Ngày thứ hai, chờ đến khi Nhan Hạ tỉnh dậy thì đã gần đến buổi trưa, xoa xoa cái eo đau nhức, cô vén chăn xuồng giường.

Đi vào phòng tắm, Nhan Hạ nhìn cổ mình trong gương có vài ấn ký, không nhịn được đỏ mặt, hôm qua là cô chủ động mà không nghĩ rằng Lục Phỉ sẽ điên cuồng như vậy.

Nhìn thoáng qua gương mặt mắc cỡ đỏ bừng của mình, Nhan Hạ lập tức mở vòi hoa sen, tạt nước lên mặt để nó từ từ giảm nhiệt độ xuống.

Chờ sau khi mọi thứ đều chỉnh tề hết, Nhan Hạ mới rời khỏi gian phòng này.

Khi cô bước ra khỏi phòng, Lục Phỉ đang làm bữa trưa ở trong bếp, Lục Hạo xem TV nhưng tầm mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía thức ăn ở trên bàn, khi thấy Nhan Hạ bước ra, cậu lập tức vội vàng kêu lên:”Mẹ, xấu hổ xấu hổ, mặt trời chiếu đến mông rồi!”

Nói xong, Lục Hạo còn cố ý đưa tay lên sờ sờ mặt mình.

Nghe thấy con trai nhạo báng mình, Nhan Hạ bình tĩnh thong dong đi đến trước ghế sofa, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cậu:”Xấu hổ nữa cũng là mẹ con.”

“Đừng nhéo.” Lục Hạo vội vàng cầm tay mẹ, tiếp tục nói:”Con biết tối hôm qua mẹ rất mệt.”

Nghe được câu này, đáy mắt Nhan Hạ thoáng vẻ lúng túng:”Câu này của con là nghe ai nói?”

“Ba nói a! Sáng nay con muốn đi gọi mẹ dậy, nhưng ba ói tối qua mẹ bị mệt, không được đi quấy rầy mẹ, mẹ, tối hôm qua mẹ làm cái gì a?” Lục Hạo ngây thơ hỏi.

“…….” Nhan Hạ lập tức mất ngôn ngữ, cuối cùng, cô chỉ có thể khô cứng  mà nói một câu:”Chờ sau này con lớn sẽ hiểu!”

“Nha.” Lục Hạo như có điều suy nghĩ rồi gật đầu một cái, sau đó khi cậu đang chuẩn bị nói gì thì thấy Lục Phỉ đã bê thức ăn từ trong bếp ra rồi.

Thấy thế, Nhan Hạ cũng lập tức đứng dậy đi đến bên người anh, nhanh chóng nhận lấy cái đĩa.

“Dậy rồi?” thấy Nhan Hạ hô hấp dồn dập nhìn mình, trong mắt Lục Phỉ xẹt qua một chút ý cười, bọn họ là vợ chồng đã lâu mà vợ mình vẫn hay xấu hổ như vậy, hơn nữa, tren thực tế, anh còn rất thích nhìn thấy một Nhan Hạ như vậy, điều này sẽ khiến anh đôi lúc không kìm lòng được mà trêu cô một chút.

“Ừm.” Nhan Hạ nhỏ giọng trả lời, sau đó, cảm giác được Lục Hạo nhìn chằm chằm sau lưng mình, cô trực tiếp tiến lên, xoay người Lục Phỉ lại, đấy thân thể anh vào phòng bếp:“ Để em giúp anh!”

Cảm nhận lực đẩy mềm mại sau lưng, nụ cười trên mặt Lục Phỉ càng sâu hơn.

Đến phòng bếp, anh lập tức xoay người ôm Nhan Hạ vào lồng ngực, sau đó hôn lên môi cô một cái.

Cảm giác hơi thở nóng rực đập vào mặt mình, trái tim Nhan Hạ lại bắt đầu bịch bịch nhảy lên, cô hoàn toàn không thể khống chế được bản thân khi đối mặt với bộ dạng Lục Phỉ phát ra sức quyến rũ.

Sau đó, tay Lục Phỉ bắt đầu từ từ di chuyển đến ngang hông vợ, vuốt vuốt:”Thế nào? Còn đau sao?”

Nghe vậy, mặt Nhan Hạ lập tức đỏ lên, cô nhìn Lục Phỉ đầy chỉ trích, biết rõ cô xấu hổ mà còn nói vậy.

Nhìn ánh mắt Nhan Hạ, khóe miệng Lục Phỉ nhếch lên, lại hôn Nhan Hạ một cái, anh nói:”Thôi được, không trêu em nữa.”

Sau đó buông ra Nhan Hạ, chuẩn bị lấy món ăn cuối đưa ra ngoài.

Sau khi xoay người, thấy Nhan Hạ vẫn đứng ngơ ngác, anh cười nói:”Mau giúp anh đánh trứng đi!”

“A, được.” Nhan Hạ hồi hồn, lạp tức xoay người lấy trứng gà trong tủ lạnh.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng la lớn của Lục Hạo:”Ba mẹ, con có thể ăn viên viên không?”

“Không thể ăn quá nhiều.” Nhan Hạ đi đến cửa bếp dặn dò một câu.

“Vâng.” Lục Hạo dứt lời, trong giọng nói còn mang theo sự vui sướng rõ ràng.

Lục Phỉ và Nhan Hạ nhìn nhau một cái, đứa trẻ tham ăn này!

Không bao lâu sau, Lục Phỉ cũng xào xong món cuối cùng, hai người xúc đủ cơm rồi lập tức bước ra ngoài.

Mới vừa ra, họ đã thấy thân mình nhỏ bé của Lục Hạo trước bàn ăn, thỉnh thoảng cậu lại nhón chân lên cầm chiếc đũa nhỏ của mình kẹp viên viên mà Lục Phỉ làm, ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ.

“Hạo Hạo.” Nhìn Lục Hạo lại đem một viên nữa nhét vào miệng, Nhan Hạ trực tiếp kêu lên.

“Mẹ….. mẹ.” Lục Hạo nhấm nuốt thức ăn, mơ hồ trả lời Nhan Hạ, sau đó đôi tay che miệng, bắt đầu tiêu diệt chứng cứ.

“Con ăn mấy viên rồi?” Đem thứ ở trên tay để lên bàn, Nhan Hạ nhìn mấy viên viên thưa thớt trong đĩa hỏi.

“Chưa ăn được mấy.” Nuốt vào ngụm cuối cùng, Lục Hạo lắc đầu một cái, sau đó duỗi ngón tay đếm đếm trước mặt cô:”Một viên, hai…… con ăn có năm viên.”

“Vậy thì trưa nay không được ăn nữa rồi.” Nhan Hạ trực tiếp trả lời.

“Còn có nhiều như vậy cơ mà mẹ!” Lục Hạo vội vàng nói, ánh mắt không ngừng liếc về phía mấy viên còn dư lại trong đĩa.

“Vừa nãy mẹ đã nói gì với con?” Nhan Hạ hỏi ngược lại.

“Không thể ăn quá nhiều, nhưng mà con cũng chưa ăn nhiều a!” Lục Hạo vô cùng nghiêm túc đáp lời, có thể thấy cậu nhỏ thật sự nghĩ mình ăn không nhiều lắm.

Nhan Hạ sắp bị logic của chính con trai mình khiến cho không thể nói được cái gì:”Năm mà còn không tính nhiều nữa? Bình thường mẹ chỉ cho con ăn mấy?”

Nghe vậy, Lục Hạo cúi thấp đầu:”Vậy cũng tốt, con sẽ không ăn nữa!”

Nhìn bộ dạng đáng thương của Lục Hạo, Nhan Hạ đứng bên cạnh Lục Phỉ, con trai cái gì cũng tốt, chỉ là khá chú trọng đến vấn đề ăn uống, đối với việc này, cô cũng không thể làm gì được, mặc dù nói đồng ý nhưng rõ ràng cảm xúc của Lục Hạo không cao cho lắm.

“Ba đem phần ăn của mình cho con đấy.” nhận được ánh mắt cầu cứu của vợ, Lục Phỉ nói.

Vừa nói hết câu, Lục Hạo đã ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời trong suốt, sau đó do dự nhìn về phía mẹ.

Nhận thấy tầm mắt của cậu, Nhan Hạ dở khóc dở cười, cô nên may mắn là thằng bé nhà mình vẫn quan tâm đến ý kiến của bản thân sao? Xem ở sự ngoan ngoãn của con, Nhan Hạ chỉ có thể nói:” Được rồi, chỉ một lần!”

“Mẹ, mẹ thật tốt quá.” Lục Hạo lập tức vui mừng xông lên ôm cô.

“Thế còn ba?” Lục Phỉ đứng một bên hỏi.

Lục Hạo cười ngọt ngào, nhanh chóng chạy đến bên người baba, khẽ ngửa đầu nói:’Ba, ba cũng tốt.”

Nhìn bộ dáng ngọt miệng của Lục Hạo, Nhan Hạ và Lục Phỉ nhìn nhau cười một tiếng.

bây giờ mình mới để ý, cũng không hiểu sao chương nì tác giả cho ngắn như vậy á, đừng trách mình nhá, tác giả, tác giả á
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện