việc nhập tịch Anh quốc là do nàng bất đắc dĩ tiến hành để tự bảo vệ mình, nhưng cho dù đến bước đường cùng, Nam Kiều Mộc cũng sẽ không lựa chọn mang thành tựu khoa học kỹ thuật đổi lấy sự bảo vệ nước khác. Nói như lời của viện trưởng, cái này gọi là "Dùng tay không bắt cá, sau này xương cốt đau", chuyện như vậy Nam Kiều Mộc tuyệt đối sẽ không làm.
"Không phải có ba trường hợp sao? Hai cái khác thì thế nào?"
Ngụy Trường Quân nói: "Khả năng thứ hai chính là Nam tiểu thư có lẽ quen biết chính khách đương quyền một nước, một câu nói của bọn họ cũng có thể khơi mào chiến tranh, chỉ một câu cũng có thể đổi lấy hòa bình, nếu như chính khách muốn bảo vệ một người thì đây là việc cực kì dễ dàng."
"Thứ ba thì sao?"
"Thứ ba chính là thành viên hoàng thất rồi, Châu Âu cũng giống như Trung Quốc, đều trải qua một thời kì thống trị rất dài của chế độ phong kiến, dù rằng ngày nay hoàng thất bị nghị viện các quốc gia hạn chế quyền lực nhưng lực ảnh hưởng của bọn họ vẫn tồn tại rộng rãi, nếu thành viên hoàng thất muốn phải bảo vệ Nam tiểu thư, đây cũng là một việc vô cùng dễ dàng, việc nhỏ như vậy, tin rằng quốc hội cũng nể mặt..."
Diệp Hoan suy nghĩ một chút, cảm thấy phân tích của Ngụy Trường Quân rất có lý, ngoài ba khả năng này, không, chắc là hai khả năng, thật sự không ai có năng lực lớn hơn bảo vệ Nam Kiều Mộc đến cùng như vậy.
Nhưng hai loại người này cũng là loại người phiền toái nhất, các chính trị gia địa vị cao, thậm chí ngay cả bộ Ngoại giao quốc gia họ còn từ chối thẳng thừng, làm sao có thể để tâm đến một thanh niên Trung Quốc? Thành viên hoàng thất lại càng khó hơn, nghe nói đến nhà vệ sinh của họ cũng được dát vàng, dám chắc không có chút tiếng nói chung nào với một kẻ ngay cả mua một cái bánh quẩy còn muốn cò kè...
Trừ khi lẻn vào cung điện Buckingham bắt Nữ hoàng Elizabeth làm con tin...
Tư duy của Diệp Hoan trước giờ luôn không đi vào chính đạo.
Ngụy Trường Quân buồn rầu thở dài: "Tiểu tổ điều tra của chúng tôi đã điều tra cẩn thận tại các nước châu Âu gần một năm rồi nhưng không hề có thu hoạch gì, bởi vì không biết sao chuyện mất tích của Nam tiểu thư bị đẩy lên cấp độ chính trị, chính phủ Anh không chịu tiết lộ chút nào, không có sự phối hợp của họ, rất nhiều hành động của chúng ta đều trở nên khó khăn vô cùng, phải biết rằng nơi này là nước ngoài, quốc gia chúng ta không có lực ảnh hưởng tại đây, cho nên tới giờ cũng không cách nào tìm ra được bất cứ manh mối nào của Nam tiểu thư.”
Diệp Hoan lặng lẽ đứng trước cửa sổ, nhìn ra con sông Vltava êm đềm, hoàng hôn buông xuống, ánh sáng đổ dài lấp lánh như những vảy pha lê bao phủ mặt sông Vltava, ánh chiều ta đỏ rực nhuộm đến từng góc nhỏ của thành thị cổ xưa này, dường như khoác lên trên chúng một mảnh áo choàng óng ánh.
Nam Kiều Mộc... có phải em cũng đang đứng trước một cửa sổ nào đó trong thành phố này, yên tĩnh ngắm nhìn Prague dưới ánh chiều hôm?
Diệp Hoan lẳng lặng chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một tia sáng.
"Tôi không tìm thấy cô ấy, sao không để cô ấy tới tìm tôi? Nếu để cô ấy biết tôi cũng đến Prague rồi, có lẽ cô ấy sẽ chủ động tìm đến tôi đúng không?"
Diệp Hoan lẩm bẩm thì thầm mấy câu, giống như thoát khỏi mê cung, ánh mắt sáng ngời thông suốt.
"Ngụy tổ trưởng... "
"Diệp thiếu gia có gì dặn dò?"
"Dùng tiền mua tất cả các trang đầu của báo chí Prague ngày mai, trên đó dùng kiểu chữ lớn nhất, chỉ viết một câu: ‘Diệp Hoan đến từ Trung Quốc đã tới Prague’...”
Ngụy Trường Quân là người thông minh, chỉ suy nghĩ một chút đã hiểu dụng ý của Diệp Hoan, vì thế hai mắt sáng lên, vui vẻ nói: "Đây cũng là một biện pháp tốt, năng lực tư duy ngược chiều của Diệp thiếu gia thật không tầm thường"
"Còn nữa, tôi muốn nổi tiếng ở Prague, phải lênTV..."
"Chuyện này... Có phần khó khăn."
"Được rồi, để tự tôi nghĩ cách."
"Diệp thiếu gia dự định nổi tiếng như thế nào?"
"Tìm chỗ náo nhiệt chạy trần truồng, Nhị đệ cũng nên ra ngoài hít thở không khí rồi..." Diệp Hoan cúi đầu xuống, vẻ mặt thâm tình nhìn chăm chú vào đũng quần.
Không đến mức bất đắc dĩ, hiển nhiên Diệp Hoan sẽ không dùng biện pháp nổi danh này, tuy rằng Diệp đại thiếu gia có rất ít lòng liêm sỉ, nhưng không phải không có.
Hôm sau Ngụy Trường Quân dẫn Diệp Hoan đi dạo bốn phía Prague.
Tại thành phố du lịch Prague này có rất nhiều địa điểm đông đúc, chẳng hạn như quảng trường nổi tiếng Old Town ở Prague, Nhà thờ San Vitale, phòng trưng bày dưới lâu đài Prague, từng là Cung điện cũ mà quốc vương Bohemia từng sinh sống.
Nhưng mấy người Diệp Hoan đi loanh quanh khắp nơi không phải để tham quan du lãm, Diệp Hoan chẳng có tâm tình ngắm những thứ này, hắn chỉ muốn tìm nơi thích hợp, sau đó... Nghĩ cách lên TV.
Đáng tiếc hai người đi dạo cả ngày, Diệp Hoan vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nổi danh.
Hai người đều hơi mệt mỏi, đi đến chỗ cuối cùng của ngày hôm nay, Charles Bridge do Charles IV xây dựng.
Cây cầu đá có tổng chiều dài 520 mét này đã trải qua 600 năm lịch sử, là cây cầu dài cổ xưa nhất Châu Âu, trên cầu đặt ba mươi pho tượng Thánh Giả, đều là tác phẩm đặc sắc của các bậc thầy điêu khắc Châu Âu thế kỷ mười bảy đến thế kỷ mười tám.
Đây là địa điểm nổi tiếng nhất ngoài quảng trường Prague, cũng là thiên đường của rất nhiều nhà điêu khắc. Hai bên cầu có rất nhiều sạp hàng của các nghệ sĩ và người bán hàng rong, họ đang nhiệt tình chào mời du khách mua các sản phẩm thủ công tinh xảo, hoặc đang kí họa, vẽ tranh chân dung cho khách du lịch...
Hôm nay hẳn là một ngày đẹp trời, du khách trên cầu rất nhiều, đến mức gần như phải chen chúc mà đi.
Diệp Hoan và Ngụy Trường Quân lau mồ hôi, chập chạp đi từng bước trong đoàn người chật chội.
"Nhiều người chen lấn trên cầu như vậy không sợ sụp cầu hả?" Diệp Hoan bất an nói: "Dù sao đây cũng là cây cầu già đến 600 tuổi rồi, ông nội 100 tuổi cũng không cõng nổi thằng cháu nữa, huống chi ông nội này đã hơn 600 tuổi còn phải cõng nhiều cháu chắt như vậy..."
Ngụy Trường Quân dở khóc dở cười: "Diệp thiếu gia, cậu đừng có tự nguyền rủa mình vậy chứ, bây giờ chúng ta đều đang trên cầu đấy. Vả lại đây là cây cầu kiên cố nhất Châu Âu, mỗi tháng mỗi năm cục Thị Chính sẽ cử ra các chuyên gia và kỹ sư giám định cây cầu này, nếu có vấn đề, họ sẽ đóng cửa để sửa chữa cầu, ở đây có nhiều khách du lịch như vậy, nếu có sơ xuất gì, chính phủ Séc không có khả năng chịu trách nhiệm đâu."
Diệp Hoan buông lỏng căng thẳng, nghiêng đầu nhìn chung quanh, bỗng vui vẻ nói: "Hey, ông nhìn thử sang lan can cầu đối diện xem, anh chàng vác máy ảnh trên vai ấy, anh ta thuộc đài truyền hình đúng không?"
Ngụy Trường Quân chăm chú nhìn ký hiệu trên camera một chút, nói: "Đúng vậy, kênh truyền hình quốc gia T2 của Séc, đó là một kênh phim tài liệu, chắc đang xem xét lấy cảnh ở khu vực này."
Diệp Hoan hưng phấn: "Đi! đến trước mặt anh bạn này lắc lư hai vòng, tranh thủ màn ảnh, nếu được, đưa cho anh ta chút tiền, để xem có thể để tôi xuất hiện lâu hơn vài giây trên TV không, tốt nhất cho thêm vài câu thoại nữa..."
Ngụy Trường Quân bất đắc dĩ nói: "Diệp thiếu gia... cái này, không đáng tin cậy lắm đâu? Quá trình quay phim tài liệu rất dài, quay xong một bộ phim, còn phải biên tập cắt nối, rồi thêm bình luận, phụ đề, vv, ít nhất ba tháng sau mới công chiếu, cậu có thời gian không?"
"Mặc kệ, cũng là một lần cơ hội, lắc lư ở đây vài giây rồi chúng ta lại đi tìm camera tiếp theo, chỉ biết là hôm nay tôi không thể làm người qua đường được." Diệp Hoan kích động lôi kéo Ngụy Trường Quân phấn khích chen lấn về phía anh chàng mang camera kia.
Du khách trên cầu rất nhiều, mới chen được vài bước, Diệp Hoan không cẩn thận dẫm lên chân một du khách.
"Oh, shit!" Một thanh niên trẻ tóc vàng mắt xanh ôm chân nhảy dựng lên lớn tiếng chửi thề.
"Sorry, sorry, tôi không cố ý..." Diệp Hoan vội vàng xin lỗi.
"Yellow skin of pig..." Người nước ngoài chửi lớn.
Sắc mặt Ngụy Trường Quân lập tức trở nên rất khó coi, Diệp Hoan nhìn ông ta, dù nghe không hiểu tiếng Anh, nhưng ít nhất hắn cũng biết nhìn sắc mặt, sắc mặt Ngụy Trường Quân nói cho hắn biết, người nước ngoài kia chắc chắn trong miệng không phun ra được cái rắm thơm nào.
"Thằng khốn kia vừa nói cái gì đó?" Diệp Hoan trầm mặt nói.
Ngụy Trường Quân vẻ mặt cứng ngắc: "Hắn chửi chúng ta là lợn da vàng..."
Diệp Hoan ngây ngốc một chút, sau đó giận tím mặt: "Mẹ kiếp! Nó tưởng rằng bây giờ vẫn là thời kì chiến tranh thuốc phiện hả? Hôm nay lão tử muốn lật đổ chủ nghĩa đế quốc!"
Ngụy Trường Quân chưa kịp ngăn, Diệp Hoan đã xoay người, chen đến trước mặt người nước ngoài kia, trừng mắt dữ tợn: "Con mẹ nó mày vừa nói gì đó? Có gan lập lại lần nữa!"
Người nước ngoài tất nhiên không hiểu tiếng Trung, vì vậy nhếch miệng, giơ ngón giữa lên với Diệp Hoan: "Fuck you!"
Câu này Diệp Hoan hiểu ngay, giận quá thành cười.
"Lão tử không có cách nào giao tiếp với mày, vậy dùng hành động thực tế biểu đạt suy nghĩ của tao vậy!"
Diệp Hoan nhìn trái phải chung quanh, thấy bên cạnh cầu có một nghệ thuật gia trẻ tuổi đang cầm bút vẽ chân dung cho du khách, bức tranh trên giấy mới phác được vài nét, Diệp Hoan không quan tâm, chộp lấy cả khung tranh lẫn bút: "Vẽ xấu vậy, khó trách không giàu nổi... Ngụy tổ trưởng, đưa tiền cho hắn, tôi mua khung tranh này, mua cả bút vẽ luôn..."
Nói xong Diệp Hoan cúi đầu xoát xoát vẽ mấy chữ to rồng bay rắn giãy trên giấy, viết xong quăng bút đi, rồi mạnh mẽ nhét cả khung tranh vào tay người nước ngoài vừa mới mắng chửi người kia.
"Cầm lấy! Nhìn cái tướng này đúng là gợi đòn..." Diệp Hoan vừa nói vừa thong thả lùi sau hai bước.
Người nước ngoài hai tay cầm khung tranh, nhún vai khó hiểu: "What?"
Vừa dứt lời, một đấm của Diệp Hoan đã dữ tợn sượt qua mũi hắn, sau đó thét lên ầm ĩ: "Ahhh~~~ yahhh!"
Một cước đá ra, khung tranh người nước ngoài đang cầm trên tay bị đá thủng một lỗ lớn, người nước ngoài chưa kịp đề phòng cũng bị một đạp kia của Diệp Hoan đá lăn ra đất, chưa kịp rên rỉ một tiếng đã trợn mắt ngất đi.
Bốn phía vốn đang sầm uất náo nhiệt bỗng yên lặng như tờ, tất cả du khách choáng váng nhìn Diệp Hoan.
Ngụy Trường Quân cười khổ đi lên trước: "Diệp thiếu gia, cậu vừa mới đến Prague được một ngày, sao đã gây họa rồi?"
"Không cho cái xác này nếm chút đau khổ, lão tử biến thành người Hoa trắng!" Diệp Hoan lạnh lùng nói.
Ngụy Trường Quân bất đắc dĩ: "Muốn đánh thì cậu cứ đánh đi, sao còn ghi mấy chữ 'Thằng bệnh đến từ Châu Á' cho hắn cầm làm gì?"
Diệp Hoan nhìn ông ta, vẻ mặt cực kì chân thành nói: "Hễ là người Trung Quốc đánh người nước ngoài, nhất định phải có mấy chữ này, ngoài ra còn phải chắc chắn đạp nát, nếu không thì không hợp quy cách rồi..."
"Nhưng mà Diệp thiếu gia..."
"Sao thế?"
"Chữ 'bệnh' viết sai..." Ngụy Trường Quân vô lực nói: "Cậu đã viết thành 'thằng binh đến từ Châu Á'..."
Diệp Hoan: "..."
Rất lâu sau...
Diệp Hoan lạnh lùng liếc ông ta một cái, nói: "Ngụy tổ trưởng, bây giờ việc ông nên làm là đi mời giúp tôi một luật sư tốt, chứ không phải chú ý đến loại tiểu tiết lặt vặt này!"