Hôm sau Cố Trường An nhìn thấy tài liệu này sắc mặt thay đổi, vội vàng gọi điện cho Quý Yến, lúc này Quý Yến đang lái xe chở cả nhà đi du lịch, thấy người gọi là Cố Trường An, ánh mắt thâm trầm, mang tai nghe lên.

“Quý Yến, là thật sao?”

“Anh.” Quý Yến nghiêm túc gọi Cố Trường An một tiếng anh, “Vì nể mặt mũi của anh nên em sẽ không ra tay, chuyện này em giao cho anh giải quyết.”

Cố Trường An im lặng hồi lâu, cuối cùng khó khăn nói ra chữ ‘Được’, một chữ này đại diện cho cái gì ai cũng biết.

Cúp điện thoại, Cố Trường An lấy một điếu thuốc châm lửa, vừa hút vừa nhsow lại chuyện hồi nhỏ, lúc ấy Cố Yên Nhiên rất đáng yêu, thắt tóc hai bím đi sau bọn họ gọi anh anh, mỗi lần bọn họ bị thương em ấy đều mang theo băng gạc và thuốc băng bó cho bọn anh, còn cẩn thận thổi thổi.

Lúc ấy anh luôn tự hào vì mình có một cô em gái đáng yêu như Cố Yên Nhiên, những người khác đều không có, chỉ có anh có!

Chỉ là cô gái đáng yêu lương thiện kia từ lúc nào đã biển thành như vây, vì để trả thủ mà cho người cố ý đâm Đường Đường và Kỷ Nguyệt, lợi dụng cơ hội đến bệnh viện kiểm tra, trong lúc Đường Đường hôn mê làm xét nghiệm hiến thận, sau đó bí mất đưa kết quả cho nhà họ Đường, khiến nhà họ Đường đến tìm Đường Đường.

Từng bước tính toán đã lừa được bọn họ.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cố Trường An ở một mình nguyên buổi trưa, hút hết một bao thuốc lá, sao đó gọi điện cho ba mẹ. Chuyện lần này không thể tha thứ cho Cố Yên Nhiên được nữa.

Đường Đường không biết chuyện gì đang xảy ra, lúc này bọn họ đang ở Disney Land vui chơi.

Đây là lần đầu hai đứa nhỏ đến Disney, Đường Đường càng không phải nói, một lớn hai nhỏ phấn khích vô cùng, vui vẻ chạy vào trong, cười nói rôm rả nguyên chặng đường. Ông nội Quý chắp tay sau lưng đi phái sau cười tủm tỉm, còn Quý Yến đang cầm máy ảnh lưu lại những khoảnh khắc vui vẻ của ba mẹ con.

Quý Tiểu Trạc rất ăn ảnh, không sợ máy ảnh chút nào, tự nhiên bày ra các loại tư thế chụp ảnh, lúc thì chống nạnh lúc thì đỡ trán, chuyên nghiệp như một người mẫu, sau đó cậu nhóc còn bảo Quý Yến mua cho mình cái kính râm, đeo vào phong độ như đại ca xã hội đen.

Ngược lại với Quý Tiểu Trạc, Đường Đường và Nặc Nặc không được tốt lắm. Hai người bọn họ cứng đờ trước máy ảnh, cười còn khó coi hơn khóc, làm Quý Yến mắc cười muốn chết, anh bảo cô cứ thả lỏng nhưng hiệu quả lại không tốt lắm, cuối cùng ảnh chụp ra xấu đến mức không muốn nhìn.

Quý Tiểu Trạc bất đắc dĩ dạy cho hai người tại chỗ, “Chụp ảnh phải tự nhiên, không được sợ, cứ như con vậy nè.” Nói rồi Quý Tiểu Trạc bày ra vài kiểu chụp hình.

Đường Đường và Nặc Nặc: “….” Không làm được, cảm giác hơi xấu hổ.

“Không được, thật sự không được, em không làm được đâu.” Đường Đường cũng rất muốn tự nhiên như bảo bảo nhà cô, nhưng vừa thấy camera cô liền khẩn trương, như thế nào cũng không cười được.

Nặc Nặc gật đầu, cô bé cũng khẩn trưởng, chụp không được đâu.

“Aiz…” Quý Tiểu Trạc thở dài, giơ hai tay về phía Quý Yến, tỏ vẻ bất lực.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Quý Yến mỉm cười nhéo thái dương, dứt khoát cất máy ảnh đi, “Được rổi, chúng ta không chụp nữa, chúng ta đến đây để chơi, chơi vui là được, bây giờ chúng ta đi chơi thôi.”

Đường Đường và Nặc Nặc thở phào nhẹ nhõm, Quý Tiểu Trạc cũng thích chơi hơn, vì vậy cả gia đình bắt đầu chọn trò chơi. Trò thứ nhất là vòng quay ngựa gỗ, ông nội Quý không chơi, Quý Yến cũng không hứng thú, cuối cùng Đường Đường dắt hai đứa nhỏ đi, ba mẹ con chơi rất vui vẻ, miệng cứ cười hi hi ha ha, Quý Yến nhân cơ hội này lấy máy ảnh ra chụp lại khoảng thời gian hạnh phúc của ba người, lần này Đường Đường và Nặc Nặc không khẩn trương, vẻ mặt rất vui vẻ và tự nhiên.

Quý Yến rất hài lòng và quyết định chụp hình. Vì thế, thời gian tiếp theo ba mẹ con phụ trách chơi, ông nội Quý phụ trách xem vui vẻ, còn Quý Yến làm nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp lưu lại khoảnh khắc xinh đẹp của cả nhà.

Ngoài đi Disney ra, Quý Yến còn dẫn cả nhà đi suối nước nóng để ngâm mình, đi biển ngắm biển, đến các khu di tích lịch sử để thưởng thức các điểm hấp dẫn của địa phương, đến phố ăn vặt thưởng thức những món ăn ngon. Mỗi ngày Đường Đường đều đăng lên vòng bạn bè về khoảng thời gian vui vẻ của cả nhà, điều này khiến vong bạn bè của cô mỗi ngày đều rất náo nhiệt.

Chưa bao giờ Đường Đường cảm thấy hạnh phúc như vậy, có chồng và con trai bên cạnh, còn có ông nội vui vẻ đi cùng bọn họ, không có phiền não, chỉ còn lại sự vui vẻ. Đây sẽ là những ký ức cô không bao giờ quên, và cô sẽ trân quý nó cả đời.

Cả nhà đi chơi hết nửa tháng mới về, tuy đi chơi rất vui vẻ nhưng cũng rất mệt mỏi. Vừa về đến nhà mọi người đều ngã trái ngã phải, mệt đến nỗi chỉ muốn chết ở trên giường.

Ăn cơm cong hai đứa nhỏ và ông nội Quý liền đi ngủ, gọi kiểu gì cũng không dậy nổi, cuối cùng Quý Yến và Đường Đường được nghỉ ngơi, Quý Yến vẫn tốt, thân là bộ đội đặc chủng thân thể rất khỏe mạnh, không cảm thấy mệt là gì, nhưng Đường Đường thì khác, cô cảm thất rất lười biếng, nằm lên giường rồi không muốn làm gì khác.

Quý Yến khó lắm mới thấy được cô lười biếng như thế, mỉm cười hôn lên môi cô, “Không muốn nhúc nhích hả?”

“Vâng —— em mệt quá chồng ơi, muốn ngủ ba ngày ba đêm!”

“Được, vậy ngủ ba ngày ba đêm, nhưng mà trước khi ngủ phải tắm một cái cho thoải mái.” Quý Yến nói xong trực tiếp bế ngang cô đi vào phòng tắm, “Biết em đang mệt nên hôm nay em không cần động, để anh tắm cho em.”

Mặt Đường Đường đỏ bừng, chôn vào hõm vai anh cọ cọ, rồi bị anh cởi sạch quần áo đặt vào trong bồn tắm, cô cảm thấy rất thoải mái, không khỏi ưm một tiếng, cúi đầu hôn anh, “Cảm ơn anh nhiều.”

Quý Yến nhéo mũi cô, “Không thể cảm ơn bằng miệng, hôm nay em nghỉ ngơi cho tốt, chờ sức khỏe khôi phục thì hầu hạ chồng em thật tốt để cảm ơn được không?”

Đường Đường cắn môi che mặt lại, xấu hổ ‘dạ’ một tiếng. Nửa tháng này bọn họ không có cái kia, anh nhịn đến mức khó chịu, nhưng vì muốn hôm sau cô có thể kực mà vui chơi nên không có chạm vào cô, cho nên cô tính sẽ trả đủ cho anh.

Nhận được câu trả lời, Quý Yến mỉm cười hôm lên mu bàn tay của cô hai cái, lấy khăn lông bắt đầu hậu hạ cô vợ nhỏ tắm rửa, hầu hạ xong lại bế về giường đặt cô vào chăn bông. “Ngủ đi, đêm nay nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai không cần nấu đồ ăn sáng, anh ra ngoài mua.”

Đường Đường ngáp một cái, gật đầu, nhắm mắt lại chuẩn bị đị ngủ thì điện thoại của Quý Yến vang lên, xua tan cơn buồn ngủ của cô.

Quý Yến vỗ vỗ cô, thấy tên người gọi anh mím môi, sau khi vang lên lần thứ năm anh mới nghe máy, cả quá trình không nói chuyện, chỉ ừ hai tiếng rồi cúp máy.

Đường Đường tò mò ghé lại xem, thấy Cố Trường An gọi đến, hỏi, “Anh Trường An gọi có chuyện gì sao?”

Quý Yến khựng lại một chút rồi mới nói: “Cậu ta nói chuyện của Cố Yên Nhiên với anh, Cố Yên Nhiên bị gia đình đưa ra nước ngoài công tác, ít nhất mười năm sau mới có thể về nước.”

Đường Đường kinh hãi, “Sao lại như vậy? Sao nhà bọn họ lại làm như thế?”

Quý Yến định nói với cô sau, nhưng bây giờ cô lại hỏi nên anh nói luôn, “Đường Đường, em còn nhớ bản báo cáo trong tay Đường Mật không?”

Đường Đường nghe vậy liền cảm giác được có gì đó sai sai, thử hỏi: “Chẳng lẽ là do Cố Yên Nhiên làm?”

“Ừ, là cô ta. Lúc trước tìm người tông bọn em, mục đích không phải là mạng của em mà là muốn các em đến bệnh viện kiểm tra mà thôi, bác sĩ kiểm tra vừa hay là bạn học của cô ta, đã theo đuổi Cố Yên Nhiên nhiều năm, đồng ý cô ta làm xét nghiệm cho em.”

“Thì ra là như vậy, trách không được….” Đường Đường lẩm bẩm, lẽ ra cô nên tức giận với Cố Yên Nhiên, nhưng hiện tại cô ta đã chịu trừng phạt, cô cũng cũng cần thiết nắm lấy không tha, sau này cứ coi như nó không tồn tại.

Nhưng mà trong lòng Đường Đường vẫn còn nhớ một chuyện, ngẩng đầu lên hỏi anh, hỏi rất cẩn thận: “Chồng ơi, vậy… Vậy cuối cùng nhà họ Đường như thế nào? Mẹ Đường bà ấy….”

Quý Yến biết cô không quên được, xoa đầu cô, “Đừng lo, anh đã tìm được thận thích hợp cho bà ấy làm phẫu thuật, cuộc phẫu thuật rất thành công, nói không chừng có thể sống lâu hơn ba năm.”

“Tìm được rồi?” Đường Đường kinh ngạc với tin tức này, sau đó là nghi ngờ, “Nhưng không phải anh ghét bọn họ à, cũng không muốn dính líu đến bọn họ? Vậy anh giúp bọn họ làm gì?”

“Anh không giúp bọn họ.” Quý Yến nghiêm túc nhìn vào mắt cô, “Anh chỉ không muốn trong lòng em cảm thấy áy náy, dù sao cơ thể của em là con gái của nhà họ Đường, anh sợ sau khi bà Đường qua đời em sẽ suy nghĩ nhiều, em đó, là một người rất tốt bụng.”

Trong lòng Đường Đường cảm thấy cảm động không thôi, tất cả đều là vì cô. Nói thật, tuy trong lòng cô không muốn giúp nhà họ Đường, cho dù là một người xa lạ cũng khiến bản thân phải nhớ trong lòng, nhưng hiện tại biết được bà ta đã phẫu thuật thành công, cô cảm thấy rất nhẹ nhõm, sau này có thể quên được rồi.

“Sao anh lại tốt như vậy chứ, em yêu anh lắm.” Đường Đường nhịn không được ôm lấy cổ anh “Chụt chụt’ hai cái.

Quý Yến được hôn rất vui vẻ, cúi đầu hôn cô thật lâu, lúc này mới nói: “Anh cũng không làm miễn phí cho bọn họ, anh đã lấy 20% cổ phần của Đường thị cho Đường Đường.”

Đường Đường lập tức hiểu Đường Đường mà anh nói không pahir cô, mà là nguyên chủ Đường Đường. “Chồng ơi, anh đang giúp Đường Đường sao?”

“Ừ, đó vỗn dĩ là đồ của cô ấy, bây giờ đưa cho cô ấy, cũng coi như là cảm ơn cô ấy đã sinh ra Quý Tiểu Trạc, cũng cảm ơn cô ấy đã cho anh gặp được em, hy vọng cái này không khiến cô ấy phải hối tiếc.”

Đường Đường thở dài, anh lo toan hết mọi thứ, không để cô phải lo lắng hay tiếc nuối thứ gì.

Một người chồng như thế còn đòi hỏi gì nữa? Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tối nay, trong lúc ngủ Đường Đường mơ thấy một bé gái vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Đây là một cô bé cột tóc đuôi ngựa, làn da ngăm đen và thô ráp, dáng người gầy yếu, quần áo cũ trên người đã cũ nát và rộng thùng thình, cả người chỉ cần có một cơn gió là có thể thổi bay, nhưng thân thể gầy yếu ấy lại xách một thùng cám heo bự, thất tha thất thiểu đi đến chuồng heo, xắn tay áo lên cho heo ăn, cho heo ăn xong lại cõng sọt lên núi nhặt lửa, trên đường về nhà không may bị ngã mà chảy máu, nhưng cô bé ấy lại chẳng quan tâm, ngồi dậy tiếp tục đi về nhà.

Một người phụ nữ sau khi thấy cô về nhà thì mắng chửi, “Lên núi nhặt củi thôi mà sao giờ mới về, có phải mày lại lười biếng không? Sao lúc ăn không thấy mày lười như vậy? Đúng là nuôi phí tiền!”

Cô bé mím môi, không lên tiếng chờ bà ta mắng xong, mắng xong lập tức đi vào trong bếp bắt đầu nấu cơm. Nhưng mà, đến lúc ăn cơm trong chén đứa bé ấy chỉ có cơm gạo lứt và rau dưa, ngay cả một miếng thịt cũng không có, mà tất cả thịt dều được đặt trong chén em trai của cô bé.

Đường Đường giống như một người vô hình, bé gái ấy không phát hiện ra cô, cô thấy cô bé bận từ sáng đến tối, chờ đến khi tối khuya tĩnh lặng mới lặng lẽ lấy nến ra đốt, dưới ánh đèn tù mù lén lấy sách ra học tập.

Đường Đường không biết tại sao cô lại ở đây, muốn chạy đi nhưng lại không được, chỉ cõ thể ở bên cạnh cô bé mỗi ngày, thấy cuộc sống của cô bé vừa vất vả lại mệt mỏi, ngày này qua tháng nọ sang năm khác. Cho đến một ngày, khuôn mặt vô cảm của cô gái ấy lần đầu tiên nở nụ cười, bởi vì cô gái ấy đã đậu đại học A trọng điểm, có thể ròi khỏi cái gia đình cằn cỗi khổ sở này!

Cô gái ấy hưng phấn không ngủ được, nửa đêm mắc tiểu đi vệ sinh, lúc đi ngang phòng ba mẹ lại phát hiện trong phòng vẫn còn sáng đèn, bên trong truyền đến âm thanh nói chuyện, cô ấy muốn đến hỏi ba mẹ làm sao vậy, nhưng khi đến gần cô ấy lại nghe được một chuyện chấn động: Cô ấy không phải con gái của nhà này, cô bị bà ta đánh tráo, thì ra cô là con gái của nhà giàu, mà nhà của cô là ở thành phố A, ba ruột của cô họ Đường, là chủ tịch của tập đoàn Đường thị.

Mà đôi vợ chồng ích kỷ này sợ cô đến thành phố A tìm được ba mẹ ruột sẽ phá hư hạnh phúc của con gái bọn họ, tính toán không cho cô học đại học mà gả cô đi.

Tức khắc trong lòng cô gái ấy rất tức giận và không cam lòng, tại sao bọn họ lại đối xử với cô như vậy! Dựa vào đâu! Vì thế, cô gái ấy lén thu thập hành lý rời đi, đi đến thành phố A, tìm đến tập đoàn Đường thị, đứng chờ ở ngoài vài ngày cuối cùng cũng gặp được ba mẹ ruột của mình.

Cô gái ấy cho rằng cuộc sống bi thảm của mình đã kết thúc, nào ngờ nghênh đón cô lại là một cái vực sâu khác.

Ba mẹ ruột xa cách khiến cô không dám lại gần, sống trong biệt thự nguy nga tráng lệ phải thật cẩn thận, ngay cả người hầu mặt ngoài cung kính nhưng thái độ lại khinh thường khiến lòng cô đau như cắt. Mà cái người cướp đi cuộc sống của cô lại sống như một nàng công chúa nhận được hết sự yêu thương. Cùng là con gái với nhau, nhưng cô lại giống như một người giúp việc của nhà họ Đường.

Điều khiến cô suy sụp nhất là cha mẹ ruột không chịu thừa nhận thân phận của cô, nói cô là con nuôi, còn người kia mới là con ruột.

Ban đêm cô gái ấy lén khóc thầm, cứ như vậy mỗi đêm.

Thấy Đường Đường khóc, lúc này cô mới biết cô gái ấy là ai, cô ấy chính là nguyên chủ Đường Đường.

“Tôi mệt mỏi quá….” Đúng lúc này, một giọng nói suy yếu và tuyệt vọng truyền đến sau lưng cô, Đường Đường cả kinh, quay đầu nhìn lại, thứ cô nhìn thấy là một khoảng trắng rộng lớn, trong không gian ấy là một cô gái ngồi ôm gối nhìn cô.

Đường Đường ngạc nhiên, “Thì ra cô chính là Đường Đường sao?”

‘Đường Đường’ bình tĩnh nhìn cô, “Là tôi. Nhưng tôi không muốn họ Đường này, tôi rất hối hận, tôi không nên đế đây tìm cha mẹ ruột, nếu không đến, cuộc đời tôi sẽ không tuyệt vọng như thế.”

Đường Đường đi đến, “Chúng ta đang ở đâu đây? Sao cô lại ở chỗ này? Cô còn sống không?”

‘Đường Đường’ lắc đầu, “Tôi đã chết rồi, hiện tại trong cơ thể cô chỉ còn lại chút ý thức thôi, là tôi đã mang cô đến đây, trước khi biến mất tôi muốn nói chuyện với cô, cô đừng sợ.”

Đường Đường không rõ đây là chuyện gì, nhưng trực giác nói cho cô biết cô ấy sẽ không làm tổn thương mình, cho nên cô cũng ngồi xuống, chuẩn bị lắng nghe.

‘Đường Đường’ mỉm cười, “Quả nhiên là cô tốt hơn tôi, cô là một cô gái đnags được yêu thương.”

Đường Đường không biết nói gì.

“Tôi sắp biến mất rồi, là cô và Quý Yến đã giúp tôi giải quyết hết mọi chuyện, tôi không còn lưu luyến thế giới này nữa, rốt cuộc cũng đã yên tâm rời đi.” ‘Đường Đường’ nở nụ cười thoải mái, “Nhưng trước khi rời đi tôi muốn nói một tiếng cảm ơn với cô, cảm ơn cô đã yêu thương Quý Tiểu Trạc và Quý Yến, cảm ơn cô đã giúp tôi cho bọn họ một cuộc sống tốt đẹp. Tôi không phải là một người mẹ tốt, là tôi có lỗi với bọn họ, nhưng tôi thật sự không cố ý, tôi không khống chế được bản thân mình, chỉ muốn uống rượu để quên đi nỗi buồn, nếu không tôi sống không nỗi, nhưng cuối cùng tôi lại lựa chọn kết thúc mọi thứ, bởi vì tôi muốn được giải thoát.”

Đường Đường kinh ngạc, thì ra mọi chuyện là như vậy…..

“Đường Đường, tôi cảm thấy may mắn vì cô đã thay thế tôi và giúp tôi sống một cuộc sống mà tôi muốn, nếu có thể, có thể giúp tôi cảm ơn Quý Yến được không, tôi muốn cảm ơn anh ấy, cảm ơn vì anh ấy đã thay tôi từ chối hiến thận, cũng cảm ơn anh ấy vì đã đòi lại 20% cổ phần. Bây giờ tôi đã có thể buông bỏ mọi thứ trong lòng, cũng có thể hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Cảm ơn hai người.”

Đường Đường nước mắt lưng tròng gật đầu, “Được, tôi nhất định sẽ nói với anh ấy.”

‘Đường Đường’ mỉm cười, “Hy vọng hai người sống hạnh phúc, tạm biệt….” Nói xong câu đó, thân thể của cô ấy dần trở nên trong suốt, cuối cùng hóa thành một làn khói biến mất khỏi thế gian.

“Đường Đường!” Đường Đường đột nhiên tỉnh dậy từ trong mơ, lọt vào mắt cô là trần nhà màu trắng, còn cô đang nằm ở trên giường lớn.

Cô tỉnh rồi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bên tai truyền đến tiếng chim hót ‘ríu rít’, Đường Đường quay đầu nhìn lại, ánh nắng bên ngoài chiếu vào từ khe cửa sổ, trải dài khắp sàn nhà. Mà bên ngoài truyền đến tiếng cười vui vẻ của Quý Tiểu Trạc và Nặc Nặc.

Đây chính là cuộc sống hạnh phúc.

Đường Đường chậm rãi nở nụ cười, nhẹ nhàng mà nỉ non, “Tôi sẽ, chúng ta đều sẽ hạnh phúc.”

Hết chương 82.

HOÀN CHÍNH VĂN.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện