Bạch Cẩm Vy bày nốt tô canh gà cuối cùng ra bàn, sau đó đưa tay lên lau mồ hôi trên trán. Thành phố A đã vào giữa hè nên thời tiết càng lúc càng oi bức, cho dù có máy điều hòa cũng chẳng đỡ hơn là bao, nhất là đối với người vừa phải nấu nướng trong nhà bếp kín gió suốt hai tiếng đồng hồ như cô. Cô khẽ thở dài một hơi, sau đó tháo tạp giề ra, rảo bước lên phòng khách gọi mẹ chồng xuống dùng bữa.
Ai ngờ, cô chưa đi được mấy bước, điện thoại di động trên tủ chén bát bỗng nhiên reo lên. Nét mặt mệt mỏi của Bạch Cẩm Vy hiện lên chút vui mừng, là Doãn Hạo gọi cho cô sao? Thế nhưng, trong giây tiếp theo, hai chữ “em gái” nhấp nháy trên màn hình đã hoàn toàn dập tắt niềm vui mới chớm nở của cô.
“A lô, Tiểu Du, có chuyện gì thế em?”
Điện thoại truyền ra giọng nói trong trẻo xen lẫn vài phần nũng nịu, có khả năng làm tan chảy bất kì trái tim của người đàn ông nào:
“Chị à, bây giờ chị rảnh không, em muốn cùng chị ăn cơm trưa. Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, em nhớ chị chết mất!”
Nghe vậy, ánh mắt của Bạch Cẩm Vy không khỏi nổi lên tia yêu thương. Bạch Cẩm Du tuy là em gái cùng cha khác mẹ của cô, nhưng vì ba cô tái hôn khá sớm nên hai chị em gần như là lớn lên cùng nhau, thân thiết chẳng thua gì ruột thịt. Cô rất cưng chiều người em gái nhỏ hơn mình năm tuổi này, con bé muốn gì cô đều chưa từng từ chối, thậm chí ngay cả sự nghiệp diễn viên sáng lạn của mình cũng nhường cho nó, còn dùng hết mọi mối quan hệ của mình lúc còn làm diễn viên để nâng đỡ con bé. Có thể nói, Bạch Cẩm Du có được thành công và sự nổi tiếng như ngày hôm nay đều là nhờ công sức của cô.
“Con bé này, chỉ giỏi dẻo miệng thôi. Em đang ở đâu, chị đến ngay.”
“Nhà hàng Kiều Á, tầng ba, phòng số 115. Chị nhớ đến nhanh một chút nhé, 1h chiều em còn có cảnh quay.”
Bạch Cẩm Vy còn chưa kịp đáp lại thì Bạch Cẩm Du đã cúp máy. Bạch Cẩm Vy hơi nhíu mày, sau đó khẽ cười nhẹ đầy bất lực. Cái tính nóng nảy của con bé đến bây giờ vẫn chưa sửa được, thật là…
“Thưa mẹ, con đã nấu xong bữa trưa rồi ạ.”
Chu Tư Quỳnh một bộ dạng quý phu nhân cao cao tại thượng đang ngồi xem ti vi, đừng nói là trả lời Bạch Cẩm Vy, đến liếc nhìn cô một cái, bà ta cũng lười. Bạch Cẩm Vy giống như đã quen với việc bị mẹ chồng lạnh nhạt, không nói thêm gì nữa, chỉ cung kính đứng đó như một người hầu.
Trước đây, khi cô và Doãn Hạo muốn kết hôn, bà ấy đã phản đối rất kịch liệt. Tuy cuối cùng vì tình thương với con trai mà bà ấy chùn bước, nhắm mắt bỏ qua, nhưng cô đã biết mối quan hệ mẹ chồng-nàng dâu này cũng khó mà tốt lên được. Đến nay đã gần bốn năm, dù cô đã từ bỏ cả sự nghiệp diễn viên, cam chịu làm một bà nội trợ nhạt nhẽo theo ý muốn của bà ấy, nhưng bà ấy chỉ càng ngày càng thêm lạnh nhạt với cô, không thì lại xem cô như người giúp việc mà sai bảo. Nhiều khi, Bạch Cẩm Vy có suy nghĩ rằng, bọn họ sẽ mãi mãi đối diện nhau như thế này cho tới lúc bà ấy, hoặc là cô không còn trên cõi đời này nữa.
“Mẹ à,…Tiểu Du vừa mới gọi điện cho con, hai chị em con đã lâu không gặp mặt…nên, con có thể xin phép ra ngoài một lát được không ạ?”
Bạch Cẩm Vy khó khăn lắm mới dám nói hết câu. Chu Tư Quỳnh vốn là người có suy nghĩ cổ hủ của xã hội cũ, bà ấy luôn cho rằng nghĩa vụ của người phụ nữ là phải suốt ngày quanh quẩn trong nhà, chăm lo cho chồng con, ngoài ra còn không được lộ mặt nhiều ở bên ngoài, vì thế rất ít khi cho phép cô cùng bạn bè hội họp hay đi mua sắm. Thậm chí, bà ấy còn cấm cô không được mời bạn bè về nhà, nói là nhỡ họ mang phải thứ “không sạch sẽ” vào đây sẽ không tốt, sẽ ảnh hưởng đến phong thủy, ảnh hưởng đến sự nghiệp của Doãn Hạo. Dần dà, Bạch Cẩm Vy cũng không thiết tha việc gặp mặt bạn bè nữa. Từ một người phụ nữ hay cười, hòa đồng và tràn đầy năng lượng, cô đã trở thành một bà cô ba mươi tuổi trầm lặng già cỗi, không chút thú vị. Bạch Cẩm Vy có thể tin chắc 100% rằng, cho dù cô có đứng trước quảng trường thành phố đông nghẹt người, cũng không một ai nhận ra cô là Ảnh Hậu phong hoa tuyệt thế năm xưa. Năm năm, nói ngăn không ngắn, nói dài không dài, chỉ là thời gian đó đủ để vùi dập toàn bộ sự nghiệp và vinh quang của cô, biến cô thành một con người kiến nhỏ bé trong biển người mênh mông, không một ai nhớ tới.
Chu Tư Quỳnh vừa nghe thấy hai chữ “em gái” phát ra từ trong miệng Bạch Cẩm Vy, ánh mắt liền lóe lên tia sáng không rõ. Bà ta thầm hừ lạnh một tiếng, quả nhiên là tiện nhân, nhanh như thế đã không chịu được rồi.
“Đi đi.”
Bạch Cẩm Vy không ngờ Chu Tư Quỳnh sẽ đồng ý dễ dàng và nhanh chóng như thế, liền hơi ngây ra. Xong, cô rất nhanh lấy lại bình tĩnh, vui mừng khôn xiết, luôn miệng cảm ơn bà ấy rồi vội chạy lên lầu thay quần áo.
Lúc cô quay người đi, Chu Tư Quỳnh liền mở miệng nói một câu đầy chế giễu:
“Cảm ơn? Đợi cô quay về rồi, xem cô có còn muốn cảm ơn tôi nữa không?”
Bạch Cẩm Vy đến điểm hẹn, đồng hồ đã chỉ 12h30’. Cô vừa vào phòng 115, liền bị hình ảnh trước mặt làm cho lóa mắt. Bạch Cẩm Du ngồi trên chiếc ghế dựa mềm mại, tay cầm một ly rượu vang đỏ chót trông cực kì tao nhã. Cô ta mặc bộ váy trắng trễ ngực của Chanel, vòng eo nhỏ nhắn được điểm xuyết bởi hàng trăm viên đá quý li ti, đôi giày Christian Louboutin màu rượu chát làm tôn lên cặp chân trắng nõn, khắp người đều là trang sức kim cương của Piaget. Để giữ hình tượng nữ thần trong sáng của mình, Bạch Cẩm Du trang điểm khá nhạt, mái tóc cũng giữ màu đen nguyên thủy, xỏa dài, chỉ hơi uốn cong ở đuôi. Cô ta xinh đẹp như một thiên sứ, như một viên ngọc dưới ánh mặt trời ban trưa, tỏa sáng rực rỡ! Bạch Cẩm Vy nhìn Bạch Cẩm Du, trong lòng bỗng ngập tràn hoài niệm. Trước đây, lúc còn trên đỉnh vinh quang của giới Showbiz, cô thậm chí còn có phong thái gấp trăm lần Bạch Cẩm Du bây giờ. Lượng fan của cô đông đảo đến mức chiếm gần 1/4 dân số châu Á, trong đó riêng người Trung Quốc đã chiếm tới 65%. Vậy mà, chỉ sau năm năm, cô lại biến thành bộ dạng già dặn, kín đáo đến mức gần như quê mùa của một bà nội trợ, tuy chỉ mới ba mươi nhưng khóe mắt đã có một vài nét nhăn.
“Tiểu Du.”
Bạch Cẩm Du nhìn thấy trên người Bạch Cẩm Vy là bộ váy vốn lỗi thời từ lâu của Christian Dior thì ánh mắt không khỏi lóe lên tia khinh bỉ, sự khinh bỉ này thậm chí càng đậm hơn khi cô ta phát hiện Bạch Cẩm Vy đã không còn như xưa, nhếch nhác thảm hại, hệt như mấy bà cô già ngoài đường. Trong lòng cô ta vô cùng hả hê, nhìn đi, đây chính là Ảnh Hậu Bạch Cẩm Vy ngày xưa đó, chẳng phải đến bây giờ cũng bị cô ta giẫm ở dưới chân sao?!!
Bạch Cẩm Du liếc đồng hồ, phát hiện gần đến giờ quay, cả người liền trở nên mất kiên nhẫn. Cô ta không thèm giả bộ làm người em gái ngoan ngoãn nữa, kiêu ngạo nhìn thẳng vào Bạch Cẩm Vy, thẳng thừng nói:
“Tôi có thai rồi. Là con của Doãn Hạo.”
Ai ngờ, cô chưa đi được mấy bước, điện thoại di động trên tủ chén bát bỗng nhiên reo lên. Nét mặt mệt mỏi của Bạch Cẩm Vy hiện lên chút vui mừng, là Doãn Hạo gọi cho cô sao? Thế nhưng, trong giây tiếp theo, hai chữ “em gái” nhấp nháy trên màn hình đã hoàn toàn dập tắt niềm vui mới chớm nở của cô.
“A lô, Tiểu Du, có chuyện gì thế em?”
Điện thoại truyền ra giọng nói trong trẻo xen lẫn vài phần nũng nịu, có khả năng làm tan chảy bất kì trái tim của người đàn ông nào:
“Chị à, bây giờ chị rảnh không, em muốn cùng chị ăn cơm trưa. Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, em nhớ chị chết mất!”
Nghe vậy, ánh mắt của Bạch Cẩm Vy không khỏi nổi lên tia yêu thương. Bạch Cẩm Du tuy là em gái cùng cha khác mẹ của cô, nhưng vì ba cô tái hôn khá sớm nên hai chị em gần như là lớn lên cùng nhau, thân thiết chẳng thua gì ruột thịt. Cô rất cưng chiều người em gái nhỏ hơn mình năm tuổi này, con bé muốn gì cô đều chưa từng từ chối, thậm chí ngay cả sự nghiệp diễn viên sáng lạn của mình cũng nhường cho nó, còn dùng hết mọi mối quan hệ của mình lúc còn làm diễn viên để nâng đỡ con bé. Có thể nói, Bạch Cẩm Du có được thành công và sự nổi tiếng như ngày hôm nay đều là nhờ công sức của cô.
“Con bé này, chỉ giỏi dẻo miệng thôi. Em đang ở đâu, chị đến ngay.”
“Nhà hàng Kiều Á, tầng ba, phòng số 115. Chị nhớ đến nhanh một chút nhé, 1h chiều em còn có cảnh quay.”
Bạch Cẩm Vy còn chưa kịp đáp lại thì Bạch Cẩm Du đã cúp máy. Bạch Cẩm Vy hơi nhíu mày, sau đó khẽ cười nhẹ đầy bất lực. Cái tính nóng nảy của con bé đến bây giờ vẫn chưa sửa được, thật là…
“Thưa mẹ, con đã nấu xong bữa trưa rồi ạ.”
Chu Tư Quỳnh một bộ dạng quý phu nhân cao cao tại thượng đang ngồi xem ti vi, đừng nói là trả lời Bạch Cẩm Vy, đến liếc nhìn cô một cái, bà ta cũng lười. Bạch Cẩm Vy giống như đã quen với việc bị mẹ chồng lạnh nhạt, không nói thêm gì nữa, chỉ cung kính đứng đó như một người hầu.
Trước đây, khi cô và Doãn Hạo muốn kết hôn, bà ấy đã phản đối rất kịch liệt. Tuy cuối cùng vì tình thương với con trai mà bà ấy chùn bước, nhắm mắt bỏ qua, nhưng cô đã biết mối quan hệ mẹ chồng-nàng dâu này cũng khó mà tốt lên được. Đến nay đã gần bốn năm, dù cô đã từ bỏ cả sự nghiệp diễn viên, cam chịu làm một bà nội trợ nhạt nhẽo theo ý muốn của bà ấy, nhưng bà ấy chỉ càng ngày càng thêm lạnh nhạt với cô, không thì lại xem cô như người giúp việc mà sai bảo. Nhiều khi, Bạch Cẩm Vy có suy nghĩ rằng, bọn họ sẽ mãi mãi đối diện nhau như thế này cho tới lúc bà ấy, hoặc là cô không còn trên cõi đời này nữa.
“Mẹ à,…Tiểu Du vừa mới gọi điện cho con, hai chị em con đã lâu không gặp mặt…nên, con có thể xin phép ra ngoài một lát được không ạ?”
Bạch Cẩm Vy khó khăn lắm mới dám nói hết câu. Chu Tư Quỳnh vốn là người có suy nghĩ cổ hủ của xã hội cũ, bà ấy luôn cho rằng nghĩa vụ của người phụ nữ là phải suốt ngày quanh quẩn trong nhà, chăm lo cho chồng con, ngoài ra còn không được lộ mặt nhiều ở bên ngoài, vì thế rất ít khi cho phép cô cùng bạn bè hội họp hay đi mua sắm. Thậm chí, bà ấy còn cấm cô không được mời bạn bè về nhà, nói là nhỡ họ mang phải thứ “không sạch sẽ” vào đây sẽ không tốt, sẽ ảnh hưởng đến phong thủy, ảnh hưởng đến sự nghiệp của Doãn Hạo. Dần dà, Bạch Cẩm Vy cũng không thiết tha việc gặp mặt bạn bè nữa. Từ một người phụ nữ hay cười, hòa đồng và tràn đầy năng lượng, cô đã trở thành một bà cô ba mươi tuổi trầm lặng già cỗi, không chút thú vị. Bạch Cẩm Vy có thể tin chắc 100% rằng, cho dù cô có đứng trước quảng trường thành phố đông nghẹt người, cũng không một ai nhận ra cô là Ảnh Hậu phong hoa tuyệt thế năm xưa. Năm năm, nói ngăn không ngắn, nói dài không dài, chỉ là thời gian đó đủ để vùi dập toàn bộ sự nghiệp và vinh quang của cô, biến cô thành một con người kiến nhỏ bé trong biển người mênh mông, không một ai nhớ tới.
Chu Tư Quỳnh vừa nghe thấy hai chữ “em gái” phát ra từ trong miệng Bạch Cẩm Vy, ánh mắt liền lóe lên tia sáng không rõ. Bà ta thầm hừ lạnh một tiếng, quả nhiên là tiện nhân, nhanh như thế đã không chịu được rồi.
“Đi đi.”
Bạch Cẩm Vy không ngờ Chu Tư Quỳnh sẽ đồng ý dễ dàng và nhanh chóng như thế, liền hơi ngây ra. Xong, cô rất nhanh lấy lại bình tĩnh, vui mừng khôn xiết, luôn miệng cảm ơn bà ấy rồi vội chạy lên lầu thay quần áo.
Lúc cô quay người đi, Chu Tư Quỳnh liền mở miệng nói một câu đầy chế giễu:
“Cảm ơn? Đợi cô quay về rồi, xem cô có còn muốn cảm ơn tôi nữa không?”
Bạch Cẩm Vy đến điểm hẹn, đồng hồ đã chỉ 12h30’. Cô vừa vào phòng 115, liền bị hình ảnh trước mặt làm cho lóa mắt. Bạch Cẩm Du ngồi trên chiếc ghế dựa mềm mại, tay cầm một ly rượu vang đỏ chót trông cực kì tao nhã. Cô ta mặc bộ váy trắng trễ ngực của Chanel, vòng eo nhỏ nhắn được điểm xuyết bởi hàng trăm viên đá quý li ti, đôi giày Christian Louboutin màu rượu chát làm tôn lên cặp chân trắng nõn, khắp người đều là trang sức kim cương của Piaget. Để giữ hình tượng nữ thần trong sáng của mình, Bạch Cẩm Du trang điểm khá nhạt, mái tóc cũng giữ màu đen nguyên thủy, xỏa dài, chỉ hơi uốn cong ở đuôi. Cô ta xinh đẹp như một thiên sứ, như một viên ngọc dưới ánh mặt trời ban trưa, tỏa sáng rực rỡ! Bạch Cẩm Vy nhìn Bạch Cẩm Du, trong lòng bỗng ngập tràn hoài niệm. Trước đây, lúc còn trên đỉnh vinh quang của giới Showbiz, cô thậm chí còn có phong thái gấp trăm lần Bạch Cẩm Du bây giờ. Lượng fan của cô đông đảo đến mức chiếm gần 1/4 dân số châu Á, trong đó riêng người Trung Quốc đã chiếm tới 65%. Vậy mà, chỉ sau năm năm, cô lại biến thành bộ dạng già dặn, kín đáo đến mức gần như quê mùa của một bà nội trợ, tuy chỉ mới ba mươi nhưng khóe mắt đã có một vài nét nhăn.
“Tiểu Du.”
Bạch Cẩm Du nhìn thấy trên người Bạch Cẩm Vy là bộ váy vốn lỗi thời từ lâu của Christian Dior thì ánh mắt không khỏi lóe lên tia khinh bỉ, sự khinh bỉ này thậm chí càng đậm hơn khi cô ta phát hiện Bạch Cẩm Vy đã không còn như xưa, nhếch nhác thảm hại, hệt như mấy bà cô già ngoài đường. Trong lòng cô ta vô cùng hả hê, nhìn đi, đây chính là Ảnh Hậu Bạch Cẩm Vy ngày xưa đó, chẳng phải đến bây giờ cũng bị cô ta giẫm ở dưới chân sao?!!
Bạch Cẩm Du liếc đồng hồ, phát hiện gần đến giờ quay, cả người liền trở nên mất kiên nhẫn. Cô ta không thèm giả bộ làm người em gái ngoan ngoãn nữa, kiêu ngạo nhìn thẳng vào Bạch Cẩm Vy, thẳng thừng nói:
“Tôi có thai rồi. Là con của Doãn Hạo.”
Danh sách chương