Mạnh Cổ không nhớ rõ, thật ra lần đầu tiên anh gặp Trần Nhược Vũ thì đã có ấn tượng với cô trước đó rồi
Anh chỉ nhớ cô đi cùng với Cao Ngữ Lamvà Nữu Nữu. Khi đó, anh bận trêu chọc bạn nhỏ Nữu Nữu, lại vội vàng cùng Cao Ngữ Lam nói giỡn. Anh thật tò mò về Cao Ngữ Lam, cô lúc Doãn Tắc uống rượu say mắng cậu ta về phụ nữ khiến cậu ta ba năm nhớ mãi không quên đến tột cùng là loại phụ nữ gì? Quan trọng là: Duyên phận thật sự rất thần kỳ. Doãn Tắc lại bắt cô ấy lại. Không, phải nói là chờ đợi. Cho nên anh vẫn muốn nhìn một chút, cô gái này có dạng gì
Anh gặp được cho nên không chú ý đến Trần Nhược Vũ cũng rất bình thường. Anh chỉ nhớ, cô là bạn của Cao Ngữ Lam
Sau đó lại nghe thấy tên Trần Nhược Vũ, là Doãn Tắc hỏi anh, gần đây có bạn gái hay không
Chuyện của anh Doãn cũng biết, anh thật lâu cũng chưa có yêu ai, không phải anh không muốn, mà là không có cơ hội. Dĩ nhiên, loại cơ hội này nói ít không ít, nói thiếu không thiếu, anh biết điều kiện của mình tốt, cũng biết mấy chiêu nữ nhân thích, nhưng điều kiện thích hợp cùng với việc anh thích là khác biệt
Thật ra, anh cũng không biết bản thân xảy ra chuyện gì, anh chỉ cảm thấy từ sau khi Thích Dao làm anh bị thương rồi bỏ chạy, sau đó lại hai lần thất bại trong tình yêu, hình như vẫn còn để lại bóng ma trong lòng anh. Anh 30 rồi, cũng muốn yêu, cũng rất muốn tìm phụ nữ yêu anh cùng anh nói lời yêu thương
Ý nghĩ như vậy có lẽ khiến người khác nhạo báng. Yêu là gì? Một người đàn ông lại có ý nghĩ không thiết thực này, thật sự ngây thơ sao?
Anh cảm thấy không phải
Bên cạnh anh có rất nhiều ví dụ. Người khác không nói, cha mẹ anh thật sự là một đôi ân ái. Không phải cái loại ân ái nhớt nhát, mà giống như bọn họ trời sinh đã thích hợp ở chung một chỗ. Khi anh còn bé mãi phản nghịch nên không cảm thấy, bây giờ đã lớn, cũng 30 rồi, anh ngược lại thật sự hâm mộ cha có phúc khí, tìm được người giống như mẹ, một người đáng yêu
Ví dụ khác, chính là bạn thân Lôi Phong của anh, tên kia từ nhỏ đã yêu người ta, liền yêu tới 20 năm, đối tượng chỉ có một, chuyện thật là người ta ghen tỵ
Còn Doãn Tắc thì cũng không khác gì, năm đó từng bị người ta bỏ rơi. Nhưng mà anh ta bị vứt bỏ là do điều kiện của anh ta không tốt, còn anh bị vứt bỏ là do điều kiện quá tốt, chuyện này dĩ nhiên làm anh mất thăng bằng. Hơn nữa ông trời lại đối xử tốt với Doãn Tắc, đem cô gái kia đến bên cạnh cậu ta
Cho nên, anh làm sao có thể phục? Ai cũng có người yêu, tại sao anh không có?
Được rồi, có lẽ anh là một người hay bắt bẻ, có lẽ là anh thật không dễ yêu thương người khác, nhưng anh là cảm thấy, anh cũng nên yêu rồi
Nhưng người thuộc về anh, lại đang ở đâu?
Doãn Tắc tiết lộ với anh, người cậu ta yêu bây giờ cũng là do người khác nhờ vả
“Nói nhảm, cậu không phải là bị nhờ vả, chẳng lẽ còn là bởi vì đột nhiên phát hiện thì ra cậu không yêu Cao Ngữ Lam mà yêu mình sao?”
“Ai nha” Doãn Tắc khoa trương trợn mắt, “Bị cậu phát hiện rồi, ghét quá đi.”
“Nếu chuyện đã lộ ra rồi, vậy mình cũng nên báo cho người trong nhà biết’ Mạnh Cổ lấy điện thoại: “Bây giờ mình gọi cho mẹ, nói cho bà biết mình yêu rồi, bà có hẹn cậu ra ngoài ăn cơm cũng đừng tránh né”
“Mẹ nó, không có tính người” Doãn Tắc lộ vẻ khinh thường “Cứ phải dùng vũ khí sát thương như vậy à” Anh duỗi dài chân, nói: “Này, sao cậu không hỏi là cô nương nhà nào không có mắt chọn trúng cậu”
“Không hỏi, cậu đừng nói.”
Doãn Tắc như không nghe thấy, phối hợp nói: “Là Trần Nhược Vũ đó, cậu còn nhớ không?”
“Ai?”
“Bạn cũ kiêm bạn tốt của Lam Lam. Lần trước đi cùng Nữu Nữu tới bệnh viện đã gặp cậu”
“À” Mạnh Cổ thật không có ấn tượng gì. Doãn Tắc dĩ nhiên cũng là tác hợp, vì vậy chuyện có một cô gái coi trọng bác sĩ Mạnh, coi như chấm dứt.
Mà ấn tượng đầu tiên của Mạnh Cổ về Trần Nhược Vũ, là do anh thường xuyên gặp cô ở bệnh viện.
Lần đầu tiên gặp là anh tan việc ở cổng bệnh viện nhìn thấy cô, cô chào hỏi, anh nhàn nhạt đáp, thật ra anh không nhớ rõ cô là ai, cho dù là bệnh nhân nào đó nhận ra anh, nhưng cô lại xem trọng, khiến anh chú ý đến, sau đó anh đi ra ngoài.
Lần thứ hai là ở khu nội trú, anh đang ở phòng làm việc thông báo trước về việc phẫu thuật, giải đáp vấn đề, muốn người nhà cùng bệnh nhân ký tên sau đó vừa ngẩng đầu, nhìn thấy cô ở ngoài cửa dáo dác nhìn vào, anh cho rằng cô là người nhà bệnh nhân, có lẽ là do người thân bệnh nên mới có biểu hiện như vậy. Vì vậy anh mới nói bệnh nhân chờ một chút, đi ra ngoài, muốn hỏi cô xem người thân của cô nằm ở giường nào, có vấn đề gì, kết quả anh vừa ra cô liền chạy, còn chạy thật nhanh, vèo một cái đã không thây bóng dáng.
Thật không giải thích được.
Mạnh Cổ quay lại phòng làm việc, chuyên tâm làm, ném cô gái cổ quái này sau lưng.
Lần thứ ba anh nhìn thấy cô, là do cô đến khám bệnh.
Bệnh gì?
Bệnh thần kinh, vì căn bản là cô không bệnh!
Cô căng thẳng nên nói lắp bắp, nói mình là bạn của Cao Ngữ Lam, Cao Ngữ Lam là bạn của Doãn Tắc
Phương thức tự giới thiệu kém cỏi như vậy, thật khiến Mạnh Cổ cảm khái thế gian thay đổi.
Thật ra thì lúc Mạnh Cổ thấy tên trên máy tính, Trần Nhược Vũ, cái tên này đã khiến anh nhớ đến lời Doãn Tắc nói, anh còn nghĩ có phải do trùng họ trùng tên không, lúc nhìn thấy cô đi vào, anh hiểu toàn bộ.
Theo đuổi đàn ông lại dùng phương pháp lãng phí nhất, thật sự làm anh không thích chút nào
Nhưng cô không có sáng ý thì thôi đi, còn kéo theo hết cái ngu của đồng bào phái nữ.
Cô tặng hoa cho anh, nói cảm ơn anh trị bệnh cho cô. Làm ơn đi, khám bệnh cho cô là vì cô nộp phí đăng ký, hơn nữa cô cũng không có bệnh, anh mượn cơ hội này làm ra một đống loại kiểm tra hù dọa cô, muốn cô biết khó mà lui, kết quả cô căn bản không chịu đi đóng phí, nhưng lần sau vẫn tới. Liền hỏi đến khám bệnh có đạt được kỉ lục không? Ngu đần!
Còn nữa, bình thường tặng hoa cho bác sĩ hay khen y thuật cao minh, nhưng đó đa số là dành cho bác sĩ giải phẫu. Anh nhận hoa không ít, nhưng đều là do phẫu thuật thành công, cứu chữa bệnh nhân, chứ không phải do lời khen từ khám bệnh đơn thuần.
Chỉ cần biết khám bệnh là biết bác sĩ giỏi hay không à, cái này cô có hiểu không?
Lại nói tới cô nói cùng Cao Ngữ Lam hẹn ăn cơm, nói Doãn Tắc cũng sẽ đi, hỏi anh có muốn đi không. Anh thật muốn đáp lại cô, tiểu thư à, cô thật sự không biết quan hệ của anh và Doãn Tắc thân thiết đến đâu sao? Nếu tên kia mời ăn cơm, không cần cô hẹn giúp một tay đâu?
Lại lần nữa, cô tặng anh một bịch sầu riêng bọc đường. Anh nghĩ phải mất hơi sức rất lớn mới khống chế không thay đổi sắc mặt.
Dạng đầu óc gì mới nghĩ ra đưa loại đồ ăn thối tới cực điểm này cho người đàn ông mà mình theo đuổi.
Mạnh Cổ vô cùng muốn tham khảo một chút: tiểu thư, cô thật từng theo đuổi đàn ông sao? Chiêu như vậy làm sao nghĩ ra chứ? Cô thật cho rằng quà tặng như vậy có thể làm đàn ông động lòng sao?
Anh đương nhiên không thật sự cùng cô thảo luận!
Trên thực tế, anh hoàn toàn giả ngu, giả bộ không biết nói. Đối với người khác, anh có lẽ sẽ thẳng thắn khiến người ta bỏ cuộc, vội vàng tìm ai đó khác tốt hơn Nhưng đây là bạn tốt của bạn học cũ của Doãn Tắc, dù sao anh cũng phải cho cậu ta mặt mũi.
Anh cảm thấy cho dù có ngu hơn nữa, cô ấy cũng sẽ hiểu ý tứ của anh, cũng hiểu đây là anh đang lễ phép cự tuyệt cô.
Nhưng Trần Nhược Vũ lại không có dấu hiệu lĩnh ngộ. Cô vẫn tìm đủ lý do để tới đây, cái loại tinh thần anh dũng của cô mỗi khi tới đây, cộng với biểu tình lấy hết dũng khí, nhắm chặt mắt, khiến anh thật muốn hỏi cô: tiểu thư, cô rốt cuộc là để ý tôi ở điểm nào? Làm sao cô mới có thể buông tha tôi?
Mạnh Cổ cảm thấy anh không nhịn được muốn ngả bài, cũng không chờ anh làm rõ, Trần Nhược Vũ đã biến mất.
Im hơi lặng tiếng, không hề báo trước, cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, bất chợt biến mất, không xuất hiện nữa.
Điều này làm Mạnh Cổ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng hiếu kỳ lại bị nâng lên mười lần.
Cô gái kì lạ này, là đóng kịch sao?
Tác giả có lời muốn nói: hai ngày nay đang bận một công việc khác, sau đó cũng khiến truyện này bị kẹt. Viết rồi lại xóa, rồi lại viết, lại xóa, vẫn không có tâm tình. Tiết tấu cũng có phần không đúng rồi, tiếp tục viết nữa có chút miễn cưỡng. Cho nên tôi đổi góc độ, viết phiên ngoại về Mạnh Cổ, tùy tiện hướng kịch bản sang một kịch tính mới, tìm cảm giác một chút, sau đó sẽ viết tiếp kịch tính chương tới
Anh chỉ nhớ cô đi cùng với Cao Ngữ Lamvà Nữu Nữu. Khi đó, anh bận trêu chọc bạn nhỏ Nữu Nữu, lại vội vàng cùng Cao Ngữ Lam nói giỡn. Anh thật tò mò về Cao Ngữ Lam, cô lúc Doãn Tắc uống rượu say mắng cậu ta về phụ nữ khiến cậu ta ba năm nhớ mãi không quên đến tột cùng là loại phụ nữ gì? Quan trọng là: Duyên phận thật sự rất thần kỳ. Doãn Tắc lại bắt cô ấy lại. Không, phải nói là chờ đợi. Cho nên anh vẫn muốn nhìn một chút, cô gái này có dạng gì
Anh gặp được cho nên không chú ý đến Trần Nhược Vũ cũng rất bình thường. Anh chỉ nhớ, cô là bạn của Cao Ngữ Lam
Sau đó lại nghe thấy tên Trần Nhược Vũ, là Doãn Tắc hỏi anh, gần đây có bạn gái hay không
Chuyện của anh Doãn cũng biết, anh thật lâu cũng chưa có yêu ai, không phải anh không muốn, mà là không có cơ hội. Dĩ nhiên, loại cơ hội này nói ít không ít, nói thiếu không thiếu, anh biết điều kiện của mình tốt, cũng biết mấy chiêu nữ nhân thích, nhưng điều kiện thích hợp cùng với việc anh thích là khác biệt
Thật ra, anh cũng không biết bản thân xảy ra chuyện gì, anh chỉ cảm thấy từ sau khi Thích Dao làm anh bị thương rồi bỏ chạy, sau đó lại hai lần thất bại trong tình yêu, hình như vẫn còn để lại bóng ma trong lòng anh. Anh 30 rồi, cũng muốn yêu, cũng rất muốn tìm phụ nữ yêu anh cùng anh nói lời yêu thương
Ý nghĩ như vậy có lẽ khiến người khác nhạo báng. Yêu là gì? Một người đàn ông lại có ý nghĩ không thiết thực này, thật sự ngây thơ sao?
Anh cảm thấy không phải
Bên cạnh anh có rất nhiều ví dụ. Người khác không nói, cha mẹ anh thật sự là một đôi ân ái. Không phải cái loại ân ái nhớt nhát, mà giống như bọn họ trời sinh đã thích hợp ở chung một chỗ. Khi anh còn bé mãi phản nghịch nên không cảm thấy, bây giờ đã lớn, cũng 30 rồi, anh ngược lại thật sự hâm mộ cha có phúc khí, tìm được người giống như mẹ, một người đáng yêu
Ví dụ khác, chính là bạn thân Lôi Phong của anh, tên kia từ nhỏ đã yêu người ta, liền yêu tới 20 năm, đối tượng chỉ có một, chuyện thật là người ta ghen tỵ
Còn Doãn Tắc thì cũng không khác gì, năm đó từng bị người ta bỏ rơi. Nhưng mà anh ta bị vứt bỏ là do điều kiện của anh ta không tốt, còn anh bị vứt bỏ là do điều kiện quá tốt, chuyện này dĩ nhiên làm anh mất thăng bằng. Hơn nữa ông trời lại đối xử tốt với Doãn Tắc, đem cô gái kia đến bên cạnh cậu ta
Cho nên, anh làm sao có thể phục? Ai cũng có người yêu, tại sao anh không có?
Được rồi, có lẽ anh là một người hay bắt bẻ, có lẽ là anh thật không dễ yêu thương người khác, nhưng anh là cảm thấy, anh cũng nên yêu rồi
Nhưng người thuộc về anh, lại đang ở đâu?
Doãn Tắc tiết lộ với anh, người cậu ta yêu bây giờ cũng là do người khác nhờ vả
“Nói nhảm, cậu không phải là bị nhờ vả, chẳng lẽ còn là bởi vì đột nhiên phát hiện thì ra cậu không yêu Cao Ngữ Lam mà yêu mình sao?”
“Ai nha” Doãn Tắc khoa trương trợn mắt, “Bị cậu phát hiện rồi, ghét quá đi.”
“Nếu chuyện đã lộ ra rồi, vậy mình cũng nên báo cho người trong nhà biết’ Mạnh Cổ lấy điện thoại: “Bây giờ mình gọi cho mẹ, nói cho bà biết mình yêu rồi, bà có hẹn cậu ra ngoài ăn cơm cũng đừng tránh né”
“Mẹ nó, không có tính người” Doãn Tắc lộ vẻ khinh thường “Cứ phải dùng vũ khí sát thương như vậy à” Anh duỗi dài chân, nói: “Này, sao cậu không hỏi là cô nương nhà nào không có mắt chọn trúng cậu”
“Không hỏi, cậu đừng nói.”
Doãn Tắc như không nghe thấy, phối hợp nói: “Là Trần Nhược Vũ đó, cậu còn nhớ không?”
“Ai?”
“Bạn cũ kiêm bạn tốt của Lam Lam. Lần trước đi cùng Nữu Nữu tới bệnh viện đã gặp cậu”
“À” Mạnh Cổ thật không có ấn tượng gì. Doãn Tắc dĩ nhiên cũng là tác hợp, vì vậy chuyện có một cô gái coi trọng bác sĩ Mạnh, coi như chấm dứt.
Mà ấn tượng đầu tiên của Mạnh Cổ về Trần Nhược Vũ, là do anh thường xuyên gặp cô ở bệnh viện.
Lần đầu tiên gặp là anh tan việc ở cổng bệnh viện nhìn thấy cô, cô chào hỏi, anh nhàn nhạt đáp, thật ra anh không nhớ rõ cô là ai, cho dù là bệnh nhân nào đó nhận ra anh, nhưng cô lại xem trọng, khiến anh chú ý đến, sau đó anh đi ra ngoài.
Lần thứ hai là ở khu nội trú, anh đang ở phòng làm việc thông báo trước về việc phẫu thuật, giải đáp vấn đề, muốn người nhà cùng bệnh nhân ký tên sau đó vừa ngẩng đầu, nhìn thấy cô ở ngoài cửa dáo dác nhìn vào, anh cho rằng cô là người nhà bệnh nhân, có lẽ là do người thân bệnh nên mới có biểu hiện như vậy. Vì vậy anh mới nói bệnh nhân chờ một chút, đi ra ngoài, muốn hỏi cô xem người thân của cô nằm ở giường nào, có vấn đề gì, kết quả anh vừa ra cô liền chạy, còn chạy thật nhanh, vèo một cái đã không thây bóng dáng.
Thật không giải thích được.
Mạnh Cổ quay lại phòng làm việc, chuyên tâm làm, ném cô gái cổ quái này sau lưng.
Lần thứ ba anh nhìn thấy cô, là do cô đến khám bệnh.
Bệnh gì?
Bệnh thần kinh, vì căn bản là cô không bệnh!
Cô căng thẳng nên nói lắp bắp, nói mình là bạn của Cao Ngữ Lam, Cao Ngữ Lam là bạn của Doãn Tắc
Phương thức tự giới thiệu kém cỏi như vậy, thật khiến Mạnh Cổ cảm khái thế gian thay đổi.
Thật ra thì lúc Mạnh Cổ thấy tên trên máy tính, Trần Nhược Vũ, cái tên này đã khiến anh nhớ đến lời Doãn Tắc nói, anh còn nghĩ có phải do trùng họ trùng tên không, lúc nhìn thấy cô đi vào, anh hiểu toàn bộ.
Theo đuổi đàn ông lại dùng phương pháp lãng phí nhất, thật sự làm anh không thích chút nào
Nhưng cô không có sáng ý thì thôi đi, còn kéo theo hết cái ngu của đồng bào phái nữ.
Cô tặng hoa cho anh, nói cảm ơn anh trị bệnh cho cô. Làm ơn đi, khám bệnh cho cô là vì cô nộp phí đăng ký, hơn nữa cô cũng không có bệnh, anh mượn cơ hội này làm ra một đống loại kiểm tra hù dọa cô, muốn cô biết khó mà lui, kết quả cô căn bản không chịu đi đóng phí, nhưng lần sau vẫn tới. Liền hỏi đến khám bệnh có đạt được kỉ lục không? Ngu đần!
Còn nữa, bình thường tặng hoa cho bác sĩ hay khen y thuật cao minh, nhưng đó đa số là dành cho bác sĩ giải phẫu. Anh nhận hoa không ít, nhưng đều là do phẫu thuật thành công, cứu chữa bệnh nhân, chứ không phải do lời khen từ khám bệnh đơn thuần.
Chỉ cần biết khám bệnh là biết bác sĩ giỏi hay không à, cái này cô có hiểu không?
Lại nói tới cô nói cùng Cao Ngữ Lam hẹn ăn cơm, nói Doãn Tắc cũng sẽ đi, hỏi anh có muốn đi không. Anh thật muốn đáp lại cô, tiểu thư à, cô thật sự không biết quan hệ của anh và Doãn Tắc thân thiết đến đâu sao? Nếu tên kia mời ăn cơm, không cần cô hẹn giúp một tay đâu?
Lại lần nữa, cô tặng anh một bịch sầu riêng bọc đường. Anh nghĩ phải mất hơi sức rất lớn mới khống chế không thay đổi sắc mặt.
Dạng đầu óc gì mới nghĩ ra đưa loại đồ ăn thối tới cực điểm này cho người đàn ông mà mình theo đuổi.
Mạnh Cổ vô cùng muốn tham khảo một chút: tiểu thư, cô thật từng theo đuổi đàn ông sao? Chiêu như vậy làm sao nghĩ ra chứ? Cô thật cho rằng quà tặng như vậy có thể làm đàn ông động lòng sao?
Anh đương nhiên không thật sự cùng cô thảo luận!
Trên thực tế, anh hoàn toàn giả ngu, giả bộ không biết nói. Đối với người khác, anh có lẽ sẽ thẳng thắn khiến người ta bỏ cuộc, vội vàng tìm ai đó khác tốt hơn Nhưng đây là bạn tốt của bạn học cũ của Doãn Tắc, dù sao anh cũng phải cho cậu ta mặt mũi.
Anh cảm thấy cho dù có ngu hơn nữa, cô ấy cũng sẽ hiểu ý tứ của anh, cũng hiểu đây là anh đang lễ phép cự tuyệt cô.
Nhưng Trần Nhược Vũ lại không có dấu hiệu lĩnh ngộ. Cô vẫn tìm đủ lý do để tới đây, cái loại tinh thần anh dũng của cô mỗi khi tới đây, cộng với biểu tình lấy hết dũng khí, nhắm chặt mắt, khiến anh thật muốn hỏi cô: tiểu thư, cô rốt cuộc là để ý tôi ở điểm nào? Làm sao cô mới có thể buông tha tôi?
Mạnh Cổ cảm thấy anh không nhịn được muốn ngả bài, cũng không chờ anh làm rõ, Trần Nhược Vũ đã biến mất.
Im hơi lặng tiếng, không hề báo trước, cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, bất chợt biến mất, không xuất hiện nữa.
Điều này làm Mạnh Cổ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng hiếu kỳ lại bị nâng lên mười lần.
Cô gái kì lạ này, là đóng kịch sao?
Tác giả có lời muốn nói: hai ngày nay đang bận một công việc khác, sau đó cũng khiến truyện này bị kẹt. Viết rồi lại xóa, rồi lại viết, lại xóa, vẫn không có tâm tình. Tiết tấu cũng có phần không đúng rồi, tiếp tục viết nữa có chút miễn cưỡng. Cho nên tôi đổi góc độ, viết phiên ngoại về Mạnh Cổ, tùy tiện hướng kịch bản sang một kịch tính mới, tìm cảm giác một chút, sau đó sẽ viết tiếp kịch tính chương tới
Danh sách chương