Không có những lời hoa lệ, chỉ còn hương hoa thơm ngát

Ánh hoàng hôn màu vàng tỏa ra không khí ấm áp

Trần Nhược Vũ cùng Mạnh Cổ ngồi ăn bánh mì (Câu này đúng lãng nhách, làm mất không khí lãng mạn). Ăn, ăn, Trần Nhược Vũ đột nhiên cảm thấy buồn cười. Ban đầu, lúc cô cố gắng theo đuổi Mạnh Cổ, đã từng hao tâm tổn trí nghĩ hẹn anh ra ngoài, cùng nhau ăn một bữa cơm. Khi đó nếu có cơ hội để hai người giành nhua cùng gặm cái bánh bao, cô nhất định cao hứng chết rồi

Nhưng hôm nay thật giống như có ước hẹn, cô ngược lại không thẹn thùng, không nóng nảy, không có tâm tình đó nữa rồi

Mạnh Cổ vẫn không lên tiếng, bánh bao đậu đỏ cũng đã ăn xong, anh đang ngửa đầu uống nước suối. Tư thái tiêu sái, gò má nhìn cũng vui mắt, ánh trời chiều chiếu vào người anh, lại có mấy phần ôn hòa

Trần Nhược Vũ nhìn trộm anh nửa ngày, không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Mạnh, tại sao anh không thích Tư Tư?”

Vấn đề này cô sớm muốn hỏi, chỉ là không có cơ hội. Giờ phút này lại vừa đúng, hai người giống như bạn quen biết đã lâu, tựa hồ là thời điểm hoàn hảo để nói chuyện phiếm. Quả nhiên nhiên đồ ngọt khiến người ta buông lỏng tâm tình

“Sao không hỏi tại sao anh không thích em?”

“…”

Cô sai rồi, bánh bao đậu đỏ ngọt ngào cũng không trị được anh

“Anh không phải thích em sao? Em cho là rất ưa thích đấy”Trần Nhược Vũ lườm anh một cái, người này thật là, thật chẳng lẽ không thể nói chuyện khách khí một chút? Cô học bộ dáng Ác bá không biết xấu hổ trừng anh một cái

“Như vậy à? Vậy thì anh thích em rồi, nên không thích Lương Tư Tư”

Thôi đi, quá đầu cơ trục lợi

“Em nghiêm túc đó.” Cô đụng bả vai anh

“Sao lại nghiêm túc với anh?”

Đạp anh một cước nhẹ, “Anh nói chuyện nghiêm chỉnh sẽ chết sao?”

“Cô ta không thích hợp với anh”

Không thích hợp? Trần Nhược Vũ nháy mắt mấy cái, suy nghĩ một chút “Sao em lại côảm giác hai người rất thích hợp, loại hình giống nhau. Nam đẹp trai, nữ xinh gái, thông minh, có cá tính, hai người sẽ có thật nhiều đề tài chung”

“Cứ giống nhau là sẽ thích sao? Cứ cùng chung đề tài là sẽ thích à?” Mạnh Cổ cười, dựa người vào ghế, hai chân duỗi dài: “Trần Nhược Vũ, em có kết giao bạn trai chưa?”

“Dĩ nhiên” Trần Nhược Vũ thẳng lưng. Cô không có kém như vậy, dĩ nhiên cũng có người theo đuổi

“Với em giống nhau sao? Cùng chung đề tài sao?”

Trần Nhược Vũ nghiêm túc suy nghĩ một chút, không thể không gật đầu

“Vậy sao chia tay?”

“Hắn cảm thấy em nhạt nhẽo” Trần Nhược Vũ nhớ tới lý do bị vứt bỏ, dùng sức cầm cái bánh bao trong tay “Chúng em cùng một chỗ cùng hơn một năm, là hắn theo đuổi em. Hai nhà cùng ở chung một khu nhà trọ, hắn làm kế toàn, còn em học đại học. Năm 4 thì đi thực tập ở đơn vị của anh ta, còn kế hoạch tốt nghiệp thì đã có công việc kia. Điều kiện không khác nhau lắm, công việc không vội vàng cũng không rảnh rỗi, gia cảnh tương đối, cho nên anh ta theo đuổi, em liền đáp ứng. Em cảm thấy hắn là người tốt, cũng thực tế, rất cố gắng, mặc dù lời nói có chút thiếu hụt, nhưng nói chuyện cũng hợp ý, có thể cùng nhau sống qua ngày cũng không tệ a”

“Sau đó kết quả là, em bị một nam nhân thực tế, ít nói, ghét bỏ vì em nhạt nhẽo?” Mạnh Cổ cười ha ha “Hắn không chê em người nhiều gai, mà chê em nhạt nhẽo?”

Trần Nhược Vũ lườm anh một cái: “Có gì tốt mà cười, đàn ông muốn chia tay, lý do gì cũng nghĩ ra được. Vậy còn anh, lúc chia tay với bạn gái, nói như thế nào?”

Anh ta độc mồm độc miệng như vậy, khẳng định những lời nói đó không dễ nghe

“Anh không có, anh bị người ta vứt bỏ mà” Mạnh Cổ giật giật chân, buông lỏng người, dáng vẻ cẩu thả.

“Anh bị vứt! Thật sự bị vứt!” Tinh thần Trần Nhược Vũ bị chấn động, tương đối hưng phấn “Là cô gái nào tinh mắt như vậy?”

“Bỏ rơi anh thì tinh mắt, vậy theo đuổi anh là người mù sao? Tiểu thư mù”

“Hừ” Trần Nhược Vũ lắc đầu “Lúc sau không phải là em đã kịp thời tỉnh ngộ rồi sao. Trong lòng em, cũng là đã đem anh bỏ rơi rồi” Nâng cằm lên, cô bày ra bộ dáng kiêu ngạo. Ha ha, giải được hận thật là tốt mà

Mạnh Cổ bĩu môi, không để ý tới cô

Trần Nhược Vũ hào hứng bừng bừng hỏi tới “Bác sĩ Mạnh, lý do anh bị vứt bỏ là gì?”

Tùy tiện? Không lễ phép? Không chăm sóc? Ngang ngược? Không ở bên cạnh cô ấy? Mạnh Cổ khẽ nghiêng đầu, suy nghĩ hồi lâu đến nỗi Trần Nhược Vũ cho là anh không mở miệng, thế nhưng anh lại đột nhiên hỏi “Em hỏi người nào?”

Trần Nhược Vũ há to miệng “Có mấy người?”

“Ba”

“Anh là ba lần bị người yêu bỏ?”

“Đều bị”

“Anh mỗi lần đều là bị con gái bỏ?” Trần Nhược Vũ kéo tay anh, hưng phấn đến mắt cũng sáng loang loáng rồi. Nói đi, nói đi chứ, cô gái cùng anh sống một thời gian dài, sẽ liền phát hiện diện mạo thật của anh, có thể chịu được anh ta, thật sự là nghị lực kinh người, người thường không thể so sánh được?”

“Em cho dù có hả hê cũng nên dè dặt một chút không được sao?”

“Không được”

“Tay em cầm bánh bao đầy dầu mỡ, đem áo anh làm dơ, bây giờ lại đi mua áo khác, lần này nhất định em phải trả”

Được rồi, Trần Nhược Vũ rụt tay về “Ba lần bị vứt cũng muốn nghe”

“Tại sao phải nói cho em biết?”

“Anh nói, chúng ta là bạn” Trần Nhược Vũ cười rạng rỡ, nịnh bợ lấy lòng “Anh xem, chúng ta là bạn. Em còn cùng anh đi dạo phố mua quần áo, mời anh ăn cơm, bây giờ lại cùng nói chuyện phiếm, vì anh hóa giải ưu sầu nha”

Mạnh Cổ liếc xéo cô một cái, không nhịn được mà bật cười “Trần Nhược Vũ, hóng chuyện liền có thể làm da mặt người ta trong nháy mắt liền dày đúng không?”

“Người khác em không biết, nhưng em là thành khẩn muốn nghe”

“Muốn nghe làm gì?”

“Không làm gì a, em chính là giúp anh phân tích, xem Tư Tư có hợp với anh hay không. Hai người đều là bạn của em, nếu thật xảy ra chuyện, em kẹp ở giữa cũng rất phiền a”

“Em không phải phiền, hiện tại liền bỏ đi ý nghĩ đó đi. Không cần lãng phí thời gian của mọi người”

Trần Nhược Vũ cau mày “Bác sĩ Mạnh, tại sao anh có thể khẳng định như vậy? Em cảm thấy Tư Tư đối với anh rất có tâm, lại hiểu thấu tính khí của anh, biết không thể trực tiếp, tìm hộ sĩ giúp một tay, suy nghĩ, hiểu biết nhiều về anh. Cô ấy còn rất chăm sóc, biết bác sĩ ngoại khoa cần găng tay, liền muốn mua giúp anh. Em cảm thấy nếu có một người phí tâm đối với em như vậy, em nhất định sẽ cảm động. Bác sĩ Mạnh, anh cùng cô ấy không có chung đụng, cũng không hiểu rõ cô ấy. Nhưng mà cô ấy thật sự là người rát đáng yêu, hơn nữa bây giờ cô ấy còn không có đối tượng, sao anh lại bài xích? Chẳng lẽ bởi vì cô ấy là bạn của em, anh không phải là muốn liên lụy đến em đó chứ? Anh yên tâm, suy nghĩ của em giờ thật sự đã thông rồi, cảm thấy chúng ta bây giờ làm bạn không tồi”

Mạnh Cổ lắc đầu: “Em nghĩ quá nhiều rồi, chuyện này không liên quan với em”

“Vậy tại sao lại bỏ nhanh như vậy? Em là nói, tối thiểu cũng phải tìm hiểu trước đã”

“Phải tìm hiểu cái gì đây?”

Anh đang nghiêm túc hỏi đó hả? Trần Nhược Vũ nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm “Hiểu rõ bối cảnh sau lưng cô ấy, tính cách, nghề nghiệp, sở thích, cô ấy với anh có phải cùng chung một đường không? Giống em trước kia cũng là dò nghe bác sĩ Mạnh xong mới quyết định theo đuổi anh, sau đó hiểu rõ thấy không thích hợp liền buông tay. Bác sĩ Mạnh cũng là biết rõ tình huống của em mới phán đoán? Em là nói, bỏ đi hết mấy cái khí chất hay dáng vẻ bên ngoài đó, Tư Tư không giống như em, cô ấy đẹp, khí chất tốt, hào phóng, sảng khoái, những thứ này chắc không thành vấn đề. Trong lúc này, không phải nên tìm hiểu nhau sao?”

“Anh không cần hiêu nhiều như vậy, chỉ một thứ là đủ rồi”

“Thứ nào?”

“Trần Nhược Vũ, em thật cảm thấy cô ấy thích anh sao?”

“Cô ấy không thích anh, dụng tâm như vậy làm gì? Em biết là cô ấy sẽ không lãng phí thời gian trên người không có liên quan”

“Anh không có cảm giác như vậy”

“Không có cảm giác cô ấy dụng tâm? Vậy mà còn gọi điện nói em ngăn cản cô ấy”

“Anh là nói, anh không có cảm giác cô ấy yêu thích anh”

Trần Nhược Vũ kinh ngạc há to miệng

“Nếu như một người yêu anh, anh nhất định sẽ biết” Mạnh Cổ cười nhàn nhạt “Anh không cảm thấy ý tứ cô ấy đối với anh, cho nên không muốn cùng chơi với cô ấy. Anh không phải thằng nhóc mới lớn, không tâm tư cũng không có thời gian chơi loại trò chơi này”

Trần Nhược Vũ đứng đó, cô nháy mắt, xoay người ngồi xuống, suy nghĩ lại, cảm thấy sâu trong đáy lòng có gì đó xúc động rồi. Anh ấy nói có đạo lý. Cô chợt có chút xấu hổ, ban đầu cô hình như là đúng như vậy, còn chưa có yêu, lại coi trọng tướng mạo cùng nghề nghiệp và điều kiện của anh; Đần độn, u mê theo đuổi anh

Anh nhất định là phát giác ra

Cho nên căn bản không cần tới việc nhà gái có thích hợp hay không, mà là thành ý trên mặt tình cảm. Nếu không Doãn Tắc cùng Lôi Phong nói anh đào hoa như vậy. Người đàn ông này, nhìn bên ngoài tiêu sái, nhưng lại rất để ý cái này, anh ấy chỉ hy vọng có thể dùng thành ý đối đãi mà thôi

“Bác sĩ Mạnh, thật ra thì đường trong rừng hoa cũng không dễ đi đúng không?”

Cô vô ý xông vào cánh rừng của anh, đợi cô phát hiện cô không phải hoa, chỉ là cành lá rậm rạp, đã không còn kịp rồi. Cô thở dài, có chút phiền muộn

“Trần Nhược Vũ, em xác định chúng ta là đang nói chung một đề tài?”

“Đúng vậy, không phải đang thảo luận chuyện đào hoa của anh sao?”

Anh nhìn chằm chằm cô một lúc thật lâu “Tại sao chuyện đến người kia liền thay đổi”

“Nào có?”

“Tại sao không?” Mạnh Cổ cong cong khóe miệng “Theo đuổi không có kết quả, tính khí đùa bỡn trở mặt anh đã thấy nhiều, nhưng thay đổi thành hài kịch góp vui như em. Anh mỗi ngày đều có thể thấy những đã kích thương tâm khổ sở của em, em thật giống chú hề. Còn cái gì mà phòng ăn đầy hoa ngọt ngào, làm anh đoán thật lâu em có thể bày ra trò gì, tò mò vô cùng, kết quả như vậy, chuyện tình có phong cách lại bị em diễn dịch thành tục khí không có không khí, thật sự là không hề dễ dàng. Trần Nhược Vũ, thì ra em là một nhân tài”

Trần Nhược Vũ kinh ngạc há hốc mồm, dùng phương thức khích lệ đem người ta làm nhục không đổi sắc, anh mới là nhân tài

“Bác sĩ Mạnh, có chuyện em nhất định muốn nhờ anh”

Anh giật giật chân mày, “Chuyện gì?”

“Nếu như có ngày em bất hạnh thành bệnh nhân nằm viện cần giải phẫu, khẩn cầu bác sĩ Mạnh nhất định không cần tự tay động thủ”

“Sao vậy, sợ anh lấy việc công trả thù tư sao?”

“Không, em sợ bác sĩ Mạnh trên bàn phẫu thuật hồi tưởng lại chuyện cũ hài hước của em, cười ha ha, không cẩn thận dao găm nghiêng một cái. Làm giải phẫu cứu mạng bệnh nhân, bác sĩ Mạnh nhất định đã thấy nhiều, mà em không muốn thành người duy nhất bị bác sĩ Mạnh đâm chết trên bàn giải phẫu”

Mạnh Cổ nhìn cô chằm chằm, nhìn chút nữa, cười ha ha

Cô trừng lại, rồi lại trừng

Thật lâu, Mạnh Cổ mới ngừng lại, nhưng nụ cười vẫn còn đọng nơi đáy mắt. Trần Nhược Vũ bĩu môi, đối với thái độ của anh rất không hài lòng

Ánh mắt hai người giao nhau, nhìn thẳng vào nhau một lúc lâu. Ánh mắt của Mạnh Cổ trong suốt, ánh mắt sâu thẳm. Trần Nhược Vũ chợt cảm thấy tâm loạn nửa nhịp, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy âm thanh kêu “Mạnh Cổ”

Mạnh Cổ cùng Trần Nhược Vũ cùng quay đầu

Là một vị bác sĩ già

Mạnh Cổ đứng lên, cùng ông nói chuyện. Trần Nhược Vũ cảm thấy vị bác sĩ này cũng là đang thảo luận chuyện chuyên môn, cô không có được tính trong đó, liền lôi một cái bánh bao ra gặm. Đang cắn một miếng lớn, Mạnh Cổ quay tới, nói với cô: “Trần Nhược Vũ, đây là cha anh”

Cha anh ta?

Trần Nhược Vũ suýt bị nghẹn. Trong miệng còn ngậm bánh bao, muốn phun cũng không được, mà nuốt lại không trôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện