Tăng Lý vội vàng lấy di động ra, cô nhớ hình như mình đã lưu số điện thoại của Ngải Cảnh Sơ. Vậy mà tìm đi tìm lại mà không thấy, thật đúng là đã không lưu. Đầu mối duy nhất lúc này là tin nhắn anh gửi cho cô từ nửa tháng trước.
Cũng may là Tăng Lý không thích nhắn tin, cũng không hay dọn dẹp hộp thư đến. Cô mở điện thoại lục lọi lại tin nhắn, kéo qua một đống tin rác cuối cùng cũng thấy được tin nhắn của Ngải Cảnh Sơ. Cô nhanh chóng bấm gọi đi, chuông chờ vừa vang hai ba tiếng đã có người bắt máy.
“Thầy đi rồi?” Cô nôn nóng hỏi ngay.
Giọng nói bên kia chần chừ một hồi, không chắc chắn: “Tăng Lý?”
Cô không lưu số của anh, anh cũng thế.
“Là tôi, thầy quay về rồi sao?”
“Ừm.”
“Không sao chứ?”
“Không sao, đi một đoạn là có thể lái xe được rồi.” Ngải Cảnh Sơ nói.
“Ngộ nhỡ xe bị đóng băng ở đó rồi thì sao?”
“Đi bộ tiếp cũng không quá xa.”
Nghe thấy câu trả lời của Ngải Cảnh Sơ, Tăng Lý im lặng, không biết nói cái gì, cuối cùng cũng chỉ có thể nói lại câu nói kia một lần nữa: “Cảm ơn thầy đã đưa tôi về.”
Sau khi cúp máy, Tăng Lý trở về lầu tây. Vừa mở cánh cửa kính ra, tiếng nhạc và tiếng nói chuyện vọng ra ầm ĩ. Người chơi mạt chược, người ngồi quanh lò sưởi, mấy đứa trẻ con của các đồng nghiệp đang chạy nhảy vui đùa, ấn cửa thang máy mở ra lại đóng vào.
Tăng Lý không chơi bài cùng mọi người mà ngồi một mình ở sô pha. Người phục vụ đi tới, đặt thêm một chén lên bàn rồi rót nước. Đồng nghiệp đi qua thuận miệng chào hỏi cô.
Đoạn đường vừa rồi thật giống như trong mơ vậy, vừa lạnh, vừa tối.
Cô vừa ngồi chưa được hai phút, bên cạnh đã có người lên tiếng: “Tăng Lý không phải đang ở đây sao, Ngô Vãn Hà lại mất tăm đâu mất.”
Một người đồng nghiệp lớn tuổi khác nói: “Tiểu Ngô nói bị đau đầu nên quay về phòng nằm nghỉ rồi.”
“Chắc vừa rồi ra ngoài kia vầy tuyết nên bị cảm rồi, thanh niên cũng không thể không chú ý, thời tiết này thật dễ ốm.”
Tăng Lý ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, cách một lớp thủy tinh, trong ngoài tuyệt nhiên đối lập.
Cô chậm rãi đứng dậy, sau đó đi lên lầu.
*
* *
Ngải Cảnh Sơ vừa ra khỏi nhà nghỉ Đông Sơn chưa xa thì nhận được điện thoại của Tăng Lý. Câu cuối cùng của cô rất chân thành, khiến anh hẫng lại một lúc mới đáp: “Không có gì!”
Anh không chờ cô xuống là bởi vì anh rất lúng túng khi phải đối mặt với sự cảm kích của người khác.
Dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi!
Lúc ở dưới chân núi thấy cô nói muốn về nhà nghỉ Đông Sơn, anh cũng đã ước chừng không thể lái xe lên đó được. Nhưng ở nơi này, có lẽ anh là người duy nhất cô quen, cuối cùng anh cũng không thể bỏ mặc cô ở đây một mình được. Ai ngờ nửa đường lại phải tiếp điện thoại đến nửa giờ, cuối cùng tình hình thời tiết càng tệ, phải đi bộ.
*
* *
Vốn dĩ anh có thể đi rất nhanh, nhưng lúc này đang bị sốt cho nên Ngải Cảnh Sơ phải đi chậm lại. Vừa thấy ven đường có ghế đá, anh bèn đi đến đó phủi hết tuyết ra ngồi xuống nghỉ.
Anh tắt đèn pin đi, đặt lên ghế, lấy lọ thuốc từ trong túi áo ra, ngẫm nghỉ một lúc rồi lại cất vào. Anh thật sự không quen uống thuốc không có nước, cảm giác khô họng rất khó chịu.
Sau đó, anh lại rút một điếu thuốc ra.
Thói quen hút thuốc này thực ra là do Vu Dịch dạy anh khi còn ở Mỹ. Vu Dịch nói nicotin có khả năng nâng cao tinh thần, giảm đau nhức, trị bách bệnh.
Anh hít mạng một hơi, cuống họng rất khó chịu, nếu không phải vì muốn xua đuổi khí lạnh để giữ tỉnh táo, thì hút thuốc lúc đang bị cảm thế này thật không tốt chút nào.
Đêm, rất tĩnh mịch.
Một mình ngồi ở đây trong đêm khuya, không có bất luận thứ gì ngoài tuyết, thật đúng là một điều đặc biệt.
Lúc này, cách chỗ anh không xa có một âm thanh vang lên. Anh hiếu kỳ bật đèn pin chiếu đến, nhìn thấy một con sóc chạy đến. Thấy ánh sáng, con sóc nhanh chóng mất hút vào trong bụi rậm.
Lúc thu đèn pin về, ánh đèn lướt qua con đường trước mặt, xuyên qua hàng cây chiếu thẳng đến vị trí khi nãy anh kiểm tra niềng răng cho cô. Lúc thấy cô đưa nắm tuyết lên miệng anh đã định nhắc nhở cô, nhưng thấy cô không có phản ứng gì cho nên mới an tâm đi tiếp, nào ngờ vừa đi được mấy bước đã…
Nhớ lại biểu cảm của cô lúc ấy, khóe môi anh bất giác khẽ nhếch lên. Anh lắc đầu, dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại. Anh lặng im ngồi trong bóng tối nghỉ ngơi, một lúc sau định đứng dậy đi tiếp thì lại nghe được tiếng động khác.
Âm thanh truyền tới từ hướng lúc nãy, không giống với tiếng động con sóc phát ra, mà giống như tiếng người hắt xì, rồi lại như tiếng bước chân. Sau đó, anh thấy một luồng sáng di động mỗi lúc một gần mình. Chắc là cũng có người nào đó một mình đi bọ xuống núi giống anh.
Đối phương có vẻ rất vội vàng, dáng vẻ như chạy chậm, cho nên chỉ chốc lát sau, tiếng chân đã lại gần, ánh đèn pin cũng ngày một sáng rõ mặt đường. Ngải Cảnh Sơ rốt ruộc cũng thấy rõ diện mạo đối phương.
Nhờ ánh đèn, lúc thấy được khuôn mặt người kia, Ngải Cảnh Sơ ngẩn người, không kìm lòng được mà thốt ra: “Tăng Lý!”
Anh đứng ở đây một mình, vốn dĩ không phát ra động tĩnh gì, cũng không bật đèn pin, lại còn thình lình nhảy ra từ trong bóng tối, khiến Tăng Lý khiếp sợ. Cô hét lên một tiếng, theo bản năng quẳng đèn pin đi, xoay người bỏ chạy. Ngải Cảnh Sơ thấy vậy vội vàng chạy theo tóm cô lại. Vậy mà càng đuổi cô càng chạy nhanh.
“Là tôi.” Ngải Cảnh Sơ nói.
“Tránh ra! Tránh ra! Đừng bắt tôi!” Tăng Lý vừa giãy giụa, vừa cầu xin.
“Là tôi, Tăng Lý, tôi là Ngải Cảnh Sơ!” Anh mạnh mẽ cố định tay cô, không dám buông tay, chỉ sợ vừa buông tay cô không đứng vững sẽ ngã xuống sườn dốc.
Những lời này rốt cuộc cũng chui lọt vào lỗ tai Tăng Lý. Cô trấn tĩnh lại một chút mới quay đầu lại, giọng nói run run: “Ngải Cảnh Sơ?”
“Là Ngải Cảnh Sơ!” Anh thở dài nhẹ nhõm.
“Còn sống?” Cô lại hỏi.
Câu này của Tăng Lý quả thật khiến Ngải Cảnh Sơ dở khóc dở cười.
Đèn pin của anh còn ở trên ghế đá, đèn của cô thì bị ném đã lăn ra xa. Hai người đứng gần nhau nhưng không nhìn rõ mặt nhau. Lúc này anh không có cách nào bảo cô xem có đúng hay không, vì vậy đành cầm lấy tay cô đặt lên mặt mình: “Tôi đảm bảo, còn sống!”
Tăng Lý cuống quýt sờ soạng một hồi, mặt đúng là thật, có cằm, có mũi, cô thập chí còn tiến liên, nhận ra mũi anh còn thở.
Dần dần, Tăng Lý bình tĩnh lại, tay run run lấy di động ra bật lên, nhờ ánh sáng xanh xanh mờ mờ của màn hình để xác nhận lần cuối. Nhìn rõ mặt mũi Ngải Cảnh Sơ rồi, lúc này cô mới nhẹ nhõm mà bật khóc lên.
“Ngải Cảnh Sơ, anh làm tôi sợ gần chết!”
“Là tôi sai!” Anh nhận lỗi.
Anh quả thực không nghĩ nhiều như vậy, không nên trực tiếp gọi cô.
Xác định là cô đã bình tĩnh rồi, anh mói buông tay cô ra, sau đó chậm rãi quay về ghế đã lấy đèn pin và nhặt đèn pin của cô lên.
Tăng Lý lau nước mắt, không muốn khóc nhưng trong lòng vẫn còn sợ.
Ngải Cảnh Sơ đưa đèn pin cho cô, hỏi: “Cô đi xuống đây làm gì?”
Anh thật sự không tưởng tượng được nổi lại gặp phải Tăng Lý ở đây.
“Tìm thầy.”
“Tìm tôi?” Ngải Cảnh Sơ hỏi lại.
“Thầy bị sốt như vậy còn đưa tôi về, tôi cứ để thầy đi như thế, thật không phải. Tôi mang cho thầy áo bông và mũ, còn có thuốc cảm, thuốc hạ sốt, nước ấm.” Nói xong, Tăng Lý lấy tay áo lau nước mắt, sau đó đưa cái túi cho Ngải Cảnh Sơ.
Cô đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đi, vừa rồi hạ quyết tâm về phòng trọ lấy thuốc cảm, còn mượn một đồng nghiệp nam chiếc áo khoác, rồi gói ghém cẩn thận đuổi theo Ngải Cảnh Sơ.
Anh sửng sốt vài giây rồi nhận lấy túi đồ.
Hóa ra cô đuổi theo anh để đưa mấy thứ này, một mình đi một đoạn đường dài như vậy…
Lúc nãy đi lên núi, tuy rằng cô một chữ cũng không nói là sợ, nhưng cô lúc thì muốn đi trước, lúc thì muốn đi song song, lúc nghe âm thanh lạ cô còn không dám bước tiếp. Rõ ràng hành động và thần sắc ấy của cô đều bị anh nhìn thấy. Một cô gái nhát gan như vậy lại dám một mình chạy xuống chỉ để đưa cô mấy thứ này.
Chắc chắn cô đã rất sợ hãi, nhưng cũng lấy dũng khí rất nhiều mới dám đi, thế cho nên anh gọi cô một tiếng làm cô sợ đến bay hồn bạt vía.
Đúng là một cô gái ngốc nghếch.
Cô đưa đồ đến cho anh, giờ làm sao anh đưa cô trở về.
Anh nhìn cô, chưa nói ra câu nào.
Tăng Lý tựa hồ đọc ra ý nghĩ trong lòng anh, vội vàng khoát tay: “Không cần lo cho tôi. Thầy cứ đi đi, tôi tự mình quay về được. Lúc nào đến chùa Đông Bình thì gửi tin nhắn báo tôi là được rồi.”
Anh nhất thời nghẹn lời.
“Tôi không sợ đâu, vừa rồi một mình đi được thì giờ cũng một mình về được.” Lúc nói những lời này, vẻ mặt cười rất khiên cưỡng, nước mắt còn chưa khô hết, nói xong liền quay đầu đi.
Ngải Cảnh Sơ nhìn bóng lưng cô, đột nhiên cảm thấy trong tim có thứ gì đó tụ lại, rồi phân tán ra tứ chi.
Anh đứng im một chỗ, tư lự một hồi.
“Tăng Lý.” Anh gọi cô lại.
Cô dừng chân, quay đầu lại chờ anh nói tiếp.
“Hiện tại chắc là nhà nghỉ vẫn còn phòng trống!” Anh nói.
================
(hí hí bít ngay mà, sao để cô quay lại một mình được chứ =))
“Bác sĩ Ngải, anh còn sống chứ?” haha =))
=============
Tăng Lý đột nhiên mù mờ, không hiểu Ngải Cảnh Sơ hỏi cái này làm gì.
“Phải hỏi mới biết được.”
“Đi thôi.” Anh đi về phía của cô.
“Tôi thật sự không cần thầy đưa tôi về lần nữa. Khác nào tôi gây thêm phiền phức cho thầy.” Cô nói.
“Không liên quan tới cô, là do tôi đi không nổi nữa rồi.”
Tăng Lý nghe vậy thì há hốc mồm, không ngờ được là anh thật sự không thể đi nổi nhưng trong lòng ngầm cân nhắc một hồi thì cũng không dám nói thêm lời nào quan tâm thái quá nữa. Vẫn nên một vừa hai phải, tỏ ra quá quan tâm như vậy cô cảm thấy không phù hợp.
Cũng không biết là có phải do vừa đi một mình ra đây nên đã tôi luyện thêm can đảm hay không, cô thản nhiên đi song song cùng Ngải Cảnh Sơ, lúc gần lúc xa.
“Thầy vừa nãy ngồi kia làm gì?” Cô tò mò hỏi. Một mình ngồi ven đường, không bật đèn, chẳng lẽ không sợ sao? Ngải Cảnh Sơ vốn định trả lời thành thật là hút thuốc, nhưng nghĩ một lát lại nói: “Ngồi nghỉ.”
Câu trả lời rất hợp lo-gic, bởi vì đi không được cho nên mới phải ngồi nghỉ.
“Tôi còn tưởng thầy xem cái gì.”
“Cũng coi như thế.” Anh nói.
“Xem cái gì?”
“Ven đường có mộ phần.”
“Mộ phần?” Tăng Lý sám sịt mặt, “Không phải gò đất sao?” Cũng không có bia mà…
“Tôi thấy có tiền vàng nến thơm.”
Nghe Ngải Cảnh Sơ nói vậy, Tăng Lý đột nhiên nhớ tới lúc nãy ở dưới chân núi có mấy người lao công nói không chỉ có thể khai quang mà còn có thể xem mộ phần. Người ta nói núi Đông Sơn từ xưa đến nay phong thủy rất tốt, xem trúng chỗ tốt mà chôn cất ở đây có thể phú quý ba đời.
Lúc đó cô còn thấy nhảm nhỉ, Đông Sơn không có nghĩa trang, sao mà có thể làm như vậy. Bây giờ nghĩ lại, cũng có thể người ta tự ý xây mộ phần ở đây lắm chứ.
Thoáng cái, cô mất hết dũng khí vừa nãy, thậm chí còn cảm thấy bản thân một mình đi tìm Ngải Cảnh Sơ thật là đáng sợ. Nhìn chung quang một vòng, nhất thời cô cảm thấy lạnh sau gáy. Cô cuống quýt dừng chân quay đầu lại nhìn. Ngoài một mảnh tối tăm đen kịt thì không còn bất kỳ cái gì khác, trong lòng càng căng thẳng.
“Thầy không sợ sao?” Tăng Lý hỏi.
“Sợ gì?”
“Ngôi mộ đó… có hài cốt, nói không chừng… còn là người mới chết.” Đầu lưỡi Tăng Lý bắt đầu run run.
“Tử thi thực ra…”
“Dừng!” Tăng Lý vội vàng ngăn cản lời Ngải Cảnh Sơ, không dám tiếp tục nghe tiếp.
Cô thực sự là chóng mặt, sao có thể thảo luận vấn đề sợ hay không sợ tử thi với một thầy giáo y khoa thâm niên như Ngải Cảnh Sơ được. Chắc chắn anh chính là kiểu người có thể vừa ngồi xem thi thể bị hủy thành từng mảnh nhỏ, vừa ăn thịt mà không bị nôn.
Lúc trong đầu nghĩ đến cái từ “thi thể”, Tăng Lý không nhìn được mà đưa mắt nhìn tứ phía, nhanh chóng bước lại gần phía Ngải Cảnh Sơ.
Khoảng cách giữa hai người nháy mắt xích gần lại.
Tới nhà nghỉ, nhân viên tiếp tân nói phòng bình dân và phòng một giường đều không còn, chỉ còn phòng suite với giá khá cao (loại phòng trên cao cấp, thường dành cho thương nhân, có bàn máy, bàn làm việc, v.v… tên đầy đủ là business suite).
Vốn dĩ ở khu nghỉ mát này, giá cả cũng không phải là mức bình dân, Tăng Lý nhìn bảng giá điện tử mà xót.
Ngải Cảnh Sơ không nói lời nào, lấy ví tiền ra.
Tăng Lý đột nhiên có cảm giác mình là kẻ phạm tội. Nếu không phải vì cô, Ngải Cảnh Sơ sớm đã đến chùa Đông Bình ngủ một giấc say rồi, đâu phải ở đây đau xót thế này.
Lúc này, một giọng nữ từ sau vang lên: “Sư huynh?”
Ngải Cảnh Sơ và Tăng Lý cùng lúc quay đầu lại nhìn.
Người kia xác định đó là Ngải Cảnh Sơ rồi thì tươi cười chào đón, nói với anh: “Sư huynh, không phải anh nói ở chùa Đông Bình sao?”
“Vừa rồi có chút việc không về kịp nên ở lại đây một đêm.” Ngải Cảnh Sơ vừa đưa cho người tiếp tân chứng minh thư, vừa trả lời.
Cô gái này tên là Cát Y, là đồng nghiệp của Ngải Cảnh Sơ ở học viện Y. Cô mới tốt nghiệp đại học trở về nước, theo thói quen gọi anh là sư huynh.
Ngải Cảnh Sơ vẫn thường nghĩ, nếu là học sinh nói chuyện với anh thì cũng chỉ có thể gọi thầy giáo, tôn sư trọng đạo, không thể phá vỡ quy củ, còn những người khác muốn gọi anh thế nào cũng được, bác sĩ Ngải cũng được, thậm chí bạn thân còn gọi là sư huynh, sư đệ.
Bố của Cát Y là một cổ đông của nhà nghỉ này. Lúc chiều cô gặp Ngải Cảnh Sơ dưới trạm thu phí, đã nơi ở của anh, vốn muốn mời anh lên núi chơi, nhưng mà anh không nói nhiều liền từ chối, không ngờ buổi tối lại được gặp lại anh ở đây.
Người tiếp tân đưa trả chứng minh cho Ngải Cảnh Sơ, hỏi Tăng Lý: “Xin mời chị cho chúng tôi xem chứng minh.”
Tăng Lý thoáng đỏ mặt, xấu hổ nói: “Chúng tôi không đi cùng nhau.”
“Cô ấy có phòng rồi.” Ngải Cảnh Sơ nói.
Nhân viên tiếp tân gật đầu, nói với Ngải Cảnh Sơ số tiền đặt cọc. Anh lấy thẻ tín dụng đưa cho đối phương.
Cát Y thấy vậy vội vàng nói: “Không cần, lát nữa bảo giám đốc Văn ký là được rồi.”
“Không cần phiền phức như vậy.” Ngải Cảnh Sơ kiên trì từ chối, nhân viên tiếp tân không dám nhận.
Tăng Lý đứng một bên, cảm thấy nên đợi Ngải Cảnh Sơ giải quyết xong mọi chuyện, nhưng nghe cô gái kia gọi một tiếng sư huynh thì cũng yên tâm rằng anh ở đây không phải một mình. Vì vậy, cô vội vã cáo từ quay về lầu tây.
Trở lại lầu tây, các đồng nghiệp vẫn còn đang hào hứng đánh bài, bọn nhỏ nghịch ngợm khi nãy đã được đưa đi ngủ, chỉ còn một đứa bé béo tròn đang siêng năng chạy tới chạy lui. Tiểu mập này chính là con của chủ nhiệm Lý vừa rồi bắt chuyện với cô và Ngải Cảnh Sơ.
Tăng Lý vừa tháo khăn quàng cổ, vừa bước vào thang máy, chuẩn bị đi về phòng ngủ. Đang đứng trong thang máy, cô tự nhiên cầm điện thoại lên nhìn, mới hơn mười một giờ, cảm giác như qua cả một thế kỷ dài vậy.
Cô tắm rửa qua rồi lên giường, vì quá mệt mà ngủ thiếp đi rất nhanh. Nhưng chưa được bao lâu thì bỗng nghe thấy tiếng ồn ào ngoài hành lang, còn có tiếng trẻ con khóc.
Vốn dĩ Tăng Lý còn đang mơ mơ tỉnh tỉnh không có phản ứng, nhưng thật sự là tiếng ồn quá lớn, không biết là ai đi qua phòng cô, còn hung hăng đập cửa phòng cô.
“Ai có xe? Ai có xe?” Tiếng ai đó hét lên.
“Nhà nghỉ chúng tôi có xe, nhưng không đi lái xuống núi.”
Tăng Lý rốt cuộc cũng mặc thêm áo vào đi ra, vừa mở cửa liền thấy chủ nhiệm Lý ôm con đứng ở cửa thang máy cùng mấy người nữa. Tất cả mọi người đều tò mò đổ ra xem. Tăng Lý và các đồng nghiệp khác cũng lo lắng, nhìn thấy đứa bé, sợ ngây người.
Trên miệng của tiểu mập bị một cái dĩa ăn cắm vào.
Chủ nhiệm Lý bế thằng bé, một tay giữ tay nó lại, sợ nó vì quá đau mà đưa tay lên chạm vào cái dĩa. Đứa bé lớn tiếng khóc, miệng bị kìm giữ cho nên nghe càng to.
“Sao lại bị như vậy? Vừa rồi không phải rất tốt sao?” Tăng Lý hỏi Ngô Vãn Hà.
“Nghe chị Viên nói, mọi người đánh bài xong, đưa cho tiểu mập ăn bánh ga-to, thằng bé cầm dĩa chạy khắp nơi, lúc về phòng đã như thế rồi.”
Mọi người và nhân viên nhà nghỉ đưa tiểu mập xuống dưới lầu nhưng vẫn đành bó tay. Gọi 120 thì bệnh viện bên kia nói đường bị tuyết phủ kín, xe cứu thương không thể đến được, xe của nhà nghỉ lại càng không đi xuống được.
Trong nhà nghỉ cũng có phòng y tế, nhưng bác sĩ trực ban và cả bác sĩ Vương của thư viện bọn họ đều là bác sĩ nội khoa, đã có tuổi, xem một chút cảm cúm đau đầu còn được, những cái khác không dám nói.
“Tôi cõng con tôi xuống núi!” Mẹ đứa bé mắt đẫm lệ nói.
“Không có bác sĩ khác sao?” Lại có người lên tiếng.
Mọi người lắc đầu.
Tăng Lý đột nhiên nói: “Có.” Cô vốn nghĩ Ngải Cảnh Sơ là nha sĩ thì chắc cũng không có cách cho nên chậm chạp chưa dám mở miệng, nhưng nhìn đứa trẻ như vậy lại không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, ngộ nhỡ anh có thể giúp gì được thì sao?
Nghe thấy Tăng Lý nói vậy, mọi người đều nhìn về phía cô.
Ngay lập tức, giám đốc Văn cũng như nhớ ra: “À đúng là có một người…” Lời còn chưa dứt, một giọng nói khác vang lên: “Tôi là bác sĩ.”
Tăng Lý nghe vậy thì quay đầu lại, người đến là Cát Y.
Cát Y đưa tiểu mập đến phòng y tế của nhà nghỉ, bật đèn kiểm tra rồi nói với giám đốc Văn: “Phiền anh đi mời vị khách phòng 608 tới đây.”
Giám đốc Văn do dự nói: “Cũng muộn rồi, có tiện hay không?”
Cát Y nói: “Không sao, anh nói với anh ấy tình hình ở đây là được.”
Mẹ đứa bé tiến lên: “Bác sĩ, làm sao vậy, rất nghiêm trọng sao? Hay là cô không muốn giúp.”
Cát Y nói: “Tôi là bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện học viện Y trực thuộc đại học A. Vị khách phòng 608 là đồng nghiệp của tôi, anh ấy là chuyên gia về mặt này, có kinh nghiệm hơn tôi. Mời anh ấy đến chắc chắn phù hợp, dù sao cũng không nên qua quýt, đúng không?”
Chuyên ngành của Ngải Cảnh Sơ chính là ngoại khoa răng hàm mặt, đến lúc học tiến sĩ mới chuyển sang chỉnh răng. Thầy giáo của Cát Y cũng là thầy dạy ngải cảnh sơ, nhiều lần nhắc tới anh đều không ngớt lời khen, còn đặc biệt nhấn mạnh Ngải Cảnh Sơ mà làm phẫu thuật thì yên tâm không có vấn đề gì, vậy mà chuyển qua ngành chỉnh răng, thật quá đáng tiếc.
“Bác sĩ đó họ gì?” Mẹ đưa bé lại lo lắng hỏi, có chút nghi hoặc với vị bác sĩ từ trên trời giáng xuống kia, “Thật sự rất giỏi chứ? Tốt nghiệp trường nào? Chức danh gì? Là giảng viên chính thức của đại học Y sao?”
Tăng Lý nhịn không được mà nói: “Chị à, bác sĩ ấy tôi có quen, chính là giáo sư của đại học A, bệnh nhân muốn khám bệnh với anh ấy xếp hàng dài mấy ngày mới được. Tôi đảm bảo là bác sĩ giỏi, chị yên tâm đi.”
Rất nhanh chóng, Ngải Cảnh Sơ đã theo giám đốc Văn tới đây. Anh đi rất gấp, không hề chú ý thấy Tăng Lý đang đứng ngoài hành lang. Anh đẩy cửa vào thấy đứa trẻ đang nằm trên giường bị mẹ nó cố định.
Anh lạnh lùng nói: “Sao lại để nằm ngửa, máu chảy xuống khí quản không thở được thì sao?” Những lời này anh nói tuy rằng không rõ là đang trách ai, nhưng chỉ có vài người trong phòng như vậy, cha mẹ đứa trẻ thì chắc chắn không biết, rõ ràng là sơ suất của Cát Y. Cô nghe vậy thì nhất thời lúng túng, vội vàng chạy lại giúp đứa trẻ trở mình.
Tăng Lý lúc ấy đứng ở ngoài nghe vậy cũng không khỏi rụt cổ lại! (O.o)
Thật đúng là một người nguy hiểm! ( ^^ )
Ngô Vãn Hà hỏi: “Có phải chuyên gia nổi tiếng tính tình đều dữ dằn như vậy?”
Tăng Lý từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười. Cô không phải không biết xấu hổ mà nói bậy sau lưng Ngải Cảnh Sơ.
“Cậu vừa nói cậu biết một bác sĩ, là anh ta à?”
“Đúng vậy.”
“Vừa trẻ vừa đẹp trai, hung dữ một chút cũng đáng!” Ngô Vãn Hà xuýt xoa.
Phòng y tế tuy rằng trang thiết bị hạn chế, nhưng đồ cấp cứu căn bản vẫn có. Ngải cảnh sơ nhìn tình trạng đứa bé, lạnh lùng nói: “Kim lọai đâm vào cằm dưới, không sâu lắm nhưng khoang miệng không dễ cầm máu, phải khâu lại. Có thể đến bệnh viện thì sẽ tốt hơn nhưng bây giờ không xuống núi được, tuy nhiên ở đây cũng có thể làm.”
“Không sao chứ bác sĩ?” Mẹ đứa trẻ lo lắng hỏi.
“Không sao.” Ngải Cảnh Sơ đáp, giọng điệu chắc chắn.
Anh đi rửa sạch tay, khử trùng, đeo gang tay, sau đó bảo bố đứa bé ôm lấy nó, bảo Cát Y lấy một ống thuốc me. Đứa bé vừa nhìn thấy kim tiêm thì sợ hãi òa khóc rồi giãy giụa kịch liệt. Tăng Lý nghe thấy mà lo lắng. Ngải Cảnh Sơ vẫn bất động, nói: “Chúng tôi không có cách gây mê toàn bộ, cho nên anh phải giữ tay đứa bé.” Nói xong, anh tiêm trực tiếp vào miệng đứa bé.
Tuy rằng mũi tiêm khá nhanh nhưng cũng khiến cho đứa bé cảm thấy đau, giãy giụa lên.
Ông bố dùng lực giữ chặt tay, khống chế cằm con trai, người mẹ cũng giúp giữ đứa trẻ lại.
Một lúc sau, Ngải Cảnh Sơ nhẹ nhàng rút chiếc dĩa ra, máu theo đó mà chảy ra. Cát Y dùng cái kẹp bông cầm máu đi tới, sau đó khử trùng vết thương.
Có lẽ thuốc tê đã phát huy tác dụng, đứa trẻ không khóc, cũng dần im lặng đi. Tăng Lý tò mò thò đầu ngó vào, chỉ thấy Ngải Cảnh Sơ đang khâu vết thương tận trong khoang miệng. Ánh đèn không sáng rõ lắm, tiếng khóc của đứa bé thút thít nhỏ dần, miệng vẫn hé ra một chút. Trong tình huống như vậy, Ngải Cảnh Sơ hết sức chăm chú, tỉ mỉ, tay cầm kim luân chuyển linh hoạt, máu theo đó chảy ra. Tăng Lý không dám nhìn tiếp lập tức rụt đầu lại.
Làm xong toàn bộ, Ngải Cảnh Sơ dặn dò Cát Y, rồi mới đi ra khỏi phòng y tế.
Vừa ngẩng đầu lên anh nhìn thấy Tăng Lý.
Chủ nhiệm Lý lúc nãy thấy con trai không còn vấn đề gì rồi mới quay ra cảm ơn mọi người và bảo mọi người về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại Tăng Lý chờ ở ngoài.
Cô thấy Ngải Cảnh Sơ đi ra thì gật đầu chảo hỏi.
“Cô cũng ở đây?” Ngải Cảnh Sơ có chút ngạc nhiên.
“Đứa bé đó là con của đồng nghiệp với tôi.” Tăng Lý giải thích.
“Đứa bé không sao rồi. Tạm thời như vậy, mai về vào bệnh viện khám lại.” Anh nói.
Tăng Lý thấy khuôn mặt Ngải Cảnh Sơ dưới ánh đèn có chút ửng đỏ, có thể là do sốt quá cao. Cô nhớ anh nói sau khi uống thuốc cảm rất dễ bị buồn ngủ, có lẽ anh vừa ngủ thì bị người ta gọi dậy.
“Cảm ơn anh.” Tăng Lý nói.
Cô không ngờ trong một buổi tối lại nói nhiều câu này với anh như vậy.
“Chuyện nhỏ thôi!” Anh vẫn đáp lại như vậy.
Hai người bọn họ đi ra hành lang của phòng y tế ở lầu Bắc, đến lối rẽ, Ngải Cảnh Sơ nói với Tăng Lý: “Cô ở đây chờ tôi một chút, tôi đi lấy đồ trả lại cho cô.”
Đồ mà anh nói chính là mấy thứ cô mang cho anh khi nãy. Nếu bây giờ anh không đưa trả cô, cũng không biết đến khi nào mới trả được, nhưng cô cũng không cần gấp.
Cô bỗng nhớ tới trong túi đồ kia còn có đồ cô mượn của người khác: “Tôi đi cùng anh lấy, dù sao về bây giờ tôi cũng không ngủ được.”
Ngải Cảnh Sơ lặng lẽ đồng ý.
Cô đi cùng anh vào lầu chính, đứng đợi thang máy một lúc lâu.
Anh dùng thẻ quẹt mở cửa, Tăng Lý do dự không biết có nên vào hay là đứng ngoài này chờ.
Vậy mà cửa vừa mở ra, chợt nghe tiếng di động của Ngải Cảnh Sơ. Có lẽ vừa rồi anh ra ngoài vội vàng nên không kịp cầm theo di động. Tiếng chuông từ phòng ngủ liên tục truyền tới, không biết đã vang bao lâu, anh nhanh chóng đi vào nhận điện.
Tăng Lý cứ như thế đứng ở ngoài. Một người vừa từ thang máy đi ra nhìn thấy cô đứng ngoài cửa thì tò mò quan sát, rồi mở cửa phòng bên cạnh đi vào.
Hơn nửa đêm, một người phụ nữ đứng ngoài cửa một căn phòng sang trọng, cửa mở, cũng không đi vào, lại chẳng có ý muốn đi. Tăng Lý nghĩ có lẽ người kia cũng đoán cô làm nghề gì.
Cô nhìn trần nhà, lấy dũng khí đi vào trong phòng, đóng cửa lại.
Đèn phòng khách và phòng ngủ sáng choang, Ngải Cảnh Sơ đang ở trong phòng ngủ nói chuyện điện thoại. Tăng Lý liếc mắt nhìn vào bên trong, tấm chăn trắng tinh nhăn nhúm, rõ ràng là khi nãy anh đang ngủ thì bị xốc dậy.
Ngải Cảnh Sơ nghe thấy tiếng đóng cửa thì vừa nghe điện vừa ngó ra ngoài xem chuyện gì. Tăng Lý đang đứng ngoài phòng khách đối diện với anh.
Anh chỉ vào sô pha, ý bảo cô ngồi xuống.
Cô phát hiện trên bàn trà có một hộp thuốc đang mở nắp, còn có cái ấm nước giữ nhiệt cô đưa anh khi nãy.
Lúc ấy, anh nói một câu: “Sáng mai tôi quay về.” Rồi kết thúc trò chuyện.
Tắt điện thoại, anh đi đến bàn trà cầm ấy ấm nước đổ nước còn thừa đi rồi đem đi rửa sạch, lau khô, sau đó để vào trong túi của Tăng Lý. Hai người đang định nói chuyện thì lại đến lượt điện thoại của Tăng Lý vang lên.
Tăng Lý nghe máy, là của chủ nhiệm Lý.
“Tiểu Tăng, em chưa đi nghỉ à?”
“Chưa, chị Lý, thằng bé sao rồi?”
“Bác sĩ Cát cho uống thuốc rồi để nó ngủ rồi, mẹ nó đang trông nó.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Chị vừa đi tìm em mà không thấy, nghe tiểu Ngô nói em và bác sĩ Ngải kia quen biết, phải không?” chủ nhiệm Lý lại hỏi.
Tăng Lý nghe vậy, quay sang nhìn Ngải Cảnh Sơ, thấy anh cũng đang nhìn cô.
Vấp vào vết xe đổ, cô không dám tiếp tục làm trò trước mặt anh nữa, không dám vừa quay đầu nhìn anh xong lại quay ra chỗ khác đàm luận về người ta. Hơn nữa chủ nhiệm Lý và Mã Y Y không giống nhau, dù sao cũng là lãnh đạo của cô, cô không tiện tắt máy, vì vậy đành nhìn Ngải Cảnh Sơ cười ngây ngô một cái rồi đẩy cửa ra ngoài ban công nói chuyện tiếp.
Chủ nhiệm Lý thấy Tăng Lý không trả lời ngay lại nói: “Vừa nãy chị gặp em về, bên cạnh là bác sĩ Ngải đó à?”
Tăng Lý quay đầu lại, nhìn qua lớp cửa kính, Ngải Cảnh Sơ vừa cởi áo khoác ngoài, dựa lưng vào sô pha, có vẻ như không có việc gì làm, chỉ ngồi đấy chờ cô.
Nghe được câu hỏi của chủ nhiệm Lý, lòng cô đánh trống một tiếng. Vừa rồi Ngải Cảnh Sơ đưa cô về lầu Tây cũng đã vô tình gặp chủ nhiệm Lý, tuy rằng một câu cũng chưa nói, nhưng chắc chắn Ngải Cảnh Sơ cũng còn nhớ, hôm nay đành phải thừa nhận: “Đúng vậy, thời gian này em đang đeo niềng răng mà, anh ấy là bác sĩ phụ trách bệnh án của em.”
“Vậy à, lúc đo thật không ngờ, không kịp chào hỏi.”
Tăng Lý cười cười cho qua.
“Anh ta là ân nhân gia đình chị, nhất định phải cảm tạ anh ta.”
“Vâng.”
“Cho nên, nếu như em quen biết anh ta, nhật định phải giúp chị hẹn anh ta, bọn chị muốn mời anh ta ăn cơm.”
Đối phương không che giấu được tâm tình của mình, không ngừng nói với Tăng Lý bằng giọng cảm kích khiến cô đồng ý cũng không được mà từ chối cũng không xong.
Chủ nhiệm Lý là người nổi tiếng dong dài trong cơ quan, ngay cả lúc họp cũng nói đến nửa cuộc họp, nói đến mức nước miếng bay tứ tung mới nhớ tới thời gian mới nói: “Ôi, không còn thời gian rồi, chúng ta bàn chuyện chính!”
Thật vất va mới kết thúc cuộc điện thoại , Tăng Lý thở dài, xoa xoa tay đã lạnh cứng, quay vào phòng khách.
Cô sững sờ tại chỗ.
Ngải Cảnh Sơ ngồi trên sô pha mà ngủ.
Cô lén lút đi vài bước, thử thăm dò một tiếng: “Ngải… Cảnh Sơ…” Cô gọi rất khẽ, sợ anh chỉ nhắm mắt để đấy, nhưng lại sợ anh thực sự đang ngủ lại đánh thức anh dậy.
Anh không hề có động tĩnh, hô hấp đều đều và dài.
Có lẽ là vì tác dụng của thuốc, hoặc có lẽ thật sự rất mệt. Cô yên lặng đợi vài phút, phát hiện anh ngủ rất sâu.
Đầu anh hơi nghiêng tựa trên gối dựa của sô pha, khuôn mặt tản ra một thứ khiến người ta nhìn rất có hảo cảm, một tay để trên người, một tay đặt trên tay vịn, đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi khẽ động, nhìn bộ dạng này có vẻ hiền hơn lúc anh tỉnh.
Tăng Lý không biết nên làm thế nào.
Cuối cùng cô đi vào phòng ngủ lấy một tấm chăn đi ra.
Tấm chăn xẹt qua một góc bàn, không cẩn thận làm rớt cái túi xuống đất. Một tiếng động không hề nhỏ vang lên. Tăng Lý vội vàng nhìn Ngải Cảnh Sơ. May là anh vẫn không bị đánh thức.
Cô cẩn thận nhặt túi đồ lên bàn, khom người đắp chăn lên người anh. Cánh tay vịn trên ghế kia vì quá xa nên lộ ra ngoài. Mười đầu ngón tay rất gọn gàng, không có một chút móng tay thừa nào, thậm chí hình như cắt móng tay quá nhiều nên có chút biến dạng. Ngón tay rất trắng, vô cùng sạch sẽ. Đây là đôi bàn tay dùng để cứu người.
Những người đàn ông đòi hỏi dùng tay để làm việc có phải ai cũng như vậy hay không?
Tăng Lý suy nghĩ một hồi, lần thứ hai cúi xuống cầm lấy bàn tay kia nhẹ nhàng đặt lên chân anh. Có thể do tay cô quá lạnh, khiến anh khẽ nhíu mày một chút. Tăng Lý nhanh chóng rút ta về, anh hơi nghiêng đầu sang một bên, nhưng vẫn ngủ say.
Làm xong tất cả, cô cầm túi đồ kia lên, tắt đèn rồi ra khỏi phòng, chậm rãi đóng cửa lại.
Quay về phòng một lúc lâu Tăng Lý vẫn chưa ngủ.
Cô quen giường, hơn nữa lại quá mất giấc rồi, ngủ không được. Cô nằm trên giường, lúc nhìn rèm cửa, lúc nhìn trần nhà, không biết qua bao lâu mới nhắm mắt, lại mơ mơ màng màng. Cô mơ rất nhiều đoạn ngắn, từng đoạn từng đoàn chồng chất giống như có bóng đèn trùm lên người cô, tóm chặt cô, khiến cô không thể hô hấp.
Cô gắng sức đạp tung chăn, khiến mình tỉnh lại.
Cô nhìn đồng hồ, đi ra cửa sổ kéo rèm cửa. Ngoài kia tuyết đã ngừng rơi, chân trời tựa như có điểm xám trắng mờ ảo.
Cuối cùng cô quyết định đi ra khỏi cửa.
Đông Sơn là điểm ngắm mặt trời mọc nổi tiếng. Bởi vì tuyết lớn, trên đường không có xe đi lại, nhưng lại có cáp treo. Nhà nghỉ Đông Sơn cách đỉnh núi không xa, có thể ngồi cáp treo hoặc tự đi bộ lên đều được.
Có lẽ do đêm qua tuyết rơi cho nên người lên núi ngắm mặt trời mọc không nhiều lắm, chỉ có lưa thưa vài người.
Lúc Tăng Lý ra cửa thì vừa vặn gặp phải mấy người đồng nghiệp cũng đi xem bình minh. Cô vốn dĩ không dám một mình leo núi cho nên nhập hội đi cùng bọn họ.
Một thùng cáp treo này có thể chứa được hơn hai mươi người. Dọc đường đi đoàn người đều rất hưng phấn, ngồi trong cáp không ngừng chụp ảnh kỉ niệm. Chỉ có Tăng Lý một mình ngồi lặng im trong góc.
Cáp treo đến nới, mọi người ùa ra ngoài, chạy đi khắp nơi kiếm chỗ ngắm cảnh, không hề chú ý tới Tăng Lý đang hẻo lánh ở một chỗ.
Cô không đi cùng mọi người, mà vòng qua đỉnh núi, đi sáng vách núi nhỏ phía bên kia. Tuyết rất dày, vị trí cô đứng lại rất cao, cho nên bước đi rất cật lực, còn cảm giác rất khó thở.
Nhưng cô càng đi càng nhanh, cuối cùng không xê dịch chân nổi, ngã xuống tuyết, hồi lâu vẫn không muốn cử động.
Một lát sau, cô nghe được từ vách núi bên kia có người hô to, từng đợt âm thanh nối tiếp nhau, hình như trời sắp sáng.
Cô cố gắng trở mình, đứng dậy, lại tiếp tục bước về phía trước.
Cuối cùng cũng thấy được tấm điêu khắc khóa đồng tâm. Chung quanh tấm điêu khắc đều là dây xích. Bên vách núi còn có tay vịn sắt, treo rất nhiều khóa đồng, chỉ cần có khe hở là nhìn thấy chi chít khóa, gần như không còn nhìn thấy hình dạng dây xích sắt nữa. Đi đi đến gần, tiện đà ngồi xuống xem.
Mỗi chiếc khóa đều khắc “Vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hòa hợp.”
Nhưng thứ cô muốn tìm không phải cái này.
Chiếc khóa cô muốn tìm không chỉ có tám chữ này, mà mặt trái còn viết tên cô và anh. Mùa hè năm ấy, bọn họ tới đây, chính anh khắc lên chiếc khóa.
Găng tay quá dày khiến cô cảm thấy vướng víu. Cô lập tức tháo ra, dùng đầu ngón tay lật trở từng chiếc khóa.
Một lát sau, cô bỗng nhiên cảm thấy mình quá ngốc. Đã nhiều năm như vậy, làm sao nét khắc còn thấy rõ. Vì vậy, cô lại lật lại mặt trên, tìm những cái khóa đã bị mòn rỉ.
Một đống kim loại chồng chất lên nhau ở đây, phơi nắng phơi sương. Mặt chữ đều đã bị rỉ không nhận rõ chữ. Cô lấy tay chà sát sạch sẽ rồi cúi sát vào nhìn cho rõ.
Lúc cô làm như vậy, suy nghĩ cũng rất rõ ràng, không hề khóc, cũng không có nước mắt.
Dần dần, cô cảm thấy chân mình đã hơi tê, dứt khoát ngồi bệt tại chỗ.
Nhưng tìm mãi, từng cái từng cái… đều không phải.
Đỉnh núi bỗng nhiên ửng đỏ, mặt trời lên. Toàn bộ mọi người phấn khích lớn tiếng hét lên.
Sau đó, một bóng người xuất hiện trước mặt Tăng Lý.
Cô tưởng rằng chỉ là một người qua đường, nên xê dịch sang một chỗ nhường lối. Nhưng người kia không hề bước đi, còn hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Tăng Lý nghe tiếng nói thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngải Cảnh Sơ thì có chút xấu hổi: “Sao lại là thầy?”
“Tôi vừa dậy, vừa đúng lúc nên cũng muốn đi xem mặt trời mọc.”
“Vậy thầy đến muộn rồi.” Ánh mặt trời đầu tiên đã chiếu xuống rồi mà lúc này anh còn ở đây với cô.
“Cô đang tìm cái gì thế?” Anh không hề để ý tới câu nói của cô, tiếp tục truy hỏi.
“Trước đây tôi từng treo một cái khóa ở chỗ này.”
“Bao lâu rồi?” Anh tiếp tục hỏi.
Tăng Lý đột nhiên cảm thấy tức giận: “Không liên quan đến thầy.”
“Tôi biết ở đây người ta mấy tháng sẽ thay dây xích một lần. Cho nên toàn bộ khóa treo trên dây xích cũng sẽ bị ném đi. Nếu không thì khi nặng quá dây xích sẽ bị đứt.”
Nói xong, Ngải Cảnh Sơ nhìn tới tay của Tăng Lý. Ngón tay rất bẩn, lại còn bị lạnh đến đỏ bừng. Mu bàn tay có lẽ đã bị xước.
Thực ra, anh đã đứng từ xa nhìn cô được một lúc khá lâu.
Vốn đã chuẩn bị sau khi ngủ dậy sẽ trả phòng để về chùa Đông Bình nhưng khi anh thấy khí trời hôm nay không tồi, lại nhớ tới tối qua cô hỏi anh chuyện đi ngắm mặt trời mọc, nên anh cũng quyết định ra ngoài.
Anh không ngồi cáp treo mà một mình đi bộ lên núi. Lúc tới nơi nhìn thấy Tăng Lý thần sắc bất ổn đang một mình đi trên đường nhỏ, cảm thấy không yên tâm nên đã đi theo.
Vốn anh không định quấy nhiễu cô nhưng cuối cùng lại nhịn không được…
“Đứng lên đi!” Anh nói.
“Tôi không tìm nữa rồi, chỉ ngồi đây xem chút thôi.”
“Tăng Lý.”
“Mặt trời mọc rồi đó, anh mau đi xem đi. Anh không cần lo chuyện ở đây.” Cô không nhịn được mà nói, rồi lại tiếp tục xê dịch ra một chút, ý tránh đường cho anh đi. Nói rồi, cô lại làm như chăm chú xem khóa.
Ngải Cảnh Sơ ngồi xổm xuống bên cạnh, không hứng thú mà chậm rãi nói: “Đêm qua cô không về nhà nghỉ được không phải chuyện tôi cần lo, đứa trẻ đó xảy ra chuyện không phải chuyện tôi cần lo, cô ở đây làm chuyện điên rồ cũng không phải chuyện tôi cần lo, nhưng Tăng Lý, chuyện gì tôi cũng đều đã lo mất rồi.”
Gió lại bắt đầu thổi, ù ù bên tai hai người.
“Tôi không biết cô xảy ra chuyện gì, nhưng cô giờ không phải trẻ con, cuộc sống con người ta sao có thể ký thác vào một vật như chiếc khóa này được.”
Bên kia sườn núi, ánh mặt trời đã chiếu rõ. Khách tham quan có người bắt đầu lớn tiếng hét lên những câu nói, tên tuổi…
Đột nhiên, một cô gái nhìn ra hướng biển lớn mà hét lên:
“Tạ Tiểu Vũ! Em yêu anh!”
Ngay sau đó, một giọng nam kích động nối tiếp vang lên: “Anh biết!”
Một trận cười giòn tan vang lên.
Giữa bầu không khí náo nhiệt này, trong lòng Tăng Lý lại đột nhiên như có từng cơn sóng cuồn cuộn, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
“Xin lỗi.” Cô nói nhỏ.
Anh là một người tốt như vậy, như cô lại trong lúc hờn dỗi nói những lời khiến anh tổn thương.
“Xin lỗi.” Cô lặp lại.
Ngải Cảnh Sơ im lặng đưa cho cô chiếc khăn tay.
“Có phải nhìn tôi rất buồn cười hay không?” Cô hỏi.
Anh muốn nói cái gì để an ủi cô, nhưng căn bản không nghĩ ra được câu nào, cho nên đành im lặng.
Cô lại nói: “Tôi từ nhỏ đã ngốc, sợ người lạ, nhát gan, trí nhớ không tốt. Người ta đọc mười phút là nhớ được bài khóa, còn tôi phải mất một giờ. Có lúc vất vả lắm mới dám đứng lên đọc bài, nhưng vừa đến bên cạnh thầy giáo lại run đến nỗi một chữ cũng không đọc ra được.”
“Có lần các anh chị khóa trên tổ chức chơi bóng rổ, tôi vô tình đi ngang qua, đúng lúc ấy một quả bóng phi thẳng về phía tôi. Tôi vội vàng đưa tay lên đỡ, ngón tay bị gập lại một nhát, đau mà không dám nói, sợ thầy giáo nói tôi ẻo lả, sợ bạn học nói tôi là kẻ mách lẻo. Về nhà cũng không dám nói với mẹ, sợ mẹ đến trường tìm giáo viên. Lúc ấy tôi vừa chịu đựng vừa nghĩ, nhẫn nhịn là tốt, mấy ngày sau sẽ khỏi. Nhưng không ngờ đốt ngón tay tôi ngày càng sưng to. Mẹ tôi đưa đi khám, bác sĩ nói, để quá lâu, không thể chữa lành hẳn.”
Tăng Lý bình tĩnh tường thuật lại những chuyện vặt vãnh ấy, dường như nếu lúc này không nói ra, không tìm ai phát tiết một lúc, thì cô sẽ phát điên.
“Từ lúc mười lăm tuổi đến giờ tôi chỉ yêu duy nhất một người. Với tính cách như tôi thì rõ ràng là tôi thích anh ấy trước. Ngốc nghếch theo đuổi anh ấy nhiều năm liền. Ngày ấy chúng tôi đã từng tới đây, anh ấy nói nếu như khóa một cái khóa ở đây rồi ném chìa khóa đi thật xa, như vậy chúng tôi có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nhau không rời.”
“Rất ngốc, rất ấu trĩ, rất buồn cười. Đúng không? Lúc con người ta đang yêu, hình như chỉ số thông minh đều sẽ xuống thấp. Sau này tôi tới đây nhiều lần, nhưng đều không tới chỗ này. Không hiểu sao đêm qua tôi lại nghĩ muốn tới đây, tôi nghĩ, cứ đến xem cũng được, không biết cái khóa kia còn ở đây không.”
Nghe xong câu chuyện của cô, Ngải Cảnh Sơ nhìn đi chỗ khác, im lặng một lúc lâu.
Cô miễn cưỡng cười: “Tôi thực sự là…”
Cô bắt đầu hối hận vì không ngăn được cái miệng mình. Bình thường cô rất ít khi nói mấy chuyện này với người khác, thậm chĩ cả Mã Y Y cô cũng không nói, vậy mà hôm nay lại có thể đổ hết bực tức ra trước mặt Ngải Cảnh Sơ.
Mọi người trên đỉnh núi bắt đầu kéo nhau đi xuống. Chỗ cô và anh đang đứng là con đường duy nhất dẫn lên đỉnh núi. Thỉnh thoảng có người đi qua tò mò liếc nhìn hai người. Nhưng đa phần người ta đều nhanh chóng đi qua, cũng không để ý nhiều.
“Gặp tôi đúng là phiền phức cho anh,” Cô nói, “Thật là không phải!”
Lúc này mặt trời đã hoàn toàn lộ rõ, tỏa ra ánh nắng hồng rực, nhu hòa mà ấm áp. Ngải Cảnh Sơ đứng đối diện với cô, quay lưng về phía đông, cho nên cô không thấy rõ sắc mặt anh, chỉ nghe thấy anh thở dài một hơi rồi nói: “Đưa tay đây tôi xem.”
“Cái gì?”
“Bàn tay bị bóng rổ đập vào!”
Tăng Lý giơ tay trái đến trước mặt Ngải Cảnh Sơ.
Dáng người cô cao gầy, xương nhỏ, cho nên ngón tay khá dài, nhỏ mà đẹp. Chỉ có ngón út có một đốt giống như mụn cơm trên thân cây.
Anh cầm lấy tay cô, lật qua lật lại nhìn một hồi.
Lúc này tay cô đã ướt sũng, lại bẩn, khiến bàn tay anh cũng bẩn theo.
“Bị hạch nang rồi.” Anh buông tay cô ra, kết luận.
“Đã nhiều năm rồi, ngoại từ xấu một chút, cũng không có gì.”
Anh không đáp lại.
~~~~~~~~~~~~~~~~~by sahara~~~~~~~~~~~~~
Đột nhiên, Tăng Lý thấy Ngô Vãn Hà và mấy người đồng nghiệp đi tới, mỗi lúc một gần cô và Ngải Cảnh Sơ. Nhất thời cô trở nên căng thẳng. Ngô Vãn Hà nổi tiếng là phát thanh viên của toàn cơ quan, chuyện gì vừa lọt vào tai cô ấy, thì sẽ lập tức ra khỏi tai kia một cách hoành tráng gấp bội. Nếu như bị cô ấy thấy mình ngồi khóc ở đây, không biết sẽ bị truy vấn thành cái dạng gì, huống hồ bên cạnh còn có Ngải Cảnh Sơ.
Bất luận thế nào, một câu cũng không đủ với Ngô Vãn Hà. Thường thường trong cơ quan đoàn thể, phụ nữ có gia đình và những chị em độc thân vẫn có thú vui là giới thiệu đối tượng cho nhau, chuyện thứ hai là rỉ tai nhau tin tức về người nào đó.
Tăng Lý nhanh chóng đưa tay lên lau nước mắt, sau đó nói với Ngải Cảnh Sơ: “Anh muốn đi đâu?”
“Lên núi.”
“Tôi xuống núi.” Nói xong, cô lập tức đi về hướng xuống núi.
Về đến nhà nghỉ vẫn chưa đến tám giờ. Tăng Lý cảm thấy buồn ngủ bèn thay quần áo định đi ngủ. Kết quả Mã Y Y gõ cửa phòng làm tan cơn buồn ngủ.
“Trời ạ, cậu đi du lịch mà giờ này vẫn ngủ à? Mặt trời sắp xuống núi đến nơi rồi mà cậu còn chưa dậy.” Mã Y Y thấy Tăng Lý đầu bù tóc rối thì cau mày.
“Mấy giờ rồi? Đã tối rồi à?” Tăng Lý vừa day trán, vừa ngáp. Cô đến bên cửa sổ kéo rèm cửa, hoàn toàn không nhìn ra cảnh vật như lời Mã Y Y miêu tả.
“Bà già! Mặt trời sắp xuống núi chỉ là cách nói phóng đại thôi ạ.”
“Ồ.” Cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
“Đến giờ ăn trưa rồi, đồng nghiệp của cậu gọi cậu xuống ăn kìa.”
Tăng Lý chậm chạp vào WC đánh răng rửa mặt.
“Anh chàng đẹp trai kia lúc nào về?” Mã Y Y ngồi trên giường hỏi vọng vào.
“Anh chàng nào?” Tăng Lý miệng vẫn còn bọt kem đánh răng, buồn bực hỏi lại.
“Trời ạ. Tăng Lý! Cậu chỉ mới rời mình được một ngày một đêm mà sao đã trở thành cái dạng này rồi?” Mã Y Y lần thứ hai kêu trời. “Cậu đừng hòng lấp liếm nhé, vừa nãy mình đã được nghe sự tích huyên náo đêm qua rồi. Nghe nói bạn trai cậu đã cứu vớt thế giới này!”
Phụt!!!
Tăng Lý phụt ngụm nước trong miệng ra.
Cô lấy tay lau bọt kem đánh răng ngoài miệng, chạy ra ngoài hỏi: “Cậu nói cái gì?”
Sau đó, Mã Y Y tường thuật lại toàn bộ sự việc nghe được.
Tăng Lý kêu thảm thiết: “Ngô Vãn Hà đúng là đồ miệng rộng, mình thừa nhận mình quen biết Ngải Cảnh Sơ, còn những chuyện khác đều không phải sự thật.”
“Bọn họ còn nói, cậu một mình tối qua xuống núi là để đón anh ta.”
“Mình đi đón cậu đấy chứ!” Tăng Lý bực bội.
“Ừ nhỉ!” Mã Y Y chợt nhớ ra. “Nhưng chẳng phải tối qua cậu nói đi cùng đồng nghiệp sao?”
“Chuyện đó mình giải thích sau.”
“Bọn họ còn nói hai người các cậu hẹn nhau đi ngắm mặt trời mọc.”
“Nói vớ vẩn!”
“Bọn họ còn nói…”
“Nói gì?”
“Cậu giấu giếm bạn trai vừa giàu có vừa đẹp trai. Nếu không phải hôm qua xảy ra chuyện khẩn cấp như vậy thì còn bị cậu tiếp tục lừa gạt. Thảo nào trước đây giới thiệu cho cậu nhiều người như vậy mà toàn bị cậu gạt đi, hóa ra là danh hoa có chủ rồi.”
Mã Y Y nói xong nhìn thấy Tăng Lý cấp tốc thay quần áo.
“Cậu làm gì thế?”
“Mình đi tìm Ngải Cảnh Sơ làm chứng. Nói rõ cho bọn họ biết.”
“Đi rồi còn đâu.” Mã Y Y nói.
“Đi?”
“Ừ, anh ta ăn sáng xong liền trả phòng.”
“Sao cậu biết?”
“Haiz… nói tiếp chuyện lúc nãy.”
“Nói đi.”
“Anh ta ra ngoài rồi về nhà nghỉ ăn sáng, liền gặp đồng nghiệp của cậu. Một đám bà cô vây xung quanh xin số điện thoại anh ta, nói sau này đăng kí khám bệnh sẽ không phải xếp hàng hàng giờ nữa, đến bệnh viện đại học A chỉ cần nói có người quen là được. Để cảm ơn anh ta, bọn họ còn nói nhất định sẽ thay anh ta để ý cậu, không để cậu ở đơn vị bị bắt nạt. Kết quả, cậu đoán xem anh ta nói gì?”
Tăng Lý suy nghĩ một lát, đáp: “Tôi không quen Tăng Lý?” Với biểu cảm và giọng điệu của Ngải Cảnh Sơ, khẳng định anh ta sẽ khiến cho đám bà cô kia tan nát cả tôn nghiêm lẫn hy vọng.
“Sai.”
“Tăng Lý là ai?”
“Sai sai sai.”
“Rốt cuộc anh ấy nói gì?”
“Anh ta nói: Cảm ơn!”
“Cảm ơn?!” Tăng Lý sửng sốt.
(Sah: *cười lăn lộn*)
“Cho nên, Tăng Lý à, cậu chuẩn bị đền tội đi được rồi!” Mã Y Y tủm tỉm cười nhéo nhéo má Tăng Lý.
Cũng may là Tăng Lý không thích nhắn tin, cũng không hay dọn dẹp hộp thư đến. Cô mở điện thoại lục lọi lại tin nhắn, kéo qua một đống tin rác cuối cùng cũng thấy được tin nhắn của Ngải Cảnh Sơ. Cô nhanh chóng bấm gọi đi, chuông chờ vừa vang hai ba tiếng đã có người bắt máy.
“Thầy đi rồi?” Cô nôn nóng hỏi ngay.
Giọng nói bên kia chần chừ một hồi, không chắc chắn: “Tăng Lý?”
Cô không lưu số của anh, anh cũng thế.
“Là tôi, thầy quay về rồi sao?”
“Ừm.”
“Không sao chứ?”
“Không sao, đi một đoạn là có thể lái xe được rồi.” Ngải Cảnh Sơ nói.
“Ngộ nhỡ xe bị đóng băng ở đó rồi thì sao?”
“Đi bộ tiếp cũng không quá xa.”
Nghe thấy câu trả lời của Ngải Cảnh Sơ, Tăng Lý im lặng, không biết nói cái gì, cuối cùng cũng chỉ có thể nói lại câu nói kia một lần nữa: “Cảm ơn thầy đã đưa tôi về.”
Sau khi cúp máy, Tăng Lý trở về lầu tây. Vừa mở cánh cửa kính ra, tiếng nhạc và tiếng nói chuyện vọng ra ầm ĩ. Người chơi mạt chược, người ngồi quanh lò sưởi, mấy đứa trẻ con của các đồng nghiệp đang chạy nhảy vui đùa, ấn cửa thang máy mở ra lại đóng vào.
Tăng Lý không chơi bài cùng mọi người mà ngồi một mình ở sô pha. Người phục vụ đi tới, đặt thêm một chén lên bàn rồi rót nước. Đồng nghiệp đi qua thuận miệng chào hỏi cô.
Đoạn đường vừa rồi thật giống như trong mơ vậy, vừa lạnh, vừa tối.
Cô vừa ngồi chưa được hai phút, bên cạnh đã có người lên tiếng: “Tăng Lý không phải đang ở đây sao, Ngô Vãn Hà lại mất tăm đâu mất.”
Một người đồng nghiệp lớn tuổi khác nói: “Tiểu Ngô nói bị đau đầu nên quay về phòng nằm nghỉ rồi.”
“Chắc vừa rồi ra ngoài kia vầy tuyết nên bị cảm rồi, thanh niên cũng không thể không chú ý, thời tiết này thật dễ ốm.”
Tăng Lý ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, cách một lớp thủy tinh, trong ngoài tuyệt nhiên đối lập.
Cô chậm rãi đứng dậy, sau đó đi lên lầu.
*
* *
Ngải Cảnh Sơ vừa ra khỏi nhà nghỉ Đông Sơn chưa xa thì nhận được điện thoại của Tăng Lý. Câu cuối cùng của cô rất chân thành, khiến anh hẫng lại một lúc mới đáp: “Không có gì!”
Anh không chờ cô xuống là bởi vì anh rất lúng túng khi phải đối mặt với sự cảm kích của người khác.
Dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi!
Lúc ở dưới chân núi thấy cô nói muốn về nhà nghỉ Đông Sơn, anh cũng đã ước chừng không thể lái xe lên đó được. Nhưng ở nơi này, có lẽ anh là người duy nhất cô quen, cuối cùng anh cũng không thể bỏ mặc cô ở đây một mình được. Ai ngờ nửa đường lại phải tiếp điện thoại đến nửa giờ, cuối cùng tình hình thời tiết càng tệ, phải đi bộ.
*
* *
Vốn dĩ anh có thể đi rất nhanh, nhưng lúc này đang bị sốt cho nên Ngải Cảnh Sơ phải đi chậm lại. Vừa thấy ven đường có ghế đá, anh bèn đi đến đó phủi hết tuyết ra ngồi xuống nghỉ.
Anh tắt đèn pin đi, đặt lên ghế, lấy lọ thuốc từ trong túi áo ra, ngẫm nghỉ một lúc rồi lại cất vào. Anh thật sự không quen uống thuốc không có nước, cảm giác khô họng rất khó chịu.
Sau đó, anh lại rút một điếu thuốc ra.
Thói quen hút thuốc này thực ra là do Vu Dịch dạy anh khi còn ở Mỹ. Vu Dịch nói nicotin có khả năng nâng cao tinh thần, giảm đau nhức, trị bách bệnh.
Anh hít mạng một hơi, cuống họng rất khó chịu, nếu không phải vì muốn xua đuổi khí lạnh để giữ tỉnh táo, thì hút thuốc lúc đang bị cảm thế này thật không tốt chút nào.
Đêm, rất tĩnh mịch.
Một mình ngồi ở đây trong đêm khuya, không có bất luận thứ gì ngoài tuyết, thật đúng là một điều đặc biệt.
Lúc này, cách chỗ anh không xa có một âm thanh vang lên. Anh hiếu kỳ bật đèn pin chiếu đến, nhìn thấy một con sóc chạy đến. Thấy ánh sáng, con sóc nhanh chóng mất hút vào trong bụi rậm.
Lúc thu đèn pin về, ánh đèn lướt qua con đường trước mặt, xuyên qua hàng cây chiếu thẳng đến vị trí khi nãy anh kiểm tra niềng răng cho cô. Lúc thấy cô đưa nắm tuyết lên miệng anh đã định nhắc nhở cô, nhưng thấy cô không có phản ứng gì cho nên mới an tâm đi tiếp, nào ngờ vừa đi được mấy bước đã…
Nhớ lại biểu cảm của cô lúc ấy, khóe môi anh bất giác khẽ nhếch lên. Anh lắc đầu, dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại. Anh lặng im ngồi trong bóng tối nghỉ ngơi, một lúc sau định đứng dậy đi tiếp thì lại nghe được tiếng động khác.
Âm thanh truyền tới từ hướng lúc nãy, không giống với tiếng động con sóc phát ra, mà giống như tiếng người hắt xì, rồi lại như tiếng bước chân. Sau đó, anh thấy một luồng sáng di động mỗi lúc một gần mình. Chắc là cũng có người nào đó một mình đi bọ xuống núi giống anh.
Đối phương có vẻ rất vội vàng, dáng vẻ như chạy chậm, cho nên chỉ chốc lát sau, tiếng chân đã lại gần, ánh đèn pin cũng ngày một sáng rõ mặt đường. Ngải Cảnh Sơ rốt ruộc cũng thấy rõ diện mạo đối phương.
Nhờ ánh đèn, lúc thấy được khuôn mặt người kia, Ngải Cảnh Sơ ngẩn người, không kìm lòng được mà thốt ra: “Tăng Lý!”
Anh đứng ở đây một mình, vốn dĩ không phát ra động tĩnh gì, cũng không bật đèn pin, lại còn thình lình nhảy ra từ trong bóng tối, khiến Tăng Lý khiếp sợ. Cô hét lên một tiếng, theo bản năng quẳng đèn pin đi, xoay người bỏ chạy. Ngải Cảnh Sơ thấy vậy vội vàng chạy theo tóm cô lại. Vậy mà càng đuổi cô càng chạy nhanh.
“Là tôi.” Ngải Cảnh Sơ nói.
“Tránh ra! Tránh ra! Đừng bắt tôi!” Tăng Lý vừa giãy giụa, vừa cầu xin.
“Là tôi, Tăng Lý, tôi là Ngải Cảnh Sơ!” Anh mạnh mẽ cố định tay cô, không dám buông tay, chỉ sợ vừa buông tay cô không đứng vững sẽ ngã xuống sườn dốc.
Những lời này rốt cuộc cũng chui lọt vào lỗ tai Tăng Lý. Cô trấn tĩnh lại một chút mới quay đầu lại, giọng nói run run: “Ngải Cảnh Sơ?”
“Là Ngải Cảnh Sơ!” Anh thở dài nhẹ nhõm.
“Còn sống?” Cô lại hỏi.
Câu này của Tăng Lý quả thật khiến Ngải Cảnh Sơ dở khóc dở cười.
Đèn pin của anh còn ở trên ghế đá, đèn của cô thì bị ném đã lăn ra xa. Hai người đứng gần nhau nhưng không nhìn rõ mặt nhau. Lúc này anh không có cách nào bảo cô xem có đúng hay không, vì vậy đành cầm lấy tay cô đặt lên mặt mình: “Tôi đảm bảo, còn sống!”
Tăng Lý cuống quýt sờ soạng một hồi, mặt đúng là thật, có cằm, có mũi, cô thập chí còn tiến liên, nhận ra mũi anh còn thở.
Dần dần, Tăng Lý bình tĩnh lại, tay run run lấy di động ra bật lên, nhờ ánh sáng xanh xanh mờ mờ của màn hình để xác nhận lần cuối. Nhìn rõ mặt mũi Ngải Cảnh Sơ rồi, lúc này cô mới nhẹ nhõm mà bật khóc lên.
“Ngải Cảnh Sơ, anh làm tôi sợ gần chết!”
“Là tôi sai!” Anh nhận lỗi.
Anh quả thực không nghĩ nhiều như vậy, không nên trực tiếp gọi cô.
Xác định là cô đã bình tĩnh rồi, anh mói buông tay cô ra, sau đó chậm rãi quay về ghế đã lấy đèn pin và nhặt đèn pin của cô lên.
Tăng Lý lau nước mắt, không muốn khóc nhưng trong lòng vẫn còn sợ.
Ngải Cảnh Sơ đưa đèn pin cho cô, hỏi: “Cô đi xuống đây làm gì?”
Anh thật sự không tưởng tượng được nổi lại gặp phải Tăng Lý ở đây.
“Tìm thầy.”
“Tìm tôi?” Ngải Cảnh Sơ hỏi lại.
“Thầy bị sốt như vậy còn đưa tôi về, tôi cứ để thầy đi như thế, thật không phải. Tôi mang cho thầy áo bông và mũ, còn có thuốc cảm, thuốc hạ sốt, nước ấm.” Nói xong, Tăng Lý lấy tay áo lau nước mắt, sau đó đưa cái túi cho Ngải Cảnh Sơ.
Cô đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đi, vừa rồi hạ quyết tâm về phòng trọ lấy thuốc cảm, còn mượn một đồng nghiệp nam chiếc áo khoác, rồi gói ghém cẩn thận đuổi theo Ngải Cảnh Sơ.
Anh sửng sốt vài giây rồi nhận lấy túi đồ.
Hóa ra cô đuổi theo anh để đưa mấy thứ này, một mình đi một đoạn đường dài như vậy…
Lúc nãy đi lên núi, tuy rằng cô một chữ cũng không nói là sợ, nhưng cô lúc thì muốn đi trước, lúc thì muốn đi song song, lúc nghe âm thanh lạ cô còn không dám bước tiếp. Rõ ràng hành động và thần sắc ấy của cô đều bị anh nhìn thấy. Một cô gái nhát gan như vậy lại dám một mình chạy xuống chỉ để đưa cô mấy thứ này.
Chắc chắn cô đã rất sợ hãi, nhưng cũng lấy dũng khí rất nhiều mới dám đi, thế cho nên anh gọi cô một tiếng làm cô sợ đến bay hồn bạt vía.
Đúng là một cô gái ngốc nghếch.
Cô đưa đồ đến cho anh, giờ làm sao anh đưa cô trở về.
Anh nhìn cô, chưa nói ra câu nào.
Tăng Lý tựa hồ đọc ra ý nghĩ trong lòng anh, vội vàng khoát tay: “Không cần lo cho tôi. Thầy cứ đi đi, tôi tự mình quay về được. Lúc nào đến chùa Đông Bình thì gửi tin nhắn báo tôi là được rồi.”
Anh nhất thời nghẹn lời.
“Tôi không sợ đâu, vừa rồi một mình đi được thì giờ cũng một mình về được.” Lúc nói những lời này, vẻ mặt cười rất khiên cưỡng, nước mắt còn chưa khô hết, nói xong liền quay đầu đi.
Ngải Cảnh Sơ nhìn bóng lưng cô, đột nhiên cảm thấy trong tim có thứ gì đó tụ lại, rồi phân tán ra tứ chi.
Anh đứng im một chỗ, tư lự một hồi.
“Tăng Lý.” Anh gọi cô lại.
Cô dừng chân, quay đầu lại chờ anh nói tiếp.
“Hiện tại chắc là nhà nghỉ vẫn còn phòng trống!” Anh nói.
================
(hí hí bít ngay mà, sao để cô quay lại một mình được chứ =))
“Bác sĩ Ngải, anh còn sống chứ?” haha =))
=============
Tăng Lý đột nhiên mù mờ, không hiểu Ngải Cảnh Sơ hỏi cái này làm gì.
“Phải hỏi mới biết được.”
“Đi thôi.” Anh đi về phía của cô.
“Tôi thật sự không cần thầy đưa tôi về lần nữa. Khác nào tôi gây thêm phiền phức cho thầy.” Cô nói.
“Không liên quan tới cô, là do tôi đi không nổi nữa rồi.”
Tăng Lý nghe vậy thì há hốc mồm, không ngờ được là anh thật sự không thể đi nổi nhưng trong lòng ngầm cân nhắc một hồi thì cũng không dám nói thêm lời nào quan tâm thái quá nữa. Vẫn nên một vừa hai phải, tỏ ra quá quan tâm như vậy cô cảm thấy không phù hợp.
Cũng không biết là có phải do vừa đi một mình ra đây nên đã tôi luyện thêm can đảm hay không, cô thản nhiên đi song song cùng Ngải Cảnh Sơ, lúc gần lúc xa.
“Thầy vừa nãy ngồi kia làm gì?” Cô tò mò hỏi. Một mình ngồi ven đường, không bật đèn, chẳng lẽ không sợ sao? Ngải Cảnh Sơ vốn định trả lời thành thật là hút thuốc, nhưng nghĩ một lát lại nói: “Ngồi nghỉ.”
Câu trả lời rất hợp lo-gic, bởi vì đi không được cho nên mới phải ngồi nghỉ.
“Tôi còn tưởng thầy xem cái gì.”
“Cũng coi như thế.” Anh nói.
“Xem cái gì?”
“Ven đường có mộ phần.”
“Mộ phần?” Tăng Lý sám sịt mặt, “Không phải gò đất sao?” Cũng không có bia mà…
“Tôi thấy có tiền vàng nến thơm.”
Nghe Ngải Cảnh Sơ nói vậy, Tăng Lý đột nhiên nhớ tới lúc nãy ở dưới chân núi có mấy người lao công nói không chỉ có thể khai quang mà còn có thể xem mộ phần. Người ta nói núi Đông Sơn từ xưa đến nay phong thủy rất tốt, xem trúng chỗ tốt mà chôn cất ở đây có thể phú quý ba đời.
Lúc đó cô còn thấy nhảm nhỉ, Đông Sơn không có nghĩa trang, sao mà có thể làm như vậy. Bây giờ nghĩ lại, cũng có thể người ta tự ý xây mộ phần ở đây lắm chứ.
Thoáng cái, cô mất hết dũng khí vừa nãy, thậm chí còn cảm thấy bản thân một mình đi tìm Ngải Cảnh Sơ thật là đáng sợ. Nhìn chung quang một vòng, nhất thời cô cảm thấy lạnh sau gáy. Cô cuống quýt dừng chân quay đầu lại nhìn. Ngoài một mảnh tối tăm đen kịt thì không còn bất kỳ cái gì khác, trong lòng càng căng thẳng.
“Thầy không sợ sao?” Tăng Lý hỏi.
“Sợ gì?”
“Ngôi mộ đó… có hài cốt, nói không chừng… còn là người mới chết.” Đầu lưỡi Tăng Lý bắt đầu run run.
“Tử thi thực ra…”
“Dừng!” Tăng Lý vội vàng ngăn cản lời Ngải Cảnh Sơ, không dám tiếp tục nghe tiếp.
Cô thực sự là chóng mặt, sao có thể thảo luận vấn đề sợ hay không sợ tử thi với một thầy giáo y khoa thâm niên như Ngải Cảnh Sơ được. Chắc chắn anh chính là kiểu người có thể vừa ngồi xem thi thể bị hủy thành từng mảnh nhỏ, vừa ăn thịt mà không bị nôn.
Lúc trong đầu nghĩ đến cái từ “thi thể”, Tăng Lý không nhìn được mà đưa mắt nhìn tứ phía, nhanh chóng bước lại gần phía Ngải Cảnh Sơ.
Khoảng cách giữa hai người nháy mắt xích gần lại.
Tới nhà nghỉ, nhân viên tiếp tân nói phòng bình dân và phòng một giường đều không còn, chỉ còn phòng suite với giá khá cao (loại phòng trên cao cấp, thường dành cho thương nhân, có bàn máy, bàn làm việc, v.v… tên đầy đủ là business suite).
Vốn dĩ ở khu nghỉ mát này, giá cả cũng không phải là mức bình dân, Tăng Lý nhìn bảng giá điện tử mà xót.
Ngải Cảnh Sơ không nói lời nào, lấy ví tiền ra.
Tăng Lý đột nhiên có cảm giác mình là kẻ phạm tội. Nếu không phải vì cô, Ngải Cảnh Sơ sớm đã đến chùa Đông Bình ngủ một giấc say rồi, đâu phải ở đây đau xót thế này.
Lúc này, một giọng nữ từ sau vang lên: “Sư huynh?”
Ngải Cảnh Sơ và Tăng Lý cùng lúc quay đầu lại nhìn.
Người kia xác định đó là Ngải Cảnh Sơ rồi thì tươi cười chào đón, nói với anh: “Sư huynh, không phải anh nói ở chùa Đông Bình sao?”
“Vừa rồi có chút việc không về kịp nên ở lại đây một đêm.” Ngải Cảnh Sơ vừa đưa cho người tiếp tân chứng minh thư, vừa trả lời.
Cô gái này tên là Cát Y, là đồng nghiệp của Ngải Cảnh Sơ ở học viện Y. Cô mới tốt nghiệp đại học trở về nước, theo thói quen gọi anh là sư huynh.
Ngải Cảnh Sơ vẫn thường nghĩ, nếu là học sinh nói chuyện với anh thì cũng chỉ có thể gọi thầy giáo, tôn sư trọng đạo, không thể phá vỡ quy củ, còn những người khác muốn gọi anh thế nào cũng được, bác sĩ Ngải cũng được, thậm chí bạn thân còn gọi là sư huynh, sư đệ.
Bố của Cát Y là một cổ đông của nhà nghỉ này. Lúc chiều cô gặp Ngải Cảnh Sơ dưới trạm thu phí, đã nơi ở của anh, vốn muốn mời anh lên núi chơi, nhưng mà anh không nói nhiều liền từ chối, không ngờ buổi tối lại được gặp lại anh ở đây.
Người tiếp tân đưa trả chứng minh cho Ngải Cảnh Sơ, hỏi Tăng Lý: “Xin mời chị cho chúng tôi xem chứng minh.”
Tăng Lý thoáng đỏ mặt, xấu hổ nói: “Chúng tôi không đi cùng nhau.”
“Cô ấy có phòng rồi.” Ngải Cảnh Sơ nói.
Nhân viên tiếp tân gật đầu, nói với Ngải Cảnh Sơ số tiền đặt cọc. Anh lấy thẻ tín dụng đưa cho đối phương.
Cát Y thấy vậy vội vàng nói: “Không cần, lát nữa bảo giám đốc Văn ký là được rồi.”
“Không cần phiền phức như vậy.” Ngải Cảnh Sơ kiên trì từ chối, nhân viên tiếp tân không dám nhận.
Tăng Lý đứng một bên, cảm thấy nên đợi Ngải Cảnh Sơ giải quyết xong mọi chuyện, nhưng nghe cô gái kia gọi một tiếng sư huynh thì cũng yên tâm rằng anh ở đây không phải một mình. Vì vậy, cô vội vã cáo từ quay về lầu tây.
Trở lại lầu tây, các đồng nghiệp vẫn còn đang hào hứng đánh bài, bọn nhỏ nghịch ngợm khi nãy đã được đưa đi ngủ, chỉ còn một đứa bé béo tròn đang siêng năng chạy tới chạy lui. Tiểu mập này chính là con của chủ nhiệm Lý vừa rồi bắt chuyện với cô và Ngải Cảnh Sơ.
Tăng Lý vừa tháo khăn quàng cổ, vừa bước vào thang máy, chuẩn bị đi về phòng ngủ. Đang đứng trong thang máy, cô tự nhiên cầm điện thoại lên nhìn, mới hơn mười một giờ, cảm giác như qua cả một thế kỷ dài vậy.
Cô tắm rửa qua rồi lên giường, vì quá mệt mà ngủ thiếp đi rất nhanh. Nhưng chưa được bao lâu thì bỗng nghe thấy tiếng ồn ào ngoài hành lang, còn có tiếng trẻ con khóc.
Vốn dĩ Tăng Lý còn đang mơ mơ tỉnh tỉnh không có phản ứng, nhưng thật sự là tiếng ồn quá lớn, không biết là ai đi qua phòng cô, còn hung hăng đập cửa phòng cô.
“Ai có xe? Ai có xe?” Tiếng ai đó hét lên.
“Nhà nghỉ chúng tôi có xe, nhưng không đi lái xuống núi.”
Tăng Lý rốt cuộc cũng mặc thêm áo vào đi ra, vừa mở cửa liền thấy chủ nhiệm Lý ôm con đứng ở cửa thang máy cùng mấy người nữa. Tất cả mọi người đều tò mò đổ ra xem. Tăng Lý và các đồng nghiệp khác cũng lo lắng, nhìn thấy đứa bé, sợ ngây người.
Trên miệng của tiểu mập bị một cái dĩa ăn cắm vào.
Chủ nhiệm Lý bế thằng bé, một tay giữ tay nó lại, sợ nó vì quá đau mà đưa tay lên chạm vào cái dĩa. Đứa bé lớn tiếng khóc, miệng bị kìm giữ cho nên nghe càng to.
“Sao lại bị như vậy? Vừa rồi không phải rất tốt sao?” Tăng Lý hỏi Ngô Vãn Hà.
“Nghe chị Viên nói, mọi người đánh bài xong, đưa cho tiểu mập ăn bánh ga-to, thằng bé cầm dĩa chạy khắp nơi, lúc về phòng đã như thế rồi.”
Mọi người và nhân viên nhà nghỉ đưa tiểu mập xuống dưới lầu nhưng vẫn đành bó tay. Gọi 120 thì bệnh viện bên kia nói đường bị tuyết phủ kín, xe cứu thương không thể đến được, xe của nhà nghỉ lại càng không đi xuống được.
Trong nhà nghỉ cũng có phòng y tế, nhưng bác sĩ trực ban và cả bác sĩ Vương của thư viện bọn họ đều là bác sĩ nội khoa, đã có tuổi, xem một chút cảm cúm đau đầu còn được, những cái khác không dám nói.
“Tôi cõng con tôi xuống núi!” Mẹ đứa bé mắt đẫm lệ nói.
“Không có bác sĩ khác sao?” Lại có người lên tiếng.
Mọi người lắc đầu.
Tăng Lý đột nhiên nói: “Có.” Cô vốn nghĩ Ngải Cảnh Sơ là nha sĩ thì chắc cũng không có cách cho nên chậm chạp chưa dám mở miệng, nhưng nhìn đứa trẻ như vậy lại không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, ngộ nhỡ anh có thể giúp gì được thì sao?
Nghe thấy Tăng Lý nói vậy, mọi người đều nhìn về phía cô.
Ngay lập tức, giám đốc Văn cũng như nhớ ra: “À đúng là có một người…” Lời còn chưa dứt, một giọng nói khác vang lên: “Tôi là bác sĩ.”
Tăng Lý nghe vậy thì quay đầu lại, người đến là Cát Y.
Cát Y đưa tiểu mập đến phòng y tế của nhà nghỉ, bật đèn kiểm tra rồi nói với giám đốc Văn: “Phiền anh đi mời vị khách phòng 608 tới đây.”
Giám đốc Văn do dự nói: “Cũng muộn rồi, có tiện hay không?”
Cát Y nói: “Không sao, anh nói với anh ấy tình hình ở đây là được.”
Mẹ đứa bé tiến lên: “Bác sĩ, làm sao vậy, rất nghiêm trọng sao? Hay là cô không muốn giúp.”
Cát Y nói: “Tôi là bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện học viện Y trực thuộc đại học A. Vị khách phòng 608 là đồng nghiệp của tôi, anh ấy là chuyên gia về mặt này, có kinh nghiệm hơn tôi. Mời anh ấy đến chắc chắn phù hợp, dù sao cũng không nên qua quýt, đúng không?”
Chuyên ngành của Ngải Cảnh Sơ chính là ngoại khoa răng hàm mặt, đến lúc học tiến sĩ mới chuyển sang chỉnh răng. Thầy giáo của Cát Y cũng là thầy dạy ngải cảnh sơ, nhiều lần nhắc tới anh đều không ngớt lời khen, còn đặc biệt nhấn mạnh Ngải Cảnh Sơ mà làm phẫu thuật thì yên tâm không có vấn đề gì, vậy mà chuyển qua ngành chỉnh răng, thật quá đáng tiếc.
“Bác sĩ đó họ gì?” Mẹ đưa bé lại lo lắng hỏi, có chút nghi hoặc với vị bác sĩ từ trên trời giáng xuống kia, “Thật sự rất giỏi chứ? Tốt nghiệp trường nào? Chức danh gì? Là giảng viên chính thức của đại học Y sao?”
Tăng Lý nhịn không được mà nói: “Chị à, bác sĩ ấy tôi có quen, chính là giáo sư của đại học A, bệnh nhân muốn khám bệnh với anh ấy xếp hàng dài mấy ngày mới được. Tôi đảm bảo là bác sĩ giỏi, chị yên tâm đi.”
Rất nhanh chóng, Ngải Cảnh Sơ đã theo giám đốc Văn tới đây. Anh đi rất gấp, không hề chú ý thấy Tăng Lý đang đứng ngoài hành lang. Anh đẩy cửa vào thấy đứa trẻ đang nằm trên giường bị mẹ nó cố định.
Anh lạnh lùng nói: “Sao lại để nằm ngửa, máu chảy xuống khí quản không thở được thì sao?” Những lời này anh nói tuy rằng không rõ là đang trách ai, nhưng chỉ có vài người trong phòng như vậy, cha mẹ đứa trẻ thì chắc chắn không biết, rõ ràng là sơ suất của Cát Y. Cô nghe vậy thì nhất thời lúng túng, vội vàng chạy lại giúp đứa trẻ trở mình.
Tăng Lý lúc ấy đứng ở ngoài nghe vậy cũng không khỏi rụt cổ lại! (O.o)
Thật đúng là một người nguy hiểm! ( ^^ )
Ngô Vãn Hà hỏi: “Có phải chuyên gia nổi tiếng tính tình đều dữ dằn như vậy?”
Tăng Lý từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười. Cô không phải không biết xấu hổ mà nói bậy sau lưng Ngải Cảnh Sơ.
“Cậu vừa nói cậu biết một bác sĩ, là anh ta à?”
“Đúng vậy.”
“Vừa trẻ vừa đẹp trai, hung dữ một chút cũng đáng!” Ngô Vãn Hà xuýt xoa.
Phòng y tế tuy rằng trang thiết bị hạn chế, nhưng đồ cấp cứu căn bản vẫn có. Ngải cảnh sơ nhìn tình trạng đứa bé, lạnh lùng nói: “Kim lọai đâm vào cằm dưới, không sâu lắm nhưng khoang miệng không dễ cầm máu, phải khâu lại. Có thể đến bệnh viện thì sẽ tốt hơn nhưng bây giờ không xuống núi được, tuy nhiên ở đây cũng có thể làm.”
“Không sao chứ bác sĩ?” Mẹ đứa trẻ lo lắng hỏi.
“Không sao.” Ngải Cảnh Sơ đáp, giọng điệu chắc chắn.
Anh đi rửa sạch tay, khử trùng, đeo gang tay, sau đó bảo bố đứa bé ôm lấy nó, bảo Cát Y lấy một ống thuốc me. Đứa bé vừa nhìn thấy kim tiêm thì sợ hãi òa khóc rồi giãy giụa kịch liệt. Tăng Lý nghe thấy mà lo lắng. Ngải Cảnh Sơ vẫn bất động, nói: “Chúng tôi không có cách gây mê toàn bộ, cho nên anh phải giữ tay đứa bé.” Nói xong, anh tiêm trực tiếp vào miệng đứa bé.
Tuy rằng mũi tiêm khá nhanh nhưng cũng khiến cho đứa bé cảm thấy đau, giãy giụa lên.
Ông bố dùng lực giữ chặt tay, khống chế cằm con trai, người mẹ cũng giúp giữ đứa trẻ lại.
Một lúc sau, Ngải Cảnh Sơ nhẹ nhàng rút chiếc dĩa ra, máu theo đó mà chảy ra. Cát Y dùng cái kẹp bông cầm máu đi tới, sau đó khử trùng vết thương.
Có lẽ thuốc tê đã phát huy tác dụng, đứa trẻ không khóc, cũng dần im lặng đi. Tăng Lý tò mò thò đầu ngó vào, chỉ thấy Ngải Cảnh Sơ đang khâu vết thương tận trong khoang miệng. Ánh đèn không sáng rõ lắm, tiếng khóc của đứa bé thút thít nhỏ dần, miệng vẫn hé ra một chút. Trong tình huống như vậy, Ngải Cảnh Sơ hết sức chăm chú, tỉ mỉ, tay cầm kim luân chuyển linh hoạt, máu theo đó chảy ra. Tăng Lý không dám nhìn tiếp lập tức rụt đầu lại.
Làm xong toàn bộ, Ngải Cảnh Sơ dặn dò Cát Y, rồi mới đi ra khỏi phòng y tế.
Vừa ngẩng đầu lên anh nhìn thấy Tăng Lý.
Chủ nhiệm Lý lúc nãy thấy con trai không còn vấn đề gì rồi mới quay ra cảm ơn mọi người và bảo mọi người về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại Tăng Lý chờ ở ngoài.
Cô thấy Ngải Cảnh Sơ đi ra thì gật đầu chảo hỏi.
“Cô cũng ở đây?” Ngải Cảnh Sơ có chút ngạc nhiên.
“Đứa bé đó là con của đồng nghiệp với tôi.” Tăng Lý giải thích.
“Đứa bé không sao rồi. Tạm thời như vậy, mai về vào bệnh viện khám lại.” Anh nói.
Tăng Lý thấy khuôn mặt Ngải Cảnh Sơ dưới ánh đèn có chút ửng đỏ, có thể là do sốt quá cao. Cô nhớ anh nói sau khi uống thuốc cảm rất dễ bị buồn ngủ, có lẽ anh vừa ngủ thì bị người ta gọi dậy.
“Cảm ơn anh.” Tăng Lý nói.
Cô không ngờ trong một buổi tối lại nói nhiều câu này với anh như vậy.
“Chuyện nhỏ thôi!” Anh vẫn đáp lại như vậy.
Hai người bọn họ đi ra hành lang của phòng y tế ở lầu Bắc, đến lối rẽ, Ngải Cảnh Sơ nói với Tăng Lý: “Cô ở đây chờ tôi một chút, tôi đi lấy đồ trả lại cho cô.”
Đồ mà anh nói chính là mấy thứ cô mang cho anh khi nãy. Nếu bây giờ anh không đưa trả cô, cũng không biết đến khi nào mới trả được, nhưng cô cũng không cần gấp.
Cô bỗng nhớ tới trong túi đồ kia còn có đồ cô mượn của người khác: “Tôi đi cùng anh lấy, dù sao về bây giờ tôi cũng không ngủ được.”
Ngải Cảnh Sơ lặng lẽ đồng ý.
Cô đi cùng anh vào lầu chính, đứng đợi thang máy một lúc lâu.
Anh dùng thẻ quẹt mở cửa, Tăng Lý do dự không biết có nên vào hay là đứng ngoài này chờ.
Vậy mà cửa vừa mở ra, chợt nghe tiếng di động của Ngải Cảnh Sơ. Có lẽ vừa rồi anh ra ngoài vội vàng nên không kịp cầm theo di động. Tiếng chuông từ phòng ngủ liên tục truyền tới, không biết đã vang bao lâu, anh nhanh chóng đi vào nhận điện.
Tăng Lý cứ như thế đứng ở ngoài. Một người vừa từ thang máy đi ra nhìn thấy cô đứng ngoài cửa thì tò mò quan sát, rồi mở cửa phòng bên cạnh đi vào.
Hơn nửa đêm, một người phụ nữ đứng ngoài cửa một căn phòng sang trọng, cửa mở, cũng không đi vào, lại chẳng có ý muốn đi. Tăng Lý nghĩ có lẽ người kia cũng đoán cô làm nghề gì.
Cô nhìn trần nhà, lấy dũng khí đi vào trong phòng, đóng cửa lại.
Đèn phòng khách và phòng ngủ sáng choang, Ngải Cảnh Sơ đang ở trong phòng ngủ nói chuyện điện thoại. Tăng Lý liếc mắt nhìn vào bên trong, tấm chăn trắng tinh nhăn nhúm, rõ ràng là khi nãy anh đang ngủ thì bị xốc dậy.
Ngải Cảnh Sơ nghe thấy tiếng đóng cửa thì vừa nghe điện vừa ngó ra ngoài xem chuyện gì. Tăng Lý đang đứng ngoài phòng khách đối diện với anh.
Anh chỉ vào sô pha, ý bảo cô ngồi xuống.
Cô phát hiện trên bàn trà có một hộp thuốc đang mở nắp, còn có cái ấm nước giữ nhiệt cô đưa anh khi nãy.
Lúc ấy, anh nói một câu: “Sáng mai tôi quay về.” Rồi kết thúc trò chuyện.
Tắt điện thoại, anh đi đến bàn trà cầm ấy ấm nước đổ nước còn thừa đi rồi đem đi rửa sạch, lau khô, sau đó để vào trong túi của Tăng Lý. Hai người đang định nói chuyện thì lại đến lượt điện thoại của Tăng Lý vang lên.
Tăng Lý nghe máy, là của chủ nhiệm Lý.
“Tiểu Tăng, em chưa đi nghỉ à?”
“Chưa, chị Lý, thằng bé sao rồi?”
“Bác sĩ Cát cho uống thuốc rồi để nó ngủ rồi, mẹ nó đang trông nó.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Chị vừa đi tìm em mà không thấy, nghe tiểu Ngô nói em và bác sĩ Ngải kia quen biết, phải không?” chủ nhiệm Lý lại hỏi.
Tăng Lý nghe vậy, quay sang nhìn Ngải Cảnh Sơ, thấy anh cũng đang nhìn cô.
Vấp vào vết xe đổ, cô không dám tiếp tục làm trò trước mặt anh nữa, không dám vừa quay đầu nhìn anh xong lại quay ra chỗ khác đàm luận về người ta. Hơn nữa chủ nhiệm Lý và Mã Y Y không giống nhau, dù sao cũng là lãnh đạo của cô, cô không tiện tắt máy, vì vậy đành nhìn Ngải Cảnh Sơ cười ngây ngô một cái rồi đẩy cửa ra ngoài ban công nói chuyện tiếp.
Chủ nhiệm Lý thấy Tăng Lý không trả lời ngay lại nói: “Vừa nãy chị gặp em về, bên cạnh là bác sĩ Ngải đó à?”
Tăng Lý quay đầu lại, nhìn qua lớp cửa kính, Ngải Cảnh Sơ vừa cởi áo khoác ngoài, dựa lưng vào sô pha, có vẻ như không có việc gì làm, chỉ ngồi đấy chờ cô.
Nghe được câu hỏi của chủ nhiệm Lý, lòng cô đánh trống một tiếng. Vừa rồi Ngải Cảnh Sơ đưa cô về lầu Tây cũng đã vô tình gặp chủ nhiệm Lý, tuy rằng một câu cũng chưa nói, nhưng chắc chắn Ngải Cảnh Sơ cũng còn nhớ, hôm nay đành phải thừa nhận: “Đúng vậy, thời gian này em đang đeo niềng răng mà, anh ấy là bác sĩ phụ trách bệnh án của em.”
“Vậy à, lúc đo thật không ngờ, không kịp chào hỏi.”
Tăng Lý cười cười cho qua.
“Anh ta là ân nhân gia đình chị, nhất định phải cảm tạ anh ta.”
“Vâng.”
“Cho nên, nếu như em quen biết anh ta, nhật định phải giúp chị hẹn anh ta, bọn chị muốn mời anh ta ăn cơm.”
Đối phương không che giấu được tâm tình của mình, không ngừng nói với Tăng Lý bằng giọng cảm kích khiến cô đồng ý cũng không được mà từ chối cũng không xong.
Chủ nhiệm Lý là người nổi tiếng dong dài trong cơ quan, ngay cả lúc họp cũng nói đến nửa cuộc họp, nói đến mức nước miếng bay tứ tung mới nhớ tới thời gian mới nói: “Ôi, không còn thời gian rồi, chúng ta bàn chuyện chính!”
Thật vất va mới kết thúc cuộc điện thoại , Tăng Lý thở dài, xoa xoa tay đã lạnh cứng, quay vào phòng khách.
Cô sững sờ tại chỗ.
Ngải Cảnh Sơ ngồi trên sô pha mà ngủ.
Cô lén lút đi vài bước, thử thăm dò một tiếng: “Ngải… Cảnh Sơ…” Cô gọi rất khẽ, sợ anh chỉ nhắm mắt để đấy, nhưng lại sợ anh thực sự đang ngủ lại đánh thức anh dậy.
Anh không hề có động tĩnh, hô hấp đều đều và dài.
Có lẽ là vì tác dụng của thuốc, hoặc có lẽ thật sự rất mệt. Cô yên lặng đợi vài phút, phát hiện anh ngủ rất sâu.
Đầu anh hơi nghiêng tựa trên gối dựa của sô pha, khuôn mặt tản ra một thứ khiến người ta nhìn rất có hảo cảm, một tay để trên người, một tay đặt trên tay vịn, đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi khẽ động, nhìn bộ dạng này có vẻ hiền hơn lúc anh tỉnh.
Tăng Lý không biết nên làm thế nào.
Cuối cùng cô đi vào phòng ngủ lấy một tấm chăn đi ra.
Tấm chăn xẹt qua một góc bàn, không cẩn thận làm rớt cái túi xuống đất. Một tiếng động không hề nhỏ vang lên. Tăng Lý vội vàng nhìn Ngải Cảnh Sơ. May là anh vẫn không bị đánh thức.
Cô cẩn thận nhặt túi đồ lên bàn, khom người đắp chăn lên người anh. Cánh tay vịn trên ghế kia vì quá xa nên lộ ra ngoài. Mười đầu ngón tay rất gọn gàng, không có một chút móng tay thừa nào, thậm chí hình như cắt móng tay quá nhiều nên có chút biến dạng. Ngón tay rất trắng, vô cùng sạch sẽ. Đây là đôi bàn tay dùng để cứu người.
Những người đàn ông đòi hỏi dùng tay để làm việc có phải ai cũng như vậy hay không?
Tăng Lý suy nghĩ một hồi, lần thứ hai cúi xuống cầm lấy bàn tay kia nhẹ nhàng đặt lên chân anh. Có thể do tay cô quá lạnh, khiến anh khẽ nhíu mày một chút. Tăng Lý nhanh chóng rút ta về, anh hơi nghiêng đầu sang một bên, nhưng vẫn ngủ say.
Làm xong tất cả, cô cầm túi đồ kia lên, tắt đèn rồi ra khỏi phòng, chậm rãi đóng cửa lại.
Quay về phòng một lúc lâu Tăng Lý vẫn chưa ngủ.
Cô quen giường, hơn nữa lại quá mất giấc rồi, ngủ không được. Cô nằm trên giường, lúc nhìn rèm cửa, lúc nhìn trần nhà, không biết qua bao lâu mới nhắm mắt, lại mơ mơ màng màng. Cô mơ rất nhiều đoạn ngắn, từng đoạn từng đoàn chồng chất giống như có bóng đèn trùm lên người cô, tóm chặt cô, khiến cô không thể hô hấp.
Cô gắng sức đạp tung chăn, khiến mình tỉnh lại.
Cô nhìn đồng hồ, đi ra cửa sổ kéo rèm cửa. Ngoài kia tuyết đã ngừng rơi, chân trời tựa như có điểm xám trắng mờ ảo.
Cuối cùng cô quyết định đi ra khỏi cửa.
Đông Sơn là điểm ngắm mặt trời mọc nổi tiếng. Bởi vì tuyết lớn, trên đường không có xe đi lại, nhưng lại có cáp treo. Nhà nghỉ Đông Sơn cách đỉnh núi không xa, có thể ngồi cáp treo hoặc tự đi bộ lên đều được.
Có lẽ do đêm qua tuyết rơi cho nên người lên núi ngắm mặt trời mọc không nhiều lắm, chỉ có lưa thưa vài người.
Lúc Tăng Lý ra cửa thì vừa vặn gặp phải mấy người đồng nghiệp cũng đi xem bình minh. Cô vốn dĩ không dám một mình leo núi cho nên nhập hội đi cùng bọn họ.
Một thùng cáp treo này có thể chứa được hơn hai mươi người. Dọc đường đi đoàn người đều rất hưng phấn, ngồi trong cáp không ngừng chụp ảnh kỉ niệm. Chỉ có Tăng Lý một mình ngồi lặng im trong góc.
Cáp treo đến nới, mọi người ùa ra ngoài, chạy đi khắp nơi kiếm chỗ ngắm cảnh, không hề chú ý tới Tăng Lý đang hẻo lánh ở một chỗ.
Cô không đi cùng mọi người, mà vòng qua đỉnh núi, đi sáng vách núi nhỏ phía bên kia. Tuyết rất dày, vị trí cô đứng lại rất cao, cho nên bước đi rất cật lực, còn cảm giác rất khó thở.
Nhưng cô càng đi càng nhanh, cuối cùng không xê dịch chân nổi, ngã xuống tuyết, hồi lâu vẫn không muốn cử động.
Một lát sau, cô nghe được từ vách núi bên kia có người hô to, từng đợt âm thanh nối tiếp nhau, hình như trời sắp sáng.
Cô cố gắng trở mình, đứng dậy, lại tiếp tục bước về phía trước.
Cuối cùng cũng thấy được tấm điêu khắc khóa đồng tâm. Chung quanh tấm điêu khắc đều là dây xích. Bên vách núi còn có tay vịn sắt, treo rất nhiều khóa đồng, chỉ cần có khe hở là nhìn thấy chi chít khóa, gần như không còn nhìn thấy hình dạng dây xích sắt nữa. Đi đi đến gần, tiện đà ngồi xuống xem.
Mỗi chiếc khóa đều khắc “Vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hòa hợp.”
Nhưng thứ cô muốn tìm không phải cái này.
Chiếc khóa cô muốn tìm không chỉ có tám chữ này, mà mặt trái còn viết tên cô và anh. Mùa hè năm ấy, bọn họ tới đây, chính anh khắc lên chiếc khóa.
Găng tay quá dày khiến cô cảm thấy vướng víu. Cô lập tức tháo ra, dùng đầu ngón tay lật trở từng chiếc khóa.
Một lát sau, cô bỗng nhiên cảm thấy mình quá ngốc. Đã nhiều năm như vậy, làm sao nét khắc còn thấy rõ. Vì vậy, cô lại lật lại mặt trên, tìm những cái khóa đã bị mòn rỉ.
Một đống kim loại chồng chất lên nhau ở đây, phơi nắng phơi sương. Mặt chữ đều đã bị rỉ không nhận rõ chữ. Cô lấy tay chà sát sạch sẽ rồi cúi sát vào nhìn cho rõ.
Lúc cô làm như vậy, suy nghĩ cũng rất rõ ràng, không hề khóc, cũng không có nước mắt.
Dần dần, cô cảm thấy chân mình đã hơi tê, dứt khoát ngồi bệt tại chỗ.
Nhưng tìm mãi, từng cái từng cái… đều không phải.
Đỉnh núi bỗng nhiên ửng đỏ, mặt trời lên. Toàn bộ mọi người phấn khích lớn tiếng hét lên.
Sau đó, một bóng người xuất hiện trước mặt Tăng Lý.
Cô tưởng rằng chỉ là một người qua đường, nên xê dịch sang một chỗ nhường lối. Nhưng người kia không hề bước đi, còn hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Tăng Lý nghe tiếng nói thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngải Cảnh Sơ thì có chút xấu hổi: “Sao lại là thầy?”
“Tôi vừa dậy, vừa đúng lúc nên cũng muốn đi xem mặt trời mọc.”
“Vậy thầy đến muộn rồi.” Ánh mặt trời đầu tiên đã chiếu xuống rồi mà lúc này anh còn ở đây với cô.
“Cô đang tìm cái gì thế?” Anh không hề để ý tới câu nói của cô, tiếp tục truy hỏi.
“Trước đây tôi từng treo một cái khóa ở chỗ này.”
“Bao lâu rồi?” Anh tiếp tục hỏi.
Tăng Lý đột nhiên cảm thấy tức giận: “Không liên quan đến thầy.”
“Tôi biết ở đây người ta mấy tháng sẽ thay dây xích một lần. Cho nên toàn bộ khóa treo trên dây xích cũng sẽ bị ném đi. Nếu không thì khi nặng quá dây xích sẽ bị đứt.”
Nói xong, Ngải Cảnh Sơ nhìn tới tay của Tăng Lý. Ngón tay rất bẩn, lại còn bị lạnh đến đỏ bừng. Mu bàn tay có lẽ đã bị xước.
Thực ra, anh đã đứng từ xa nhìn cô được một lúc khá lâu.
Vốn đã chuẩn bị sau khi ngủ dậy sẽ trả phòng để về chùa Đông Bình nhưng khi anh thấy khí trời hôm nay không tồi, lại nhớ tới tối qua cô hỏi anh chuyện đi ngắm mặt trời mọc, nên anh cũng quyết định ra ngoài.
Anh không ngồi cáp treo mà một mình đi bộ lên núi. Lúc tới nơi nhìn thấy Tăng Lý thần sắc bất ổn đang một mình đi trên đường nhỏ, cảm thấy không yên tâm nên đã đi theo.
Vốn anh không định quấy nhiễu cô nhưng cuối cùng lại nhịn không được…
“Đứng lên đi!” Anh nói.
“Tôi không tìm nữa rồi, chỉ ngồi đây xem chút thôi.”
“Tăng Lý.”
“Mặt trời mọc rồi đó, anh mau đi xem đi. Anh không cần lo chuyện ở đây.” Cô không nhịn được mà nói, rồi lại tiếp tục xê dịch ra một chút, ý tránh đường cho anh đi. Nói rồi, cô lại làm như chăm chú xem khóa.
Ngải Cảnh Sơ ngồi xổm xuống bên cạnh, không hứng thú mà chậm rãi nói: “Đêm qua cô không về nhà nghỉ được không phải chuyện tôi cần lo, đứa trẻ đó xảy ra chuyện không phải chuyện tôi cần lo, cô ở đây làm chuyện điên rồ cũng không phải chuyện tôi cần lo, nhưng Tăng Lý, chuyện gì tôi cũng đều đã lo mất rồi.”
Gió lại bắt đầu thổi, ù ù bên tai hai người.
“Tôi không biết cô xảy ra chuyện gì, nhưng cô giờ không phải trẻ con, cuộc sống con người ta sao có thể ký thác vào một vật như chiếc khóa này được.”
Bên kia sườn núi, ánh mặt trời đã chiếu rõ. Khách tham quan có người bắt đầu lớn tiếng hét lên những câu nói, tên tuổi…
Đột nhiên, một cô gái nhìn ra hướng biển lớn mà hét lên:
“Tạ Tiểu Vũ! Em yêu anh!”
Ngay sau đó, một giọng nam kích động nối tiếp vang lên: “Anh biết!”
Một trận cười giòn tan vang lên.
Giữa bầu không khí náo nhiệt này, trong lòng Tăng Lý lại đột nhiên như có từng cơn sóng cuồn cuộn, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
“Xin lỗi.” Cô nói nhỏ.
Anh là một người tốt như vậy, như cô lại trong lúc hờn dỗi nói những lời khiến anh tổn thương.
“Xin lỗi.” Cô lặp lại.
Ngải Cảnh Sơ im lặng đưa cho cô chiếc khăn tay.
“Có phải nhìn tôi rất buồn cười hay không?” Cô hỏi.
Anh muốn nói cái gì để an ủi cô, nhưng căn bản không nghĩ ra được câu nào, cho nên đành im lặng.
Cô lại nói: “Tôi từ nhỏ đã ngốc, sợ người lạ, nhát gan, trí nhớ không tốt. Người ta đọc mười phút là nhớ được bài khóa, còn tôi phải mất một giờ. Có lúc vất vả lắm mới dám đứng lên đọc bài, nhưng vừa đến bên cạnh thầy giáo lại run đến nỗi một chữ cũng không đọc ra được.”
“Có lần các anh chị khóa trên tổ chức chơi bóng rổ, tôi vô tình đi ngang qua, đúng lúc ấy một quả bóng phi thẳng về phía tôi. Tôi vội vàng đưa tay lên đỡ, ngón tay bị gập lại một nhát, đau mà không dám nói, sợ thầy giáo nói tôi ẻo lả, sợ bạn học nói tôi là kẻ mách lẻo. Về nhà cũng không dám nói với mẹ, sợ mẹ đến trường tìm giáo viên. Lúc ấy tôi vừa chịu đựng vừa nghĩ, nhẫn nhịn là tốt, mấy ngày sau sẽ khỏi. Nhưng không ngờ đốt ngón tay tôi ngày càng sưng to. Mẹ tôi đưa đi khám, bác sĩ nói, để quá lâu, không thể chữa lành hẳn.”
Tăng Lý bình tĩnh tường thuật lại những chuyện vặt vãnh ấy, dường như nếu lúc này không nói ra, không tìm ai phát tiết một lúc, thì cô sẽ phát điên.
“Từ lúc mười lăm tuổi đến giờ tôi chỉ yêu duy nhất một người. Với tính cách như tôi thì rõ ràng là tôi thích anh ấy trước. Ngốc nghếch theo đuổi anh ấy nhiều năm liền. Ngày ấy chúng tôi đã từng tới đây, anh ấy nói nếu như khóa một cái khóa ở đây rồi ném chìa khóa đi thật xa, như vậy chúng tôi có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nhau không rời.”
“Rất ngốc, rất ấu trĩ, rất buồn cười. Đúng không? Lúc con người ta đang yêu, hình như chỉ số thông minh đều sẽ xuống thấp. Sau này tôi tới đây nhiều lần, nhưng đều không tới chỗ này. Không hiểu sao đêm qua tôi lại nghĩ muốn tới đây, tôi nghĩ, cứ đến xem cũng được, không biết cái khóa kia còn ở đây không.”
Nghe xong câu chuyện của cô, Ngải Cảnh Sơ nhìn đi chỗ khác, im lặng một lúc lâu.
Cô miễn cưỡng cười: “Tôi thực sự là…”
Cô bắt đầu hối hận vì không ngăn được cái miệng mình. Bình thường cô rất ít khi nói mấy chuyện này với người khác, thậm chĩ cả Mã Y Y cô cũng không nói, vậy mà hôm nay lại có thể đổ hết bực tức ra trước mặt Ngải Cảnh Sơ.
Mọi người trên đỉnh núi bắt đầu kéo nhau đi xuống. Chỗ cô và anh đang đứng là con đường duy nhất dẫn lên đỉnh núi. Thỉnh thoảng có người đi qua tò mò liếc nhìn hai người. Nhưng đa phần người ta đều nhanh chóng đi qua, cũng không để ý nhiều.
“Gặp tôi đúng là phiền phức cho anh,” Cô nói, “Thật là không phải!”
Lúc này mặt trời đã hoàn toàn lộ rõ, tỏa ra ánh nắng hồng rực, nhu hòa mà ấm áp. Ngải Cảnh Sơ đứng đối diện với cô, quay lưng về phía đông, cho nên cô không thấy rõ sắc mặt anh, chỉ nghe thấy anh thở dài một hơi rồi nói: “Đưa tay đây tôi xem.”
“Cái gì?”
“Bàn tay bị bóng rổ đập vào!”
Tăng Lý giơ tay trái đến trước mặt Ngải Cảnh Sơ.
Dáng người cô cao gầy, xương nhỏ, cho nên ngón tay khá dài, nhỏ mà đẹp. Chỉ có ngón út có một đốt giống như mụn cơm trên thân cây.
Anh cầm lấy tay cô, lật qua lật lại nhìn một hồi.
Lúc này tay cô đã ướt sũng, lại bẩn, khiến bàn tay anh cũng bẩn theo.
“Bị hạch nang rồi.” Anh buông tay cô ra, kết luận.
“Đã nhiều năm rồi, ngoại từ xấu một chút, cũng không có gì.”
Anh không đáp lại.
~~~~~~~~~~~~~~~~~by sahara~~~~~~~~~~~~~
Đột nhiên, Tăng Lý thấy Ngô Vãn Hà và mấy người đồng nghiệp đi tới, mỗi lúc một gần cô và Ngải Cảnh Sơ. Nhất thời cô trở nên căng thẳng. Ngô Vãn Hà nổi tiếng là phát thanh viên của toàn cơ quan, chuyện gì vừa lọt vào tai cô ấy, thì sẽ lập tức ra khỏi tai kia một cách hoành tráng gấp bội. Nếu như bị cô ấy thấy mình ngồi khóc ở đây, không biết sẽ bị truy vấn thành cái dạng gì, huống hồ bên cạnh còn có Ngải Cảnh Sơ.
Bất luận thế nào, một câu cũng không đủ với Ngô Vãn Hà. Thường thường trong cơ quan đoàn thể, phụ nữ có gia đình và những chị em độc thân vẫn có thú vui là giới thiệu đối tượng cho nhau, chuyện thứ hai là rỉ tai nhau tin tức về người nào đó.
Tăng Lý nhanh chóng đưa tay lên lau nước mắt, sau đó nói với Ngải Cảnh Sơ: “Anh muốn đi đâu?”
“Lên núi.”
“Tôi xuống núi.” Nói xong, cô lập tức đi về hướng xuống núi.
Về đến nhà nghỉ vẫn chưa đến tám giờ. Tăng Lý cảm thấy buồn ngủ bèn thay quần áo định đi ngủ. Kết quả Mã Y Y gõ cửa phòng làm tan cơn buồn ngủ.
“Trời ạ, cậu đi du lịch mà giờ này vẫn ngủ à? Mặt trời sắp xuống núi đến nơi rồi mà cậu còn chưa dậy.” Mã Y Y thấy Tăng Lý đầu bù tóc rối thì cau mày.
“Mấy giờ rồi? Đã tối rồi à?” Tăng Lý vừa day trán, vừa ngáp. Cô đến bên cửa sổ kéo rèm cửa, hoàn toàn không nhìn ra cảnh vật như lời Mã Y Y miêu tả.
“Bà già! Mặt trời sắp xuống núi chỉ là cách nói phóng đại thôi ạ.”
“Ồ.” Cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
“Đến giờ ăn trưa rồi, đồng nghiệp của cậu gọi cậu xuống ăn kìa.”
Tăng Lý chậm chạp vào WC đánh răng rửa mặt.
“Anh chàng đẹp trai kia lúc nào về?” Mã Y Y ngồi trên giường hỏi vọng vào.
“Anh chàng nào?” Tăng Lý miệng vẫn còn bọt kem đánh răng, buồn bực hỏi lại.
“Trời ạ. Tăng Lý! Cậu chỉ mới rời mình được một ngày một đêm mà sao đã trở thành cái dạng này rồi?” Mã Y Y lần thứ hai kêu trời. “Cậu đừng hòng lấp liếm nhé, vừa nãy mình đã được nghe sự tích huyên náo đêm qua rồi. Nghe nói bạn trai cậu đã cứu vớt thế giới này!”
Phụt!!!
Tăng Lý phụt ngụm nước trong miệng ra.
Cô lấy tay lau bọt kem đánh răng ngoài miệng, chạy ra ngoài hỏi: “Cậu nói cái gì?”
Sau đó, Mã Y Y tường thuật lại toàn bộ sự việc nghe được.
Tăng Lý kêu thảm thiết: “Ngô Vãn Hà đúng là đồ miệng rộng, mình thừa nhận mình quen biết Ngải Cảnh Sơ, còn những chuyện khác đều không phải sự thật.”
“Bọn họ còn nói, cậu một mình tối qua xuống núi là để đón anh ta.”
“Mình đi đón cậu đấy chứ!” Tăng Lý bực bội.
“Ừ nhỉ!” Mã Y Y chợt nhớ ra. “Nhưng chẳng phải tối qua cậu nói đi cùng đồng nghiệp sao?”
“Chuyện đó mình giải thích sau.”
“Bọn họ còn nói hai người các cậu hẹn nhau đi ngắm mặt trời mọc.”
“Nói vớ vẩn!”
“Bọn họ còn nói…”
“Nói gì?”
“Cậu giấu giếm bạn trai vừa giàu có vừa đẹp trai. Nếu không phải hôm qua xảy ra chuyện khẩn cấp như vậy thì còn bị cậu tiếp tục lừa gạt. Thảo nào trước đây giới thiệu cho cậu nhiều người như vậy mà toàn bị cậu gạt đi, hóa ra là danh hoa có chủ rồi.”
Mã Y Y nói xong nhìn thấy Tăng Lý cấp tốc thay quần áo.
“Cậu làm gì thế?”
“Mình đi tìm Ngải Cảnh Sơ làm chứng. Nói rõ cho bọn họ biết.”
“Đi rồi còn đâu.” Mã Y Y nói.
“Đi?”
“Ừ, anh ta ăn sáng xong liền trả phòng.”
“Sao cậu biết?”
“Haiz… nói tiếp chuyện lúc nãy.”
“Nói đi.”
“Anh ta ra ngoài rồi về nhà nghỉ ăn sáng, liền gặp đồng nghiệp của cậu. Một đám bà cô vây xung quanh xin số điện thoại anh ta, nói sau này đăng kí khám bệnh sẽ không phải xếp hàng hàng giờ nữa, đến bệnh viện đại học A chỉ cần nói có người quen là được. Để cảm ơn anh ta, bọn họ còn nói nhất định sẽ thay anh ta để ý cậu, không để cậu ở đơn vị bị bắt nạt. Kết quả, cậu đoán xem anh ta nói gì?”
Tăng Lý suy nghĩ một lát, đáp: “Tôi không quen Tăng Lý?” Với biểu cảm và giọng điệu của Ngải Cảnh Sơ, khẳng định anh ta sẽ khiến cho đám bà cô kia tan nát cả tôn nghiêm lẫn hy vọng.
“Sai.”
“Tăng Lý là ai?”
“Sai sai sai.”
“Rốt cuộc anh ấy nói gì?”
“Anh ta nói: Cảm ơn!”
“Cảm ơn?!” Tăng Lý sửng sốt.
(Sah: *cười lăn lộn*)
“Cho nên, Tăng Lý à, cậu chuẩn bị đền tội đi được rồi!” Mã Y Y tủm tỉm cười nhéo nhéo má Tăng Lý.
Danh sách chương