Mở cửa là cô hai
Thấy Trần Nhược Vũ dẫn theo một chàng trai trẻ tuổi đến, cô hai sững sờ một chút.
Trần Nhược Vũ dẫn Mạnh Cổ vào phòng khách, tất cả âm thanh nói chuyện cũng ngừng lại, mọi người đều ngây người. Đây coi như là phương pháp mới làm cho người ta ngừng nói đi.
Trần đệ nghiêm mật giám thị phòng khách ló đầu ra, vừa nhìn thấy tình cảnh này, liền vội vàng núp xem náo nhiệt
“Ách, đây là bạn trai con, gọi là Mạnh Cổ” Trần Nhược Vũ khẩn trương giới thiệu
Tất cả mọi người nhìn họ chằm chằm, không một ai nói chuyện. Mẹ Trần há miệng thật to, kinh ngạc đến nổi có thể nhét vừa quả trứng lớn. Trong lòng bà vẫn còn hối hận vì đánh con gái, nhưng lại vẫn tức con không nghe lời, còn kiếm cớ ứng phó với họ. Bà là thay con mình gấp gáp, vội vàng muốn tìm đối tượng tốt cho con, thật không nghĩ tới, con gái mình chạy đi một vòng, thật đúng là mang bạn trai về nhà rồi? Không phải là ra đường chọn một người đẹp trai rồi nhặt về đấy chứ?
Người phản ứng đầu tiên là bà ngoại. Bà chống gậy đi tới, nghiêm túc nhìn Mạnh Cổ một chút, nói: “Cháu là bạn trai bác sĩ của Tiểu Vũ? Dáng dấp tốt, dáng dấp tốt”
Trần Nhược Vũ nhéo tay Mạnh Cổ: “Đây là bà ngoại em”
“Bà ngoại khỏe” Mạnh Cổ phản ứng nhanh, vội vàng chào hỏi.
“Ai, ai, đứa bé ngoan” Bà ngoại rất vui, quay đầu cùng mọi người nói: “xem đi, luôn nói bà hồ đồ, thật ra thì không hồ đồ, bà nhớ không lầm mà, Tiểu Vũ có một bạn trai làm bác sĩ”
Trần Nhược Vũ cảm động đến thiếu nữa là khóc rồi, vẫn là bà ngoại tốt, quay đầu lại, chỉ mình bà tin tưởng cô đã có bạn trai.
Lúc này mọi người rốt cuộc cũng đã có phản ứng. Cha Trần tìm chỗ cho Mạnh Cổ ngồi, những người khác đang chơi mạt chược cũng ngừng lại, thu dọn cái bàn, Tivi cũng không ai xem, âm thanh trong đó nghe giống như là không ai quan tâm, qua tử cũng không ai dập ăn, tránh mất hình tượng trước mặt soái ca, tập trung vào anh chàng đẹp trai trước mặt
Tóm lại, là một mớ rối nùi
Sau đó, chàng trai bị bắt tới xem mắt cô, Lý Siêu rốt cuộc cũng có cơ hội thoát thân, nhân cơ hội này mà đứng dậy cáo từ. Trần Nhược Vũ nhìn thấy trong mắt anh giống như trút được gánh nặng, thoát hiểm, thần sắc được giải phóng, cô cũng có mấy phần đồng tình với anh
Mạnh Cổ đem cô từ hướng Lý Siêu đi ra cửa kéo lại, nói: “Em giới thiệu”
“Đây là cha, đây là mẹ em”
“Cha, mẹ” Mạnh Cổ không khách khí, hoàn toàn bỏ qua quá trình xưng hô khách xáo “Chú, dì”
Cha mẹ Trần vẫn chưa hoàn toàn hết kinh ngạc vì con gái mang người đẹp trai về, lại bị sự nhiệt tình này làm chấn động
Cha mẹ cũng có thể kêu rồi sao ?
Kế tiếp là một đống em họ, dì, chị, anh… Mạnh Cổ biểu hiện tự nhiên, bất kể có nhớ không, dù sao cứ theo Trần Nhược Vũ gọi một lần
Kêu xong rồi, mọi người ai cũng không biết phải nói cái gì. Dù sao trước đó là Ô Long náo loạn (Chuyện lớn), vì xem mắt, mẹ còn đánh con gái, kết quả, người ta liền mang về một chân mệnh thiên tử, đây quả thật là một bàn tay vô hình đáp trả Trần mẹ, trên mặt không nói, nhưng trong lòng mọi người vẫn thấy lúng túng
Người không nói lời nào, cứng rắn lôi con trai người ta tới xem mắt, cô lớn, sắc mặt càng khó coi, có chút không bỏ xuống được
Dưới tình huống này, cha Trần liền chọn đề tài: “ách..” vừa mở miệng liền không nhớ nổi tiểu tử này tên gì
“Cháu là Mạnh Cổ”
“A, đúng, Mạnh Cổ, cháu là người thành phố A sao?”
“Vâng ạ”
“Làm nghề gì?”
“Bác sĩ”
Mọi người cùng nhau muốn róc xương cha Trần ra, những thứ này không phải đều biết rồi sao?”
Cha Trần ho gấp một tiếng, lời dạo đầu nha, vấn đề đều giống nhau, phải theo thứ tự, gấp cái gì?
“Cái đó, một tháng…”
Lời còn chưa nói hết đã đụng tới ánh mắt của con gái, ông chợt nhớ con mới nãy đã mắng qua người lớn hỏi người ta thu nhập bao nhiêu, mặc dù câu hỏi của cha Trần luôn là: “Họ tên, nghề nghiệp, thu nhấp” ba hạng mục, nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt, ông phải tùy cơ ứng biến rồi
“Một tháng công tác mấy ngày ?”
Trong đám người có tiếng người cười, cha Trần vờ như không thấy
“Trên lý thuyết cũng là một tuần nghỉ hai buổi, chỉ là phải thường làm thêm giờ, còn lại đều trống” Mạnh Cổ biểu hiện bình thường, cũng rất có lễ phép. Trần Nhược Vũ thoáng yên tâm
“Làm ở khoa nào vậy?” cha Trần rốt cuộc tìm được đề tài mới, có chút cao hứng
“Ngoại khoa ạ”
Quản hắn làm khoa gì cái khỉ gió, thật ra thì cha Trần đã rất hài lòng rồi, dần tìm được chủ đề nói chuyện phiếm: “Đến lúc nào? Tiểu Vũ cũng thật là, không sớm dẫn cháu tới một chút”
“Cháu hôm qua mới tới” Mạnh Cổ khách khí đáp, lời phía sau còn chưa nói, chú họ đã nói: “Khó trách hôm qua Nhược Vũ không về nhà”
Lời này có chút nhạo báng, nhưng người nói vô tâm người nghe hiểu ý. Mẹ Trần lập tức cảm thấy trong lòng không thoải mái, đây ý là nói con gái bà không biết kiềm chế sao?
Chú họ nói xong, cô lớn cũng không khách khí nói tiếp: “năm mới rồi, sao lại tay không đến đây?”
Không khí ngột ngạt dần lan tỏa, cha Trần muốn giảng hòa, Mạnh Cổ lại nói tiếp: “Là cháu suy nghĩ không chu đáo, vỗn nghĩ đến thành phố C sẽ thương lượng với Nhược Vũ xem ba mẹ thích gì đế chuẩn bị chút lễ, nhưng nghe nói hôm nay cô ấy chọc mọi người mất hứng. Nhược Vũ nhà cháu có chút ngốc, sẽ không biết lấy lòng ai, nói cũng không ai tinh, cho nên cháu mới vội mang cô ấy về xin lỗi cha mẹ, về sẽ dạy bảo cô ấy tốt hơn, thật là có lỗi”
Lời vừa nói ra, lại tiếp tục trầm mặc
Miên lý tàng châm a (Cái này giống như là người có kế nguy hiểm nhưng bình thường không ai nhận ra ấy- chắc vậy ^_^)
Có lầm hay không, Trần Nhược Vũ rốt cuộc là con nhà ai? Nói sao lại giống như hắn mới là người lớn, còn bọn họ là người ngoài?
Hình như lời nói này có phần khách khí, lại tìm không ra tật xấu gì, mọi người giống như bị đánh một gậy, cũng không biết nên nói gì cho phải
Cha mẹ Trần có chút không nén được giận, thì ra tên tiểu tử này đến đây hỏi tội.
Con gái nhà mình, đánh chửi cũng là chuyện của mình, hắn khi nào lại dám không lễ phép như vậy. Nhưng mà hắn đẹp trai, nghề nghiệp tốt, vừa nhìn chính là người có điều kiện, lời nói chuẩn xác, vừa nhìn liền biết cấp bậc cao hơn con gái mình, con gái tìm được người như vậy, trước mặt thân thích đúng là cho mình mặt mũi mà.
Thật là làm cho người ta khó nghĩ, cha mẹ Trần nhìn nhau một cái, nhất thời cũng không biết nên lấy thái độ gì đối đãi với anh mới tốt
Chỉ là mẹ Trần nói gì cũng là che chở con giá, hơn nữa ở trước mặt thân thích, thể diện nhất định phải có. Cho nên mấy lời của chú với cô, bà liền làm như không thấy, chỉ bảo Mạnh Cổ ăn trái cây, uống trà.
Mạnh Cổ nhận lấy, lại nói mọi người: “kết tử rất ngọt, mọi người đừng khách khí, cũng ăn đi”
Trần nương nương lại bị nghẹn, chủ đổi thành khách có phải quá nhanh rồi không?
Mẹ Trần bày ra bộ dạng hoan nghênh, Mạnh Cổ nói chuyện linh hoạt, vì vậy mọi người cũng không khách khí, tất cả đều hỏi chuyện liên quan đén anh, hỏi trong nhà anh làm gì, phòng ốc với xe cộ thế nào, hỏi anh cùng Trần Nhược Vũ tính toán gì, làm sao quen biết.
Mạnh Cổ nói mẹ mình vốn cũng là học y, cùng cha kết hôn xong không làm bác sĩ nữa mà làm chủ nhà, cha anh thì làm Phó Viện trưởng bệnh viện. Mẹ Trần nghe được lập tức cảm thấy mình trẻ thêm 10 tuổi, tâm can vui mừng, trên mặt đã phát sáng rồi. Bà gửi cho con gái một ánh mắt, trách cứ sao lại không sớm dẫn người về.
Trần Nhược Vũ nhếch mép không lên tiếng, biết mẹ mình sớm đã quên mỗi lần gọi cô cũng có nói mình có bạn trai, nhưng là bà hoàn toàn không tin tưởng.
Mạnh Cổ lại khai báo có nhà, có xe; nhà là cha mẹ đưa, còn xe là anh tự mua mừng mình vào làm bác sĩ ở bệnh viện
Trần đệ ở bên cạnh chen miệng: “Cha anh làm lớn vậy, anh đi làm bác sĩ sao còn phải cực khổ như vậy?”
Một phòng nhìn trần đệ bằng ánh mắt.., trọng điểm là cái này sao? Trọng điểm là lễ vật nhà người ta là căn nhà mới đúng chứ?
Tóm lại, Mạnh Cổ đáp một hồi, mẹ Trần liền thẳng tắp lên mấy phần, mặc dù trong lòng có chút ngạc nhiên, từ khi nào mà con gái mình lại lợi hại vậy? Nhưng trước mắt làm cho cô có mặt mũi, vậy là lâng lâng rồi.
“Tiểu Mạnh, cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Đây là chú họ hỏi
“31 rồi ạ!” Mạnh Cổ mỉm cười, nhưng trong lòng có chút không thoải mái, anh so với Trần Nhược Vũ nhà anh già hơn một chút thì đã sao?
“Không còn nhỏ nữa, sao đến bây giờ còn chưa lập gia đình” Cô hai hỏi
Mẹ Trần im lặng có chút bực mình, đây là kiểu soi mói gì chứ?
“Đây không phải là do gặp Trần Nhược Vũ sao?” Mạnh Cổ tiếp tục mỉm cười, lời lẽ thẳng thắn không biết xấu hổ
Lời này làm mọi người đỏ mặt, quả nhiên là người trẻ tuổi , thật là lãng mạn. Tất cả mọi người đều nhìn Trần Nhược Vũ, Trần Nhược Vũ mặt càng đỏ hơn, ghi nhớ phải nhéo anh mấy cái
Mọi người xấu hổ xong, lại tiếp tục đặt câu hỏi: “Cha mẹ cậu gặp Tiểu Vũ chưa?”
Me Trần cảm thấy cô lớn tuyệt đối là cố tình, giọng nói đó đúng là chua không thể được. Con gái bà vừa thanh tú vừa đáng yêu, cha mẹ ai mà không thương chứ!
“Gặp qua rồi” Mạnh Cổ cười gật đầu một cái, liếc nhìn Trần Nhược Vũ
Trần Nhược Vũ biết ý tứ của anh, nhỏ giọng nhắc nhở : “Là cô lớn”
Cô lớn lại hỏi: “Bọn họ có hài lòng Tiểu Vũ không?”
Mẹ Trần cẳm thấy không nén được giận rồi, lại nghe Mạnh Cổ nói: “Mắt cha mẹ cháu cũng tốt lắm, giống cháu vậy”
Lời đáp này có tài nghệ, làm người ta cảm thấy thư thái, mẹ Trần rất hài lòng.
“Cũng không biết con có thể khiến cha mẹ thuận mắt không” Mạnh Cổ thừa dịp, trực tiếp hướng cha mẹ Trần hỏi.
Trần Nhược Vũ nhịn không được, lén nắm tay anh, vừa nói cha mẹ mình lại hỏi ngay có được hay không là sao chứ?
Lúc này, ngay cả trong lòng có ý tưởng gì, còn dáng vẻ gì muốn bay ra cũng hết cách rồi, dĩ nhiên không thể để cho những thân thích này chế giễu, mẹ Trần theo bản năng nói: “Ta với ba Tiểu Vũ cũng không có đòi hỏi gì, người trẻ tuổi các các con sống tốt là được rồi”
Mạnh Cổ cười toe toét: “Cảm ơn mẹ, cám ơn cha, vậy chuyện con với Nhược Vũ, cứ quyết định như vậy đi . Con với Nhược Vũ thương lượng tốt rồi, liền nói tới chuyện hôn sự”
“Ùa ừa” Mẹ Trần không muốn nói nhiều, vội gật đầu.
Trần Nhược Vũ mặt đen đi, đây không phải là quá đơn giản rồi sao? Mẹ cô không tức giận sao? Ba không phản đối gì sao? Đây là phong cách bắt bẻ của Trần gia sao?
“Chỉ tiếc là vùng khác nha!” Cô lớn phán câu chua lòm
Mẹ Trần muốn lật bàn rồi, vậy thì không thể gặp gỡ khuê nữ nhà bà sao? Vùng khác thì sao chứ?
“Đúng vậy, cháu là vùng khác, thật ngại quá. Nhưng mà thành phố A so ra không kém với thành phố C, cháu sẽ không để Nhược Vũ phải cực khổ, cảm ơn cô lớn quan tâm” Mạnh Cổ lưỡng bại câu thiên, đem lời trả về.
Đúng là lời nói có dao mà, cái gì mà thành phố A không kém thành phố C chứ, rõ ràng là tốt hơn nhiều! Mẹ Trần lại lập tức cảm thấy thật vừa lòng.
Trần Nhược Vũ rốt cuộc đã nhìn ra, nhiều người cũng không phải xấu , thân thích ăn nói linh tinh cũng không phải chuyện xấu , rõ ràng là giúp đỡ Phách Vương Long tiên sinh có thêm nhiều thiện cảm mà. Nhìn sắc mặt mẹ cô kìa, như mở cờ trong bụng ấy, đây là vẻ mặt nở mày nở mặt rồi!
Giảo hoạt, quá giảo hoạt rồi!
Cô nhìn Mạnh Cổ một cái, Mạnh Cổ lại nhìn cô mỉm cười.
Hôm nay, lòng của Trần nương nương như là ngồi trên cáp treo vậy (lơ lửng ấy mà ^_^), phập phồng phập phồng, nhưng lại hưng phấn khó tả
Đầu tiên là bị con gái chọc giận, sau đó lại dẫn Mạnh Cổ về hù dọa bà. Tiếp đó là một phòng toàn người thân bới móc đến giận, lại bị Mạnh Cổ dụ dỗ đến không thể cao hứng hơn.
Lúc đến giờ ăn cơm, bọn họ cư nhiên nháo lên muốn đi ăn tiệm, làm Trần Nhược Vũ đau lòng. Nhưng Mạnh Cổ nói anh mời khách, làm mẹ cô đắc ý lắm, nhìn ra con rể tương lai tương đối hào phóng, lại biết cư xử.
Bao một phòng lớn, các thân thích thi nhau gọi món đắt tiền, mẹ Trần đau lòng cũng chỉ tới được cổ họng, sợ Mạnh Cổ mất hứng, kết quả anh cười híp mắt, lòng bà lại thả lỏng.
Trong bữa, Trần Nhược Vũ gắp con tôm đến chén mình bị Mạnh Cổ trợn mắt nhìn, cô vội vàng ngoan ngoãn gắp vào chén anh, cái này lại bị chú họ nhìn thấy, nhạo báng một phen. Lòng mẹ Trần trầm xuống, cảm thấy con gái mình bị khi dễ mất thể diện, Nhưng Mạnh Cổ đem tôm bóc xong lại bỏ vào chén Trần Nhược Vũ .Anh nói Trần Nhược Vũ ngốc, có lần bóc tôm khiến tay mình chảy máu, sau đó còn sợ máu mà hô hoáng lên. Từ đó anh đã quyết định, không để cô bóc tôm nữa.
Lòng mẹ Trần lại thả lại rồi, cảm thấy người trẻ tuổi thật là… thật là… buồn nôn lại thú vị, chuyện như vậy cũng không cần phải nói ra. Con gái bà cũng thế, ăn tôm là cũng ngốc vậy sao? Có điều có lần bà thấy con mình ăm cua bị đâm cho chảy máu. Đang nghĩ vậy, thấy con gái lại gắp chân cua bỏ vào chén Mạnh Cổ, Mạnh Cổ rất tự nhiên bóc xong lại bỏ vào chén cô
Mẹ Trần lại muốn… thật buồn nôn mà… có điều lại rất có mặt mũi.
Cuối cùng, lúc tính tiền, mẹ Trần lại phập phồng lần nữa. Đầu tiên là phục vụ cầm quyển sổ nhỏ bước vào (Cái kiểu kẹp mà bên trong có tờ biên lai ấy), con số làm mẹ Trần sợ hết hồn, nhanh chóng nhìn Mạnh Cổ một cái. Mạnh Cổ không có vẻ mặt gì không tốt, cũng nói Trần Nhược Vũ đi trả tiền, Trần Nhược Vũ không có kháng nghị gì, đi thanh toán.
Cô lớn đã nói: “Lại để đàn gái đài thọ sao?” Mẹ Trần có tâm muốn nói cũng đã biến mất rồi, nhưng Mạnh Cổ nói: “Nhà cháu Trần Nhược Vũ giữ tiền, tiền đều trong tay cô ấy”
Mắt mẹ Trần sáng lên, tâm tình từ đáy cốc nhảy ào lên miệng đỉnh núi rồi, thấy biểu tình của mấy vị thân thích làm bà cảm thấy thoải mái lắm.
Tình cảm treo nơi khéo môi đều là giả, phụ nữ nắm giữ tài quyền mới là thật
Con rể này, bà nhận! người nào còn dám lên tiếng xoi mói chứ!!!!
Thấy Trần Nhược Vũ dẫn theo một chàng trai trẻ tuổi đến, cô hai sững sờ một chút.
Trần Nhược Vũ dẫn Mạnh Cổ vào phòng khách, tất cả âm thanh nói chuyện cũng ngừng lại, mọi người đều ngây người. Đây coi như là phương pháp mới làm cho người ta ngừng nói đi.
Trần đệ nghiêm mật giám thị phòng khách ló đầu ra, vừa nhìn thấy tình cảnh này, liền vội vàng núp xem náo nhiệt
“Ách, đây là bạn trai con, gọi là Mạnh Cổ” Trần Nhược Vũ khẩn trương giới thiệu
Tất cả mọi người nhìn họ chằm chằm, không một ai nói chuyện. Mẹ Trần há miệng thật to, kinh ngạc đến nổi có thể nhét vừa quả trứng lớn. Trong lòng bà vẫn còn hối hận vì đánh con gái, nhưng lại vẫn tức con không nghe lời, còn kiếm cớ ứng phó với họ. Bà là thay con mình gấp gáp, vội vàng muốn tìm đối tượng tốt cho con, thật không nghĩ tới, con gái mình chạy đi một vòng, thật đúng là mang bạn trai về nhà rồi? Không phải là ra đường chọn một người đẹp trai rồi nhặt về đấy chứ?
Người phản ứng đầu tiên là bà ngoại. Bà chống gậy đi tới, nghiêm túc nhìn Mạnh Cổ một chút, nói: “Cháu là bạn trai bác sĩ của Tiểu Vũ? Dáng dấp tốt, dáng dấp tốt”
Trần Nhược Vũ nhéo tay Mạnh Cổ: “Đây là bà ngoại em”
“Bà ngoại khỏe” Mạnh Cổ phản ứng nhanh, vội vàng chào hỏi.
“Ai, ai, đứa bé ngoan” Bà ngoại rất vui, quay đầu cùng mọi người nói: “xem đi, luôn nói bà hồ đồ, thật ra thì không hồ đồ, bà nhớ không lầm mà, Tiểu Vũ có một bạn trai làm bác sĩ”
Trần Nhược Vũ cảm động đến thiếu nữa là khóc rồi, vẫn là bà ngoại tốt, quay đầu lại, chỉ mình bà tin tưởng cô đã có bạn trai.
Lúc này mọi người rốt cuộc cũng đã có phản ứng. Cha Trần tìm chỗ cho Mạnh Cổ ngồi, những người khác đang chơi mạt chược cũng ngừng lại, thu dọn cái bàn, Tivi cũng không ai xem, âm thanh trong đó nghe giống như là không ai quan tâm, qua tử cũng không ai dập ăn, tránh mất hình tượng trước mặt soái ca, tập trung vào anh chàng đẹp trai trước mặt
Tóm lại, là một mớ rối nùi
Sau đó, chàng trai bị bắt tới xem mắt cô, Lý Siêu rốt cuộc cũng có cơ hội thoát thân, nhân cơ hội này mà đứng dậy cáo từ. Trần Nhược Vũ nhìn thấy trong mắt anh giống như trút được gánh nặng, thoát hiểm, thần sắc được giải phóng, cô cũng có mấy phần đồng tình với anh
Mạnh Cổ đem cô từ hướng Lý Siêu đi ra cửa kéo lại, nói: “Em giới thiệu”
“Đây là cha, đây là mẹ em”
“Cha, mẹ” Mạnh Cổ không khách khí, hoàn toàn bỏ qua quá trình xưng hô khách xáo “Chú, dì”
Cha mẹ Trần vẫn chưa hoàn toàn hết kinh ngạc vì con gái mang người đẹp trai về, lại bị sự nhiệt tình này làm chấn động
Cha mẹ cũng có thể kêu rồi sao ?
Kế tiếp là một đống em họ, dì, chị, anh… Mạnh Cổ biểu hiện tự nhiên, bất kể có nhớ không, dù sao cứ theo Trần Nhược Vũ gọi một lần
Kêu xong rồi, mọi người ai cũng không biết phải nói cái gì. Dù sao trước đó là Ô Long náo loạn (Chuyện lớn), vì xem mắt, mẹ còn đánh con gái, kết quả, người ta liền mang về một chân mệnh thiên tử, đây quả thật là một bàn tay vô hình đáp trả Trần mẹ, trên mặt không nói, nhưng trong lòng mọi người vẫn thấy lúng túng
Người không nói lời nào, cứng rắn lôi con trai người ta tới xem mắt, cô lớn, sắc mặt càng khó coi, có chút không bỏ xuống được
Dưới tình huống này, cha Trần liền chọn đề tài: “ách..” vừa mở miệng liền không nhớ nổi tiểu tử này tên gì
“Cháu là Mạnh Cổ”
“A, đúng, Mạnh Cổ, cháu là người thành phố A sao?”
“Vâng ạ”
“Làm nghề gì?”
“Bác sĩ”
Mọi người cùng nhau muốn róc xương cha Trần ra, những thứ này không phải đều biết rồi sao?”
Cha Trần ho gấp một tiếng, lời dạo đầu nha, vấn đề đều giống nhau, phải theo thứ tự, gấp cái gì?
“Cái đó, một tháng…”
Lời còn chưa nói hết đã đụng tới ánh mắt của con gái, ông chợt nhớ con mới nãy đã mắng qua người lớn hỏi người ta thu nhập bao nhiêu, mặc dù câu hỏi của cha Trần luôn là: “Họ tên, nghề nghiệp, thu nhấp” ba hạng mục, nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt, ông phải tùy cơ ứng biến rồi
“Một tháng công tác mấy ngày ?”
Trong đám người có tiếng người cười, cha Trần vờ như không thấy
“Trên lý thuyết cũng là một tuần nghỉ hai buổi, chỉ là phải thường làm thêm giờ, còn lại đều trống” Mạnh Cổ biểu hiện bình thường, cũng rất có lễ phép. Trần Nhược Vũ thoáng yên tâm
“Làm ở khoa nào vậy?” cha Trần rốt cuộc tìm được đề tài mới, có chút cao hứng
“Ngoại khoa ạ”
Quản hắn làm khoa gì cái khỉ gió, thật ra thì cha Trần đã rất hài lòng rồi, dần tìm được chủ đề nói chuyện phiếm: “Đến lúc nào? Tiểu Vũ cũng thật là, không sớm dẫn cháu tới một chút”
“Cháu hôm qua mới tới” Mạnh Cổ khách khí đáp, lời phía sau còn chưa nói, chú họ đã nói: “Khó trách hôm qua Nhược Vũ không về nhà”
Lời này có chút nhạo báng, nhưng người nói vô tâm người nghe hiểu ý. Mẹ Trần lập tức cảm thấy trong lòng không thoải mái, đây ý là nói con gái bà không biết kiềm chế sao?
Chú họ nói xong, cô lớn cũng không khách khí nói tiếp: “năm mới rồi, sao lại tay không đến đây?”
Không khí ngột ngạt dần lan tỏa, cha Trần muốn giảng hòa, Mạnh Cổ lại nói tiếp: “Là cháu suy nghĩ không chu đáo, vỗn nghĩ đến thành phố C sẽ thương lượng với Nhược Vũ xem ba mẹ thích gì đế chuẩn bị chút lễ, nhưng nghe nói hôm nay cô ấy chọc mọi người mất hứng. Nhược Vũ nhà cháu có chút ngốc, sẽ không biết lấy lòng ai, nói cũng không ai tinh, cho nên cháu mới vội mang cô ấy về xin lỗi cha mẹ, về sẽ dạy bảo cô ấy tốt hơn, thật là có lỗi”
Lời vừa nói ra, lại tiếp tục trầm mặc
Miên lý tàng châm a (Cái này giống như là người có kế nguy hiểm nhưng bình thường không ai nhận ra ấy- chắc vậy ^_^)
Có lầm hay không, Trần Nhược Vũ rốt cuộc là con nhà ai? Nói sao lại giống như hắn mới là người lớn, còn bọn họ là người ngoài?
Hình như lời nói này có phần khách khí, lại tìm không ra tật xấu gì, mọi người giống như bị đánh một gậy, cũng không biết nên nói gì cho phải
Cha mẹ Trần có chút không nén được giận, thì ra tên tiểu tử này đến đây hỏi tội.
Con gái nhà mình, đánh chửi cũng là chuyện của mình, hắn khi nào lại dám không lễ phép như vậy. Nhưng mà hắn đẹp trai, nghề nghiệp tốt, vừa nhìn chính là người có điều kiện, lời nói chuẩn xác, vừa nhìn liền biết cấp bậc cao hơn con gái mình, con gái tìm được người như vậy, trước mặt thân thích đúng là cho mình mặt mũi mà.
Thật là làm cho người ta khó nghĩ, cha mẹ Trần nhìn nhau một cái, nhất thời cũng không biết nên lấy thái độ gì đối đãi với anh mới tốt
Chỉ là mẹ Trần nói gì cũng là che chở con giá, hơn nữa ở trước mặt thân thích, thể diện nhất định phải có. Cho nên mấy lời của chú với cô, bà liền làm như không thấy, chỉ bảo Mạnh Cổ ăn trái cây, uống trà.
Mạnh Cổ nhận lấy, lại nói mọi người: “kết tử rất ngọt, mọi người đừng khách khí, cũng ăn đi”
Trần nương nương lại bị nghẹn, chủ đổi thành khách có phải quá nhanh rồi không?
Mẹ Trần bày ra bộ dạng hoan nghênh, Mạnh Cổ nói chuyện linh hoạt, vì vậy mọi người cũng không khách khí, tất cả đều hỏi chuyện liên quan đén anh, hỏi trong nhà anh làm gì, phòng ốc với xe cộ thế nào, hỏi anh cùng Trần Nhược Vũ tính toán gì, làm sao quen biết.
Mạnh Cổ nói mẹ mình vốn cũng là học y, cùng cha kết hôn xong không làm bác sĩ nữa mà làm chủ nhà, cha anh thì làm Phó Viện trưởng bệnh viện. Mẹ Trần nghe được lập tức cảm thấy mình trẻ thêm 10 tuổi, tâm can vui mừng, trên mặt đã phát sáng rồi. Bà gửi cho con gái một ánh mắt, trách cứ sao lại không sớm dẫn người về.
Trần Nhược Vũ nhếch mép không lên tiếng, biết mẹ mình sớm đã quên mỗi lần gọi cô cũng có nói mình có bạn trai, nhưng là bà hoàn toàn không tin tưởng.
Mạnh Cổ lại khai báo có nhà, có xe; nhà là cha mẹ đưa, còn xe là anh tự mua mừng mình vào làm bác sĩ ở bệnh viện
Trần đệ ở bên cạnh chen miệng: “Cha anh làm lớn vậy, anh đi làm bác sĩ sao còn phải cực khổ như vậy?”
Một phòng nhìn trần đệ bằng ánh mắt.., trọng điểm là cái này sao? Trọng điểm là lễ vật nhà người ta là căn nhà mới đúng chứ?
Tóm lại, Mạnh Cổ đáp một hồi, mẹ Trần liền thẳng tắp lên mấy phần, mặc dù trong lòng có chút ngạc nhiên, từ khi nào mà con gái mình lại lợi hại vậy? Nhưng trước mắt làm cho cô có mặt mũi, vậy là lâng lâng rồi.
“Tiểu Mạnh, cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Đây là chú họ hỏi
“31 rồi ạ!” Mạnh Cổ mỉm cười, nhưng trong lòng có chút không thoải mái, anh so với Trần Nhược Vũ nhà anh già hơn một chút thì đã sao?
“Không còn nhỏ nữa, sao đến bây giờ còn chưa lập gia đình” Cô hai hỏi
Mẹ Trần im lặng có chút bực mình, đây là kiểu soi mói gì chứ?
“Đây không phải là do gặp Trần Nhược Vũ sao?” Mạnh Cổ tiếp tục mỉm cười, lời lẽ thẳng thắn không biết xấu hổ
Lời này làm mọi người đỏ mặt, quả nhiên là người trẻ tuổi , thật là lãng mạn. Tất cả mọi người đều nhìn Trần Nhược Vũ, Trần Nhược Vũ mặt càng đỏ hơn, ghi nhớ phải nhéo anh mấy cái
Mọi người xấu hổ xong, lại tiếp tục đặt câu hỏi: “Cha mẹ cậu gặp Tiểu Vũ chưa?”
Me Trần cảm thấy cô lớn tuyệt đối là cố tình, giọng nói đó đúng là chua không thể được. Con gái bà vừa thanh tú vừa đáng yêu, cha mẹ ai mà không thương chứ!
“Gặp qua rồi” Mạnh Cổ cười gật đầu một cái, liếc nhìn Trần Nhược Vũ
Trần Nhược Vũ biết ý tứ của anh, nhỏ giọng nhắc nhở : “Là cô lớn”
Cô lớn lại hỏi: “Bọn họ có hài lòng Tiểu Vũ không?”
Mẹ Trần cẳm thấy không nén được giận rồi, lại nghe Mạnh Cổ nói: “Mắt cha mẹ cháu cũng tốt lắm, giống cháu vậy”
Lời đáp này có tài nghệ, làm người ta cảm thấy thư thái, mẹ Trần rất hài lòng.
“Cũng không biết con có thể khiến cha mẹ thuận mắt không” Mạnh Cổ thừa dịp, trực tiếp hướng cha mẹ Trần hỏi.
Trần Nhược Vũ nhịn không được, lén nắm tay anh, vừa nói cha mẹ mình lại hỏi ngay có được hay không là sao chứ?
Lúc này, ngay cả trong lòng có ý tưởng gì, còn dáng vẻ gì muốn bay ra cũng hết cách rồi, dĩ nhiên không thể để cho những thân thích này chế giễu, mẹ Trần theo bản năng nói: “Ta với ba Tiểu Vũ cũng không có đòi hỏi gì, người trẻ tuổi các các con sống tốt là được rồi”
Mạnh Cổ cười toe toét: “Cảm ơn mẹ, cám ơn cha, vậy chuyện con với Nhược Vũ, cứ quyết định như vậy đi . Con với Nhược Vũ thương lượng tốt rồi, liền nói tới chuyện hôn sự”
“Ùa ừa” Mẹ Trần không muốn nói nhiều, vội gật đầu.
Trần Nhược Vũ mặt đen đi, đây không phải là quá đơn giản rồi sao? Mẹ cô không tức giận sao? Ba không phản đối gì sao? Đây là phong cách bắt bẻ của Trần gia sao?
“Chỉ tiếc là vùng khác nha!” Cô lớn phán câu chua lòm
Mẹ Trần muốn lật bàn rồi, vậy thì không thể gặp gỡ khuê nữ nhà bà sao? Vùng khác thì sao chứ?
“Đúng vậy, cháu là vùng khác, thật ngại quá. Nhưng mà thành phố A so ra không kém với thành phố C, cháu sẽ không để Nhược Vũ phải cực khổ, cảm ơn cô lớn quan tâm” Mạnh Cổ lưỡng bại câu thiên, đem lời trả về.
Đúng là lời nói có dao mà, cái gì mà thành phố A không kém thành phố C chứ, rõ ràng là tốt hơn nhiều! Mẹ Trần lại lập tức cảm thấy thật vừa lòng.
Trần Nhược Vũ rốt cuộc đã nhìn ra, nhiều người cũng không phải xấu , thân thích ăn nói linh tinh cũng không phải chuyện xấu , rõ ràng là giúp đỡ Phách Vương Long tiên sinh có thêm nhiều thiện cảm mà. Nhìn sắc mặt mẹ cô kìa, như mở cờ trong bụng ấy, đây là vẻ mặt nở mày nở mặt rồi!
Giảo hoạt, quá giảo hoạt rồi!
Cô nhìn Mạnh Cổ một cái, Mạnh Cổ lại nhìn cô mỉm cười.
Hôm nay, lòng của Trần nương nương như là ngồi trên cáp treo vậy (lơ lửng ấy mà ^_^), phập phồng phập phồng, nhưng lại hưng phấn khó tả
Đầu tiên là bị con gái chọc giận, sau đó lại dẫn Mạnh Cổ về hù dọa bà. Tiếp đó là một phòng toàn người thân bới móc đến giận, lại bị Mạnh Cổ dụ dỗ đến không thể cao hứng hơn.
Lúc đến giờ ăn cơm, bọn họ cư nhiên nháo lên muốn đi ăn tiệm, làm Trần Nhược Vũ đau lòng. Nhưng Mạnh Cổ nói anh mời khách, làm mẹ cô đắc ý lắm, nhìn ra con rể tương lai tương đối hào phóng, lại biết cư xử.
Bao một phòng lớn, các thân thích thi nhau gọi món đắt tiền, mẹ Trần đau lòng cũng chỉ tới được cổ họng, sợ Mạnh Cổ mất hứng, kết quả anh cười híp mắt, lòng bà lại thả lỏng.
Trong bữa, Trần Nhược Vũ gắp con tôm đến chén mình bị Mạnh Cổ trợn mắt nhìn, cô vội vàng ngoan ngoãn gắp vào chén anh, cái này lại bị chú họ nhìn thấy, nhạo báng một phen. Lòng mẹ Trần trầm xuống, cảm thấy con gái mình bị khi dễ mất thể diện, Nhưng Mạnh Cổ đem tôm bóc xong lại bỏ vào chén Trần Nhược Vũ .Anh nói Trần Nhược Vũ ngốc, có lần bóc tôm khiến tay mình chảy máu, sau đó còn sợ máu mà hô hoáng lên. Từ đó anh đã quyết định, không để cô bóc tôm nữa.
Lòng mẹ Trần lại thả lại rồi, cảm thấy người trẻ tuổi thật là… thật là… buồn nôn lại thú vị, chuyện như vậy cũng không cần phải nói ra. Con gái bà cũng thế, ăn tôm là cũng ngốc vậy sao? Có điều có lần bà thấy con mình ăm cua bị đâm cho chảy máu. Đang nghĩ vậy, thấy con gái lại gắp chân cua bỏ vào chén Mạnh Cổ, Mạnh Cổ rất tự nhiên bóc xong lại bỏ vào chén cô
Mẹ Trần lại muốn… thật buồn nôn mà… có điều lại rất có mặt mũi.
Cuối cùng, lúc tính tiền, mẹ Trần lại phập phồng lần nữa. Đầu tiên là phục vụ cầm quyển sổ nhỏ bước vào (Cái kiểu kẹp mà bên trong có tờ biên lai ấy), con số làm mẹ Trần sợ hết hồn, nhanh chóng nhìn Mạnh Cổ một cái. Mạnh Cổ không có vẻ mặt gì không tốt, cũng nói Trần Nhược Vũ đi trả tiền, Trần Nhược Vũ không có kháng nghị gì, đi thanh toán.
Cô lớn đã nói: “Lại để đàn gái đài thọ sao?” Mẹ Trần có tâm muốn nói cũng đã biến mất rồi, nhưng Mạnh Cổ nói: “Nhà cháu Trần Nhược Vũ giữ tiền, tiền đều trong tay cô ấy”
Mắt mẹ Trần sáng lên, tâm tình từ đáy cốc nhảy ào lên miệng đỉnh núi rồi, thấy biểu tình của mấy vị thân thích làm bà cảm thấy thoải mái lắm.
Tình cảm treo nơi khéo môi đều là giả, phụ nữ nắm giữ tài quyền mới là thật
Con rể này, bà nhận! người nào còn dám lên tiếng xoi mói chứ!!!!
Danh sách chương