Ngày hôm sau Thẩm Mặc dậy rất sớm, thật ra thì anh chẳng ngủ nổi, đây coi như là first date của anh và Tử Tự, trước kia mặc dù cũng cùng đi ăn đi chơi, nhưng lần này mới là hẹn hò thật sự.

Nghĩ tới đây anh thấy hối hận vì đã hẹn buổi tối, sớm biết thế đã hẹn ban ngày đi chơi rồi, thời tiết tốt thế này lãng phí quá.

Hai tao nam mới biết mùi yêu đã phải trải nghiệm qua cái gọi là một ngày đằng đẵng tựa một năm, chịu đựng qua buổi sáng chờ tới buổi trưa, chịu đựng qua buổi trưa rốt cục đợi đến xế chiều, Thẩm Mặc thấy ăn tối xong đi xem phim là vừa đẹp.

Khi hai người tới rạp, phát hiện cũng không có nhiều người, bởi vì thời gian này không có bộ phim bom tấn nào, chọn mua hai vé một bộ phim viễn tưởng rồi vào phòng, mặc dù nói là hẹn hò, nhưng dầu sao cũng là hai nam sinh xem phim tình cảm không thoải mái lắm, hơn nữa hai người cũng không văn vẻ, tao nam mà, muốn nhiệt huyết, muốn cơ tình, muốn chiến đấu cơ.

Vào phòng phát hiện không nhiều người lắm, đa số ngồi rải rác cách xa lối vào, hai người tìm được chỗ ngồi thì phim cũng bắt đầu chiếu.

Thật ra tâm tư Tử Tự không đặt trên màn ảnh, lần đầu tiên

hẹn hò nên cậu có chút hoảng hốt, như thế này không tính là xác lập quan hệ hay thế nào, có tính hay không đây có tính hay không đây? Cậu loạn cào cào, một đống lớn suy nghĩ lộn xộn ngổn ngang, đầu óc vừa chuyển, đột nhiên nghĩ đến rạp chiếu phim không phải là địa phương tốt để abc sao.

Chẳng lẽ bọn họ sẽ ở cái nơi tranh tối tranh sáng, chiếu một bộ viễn tưởng chẳng có tí lãng mạn nào, phát sinh chút gì đó à.

Chẳng lẽ cậu phải, ở nơi đây, bạo cúc Thẩm Mặc sao.

Càng nghĩ càng bậy bạ, cậu len lén liếc Thẩm Mặc, lại phát

hiện đối phương đang tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú xem, ai không biết còn tưởng hắn đang mở hội nghị trực tuyến.

Lạy hồn, em gái hồn mau ra tay đi, xem cái rắm thối, tới rạp xem làm gì, mau chủ động đê, thừa dịp tối trời nắm tay người ta đi.

Nội tâm Mộc Tử Tự thầm phun tào, sau đó giả bộ xem phim, tay trái lần mò định lấy ly trà lại ‘vô tình’ đụng phải tay Thẩm Mặc, sau đó bị Thẩm Mặc nắm lấy.

Khóe miệng Thẩm Mặc cong lên, nắm chặt tay Mộc Tử Tự, anh chờ em chủ động đó.

Ngồi cách hai người họ không xa có một đôi tình nhân, không làm gì quá trớn, nhưng Mộc Tử Tự không có cách nào bỏ qua sự cuồng nhiệt của họ, nào là nụ hôn vừa kích tình vừa nồng nhiệt, rồi tiếng rên rỉ dù khẽ nhưng vẫn nghe thấy được đều khiến cậu gầm thét ở trong lòng: quán bar bên cạnh không ‘hot’ bằng hai người đâu nha pro, xem phim viễn tưởng không muốn quá kích thích đâu nha, đừng khuếch tán hormones nhanh như thế nha.

“Ê, Thẩm Mặc, hai người bên kia đang ấy kìa.” cậu ghé vào tai Thẩm Mặc thì thầm.

Mộc Tử Tự nói chuyện phả ra hơi thở nóng hổi khiến lỗ tai Thẩm Mặc nhồn nhột, anh siết chặt bàn tay đang nắm tay cậu, bình tĩnh liếc nhìn hai vị đang nồng nhiệt như lửa kia, con ngươi chuyển qua mặt Mộc Tử Tự: “Em muốn như thế hử?”

“= =, có anh mới muốn.”

“Anh muốn mà.” Thẩm Mặc nghiêm túc nói.

“…“

“Được đấy, coi họ như đang đóng phim là được, còn là tường thuật trực tiếp nữa, học thêm về yêu.”

“… anh học thêm chút đi, để phục vụ mấy quý bà đói chồng tốt hơn.”

“Sẽ thỏa mãn em mà.”

“….”

Hơn hai tiếng phim, dưới cuộc trò chuyện cậu được câu mất, cuối cùng cũng qua, đợi cho tất cả mọi người đi ra ngoài hết,

hai người mới nắm tay từ hàng

sau đi xuống, ra tới cửa thì buông ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện