"Trần tổng nói, anh ta không thể giúp gì cho cô.” Nhìn Dương Ngưng, Trịnh Vân nói thẳng.

"Tại sao?" Vừa nghe đến hai chữ không thể, vẻ mặt Dương Ngưng có chút nóng nảy.

"Chính cô ban đầu tính định làm gì, chính cô rõ ràng nhất.” Trịnh Vân lạnh lùng nói.

Nghe được lời này, con ngươi Dương Ngưng co rụt lại, hắn ta biết cái gì rồi? Trông bộ dáng khiếp sợ của người phụ nữ đối diện, Trịnh Vân cười lạnh:” Có người đem tư liệu truyền đến tay Trần tổng, về việc cô muốn đồng quy vu tận với công ty sau khi được bảo lãnh ra ngoài.”

Phỏng đoán lấy được nghiệm chứng, ánh mắt Dương Ngưng  dần dần sáng tỏ, sau đó cô cười lạnh nói:” Rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn như vậy?”

"Người tình trong mộng của cô."

Lục Phỉ?

Thái độ Dương Ngưng đã không thể kiềm chế được.

O chưa bao giờ nghĩ đến người phá hoại là Lục Phỉ, vậy thì tất cả những gì cô đã trải qua trong quá khứ, anh ấy đều biết hết sao?

Hơn nữa, anh ấy còn nghĩ ra phương pháp này, để khiến cô có thù cũng chẳng thể báo được.

Trong lúc bất tri bất giác, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.

Tại sao?

Tại sao đến cả hi vọng cuối cùng của cô cũng bị phai mờ mất?

Nét mặt cô tựa cười như không cười.

Loại vẻ mặt này, so khóc còn càng làm cho người ta bận tâm.

Chỉ tiếc, đứng ở trước mặt ô cũng không phải loại người biết thương hương tiếc ngọc.

Trịnh Vân nhìn chằm chằm Dương Ngưng một lúc, rồi mới nói: "Trần tổng nhắn lại với cô, tự giải quyết cho tốt, còn nữa, ban đầu cô kí hợp đồng với công ty là hợp đồng cả đời nên bọn họ vẫn chờ cô ra ngoài.”

Nghe những lời này, Dương Ngưng đã không có phản ứng gì rồi.

Bi thương đến chết tâm.

Chết lại không chết được, ô còn phải sống ngây ngốc trong tù ngục thật nhiều năm nữa.

Sau khi đi ra ngoài, Trần Cảnh sẽ để cô chết sao? KHông biết, hắn ta chỉ có thể để cô sống không bằng chết mà thôi.

Cho nên từ bây giờ xem ra thì những ngày tháng lao ngục này có lẽ sẽ là những ngày Dương Ngưng sống tốt nhất trong tương lai.

Nhắm mắt lại, Dương Ngưng tưởng chạm vào gương mặt tuấn mĩ của Lục Phỉ, lòng cô, đã đông cứng thành một khối.

Từ trước đến giờ, tất cả đều chỉ là ảo tưởng của mình cô mà thôi.

Cứ như vậy đi, có lẽ, để cô ở trong tù sống an tĩnh vài năm, chấp niệm về Lục Phỉ cũng sẽ tiêu tán.

Về phần Nhan Hạ, cho dù bản thân cũng rất muốn làm gì đó nhưng hiện tại cũng chẳng thể làm gì được.

Nhưng cô không tin, Nhan Hạ sẽ mãi có được hạnh phúc như thế.

Có lẽ, đợi đến khi cô ta hoa tàn ít bướm, phong thái Lục Phỉ lại vẫn như cũ thì sẽ là lúc chấm dứt thôi.

Dù sao, cso được rồi mất đi đau khổ hơn nhiều là chưa từng có để mất.

Dương Ngưng tự thôi miên lòng mình.

Trịnh Vân ở nhìn chòng chọc Dương Ngưng một lúc lâu sau lúc này mới rời đi.

Mà chờ Trịnh Vân rời đi, nhìn cánh cửa kia lần nữa đóng, trái tim cô lại từng chút, từng chút rơi vào hắc ám.

*

Lúc này, Lục Phỉ đang nấu cơm trưa cho cả nhà.

Hành động vô cùng lưu loát.

Mà Nhan Hạ thì ngồi trong phòng Lục Hạo nhìn cậu vẽ tranh.

"Mẹ, Hạo Hạo vẽ có giống không?” Lục Hạo chỉ chiếc xe hơi nhỏ trên trang giấy, quay đầu vui vẻ hỏi cô.

"Rất giống, nhưng mà Hạo Hạo, con dùng màu có phải quá chói mắt không?” Nhan Hạ hỏi ngược lại, lần đầu tiên cô biết con trai mình thích màu sắc sặc sỡ như vậy.

"Nhiều màu mới đẹp mắt chứ.” Lục Hạo tỏ vẻ đương nhiên đáp lời.

Nhan Hạ im lặng, nhìn chiếc xe hơi nhỏ này, cô quyết định sẽ giữ lại nó, về sau khi tiểu Hạo lớn hơn, để thằng bé thấy tranh do chính mình vẽ, không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào?

Nghĩ tới đây, khoé môi cô không nhịn được mà nâng lên.

Lúc này, nhìn nụ cười quỷ dị trên gương mặt cô, Lục Hạo tỏ vẻ không hiểu hỏi:” Mẹ, Hạo Hạo vẽ như vậy rất kì quái sao?”

"Không, Hạo Hạo, chỉ cần con thích là được rồi, mẹ chỉ đang nghĩ có nên treo bức tranh này lên hay không.” Nhan Hạ nghiêm túc nói.

"Tốt, tốt!" Lục Hạo lập tức gật đầu, chính bản thân cậu cũng sẽ giữ gìn tranh của mình, nhưng nếu được treo lên thì dường như mới là lần đâu tiên.

Nghĩ tới đây, Lục Hạo  lại tiếp tục nói: "Mẹ, lần trước con vẽ nhà mình với em gái, cũng treo lên nhé!”

"Ừm." Nhan Hạ gật đầu một cái.

"Có thể ăn cơm rồi." Lúc này, chỉ nghe  Lục Phỉ lớn tiếng gọi hai mẹ con từ phòng bếp.

Mà nghe được câu này, Lục Hạo lập tức ôm lấy cánh tay Nhan Hạ, ngay cả tranh của mình đang vẽ cũng quên mất.

Cuối cùng, Nhan Hạ chỉ đành theo bước chân cậu đi ra ngoài.

Bước ra đã thấy trên bàn ăn tràn đầy thứa ăn., thật phong phú.

Nhìn chúng, Lục Hạo không nhịn được nuốt nước miếng một cái, sau đó nhìn về phía Nhan Hạ:” Mẹ, ôm con lên đi!”

Nghe vậy, Nhan Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó ôm cậu lên ghế.

Vừa ngồi vào bàn, Lục Hạo liền cầm đũa, không kịp đợi mà đưa về phía đầu con cá rán tiêu.

Nhan Hạ ngồi một bên, nhìn Lục Hạo đem một miếng gắp vào miệng, rồi liên tục nhép nhép miệng, lại duỗi người gắp thêm một miếng nữa, bỗng cảm thấy bản thâ cũng có chút thèm ăn.

Cầm đũa lên, đưa về phía đĩa cá.

Thịt cá trơn mịn vừa vào miệng, sự tươi ngon cùng vị cay nồng của ớt hoà quyện, mặc dù màu ớt rất đỏ nhưng cũng không quá cay rát, miếng thịt mịn màng, thơm ngon đúng vị, thật ngon.

Nhan Hạ không nhịn được, cũng duỗi tay ăn thêm một miếng nữa.

Nhìn hai người con một miếng mẹ một miếng, Lục Phỉ ngồi một bên nhìn, bất đắc dĩ lắc đầu, suy nghĩ vừa chuyển, lại cầm điện thoại di động quay chụp cảnh này lưu vào máy.

Sau đó trực tiếp đăng tải video lên mấy trang web, phát một tin tức mới.

# Lục Phỉ: hôm nay nấu một bàn, dường như tay nghề đã được công nhận? Hình minh hoạ #

Mà sau khi đăng lên không lâu, phía dưới bắt đầu có fan hâm mộ rối rít comment.

"A, Hạo Hạothật cute quá đi, thật muốn ôm về nhà nuôi.”

"Cuối cùng tôi cũng biết thuộc tính tham ăn của Hạo Hạo là di truyền từ người nào.”

"Ríu rít ríu rít, tay nghề của nam thần nhìn có vẻ thật tốt, một bàn đều là anh nấu sao?”

"Nuốt nước miếng, biệt đội tham ăn đã hiểu, nhìn là thấy ăn ngon rồi.”

"Trước kia cứ nghĩ nam thần không dính chút khói bụi trần gian, hiện tại mới biết nam thần cũng là một người phàm.”

"......"

Phía dưới đều nhao nhao tán dương, không hề xuất hiện loại thanh âm nào khác.

Tình hình như vậy khiến Lục Phỉ cảm thấy cso một tia kì quái, trước kia cũng không đồng thanh nhất trí như bây giờ nha.

Mục đính đăng tải của anh chỉ là để fan dần quen với sự tồn tại của Nhan Hạ mà thôi.

Tiềm thức nói cho anh biết rằng hẳn là đã có chuyện gì xảy ra.

Nghĩ đến đây, Lục Phỉ lập tức mở trang Weibo đoàn đội của mình.

tất cả mọi động thái của anh, bọn họ luôn là những người phản ứng nhanh nhất.

Mà lúc này, vừa mở ra liền thấy tựa đề đầu tiên xuất hiện trên trang.

# Gửi tất cả fan hâm mộ một phong thư #

Nhìn nhìn, Lục Phỉ lại click vào phần đọc tiếp.

Tất cả câu văn đều tràn vào đáy mắt.

"Tất cả những người yêu Lục nam thần, bức thư lần trước là viết cho Lục nam thần, còn lần này là viết dành cho các bạn, tôi vẫn luôn cho rằng, tất cả mọi người trong group này ddefu luôn thật lòng hi vọng Lục nam thần sống thật tốt, bất kể thái độ ôn hoà hay ác liệt, tôi cho rằng, trong lòng chúng ta luôn luôn chỉ có một nguyện vọng, đó chính là thần tượng của chúng ta, người mang đến cho chúng ta cảm xúc và ảo mộng, có thể trôi qua cuộc sống hạnh phúc.

Nhưng từ sau sự kiện con trai Lục nam thần được đưa ra ngoài ánh sáng đến bây giờ, khi mà Dương Ngưng giả mạo người ái mộ, chà trộn vào cộng đồng của chúng ta, tôi mới hiểu được, group to lớn này dường như còn ẩn giấu một điều gì đó.

Điều này cũng làm tôi  không ngừng hoài nghi về nhóm này, nó bao gồm những ai, họ núp ở đâu, cuối cùng thì có mục đích như thế nào.

Trên thực tế, khi mới được biết tin Lục nam thần có con trai hợp pháp, trái tim tôi cũng chối bỏ, bởi việc sung bái một thần tượng độc thân và một thần tượng có gia đình là hai loại cảm giác khác nhau, nó như thể bạn bị chính bạn trai mình phản bội, điều này có chút vô căn cứ nhưng lại chính là suy nghĩ thật của tôi khi viết những dòng này.

Nhưng khi nhìn một đống người trên mạng chỉ trích, trách móc anh nặng nè, tôi lại không đành lòng, vì vậy, sau khi nói chuyện cùng mọi người liền viết xuống vài dòng, gửi Lục nam thần một bức thư để thẻ hiện sự ủng hộ của chúng ta đối với anh ấy, cũng để cánh truyền thông hiểu mục đích của fan, những người vẫn luôn bên anh.

Nhưng, sau đó, rất nhiều chuyện bắt đầu sáng tỏ ra ngoài, nhiều đến mức chúng ta không kịp chớp mắt, nhưng tôi vẫn dần dần chấp nhận tất cả.

Trong khi một vài người bắt đầu phản đối sự hiện diện của vợ Lục nam thần thì tôi lại bắt đầu mở Weibo của anh.

Nhìn từng chút từng chút một, lại phát hiện, hoá ra sự hiện diện của cô gái ấy đã ở đây trong suốt bảy năm qua.

Mọi người còn nhớ, mỗi năm, vào ngày Valentine và đêm thất tịch, Lục nam thần đều sẽ đăng tải một chum hình của bản thân, mà bên cạnh luôn có những trái tim nho nhỏ sao? Trước đây, chúng ta đã từng cho rằng anh ấy đang tỏ tình với fan hâm mộ, nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, đó hẳn là dành cho Nhan Hạ - vợ anh, bởi, tren những trái tim kia luôn có dòng chữ tiếng Anh đơn giản “summer”.

Còn có  chiếc bánh ngọt vào ngày không phải sinh nhật nam thần, bảy năm trước, là một, và năm năm trước, bắt đầu thành hai, lại xem lại weibo của vợ anh, không khó để phát hiện chiếc bánh ngọt trong đó xuất hiện trùng với ngày sinh nhật của cô, mà thêm một người khác, tôi tin rằng ai cũng có thể đoán được.

Còn nữa, mỗi năm, nam thần đều có hai khoảng thời gian sẽ khiến người ta không tìm tháy được bóng dáng, mọi người đều biết, đó chính là kì nghỉ đông cùng nghỉ hè, chúng ta từng cười nahoj qua, có ohari nam thần không thể nào quên được cảm giác thời học sinh, nhưng bây giờ nhìn lại, chẳng qua chỉ là trùng với ngày nghỉ của tiểu nam thần thôi.

......

Weibo, từng dòng từng động thái đều có quá nhiều liên hệ với đời sống, từng điểm, từng điểm hiển lộ tất cả, trái tim tôi cũng dần nghiêng trở về phía anh.

Để tôi hoàn toàn gia nhập đoàn quân ủng hộ Nhan Hạ chính là sau kì thứ nhất《 siêu nhân trở lại 》, lượt hai với sự xuất hiện của vợ anh, vừa nhìn, tôi đã thích cô gái ấy, không phải bởi bộ dạng xinh đẹp, mà là hơi thở nhu hoà, điềm tĩnh, an nhiên ấy.

Loại khí chất này đứng giữa thời đại phù hoa này, thật khó mà có được.

Điều này khiến tôi không thể không nghiên cứu kĩ hơn về cô.

Vừa đi vào tìm hiểu, tôi mới phát hiện, cô ấy thật sự là một người đáng để chúng ta phải kính nể.

Bảy năm trước, nam thần và vợ anh tốt nghiệp đại học, nghe nói, khi đó, trường học có danh ngạch cử cô đi sang học viện thiết kế nổi tiếng bên nước ngoài theo học, đó là học viện thiết kế được công nhận tốt nhất, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô ấy sẽ rời đi, nhưng cuối cùng thì không.

Cô gái ấy không muốn đi sao? Cô ấy muốn, nghe nói lúc đó, tất cả giấy tờ, thị thực đều đã chuẩn bị xong xuôi, học bổng cũng đã gửi đến tay, chỉ thiếu người mà thôi.

Nhưng cuối cùng, Nhan Hạ không đi.

Tôi đã cố ý tìm hiểu, đối ứng thời gian xem lúc ấy, nam thần của chúng ta đang làm gì.

Nhưngvừa tra tin tức, tôi lại thấy lúc đó, nam thần vừa lúc gặp sự cố, cần nằm giường nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng ba tháng.....

Vợ anh là vì ai mà ở lại đã thật dễ hiểu.

Về sau, chỉ thấy cái tên Nhan Hạ đã nổi lên giữa làng thiết kế.

Một năm kia, có người nói qua về sự xuất hiện của cô ấy, nhưng cuối cùng lại không thấy gì.

Vừa nghĩ lại nghĩ đến một vấn đề khác.

Thì ra là, tiểu nam thần của chúng ta, khi đó đang ở trong bụng Nhan Hạ.

Kế tiếp một quãng thời gian rất dài, Nhan Hạ lui ẩn giữa các chương trình trình diễn, thiết kế trong và ngoài nước, chỉ tiếp nhận một chút của tuần lễ thời trang và tư nhân đặt làm, dù cho bây giờ, cô ấy vẫn thật thành công, nhưng nếu để người phụ nữ này toàn tâm toàn ý đặt bản thân vào sự nghiệp thì thành tưu hiện tại, chỉ sự không chỉ đến đây.

Nhưng lúc này đây, ô ấy vẫn buông tha nó.

Nhìn lại một chúttiểu nam thần của chúng ta, mọi người đều cảm thấy cậu ấy rất ngoan, đáng yêu, rất nghe lời, thông minh, lễ phép, nhưng những điều này là do trời sinh hay sao?

Thật ra không phải, Hạo Hạo hôm nay là phần lớn công lao mà vợ nam thần đắp nặn lên.

......

Nhìn đi nhìn lại, dường như mọi người chỉ tháy được sự khác biệt giữa nam thần và cợ anh ấy, mà chưa từng nghĩ một chút xem, người phụ nữ đó đã bỏ ra bao nhiêu.

Hơn nữa, gần đây, trong sự kiện về Dương Ngưng, lại cho tôi thấy rõ group chúng ta có chứa bao nhiêu thành phần.

Tôi chỉ muốn nói, Nhan Hạ thật hợp với Lục nam thần, tôi đại biểu tất cả những fan hâm mộ kì cựu ở đây, ủng hộ Nhan Hạ làm vợ hợp pháp của nam thần của chúng ta, tôi không yêu cầu mọi người tiếp nhận cô ấy, chỉ hi vọng không người nào dùng thân phận người ái mộ để phản đối sự tồn tại của Nhan Hạ trong weibo của Lục nam thần, bởi sự phản đối của chúng ta cũng đồng thời trở thành con dao để nam thần xa cách, mọi người thấy sao?”

Bức thư dừng lại ở đây, phía dưới lại có rất nhiều người đứng ra lên tiếng.

Không để ý tới bữa cơm, Lục Phỉ tiếp tục xem bình luận phía dưới.

Anh có cảm giác, sự kiện này, cùng tất cả những comment ở đây đều là chìa khoá mấu chốt để mọi người thay đổi cách nhìn về Nhan Hạ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện