Bị người trước mặt từ chối, loại chuyện này nói là khó chịu thì cũng không hẳn là khó chịu. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu cô đối mặt với chuyện này, Tô Chính Khâm không phải cũng vì quyền lợi mà vứt bỏ cô sao? Nhưng tệ nhất là ở chỗ, tối hôm qua Tiết Định đã chấp nhận cô rồi, khiến cô cả đêm như lơ lửng trên không, vui sướng ngất trời, kết quả mới rạng sáng đã đột nhiên xảy ra vấn đề, nói với cô rằng anh đổi ý.
Cả người Chúc Thanh Thần như rơi xuống vũng bùn, tan nát cõi lòng.
Cô tức muốn chết.
Muốn kéo con rùa rụt cổ kia ra ngoài đánh cho một trận.
Muốn bổ cái đầu gỗ kia ra xem bên trong rốt cuộc có chỗ nào hỏng.
Muốn hỏi anh rằng rõ ràng anh đã động tâm, vậy còn do dự lo sợ điều gì?
Trời đất bao la, đến ánh mắt của nhau còn chẳng thể nhầm lẫn, người ngay cả chết cũng không sợ, vậy có gì phải sợ nữa đây?
Nhưng việc anh tuyệt tình đến vậy đến cùng vẫn nằm ngoài dự liệu của cô.
Điều này đáng lẽ ra phải thấy sớm hơn qua bộ phim điện ảnh "He"s Just Not That Into You".
Anh không thích cô đến như vậy.
Ít nhất, cô cũng không thích anh sâu đến mức ấy.
Chúc Thanh Thần nhanh chân đi ra khỏi ngõ nhỏ, liều mạng lau mặt, xóa sạch nước mắt trên mặt.
Khóc cái rắm! Đây cũng không phải chuyện xảy ra lần đầu, vậy mà trái tim vẫn còn mỏng manh giống như thủy tinh?
Giơ tay gọi xe, xe dừng cô liền mở cửa ngồi vào trong.
Vẻ mặt tài xế tươi cười hỏi cô: "Cô đi đâu?"
"Sân bay."
"Được rồi." Tài xế quay vô-lăng, chiếc xe rời đi.
Chúc Thanh Thần nghiêng đầu nhìn cửa sổ, con ngõ nhỏ dần dần lùi về phía sau.
Trái tim trống rỗng cố gắng tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm thấy.
Từ nhà Tiết Định đến hồ Hậu Hải rất gần, lái xe chỉ mất vài phút, chợ hoa sen đêm qua đi qua đã xuất hiện ở trước mắt. Cổng chính Toàn Tụ Đức đang tu sửa giống như cấm cung, hồ băng cũng có không ít trẻ con đang chơi đùa. Mặt trời buổi sáng như lòng đỏ trứng gà, nhuộm vàng cả bầu trời.
Những ký ức đêm qua như được cắt thành từng mảnh nhỏ chạy qua trước mắt cô, vỡ vụn, kết quả chỉ để lại một hình ảnh khó quên – ba lần Tiết Định muốn hôn cô trong nháy mắt.
Nỗi uất ức, không cam lòng trong cô như dâng lên đến tận cùng.
Cô chợt quay đầu, "Dừng xe, tôi muốn xuống xe."
Tài xế sửng sốt, khuôn mặt có chút mờ mịt, "Ơ? Không phải... không phải cô muốn ra sân bay sao?"
Cô móc từ trong ví ra 20 đồng, ngượng ngùng đưa cho bác tài, "Không đi nữa, xin lỗi."
Xe vừa mới dừng lại, cô đã đẩy cửa chạy ra ngoài.
"Ơ kìa! Còn chưa trả lại tiền thừa mà!" Tài xế không hiểu chuyện gì chỉ với theo cô mà nói to.
Vậy mà người phụ nữ kia lại cứ như thấy quỷ, căn bản không để ý đến tiếng gọi, cứ cắm đầu chạy đi.
*
Trong mười phút, Kiều Khải nhận được hai cuộc điện thoại.
Cuộc thứ nhất là của lão đại, đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Đang ở đâu?"
Chuyên môn của Kiều Khải chưa đủ, mới đến Tân Hoa Xã được mấy năm, chuyện của Trần Nhất Đinh sáng sớm rời giường cũng mới biết, ban đêm cũng không chạy đến Thành Thực nhưng tâm trạng cũng rất nặng nề.
Vừa nghe thấy giọng Tiết Định là anh ta đã hiểu chuyện này mang đến một đả kích không nhỏ.
Tiết Định và Trần Nhất Đinh có quan hệ bạn bè, bị đả kích đương nhiên lớn hơn anh ta.
Kiều Khải đáp: "Tôi ở nhà."
"Một mình?"
"Một mình."
Tiết Định "Ừ" một tiếng, "Bây giờ tôi qua."
"Qua làm gì vậy?"
Đầu kia hơi dừng lại một chút, chỉ từ giọng nói cũng đủ để thấy sự mệt mỏi và chán chường, "Đi uống rượu với tôi một chút."
Kiểu Khải nói nhiều, vô ý đã nói thầm một câu, "Mới sáng sớm đã uống rượu cái gì? Không muốn sống nữa sao?"
Nhưng lời đến miệng vẫn phải nuốt trở vào.
Anh ta dứt khoát trả lời, "Được. Rượu tôi mua."
Tiết Định không nói, dứt khoát cúp máy.
Kiều Khải bất hạnh, thở dài, từ trên ghế sofa đứng lên, chuẩn bị vào phòng thay quần áo rồi ra ngoài mua rượu.
Đi được vài bước, điện thoại trên bàn trà lại reo lên.
Anh ta quay lại, vừa cầm lên nhìn đã sững sờ cả người. Trên màn hình hiện lên rõ ràng ba chữ: Chúc Thanh Thần.
Lúc ở Israel cũng đã gọi điện thoại để giúp đỡ lẫn nhau.
Lúc đầu là theo ý của Tiết Định, anh ta đưa Chúc Thanh Thần đến đại sứ quán để làm lại giấy tờ, vì vậy nên mới cho số điện thoại. Chỉ là Kiều Khải, người này xưa nay dễ quên, không hề để tâm chuyện gì, hơn nữa anh ta và Chúc Thanh Thần cũng không qua lại nhiều.
Bây giờ bỗng nhiên nhận được điện thoại của đối phương, thật đúng là lấy làm kinh hãi.
"Alô?" Anh ta để điện thoại bên tai, giọng nói đầy sự thăm dò
Trong lòng thầm nghĩ trăm phần trăm là gọi nhầm số.
Nhưng mà người bên kia lại chính xác gọi tên anh ta.
"Là Kiều Khải đúng không?"
"... Đúng vậy."
"Tôi là Chúc Thanh Thần."
Dòng người qua lại không dứt, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo khoác trắng đứng ở trên phố nhìn Hậu Hải náo nhiệt, thời gian như quay về nửa năm trước, lúc còn ở Israel.
Dù sao cũng không có gì để làm, dù sao cũng chẳng có gì để sợ.
Anh cũng nói cô là nữ chiến sĩ, dù cho chết trận sa trường thì ít nhất cũng phải chết cho rõ ràng không phải sao?
Cô gọi điện thoại xong, bỏ điện thoại vào trong túi áo khoác, tâm trạng bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều. Ngẩng đầu nhìn bóng mặt trời in dưới hồ băng, người lớn trẻ nhỏ đang vui đùa, cô cảm thấy trong lòng dường như có thêm chút hy vọng.
*
Hôm nay Kiều Khải thực sự vất vả, chính là hao tổn tâm tư quá độ.
Sáng sớm nhận hai cuộc điện thoại, một nam một nữ đều hẹn anh ta uống rượu. Nam là người lãnh đạo trực tiếp, ở nhà anh ta đã uống hết một chai rượu, rõ ràng anh ta là chủ nhà, vậy mà kết quả là say hơn cả Tiết Định, ngã vật ra ghế sofa ngủ say như chết.
Buổi chiều mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn đồng hồ thì đã gần 5 giờ chiều.
Tiết Định thì không biết biến đâu mất, nhìn qua thì có vẻ như là đã rời đi rồi. Trong phòng đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, căn bản không nhìn ra là đã có người ghé qua.
Vỗ gáy một cái, Kiều Khải chợt nhớ có hẹn gặp mặt Chúc Thanh Thần lúc 7 giờ tối ở Hậu Hải liền vội vàng nhanh chóng lê người chạy vào toilet tắm gội, thay quần áo ra ngoài.
Kiều Khải ngồi taxi một lúc, trong đầu nghĩ lại nội dung cuộc điện thoại của hai người.
Chúc Thanh Thần hỏi anh ta: "Anh có biết tối qua Tiết Định đi đâu không?"
Câu hỏi khiến anh ta hoang mang.
Tiết Định? Cô vô duyên vô cớ hỏi Tiết Định làm cái gì? Còn hỏi cụ thể như thế, hỏi đêm qua anh ấy đi đâu làm gì...
Hay là, người phụ nữ này với Tiết Định có dính líu quan hệ gì rồi?
Kiều Khải có thể nói là người tùy tiện nhưng nội tâm lại vô cùng nhạy cảm, không giống như Kiều Vũ thần kinh thô, không biết nhìn mặt đoán ý. Lúc ở Israel, anh ta đã cảm thấy thái độ của Tiết Định đối với Chúc Thanh Thần có chỗ khác thường, cụ thể khác thường chỗ nào thì cũng không rõ, nhưng thật sự không giống với người khác.
Xưa nay Tiết Định vốn lãnh đạm, nhưng đột nhiên lại có thất tình lục dục (1), có lẽ không phải thanh tâm quả dục như anh ta vẫn nghĩ.
(1) Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.
Sau khi về nước, có lần anh ta còn hẹn Tiết Định đi chơi bóng nhưng Tiết Định lại nói đã đi Giang Nam.
"Đi Giang Nam? Đi Giang Nam làm gì?" Anh ta nghĩ mãi không ra, "Đã sắp hết năm không hiểu cậu còn chạy đi xa thế làm gì?"
"Làm việc."
Lúc đó, Tiết Định chỉ trả lời anh ta cho có lệ.
Nhưng vào giây phút này, khi nhận được điện thoại của Chúc Thanh Thần, Kiều Khải đã nhìn thấy dòng chữ nhỏ ghi địa chỉ người gọi.
Số điện thoại của Chúc Thanh Thần chính là từ thành phố Du, huyện Thương.
Một thị trấn của Giang Nam.
Chớp mắt Kiều Khải đã nghĩ thông suốt.
Hai người này...
Có mờ ám!
Xưa nay Kiều Khải đối với Tiết Định có kính phục, có sùng bái, còn có tình bạn bè sâu sắc. Dù sao hai người cũng đã bôn ba nơi đất khách quê người nhiều năm, nhiều lần cùng ra chiến tuyến, ngày xưa cũng là bạn học, nên miễn cưỡng cũng có thể coi là đã cùng nhau vượt qua nhiều chuyện.
Đương nhiên với người giữ mình trong sạch như anh ta thì chắc chắn sẽ không cùng Tiết Định ra ngoài tìm chốn vui vẻ được rồi.
Nói ba câu, đáp hai câu.
Anh ta đương nhiên quan tâm Tiết Định, đã từng nhiều lần khuyên người này đừng suy nghĩ quá tiêu cực, nên thận trọng suy nghĩ hôn nhân đại sự là chuyện tốt lành, đừng có động một chút là thờ phụng chủ nghĩa không kết hôn.
Bây giờ nhìn ra giữa Tiết Định và Chúc Thanh Thần có điều khác lạ liền lập tức gật đầu hy sinh vì đại nghĩa.
Không phải chỉ là uống chút rượu mà kéo mối tơ hồng thôi sao?
Đã là anh em, chút chuyện này có tính là gì? Tất cả chỉ là chuyện cỏn con trong túi Kiều Khải anh ta thôi.
Lại nhớ đến lúc cúp điện thoại, Chúc Thanh Thần kia còn bắt anh ta cam đoan nhiều lần rằng sẽ không kể chuyện hai người gặp nhau cho Tiết Định, Kiều Khải lại cảm thấy buồn cười.
Người phụ nữ này, da mặt thực sự quá mỏng.
Nhưng mà Kiều Khải là ai? Là bạn bè của phái đẹp. Quan tâm phái đẹp là trách nhiệm của mọi người. Anh ta lập tức cam đoan bản thân sẽ tuyệt đối giữ bí mật, yên tâm yên tâm.
*
Từ nhà Kiều Khải đi ra đã là 1 giờ chiều.
Tiết Định thu dọn hết bình rượu ném vào thùng rác dưới tầng rồi mới xoay người bước đi.
Cứ nghĩ rằng uống rượu xong sẽ dễ chịu hơn nhưng lồng ngực vẫn khó chịu như cũ. Mở mắt nhắm mắt đều vang vọng tiếng khóc thảm thiết của người nhà Trần Nhất Đinh, say hay tỉnh cũng đều nhìn thấy giọt nước mắt của Chúc Thanh Thần.
Đêm qua anh chỉ ngủ đến hơn 2 giờ, 3 rưỡi sáng đã lao ra ngoài trời gió tuyết chạy đến số 1 phố Thành Thực, hôm nay cũng không ngủ lấy sức lại vội vàng dập tắt ngọn lửa tình yêu trong lòng, còn khiến Kiều Khải chịu uất ức.
Tất cả đến cùng vẫn chỉ là công cốc.
Tiết Định đi trong gió, bước chân có chút lảo đảo, còn tưởng là do men rượu nên mới hoa mắt chóng mặt, đưa tay lên đỡ trán mới phát hiện ra đã nóng đến dọa người.
Thân thể này của anh đã rèn luyện thể chất, từ nhỏ đến lớn đều không dễ dàng sinh bệnh, ba năm trở lại đây mới lại nóng như thiêu đốt thế này, chắc cần phải truyền nước mới đỡ.
Đứng tại chỗ một lát, anh cười hai tiếng.
Với bộ dạng này về nhà sẽ lại khiến Lưu Học Anh lo lắng không thôi, chẳng bằng cứ đến bệnh viện truyền nước. Bệnh này thật biết chọn lúc mà đến.
Anh vẫy tay gọi xe, "Đến bệnh viện nhân dân."
*
Hai ngày sau, rối loạn.
Ngày đầu tiên, Tiết Định ở bệnh viện truyền nước, mùi rượu nồng bao trùm, quần áo lộn xộn, dựa ở ghế truyền nước mà ngủ như chết, không để ý đến chất lỏng đang chảy kia.
Căn bản cô y tá cũng không nghĩ rằng người này lại sốt đến 39 độ 8 còn có thể đi ra ngoài uống rượu, khinh bỉ nhìn bằng nửa con mắt. Cũng may nhìn thoáng qua thì bộ dạng người này có vẻ chật vật nhưng thực sự rất đẹp trai, dáng vẻ phóng khoáng không chịu sự gò bó, râu ria xồm xoàm nhưng cũng khá thú vị...
Được rồi, đôi mắt cũng dịu đi một chút.
Đương nhiên, cô cũng "tận tụy với công việc" quan sát nước truyền thay vì tiên sinh say rượu đẹp trai này, tránh để truyền hết mà anh còn không biết, máu chảy ngược thì lại phiền toái.
Khi Tiết Định tỉnh lại, cô y tá vẫn đứng nhìn anh cách đó không xa.
Đôi mắt dịu dàng... Một lời không thể diễn tả hết.
Huyệt thái dương giật giật, anh liếc kim nhìn trên tay không biết từ lúc nào đã được tháo, trong lòng thầm nghĩ không biết vì sao truyền xong mà không gọi anh dậy.
Ngoài cửa sổ sắc trời đã tối hẳn, anh liền đứng dậy đi ra ngoài.
Cô y tá đuổi theo, "Này, anh còn chưa hết sốt, không định ở lại nốt ngày mai sao?"
Giọng nói kia thật sự là quan tâm quá mức rồi, còn mang theo một chút ân cần, gợi nhớ đến một nghề nghiệp thời cổ đại nào đó mà người ta cũng dùng giọng điệu này để mời khách... Tiết Định lảo đảo nhưng cũng không quay đầu lại.
Lúc về nhà, Lưu Học Anh còn chưa ngủ, ngồi ở phòng khách vừa đọc sách vừa chờ anh.
Thấy anh trở về, muốn hỏi lại thôi.
Tiết Định mở miệng trước, "Hôm qua mới rạng sáng đã chạy đến cơ quan, đồng sự ở Syria bị tấn công thiệt mạng."
Vẻ mặt Lưu Học Anh cứng lại, không nói nên lời.
Tiết Định cởi áo khoác ngoài, treo lên trên móc, thấp giọng nói, "Tang lễ diễn ra vào ngày mai, cũng đã muộn nên con đi nghỉ ngơi trước, mai còn phải dậy sớm... Mẹ cũng ngủ sớm đi."
Lời này xem như là từ chối muốn tâm sự.
Bởi vì từ nhỏ không sống với bố mẹ nên anh và Lưu Học Anh, Tiết Chấn Phong cũng không quá thân thiết, cũng không có cơ hội để tâm sự. Thời gian càng lâu, anh cũng đã quen sống một mình.
Khi còn bé có thể sầu não một chút, sau khi lớn lên đã suy nghĩ thông suốt.
Cái gọi là bố mẹ ruột cũng chỉ là mang thai chín tháng mười ngày, nửa đời làm bạn, cuối cùng cũng phải từ biệt. Cảm giác này không thể cưỡng cầu, xa mặt cách lòng, đều là hiển nhiên.
Anh không quen bày tỏ chân thành với họ, họ cũng không có thói quen chân thành tâm sự với anh.
Đôi khi giữ những chuyện riêng cho bản thân cũng là chuyện tốt.
Tiết Định tắm rửa xong xuôi, đứng trước gương trầm ngâm một lúc quyết định cạo hết chỗ râu đã dài.
Ngày mai đến dự tang lễ của Trần Nhất Đinh, anh muốn bản thân thật sạch sẽ để gặp lão Trần lần cuối.
Sốt vẫn chưa hết hẳn, đầu óc vẫn chưa thể tỉnh táo.
Hoa mắt, trên cằm liền xuất hiện một vết thương. Dao cạo râu vô cùng sắc cũng không phải tốt, máu từ vết thương chảy xuống, lăn dài trên cằm.
Lấy nước vỗ lên mặt, vết thương vừa xót vừa đau.
Tiết Định soi gương, cười khổ hai tiếng rồi cất dao cạo râu.
Mùa đông giá rét như thế, anh vẫn rửa mặt bằng nước lạnh.
Thế nhưng trên trán, trong lòng vẫn luôn tồn tại một ngọn lửa hừng hực cháy, dập không tắt đánh không tan.
Hôm sau trời còn chưa sáng, anh đã dậy.
Đúng là không bệnh thì thôi, nhưng một khi đã bệnh là bệnh kinh người, anh vừa mới đứng lên đã thấy trời đất như xoay chuyển, choáng... Cơn sốt vẫn quá lợi hại.
Dùng dằng rửa mặt một lúc, thay quần áo xong xuôi, anh nghiêm túc bước ra cửa.
Bão tuyết ở Bắc Kinh đã hết, lúc này, sắc trời đã tươi sáng trở lại.
Ngày hôm nay là một ngày tốt lành.
Tổ chức hôm nay cũng không phải chuyện tốt.
Trần Nhất Đinh không có hài cốt, không cần phải hỏa táng. Trần gia đã mua một chỗ đất nghĩa địa công cộng, lập một ngôi mộ chôn quần áo và di vật, xem như để giúp người sống có chỗ để tưởng niệm. Dù sao tang lễ này cuối cùng cũng chỉ vì những người đang sống mà tiến hành, chuyện cũ đã qua, thế gian phồn hoa nhộn nhịp thế nào đi nữa thì cô hồn dã quỷ cũng không còn liên quan gì nữa rồi.
Ngôi mộ ở chỗ cao, bà Trần là người mê tín, mời thầy phong thủy đến xem đất, đại sư nói nơi cao thì có thể nhìn xa, phù hợp với Trần Nhất Đinh đầy tham vọng.
Mọi người bước trên bậc thang, đập vào mắt đều là hình ảnh những ngôi mộ dày đặc san sát.
Kiều Khải nói với Tiết Định: "Nếu như tương lai tôi có chết, cậu nhớ nhắn với mẹ tôi là tôi cũng muốn an nghỉ ở chỗ này, không muốn là nấm mồ ở trong thôn."
Tiết Định: "..."
Anh ta còn thở dài, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Chết mà cô đơn thì chán lắm, mọi người cùng nhau ở chỗ này còn có thể tán gẫu hay đánh mạt chược một chút."
Tiết Định: "... Cậu câm miệng đi."
Miệng vẫn không chịu đóng, tay còn chỉ chỉ vào hai khoảng đất trống, "Hai chỗ đất nhỏ kia còn chưa bán, không bằng chúng ta tính trước đi. Tương lai có thể làm hàng xóm, xuống chầu Diêm Vương vẫn có thể uống rượu cùng nhau."
Tiết Định nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm nghị trầm xuống, "Kiều Khải, xác định rõ thời điểm, đây không phải là nơi để đùa giỡn."
Kiều Khải ngoan ngoãn ngậm miệng, trong lòng khẽ thở dài.
Anh ta cũng không phải người không biết thức thời, không phải là nhìn thấy tâm trạng Tiết Định không tốt nên mới muốn giúp anh điều chỉnh một chút sao? Có thể Tiết Định nhìn thì lười nhác, không thích xã giao nhưng thực tế lại là người rất trọng tình cảm.
Có những điều, nếu bạn không hiểu thì người khác có nói thế nào bạn cũng không nghe.
Thở dài, Kiều Khải nhìn theo Tiết Định đang bước trên bậc thang, nhân lúc anh không chú ý liền im lặng quay đầu nhìn xung quanh.
Nghĩa trang này ở giữa núi, phía dưới đoạn bậc thang này là một cây đa vừa cao vừa lớn.
Dưới bóng cây là một người phụ nữ, thân khoác áo trắng, tóc xõa sau lưng, khuôn mặt ngước lên trên nhìn rất đẹp.
Chúc Thanh Thần đứng đó nhìn theo Tiết Định.
Đã có Kiều Khải, mọi chuyện đều đã rõ ràng.
Người đàn ông kia đi trên núi, bước chân bình yên, bốn phương tám hướng đều là những bia mộ tĩnh mịch. Nhưng trong lòng anh đang nghĩ không sớm thì muộn cũng sẽ nằm ở chỗ này làm bạn với Trần Nhất Đinh.
Anh đứng đó hòa cùng đoàn người mặc đồ đen cúi chào tạm biệt Trần Nhất Đinh, khom lưng thắp hương, lặng im không nói.
Cô hiếm khi thấy anh mặc trang trọng như vậy. Bởi vì tính cách lười biếng nên anh ăn mặc luôn rất tùy ý, thường là áo trắng và quần âu, dưới chân đi giày thể thao và đeo một chiếc túi da... Thật sự là lôi thôi lếch thếch, vô cùng luộm thuộm.
Lúc trước khi đi Giang Nam tìm cô, anh mặc áo khoác xám đã để lại trong cô ấn tượng rất sâu sắc về một con người ăn mặc nghiêm chỉnh.
Nhưng hôm nay, Tiết Định mặc rất nghiêm trang, sạch sẽ gọn gàng, dáng người cao ngất, dù đứng ở trong đám đông cũng không mờ nhạt, ngược lại rất nổi bật.
Vầng trán anh lộ rõ vẻ mệt nhọc, hai mò gá khó hiểu ửng đỏ.
Chúc Thanh Thần đoán là anh đang bệnh.
Bởi vì má ửng đỏ, so với ngày thường nhìn anh có phần rực rỡ hơn đôi chút, thỉnh thoảng nhíu mày, dùng sức mím môi ho khan.
Cô cứ như vậy không xa không gần yên lặng quan sát.
Rốt cuộc vẫn là thích, là yêu; rốt cuộc là dù có đi đâu vẫn muốn trở lại; đến cuối cùng vẫn đầu hàng khuất phục một hòn đá bướng bỉnh, một bức tường vững chắc...
Tất cả đáp án đều nằm ở từng hành động của Tiết Định.
Cô có yêu anh không?
Nếu như có yêu thì sẽ hiểu thấu trái tim đối phương, dù anh thờ ơ cũng là thanh tao quý tộc, dù xì hơi cũng là hương thơm vạn dặm. Đừng nói Tiết Định ở trên kia ho khan, dù anh có đứng im không nhúc nhích thì cô cũng có thể nhìn ra trăm nghìn loại tình cảm.
...
Không chữa được nữa, đúng không?
Đại khái là.
Chúc Thanh Thần nhìn anh hồi lâu, cho đến khi hương cháy hết, ánh mắt lơ đãng nhìn về nơi xa xăm.
Sau đó...
Hình ảnh của cô rơi vào trong tầm mắt.
Thật sự là ngoài ý muốn, Tiết Định ngây người đứng đó, không nhúc nhích.
Trầm ngâm nhìn cô.
Khoảng cách không xa không gần, Chúc Thanh Thần nở nụ cười, đáy mắt mang chút ẩm ướt, nhưng đến cùng vẫn là nhìn anh đầy khiêu khích, khóe miệng cong lên.
"Thế nào, bị em phát hiện rồi sao?"
"Tốt nhất anh nên dẹp ý nghĩ đó đi."
"Muốn em buông tha á? Nằm mơ đi!"
Cả người Chúc Thanh Thần như rơi xuống vũng bùn, tan nát cõi lòng.
Cô tức muốn chết.
Muốn kéo con rùa rụt cổ kia ra ngoài đánh cho một trận.
Muốn bổ cái đầu gỗ kia ra xem bên trong rốt cuộc có chỗ nào hỏng.
Muốn hỏi anh rằng rõ ràng anh đã động tâm, vậy còn do dự lo sợ điều gì?
Trời đất bao la, đến ánh mắt của nhau còn chẳng thể nhầm lẫn, người ngay cả chết cũng không sợ, vậy có gì phải sợ nữa đây?
Nhưng việc anh tuyệt tình đến vậy đến cùng vẫn nằm ngoài dự liệu của cô.
Điều này đáng lẽ ra phải thấy sớm hơn qua bộ phim điện ảnh "He"s Just Not That Into You".
Anh không thích cô đến như vậy.
Ít nhất, cô cũng không thích anh sâu đến mức ấy.
Chúc Thanh Thần nhanh chân đi ra khỏi ngõ nhỏ, liều mạng lau mặt, xóa sạch nước mắt trên mặt.
Khóc cái rắm! Đây cũng không phải chuyện xảy ra lần đầu, vậy mà trái tim vẫn còn mỏng manh giống như thủy tinh?
Giơ tay gọi xe, xe dừng cô liền mở cửa ngồi vào trong.
Vẻ mặt tài xế tươi cười hỏi cô: "Cô đi đâu?"
"Sân bay."
"Được rồi." Tài xế quay vô-lăng, chiếc xe rời đi.
Chúc Thanh Thần nghiêng đầu nhìn cửa sổ, con ngõ nhỏ dần dần lùi về phía sau.
Trái tim trống rỗng cố gắng tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm thấy.
Từ nhà Tiết Định đến hồ Hậu Hải rất gần, lái xe chỉ mất vài phút, chợ hoa sen đêm qua đi qua đã xuất hiện ở trước mắt. Cổng chính Toàn Tụ Đức đang tu sửa giống như cấm cung, hồ băng cũng có không ít trẻ con đang chơi đùa. Mặt trời buổi sáng như lòng đỏ trứng gà, nhuộm vàng cả bầu trời.
Những ký ức đêm qua như được cắt thành từng mảnh nhỏ chạy qua trước mắt cô, vỡ vụn, kết quả chỉ để lại một hình ảnh khó quên – ba lần Tiết Định muốn hôn cô trong nháy mắt.
Nỗi uất ức, không cam lòng trong cô như dâng lên đến tận cùng.
Cô chợt quay đầu, "Dừng xe, tôi muốn xuống xe."
Tài xế sửng sốt, khuôn mặt có chút mờ mịt, "Ơ? Không phải... không phải cô muốn ra sân bay sao?"
Cô móc từ trong ví ra 20 đồng, ngượng ngùng đưa cho bác tài, "Không đi nữa, xin lỗi."
Xe vừa mới dừng lại, cô đã đẩy cửa chạy ra ngoài.
"Ơ kìa! Còn chưa trả lại tiền thừa mà!" Tài xế không hiểu chuyện gì chỉ với theo cô mà nói to.
Vậy mà người phụ nữ kia lại cứ như thấy quỷ, căn bản không để ý đến tiếng gọi, cứ cắm đầu chạy đi.
*
Trong mười phút, Kiều Khải nhận được hai cuộc điện thoại.
Cuộc thứ nhất là của lão đại, đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Đang ở đâu?"
Chuyên môn của Kiều Khải chưa đủ, mới đến Tân Hoa Xã được mấy năm, chuyện của Trần Nhất Đinh sáng sớm rời giường cũng mới biết, ban đêm cũng không chạy đến Thành Thực nhưng tâm trạng cũng rất nặng nề.
Vừa nghe thấy giọng Tiết Định là anh ta đã hiểu chuyện này mang đến một đả kích không nhỏ.
Tiết Định và Trần Nhất Đinh có quan hệ bạn bè, bị đả kích đương nhiên lớn hơn anh ta.
Kiều Khải đáp: "Tôi ở nhà."
"Một mình?"
"Một mình."
Tiết Định "Ừ" một tiếng, "Bây giờ tôi qua."
"Qua làm gì vậy?"
Đầu kia hơi dừng lại một chút, chỉ từ giọng nói cũng đủ để thấy sự mệt mỏi và chán chường, "Đi uống rượu với tôi một chút."
Kiểu Khải nói nhiều, vô ý đã nói thầm một câu, "Mới sáng sớm đã uống rượu cái gì? Không muốn sống nữa sao?"
Nhưng lời đến miệng vẫn phải nuốt trở vào.
Anh ta dứt khoát trả lời, "Được. Rượu tôi mua."
Tiết Định không nói, dứt khoát cúp máy.
Kiều Khải bất hạnh, thở dài, từ trên ghế sofa đứng lên, chuẩn bị vào phòng thay quần áo rồi ra ngoài mua rượu.
Đi được vài bước, điện thoại trên bàn trà lại reo lên.
Anh ta quay lại, vừa cầm lên nhìn đã sững sờ cả người. Trên màn hình hiện lên rõ ràng ba chữ: Chúc Thanh Thần.
Lúc ở Israel cũng đã gọi điện thoại để giúp đỡ lẫn nhau.
Lúc đầu là theo ý của Tiết Định, anh ta đưa Chúc Thanh Thần đến đại sứ quán để làm lại giấy tờ, vì vậy nên mới cho số điện thoại. Chỉ là Kiều Khải, người này xưa nay dễ quên, không hề để tâm chuyện gì, hơn nữa anh ta và Chúc Thanh Thần cũng không qua lại nhiều.
Bây giờ bỗng nhiên nhận được điện thoại của đối phương, thật đúng là lấy làm kinh hãi.
"Alô?" Anh ta để điện thoại bên tai, giọng nói đầy sự thăm dò
Trong lòng thầm nghĩ trăm phần trăm là gọi nhầm số.
Nhưng mà người bên kia lại chính xác gọi tên anh ta.
"Là Kiều Khải đúng không?"
"... Đúng vậy."
"Tôi là Chúc Thanh Thần."
Dòng người qua lại không dứt, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo khoác trắng đứng ở trên phố nhìn Hậu Hải náo nhiệt, thời gian như quay về nửa năm trước, lúc còn ở Israel.
Dù sao cũng không có gì để làm, dù sao cũng chẳng có gì để sợ.
Anh cũng nói cô là nữ chiến sĩ, dù cho chết trận sa trường thì ít nhất cũng phải chết cho rõ ràng không phải sao?
Cô gọi điện thoại xong, bỏ điện thoại vào trong túi áo khoác, tâm trạng bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều. Ngẩng đầu nhìn bóng mặt trời in dưới hồ băng, người lớn trẻ nhỏ đang vui đùa, cô cảm thấy trong lòng dường như có thêm chút hy vọng.
*
Hôm nay Kiều Khải thực sự vất vả, chính là hao tổn tâm tư quá độ.
Sáng sớm nhận hai cuộc điện thoại, một nam một nữ đều hẹn anh ta uống rượu. Nam là người lãnh đạo trực tiếp, ở nhà anh ta đã uống hết một chai rượu, rõ ràng anh ta là chủ nhà, vậy mà kết quả là say hơn cả Tiết Định, ngã vật ra ghế sofa ngủ say như chết.
Buổi chiều mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn đồng hồ thì đã gần 5 giờ chiều.
Tiết Định thì không biết biến đâu mất, nhìn qua thì có vẻ như là đã rời đi rồi. Trong phòng đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, căn bản không nhìn ra là đã có người ghé qua.
Vỗ gáy một cái, Kiều Khải chợt nhớ có hẹn gặp mặt Chúc Thanh Thần lúc 7 giờ tối ở Hậu Hải liền vội vàng nhanh chóng lê người chạy vào toilet tắm gội, thay quần áo ra ngoài.
Kiều Khải ngồi taxi một lúc, trong đầu nghĩ lại nội dung cuộc điện thoại của hai người.
Chúc Thanh Thần hỏi anh ta: "Anh có biết tối qua Tiết Định đi đâu không?"
Câu hỏi khiến anh ta hoang mang.
Tiết Định? Cô vô duyên vô cớ hỏi Tiết Định làm cái gì? Còn hỏi cụ thể như thế, hỏi đêm qua anh ấy đi đâu làm gì...
Hay là, người phụ nữ này với Tiết Định có dính líu quan hệ gì rồi?
Kiều Khải có thể nói là người tùy tiện nhưng nội tâm lại vô cùng nhạy cảm, không giống như Kiều Vũ thần kinh thô, không biết nhìn mặt đoán ý. Lúc ở Israel, anh ta đã cảm thấy thái độ của Tiết Định đối với Chúc Thanh Thần có chỗ khác thường, cụ thể khác thường chỗ nào thì cũng không rõ, nhưng thật sự không giống với người khác.
Xưa nay Tiết Định vốn lãnh đạm, nhưng đột nhiên lại có thất tình lục dục (1), có lẽ không phải thanh tâm quả dục như anh ta vẫn nghĩ.
(1) Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.
Sau khi về nước, có lần anh ta còn hẹn Tiết Định đi chơi bóng nhưng Tiết Định lại nói đã đi Giang Nam.
"Đi Giang Nam? Đi Giang Nam làm gì?" Anh ta nghĩ mãi không ra, "Đã sắp hết năm không hiểu cậu còn chạy đi xa thế làm gì?"
"Làm việc."
Lúc đó, Tiết Định chỉ trả lời anh ta cho có lệ.
Nhưng vào giây phút này, khi nhận được điện thoại của Chúc Thanh Thần, Kiều Khải đã nhìn thấy dòng chữ nhỏ ghi địa chỉ người gọi.
Số điện thoại của Chúc Thanh Thần chính là từ thành phố Du, huyện Thương.
Một thị trấn của Giang Nam.
Chớp mắt Kiều Khải đã nghĩ thông suốt.
Hai người này...
Có mờ ám!
Xưa nay Kiều Khải đối với Tiết Định có kính phục, có sùng bái, còn có tình bạn bè sâu sắc. Dù sao hai người cũng đã bôn ba nơi đất khách quê người nhiều năm, nhiều lần cùng ra chiến tuyến, ngày xưa cũng là bạn học, nên miễn cưỡng cũng có thể coi là đã cùng nhau vượt qua nhiều chuyện.
Đương nhiên với người giữ mình trong sạch như anh ta thì chắc chắn sẽ không cùng Tiết Định ra ngoài tìm chốn vui vẻ được rồi.
Nói ba câu, đáp hai câu.
Anh ta đương nhiên quan tâm Tiết Định, đã từng nhiều lần khuyên người này đừng suy nghĩ quá tiêu cực, nên thận trọng suy nghĩ hôn nhân đại sự là chuyện tốt lành, đừng có động một chút là thờ phụng chủ nghĩa không kết hôn.
Bây giờ nhìn ra giữa Tiết Định và Chúc Thanh Thần có điều khác lạ liền lập tức gật đầu hy sinh vì đại nghĩa.
Không phải chỉ là uống chút rượu mà kéo mối tơ hồng thôi sao?
Đã là anh em, chút chuyện này có tính là gì? Tất cả chỉ là chuyện cỏn con trong túi Kiều Khải anh ta thôi.
Lại nhớ đến lúc cúp điện thoại, Chúc Thanh Thần kia còn bắt anh ta cam đoan nhiều lần rằng sẽ không kể chuyện hai người gặp nhau cho Tiết Định, Kiều Khải lại cảm thấy buồn cười.
Người phụ nữ này, da mặt thực sự quá mỏng.
Nhưng mà Kiều Khải là ai? Là bạn bè của phái đẹp. Quan tâm phái đẹp là trách nhiệm của mọi người. Anh ta lập tức cam đoan bản thân sẽ tuyệt đối giữ bí mật, yên tâm yên tâm.
*
Từ nhà Kiều Khải đi ra đã là 1 giờ chiều.
Tiết Định thu dọn hết bình rượu ném vào thùng rác dưới tầng rồi mới xoay người bước đi.
Cứ nghĩ rằng uống rượu xong sẽ dễ chịu hơn nhưng lồng ngực vẫn khó chịu như cũ. Mở mắt nhắm mắt đều vang vọng tiếng khóc thảm thiết của người nhà Trần Nhất Đinh, say hay tỉnh cũng đều nhìn thấy giọt nước mắt của Chúc Thanh Thần.
Đêm qua anh chỉ ngủ đến hơn 2 giờ, 3 rưỡi sáng đã lao ra ngoài trời gió tuyết chạy đến số 1 phố Thành Thực, hôm nay cũng không ngủ lấy sức lại vội vàng dập tắt ngọn lửa tình yêu trong lòng, còn khiến Kiều Khải chịu uất ức.
Tất cả đến cùng vẫn chỉ là công cốc.
Tiết Định đi trong gió, bước chân có chút lảo đảo, còn tưởng là do men rượu nên mới hoa mắt chóng mặt, đưa tay lên đỡ trán mới phát hiện ra đã nóng đến dọa người.
Thân thể này của anh đã rèn luyện thể chất, từ nhỏ đến lớn đều không dễ dàng sinh bệnh, ba năm trở lại đây mới lại nóng như thiêu đốt thế này, chắc cần phải truyền nước mới đỡ.
Đứng tại chỗ một lát, anh cười hai tiếng.
Với bộ dạng này về nhà sẽ lại khiến Lưu Học Anh lo lắng không thôi, chẳng bằng cứ đến bệnh viện truyền nước. Bệnh này thật biết chọn lúc mà đến.
Anh vẫy tay gọi xe, "Đến bệnh viện nhân dân."
*
Hai ngày sau, rối loạn.
Ngày đầu tiên, Tiết Định ở bệnh viện truyền nước, mùi rượu nồng bao trùm, quần áo lộn xộn, dựa ở ghế truyền nước mà ngủ như chết, không để ý đến chất lỏng đang chảy kia.
Căn bản cô y tá cũng không nghĩ rằng người này lại sốt đến 39 độ 8 còn có thể đi ra ngoài uống rượu, khinh bỉ nhìn bằng nửa con mắt. Cũng may nhìn thoáng qua thì bộ dạng người này có vẻ chật vật nhưng thực sự rất đẹp trai, dáng vẻ phóng khoáng không chịu sự gò bó, râu ria xồm xoàm nhưng cũng khá thú vị...
Được rồi, đôi mắt cũng dịu đi một chút.
Đương nhiên, cô cũng "tận tụy với công việc" quan sát nước truyền thay vì tiên sinh say rượu đẹp trai này, tránh để truyền hết mà anh còn không biết, máu chảy ngược thì lại phiền toái.
Khi Tiết Định tỉnh lại, cô y tá vẫn đứng nhìn anh cách đó không xa.
Đôi mắt dịu dàng... Một lời không thể diễn tả hết.
Huyệt thái dương giật giật, anh liếc kim nhìn trên tay không biết từ lúc nào đã được tháo, trong lòng thầm nghĩ không biết vì sao truyền xong mà không gọi anh dậy.
Ngoài cửa sổ sắc trời đã tối hẳn, anh liền đứng dậy đi ra ngoài.
Cô y tá đuổi theo, "Này, anh còn chưa hết sốt, không định ở lại nốt ngày mai sao?"
Giọng nói kia thật sự là quan tâm quá mức rồi, còn mang theo một chút ân cần, gợi nhớ đến một nghề nghiệp thời cổ đại nào đó mà người ta cũng dùng giọng điệu này để mời khách... Tiết Định lảo đảo nhưng cũng không quay đầu lại.
Lúc về nhà, Lưu Học Anh còn chưa ngủ, ngồi ở phòng khách vừa đọc sách vừa chờ anh.
Thấy anh trở về, muốn hỏi lại thôi.
Tiết Định mở miệng trước, "Hôm qua mới rạng sáng đã chạy đến cơ quan, đồng sự ở Syria bị tấn công thiệt mạng."
Vẻ mặt Lưu Học Anh cứng lại, không nói nên lời.
Tiết Định cởi áo khoác ngoài, treo lên trên móc, thấp giọng nói, "Tang lễ diễn ra vào ngày mai, cũng đã muộn nên con đi nghỉ ngơi trước, mai còn phải dậy sớm... Mẹ cũng ngủ sớm đi."
Lời này xem như là từ chối muốn tâm sự.
Bởi vì từ nhỏ không sống với bố mẹ nên anh và Lưu Học Anh, Tiết Chấn Phong cũng không quá thân thiết, cũng không có cơ hội để tâm sự. Thời gian càng lâu, anh cũng đã quen sống một mình.
Khi còn bé có thể sầu não một chút, sau khi lớn lên đã suy nghĩ thông suốt.
Cái gọi là bố mẹ ruột cũng chỉ là mang thai chín tháng mười ngày, nửa đời làm bạn, cuối cùng cũng phải từ biệt. Cảm giác này không thể cưỡng cầu, xa mặt cách lòng, đều là hiển nhiên.
Anh không quen bày tỏ chân thành với họ, họ cũng không có thói quen chân thành tâm sự với anh.
Đôi khi giữ những chuyện riêng cho bản thân cũng là chuyện tốt.
Tiết Định tắm rửa xong xuôi, đứng trước gương trầm ngâm một lúc quyết định cạo hết chỗ râu đã dài.
Ngày mai đến dự tang lễ của Trần Nhất Đinh, anh muốn bản thân thật sạch sẽ để gặp lão Trần lần cuối.
Sốt vẫn chưa hết hẳn, đầu óc vẫn chưa thể tỉnh táo.
Hoa mắt, trên cằm liền xuất hiện một vết thương. Dao cạo râu vô cùng sắc cũng không phải tốt, máu từ vết thương chảy xuống, lăn dài trên cằm.
Lấy nước vỗ lên mặt, vết thương vừa xót vừa đau.
Tiết Định soi gương, cười khổ hai tiếng rồi cất dao cạo râu.
Mùa đông giá rét như thế, anh vẫn rửa mặt bằng nước lạnh.
Thế nhưng trên trán, trong lòng vẫn luôn tồn tại một ngọn lửa hừng hực cháy, dập không tắt đánh không tan.
Hôm sau trời còn chưa sáng, anh đã dậy.
Đúng là không bệnh thì thôi, nhưng một khi đã bệnh là bệnh kinh người, anh vừa mới đứng lên đã thấy trời đất như xoay chuyển, choáng... Cơn sốt vẫn quá lợi hại.
Dùng dằng rửa mặt một lúc, thay quần áo xong xuôi, anh nghiêm túc bước ra cửa.
Bão tuyết ở Bắc Kinh đã hết, lúc này, sắc trời đã tươi sáng trở lại.
Ngày hôm nay là một ngày tốt lành.
Tổ chức hôm nay cũng không phải chuyện tốt.
Trần Nhất Đinh không có hài cốt, không cần phải hỏa táng. Trần gia đã mua một chỗ đất nghĩa địa công cộng, lập một ngôi mộ chôn quần áo và di vật, xem như để giúp người sống có chỗ để tưởng niệm. Dù sao tang lễ này cuối cùng cũng chỉ vì những người đang sống mà tiến hành, chuyện cũ đã qua, thế gian phồn hoa nhộn nhịp thế nào đi nữa thì cô hồn dã quỷ cũng không còn liên quan gì nữa rồi.
Ngôi mộ ở chỗ cao, bà Trần là người mê tín, mời thầy phong thủy đến xem đất, đại sư nói nơi cao thì có thể nhìn xa, phù hợp với Trần Nhất Đinh đầy tham vọng.
Mọi người bước trên bậc thang, đập vào mắt đều là hình ảnh những ngôi mộ dày đặc san sát.
Kiều Khải nói với Tiết Định: "Nếu như tương lai tôi có chết, cậu nhớ nhắn với mẹ tôi là tôi cũng muốn an nghỉ ở chỗ này, không muốn là nấm mồ ở trong thôn."
Tiết Định: "..."
Anh ta còn thở dài, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Chết mà cô đơn thì chán lắm, mọi người cùng nhau ở chỗ này còn có thể tán gẫu hay đánh mạt chược một chút."
Tiết Định: "... Cậu câm miệng đi."
Miệng vẫn không chịu đóng, tay còn chỉ chỉ vào hai khoảng đất trống, "Hai chỗ đất nhỏ kia còn chưa bán, không bằng chúng ta tính trước đi. Tương lai có thể làm hàng xóm, xuống chầu Diêm Vương vẫn có thể uống rượu cùng nhau."
Tiết Định nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm nghị trầm xuống, "Kiều Khải, xác định rõ thời điểm, đây không phải là nơi để đùa giỡn."
Kiều Khải ngoan ngoãn ngậm miệng, trong lòng khẽ thở dài.
Anh ta cũng không phải người không biết thức thời, không phải là nhìn thấy tâm trạng Tiết Định không tốt nên mới muốn giúp anh điều chỉnh một chút sao? Có thể Tiết Định nhìn thì lười nhác, không thích xã giao nhưng thực tế lại là người rất trọng tình cảm.
Có những điều, nếu bạn không hiểu thì người khác có nói thế nào bạn cũng không nghe.
Thở dài, Kiều Khải nhìn theo Tiết Định đang bước trên bậc thang, nhân lúc anh không chú ý liền im lặng quay đầu nhìn xung quanh.
Nghĩa trang này ở giữa núi, phía dưới đoạn bậc thang này là một cây đa vừa cao vừa lớn.
Dưới bóng cây là một người phụ nữ, thân khoác áo trắng, tóc xõa sau lưng, khuôn mặt ngước lên trên nhìn rất đẹp.
Chúc Thanh Thần đứng đó nhìn theo Tiết Định.
Đã có Kiều Khải, mọi chuyện đều đã rõ ràng.
Người đàn ông kia đi trên núi, bước chân bình yên, bốn phương tám hướng đều là những bia mộ tĩnh mịch. Nhưng trong lòng anh đang nghĩ không sớm thì muộn cũng sẽ nằm ở chỗ này làm bạn với Trần Nhất Đinh.
Anh đứng đó hòa cùng đoàn người mặc đồ đen cúi chào tạm biệt Trần Nhất Đinh, khom lưng thắp hương, lặng im không nói.
Cô hiếm khi thấy anh mặc trang trọng như vậy. Bởi vì tính cách lười biếng nên anh ăn mặc luôn rất tùy ý, thường là áo trắng và quần âu, dưới chân đi giày thể thao và đeo một chiếc túi da... Thật sự là lôi thôi lếch thếch, vô cùng luộm thuộm.
Lúc trước khi đi Giang Nam tìm cô, anh mặc áo khoác xám đã để lại trong cô ấn tượng rất sâu sắc về một con người ăn mặc nghiêm chỉnh.
Nhưng hôm nay, Tiết Định mặc rất nghiêm trang, sạch sẽ gọn gàng, dáng người cao ngất, dù đứng ở trong đám đông cũng không mờ nhạt, ngược lại rất nổi bật.
Vầng trán anh lộ rõ vẻ mệt nhọc, hai mò gá khó hiểu ửng đỏ.
Chúc Thanh Thần đoán là anh đang bệnh.
Bởi vì má ửng đỏ, so với ngày thường nhìn anh có phần rực rỡ hơn đôi chút, thỉnh thoảng nhíu mày, dùng sức mím môi ho khan.
Cô cứ như vậy không xa không gần yên lặng quan sát.
Rốt cuộc vẫn là thích, là yêu; rốt cuộc là dù có đi đâu vẫn muốn trở lại; đến cuối cùng vẫn đầu hàng khuất phục một hòn đá bướng bỉnh, một bức tường vững chắc...
Tất cả đáp án đều nằm ở từng hành động của Tiết Định.
Cô có yêu anh không?
Nếu như có yêu thì sẽ hiểu thấu trái tim đối phương, dù anh thờ ơ cũng là thanh tao quý tộc, dù xì hơi cũng là hương thơm vạn dặm. Đừng nói Tiết Định ở trên kia ho khan, dù anh có đứng im không nhúc nhích thì cô cũng có thể nhìn ra trăm nghìn loại tình cảm.
...
Không chữa được nữa, đúng không?
Đại khái là.
Chúc Thanh Thần nhìn anh hồi lâu, cho đến khi hương cháy hết, ánh mắt lơ đãng nhìn về nơi xa xăm.
Sau đó...
Hình ảnh của cô rơi vào trong tầm mắt.
Thật sự là ngoài ý muốn, Tiết Định ngây người đứng đó, không nhúc nhích.
Trầm ngâm nhìn cô.
Khoảng cách không xa không gần, Chúc Thanh Thần nở nụ cười, đáy mắt mang chút ẩm ướt, nhưng đến cùng vẫn là nhìn anh đầy khiêu khích, khóe miệng cong lên.
"Thế nào, bị em phát hiện rồi sao?"
"Tốt nhất anh nên dẹp ý nghĩ đó đi."
"Muốn em buông tha á? Nằm mơ đi!"
Danh sách chương