Dịch giả: Rong

Máy bay phóng lên trời, xuyên thẳng mây xanh.

Bên ngoài mây mù lượn lờ quanh cửa sổ máy bay, một mảng trời mênh mông bất tận, ẩn sau sự tinh thuần thanh thoát là một cảm giác đìu hiu tịch liêu nhàn nhạt, thế nhưng bên trong cabin máy bay lại cực kì sống động.

Tâm trạng của mọi người đều vô cùng thoải mái, ngay từ giây phút bước chân lên phi cơ, ai nấy đều biết mọi chuyện ở Prague này đã kết thúc rồi.

Ngắm những đám mây dập dờn mềm mại ngoài cửa sổ, Diệp Hoan cầm tay Nam Kiều Mộc, nắm chặt.

"Cuối cùng cũng về nhà rồi...!" Diệp Hoan bùi ngùi than thở.

Nam Kiều Mộc khẽ cười: "Để tìm em, anh đưa đến thật nhiều người, lúc lên máy bay em tỉ mỉ tính qua, nào là vệ sĩ, tiểu tổ điều tra, đồng đội của anh, còn cả một đơn vị bộ đội nữa... Diệp Hoan, anh thật có lòng."

Diệp Hoan nói: "Thiếu chút nữa anh còn lật tung cả đất Châu Âu lên ấy chứ, để xem em trốn được trong cái hang nào..."

Nam Kiều Mộc khẽ đẩy hắn một cái: "Xê ra! Làm như em là con chuột không bằng... Diệp Hoan, vậy còn Edward..."

Mắt Diệp Hoan hiện lên một tia sáng lạnh: "Edward đáng chết!"

Nam Kiều Mộc hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu, lặng yên không lên tiếng.

Diệp Hoan nắm tay cô ôn nhu nói: "Mọi thứ đều có nhân quả báo ứng, Edward làm nhiều chuyện ác, phải nhận lấy hậu quả xấu. Hắn chia cách chúng ta một năm, anh miễn cưỡng có thể tha thứ được nhưng bây giờ hắn đã nhập ma rồi, nếu hắn không chết, tương lai không biết hắn sẽ dùng thủ đoạn nào để trả thù chúng ta, anh không thể nhân từ với hắn được. Kiều Mộc, muốn nhân từ cũng phải xem xét, em có nhớ câu chuyện người đàn ông và con rắn hay câu chuyện Đông Quách tiên sinh cùng Sói không? Mỗi truyện ngụ ngôn này đều đang đang dạy chúng ta biết, quá thiện lương với kẻ ác chính là làm hại bản thân. Từ đây đến hết đời, anh sẽ không để em rời xa anh lần nữa, bất cứ rủi ro tai họa ngầm nào anh cũng phải bóp chết nó từ trong trứng nước, dù cho hai tay dính đầy máu tanh."

Nam Kiều Mộc khẽ thở dài, tuy rằng hơi không đành lòng nhưng vẫn đồng ý với lời của Diệp Hoan, lời thề của Diệp Hoan cứ vang vọng mãi, cũng khiến cho tâm hồn thiếu nữ của cô cảm động.

Hạnh phúc không dễ có được, nếu như không trải qua những lần tương phùng rồi ly biệt của tình yêu sẽ không bao giờ hiểu được ý nghĩa của nó, càng không hiểu nó trân quý đến nhường nào.

Chính vì trân quý nên càng không tiếc giá nào cũng phải bảo vệ, không đúng sao? Nam Kiều Mộc nhìn qua, ánh mắt trêu chọc: "Mới một năm không gặp, xem ra học vấn của anh cao hơn trước nhiều, lại có thể giảng giải đạo lý với em, còn người nông dân và con rắn, Đông Quách tiên sinh cùng Sói, dẫn chứng hàm nghĩa, rõ ràng hợp lý như vậy, thật sự có học thức nhỉ..."

Diệp Hoan nghiêm mặt nói: "Một năm nay, ngoài lúc huấn luyện ra, anh đều vào thư viện đọc sách, anh đã sớm tự hoàn thành chương trình đại học, tháng trước hiệu trưởng đại học Bắc Kinh còn đích thân gọi điện thoại cho anh, đặc biệt cho phép anh học lên thạc sĩ, giờ anh đang do dự quá..."

Nam Kiều Mộc giật mình mở to hai mắt: "Thật sao?"

Hầu Tử, Trương Tam ngồi đằng trước thật sự không chịu nổi, cái loại chuyện dát vàng lên mặt này họ cũng không phản đối gì nhưng tên kia quá không biết xấu hổ rồi.

"Kiều Mộc, hai người quen nhau đã hai mươi năm rồi, con mắt nào của cô nhìn thấy thằng cha này đọc sách chưa?" Hầu Tử cười giễu.

Nam Kiều Mộc phản ứng ngay lập tức, mắt hạnh trợn lên, dữ tợn véo một cái bên hông Diệp Hoan, sức lực ra tay hung mãnh, góc độ xảo trá y chang lúc Cao Thắng Nam và Liễu Mi véo hắn, dường như đều do một sư phụ huấn luyện.

Diệp Hoan vừa nghĩ đến sau khi về nước sẽ phải đối mặt với ba người Cao Thắng Nam, Chu Mị, Liễu Mi. Lại nhớ đến lúc trước không biết đầu óc Diệp Hoan bị úng nước kiểu gì mà lại nhiệt huyết dâng trào nói ra câu "Kiếp này không phụ lòng các em". Diệp Hoan đột nhiên cảm thấy đau đầu.

Tìm được Nam Kiều Mộc hắn quá hạnh phúc, lúc này mới nhớ ra trong nước còn một phiền toái to đùng đang đợi hắn, phiền toái này cực nguy hiểm, lại còn là "đào hoa kiếp"... Làm sao bây giờ?

Bốn người phụ nữ liệu có vì tranh giành ai làm bà lớn mà đánh nhau không? Nếu như các nàng đánh nhau, mình nên nằm giả chết trên mặt đất hay là thực sự tự tử đi cho rồi?

Quá loạn!

Diệp Hoan ôm đầu kêu to.

Nam Kiều Mộc vội hỏi: "Anh sao vậy?"

"Đầu đau quá, say máy bay..."

Nam Kiều Mộc vội đứng lên định tìm tiếp viên hàng không lấy thuốc, Diệp Hoan kéo cô lại: "Uống thuốc không có tác dụng đâu..."

"Vậy làm sao bây giờ?" Nam Kiều Mộc sốt ruột.

"Giúp anh... hô hấp nhân tạo... Mau..." Diệp Hoan nói đứt hơi như thể hấp hối sắp chết đến nơi.

Đôi mi thanh tú của Nam Kiều Mộc nhíu lại, quét mắt nhìn hắn một lượt, nửa cười nửa không: "Hô hấp nhân tạo có thể trị say máy bay sao? Học vấn của anh ngày càng cao thâm đó..."

Diệp Hoan kéo tay cô qua, đặt lên đũng quần của mình, vẻ mặt thống khổ tiếp tục rên rỉ: "Không, là... hô hấp nhân tạo cho Nhị đệ của anh..."

Bay khoảng một tiếng đồng hồ nữa, cuối cùng cũng về tới Trung Quốc, máy bay bay vòng vòng trên không của sân bay quốc tế Bắc Kinh. Sau khi nhận được chỉ thị cho phép từ đài chỉ huy, máy bay nhẹ nhàng an toàn đáp xuống bãi đáp sân bay.

Ba cô tiếp viên hàng không xinh đẹp mở cửa, đều nhịp cúi đầu với Diệp Hoan: "Hoan nghênh Diệp thiếu gia về nước."

Diệp Hoan cùng đi xuống cầu thang với Nam Kiều Mộc, cô hít một hơi thật sâu, mắt bỗng ươn ướt.

Cuối cùng cô cũng về với tổ quốc xa cách đã lâu, lần nữa đặt chân trên quê hương thân thuộc, hít thở bầu không khí quen thuộc, mà dường như đã cách cả nửa đời người.

Diệp Hoan ôm vai cô, mọi người chậm rãi đi vào lối đi riêng dành cho khách quý. Mọi người vừa đến nơi đã thấy từ đằng xa Chu Dung cùng mấy người Cao Thắng Nam, Liễu Mi, Chu Mị đang trông ngóng ở đầu bên kia lối đi.

Diệp Hoan cực kì ngạc nhiên, còn chưa kịp nói gì thì Chu Dung đã bước nhanh đến, giơ tay đập một cái không nặng không nhẹ vào ngực Diệp Hoan.

"Lại gây họa, lại gây họa! Đi đến đâu gây họa đến đó! Anh có biết lần này anh gây ầm ĩ nhiều như vậy, hại mẹ lo lắng mất ngủ mấy đêm liền..." Chu Dung trách móc hắn mà hốc mắt đã đỏ lên.

Diệp Hoan cười làm lành nói: "Mẹ, không phải bây giờ con đang hoàn chỉnh đứng trước mặt mẹ sao? Không thiếu tay, không gãy chân đây này..."

Chu Dung tức giận đập hắn vài cái: "Còn cố tình nói vớ nói vẩn! Vừa bị sát thủ đuổi giết, vừa bị quân cảnh cộng hòa Séc bao vây. Diệp Hoan, con không thể yên tĩnh vài ngày hả? Cứ phải làm ra mấy chuyện kinh thiên động địa như vậy mới hài lòng phải không?"

Diệp Hoan thở dài: "Con cũng không muốn phách lối gì đâu nhưng làm sao mà con biết được ở nước ngoài con lại sáng chói như hải đăng trong bóng tối, người nước ngoài nhìn thấy con cứ y như ruồi thấy phân, thi nhau bu vào..."

Chu Dung phì cười: "Hừ, không biết chọn lời khác mà nói sao? Nào có ai tự hình dung mình như vậy bao giờ!"

Sau đó ánh mắt Chu Dung sáng lên, nhìn thấy Nam Kiều Mộc bên cạnh Diệp Hoan, nụ cười trên mặt Chu Dung càng vui vẻ hơn, cầm tay Nam Kiều Mộc cười nói: "Kiều Mộc à, một năm nay con chịu khổ rồi, giờ trở về là tốt rồi, các con cũng đã khổ tận cam lai, giờ cả đời cùng nhau sống cho tốt đi."

Nam Kiều Mộc ngượng ngùng cười, hơi căng thẳng nói: "Bác à, Diệp Hoan anh ấy... tốt lắm, một năm nay, anh ấy khổ hơn con nhiều."

Chu Dung cười nói: "Khổ chút cũng có là gì, giờ thấy các con kết thúc viên mãn thế này, bác cũng thấy vui rồi..."

Lúc này mấy người Chu Mị cũng sang đến đây, cầm tay Nam Kiều Mộc cười cười nói nói, mấy cô gái vừa cười vừa khóc khiến lữ khách qua lại trong đại sảnh sân bay nhìn sang liên tục.

Trong khi cười đùa, ánh mắt của mấy cô gái cứ vô tình hữu ý nhìn về Diệp Hoan, tình ý dạt dào trong mắt đến thằng đần cũng hiểu.

Diệp Hoan chợt cảm thấy miệng lưỡi đắng chát.

Diệp Hoan mất tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, giả bộ điềm nhiên như không có việc gì trò chuyện cùng với Trương Tam.

"... Chúng ta về nước không nói với bất cứ ai, làm sao các cô ấy lại biết?" Diệp Hoan nhỏ giọng nghiến răng nói.

Trương Tam chột dạ: "... Anh Hoan, em nói thật anh đừng giận nhé."

"Liên quan đến mày hả?" Diệp Hoan nheo mắt lại.

Trương Tam giơ tay chỉ điện thoại, cười giả lả: "Cái máy bay tư nhân của anh quá sang trọng, em không nhịn được dùng điện thoại tự sướng vài pô..."

"Sau đó thì sao?"

"Chụp ảnh để đấy thì uổng quá, vậy nên em mới phát lên weibo khoe khoang một tí..."

"Điều này liên quan gì đến việc họ biết được?"

"Có lẽ cũng hơi liên quan một xíu, đúng lúc mấy người Chu Mị vào trang cá nhân của em..." Giọng Trương Tam càng ngày càng chột dạ: "... quan trọng hơn là, lúc đăng ảnh em đã ghi chú rõ hôm nay về nước."

Diệp Hoan: "..."

Diệp Hoan ngày càng bội phục chính mình rồi.

Bên cạnh toàn là đồng đội ngu như lợn, vậy mà bản thân mình vẫn có thể đánh bại đối thủ mạnh như Thần, ngoài bốn chữ "Kỳ tài ngút trời” ra thì còn có cách giải thích nào chuẩn hơn nữa?

Mọi người hàn huyên rất lâu ở đại sảnh sân bay, lúc này Chu Dung mới bảo mọi người lên xe.

Vào thành phố, Chu Dung đã đặt sẵn tầng cao nhất trong một nhà hàng xa hoa đệ nhất Bắc Kinh, mở tiệc chiêu đãi cho những người vừa từ nước ngoài trở về: tiểu tổ điều tra, vệ sĩ, cùng với đội trưởng Hà Bình và đại đội Lam Kiến, tất nhiên, quan trọng nhất là để tẩy trần cho con trai bảo bối Diệp Hoan và con dâu tương lai Nam Kiều Mộc.

Với tất cả các việc mà Diệp Hoan làm ở Prague, Chu Dung không nói gì nhưng nhìn sắc mặt của bà có lẽ chuyện đó cũng không đơn giản vậy.

Sau khi tan tiệc, Chu Dung sai người đưa lên rất nhiều chìa khóa cho tổ trưởng tiểu tổ điều tra Ngụy Trường Quân để biểu thị sự cảm tạ đối với tiểu tổ. Chu Dung tặng mỗi thành viên một chiếc Mercedes để khuyến khích, còn đối với thủ lĩnh Hoàng Hổ của nhóm vệ sĩ thì trao tặng mỗi thành viên một sổ tiết kiệm 100 vạn. Về phần Hà Bình, vì các loại quy củ của quân đội nên không thể tiếp nhận những món quà vật chất này, thế nên Chu Dung lập tức lấy danh nghĩa tập đoàn Đằng Long, trích một khoản ba nghìn vạn gửi đến đại đội đặc chủng Lam Kiến coi như phí tổn cải thiện huấn luyện và ăn uống.

Qua một bữa cơm, cả chủ lẫn khách đều cực kì vui vẻ.

Ăn cơm xong, Diệp Hoan đi đến tạm biệt từng người, lúc đến chỗ mấy người Chu Mị, Diệp Hoan không khỏi giật giật khóe mắt.

Ba cô gái vẫn tủm tỉm cười nhìn hắn nhưng trong mắt tràn đầy ý tứ hàm xúc phức tạp, u oán, ghen tỵ, đợi chờ... cùng tình ý sâu sắc.

"Diệp thiếu gia ra nước ngoài một chuyến, sau khi về càng trở nên thâm trầm rồi, từ lúc thấy ngài đến giờ, cũng chưa thèm nói với chúng tôi một câu nào..." Giọng điệu Liễu Mi chua xót nói.

Diệp Hoan lúng túng cười nói: "Ít nhiều gì cũng coi như tôi vừa đi du học về rồi, cần phải dè dặt một chút..."

"Đừng có đánh trống lảng, ông chủ Diệp, có muốn tiếp tục kinh doanh câu lạc bộ Danh Lưu nữa không đây? Đừng có mà dứt khoát phủi tay bỏ mặc cho lão nương, thân là ông chủ mà chẳng hề đến liếc mắt nhìn qua, để mặc thân gái đáng thương yếu đuối này một mình gánh vác. Anh mà không ra mặt, lão nương cũng bỏ không làm nữa."

"Nhất định, nhất định. Ngày mai sẽ đi thị sát mà." Diệp Hoan cẩn thận nói.

Chu Mị cùng Cao Thắng Nam cười mà không nói, trước khi đi, ba người thừa lúc mọi người không chú ý, mỗi cô dữ tợn bấm véo hắn một cái, tốc độ, lực đạo ám chiêu đã luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hóa. Diệp Hoan hiểu rõ, chắc chắn những ngày này họ đã âm thầm luyện tập rất nhiều lần rồi, chỉ đợi hắn về để véo mà thôi... Sau khi chia tay những người khác, Diệp Hoan đuổi Hầu Tử và Trương Tam về trước, còn hắn kéo Nam Kiều Mộc lên xe, khởi động ô tô, chầm chậm chạy ra ngoại thành.

"Diệp Hoan, chúng ta ở đâu?" Nam Kiều Mộc hỏi.

Diệp Hoan nói: "Thẩm gia lớn như vậy, còn sợ không có chỗ ở sao?"

Nam Kiều Mộc ngây ngốc một chút, sau đó kinh hãi nói: "Thẩm gia? Anh... anh... dẫn em về Thẩm gia sao? "

Diệp Hoan nói: "Xem em giật mình như vậy kìa? Làm như anh muốn đưa em bán đến kỹ viện không bằng..."

Nam Kiều Mộc lắc đầu liên tục: "Không... Diệp Hoan, như vậy không phù hợp, lỡ đâu đến lúc đó..."

Vẻ mặt Diệp Hoan cương quyết: "Anh nói phù hợp là phù hợp, lần trước Thẩm Đốc Nghĩa ép em phải bỏ đi, hại em một mình cô độc nơi đất khách quê người, trải qua bao nhiêu phiêu bạt, hiện tại anh muốn đường đường chính chính đưa em về nhà để những kẻ kia ở Thẩm gia nhìn thật kỹ, để họ biết rõ rằng, hạnh phúc của Diệp Hoan này là do chính anh quyết định, dù là kẻ nào cũng không thể can thiệp vào!"

"Thế nhưng. . . Chú ba của anh..." Trong mắt Nam Kiều Mộc hiện lên một chút sợ hãi, cô vĩnh viễn không quên được khuôn mặt bình tĩnh mà âm trầm của Thẩm Đốc Nghĩa.

Diệp Hoan lạnh lùng khẽ hừ: "Lão ta lần này tuyệt không dám nói nửa câu, nếu không gậy của anh lại đập cho lão mặt mũi nở hoa lần nữa, nhân tiện phóng mồi lửa thiêu luôn phòng lão."

Nam Kiều Mộc hơi yên tâm, đôi mắt xinh đẹp lườm qua, sẵng giọng: "Anh không thể lịch sự chút sao? Hết đập lại thiêu, y như thổ phỉ..."

Tốc độ xe không nhanh không chậm, hơn nửa giờ sau đã đến khu nhà tổ của Thẩm gia.

Diệp Hoan nắm tay Kiều Mộc xuống xe, cảnh vệ hiển nhiên nhận ra vị thái tử Thẩm gia này, dù vậy vẫn cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra giấy chứng nhận, sau đó mới Ba~ một tiếng giơ tay đứng nghiêm chào hắn.

Lúc đầu Nam Kiều Mộc có chút bất an, Thẩm gia là gia tộc quyền thế hào phú đến đâu, khu nhà tổ này dù rằng đã cũ nhưng lại tự nhiên tản mát ra một khí thế vô hình khiến cho Nam Kiều Mộc có cảm giác không thở nổi.

Ngay sau đó cô nhìn thấy vẻ mặt bình thản tươi cười của Diệp Hoan, trái tim Nam Kiều Mộc dần dần khôi phục bình tĩnh, sự căng thẳng khó hiểu trong lòng cũng dần biến mất.

Dù cho gia thế của hắn uy nghiêm hiển hách thế nào, với cô mà nói đã không còn quan trọng, trong mắt trong tim của cô, chỉ cần người đàn ông bên cạnh này là đủ, ăn mày cũng tốt, hoàng đế cũng được, hắn chính là hắn, hắn là duy nhất trên đời.

Diệp Hoan nắm tay Nam Kiều Mộc bước nhanh vào cổng lớn khu nhà tổ, vừa vào cửa liền thấy trong sân nhà có rất nhiều người hầu và cảnh vệ qua lại bên trong.

Diệp Hoan hít sâu một hơi, sau đó lớn tiếng nói:

"Các vị, đây là vị hôn thê của Diệp Hoan tôi, Nam Kiều Mộc, mọi người làm quen một chút."

Mọi người đang làm việc đều ngẩn người, sau đó vội vàng gật đầu chào hỏi Nam Kiều Mộc. Khuôn mặt Nam Kiều Mộc đỏ lên, cuống quít đáp lễ, ngón tay nhỏ nhắn lại dữ tợn bấm véo hắn một cái.

Người này, vì sao luôn khoa trương như vậy? Hại cô chưa kịp chuẩn bị chút nào.

Thế nhưng cô không biết đây chính là tính toán của Diệp Hoan. Diệp Hoan đã lên kế hoạch sẵn rồi, lần này đưa cô đến Thẩm gia phải làm thật khoa trương, tốt nhất khua chiêng gõ trống ồn ào cho cả thế giới đều biết. Lúc này lão tử không làm cho rõ ràng thì quỷ mới biết trong cổng lớn Thẩm gia còn có bao nhiêu kẻ chết tiệt đang nhòm ngó chờ đợi tính toán hắn?

Diệp Hoan vui vẻ nắm tay Nam Kiều Mộc đi một vòng quanh nhà họ Thẩm giống như đang dạo phố, không cần biết là ai cũng nhiệt tình tiến đến giới thiệu chào hỏi, chưa đến mười phút, toàn bộ nhân viên công tác trong cổng lớn Thẩm gia, từ cảnh vệ đến thầy thuốc, hộ sĩ... ai cũng biết thái tử Thẩm gia đưa vị hôn thê của hắn về nhà, để cái tên Nam Kiều Mộc này trong thời gian ngắn nhất truyền khắp Thẩm gia.

Chỉ đơn giản như vậy còn chưa đủ, Diệp Hoan lại dẫn Nam Kiều Mộc đi qua ba gian sảnh đường bên trong, xuyên qua rừng trúc sau núi, tới gian nhà lá giản dị trong rừng trúc của Thẩm lão gia.

Cô dâu nhỏ phải ra mắt cha mẹ chồng, Lần này đến Thẩm gia có thể chưa cần gặp cha hắn Thẩm Đốc Lễ nhưng mà nhất định phải gặp mặt vị thái thượng hoàng Thẩm Sùng Võ mới được.

Nam Kiều Mộc đi sau Diệp Hoan trên con đường trong rừng trúc, ngắm nhìn những cành trúc rào rạt đung đưa trong gió nhẹ cùng với hồ nước yên tĩnh ngoài rừng trúc kia, lại thêm mấy gian nhà tranh nho nhỏ đơn sơ. Nam Kiều Mộc thở dài, cảm thán: "Nơi đây thật đẹp, chẳng khác nào nơi thế ngoại đào nguyên được nhắc đến trong văn thơ của Đào Uyên Minh..."

Ánh mắt Nam Kiều Mộc đầy tán thưởng, nhẹ ngâm nga: ". . . Hỏi nay thời đại đổi thay. Hán còn không biết, nói chi Tấn, Ngụy”

Trích một câu trong Đào hoa nguyên ký, gọi tắt là Đào Nguyên còn là một điển tích văn học để chỉ nơi tiên cảnh.

Vào khoảng triều Thái Nguyên đời Tấn, có một người ở Vũ Lăng làm nghề đánh cá, theo dòng khe mà đi, quên mất đường xa gần, bỗng gặp một rừng hoa đào mọc sát bờ mấy trăm bước, không xen loại cây nào khác, cỏ thơm tươi đẹp, hoa rụng rực rỡ. Người đánh cá lấy làm lạ, tiến thêm vô, muốn đến cuối khu rừng. Rừng hết thì suối hiện và thấy một ngọn núi. Núi có hang nhỏ, mờ mờ như có ánh sáng, bèn rời thuyền, theo cửa hang mà vô. Mới đầu hang rất hẹp, chỉ vừa lọt một người. Vô vài chục bước, hang mở rộng ra, sáng sủa; đất bằng phẳng trống trải, nhà cửa tề chỉnh, có ruộng tốt, ao đẹp, có loại dâu loại trúc, đường bờ thông nhau, tiếng gà tiếng chó tiếp nhau. Trong đó những người đi lại trồng trọt làm lụng, đàn ông đàn bà ăn bận đều giống người bên ngoài, từ những người già tóc bạc tới những trẻ để trái đào, đều hớn hở vui vẻ.

Họ thấy người đánh cá, rất lấy làm kinh dị, hỏi ở đâu tới. Người đánh cá kể lể đầu đuôi. Họ bèn mời người này về nhà, bày rượu, mổ gà để đãi. Người trong xóm nghe tin, đều lại hỏi thăm. Họ bảo tổ tiên trốn loạn đời Tần ( Tần Thủy Hoàng), dắt vợ con và người trong ấp lại chỗ hiểm trở xa xôi này rồi không trở ra nữa; từ đó cách biệt hẳn với người ngoài. Họ lại hỏi bấy giờ là đời nào, vì họ không không biết có đời Hán nữa, nói chi đến đời Ngụy và Tấn. Người đánh cá nhất thiết kể lại đủ cả sự tình, họ nghe rồi đều đau xót, than thở. Những người đứng bên đều mời về nhà mình chơi, đều thết đãi ăn uống. Ở lại chơi vài ngày rồi từ biệt ra về. Trong bọn họ có người dặn: "Ðừng kể cho người ngoài hay làm gì nhé!".

Ra khỏi hang rồi, tìm lại được chiếc thuyền, bèn theo đường cũ mà về, tới đâu đánh dấu chỗ đó. Ðến quận, vào yết kiến quan Thái thú kể lại sự tình. Viên Thái thú sai ngay người đánh cá trở lại, tìm những chỗ trước đã đánh dấu, nhưng mơ hồ, không kiếm được con đường cũ nữa.


Diệp Hoan liếm môi nói: "Đúng đấy, nơi này rất là an tĩnh, đời này của ông nội thật đáng giá, nửa đời trước đánh đánh giết giết đến tê dại, đến khi tuổi già lại vui vẻ một nơi, rảnh rỗi tán gẫu bàn chút chuyện giang sơn, sống một cuộc đời như Vương Bá, nếu nhân sinh của anh cũng có thể đạt được ý cảnh như vậy... chậc chậc."

Nam Kiều Mộc giận dữ lườm hắn một cái, không quan tâm hắn nữa.

Đi đến bên ngoài gian nhà cỏ đơn sơ, Nam Kiều Mộc nhìn những tấm ván gỗ giản dị dựng thành căn phòng, không khỏi cảm thấy kính nể: "Một đời trên lưng ngựa, vì quốc gia lập lên bao chiến công hiển hách, Thẩm lão tướng quân lại có thể sống giản dị như vậy, khí khái của lão tướng quân thật khiến cho người người kính nể..."

Diệp Hoan đứng ngoài căn nhà đơn sơ lớn tiếng kêu:

"Ông nội ơi, ông ơi! Ông có ở trong nhà không?"

Tiếng kêu này làm kinh động không ít cảnh vệ, một vị bác sĩ vội vàng chạy đến, ra hiệu với Diệp Hoan: "Xin đừng lớn tiếng quá, lão thủ trưởng ăn cơm trưa xong vừa mới ngủ được một chút..."

Diệp Hoan cau mày nói: "Hình như ông không có thói quen ngủ trưa mà."

Bác sĩ cười khổ: "Lúc nãy lão thủ trưởng nhân lúc bọn tôi không để ý, không biết lấy được hai chai rượu mạnh từ đâu lén uống, hơi chóng mặt nên mới nằm xuống nghỉ, haizz, thân thể vốn đã không tốt, lại thường hay vụng trộm uống rượu sau lưng chúng tôi, thế nhưng chúng tôi có nói cụ cũng không nghe..."

Diệp Hoan cười khà khà, dẫn Nam Kiều Mộc đến bên hồ nước cạnh căn phòng nhỏ, cá chép trong hồ ríu rít ngoi lên, xem ra từ sau khi hắn rời thủ đô, ông đã thả xuống hồ không ít cá đây.

"Kiều Mộc à, mấy con cá này nhìn đẹp mắt không?" Diệp Hoan xấu xa nháy mắt với cô.

"Ừm, có, trông đẹp lắm."

"Trông đẹp mắt vậy bây giờ chúng ta ăn nó luôn."

Diệp Hoan nói xong giống như làm ảo thuật lôi từ trong túi quần ra một đoạn pháo chấn lôi to hơn ngón cái, Nam Kiều Mộc biến sắc, chưa kịp ngăn cản thì Diệp Hoan đã đốt pháo chấn lôi rồi ném cái vèo vào trong hồ nước.

ĐÒANGGG!!!

Một tiếng nổ mạnh như địa chấn, trên mặt hồ nhanh chóng nổi lên rất nhiều cá chép giãy giụa hấp hối liên tục, nhìn đã biết là không thể sống nổi mấy chốc.

Diệp Hoan mừng rỡ mặt mày hớn hở, sau khi nâng cấp đạo cụ, quả nhiên đánh quái lợi hại hơn nhiều, uy lực cỡ này, cái xiên tre nho nhỏ lúc trước há có thể sánh kịp?

Tiếng nổ mạnh vừa dứt, một ông già thất tha thất thểu chạy ra từ căn phòng đơn sơ, đúng là Thẩm lão gia tử Thẩm Sùng Võ, vừa chạy vừa nhìn mấy con cá đang giãy dụa trên mặt hồ, vẻ mặt bi thương như chực khóc.

"CÁ!!! Cá của ta....!!"

Thẩm lão gia tử gào thét thê lương, nét mặt già nua co giật.

Diệp Hoan vui vẻ: "Ông à, con về rồi này! Giới thiệu cho ông một chút, đây là Nam Kiều Mộc, cháu dâu tương lai của ông đó..."

Lão gia tử bịt tai không nghe, ôm lấy cá chép chết nổ nổi lềnh phềnh bên mép hồ nước, ngẩn ngơ run rẩy, cực kỳ đau đớn.

"Cá ơi, cá của ta, ta chỉ mới nuôi được hai tháng…..."

Diệp Hoan thở dài nói: "Cảnh tượng này sao giống như cháu trai vừa mới chết vậy..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện