Từ phòng ăn đi ra ngoài, Trần Nhược Vũ liền trút được gánh nặng rồi, lại nhớ tới cuộc nói chuyện giữa cô và cha Mạnh, cảm thấy xấu hổ không chịu nổi

Sao cô lại ngu như vậy chứ, ăn nói hàm hồ lại làm càn rồi, sao lại có thể cùng người lớn nói chuyện như vậy, thật là không còn vấn đề gì nữa sao? Cô là muốn biểu đạt mình tri thư đạt lễ, đoan trang thanh tú, dè dặt lại có khí chất mà!

Nhưng kết quả là sao chứ? Cuối cùng cha Mạnh nghĩ thế nào Trần Nhược Vũ cũng không biết, bởi vì cô không nhìn ra tâm tư của ông

Ông không cười sao, cũng không hề vui vẻ, nhưng nhìn cũng không giống tức giận, lấy sự hiểu biết của Trần Nhược Vũ về người lớn, hoàn toàn không thể đoán ra cha Mạnh nghĩ gì.

Ông cũng không nói không đồng ý chuyện của hai người, cũng không nói đồng ý, dù sao ăn cơm xong, hỏi chuyện xong, liền giải tán

Trần Nhược Vũ rầu rĩ, cứ vậy mà giải tán sao? Dù gì cũng phải cho cô cái kết quả chứ.

Cô không dám trực tiếp hỏi cha mẹ Mạnh, vì vậy liền hỏi ngược Mạnh Cổ, nhưng vị tiểu bác sĩ Mạnh này lại thừa nước đục thả câu, không trả lời cô. Chỉ là Trần Nhược Vũ lớn tiếng đấu một trận tàn khốc như vậy, làm anh cảm thấy rất vui vẻ, về đến nà, vừa vào cửa, anh liền giở trò lưu manh

“Không được” Cô không làm, cô muốn Phách Vương Long tiên sinh hát “Cha anh không thích em, làm tâm hồn yếu ớt của em bị tổn thương, anh phải hát an ủi em”

“Ai nói không thích em?’ Phách Vương Long tiên sinh tiếp tục giở trò lưu manh “Ông ấy chưa nói là không thích”

“Có thật không?”

“Đúng” Rất bận rất bận, mau ôm Trần Nhược Vũ nhà anh lên giường thôi

“Này, này, chuyện đáng ăn mừng như vậy, chúng ta phản ăn mừng chứ”

“Đúng, anh đang ăn mừng” Ở xương quai xanh của cô mút ra một dấu đỏ, nhìn thật thuận mắt

“KHÔNG đúng, ăn mừng là phải uống chút rượu với ca hát”

Mạnh Cổ sửng sờ, Trần Nhược Vũ đã đẩy anh ra chạy xuống phòng bếp lấy rượu

Nửa giờ sau, Mạnh Cổ gọi cho Doãn Tắc: “Huynh đệ, Trần Nhược Vũ nhà tôi uống nhiều quá”

“Tôi biết rõ rồi!” Thanh âm Doãn Tắc rất giận: “Tôi đang muốn gọi cho cậu, cậu còn không lo quản tốt người nhà cậu đi, sao lại chọn loại thời điểm này mà gọi cho Lam Lam? Cô ấy với cha mẹ cậu hàn huyên cái gì cũng không cần báo cáo cho Lam Lam. Chúng tôi rất bận có biết không hả?”

“Biến, lão tử không có việc cậu cũng đừng hòng bận, nếu không trong lòng lão tử liền không thăng bằng”

“Mẹ nó, muốn chết phải không?” Doãn Tắc cũng không khách khí mà mắng

Hai người đàn ông này mắng nhau cả mười phút, thật không có hứng mắng nữa rồi, nhưng hai cô gái kia còn gọi điện tán gẫu chưa xong, thật làm người khác như đưa đám

“Trần Nhược Vũ nhà cậu say liền nhiều chuyện như vậy sao?”

“Chẳng những nói nhiều, còn rất sắc bén”

“Thật là không đáng yêu. Lam Lam nhà tôi đáng yêu hơn nhiều”

“Biến, vừa say liền náo mất trí nhớ, có điểm nào đáng yêu chứ? Giống Trần Nhược Vũ nhà mình, uống xong gây ra chuyện gì cũng nhớ rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không để mình tìm ba năm”

“Cái tiện nhân này, chờ mình về thành phố A sẽ hảo hảo câu thông tình cảm cho cậu” Doãn Tắc lại cãi vã với Mạnh Cổ năm phts nữa, sau đó không thể nhịn được liền nói: “Mình liền bắt cô ấy về”

“Tôi cũng vậy”

Sinh vật tên con gái này, không dạy một chút là không được

Mùa xuân qua rồi, những ngày sau đó của Trần Nhược Vũ cũng thuận buồm xuôi gió

Cô đèm phòng ốc thuê trả, dọn đến ở nhà Mạnh Cổ. Chính thức cùng Mạnh Cổ sống cuộc sống hai người

Công việc của Trần Nhược Vũ thuận lợi, cuộc sống tự tại, chỉ có việc hôn nhân là có chút buồn

Mẹ và cha Trần ân cần hỏi cô tiến triển, hỏi cô hôn kỳ, mà Trần Nhược Vũ cũng không xác định được thái độ của song thân Mạnh gia, hơn nữa giai đoạn hiện tại của Mạnh Cổ, ngược lại không đề cập đến chuyện hôn nhân

Cha mẹ Mạnh sau mùa xuân cũng chính thức gặp Trần Nhược Vũ, thỉnh thoảng cùng cô đi ăn, nhưng cha Mạnh vẫn không tỏ rõ thái độ với cô

Nói thật, Trần Nhược Vũ không biết làm sao để lấy lòng người lớn, trừ việc Mạnh Cổ mang cô về nhà ngồi một chút, thật không nghĩ tới chiêu gì tốt hơn. Từng căn nhắc qua việc đến bệnh viện mang cơm cho Mạnh Cổ cũng mang cho ông thêm một phần. nhưng lưỡng lự sợ ông mất hứng, Mạnh Cổ còn chuyển lại nói là Mạnh mẹ đưa. Điều này khiến Trần Nhược Vũ có chút lúng túng, dường như là cố ý đoạt việc của Mạnh mẹ, vì vậy cô cũng không dám làm

Sau đó, cô cũng nghĩ tới cùng ông nói chuyện, nhưng cô lại chẳng có gì để nói chuyện phiếm, chủ để của Mạnh Mẹ cùng cha Mạnh cô cũng không chen lọt, thỉnh thoảng nói chuyện kinh người, cha Mạnh cũng có biểu tình khiến cô muốn mình đừng nói nhiều. Cho nên mỗi lần đến nhà Mạnh gia, cô cũng chỉ có thê yên lặng làm việc, nấu cơm

Sau đó, Trần Nhược Vũ nghĩ bề ngoài hiếu tâm nên tặng chút lễ, nhưng trong nhà Mạnh gia trái cây với mọi thứ đều đủ, muốn tặng quà cho phó viện trưởng đại nhân, cũng không chỉ là một hai thứ. Trần Nhược Vũ về tài lực, sớm bị chen đến tám con phố ở bên ngoài rồi (ý là thua xa người ta ấy)

Nhưng mà Trần Nhược Vũ thật tâm nghĩ muốn nịnh bợ phó viện trưởng nói cho cô một điểm quan trọng, cha mẹ anh rất ân ái, muốn Trần Nhược Vũ đưa một chút sản phẩm có khẩu vị .

Trần Nhược Vũ nửa tin nửa nghỉ, hoàn toàn không dám tin tưởng: “Thật? Đưa cha mẹ anh cái này, thật sự là không có vấn đề chứ?”

“Dĩ nhiên” Bác sĩ Mạnh làm lão thần khắp nơi, tràn đầy tự tin. Điều này làm cho Trần Nhược Vũ cảm thấy gia đình anh thật không tưởng được, không hề bị cản trở. đã như vậy cô thật sự nghe theo chỉ thị cầm một bộ bao cao su khẩu vị mới tặng cho họ

Sau đó, gương mặt của Mạnh cha… Ừ, phải nói cái biểu tình đó, Trần Nhược Vũ hình dung không được

Sau khi về đến nà, cô thấp thỏm hỏi Mạnh Cổ: “Có phải là đưa lầm rồi không? Anh còn cười, cười thành như vậy, có phải lại hại em rồi không hả?”

“Không có, không có, sao có thể nha” Thấy biểu tình kinh ngạc của ông, anh làm con thật cảm thấy sung sướng mà

“Nhưng mà, cha mẹ anh trước kia, em cũng không biết là có cuộc sống vợ chồng thế nào, cho nên không dám quá phận”

“Muốn biết đến tuổi đó cuộc sống vợ chồng thế nào, em cùng anh đi đến lúc đó là biết ”

Trần Nhược Vũ trừng anh, lại nhìn anh chằm chằm, không nhịn được muốn cười. Muốn cùng nhau đi đến già, mấy lời này nghe thật ngọt ngào

Hơn nữa, hôm nay lúc cô ra cửa, Mạnh mẹ cũng nói với cô, bà hỏi cha Mạnh rồi, hai người cũng đã ở chung một chỗ lâu như vậy rồi, lúc nào mới đi dăng ký

A, ý tứ của cha Mạnh là, chấp nhận cô rồi sao? Đồng ý nhận cô làm con dâu rồi?

Làm sao có thể nhìn ra từ phản ứng bình thường của ông chứ?

Ai da, người già thật khó chịu nha. Cũng không biết chông cô, con đại bác sĩ Mạnh, già rồi cũng sẽ như vậy sao?

Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, nhìn Mạnh Cổ chằm chằm. Mạnh Cổ cũng nhìn cô, cười híp mắt

HỪ, anh nhất định là biết hết rồi!

Cho nên bác sĩ Mạnh, chúng ta sẽ cùng nhau đi đến già sao?

Tác giả có lời muốn nói: bản trên internet đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Viết loại văn không có lòng tin này khiến tôi cũng nhận được rất nhiều khích lệ, thật lòng cảm ơn mọi người

Tôi nghỉ ngơi trước hai ngày, sau đó sẽ đem phiên ngoại về Mạnh Cổ làm hoàn

Sau đó mới chỉnh sửa bản thảo hoàn chỉnh giao cho nhà xuất bản. Nội dung với mấy phiên ngoại đầu đều đã đăng, sau này chỉ bổ sung theo phiên ngoại

Kỳ thật cũng không có kế hoạch cụ thê, không chừng còn có thể có phiên ngoại về Bảo Nhi (con của hai anh chị thì phải) , sau đó sẽ viết truyện mới, tuy vậy hiện tại vẫn chưa nghĩ ra cái nào. trước đó tôi sẽ tu a, nhưng không biết lúc nào sửa xong, sửa xong lại tu bổ lần nữa

Truyện “ba gả” một tháng nữa thì ra mắt, tên được đổi lại là “Ba gả chọc quân tâm” (???), cái này chỉ là báo trước thôi

Cái khác, xin mọi người ủng hộ truyện, cảm tạ!

Thay mặt các tác giả, kính xin ủng hộ!

Edit: Hoàn rồi!!!! Có điều là kết thúc mở hay sao đó!!!!! Có nhiều cái tác giả viết cũng không được hiểu lắm…. Truyện edit hoàn đầu tiên, do còn non tay nên cũng có nhiều sai sót, cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhé!!!!!!!!!!!

Hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện