Thiển Tịch quay lại, dưới ánh trăng cô nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của hắn: “Chúng ta đã quen biết lâu như vậy, em chưa bao giờ nghĩ rằng thân phận thật sự của anh là người thừa kế của Viêm gia.”

“Tôi cũng không nghĩ tới, người em gả, lại là tổng tài của tập đoàn Nam Cung, Nam Cung Tuyệt!” Trong mắt Viêm Nặc Thiên hiện lên chút hờn dỗi.

“Anh cho người điều tra em?” Lần trước gặp mặt, dù Vương Kha Nhi đã nói với Nặc Thiên rằng cô đã lấy chồng, nhưng hình như cô ta cũng không nói với hắn, người cô gả là ai, mà bây giờ, hắn cũng đã rõ như lòng bàn tay.

“Tôi chỉ muốn hiểu em hơn mà thôi.”

“Hiểu em hơn? Cái này không cần thiết!” Cô có chút hoảng loạn.

Viêm Nặc Thiên rất thờ ơ, tiếp tục lại gần cô hơn một chút: “Tôi nghĩ thế là đủ. Nhưng mà Thiển Tịch, em có vẻ đang sợ. Em sợ cái gì? Là sợ tôi sao?”

Thiển Tịch lùi lại từng bước: “Bây giờ em đã kết hôn, Viêm thiếu gia, chúng ta nên giữ khoảng cách!”

Cô đưa tay ra, năm ngón tay che trước mặt hắn, ngăn hắn tiếp tục lại gần cô.

“Viêm thiếu gia?!! Em lại dùng cách này để xưng hô với tôi sao?!!” Hắn nói mang theo tức giận.

Cô cúi đầu xuống, xưng hô xa lạ như vậy cô cũng không muốn, nhưng mà giờ khắc này, cô đã không còn là Phong Thiển Tịch ngày trước, người trước mắt cô, cũng đã không còn là một kẻ lưu lạc nữa. Mọi thứ đều đã thay đổi: “Bây giờ em đã là vợ của Nam Cung Tuyệt, còn anh là người thừa kế của Viêm gia. Chúng ta đều có một thân phận mới. Đã không còn là chúng ta của trước đây nữa rồi.”

Khi cô muốn rút tay lại, Viêm Nặc Thiên nắm chặt cổ tay cô, kéo cô về phía hắn: “Phong Thiển Tịch, không phải có tiền, có quyền thế, thì em sẽ lấy sao? Bây giờ tôi muốn, em gả cho tôi!”

“Anh điên rồi!” Cô bị những lời này làm cho kinh sợ.

“Làm sao vậy? Câu này trước đây là chính em nói mà!”

“Sao có thể được! Em đã lấy chồng, làm sao lại có thể gả cho anh? Anh bị hồ đồ rồi sao?!” Cô không thể tưởng tượng nổi nhìn Viêm Nặc Thiên.

“Chuyện này cũng thật khó xử! Như thế này đi, em có thể làm tình nhân của tôi.”

Cô rùng mình? Tình nhân? Kêu một người phụ nữ đã kết hôn làm tình nhân của hắn, cái này rõ ràng là đang cố ý vũ nhục cô mà, Phong Thiển Tịch không thể tin người trước mắt là người anh trai hiền lành mà cô từng quen biết, cô nói: “Anh thả em ra, Nặc Thiên anh buông em ra! Anh không phải là Viêm Nặc Thiên trước đây em biết!”

“Vậy Phong Thiển Tịch mà trước đây tôi biết thì sao? Em hứa em thề, nhưng em lại vì tiền, vì quyền lực mà gả cho người khác?!”

“Cứ coi như là em thất hứa, anh liền sẽ vũ nhục em như vậy sao?” Cô không có cách nào để giải tỏa, hắn đề nghị cô làm tình nhân.

“Vũ nhục em? Không phải em nói cứ có tiền có quyền là được sao? Nếu em có thể lấy Nam Cung Tuyệt vì tiền? Tại sao lại không thể làm tình nhân của tôi? Cùng lúc có được cả hai, em hẳn là càng thỏa mãn hơn mới đúng chứ!”

Phong Thiển Tịch chưa bao giờ nghĩ tới, cách giải quyết tiêu cực ngày ấy, lại làm ra kết quả như thế này, lúc trước cứ cho rằng tàn nhẫn cắt đứt thì sẽ không còn phiền não, nhưng không ngờ nó lại dẫn đến những rắc rối mới.

Hình bóng hai người được ánh trăng phản chiếu. Trong mắt cả hai đầy sự tức giận, không ai nhường ai, mâu thuẫn càng trở nên gay gắt.

Lúc này, trong bữa tiệc, Nam Cung Tuyệt cứ nhìn đồng hồ, người phụ nữ kia đi lâu như vây, sao vẫn chưa quay lại? Hôm nay trạng thái của cô ấy không đúng lắm, hình như có chút hoảng hốt? Rốt cuộc là tại sao? “Nam Cung tổng tài, ngài sao vậy? Suy nghĩ gì mà có vẻ xuất thần như thế?” Ai đó bên cạnh anh hỏi.

“Không có gì, mọi người cứ nói chuyện, tôi ra ngoài một chút.” Anh lạnh lùng nói, bước ra khỏi đám động, đi về phía cửa phụ, người phụ nữ chết tiệt đó đang làm cái quái gì vậy?

Bên hông cửa, là một cái hành lang rất dài, cạnh hàng lang là một khoảng sân rộng, anh đi thẳng về phía bên kia hành lang mà không để ý đến khoảng sân tối dưới màn đêm.

Lúc này, từ một chỗ gần đó truyền đến âm thanh.

“Nếu chúng ta đều không phải là người mà chúng ta từng biết trước đây, anh cần gì phải dây dưa với em như vậy, buông tha cho em đi.”

“Không thể, tôi có thể quen biết em thêm một lần nữa!! Em lấy chồng cũng được, độc thân cũng được, tôi đều sẽ xuất hiện trong cuộc sống của em! Vĩnh viễn không buông tha cho em. Em cũng đừng nghĩ sẽ chạy thoát!”

“Anh có cần phải như thế này không?”

“Bởi vì không phải là em tôi sẽ không cưới!”

Trong đêm tối âm thanh cãi nhau ồn ào đặc biệt trở nên gay gắt. Mặc dù gió thổi hơi lớn làm cho cuộc cãi vã hơi khó hiểu, không thể nghe ra họ đang cãi cái gì, Nam Cung Tuyệt đang đi trên hành lang cũng vì âm thanh này mà dừng lại.

Là ai đang cãi nhau? Hai người, hơn nữa còn là một nam một nữ.

Anh đi theo hướng phát ra âm thanh nọ nhìn vào khoảng sân. Đôi mắt xanh sắc bén nhìn lướt qua, dưới đêm đen, dừng lại trên cơ thể hai người.

Lưng của tên đàn ông đứng đối mặt với anh, nhưng còn mặt của người phụ nữ lại đối mặt với anh.

Nheo mắt, ngay cả khi có ánh trăng, anh vẫn phải mất một lúc để nhìn rõ dáng vẻ của người phụ nữ kia, Phong Thiển Tịch....!

Cô ấy đang làm gì? Người đàn ông đó là ai? Không phải đi thay quần áo sao? Tại sao lại cãi nhau với người kia?

Nam Cung Tuyệt đứng ở hành lang, nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng trong sân, cau mày càng chặt, trong đêm tối lại thấy họ có động tĩnh mới!

“Ưm....”

Đôi tay Viêm Nặc Thiên nắm chặt cơ thể cô, đôi môi kiêu ngạo bỗng nhiên áp lên môi cô, như một dòng nước mạnh chảy qua, nuốt lấy răng môi của cô.

Phong Thiển Tịch mở to mắt, con ngươi run rẩy và cô sợ. Chỉ vài giây sao,đôi tay cô điên cuồng đẩy hắn ra: “Ưmmmmmm....”

Giãy giụa, tuyệt vọng trong nụ hôn mạnh mẽ của hắn, cô phải làm sao đây? Cô nên làm gì đây? Cho dù đã từng là một lời hứa hẹn ngây thơ, nhưng cũng từng có một đoạn tình cảm ngây ngô như thế. Đối mặt với một Viêm Nặc Thiên như vậy, dường như cô càng không biết mình nên làm sao cả.

Cô càng giãy giụa, hắn càng hôn mạnh bạo hơn.

Trên hành lang, Nam Cung Tuyệt lạnh lùng nhìn vào trong sân, từ đôi mắt lạnh lẽo của anh bùng lên cơn giận dữ: "Hừ....” Cô ta thực sự không cô đơn một chút nào!

Cười lạnh một tiếng, khóe mắt liếc nhìn hai người đang đứng hôn nhau trong sân, mang theo một tia lạnh lẽo, giống như một tảng hàn băng, lạnh đến xương! Anh xoay người trở về.

Hàng lang mờ ảo, ánh đèn mê ly, bóng dáng anh càng thêm sâu thẳm, mang theo một cổ khí thế đáng sợ khiến người ta kinh hãi.

Anh dần biến mất ở cuối hành lang.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, nụ hôn sâu đậm này thật đẹp.

Cô bị hôn đến hít thở không thông, môi bị gặm cắn đến đau đớn, cho dù có giãy giụa cũng không có tác dụng. Nhớ lại thời gian cô và Viêm Nặc Thiên ở cùng nhau, những ký ức vui vẻ, những tình cảm ngây thơ đơn thuần, cô vứt bỏ dáng vẻ danh môn khuê tú của mình, ở trước mặt hắn lăn lộn cười đùa ha hả. Nhưng những ký ức đó, hiện giờ cũng giống như những chùm pháo hoa, xinh đẹp, rực rỡ tỏa sáng, sau đó...... Biến mất không còn chút vết tích!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện