Lâm Hi một tay quật ngã một người đàn ông, chửi một tiếng: “Mẹ kiếp! Đến lúc này rồi cô còn nghĩ đến mặt ông đây à!”

Cách đó không xa truyền đến tiếng còi cảnh sát, mấy người đàn ông kia thấy tình thế không ổn, xoay người bỏ chạy, Lâm Hi không cho bọn chúng cơ hội này, anh dẫn đầu chạy đến trước chiếc Minibus màu bạc kia, kéo cửa bên cạnh ghế lại, trực tiếp lôi tài xế từ bên trong ra, phía sau có một người đàn ông xông tới, móc con dao sắc bén trong túi ra, cùng lúc đó, tên tại xế kia cũng đánh trả Lâm Hi, phối hợp với gã cầm dao giữ chặt tay Lâm Hi.

Lý Huyền nhìn thấy gã kia móc dao găm ra đi đến chỗ Lâm Hi, hoảng sợ, bất chấp tất cả, dứt khoát lao đến chắn phía sau Lâm Hi, con dao của gã đâm xuống, Lâm Hi thấy Lý Huyền chạy đến, con ngươi xẹt qua một tia hoảng loạn, thoát khỏi sự giam cầm của gã tài xế, xoay người bảo vệ Lý Huyền, dùng cánh tay chặn lại con dao đang đâm xuống, chỉ nghe thấy “Roẹt” một tiếng, ống tay áo anh bị chém rách.

Cùng lúc đó, một chiếc xe cảnh sát chạy đến, mấy người đàn ông kia thấy tình thế không ổn, xoay người bỏ chạy, gã tài xế cùng người đàn bà bị cảnh sát khống chế, trên đường lớn cũng có vài người qua đường chạy tới chặn đường đám đàn ông kia, cùng cảnh sát chế ngự bọn chúng.

Lúc này Lâm Hi mới buông Lý Huyền trong lòng ngực ra, khẩn trương hỏi: “Cô có bị thương hay không?”

Lý Huyền cảm nhận một chút, có vẻ không bị thương ở đâu, sau đó nhìn xuống cánh tay Lâm Hi, máu tươi đỏ thắm theo ngón giữa của anh nhỏ giọt xuống đất.

Cô kéo ống tay áo bị chém rách của anh, nhìn thấy một vết thương ghê người đầy máu, máu thịt lẫn lộn.

Lý Huyền nắm chặt tay còn lại của Lâm Hi, định ra đường đón xe dẫn anh đi bệnh viện, một người cảnh sát chạy tới nói: “Hai người không thể đi, phải cùng tôi về cục cảnh sát lấy lời khai.”

“Bạn tôi bị thương, tôi muốn dẫn cậu ấy đến bệnh viện trước.” Lý Huyền nói với cảnh sát: “Đám người kia… Là bọn buôn người, bạn tôi là người tốt.”

“Ừ, cái này tôi biết.” Cảnh sát vừa mới nghe mọi người xung quanh kể lại sự việc đã xảy ra, anh ta nhìn miệng vết thương trên cánh tay Lâm Hi, thoáng chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đồng ý để họ đến bệnh viện trước: “Sau khi xong việc, nhớ phải tới cục cảnh sát lấy lời khai đấy.”

“Vâng.” Lý Huyền đỡ Lâm Hi lên một chiếc xe taxi, đi thẳng đến bệnh viện.

Trong phòng cấp cứu, nhìn bác sĩ cầm kim chỉ khâu lại miệng vết thương trên cánh tay Lâm Hi, cả trái tim Lý Huyền như bị bóp chặt, không nhịn được hỏi: “Cậu có đau không? Chịu đựng một chút là ổn thôi, đừng sợ.”

Cũng không phải không được tiêm thuốc tê, hiện tại không có cảm giác gì cả, Lâm Hi nhéo ấn đường nhìn cô, nói một tiếng: “Đồ ngốc.”

“Vừa rồi thật là nguy hiểm.” Bây giờ trong lòng Lý Huyền vẫn còn sợ hãi: “Toàn là dân liều mạng.”

“Biết là nguy hiểm mà cô còn dám xông tới hả.” Lâm Hi vươn cái tay còn lại, véo véo khuôn mặt cô, dạy dỗ: “Sau này thấy đàn ông đánh nhau, phụ nữ phải trốn xa một chút, biết không?”

“Này, sao lại nói tôi, nhiều người như vậy, cậu cũng không biết tránh đi à, cứ thế mà đánh nhau với người ta, nguy hiểm thế nào cậu có biết không?” Lý Huyền trách móc.

“Đám nhóc đó, có đến mười người cũng không phải đối thủ của tôi.” Lâm Hi than một tiếng, không hề khách khí nói: “Tôi đánh nhau rất lợi hại.”

Bác sĩ ngồi bên cạnh cuối cũng cũng nghe không nổi nữa, không nhịn được xen vào: “Nhóc con, nếu dao găm cắm sâu thêm hai centimet nữa thì đã chạm đến dây chằng rồi, cánh tay này của anh xem như bỏ đi đấy, phải nghe theo vợ anh nói, sau này kiềm chế một chút, đừng đánh nhau với người khác.”

Lý Huyền nghe vậy, đôi mắt đỏ lên, trong lòng chợt chua xót: “Cậu trông cậu đấy, nếu cánh tay không còn, sau này phải gảy đàn ghi-ta như thế nào, phải nhảy như thế nào, biến thành người tàn tật, ai đến chăm sóc cậu!”

Ơ, từ từ… Hình như có chỗ nào đó không đúng.

Ai là vợ của anh! Ai là vợ của anh!!!

Chờ bác sĩ băng bó cho anh xong, bưng khay đi khỏi phòng cấp cứu, Lâm Hi nở nụ cười: “Quan tâm tôi thế à?”

Lý Huyền còn định biện bạch gì đó, điện thoại lại đột nhiên vang lên, vừa nhấc máy, giọng nói vội vàng của Dịch Tiểu Gia đã truyền tới: “Chị Huyền, chị đang ở cùng với Lâm Hi đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Có phải Lâm Hi đánh nhau với người ta hay không!”

Lý Huyền theo bản năng cảm thấy không ổn: “Tại sao em lại biết?”

“Trên internet đều đưa tin rồi ạ!” Dịch Tiểu Gia nôn nóng: “Có người chụp ảnh, đăng trạng thái nói Lâm Hi đánh nhau với người khác ở trên phố, trên Weibo đều chuyển phát điên cuồng! Thật là… Tại sao cậu ấy lại đánh nhau với người ta! Chị Huyền chị ở bên cạnh cũng không khuyên cậu ấy một chút, việc này có ảnh hưởng rất tiêu cực đấy!”

Cô khuyên? Việc này đâu thể khuyên là xong chuyện!

Lý Huyền vừa cúp máy đã lập tức mở điện thoại ra, kết quả hot search trên Weibo đều là tin tức về Lâm Hi, chắc chắn là âm mưu của nhóm người nào đó, hình ảnh chụp rất rõ cảnh Lâm Hi đánh nhau với đám đàn ông kia, bộ dáng anh hung ác, ánh mắt quyết tuyệt, lời bình đi kèm là: “Trên phố, tự nhiên lại gặp được cảnh kéo bè kéo lũ đánh nhau, nhưng trông mặt người kia thật sự rất quen!”

Quần chúng ăn dưa hoàn toàn không rõ chân tướng thi nhau bình luận dưới bài viết.

Nếu không rõ chân tướng, cứ thế mà đăng ảnh lên, thật sự rất dễ khiến người khác hiểu lầm, cho rằng Lâm Hi gây chuyện thị phi khắp nơi, ảnh hưởng như vậy, đúng như Dịch Tiểu Gia đã nói, vô cùng tiêu cực!

Quả thực, phần lớn bình luận bên dưới đều phê bình chỉ trích thậm chí là chửi rủa.

“Không ngờ Lâm Hi lại đánh nhau với người ta ở trên phố, đúng là côn đồ đóng giả quân tử!”

“Con gái của tôi rất thích cậu ta, không ngờ cậu ta lại là người bạo lực như vậy, loại người này nên bị tẩy chay, ảnh hưởng quá tiêu cực!”

“Vẫn còn là người mới mà đã đưa tin về cậu ta không ngừng, trong ba ngày đổi mới tam quan của tôi hai lần, không phải đang lăng xê chứ!”

“Không có thực lực thì cũng chỉ có thể dựa vào scandal để tăng sức hot thôi, rốt cuộc giới giải trí bây giờ bị làm sao vậy, aiz, thật đáng buồn!”

“Nói Lâm Hi không có thực lực, bạn đã từng nghe anh ấy hát chưa, đã xem cách anh ấy diễn chưa?”

“Không cần xem, cái loại cặn bã của xã hội này, ca hát có thể đạt đến trình độ nào chứ.”

“Trẻ nhỏ bây giờ thường noi theo thần tượng, thật lo bọn trẻ sẽ theo loại người này học cái xấu! Nên tẩy chay cậu ta trên phạm vi rộng!”

“Không sai! Hợp tác yêu cầu tẩy chay Lâm Hi!”

“Mọi người đừng vội kết luận, biết đâu chuyện này có ẩn tình thì sao!”

“Có thể có ẩn tình gì chứ, tôi là bạn học đại học của Lâm Hi, cậu ta đã từng đánh nhau ở đại học, đánh người ta đến mức phải vào bệnh viện đấy.”

“Cầu lầu trên tiết lộ thêm nhiều thông!”

“Cầu tin hot!”

……

Lý Huyền suýt chút nữa ném vỡ điện thoại, sau khi bức ảnh kia được tung ta, hình tượng của Lâm Hi càng bôi càng đen, rõ ràng mọi chuyện không phải như vậy, kết quả bọn anh hùng bàn phím mồm năm miệng mười, lật ngược phải trái trắng đen.

Lâm Hi bó tay đi ra khỏi bệnh viện, nhìn dáng vẻ này của Lý Huyền, nghi ngờ hỏi: “Cô sao thế?”

Lý Huyền lắc đầu, vẫn quyết định tạm thời không nói cho anh, ngược lại nói: “Cậu về nhà trước đi, tôi đến cục cảnh sát xử lý chuyện này.” Dứt lời, cô lấy chìa khóa nhà trong túi ra đưa cho anh.

Lâm Hi không nhận chìa khóa, mà chạy chậm đuổi theo cô: “Tôi đến cục cảnh sát với cô.”

Cục cảnh sát, một vị cảnh sát trẻ tuổi đến lấy lời khai của hai người, đội trưởng Vương của đội cảnh sát đi tới, vỗ vỗ bả vai Lâm Hi: “Nhóc con, may mà có cậu ra tay tương trợ, giúp chúng tôi phá được đường dây lừa bán phụ nữ và trẻ em! Thật sự rất cảm ơn.”

“Cảm ơn hả? Có tiền thưởng hay không? Anh xem tôi cũng coi như là thấy việc nghĩa mà hăng hái giúp đỡ, anh dũng bị thương……” Lâm Hi còn chưa nói xong đã bị Lý Huyền che miệng lại, câu tiếp theo bị chặn trong cổ họng, lẩm bẩm nói không nên lời.

“Đồng chí cảnh sát, có chuyện này… Xin hỏi đội cảnh sát của các anh có Weibo chính thức không?”

———-

Chưa đến hai giờ sau, bài đăng “Bé trai thoát hiểm lừa bán, một người đàn ông đã ra tay tương trợ áp chế thủ phạm, giúp cảnh sát phá được đường dây lừa bán dân sự” trên Weibo của【 Công an thủ đô online 】 đã được chuyển phát mười mấy nghìn lần.

Ban đầu khi có Weibo đăng bài Lâm Hi đánh nhau, tuy các fan girls của Lâm Hi vẫn bảo vệ idol nhà mình, nhưng tóm lại không ai đủ tự tin, hiện tại mọi chuyện lại thay đổi một trăm tám mươi độ, bấy giờ các fan lấy chân lý hào hùng là nông nô xoay người làm chủ, điên cuồng chuyển phát bình luận Weibo, mang tư thế vả mặt “Bôm bốp bôm bốp”.

“Ha ha Lâm Hi pa pa của tôi quá đẹp trai! Lấy một địch mười cơ đấy!!”

“Những ai nói Hi của tôi không có tố chất, xin hỏi bây giờ mặt mấy người có đau không?”

“Thấy trẻ em bị lừa bán, ở đấy có nhiều người vây xem như vậy, thế mà không có một ai đứng ra, bao gồm cả người chụp ảnh, nhưng bọn lật ngược phải trái trắng đen lại có cả đống, ha ha, xã hội thật đáng buồn.”

“Lúc trước bị nhiều người hiểu lầm như vậy, một tiếng cũng không nói được, Hi của tôi thật đáng thương.”

“Chuyện này không phải đang lăng xê chứ? Chẳng phải ê kíp sau lưng Lâm Hi rất thích lăng xê sao?”

“Lầu trên bị ngu à, bạn mẹ nó mời cục cảnh sát ra lăng xê thử xem.”

“Ai nói lăng xê chứng tỏ chỉ số thông minh của người đó đáng quan ngại.”

“Mời cút xéo ngay lập tức.”

……

Hiện tại luồng dư luận trên internet đều nghiêng về một phía, tất cả đều là lời khen ngợi và cổ vũ Lâm Hi, hình tượng của anh lập tức thay đổi theo hướng tích cực, còn có không ít fans lôi chuyện liên quan đến Hoắc Lăng Thiên trước đây ra xé rách, nói Lâm Hi là lương tri của xã hội, idol như vậy, có thể vì một đứa trẻ không quen mà ra tay lấy một địch mười, sao có thể làm ra hành vi chèn ép người khác, dòng trạng thái kia tuyệt đối chỉ là bôi đen.

Đúng là không lâu sau, tài khoản Weibo V kia đã xoá bài bôi đen Lâm Hi, lại bị fans Lâm Hi thoá mạ, thậm chí Hoắc Lăng Thiên cũng không thể may mắn thoát khỏi liên lụy.

Tay trái Lâm Hi cầm điện thoại lướt Weibo, nằm trên sô pha cười đến suýt tắt thở.

Vẻ mặt Lý Huyền ghét bỏ nhìn anh, tên nhóc này, nhìn thế nào cũng không giống lương tri của xã hội, chỉ thấy văn nhã bại hoại.

Lý Huyền rút điện thoại trong tay anh ra, dùng đầu gối đá đá anh: “Ngồi dậy, tôi chụp cho cậu một tấm ảnh để đăng lên Weibo.”

“Không cần đâu.” Lâm Hi từ chối, chỉ chỉ cánh tay phải bị thương của mình: “Bây giờ rất xấu!”

“Tôi vốn muốn chụp bộ dáng bị thương của cậu mà.” Lý Huyền mở camera ra, nhắm ngay cánh tay của Lâm Hi: “Để các fan của cậu phải đau lòng một chút.”

Lâm Hi không lay chuyển được Lý Huyền, miễn cưỡng giơ tay, để cô chụp một bức ảnh, ảnh chụp Lâm Hi, hơi nhíu mày, bộ dáng không tình nguyện, giơ tay, thật ra lại vô cùng đáng yêu!

Chụp ảnh xong, cô vào Weibo Lâm Hi, biên soạn dòng trạng thái: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, hiện tại tôi rất ổn, 【 thả tim 】.”

Các fan sớm đã khó dằn lòng nổi mà muốn biết tình trạng của Lâm Hi, dòng trạng thái Weibo vừa được đăng lên bọn họ cũng gần như nổ tung.

“Ôi Hi Hi của tôi bị thương rồi!!”

“Đau lòng!!”

“Hi hi anh làm tốt lắm!!”

“Yêu anh!!”

“Thật sự đau lòng Lâm Hi pa pa của tôi! Anh nhất định phải khoẻ lên đấy!”

“Tôi thu lại lời nói cậu không có tố chất trước đây, cậu làm tốt lắm, con gái của tôi thích idol tràn ngập năng lượng như vậy, tôi cảm thấy rất yên tâm, hy vọng cậu giữ gìn sức khỏe.”

“Chúc Hi Hi sớm hồi phục.”

“Chúc phúc.”

……

Vẻ mặt Lâm Hi mất tự nhiên im lặng nhìn Lý Huyền: “Làm ra vẻ.”

“Mà này, tại sao cậu biết người phụ nữ kia không phải là mẹ đứa trẻ?” Lý Huyền tò mò hỏi, nói chung tình huống như thế này, người qua đường sẽ không có mấy ai nghi ngờ.

Trong đầu Lâm Hi, lần thứ hai nhìn ra ngoài cửa sổ là mảng trời xanh mây trắng, cùng với từng ngọn núi cao thấp nhấp nhô, ven đường đan xen hầm trú ẩn tối tăm, dưới thân là cảm giác xóc nảy do lốp xe ô tô tiếp xúc với mặt đường gập ghềnh, động cơ đập vào gáy anh rầm rầm, có người nói to bên tai anh: “Đứa bé này lớn như vậy, bịt kín mắt vào, đừng để thằng bé nhớ kỹ lai lịch!” Sau đó anh bị một chiếc áo lông màu xanh toả ra mùi hôi thối bọc lấy đầu, ánh mặt trời xuyên qua áo lông đâm vào ánh mắt hoảng sợ của anh, đau nhức.

Nét cười trên mặt thu liễm rất nhiều, im lặng thật lâu, ngay khi Lý Huyền cho rằng anh sẽ không trả lời, Lâm Hi đột nhiên mở miệng nói: “Bởi vì tôi đã bị bắt đi như vậy.”

Lý Huyền ngạc nhiên nhìn về phía anh, lại nghe thấy anh chậm rãi nói: “Tôi đi lạc mất mẹ ở trung tâm thương mại, cũng có một người phụ nữ như thế này, cầm kẹo nói với tôi, muốn dẫn tôi đi tìm mẹ, bà ta rất dịu dàng, tôi đi cùng bà ta……”

“Tôi ngây ngốc trong một gia đình xa lạ suốt bảy năm, ba năm đầu, mỗi ngày tôi đều mong chờ, có một ngày bố mẹ sẽ tìm được tôi, đưa tôi rời đi, nhưng sau này, hy vọng từng ngày biến thành thất vọng, tôi oán hận họ, nhất định họ đã có đứa con mới, không cần tôi……”

“Mãi đến khi cảnh sát đưa tôi về, chào đón tôi không phải vòng ôm ấm áp của bố mẹ, mà là di ảnh của họ…”

Đây là lần đầu tiên Lý Huyền nghe thấy anh lấy ngữ điệu đứng đắn mang chút bi thương nói chuyện, tim cô theo lời nói nhàn nhạt của anh, phập phồng đau đớn.

Cô ngồi xuống bên người Lâm Hi, cầm tay anh, tìm từ để an ủi anh.

Lâm Hi lại thuận thế cọ lại gần, dùng sức ôm lấy eo cô, dán mặt vào trước ngực cô.

??? Hết chương 23

Lời editor: Hừm hừm, bạn Hi lại kiếm lí do đáng thương để ăn đậu hũ mẹ Huyền rồi:”> Chương này có ông bác sĩ đáng yêu ghê, nói phát trúng phóc tim đen luôn à ^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện