Editor: An Dĩnh Hy

Lúc này, một người run rẩy móc ra tập văn kiện, trình lên: “ Tổng tài, thư kí công ty vừa mới gửi phần văn kiện này đến. Nói là hợp đồng bán mình của thiên kim nhà họ Phong đã kí kết thành công, hôn sự đã định là hai ngày tới”.

Nam Cung Tuyệt cười lạnh một cái, cầm lấy tập tài liệu, lạnh lùng nhìn lướt qua, tiện tay ném lên giường. Mắt xanh lại một lần nữa chú ý đến vệt hồng trên tấm ga trãi giường: “ Đi đem cô gái tối hôm qua ngủ ở phòng này tìm ra”.

“ Hả?!” người nọ có chút ngốc, còn tưởng là đang nói đến thiên kim nhà họ Phong.

“ Nghe không hiểu sao?”

“ Dạ!!dạ!”

Khi mọi người rời khỏi phòng khách, Nam Cung Tuyệt mắt vô tình nhìn tới vòng cổ bằng đá quý dưới gối, hắn nghi hoặc cầm lấy.

Đây là đồ vật của cô gái ngày hôm qua lưu lại sao? Nhẹ nhàng đem vòng cổ nắm chặt trong lòng bàn tay, thật là một cô gái thú vị. A.... Tiểu gia hoả, mặc kệ em trốn đi nơi nào, đều phải đem em bắt về bên người, dạy dỗ cho tốt.

Quý trọng đem vòng cổ bỏ vào trong túi, một lần nữa cầm lấy quyển hợp đồng trên giường, khoé miệng gợi lên một nụ cười lạnh lùng, hàn khí trong mắt cơ hồ có thể đóng thành một lớp băng dày: “ Hừ, thiên kim nhà họ Phong? Một người phụ nữ không thú vị!”

Lúc này, trên bờ sông có hơn mười chiếc xe đang đậu, chếc du thuyền xa hoa được những người đàn ông mặc tây trang chỉnh tề vây quanh.

Khi Nam Cung Tuyệt từ trên tàu đi xuống, tất cả mọi người đều cung kính khom lưng cúi đầu.

“ Hi, Tuyệt...” Mộ Thiên Thần dựa vào chiếc xe hơi sang trọng nhìn Nam Cung Tuyệt đi đến vẫy vẫy tay, hắn là bạn thân lâu năm của Nam Cung Tuyệt.

“ Thiên Thần, sao cậu lại tới đây?!” Nam Cung Tuyệt bước qua, đi thẳng đến chiếc xe sang trọng bên cạnh anh ta.

Mộ Thiên Thần cũng đi theo lên xe, ngồi ở ghế trên, đôi tay lười nhác dựa vào một bên: “ Nghe nói cậu bị tấn công, trò hay này đương nhiên tôi không thể bỏ qua! Thế nào, tôi còn nghe được có người nói tối hôm qua cậu trên thuyền gặp được một cô gái, còn lệnh cho người đi tìm cô ấy khắp nơi, cậu sẽ không yêu người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ?”

“ Ờ ”... Nói đến cô gái trên thuyền, Nam Cung Tuyệt chỉ bất đắc dĩ cười cười.

Mộ Thiên Thần thổi một tiếng húyt sáo, thật không biết là cô gái nhà ai, lại được người anh em kén chọn này của hắn coi trọng, hiếm thật nha! “ Đúng rồi, Tuyệt. Thiên kim nhà họ Phong cũng thu phục được rồi sao? Mẹ kế của cô ấy, hẳn là đã đem hợp đồng bán mình ký rồi”.

“ Đã ký, hai ngày sau sẽ kết hôn”.

“ Hử, nhanh như vậy, hôn lễ có chuẩn bị kịp không?” Mộ Thiên Thần hỏi.

Chỉ thấy đôi mắt Nam Cung Tuyệt lạnh xuống: “ Thiên kim nhà họ Phong cũng xứng có được hôn lễ sao? hừ!”

“ Không chuẩn bị tổ chức hôn lễ sao? Tuyệt, đối phương tốt xấu gì cũng là thiên kim của tập đoàn Phong thị, cậu làm như vậy, có một chút độc ác quá hay không?”

“ Ồ, vì cô ấy là con gái của người kia, tôi mới cưới cô ta, chính là muốn cô ta phải sống trong địa ngục”.

“ Tuyệt, nhưng tôi đã từng hỏi thăm qua, cô ấy trước kia là một hoa khôi học đường thanh thuần, là một xử nữ. Cậu vẫn là đừng nên đối với người ta quá hung hăng nha”. Mộ Thiên Thần cố ý tăng thêm ngữ khí.

“ Có một bà mẹ dâm đãng như vậy, hoá ra cô ấy là xử nữ? Nhưng như thế thì sao? Cô ta vẫn là con gái của người đàn bà kia, hết thảy những chuyện này đều là do nhà họ Phong gieo gió gặt bão”. Đôi mắt lãnh lẽo hiện lên sự căm hận.

Không khó để nhận ra Nam Cung Tuyệt hận mẹ của Phong Thiển Tịch, hơn nữa còn là hận thấu xương tủy!

Mộ Thiên Thần nhún bả vai một chút, hắn nghĩ không nên tiếp tục nhắc tới mẹ của Phong Thiển Tịch trước mặt Nam Cung Tuyệt, tránh lửa thiêu thân! Nhưng mà cũng không có sai, ai bảo Phong Thiển Tịch có một bà mẹ*** như vậy? Đều là tự gieo gió gặt bão nha!.

Mấy cái*** như này là những từ ngữ thô tục mà tác giả che đi, còn từ gì thì mọi người tự điền vào theo trí tưởng tượng ha!

Không có nghi thức, không có tiệc cưới, thứ gì đều không có, đây là kết hôn sao? Đây đơn giản chỉ là một người bị bán đi, bị bắt phải mặc áo cưới, bị người ta hung hăng đẩy lên xe đưa tới nhà Nam Cung.

Cô đã từng mơ tưởng có một ngày cô cùng người mình yêu, tay nắm tay, cùng nhau bước vào căn phòng tân hôn, nhưng không ngờ sẽ trở thành cảnh tượng như ngày hôm nay.

Trong phòng tân hôn, Thiển Tịch ngồi ở bên mép giường, đã suốt một ngày, cô bị đưa tới nhà Nam Cung, giống như một tên tù phạm bị nhốt ở phòng tân hôn, bên ngoài đều là người giúp việc, nghĩ đến cách trốn thoát, nhưng thật sự là không có chỗ nào để trốn.

Không cam lòng gắt gao nhéo áo cưới, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, cái người gọi là Nam Cung tổng tài vẫn không có xuất hiện.

A.... Cũng tốt, hắn không xuất hiện càng tốt.

Vào lúc cô đang suy nghĩ

‘Cùm cụp’ khoá cửa bị vặn cửa phòng ngủ từ từ mở ra.

Không thể nào? Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến sao? Đi theo tiếng động, quá khứ lại đập vào mắt cô, một người đàn ông ở cửa đi vào, mái tóc ngắn màu nâu, một gương mặt lạnh lùng mà tuyệt mỹ, hắn có một đôi mắt màu xanh lam kinh động lòng người, làm cho người vừa thấy đã không thể rời mắt được.

Sao lại thế này? Tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt lại cảm thấy từ trên người hắn có một cảm giác quen thuộc khó hiểu. Như là đã từng gặp qua ở nơi nào? Không, không có khả năng, cô không có khả năng đã từng gặp qua Nam Cung Tuyệt.

Mà Nam Cung Tuyệt chỉ là lạnh lùng nhìn người con gái trước mặt, đến gần, dùng một tay bóp cằm cô: “ Phong Thiển Tịch!

Dò xét cẩn thận khuôn mặt tinh xảo của cô, anh nguyên bản vẫn mang theo biểu cảm chán ghét nhưng lại có thêm một tia nghi hoặc, hử? Hẳn là là lần đầu tiên thấy người phụ nữ này mới phải, sao lại có cảm giác trước kia đã từng thấy qua? Chẳng lẽ là bởi vì cô ta lớn lên giống mẹ cô ta sao?

Thiển Tịch lúc này mới bừng tỉnh, nhẹ nhàng nhích đầu một chút, để cái cằm rời khỏi ngón tay khống chế của anh: " Nam Cung tiên sinh, mời anh lễ phép một chút."

" Nam Cung tiên sinh? Người đàn bà này, cô bây giờ đã là vợ của tôi, phải gọi tôi là gì?" Nam Cung Tuyệt khóe miệng mang theo trào phúng, chán ghét trong nháy mắt gia tăng nhiều hơn.

Phong Thiển Tịch chôn hạ đầu, cắn môi đỏ, thực tế cô không thể mở miệng gọi được hai chữ kia, dù sao người đàn ông trước mắt đối với cô mà nói cũng chỉ là một người xa lạ lần đầu gặp mặt!

Hai người giằng co, anh mắt lam mãnh liệt, nhìn cô vùi đầu liền nắm tóc cô, cường ngạnh đem đầu của cô nắm chặt kéo lên: " Chẳng lẽ ngay cả gọi cô cũng sẽ không gọi sao?"

" Ách … …" Cô đau rên khẽ một tiếng, da đầu giống như là bị nắm chặt đến rơi ra một mãng lớn, đau đến độ lông mày đều căng thẳng nhăn lên: " Nam Cung tiên sinh, anh không cảm thấy anh đối với vợ mới cưới của mình có chút quá phận sao? Mời anh thả tôi ra."

A, thật là một con đàn bà cứng miệng! Khóe miệng của anh hiện lên một tia cười lạnh, nhìn cô giống như là đang nhìn sủng vật: " Đúng ha, nói đến hôm nay là đêm tân hôn, xem ra cần phải làm chút chuyện hợp sự tình mới đúng".

Buông tóc cô, ngón tay Nam Cung Tuyệt đặt lên cà vạt, giật ra! Tiện tay vứt qua một bên, sau đó lạnh lùng mở quần áo … …

" Anh, anh muốn làm gì?" Chỉ thấy hắn bắt đầu cởi quần áo ra, Thiển Tịch khẩn trương rụt lại thân thể.

" Cô cứ nói xem? Là giả ngu không hiểu sao?" Anh cúi người xuống, tiến đến trước người của cô, một tay nắm lấy bờ vai của cô, không chút lưu tình đưa cô gái nhỏ nhắn xinh xắn kia kéo tới dưới thân thể của mình.

" Anh thả tôi ra, thả tôi ra! Không muốn như vậy … … không được đụng tôi… …" Lo lắng hô hào, dùng cả tay chân đi đẩy nam nhân ở trước mắt, cảm xúc này hình ảnh này, cùng chuyện ngày đó phát sinh trên du thuyền thật không có sai biệt, không muốn … …
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện