Đầu Trần Nhược Vũ nóng cả lên
Âm thanh “Muốn” kia nên vang lên có lực mới đúng. Cô phải đi, muốn mắng anh một trận cho đen mặt. Phải đem hộp chân giò của cô đoạt lại
Không cho anh ăn , ngửi mùi cũng không muốn anh ngửi được.
Có vài người là tuyệt đối không thể đối tốt. Phách Vương Long tiên sinh chính là ví dụ điển hình.
Anh chẳng những đùa giỡn cô, còn đùa giỡn cô…
Được rồi, tóm lại chính là anh thừa dịp cô đối tốt với anh, khi dễ cô! Cô không thông minh, nhưng anh cảm thấy cô ngu đến thế sao? Trần Nhược Vũ ngồi trên xe bus, thẳng tiến về hướng nhà của Mạnh Cổ. Xe sáng ngời, rất sáng ngời, lòng cô cũng chợt sáng ngời, giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, thần trí sáng tỏ
Cô thật ngây thơ, dĩ nhiên, ngây thơ đến chết. Chỉ là cô cảm thấy anh thật không phải ngây thơ, anh cố ý, cố ý đối xử ác tâm với cô. Mà cô do tâm tình khẩn trương liền ngây ngốc, không đem mọi chuyện nghĩ đến tận cùng. Thật ra thì mọi chuyện đều là lỗi của anh, anh bị thương là đáng đời!
Trần Nhược Vũ càng nghĩ càng tức giận. Cô định đem đồ ăn đoạt lại, sau đó liền một tháng không để ý tới anh, chờ anh ý thức được sai lầm của mình rồi đến nói xin lỗi cô, bảo đảm không trêu trọc cô nữa, cô mới cùng anh hòa hảo như ban đầu
Cô muốn xuất ra khí thế, lấy nguyên tắc, không thể mềm yếu nữa
Trần Nhược Vũ chạy như bay tới chỗ ở Mạnh Cổ. Đó là một khu nhà trọ hạng sang anh mới thuê sau khi nhậm chức ở bệnh viện, sạch sẽ, xinh đẹp lại trang nhã
Trần Nhược Vũ không có tâm tình thưởng thức cảnh sắc của khu nhà trọ, cô tìm được lầu nhà Mạnh Cổ, đi thang máy lên
Mới ra thang máy, liền nghe đến thanh âm của Mạnh Cổ. Lần này cả cửa phòng cũng không cần tìm, cứ trực tiếp theo âm thanh tìm tới là được
Trần Nhược Vũ mới vừa cất bước tới, liền nghe Mạnh Cổ nói: “Cô đi đi”
Cô ngẩn người, giọng điệu này, anh đang nói chuyện với ai thế?
Cô bước nhanh hai bước, rất nhanh thấy được Mạnh Cổ đang đứng trước cửa nhà mở rộng, anh đang cùng một cô gái trẻ nói chuyện
“Cô đi đi”, ba chữ này đúng là đang nói với cô gái kia
“Mạnh Cổ, em nghe mấy bạn học cũ nói. Bọn họ nói anh…”
Cô gái kia còn chưa nói dứt lời, đã bị Mạnh Cổ cắt ngang: “Cho dù bọn họ có nói gì, đều không phải là tôi nói, tôi cũng không có hứng thú nghe mấy tin bát quái cửu biệt tương phùng (Giống như chia tay rồi quay lại ấy) của mấy người” anh nói đến đây, nhếch mắt thấy Trần Nhược Vũ, vì vậy nói tiếp: “Bạn của tôi tới rồi, không thể tiếp đãi cô được nữa. Cô đi đi”
Cô gái ấy nghe được lời này, quay đầu liếc nhìn. Trần Nhược Vũ đối mặt với cô gái xinh đẹp kia, bất giác thở dài trong lòng, thật là xinh đẹp
Tư thái cao gầy mảnh khảnh, hai mắt đen bóng, tóc quăn hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn, lại có cảm giác lão luyện.
Trần Nhược Vũ tuy không biết gì, nhưng cảm thấy cô ấy có thể là người tình cũ của anh. Mặc dù cô từng nói đùa với Mạnh Cổ chuyện này, nhưng thật sự xảy ra, lại cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó không nói được
Cô ta nhìn Trần Nhược Vũ, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen, chợt cười cười, hào phóng vươn tay, nói: “Xin chào, tôi tên Thích Dao. Là học muội của Mạnh Cổ ở viện y học… Bạn bè” Hai chữ bạn bè cố ý kéo dài âm, là có ngụ ý
Quả nhiên chính là bạn gái mối tình đầu trong truyền thuyết, rất đẹp, có chút quật cường cùng quả quyết. Trần Nhược Vũ gật đầu, nói tên mình
Thích Dao nhìn cô, cười cười, xoay người lại, nói với Mạnh Cổ: “Bọn họ nói anh còn chưa có bạn gái”
Mạnh Cổ liếc mắt nhìn Trần Nhược Vũ, có ngụ ý: “Tôi không có bạn gái hay có bạn gái rồi không cần phải báo cáo với bọn họ”
“Bọn họ còn nói, anh sau có lui tới với hai cô gái, rất khác em” Thích Dao liếc mắt nhìn Trần Nhược Vũ, giống như có điều ngụ ý (Sao mà lắm ngụ ý thế!!!)
Trần Nhược Vũ ở một bên nghe được rất giận, cô rõ ràng là người ngoài cuộc, hai người này là kẹp cô ở giữa để so tài sao?
Còn cái người Thích Dao này, suốt ngày “Bọn họ nói, bọn họ nói”, cô ta đơn giản là muốn chứng minh lời người ta nói, Mạnh Cổ đối với cô ta vẫn mãi tình cũ không quên. Mà cô ấy hôm nay rốt cuộc cũng chịu quay đầu là bờ, dứt khoát muốn ôn lại khúc ca tình yêu khi xưa. Đảo quanh một vòng lớn như vậy, nói chuyện cũng không tốt chút nào, thật là đáng ghét
“Tôi đã nói rồi, bọn họ nói gì cũng chẳng liên quan tới tôi, tôi có bạn gái như thế nào, cũng không liên quan tới cô. Tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng thật sự không cần dát vàng lên mặt mình. Cô đi đi” Mạnh Cổ vừa nói, vừa cầm tay Trần Nhược Vũ kéo vào trong nhà, đặt cô bên cạnh mình. Bày ra bộ dạng hiên tại tôi có bạn, cô có biết điều thì đi nhanh đi
Đây là lần thứ ba Trần Nhược Vũ nghe Mạnh Cổ nói : “Cô đi đi”, nhưng tất nhiên, Thích Dao vẫn không có ý định đi, cô ta há mồm tính nói gì đó, nhưng Trần Nhược Vũ đã không còn nhịn được nữa
“Thích tiểu thư, thật ngại quá, tôi phải cắt ngang thôi, những lời này còn nhiều thời gian, cô biết không? Theo tình hình hiện tại, cô nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Cô biết nhà anh ấy ở đâu rồi, có rãnh rỗi tới chặn đường cũng được, nhưng bây giờ, ở nơi này, cô trước mặt tôi nói một tiếng bạn học, bạn gái trước, cô không cảm thấy không lễ phép sao? Giờ đã đến giờ cơm, cô không muốn ăn cơm nhưng tôi thì đói bụng rồi. Làm phiền cô muốn đến ôn lại chuyện cũ, hay tán gẫu thảo luận tình cảm, tìm thời gian khác được không?”
Mạnh Cổ và Thích Dao cùng quay đầu trừng cô. Sắc mặt hai người đều rất khó coi
Trần Nhược Vũ nhất nhất nhìn trả lại, thầm nghĩ trừng cái gì mà trừng, tâm tình cô vẫn còn không tốt “Đề nghị của tôi không tốt sao?”
Thích Dao cắn cắn môi, không để ý tới lời Trần Nhược Vũ, lại nói với Mạnh Cổ: “Em sẽ gọi cho anh sau”
“Cần gì lãng phí tiền điện thoại?” Mạnh Cổ lạnh lùng đáp
Thích Dao không nói gì nữa, cô thầm nhìn Mạnh Cổ một cái, sau đó cũng không nói gì với Trần Nhược Vũ, quay đầu đi
Mạnh Cổ đóng cửa lại, hướng Trần Nhược Vũ nhíu mày “Cái gì gọi là biết nhà anh ta ở đâu, ngày mai có thể đi chặn đường, em là đang ra cái chủ ý cùi bắp gì” (Cái từ “cùi bắp” thật sự là anh ấy nói… ta không có cải biên)
Trần Nhược Vũ cũng cau mày, cô nhìn miệng anh, vết thương kia vẫn còn rõ ràng. Mặt mày cũng hốc hác rồi
“Em không ra chủ ý này thì cô ấy không tới cửa chắc? Hôm nay em cũng không nói cô ấy tới, cô ấy cũng tới. Cho nên, về sau nếu người ta đã tới, anh nhớ phân tích lý trí một chút, thật sự không liên quan tới em”
Chân mày Mạnh Cổ nhíu chặt hơn: “Anh với cô ấy không có gì, lần trước gặp mặt cũng không đưa số điện thoại, là cô ta tìm mấy bạn học cũ, anh không nhận điện thoại, cô ta liền tìm tới cửa”
Trần Nhược Vũ đối với mấy cái này không quan tâm, cô hói: “Cô ấy không hỏi tại sao miệng anh bị thương à?”
Giọng Trần Nhược Vũ thật không tốt, khiến Mạnh Cổ cũng không tốt lành gì mà đứng lên: “Thật đáng tiếc, cô ta đúng là không hỏi”
“Tiếc quá nhỉ. Nhân vật mà anh sắp xếp cho em thật không có tác dụng gì”
Mạnh Cổ cuối cùng cũng không nhịn được nữa “Em đang náo loạn cái gì?”
Trần Nhược Vũ không để ý tới anh, xoay người vào phòng bếp, nhìn một vòng không thấy cái chân giò, mở tủ lạnh, cơm của cô cùng hộp chân giò còn hảo hảo mà nằm bên trong tủ lạnh, trong đó còn chứa rất nhiều món ăn khác
Trần Nhược Vũ đem hộp cơm của mình lấy ra, quay đầu nhìn lại, trên mặt bàn có cái túi, cô cũng bất kể, cầm túi đem hộp cơm của mình bỏ vào, sau đó chuẩn bị đi
Cô quay đầu lại, thấy mặt Mạnh Cổ giật mình, thầm nghĩ chắc anh không nghĩ cô tới đây là để giành hộp cơm
“Bác sĩ Mạnh, em thật lòng đem anh thành bạn bè. Em trước kia không tự lượng sức mình đi theo đuổi anh, có lẽ thời điểm đó cũng không có quá nhiều thành ý, chỉ là nhìn trúng vẻ bề ngoài cùng điều kiện của anh, không có suy nghĩ kĩ xem anh với em có hợp hay không. Nhưng từ sau khi chung đụng, em cảm thấy anh rất tốt, nhiệt tình, có trách nhiệm, cho nên em rất quý trọng người bạn là anh. Em biết rõ anh cùng Doãn Tắc là bạn thân, phương thức biểu đạt tình hữu nghị có chút dọa người, nhưng em không phải là Doãn Tắc cùng Lôi Phong, em có hình thức chung đụng của mình. Có lẽ anh cảm thấy chuyện em làm rất buồn cười, nhưng khi anh đem nó ra làm chuyện cười, em cũng sẽ khổ sở, tức giận, anh lại cùng người khác nói những chuyện này, em cũng sẽ cảm thấy lúng túng, khó chịu. Bác sĩ Mạnh, em thật sự không thông minh, nhưng cũng có tự tôn của bản thân. Khi anh nửa thật nửa giả trêu em, lúc anh đang hưởng thụ rất vui vẻ đó, cũng xin anh suy nghĩ một chút tới cảm nhận của em”
“Trần Nhược Vũ…” Mạnh Cổ muốn nói chuyện, Trần Nhược Vũ giơ tay lên ngăn lại
“Bác sĩ Mạnh, làm bạn cùng anh rất thoải mái, em rất vui, mặc dù không thể theo đuổi được anh, nhưng cuối cùng chúng ta có thể trở thành bạn bè. Nhưng tình bạn cũng giống như tình yêu, cũng cần phải có thành ý. Thật ra thì nếu anh cần em giúp một tay, em cũng sẽ sẵn sàng, nhưng anh lấy lý do nhàm chán gọi em tới đây, cũng mượn vội lấy em làm bạn gái trước mặt tình cũ, em thật cảm thấy không dễ chịu”
“Anh không phải…” Mạnh Cổ muốn nói, lại một lần nữa bị Trần Nhược Vũ cắt ngang
“Bác sĩ Mạnh cảm tháy đã làm chuyện không phải với em đúng không?”
Mạnh Cổ há miệng, còn chưa lên tiếng đã bị Trần Nhược Vũ liếc một cái: “Bác sĩ Mạnh, anh nên nói lời xin lỗi”
Miệng Mạnh Cổ mở rộng, không nói ra lời. Trần Nhược Vũ còn nói: “Giờ em cũng tịch thu đồ ăn lại rồi, dù sao anh cũng không có thành ý ăn nó, về sau em sẽ không làm thêm gì cho anh ăn nữa. Bác sĩ Mạnh nếu thật không tỉnh ra nói lời xin lỗi, chúng ta rất khó làm bạn lâu dài, bằng không cứ hở một chút là xảy ra mâu thuẫn cũng không vui, quả thật không thể chung đụng, bác sĩ Mạnh, anh thấy đúng không?”
Cô hỏi anh “Đúng không” lại không cho anh cơ hội trả lời, cô vừa nói xong đã nghiêng người rời đi
Mở cửa, đến cửa thang máy, ấn phím. Mấy động tác này làm liền một mạch, trong tâm Trần Nhược Vũ cũng cảm thấy sảng khoái, cô ôm chân giò heo, giống như ôm vũ khí. Chỉ là cảm thấy sau khi nói hết ra, toàn thân thật thoải mái
“Trần Nhược Vũ” Mạnh Cổ thế nhưng lại đuổi theo
Cửa thang máy mở ra, Trần Nhược Vũ vừa bước vào vừa quay đầu lại nhìn anh “Anh muốn cự tuyệt cô gái khác, cũng đâu cần phải lấy em làm bia đỡ đạn. Anh muốn trêu chọc cô gái để tìm vui, cũng đâu cần tìm em làm mục tiêu” Anh nghĩ nghĩ, dường như thấy mình lỡ lời, vội vàng nói: “Anh không phải loại trêu chọc phụ nữ làm thú vui… Em”
Trần Nhược Vũ bĩu môi; “Đây miễn cưỡng coi như là giải thích, không tính là xin lỗi”
“Này” Mạnh Cổ lại cau mày
Trần Nhược Vũ hướng anh giả dạng cá mặt quỷ, cửa thang máy cũng đóng
Thang máy đi xuống, Trần Nhược Vũ nhớ tới vẻ mặt của Mạnh Cổ, bất giác cười
Ha ha, anh cũng biết cuống cuồng! Anh rõ ràng cũng biết cuống cuồng rồi!
Trần Nhược Vũ ôm hộp cơm, cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào
Cô nghĩ, đây cũng là cảm giác vui vẻ khi thắng lợi
Âm thanh “Muốn” kia nên vang lên có lực mới đúng. Cô phải đi, muốn mắng anh một trận cho đen mặt. Phải đem hộp chân giò của cô đoạt lại
Không cho anh ăn , ngửi mùi cũng không muốn anh ngửi được.
Có vài người là tuyệt đối không thể đối tốt. Phách Vương Long tiên sinh chính là ví dụ điển hình.
Anh chẳng những đùa giỡn cô, còn đùa giỡn cô…
Được rồi, tóm lại chính là anh thừa dịp cô đối tốt với anh, khi dễ cô! Cô không thông minh, nhưng anh cảm thấy cô ngu đến thế sao? Trần Nhược Vũ ngồi trên xe bus, thẳng tiến về hướng nhà của Mạnh Cổ. Xe sáng ngời, rất sáng ngời, lòng cô cũng chợt sáng ngời, giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, thần trí sáng tỏ
Cô thật ngây thơ, dĩ nhiên, ngây thơ đến chết. Chỉ là cô cảm thấy anh thật không phải ngây thơ, anh cố ý, cố ý đối xử ác tâm với cô. Mà cô do tâm tình khẩn trương liền ngây ngốc, không đem mọi chuyện nghĩ đến tận cùng. Thật ra thì mọi chuyện đều là lỗi của anh, anh bị thương là đáng đời!
Trần Nhược Vũ càng nghĩ càng tức giận. Cô định đem đồ ăn đoạt lại, sau đó liền một tháng không để ý tới anh, chờ anh ý thức được sai lầm của mình rồi đến nói xin lỗi cô, bảo đảm không trêu trọc cô nữa, cô mới cùng anh hòa hảo như ban đầu
Cô muốn xuất ra khí thế, lấy nguyên tắc, không thể mềm yếu nữa
Trần Nhược Vũ chạy như bay tới chỗ ở Mạnh Cổ. Đó là một khu nhà trọ hạng sang anh mới thuê sau khi nhậm chức ở bệnh viện, sạch sẽ, xinh đẹp lại trang nhã
Trần Nhược Vũ không có tâm tình thưởng thức cảnh sắc của khu nhà trọ, cô tìm được lầu nhà Mạnh Cổ, đi thang máy lên
Mới ra thang máy, liền nghe đến thanh âm của Mạnh Cổ. Lần này cả cửa phòng cũng không cần tìm, cứ trực tiếp theo âm thanh tìm tới là được
Trần Nhược Vũ mới vừa cất bước tới, liền nghe Mạnh Cổ nói: “Cô đi đi”
Cô ngẩn người, giọng điệu này, anh đang nói chuyện với ai thế?
Cô bước nhanh hai bước, rất nhanh thấy được Mạnh Cổ đang đứng trước cửa nhà mở rộng, anh đang cùng một cô gái trẻ nói chuyện
“Cô đi đi”, ba chữ này đúng là đang nói với cô gái kia
“Mạnh Cổ, em nghe mấy bạn học cũ nói. Bọn họ nói anh…”
Cô gái kia còn chưa nói dứt lời, đã bị Mạnh Cổ cắt ngang: “Cho dù bọn họ có nói gì, đều không phải là tôi nói, tôi cũng không có hứng thú nghe mấy tin bát quái cửu biệt tương phùng (Giống như chia tay rồi quay lại ấy) của mấy người” anh nói đến đây, nhếch mắt thấy Trần Nhược Vũ, vì vậy nói tiếp: “Bạn của tôi tới rồi, không thể tiếp đãi cô được nữa. Cô đi đi”
Cô gái ấy nghe được lời này, quay đầu liếc nhìn. Trần Nhược Vũ đối mặt với cô gái xinh đẹp kia, bất giác thở dài trong lòng, thật là xinh đẹp
Tư thái cao gầy mảnh khảnh, hai mắt đen bóng, tóc quăn hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn, lại có cảm giác lão luyện.
Trần Nhược Vũ tuy không biết gì, nhưng cảm thấy cô ấy có thể là người tình cũ của anh. Mặc dù cô từng nói đùa với Mạnh Cổ chuyện này, nhưng thật sự xảy ra, lại cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó không nói được
Cô ta nhìn Trần Nhược Vũ, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen, chợt cười cười, hào phóng vươn tay, nói: “Xin chào, tôi tên Thích Dao. Là học muội của Mạnh Cổ ở viện y học… Bạn bè” Hai chữ bạn bè cố ý kéo dài âm, là có ngụ ý
Quả nhiên chính là bạn gái mối tình đầu trong truyền thuyết, rất đẹp, có chút quật cường cùng quả quyết. Trần Nhược Vũ gật đầu, nói tên mình
Thích Dao nhìn cô, cười cười, xoay người lại, nói với Mạnh Cổ: “Bọn họ nói anh còn chưa có bạn gái”
Mạnh Cổ liếc mắt nhìn Trần Nhược Vũ, có ngụ ý: “Tôi không có bạn gái hay có bạn gái rồi không cần phải báo cáo với bọn họ”
“Bọn họ còn nói, anh sau có lui tới với hai cô gái, rất khác em” Thích Dao liếc mắt nhìn Trần Nhược Vũ, giống như có điều ngụ ý (Sao mà lắm ngụ ý thế!!!)
Trần Nhược Vũ ở một bên nghe được rất giận, cô rõ ràng là người ngoài cuộc, hai người này là kẹp cô ở giữa để so tài sao?
Còn cái người Thích Dao này, suốt ngày “Bọn họ nói, bọn họ nói”, cô ta đơn giản là muốn chứng minh lời người ta nói, Mạnh Cổ đối với cô ta vẫn mãi tình cũ không quên. Mà cô ấy hôm nay rốt cuộc cũng chịu quay đầu là bờ, dứt khoát muốn ôn lại khúc ca tình yêu khi xưa. Đảo quanh một vòng lớn như vậy, nói chuyện cũng không tốt chút nào, thật là đáng ghét
“Tôi đã nói rồi, bọn họ nói gì cũng chẳng liên quan tới tôi, tôi có bạn gái như thế nào, cũng không liên quan tới cô. Tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng thật sự không cần dát vàng lên mặt mình. Cô đi đi” Mạnh Cổ vừa nói, vừa cầm tay Trần Nhược Vũ kéo vào trong nhà, đặt cô bên cạnh mình. Bày ra bộ dạng hiên tại tôi có bạn, cô có biết điều thì đi nhanh đi
Đây là lần thứ ba Trần Nhược Vũ nghe Mạnh Cổ nói : “Cô đi đi”, nhưng tất nhiên, Thích Dao vẫn không có ý định đi, cô ta há mồm tính nói gì đó, nhưng Trần Nhược Vũ đã không còn nhịn được nữa
“Thích tiểu thư, thật ngại quá, tôi phải cắt ngang thôi, những lời này còn nhiều thời gian, cô biết không? Theo tình hình hiện tại, cô nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Cô biết nhà anh ấy ở đâu rồi, có rãnh rỗi tới chặn đường cũng được, nhưng bây giờ, ở nơi này, cô trước mặt tôi nói một tiếng bạn học, bạn gái trước, cô không cảm thấy không lễ phép sao? Giờ đã đến giờ cơm, cô không muốn ăn cơm nhưng tôi thì đói bụng rồi. Làm phiền cô muốn đến ôn lại chuyện cũ, hay tán gẫu thảo luận tình cảm, tìm thời gian khác được không?”
Mạnh Cổ và Thích Dao cùng quay đầu trừng cô. Sắc mặt hai người đều rất khó coi
Trần Nhược Vũ nhất nhất nhìn trả lại, thầm nghĩ trừng cái gì mà trừng, tâm tình cô vẫn còn không tốt “Đề nghị của tôi không tốt sao?”
Thích Dao cắn cắn môi, không để ý tới lời Trần Nhược Vũ, lại nói với Mạnh Cổ: “Em sẽ gọi cho anh sau”
“Cần gì lãng phí tiền điện thoại?” Mạnh Cổ lạnh lùng đáp
Thích Dao không nói gì nữa, cô thầm nhìn Mạnh Cổ một cái, sau đó cũng không nói gì với Trần Nhược Vũ, quay đầu đi
Mạnh Cổ đóng cửa lại, hướng Trần Nhược Vũ nhíu mày “Cái gì gọi là biết nhà anh ta ở đâu, ngày mai có thể đi chặn đường, em là đang ra cái chủ ý cùi bắp gì” (Cái từ “cùi bắp” thật sự là anh ấy nói… ta không có cải biên)
Trần Nhược Vũ cũng cau mày, cô nhìn miệng anh, vết thương kia vẫn còn rõ ràng. Mặt mày cũng hốc hác rồi
“Em không ra chủ ý này thì cô ấy không tới cửa chắc? Hôm nay em cũng không nói cô ấy tới, cô ấy cũng tới. Cho nên, về sau nếu người ta đã tới, anh nhớ phân tích lý trí một chút, thật sự không liên quan tới em”
Chân mày Mạnh Cổ nhíu chặt hơn: “Anh với cô ấy không có gì, lần trước gặp mặt cũng không đưa số điện thoại, là cô ta tìm mấy bạn học cũ, anh không nhận điện thoại, cô ta liền tìm tới cửa”
Trần Nhược Vũ đối với mấy cái này không quan tâm, cô hói: “Cô ấy không hỏi tại sao miệng anh bị thương à?”
Giọng Trần Nhược Vũ thật không tốt, khiến Mạnh Cổ cũng không tốt lành gì mà đứng lên: “Thật đáng tiếc, cô ta đúng là không hỏi”
“Tiếc quá nhỉ. Nhân vật mà anh sắp xếp cho em thật không có tác dụng gì”
Mạnh Cổ cuối cùng cũng không nhịn được nữa “Em đang náo loạn cái gì?”
Trần Nhược Vũ không để ý tới anh, xoay người vào phòng bếp, nhìn một vòng không thấy cái chân giò, mở tủ lạnh, cơm của cô cùng hộp chân giò còn hảo hảo mà nằm bên trong tủ lạnh, trong đó còn chứa rất nhiều món ăn khác
Trần Nhược Vũ đem hộp cơm của mình lấy ra, quay đầu nhìn lại, trên mặt bàn có cái túi, cô cũng bất kể, cầm túi đem hộp cơm của mình bỏ vào, sau đó chuẩn bị đi
Cô quay đầu lại, thấy mặt Mạnh Cổ giật mình, thầm nghĩ chắc anh không nghĩ cô tới đây là để giành hộp cơm
“Bác sĩ Mạnh, em thật lòng đem anh thành bạn bè. Em trước kia không tự lượng sức mình đi theo đuổi anh, có lẽ thời điểm đó cũng không có quá nhiều thành ý, chỉ là nhìn trúng vẻ bề ngoài cùng điều kiện của anh, không có suy nghĩ kĩ xem anh với em có hợp hay không. Nhưng từ sau khi chung đụng, em cảm thấy anh rất tốt, nhiệt tình, có trách nhiệm, cho nên em rất quý trọng người bạn là anh. Em biết rõ anh cùng Doãn Tắc là bạn thân, phương thức biểu đạt tình hữu nghị có chút dọa người, nhưng em không phải là Doãn Tắc cùng Lôi Phong, em có hình thức chung đụng của mình. Có lẽ anh cảm thấy chuyện em làm rất buồn cười, nhưng khi anh đem nó ra làm chuyện cười, em cũng sẽ khổ sở, tức giận, anh lại cùng người khác nói những chuyện này, em cũng sẽ cảm thấy lúng túng, khó chịu. Bác sĩ Mạnh, em thật sự không thông minh, nhưng cũng có tự tôn của bản thân. Khi anh nửa thật nửa giả trêu em, lúc anh đang hưởng thụ rất vui vẻ đó, cũng xin anh suy nghĩ một chút tới cảm nhận của em”
“Trần Nhược Vũ…” Mạnh Cổ muốn nói chuyện, Trần Nhược Vũ giơ tay lên ngăn lại
“Bác sĩ Mạnh, làm bạn cùng anh rất thoải mái, em rất vui, mặc dù không thể theo đuổi được anh, nhưng cuối cùng chúng ta có thể trở thành bạn bè. Nhưng tình bạn cũng giống như tình yêu, cũng cần phải có thành ý. Thật ra thì nếu anh cần em giúp một tay, em cũng sẽ sẵn sàng, nhưng anh lấy lý do nhàm chán gọi em tới đây, cũng mượn vội lấy em làm bạn gái trước mặt tình cũ, em thật cảm thấy không dễ chịu”
“Anh không phải…” Mạnh Cổ muốn nói, lại một lần nữa bị Trần Nhược Vũ cắt ngang
“Bác sĩ Mạnh cảm tháy đã làm chuyện không phải với em đúng không?”
Mạnh Cổ há miệng, còn chưa lên tiếng đã bị Trần Nhược Vũ liếc một cái: “Bác sĩ Mạnh, anh nên nói lời xin lỗi”
Miệng Mạnh Cổ mở rộng, không nói ra lời. Trần Nhược Vũ còn nói: “Giờ em cũng tịch thu đồ ăn lại rồi, dù sao anh cũng không có thành ý ăn nó, về sau em sẽ không làm thêm gì cho anh ăn nữa. Bác sĩ Mạnh nếu thật không tỉnh ra nói lời xin lỗi, chúng ta rất khó làm bạn lâu dài, bằng không cứ hở một chút là xảy ra mâu thuẫn cũng không vui, quả thật không thể chung đụng, bác sĩ Mạnh, anh thấy đúng không?”
Cô hỏi anh “Đúng không” lại không cho anh cơ hội trả lời, cô vừa nói xong đã nghiêng người rời đi
Mở cửa, đến cửa thang máy, ấn phím. Mấy động tác này làm liền một mạch, trong tâm Trần Nhược Vũ cũng cảm thấy sảng khoái, cô ôm chân giò heo, giống như ôm vũ khí. Chỉ là cảm thấy sau khi nói hết ra, toàn thân thật thoải mái
“Trần Nhược Vũ” Mạnh Cổ thế nhưng lại đuổi theo
Cửa thang máy mở ra, Trần Nhược Vũ vừa bước vào vừa quay đầu lại nhìn anh “Anh muốn cự tuyệt cô gái khác, cũng đâu cần phải lấy em làm bia đỡ đạn. Anh muốn trêu chọc cô gái để tìm vui, cũng đâu cần tìm em làm mục tiêu” Anh nghĩ nghĩ, dường như thấy mình lỡ lời, vội vàng nói: “Anh không phải loại trêu chọc phụ nữ làm thú vui… Em”
Trần Nhược Vũ bĩu môi; “Đây miễn cưỡng coi như là giải thích, không tính là xin lỗi”
“Này” Mạnh Cổ lại cau mày
Trần Nhược Vũ hướng anh giả dạng cá mặt quỷ, cửa thang máy cũng đóng
Thang máy đi xuống, Trần Nhược Vũ nhớ tới vẻ mặt của Mạnh Cổ, bất giác cười
Ha ha, anh cũng biết cuống cuồng! Anh rõ ràng cũng biết cuống cuồng rồi!
Trần Nhược Vũ ôm hộp cơm, cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào
Cô nghĩ, đây cũng là cảm giác vui vẻ khi thắng lợi
Danh sách chương