Editor: _14thfebruary
Đường Đường chỉ chống gậy một bên, vẫn có thể đẩy xe được, nhưng mà tên nhóc này lại không cho cô đẩy, cô không thể đánh bay ý tốt của bé, nên đành đi ở phía sau, nhìn rất giống đại ca dẫn theo đàn em đi tuần tra, thật thú vị.
Theo sự chỉ dẫn của tên nhóc, Đường Đường có một trải nghiệm thú vị khi đi siêu thị, những hàng hóa tinh xảo khiến cô lóa mắt, trong lòng nhịn không được cảm thán: Thế giới này thật lợi hại, sống ở một chỗ như thế này thật là tuyệt vời.
Được tiểu đại ca dẫn đường, trước tiên Đường Đường đi mua một ít rau, toàn bộ quá trình học theo người khác mà ra, cho nên không xảy ra sai sót, nhưng mà đến lúc cân đồ, nhìn đám người đứng cạnh chiếc cân, thằng bé lập tức giữ chặt ống quần của Đường Đường không cho cô qua đó, dùng giọng nói như đại ca: "Mẹ đừng nhúc nhích, đứng ở đây, chờ tôi!" Nói xong liền cầm bó rau chạy nhanh như gió đến chỗ xếp hàng, thân hình nhỏ bé xen lẫn trong đám người cao lớn không chút sợ hãi, rất bình tĩnh.
Lúc đến lượt thằng bé, cậu nhóc kiễng chân đem đồ ăn đặt lên bàn, dùng giọng nói đáng yêu nói với nhân viên: "Chú ơi, cân đồ ăn."
Đây là lần đầu nhân viên siêu thị thấy một đứa trẻ đến đây cân đồ, cậu nhóc đáng yêu đang nghiêm túc nhìn hắn, làm động tác cân đồ của hắn chậm lại.
Mọi người xung quanh ánh mắt lấp lánh nhìn cậu nhóc, mấy cô gái còn lấy điện thoại ra chụp hình phát vòng bạn bè, trong miệng còn hô: "Thật là dễ thương, muốn bắt cóc đem về nhà quá."
Đường Đường cách đó không xa nhìn thấy, cô cảm thấy tự hào, bảo bối nhà cô thật sự rất thông minh, rất lợi hại.
Chờ đến khi cậu nhóc xách theo đồ ăn nghiêng ngả lảo đảo trở lại bên cạnh Đường Đường, cô nhịn không được cong lưng ôm lấy bé, hôn một cái thật mạnh lên trán, "Bảo bảo, con thật lợi hại! Mẹ rất ngưỡng mộ con."
Cậu nhóc trừng mắt, sửng sốt hai giây, tay mập che lại trán vừa xấu hổ vừa bực mình nhìn Đường Đường, "Mẹ..... Mẹ....." Nói cả ngày cũng không nên lời, nhưng thật ra mặt rất đỏ, cuối cùng cậu nhóc dậm chân, đẩy xe chạy đi, "Aizz, thật không chịu nổi mẹ, đúng là người phiền phức!"
Nhìn bộ dạng tiểu mập mạp cố gắng đẩy chiếc xe, Đường Đường lập tức mỉm cười.
Một người mẹ ngang tuổi Đường Đường thấy toàn bộ quá trình, vô cùng hâm mộ nói: "Đó là con trai cô sao? Thật là ngoan, còn biết đau lòng cho mẹ không cho cô đẩy xe, tôi thấy thằng bé đẩy người đầy mồ hôi cũng không kêu ca, đâu giống con trai của tôi, một bước cũng không chịu đi."
Cậu bé ngồi trong xe đẩy hàng không biết bản thân đang bị mẹ nó ghét bỏ, tiếp tục ăn kem, làm dính khắp nơi trên mặt.
Đường Đường nhịn không được cười, trong lòng tự hào không thôi, chào tạm biệt với người mẹ đó, cô vội vàng đuổi theo bảo bối nhỏ nhà mình.
Ngoài mua thức ăn ra, Đường Đường còn mua chút trái cây và đồ ăn vặt mà thằng bé thích ăn, cuối cùng mẹ con mua một túi đồ lớn, Đường Đường chỉ có thể một tay chống nạng một tay xách đồ, đi rất là khó khăn.
Tiểu gia hỏa thấy vậy nhíu mày, chạy đến trước mặt Đường Đường, cố gắng giơ tay giúp đỡ nâng túi đồ lên, hy vọng có thể giảm bớt trọng lượng cho Đường Đường, nhưng bởi vì bé còn nhỏ, đi cũng không xong, thất tha thất thiểu suýt chút té ngã.
Đường Đường vội vàng giữ chặt tay nhỏ cậu, "Bảo bảo, mẹ có thể xách được, không cần con hỗ trợ, mẹ rất khỏe nha."
Thằng bé không tin, đẩy tay cô ra tiếp tục đỡ túi lên, vừa đỡ vừa thở dài, "Ai, sức của tôi quá nhỏ, nếu có ba ba ở đây thì tốt rồi, sức của ba ba rất lớn."
Đường Đường vội vàng ăn ủi cậu nhóc: "Không sao, hiện tại bảo bảo còn nhỏ, về sau con ăn nhiều cơm hơn, phát triển chiều cao, lúc đó sức lực cũng sẽ lớn hơn."
Cậu nhóc im lặng gật đầu quyết định sau này lớn lên còn cao hơn ba ba.
Hai mẹ con đi về nhà thì đã tối, Đường Đường đi vào phòng bếp nấu cơm, còn cậu nhóc tự mình chơi đùa.
Quý Tiểu Trạc im lặng đứng ở cửa bếp nhìn dáng vẻ bận rộn của Đường Đường, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, xoay người chạy về phòng lấy máy tính bảng, lại bạch bạch chạy lại, mở camera, giấu ở sau cửa chụp lại dáng vẻ bận rộn của Đường Đường, thấy Đường Đường không phát hiện, lập tức giống như ăn trộm chạy về phòng đóng cửa lại, gửi bức ảnh này cho Quý Yến.
"Ba ba, hôm nay con với mẹ đi siêu thị, mẹ còn mua đồ ăn ngon cho con, bây giờ mẹ còn nấu cho con ăn." Giọng nói của cậu bé có chút khoe khoang.
Trở về ký túc xác Quý Yến tắm rửa xong mở điện thoại ra xem tin nhắn của con trai mình, nhìn thấy ảnh chụp một người phụ nữ đang mặc tạp dề đứng ở phòng bếp xào rau, trong ảnh người phụ nữ giống hệt như bộ xương khô chân trái còn bó thạch cao, bên cạnh có một cây nạng, động tác nấu ăn rất thuần thục.
Quý Yến cảm thấy người phụ nữ trên ảnh rất xa lạ, cho dù là biểu cảm hay động tác, đều không phải Đường Đường trong trí nhớ của anh, trong đầu anh cô là người lúc nào cũng nổi điên và say xỉn, hận anh không thể chết đi, trong ảnh là một người có biểu cảm dịu dàng, phảng phất cảm giác êm đềm theo năm tháng.
Nếu không phải ngoại hình giống nhau như đúc, thiếu chút nữa Quý Yến đã không nhận ra.
Tại sao lại thay đổi lớn như vậy? Chẳng lẽ thật sự mất trí nhớ? Nếu không, cô cũng không cần thiết giả bộ như vậy.
Quý Yến áp xuống cảm giác nghi ngờ trong lòng gửi yêu cầu video cho cậu nhóc, mới vang lên hai tiếng đã bắt máy, khuôn mặt nhỏ mập mạp xuất hiện trên màn hình, vừa nhìn thấy Quý Yến liền hưng phấn gọi ba ba.
Quý Yến mỉm cười, hỏi cậu: "Buổi tối ăn no không?"
Trước mặt ba cậu nhóc nói rất nhiều, miệng cậu lập tức như máy hát, hai tay mum múp thịt chỉ chỉ: "Buổi tối con ăn hai chén, còn ăn cánh gà, đậu hủ, còn có.... còn có...."
Trí nhớ cậu nhóc có hạn, nhất thời nghĩ không ra, Quý Yến kiên nhẫn chờ cậu nhớ lại, đợi một lúc cậu cũng nhớ ra.
"A, còn có canh nữa, ăn rất ngon."
"Đều là mẹ nấu sao?"
Cậu nhóc mạnh mẽ gật đầu, sau đó nói nhỏ với Quý Yến: "Ba ba, mẹ nấu cơm rất ngon, so với bà Lý còn ngon hơn, hơn nữa mẹ làm bánh cũng rất giỏi, bà Lý không biết nấu cái này." Bạn bè ở nhà trẻ ai cũng hâm mộ bé.
Nhìn thấy cậu nhóc vui vẻ nói về mẹ không rời, tâm tình Quý Yến rất phức tạp, "Tiểu Trạc, con thích mẹ như bây giờ sao?"
Cậu nhóc ngẩn người, một lúc lâu mới gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ba ba, con nghĩ mẹ sẽ giống như trước đây, không nghĩ tới bây giờ mẹ rất khác."
Quý Yến trầm mặc, không biết nên nói gì với con mình, bởi vì anh cũng không rõ chuyện của Đường Đường là như thế nào, có phải là đang giả bộ với Tiểu Trạc hay không.
Anh chỉ sợ cô giả vờ đối xử tốt với thàng bé, sau đó lại chứng nào tật đó, đẩy sự hy vọng của đứa trẻ xuống vực thẳm, nếu cô làm như vậy, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ.
......
Hôm sau là ngày cuối tuần, Quý Tiểu Trạc không cần đi nhà trẻ, Đường Đường muốn mang thằng bé ra ngoài chơi, bởi vì hôm qua ở nhà trẻ cô nghe thấy các phụ huynh nói chuyện với nhau cuối tuần muốn dẫn con mình đi chơi chỗ nào, nói cái gì mà công viên giải trí, muốn coi thế giới hải dương gì gì đó, Đường Đường nghe không hiểu lắm, nhưng biết mọi người đều dẫn con mình ra ngoài vui chơi, trong lòng cũng có suy nghĩ mang thằng bé đi chơi.
Chẳng qua tiểu gia hỏa lại lắc đầu từ chối, nhìn chân Đường Đường nói: "Chân của mẹ không đi chơi được, nếu không sẽ không lành, phải luôn dùng gậy để đi." Còn bị người ta nói là người què.
Tâm trạng của Đường Đường được tiểu bảo bối sưởi ấm, còn nhỏ vậy đã biết quan tâm người khác rồi sao, quá ngoan, khiến cho người ta không yêu không được, lúc đầu Đường Đường nghĩ cô đã là mẹ của cậu thì phải đối xử với cậu thật tốt, đây là trách nhiệm, nhưng khi ở chung, cô phát hiện ngày càng thích thằng bé, thật lòng mà đối xử tốt với cậu nhóc.
Cô có thể trở thành mẹ bé thật sự là phúc rất lớn, có phải ông trời thấy kiếp trước cô sống quá đáng thương, nên kiếp này bù đắp cho cô?
Trong khoảng thời gian này xem TV và tiếp xúc với thế giới bên ngoài, Đường Đường đã biết, nơi này không cùng thế giới với cô, cũng không phải vương triều khác, vương triều của cô đã sớm không còn nữa, đều là chuyện của mấy ngàn năm trước, tất cả đã trở thành lịch sử.
Đường Đường không biết tại sao cô lại lạc vào thế giới của ngàn năm sau này, nhưng cô thể tưởng tượng được chuyện tốt như vậy lại rơi xuống người cô, cuộc sống bây giờ như là món quà thượng đế ban ơn cho cô, cô rất thích. Cô cho rằng mình sẽ sống cô đơn cho đến chết, nhưng mà lại ở đây thực hiện được ước mơ có con trai và một người chồng, một lần nữa có một gia đình, cô nguyện ý trả giá mọi thứ để duy trì gia đình này, bây giờ gia đình chính là tất cả đối với cô.
Vì cậu nhóc không muốn ra ngoài chơi, cho nên ăn cơm xong Đường Đường đã dẫn cậu xuống quảng trường phía dưới tiểu khu chơi, không thể để thằng bé ở nhà cả ngày được.
Quảng trường dưới lầu rất lớn, còn có một số đồ chơi giải trí, rất nhiều phụ huynh mang con em mình đến đây chơi, rất là náo nhiệt.
Quý Tiểu Trạc có một chiếc ô tô chạy bằng điện, ngoại trừ kích thước ra thì mọi thứ đều giống như thật, có thể nói là siêu xe, lúc này cậu nhóc đang lái chiếc ô tô nhỏ, lái xe trên quảng trường đầy gió, thần thái cực kì, hấp dẫn nhiều bạn nhỏ đến xem.
Chân của Đường Đường không tiện, chỉ có thể ngồi trên ghế nhìn cậu nhóc chơi.
Bên cạnh cũng có một người mẹ trẻ ngồi, trong tay cầm điện thoại không ngừng chụp ảnh con mình chơi đùa, coi trên TV Đường Đường mới biết thứ này gọi là điện thoại, thật là một món thần kỳ, có thể nói chuyện với người khác, xem phim, còn có thể chụp ảnh, cô nghe thằng bé nói nguyên chủ cũng có điện thoại, chẳng qua cô đã tìm rất lâu cũng không thấy, có thể là ném đi rồi.
Vốn dĩ cô cũng không cần điện thoại, nhưng bây giờ thấy người mẹ kia cầm điện thoại chụp ảnh con mình, trong lòng rất hâm mộ, nếu như cô có, lúc này cũng có thể chụp ảnh của bảo bảo.
Người mẹ trẻ thấy Đường Đường luôn nhìn cô ta, cười với cô mìm cười: "Con của cô cũng ở đây sao?"
Đường Đường gật đầu, chỉ Quý Tiểu Trạc ở chỗ kia: "Người trong xe là con trai của tôi."
"Thì ra đó là con của cô sao, thật là đẹp trai! Chắc là giống ba đi." Cô ta nói xong liền cảm thấy mình nói sai, vội vàng xin lỗi, "Ngại quá, tôi không có ý đó."
Đường Đường không để ý xua xua tay, "Không có gì, tôi đúng là hơi khó coi." Đâu chỉ là khó coi, nói chính xác là rất rất khó coi, mỗi ngày cô đều soi gương, cậu nhóc lớn lên đẹp như vậy chắc chắn là giống ba nó, cũng may là giống ba, nếu không là toi rồi.
Người mẹ trẻ thấy cô đúng là không để ý, cảm thấy tính cách của cô khá tốt, cũng tiến tới bắt chuyện, nói nói rồi hỏi: "Tôi làm việc ở ngân hàng, cô làm nghề gì vậy?"
Đường Đường biết thế giới này khác với vương triều trước đây của cô, ở đây nam nữ đều phải ra ngoài kiếm tiền, phụ nữ cũng có việc làm, công việc càng tốt càng khiến người ta hâm mộ, còn nếu ở nhà chăm con và làm việc nhà sẽ bị người khác khinh thường. Những người như vậy gọi là nội trợ.
Cô chính là nội trợ.
Đường Đường lắc đầu trả lời đúng sự thật: "Tôi không có đi làm."
Người mẹ kia hiểu rõ, là ra là nội trợ, còn trẻ như vậy mà ở nhà làm nội trợ đúng là hiếm thấy.
Hai người tùy ý nói vài câu, lúc Đường Đường quay lại nhìn cậu nhóc, phát hiện không thấy thằng bé đâu!
Đường Đường hoảng sợ, vội vàng chống nạng đến chỗ cậu nhóc vừa chơi, kết quả đi khắp quảng trường cũng không thấy dóng dáng thằng bé đâu, Đường Đường lập tức luống cuống, run rẩy hỏi mọi người xung quanh có thấy thằng bé không, mọi người đều nói không biết.
"Bảo bảo....." Tay chân Đường Đường nhũn ra, vành mắt đỏ hồng, không tin được là không thấy thằng bé đâu, cố gắng chống nạng đi tìm cậu nhóc,vừa tìm vừa kêu lớn, nhiều lần té ngã cũng không để ý, tiếp tục đứng dậy tìm.
Mấy bác gái xung quanh nhìn thấy không đành lòng, vừa an ủi vừa giúp cô tìm con mình.
Lúc này, Quý Tiểu Trạc – người đang được mọi người tìm kiếm, đang ngồi ở ngọn núi giả cách quảng trường không xa, trước mặt cậu nhóc là một cụ ông tóc hoa râm toàn thân đầy sự uy nghiêm, nhưng mà đối mặt với đứa trẻ này lại rất hoà ái.
Hết chương 9.
Đường Đường chỉ chống gậy một bên, vẫn có thể đẩy xe được, nhưng mà tên nhóc này lại không cho cô đẩy, cô không thể đánh bay ý tốt của bé, nên đành đi ở phía sau, nhìn rất giống đại ca dẫn theo đàn em đi tuần tra, thật thú vị.
Theo sự chỉ dẫn của tên nhóc, Đường Đường có một trải nghiệm thú vị khi đi siêu thị, những hàng hóa tinh xảo khiến cô lóa mắt, trong lòng nhịn không được cảm thán: Thế giới này thật lợi hại, sống ở một chỗ như thế này thật là tuyệt vời.
Được tiểu đại ca dẫn đường, trước tiên Đường Đường đi mua một ít rau, toàn bộ quá trình học theo người khác mà ra, cho nên không xảy ra sai sót, nhưng mà đến lúc cân đồ, nhìn đám người đứng cạnh chiếc cân, thằng bé lập tức giữ chặt ống quần của Đường Đường không cho cô qua đó, dùng giọng nói như đại ca: "Mẹ đừng nhúc nhích, đứng ở đây, chờ tôi!" Nói xong liền cầm bó rau chạy nhanh như gió đến chỗ xếp hàng, thân hình nhỏ bé xen lẫn trong đám người cao lớn không chút sợ hãi, rất bình tĩnh.
Lúc đến lượt thằng bé, cậu nhóc kiễng chân đem đồ ăn đặt lên bàn, dùng giọng nói đáng yêu nói với nhân viên: "Chú ơi, cân đồ ăn."
Đây là lần đầu nhân viên siêu thị thấy một đứa trẻ đến đây cân đồ, cậu nhóc đáng yêu đang nghiêm túc nhìn hắn, làm động tác cân đồ của hắn chậm lại.
Mọi người xung quanh ánh mắt lấp lánh nhìn cậu nhóc, mấy cô gái còn lấy điện thoại ra chụp hình phát vòng bạn bè, trong miệng còn hô: "Thật là dễ thương, muốn bắt cóc đem về nhà quá."
Đường Đường cách đó không xa nhìn thấy, cô cảm thấy tự hào, bảo bối nhà cô thật sự rất thông minh, rất lợi hại.
Chờ đến khi cậu nhóc xách theo đồ ăn nghiêng ngả lảo đảo trở lại bên cạnh Đường Đường, cô nhịn không được cong lưng ôm lấy bé, hôn một cái thật mạnh lên trán, "Bảo bảo, con thật lợi hại! Mẹ rất ngưỡng mộ con."
Cậu nhóc trừng mắt, sửng sốt hai giây, tay mập che lại trán vừa xấu hổ vừa bực mình nhìn Đường Đường, "Mẹ..... Mẹ....." Nói cả ngày cũng không nên lời, nhưng thật ra mặt rất đỏ, cuối cùng cậu nhóc dậm chân, đẩy xe chạy đi, "Aizz, thật không chịu nổi mẹ, đúng là người phiền phức!"
Nhìn bộ dạng tiểu mập mạp cố gắng đẩy chiếc xe, Đường Đường lập tức mỉm cười.
Một người mẹ ngang tuổi Đường Đường thấy toàn bộ quá trình, vô cùng hâm mộ nói: "Đó là con trai cô sao? Thật là ngoan, còn biết đau lòng cho mẹ không cho cô đẩy xe, tôi thấy thằng bé đẩy người đầy mồ hôi cũng không kêu ca, đâu giống con trai của tôi, một bước cũng không chịu đi."
Cậu bé ngồi trong xe đẩy hàng không biết bản thân đang bị mẹ nó ghét bỏ, tiếp tục ăn kem, làm dính khắp nơi trên mặt.
Đường Đường nhịn không được cười, trong lòng tự hào không thôi, chào tạm biệt với người mẹ đó, cô vội vàng đuổi theo bảo bối nhỏ nhà mình.
Ngoài mua thức ăn ra, Đường Đường còn mua chút trái cây và đồ ăn vặt mà thằng bé thích ăn, cuối cùng mẹ con mua một túi đồ lớn, Đường Đường chỉ có thể một tay chống nạng một tay xách đồ, đi rất là khó khăn.
Tiểu gia hỏa thấy vậy nhíu mày, chạy đến trước mặt Đường Đường, cố gắng giơ tay giúp đỡ nâng túi đồ lên, hy vọng có thể giảm bớt trọng lượng cho Đường Đường, nhưng bởi vì bé còn nhỏ, đi cũng không xong, thất tha thất thiểu suýt chút té ngã.
Đường Đường vội vàng giữ chặt tay nhỏ cậu, "Bảo bảo, mẹ có thể xách được, không cần con hỗ trợ, mẹ rất khỏe nha."
Thằng bé không tin, đẩy tay cô ra tiếp tục đỡ túi lên, vừa đỡ vừa thở dài, "Ai, sức của tôi quá nhỏ, nếu có ba ba ở đây thì tốt rồi, sức của ba ba rất lớn."
Đường Đường vội vàng ăn ủi cậu nhóc: "Không sao, hiện tại bảo bảo còn nhỏ, về sau con ăn nhiều cơm hơn, phát triển chiều cao, lúc đó sức lực cũng sẽ lớn hơn."
Cậu nhóc im lặng gật đầu quyết định sau này lớn lên còn cao hơn ba ba.
Hai mẹ con đi về nhà thì đã tối, Đường Đường đi vào phòng bếp nấu cơm, còn cậu nhóc tự mình chơi đùa.
Quý Tiểu Trạc im lặng đứng ở cửa bếp nhìn dáng vẻ bận rộn của Đường Đường, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, xoay người chạy về phòng lấy máy tính bảng, lại bạch bạch chạy lại, mở camera, giấu ở sau cửa chụp lại dáng vẻ bận rộn của Đường Đường, thấy Đường Đường không phát hiện, lập tức giống như ăn trộm chạy về phòng đóng cửa lại, gửi bức ảnh này cho Quý Yến.
"Ba ba, hôm nay con với mẹ đi siêu thị, mẹ còn mua đồ ăn ngon cho con, bây giờ mẹ còn nấu cho con ăn." Giọng nói của cậu bé có chút khoe khoang.
Trở về ký túc xác Quý Yến tắm rửa xong mở điện thoại ra xem tin nhắn của con trai mình, nhìn thấy ảnh chụp một người phụ nữ đang mặc tạp dề đứng ở phòng bếp xào rau, trong ảnh người phụ nữ giống hệt như bộ xương khô chân trái còn bó thạch cao, bên cạnh có một cây nạng, động tác nấu ăn rất thuần thục.
Quý Yến cảm thấy người phụ nữ trên ảnh rất xa lạ, cho dù là biểu cảm hay động tác, đều không phải Đường Đường trong trí nhớ của anh, trong đầu anh cô là người lúc nào cũng nổi điên và say xỉn, hận anh không thể chết đi, trong ảnh là một người có biểu cảm dịu dàng, phảng phất cảm giác êm đềm theo năm tháng.
Nếu không phải ngoại hình giống nhau như đúc, thiếu chút nữa Quý Yến đã không nhận ra.
Tại sao lại thay đổi lớn như vậy? Chẳng lẽ thật sự mất trí nhớ? Nếu không, cô cũng không cần thiết giả bộ như vậy.
Quý Yến áp xuống cảm giác nghi ngờ trong lòng gửi yêu cầu video cho cậu nhóc, mới vang lên hai tiếng đã bắt máy, khuôn mặt nhỏ mập mạp xuất hiện trên màn hình, vừa nhìn thấy Quý Yến liền hưng phấn gọi ba ba.
Quý Yến mỉm cười, hỏi cậu: "Buổi tối ăn no không?"
Trước mặt ba cậu nhóc nói rất nhiều, miệng cậu lập tức như máy hát, hai tay mum múp thịt chỉ chỉ: "Buổi tối con ăn hai chén, còn ăn cánh gà, đậu hủ, còn có.... còn có...."
Trí nhớ cậu nhóc có hạn, nhất thời nghĩ không ra, Quý Yến kiên nhẫn chờ cậu nhớ lại, đợi một lúc cậu cũng nhớ ra.
"A, còn có canh nữa, ăn rất ngon."
"Đều là mẹ nấu sao?"
Cậu nhóc mạnh mẽ gật đầu, sau đó nói nhỏ với Quý Yến: "Ba ba, mẹ nấu cơm rất ngon, so với bà Lý còn ngon hơn, hơn nữa mẹ làm bánh cũng rất giỏi, bà Lý không biết nấu cái này." Bạn bè ở nhà trẻ ai cũng hâm mộ bé.
Nhìn thấy cậu nhóc vui vẻ nói về mẹ không rời, tâm tình Quý Yến rất phức tạp, "Tiểu Trạc, con thích mẹ như bây giờ sao?"
Cậu nhóc ngẩn người, một lúc lâu mới gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ba ba, con nghĩ mẹ sẽ giống như trước đây, không nghĩ tới bây giờ mẹ rất khác."
Quý Yến trầm mặc, không biết nên nói gì với con mình, bởi vì anh cũng không rõ chuyện của Đường Đường là như thế nào, có phải là đang giả bộ với Tiểu Trạc hay không.
Anh chỉ sợ cô giả vờ đối xử tốt với thàng bé, sau đó lại chứng nào tật đó, đẩy sự hy vọng của đứa trẻ xuống vực thẳm, nếu cô làm như vậy, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ.
......
Hôm sau là ngày cuối tuần, Quý Tiểu Trạc không cần đi nhà trẻ, Đường Đường muốn mang thằng bé ra ngoài chơi, bởi vì hôm qua ở nhà trẻ cô nghe thấy các phụ huynh nói chuyện với nhau cuối tuần muốn dẫn con mình đi chơi chỗ nào, nói cái gì mà công viên giải trí, muốn coi thế giới hải dương gì gì đó, Đường Đường nghe không hiểu lắm, nhưng biết mọi người đều dẫn con mình ra ngoài vui chơi, trong lòng cũng có suy nghĩ mang thằng bé đi chơi.
Chẳng qua tiểu gia hỏa lại lắc đầu từ chối, nhìn chân Đường Đường nói: "Chân của mẹ không đi chơi được, nếu không sẽ không lành, phải luôn dùng gậy để đi." Còn bị người ta nói là người què.
Tâm trạng của Đường Đường được tiểu bảo bối sưởi ấm, còn nhỏ vậy đã biết quan tâm người khác rồi sao, quá ngoan, khiến cho người ta không yêu không được, lúc đầu Đường Đường nghĩ cô đã là mẹ của cậu thì phải đối xử với cậu thật tốt, đây là trách nhiệm, nhưng khi ở chung, cô phát hiện ngày càng thích thằng bé, thật lòng mà đối xử tốt với cậu nhóc.
Cô có thể trở thành mẹ bé thật sự là phúc rất lớn, có phải ông trời thấy kiếp trước cô sống quá đáng thương, nên kiếp này bù đắp cho cô?
Trong khoảng thời gian này xem TV và tiếp xúc với thế giới bên ngoài, Đường Đường đã biết, nơi này không cùng thế giới với cô, cũng không phải vương triều khác, vương triều của cô đã sớm không còn nữa, đều là chuyện của mấy ngàn năm trước, tất cả đã trở thành lịch sử.
Đường Đường không biết tại sao cô lại lạc vào thế giới của ngàn năm sau này, nhưng cô thể tưởng tượng được chuyện tốt như vậy lại rơi xuống người cô, cuộc sống bây giờ như là món quà thượng đế ban ơn cho cô, cô rất thích. Cô cho rằng mình sẽ sống cô đơn cho đến chết, nhưng mà lại ở đây thực hiện được ước mơ có con trai và một người chồng, một lần nữa có một gia đình, cô nguyện ý trả giá mọi thứ để duy trì gia đình này, bây giờ gia đình chính là tất cả đối với cô.
Vì cậu nhóc không muốn ra ngoài chơi, cho nên ăn cơm xong Đường Đường đã dẫn cậu xuống quảng trường phía dưới tiểu khu chơi, không thể để thằng bé ở nhà cả ngày được.
Quảng trường dưới lầu rất lớn, còn có một số đồ chơi giải trí, rất nhiều phụ huynh mang con em mình đến đây chơi, rất là náo nhiệt.
Quý Tiểu Trạc có một chiếc ô tô chạy bằng điện, ngoại trừ kích thước ra thì mọi thứ đều giống như thật, có thể nói là siêu xe, lúc này cậu nhóc đang lái chiếc ô tô nhỏ, lái xe trên quảng trường đầy gió, thần thái cực kì, hấp dẫn nhiều bạn nhỏ đến xem.
Chân của Đường Đường không tiện, chỉ có thể ngồi trên ghế nhìn cậu nhóc chơi.
Bên cạnh cũng có một người mẹ trẻ ngồi, trong tay cầm điện thoại không ngừng chụp ảnh con mình chơi đùa, coi trên TV Đường Đường mới biết thứ này gọi là điện thoại, thật là một món thần kỳ, có thể nói chuyện với người khác, xem phim, còn có thể chụp ảnh, cô nghe thằng bé nói nguyên chủ cũng có điện thoại, chẳng qua cô đã tìm rất lâu cũng không thấy, có thể là ném đi rồi.
Vốn dĩ cô cũng không cần điện thoại, nhưng bây giờ thấy người mẹ kia cầm điện thoại chụp ảnh con mình, trong lòng rất hâm mộ, nếu như cô có, lúc này cũng có thể chụp ảnh của bảo bảo.
Người mẹ trẻ thấy Đường Đường luôn nhìn cô ta, cười với cô mìm cười: "Con của cô cũng ở đây sao?"
Đường Đường gật đầu, chỉ Quý Tiểu Trạc ở chỗ kia: "Người trong xe là con trai của tôi."
"Thì ra đó là con của cô sao, thật là đẹp trai! Chắc là giống ba đi." Cô ta nói xong liền cảm thấy mình nói sai, vội vàng xin lỗi, "Ngại quá, tôi không có ý đó."
Đường Đường không để ý xua xua tay, "Không có gì, tôi đúng là hơi khó coi." Đâu chỉ là khó coi, nói chính xác là rất rất khó coi, mỗi ngày cô đều soi gương, cậu nhóc lớn lên đẹp như vậy chắc chắn là giống ba nó, cũng may là giống ba, nếu không là toi rồi.
Người mẹ trẻ thấy cô đúng là không để ý, cảm thấy tính cách của cô khá tốt, cũng tiến tới bắt chuyện, nói nói rồi hỏi: "Tôi làm việc ở ngân hàng, cô làm nghề gì vậy?"
Đường Đường biết thế giới này khác với vương triều trước đây của cô, ở đây nam nữ đều phải ra ngoài kiếm tiền, phụ nữ cũng có việc làm, công việc càng tốt càng khiến người ta hâm mộ, còn nếu ở nhà chăm con và làm việc nhà sẽ bị người khác khinh thường. Những người như vậy gọi là nội trợ.
Cô chính là nội trợ.
Đường Đường lắc đầu trả lời đúng sự thật: "Tôi không có đi làm."
Người mẹ kia hiểu rõ, là ra là nội trợ, còn trẻ như vậy mà ở nhà làm nội trợ đúng là hiếm thấy.
Hai người tùy ý nói vài câu, lúc Đường Đường quay lại nhìn cậu nhóc, phát hiện không thấy thằng bé đâu!
Đường Đường hoảng sợ, vội vàng chống nạng đến chỗ cậu nhóc vừa chơi, kết quả đi khắp quảng trường cũng không thấy dóng dáng thằng bé đâu, Đường Đường lập tức luống cuống, run rẩy hỏi mọi người xung quanh có thấy thằng bé không, mọi người đều nói không biết.
"Bảo bảo....." Tay chân Đường Đường nhũn ra, vành mắt đỏ hồng, không tin được là không thấy thằng bé đâu, cố gắng chống nạng đi tìm cậu nhóc,vừa tìm vừa kêu lớn, nhiều lần té ngã cũng không để ý, tiếp tục đứng dậy tìm.
Mấy bác gái xung quanh nhìn thấy không đành lòng, vừa an ủi vừa giúp cô tìm con mình.
Lúc này, Quý Tiểu Trạc – người đang được mọi người tìm kiếm, đang ngồi ở ngọn núi giả cách quảng trường không xa, trước mặt cậu nhóc là một cụ ông tóc hoa râm toàn thân đầy sự uy nghiêm, nhưng mà đối mặt với đứa trẻ này lại rất hoà ái.
Hết chương 9.
Danh sách chương