Tối hôm đó. Trần Nhược Vũ gọi cho Mạnh Cổ

Khi đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh Mạnh Cổ bắt máy, Trần Nhược Vũ mới phát hiện tim của mình nhảy rất nhanh

Với kinh nghiệm nói chuyện cùng Mạnh Cổ, cô biết cùng anh khách sáo là cách không hay. Vì vậy, sau khi chào hỏi, cô liền trực tiếp nhờ anh giúp một chuyện,muốn nhờ anh đăng kí số khám chỗ chủ nhiệm Lưu giúp bạn.

Mạnh Cổ hiển nhiên không nghĩ tới chuyện này, điện thoại đầu bên anh tĩnh lặng. Trần Nhược Vũ trong lòng đoán chuyện này có phải mang lại phiền toái, không quá dễ dàng với anh? Trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ, nếu như anh cự tuyệt, cô nên nói gì với anh? Cô chỉ muốn cùng anh nói chuyện phiếm vài câu

Sau đó, Mạnh Cổ lên tiếng: “Trần Nhược Vũ, chỉ có lúc cần anh em mới có thể gọi cho anh sao?”

“À?” Lúc không có chuyện gì gọi cho anh không phải là sẽ bị mắng sao? “Em cùng bọn Doãn Tắc sống phóng túng vui vẻ thế nào, sao lúc đó không gọi cho anh, đến lúc cần người hỗ trợ mới nhớ tới anh như vậy sao?”

“À?” Anh làm sao biết cô cùng những người bạn kia tụ tập?

“A, cái gì a?”

“Nha”

Mạnh Cổ không đáp

Trần Nhược Vũ chợt có chút gấp gáp: “Bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh đừng cúp điện thoại”

“Anh đâu có nói cúp điện thoại”

“Anh luôn cúp máy trước cũng không chào hỏi”

“Đó là em”

“Ách…” Đúng, là cô cúp điện thoại của anh, còn là nửa đêm

“Em hôm nay là muốn dùng ngôn ngữ a a ách này nói chuyện với anh? Đại não bị thưởng tổn chức năng ngôn ngữ, gián đoạn hay chướng ngại sao?”

“Không, không” Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, rõ ràng là anh vẫn dùng ngôn ngữ ác bá tàn bạo nhất hành tinh nói chuyện

“Cái kia, bác sĩ Mạnh không biết chủ nhiệm Lưu sao? Anh bận nên không tiện giúp em chuyện này sao?” Thật ra thì nếu không giúp cũng không sao. Được rồi, cô là không phải người lương thiện

“Là bạn gì? Tình trạng bệnh là gì?” Anh muốn hỏi tới

“Là vị Đường tiên sinh lần trước xem mắt, chính là người bạn em giới thiệu” Trần Nhược Vũ đem tình trạng bệnh mà Đường Kim Tài nói lần trước kể lại một lần, lại nói chính bọn họ đã thử mấy tháng cũng khó, không cách nào hẹn được vị bác sĩ kia, sau đó chờ Mạnh Cổ đáp lời

“Bệnh này ngược lại đáng giá khiến chủ nhiệm Lưu xem một chút. Nhưng người đó em coi là bạn à? Lần trước chẳng phải em hô cứu mạng, sao lần này lại giúp anh ta cứu người?”

Trần Nhược Vũ có chút hỏng, âm thầm may mắn là mình đang gọi điện thoại, anh không nhìn ra cô đang lúng túng “Lần trước là lần trước, người nhà anh ta bệnh nặng, cũng không tiện không giúp một tay. Chỉ là…” Cô suy nghĩ một chút, thật có chút lúng túng, trong đầu hãy còn buồn bực về lời yêu cầu, cũng không biết Mạnh Cổ có tiện giúp hay không“Chỉ là không biết chuyện này có gây phiền toái cho anh không, nếu không dễ làm, vậy thì coi như không có gì.”

“Phiền thì không. Chủ nhiệm Lưu một tuần chỉ ở phòng khám khám bệnh một ngày, chỉ cần nhìn số bệnh muốn chữa bệnh liền thấy rất khó có số. Để anh tìm ông ấy nói chuyện, thêm một số vào chỗ khám bệnh hôm đó là được. Biết rồi, không có gì đâu” (cái này có phải là anh thik chị rồi không nhỉ???)

“A, a, vậy được, không quá phiền anh là tốt rồi” Thì ra là thật có người làm việc tốt a. Trần Nhược Vũ cố gắng nghĩ xem còn có thể nói gì nữa không. Lại nghe Mạnh Cổ nói: “Anh thì không phiền, chỉ sợ em sẽ có phiền toái tương đối lớn”

Trần Nhược Vũ sửng sốt: “Tại sao?”

“Bởi vì em thiếu nợ anh một nhân tình rất lớn. Chuyện như vậy, nói khó không khó, nói dễ cùng không hẳn, em cũng biết anh mà, nhò anh thì dù em có tiền cũng không trả nổi.”

“Cái đó, Đường tiên sinh nói có thể đưa thù lao. Sẽ không để anh khó làmxử

“Trần Nhược Vũ”

“À?” Giọng điệu này, lại không vui sao?

“Em đem anh thành dạng người nào?”

Không vui thật rồi, Trần Nhược Vũ suy nghĩ một chút, hình như đưa tiền là rất vũ nhục anh.

“Hối lộ, nhận hối lộ là phạm pháp”

“Thật xin lỗi”

“Em nói em nên đưa anh cái gì mới tốt?”

“Em cũng đã nói xin lỗi rồi.”

“Anh nhớ lần trước em nói chỉ cần anh cứu em, em nói anh muốn gì cũng được, nhưng em chưa cho anh cơ hội để yêu cầu.”

“Vậy anh muốn cái gì?” Người này thật là, vốn là còn phải tìm đề tài cùng anh tán gẫu, giờ cũng không cần phải tìm nữa.

“Trần Nhược Vũ, em có cảm thấy đối thoại giữa chúng ta càng ngày càng không có dinh dưỡng rồi không”

Không có dinh dưỡng vậy àm anh còn nói mãi không ngừng thé à. Lời cũng không phải là một mình cô nói, anh ta còn định trách ai. Chỉ là đã nói qua, mặc dù mỗi lần cùng anh nói chuyện phiếm đều rất tốt, rất hưng phấn, nhưng hiện tại cô nghiêm túc nghĩ lại, lạin không nhớ đến bọn họ từng nói qua chủ đề gì có ý nghĩa gì.

“Nói chuyện có dinh dưỡng là sao?” Cô hỏi anh

Mạnh Cổ bên kia không nói. Trần Nhược Vũ chợt cũng không biết nên nói gì. Cho nên bọn họ chính là không có chung đề tài?

Trần Nhược Vũ đang ôm điện thoại mà phiền muộn, lại nghe Mạnh Cổ đột nhiên hỏi: “Trần Nhược Vũ, khi nào thì em tới tìm anh?”

“À?”

“Lại à, em hôm nay là cố ý quấy rầy anh đúng không?”

“Anh mới là không có kiên nhẫn đấy” Trần Nhược Vũ cau mày. “Em là không kịp tìm ra phản ứng nào thay thế”

“Em không tới tìm anh, làm sao lấy số của chủ nhiệm Lưu. Chẳng lẽ còn muốn anh đưa qua cho em”

“A, đúng đúng… Em không nghĩ tới. Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em đi tìm anh. Anh xem lúc nào thì rỗi?”

“Chờ khi bắt đầu lấy số sẽ gọi cho em. Em cũng nên cùng tên họ Đường nói rõ, chuyện này không dễ làm, chỉ có thể giúp lần nầy, lần tới cũng đừng tìm em nữa

“Nha” Không phải anh ta nói có quen, không có chuyện gì sao? Sao lại không dễ làm rồi. Cầu người làm việc cũng không thể không biết xấu hổ, Trần Nhược Vũ không dám hỏi kỹ, chỉ đáp ứng một tiếng

“Anh nói nghiêm túc đó. Em không cần ngượng ngùng gì với anh ta, phải đem lời nói rõ ràng với anh ta. Anh ta với em không thân thuộc mà có mặt mũi đi cầu em giúp việc này, em còn thống khoái mà đáp ứng giúp anh ta, chuyện cũng làm xong. Sau anfy nhà anh ta lại còn tưởng chuyện dễ dàng có thể thường xuyên nhờ vả, nếu cứ có chuyện liền nhờ em giúp rất dễ có phiền toái. Không phải bệnh gì cũng cần đến chuyên gia, nhưng rất nhiều bệnh nhân không hiểu. Em hiểu không?”

“Biết”

“Vậy chờ điện thoại của anh”

“Được”

Trò chuyện tới đây liền kết thúc, hai bên có chút trầm mặc. Trần Nhược Vũ nghĩ còn muốn nói chút gì nữa mới phải, nhưng cô nhất thời không nghĩ ra

Lúc này, Mạnh Cổ lên tiếng gọi: “Trần Nhược Vũ”

“Dạ, sao vậy?”

“Thôi, không có việc gì”

Không có việc gì là sao? Trần Nhược Vũ cắn môi, thật muốn hỏi thăm nữa

Nhưng Mạnh Cổ giống như thật không có chuyện gì, anh nói: “Cứ như vậy đi, cúp máy”

“Chờ một chút” Cô lại gọi anh

“Ừ, thế nào?”

“Cái đó, em cũng không nên nhờ anh giúp không?”

“Đúng vậy, anh không nên giúp mà không đòi hồi báo.” Mắt Trần Nhược Vũ nháy một cái, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cảm thấy thanh âm của Mạnh Cổ nhẹ nhàng hẳn: “Vậy em tính hồi báo anh thế nào?”

Hồi báo thế nào?

“Vậy em mời anh ăn cơm”

“Em lần trước nói mời anh ăn cơm, kết quả còn cắn anh một cái, chuyện này còn chưa tính rõ ràng, giờ lại ăn cơm?”

“…” Sớm biết như vậy, cô đừng nên nói câu kia, đây không phải là tự đào huyệt chôn mình sao? Sao cô lại động kinh đi nói như vậy chứ? Còn giả khách khí cái gì đây? Ác bá tiên sinh còn không tự đề cập đến chuyện này, cô còn tự tìm phiền toái

“Vậy, bác sĩ Mạnh cảm thấy thế nào mới thích hợp?”

“Chính em nghĩ đi, tự mình nghĩ tương đối có thành ý” Giọng điệu của anh khiến Trần Nhược Vũ xác định, giờ phút này tâm tình của anh không tệ.

Tự mình nghĩ, vậy làm sao nghĩ? Loại chuyện như vậy là khó nghĩ nhất trên đời

Cúp máy, Trần Nhược Vũ hoảng hốt. Vấn đề khó khăn tới, vấn đề khó khăn tới rồi

Nhưng mà hôm nay Ác bá tiên sinh cũng có chút kì lạ, tâm tình thay đổi nhiều, không giống ngày thường.

Lúc mới bắt máy có chút hung dữ, ở giữa lại trở nên dễ nói chuyện, lúc sau lại có chút nghiêm túc, cuối cùng thì nhẹ nhàng, vui vẻ rồi. thay đổi như vậy khiến cô thật sự khó suy nghĩ a

Trần Nhược Vũ đang cố gắng muốn giải quyết chuyện bản thân làm điều thừa sinh ra phiền toái, Lương Tư Tư đã về. CÔ vừa vào liền hỏi: “Cậu ôm tủ lạnh làm gì?”

Gì, cô ôm cửa tủ lạnh? A, cô đang muốn làm gì đây? Đúng, nghĩ muốn lấy thức uống

Trần Nhược Vũ lấy đồ uống, lại đi một vòng, thật sự không nghĩ ra biện pháp tốt, cô đang định hỏi Lương Tư Tư một chút, nói xin lỗi cùng với cảm tạ, dùng phương pháp gì thì ổn. Ừ, quan trọng nhất là, muốn cho đối phương hả giận, không lại mang thù

Còn chưa kịp mở miệng, Lương Tư Tư ngược lại lên tiếng nói trước “TỐi hôm nay mình đi bệnh viện , hoàn thành việc mời bác sĩ Mạnh dùng cơm”

Lỗ tai Trần Nhược Vũ lập tức dựng lên, ôm lấy bình uống ngồi xuống ghế salon bên cạnh Lương Tư Tư: “Cậu đi tìm bác sĩ Mạnh làm gì?”

“Có một quỹ hoạt động từ thiện, cần chuẩn bị chút tài liệu cần ý kiến của bác sĩ chuyên nghiệp, vì vậy mình muốn đi tìm bác sĩ Mạnh cố vấn”

Lấy lý do này đến gần anh thật quá hoàn mỹ. Trần Nhược Vũ không thể không bội phục Lương Tư Tư, cô ấy luôn có thể tìm ra cơ hội tốt

“Này, bác sĩ Mạnh có nói gì không?”

“Chúng mình tán gẫu cái hạng mục a, anh ấy rất khá, cho mình rất nhiều ý kiến, còn nói ra mấy nội dung mình hoàn toàn không nghĩ ra. Sau mình nói muốn cảm ơn anh ấy giúp đỡ một tay, muốn mời anh ấy ăn cơm, anh đồng ý”

“Hai người ăn cơm trễ vậy sao?” Lúc cô mới vừa gọi điện thì anh đang cùng Tư Tư dùng bữa sao?

“Không có, sớm ăn xong rồi. Mình phải về công ty một chuyến, đem tài liệu sửa sang lại sợ quên”

Trần Nhược Vũ gật đầu, chợt có chút không động đậy nổi. Anh mới vừa rồi trong điện thoại không nhắc đến chuyện này, hơn nữa Tư Tư mời anh ăn cơm, anh liền đi, cô mới vừa mới, anh cũng không đồng ý. Khác nhau ghê gớm thật! hừ!

“Anh ấy còn hỏi đến cậu?”

“Hỏi mình cái gì?”

“Anh ấy hỏi cậu gần đây bận rộn cái gì? Có phải là lại đi gặp mặt không?”

“Cậu nói sao?”

“Nói thật a, cậu không phải đang bận, ngày ngày đều ở nhà xem tivi, chính là ngày hôm qua cùng bọn Cao Ngữ Lam ra ngoài tụ tập” Lương Tư Tư vừa nói vừa giơ tay xem móng tay của mình, nói thầm nên đi làm móng tay rồi

“Vậy anh ấy nói gì rồi?”

“Không nói gì”

Không nói gì? Phách Vương Long thối này thật thiên vị. Trần Nhược Vũ nhìn tay Lương Tư Tư chằm chằm, chợt có chủ tính

Cô nghĩ được muốn hồi báo Mạnh Cổ như thế nào rồi!

Tác giả có lời muốn nói: Chương này tôi đã sửa lại 3 lần. nhưng thật ra là nghĩ chút xíu biến hóa trong biểu hiện của Mạnh Cổ, nhưng lời kịch cùng chi tiết có gì đó không đúng. Quả nhiên còn là viết giết người phóng hỏa, gặp sự kiện quỉ dị gì đó để an ủi. Mấy loại tình huống này thật khiến tôi gõ chữ muốn nhức đầu a!!!!

Cầu xin mấy lời an ủi, khích lệ!!!!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện