Giờ phút này Dung Hoan xấu hổ tột cùng, dùng áo khoác nhanh chóng che lại phong cảnh kiều diễm trước ngực, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Không… không có kiểu khác nữa ạ.”

Từ góc độ của Phó Tư Diễn nhìn qua, cô gái nhỏ mặt mũi đỏ bừng trông không khác gì quả hồng, ngay cả chiếc cổ thiên nga trắng tuyết cũng nhuộm màu hồng đào, trái cổ của anh không tự chủ được mà di chuyển, anh dời tầm nhìn đi rất nhanh, trong ngực hiện lên một chút… khô nóng.

Cũng may lúc này, giọng của Thôi Tinh Dữu phá tan bầu không khí kì diệu: “Hoan Hoan vừa rồi chị…”

Cô ấy nói được một nửa, đẩy cửa đi vào đã nhìn thấy hai người đang đứng nhìn nhau, nghe thấy giọng cô ấy, Dung Hoan lập tức lùi về sau một bước.

Thôi Tinh Dữu thấy rõ mặt của người đàn ông: “Chú là chú của Dung Hoan…?”

“Ừ.” Phó Tư Diễn đi lên trước vài bước, chỉ vào món Nhật trên bàn, nói với Dung Hoan: “Nhớ ăn đồ ăn, đừng để đói, nhé?”

Dung Hoan gật đầu.

Thôi Tinh Dữu nhìn bộ dạng sắp đi của Phó Tư Diễn, cô ấy vội mở miệng ngăn cản: “Không được, cháu đi ăn cơm chiều trước, chú cứ ngồi ở đây đi.” Cô ấy nhìn về phía Dung Hoan đang kinh ngạc, đáy mắt hiện lên nụ cười gian xảo: “Em ăn cơm xong nhớ tới phòng trang điểm, trước 5 giờ rưỡi nhé.”

Dứt lời, cô ấy dứt khoát rời khỏi, đóng cửa lại.

Dung Hoan: “…”

Chẳng lẽ, tâm tư của cô đối với Phó Tư Diễn bị Thôi Tinh Dữu nhìn ra?!

Xong rồi xong rồi.

Đang lúc trong đầu Dung Hoan xoay tròn lung tung, lại nghe thấy tiếng cười của người đàn ông: “Còn không qua ăn? Ngẩn người làm gì vậy?”

“À…”

Phó Tư Diễn ngồi trên sô pha, Dung Hoan đi qua, ngồi xuống vị trí cách hai bàn tay, nhận lấy chiếc đũa anh đưa qua.

Anh ân cần giúp cô mở nắp, đặt trước mặt cô, Dung Hoan phát hiện đều là đồ cô thích ăn, sashimi tôm, sashimi cá hồi, sashimi bạch tuộc vân vân.

Nhìn thấy đồ ăn ngon, tâm tư thừa thãi của cô bay hết, chỉ lo ăn.

Cô nàng cắn mỗi miếng một nửa, không bận tâm đến tướng ăn chút nào, nhai đến nỗi hai quai hàm nhỏ phình ra, hai má trắng như tuyết giống như bánh bao nhỏ, Phó Tư Diễn nhìn, khóe môi cong lên.

“Ăn ngon không?”

Động tác nhai trong miệng Dung Hoan lập tức dừng lại, quay đầu đã đối mặt với đôi mắt hoa đào nhướng lên của anh, cô nhanh chóng nuốt xuống, mặt lại nóng lên: “Dạ…”

Tốt xấu gì Phó Tư Diễn cũng đang ở cạnh, cô vẫn nên bớt bớt lại…

Anh rút khăn giấy đặt vào lòng bàn tay cô, không quên dặn dò: “Ăn chậm một chút, đâu có ai giành với cháu.”

“Chú không ăn sao?” Vậy bữa tối anh thu xếp thế nào? Người đàn ông nhìn trong hộp còn lại một miếng sasimi cá hồi, chỉ vào nó, Dung Hoan gắp lên đưa đến bên miệng anh, người đàn ông há miệng ăn vô cùng tự nhiên.

Dung Hoan tiếp tục ăn, chậm rãi thưởng thức vị của động tác cô vừa làm, cô thế mà lại đút cho anh ăn?!

Muốn che mặt…

Bây giờ tâm tư của cô rất nhạy cảm, một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ khiến cô suy nghĩ lung tung. Nhưng giờ phút này ——

Anh ở bên cạnh cô, chính là sự thỏa mãn lớn nhất.

Cô ăn, nghe thấy anh hỏi: “Cháu đã chuẩn bị xong cho tối nay chưa? Có hồi hộp không?”

“Có chút chút ạ…”

Anh xoa đầu cô, khóe miệng mỉm cười: “Căng thẳng cái gì? Chú ở đây.”

“…” Chính là vì anh đến xem, cô mới hồi hộp.

“Ngày mai là cuối tuần, có bận gì trên trường không?” Anh hỏi.

Cô ngẫm nghĩ, lắc đầu, anh nói ngay: “Vậy tối nay diễn xong, chú đón cháu về nhà.”

“Cháu hẹn với đám Dữu Tử tối nay diễn xong sẽ đi ăn khuya rồi…”

Thấy anh không nói gì, cô bổ sung ngay lập tức: “Ăn khuya xong, chú có thể tới đón cháu không?”

“Được.”

Cô nở nụ cười thầm.

-

Sau khi ăn uống xong, Dung Hoan nhìn thời gian cũng xấp xỉ đến nên đi đến phòng trang điểm, bên trong đã có rất nhiều người tới, Dữu Tử tới tìm cô khi đã đến giờ.

Bọn họ có mời chuyên viên trang điểm, nhưng “sư nhiều cháo ít”, mọi người chỉ có thể xếp hàng, vốn dĩ đến lượt Dung Hoan, có một cô gái tóc nâu đi thẳng đến ngồi xuống trước gương, thản nhiên lên tiếng: “Chuyên viên trang điểm, giúp tôi trang điểm trước nhé.”

Dữu Tử thấy vậy không vui: “Cậu dựa vào cái gì mà chen hàng?”

Cô nữ sinh tóc nâu vốn không vừa mắt Dung Hoan, bởi vì Dung Hoan cướp vị trí biểu diễn piano của cô ta, giờ phút này cô ta bèn mượn cách này để làm cô khó chịu: “Lát nữa tôi diễn bài đầu tiên, đương nhiên phải trang điểm trước, các cậu gấp gáp như thế làm gì.”

“Cậu chen ngang mà còn lý sự à?!” Dữu Tử tức giận.

Nhưng Dung Hoan lại nắm tay cô ấy để cô ấy đừng so đo: “Cậu ta nên trang điểm trước, dù sao phải phủ nhiều lớp phấn như vậy.”

Âm lượng của Dung Hoan không lớn, nhưng vừa vặn có thể khiến cô gái tóc nâu nghe thấy, cô ta giận đến nỗi muốn mắng, lại đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo trong gương của Dung Hoan, lập tức chột dạ sợ hãi.

Chờ đến 6 giờ, vẫn chưa tới lượt Dung Hoan, cô dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài một chút, trùng hợp nhìn thấy Phó Tư Diễn.

Anh đang gọi điện thoại ngoài thính phòng, nhìn thấy Dung Hoan, anh nói vài câu với đầu bên kia rồi cúp máy, dụi điếu thuốc trên tay, đi về phía cô.

“Trang điểm xong rồi?”

Làn da của Dung Hoan rất đẹp, nhìn qua đã trang điểm hay không trang điểm cũng không khác gì nhau.

“Vẫn chưa…”

Cô nói cô còn đang đợi, Phó Tư Diễn nhìn giờ, hỏi cô có kịp không.

“Chắc là kịp ạ.” Cô là bài thứ hai.

Phó Tư Diễn nghe giọng điệu không xác định này của cô, lập tức gọi một cuộc điện thoại khác.

“… Ừ, ngay lập tức.”

Dung Hoan không hiểu nguyên do, anh nói: “Đi thôi, về phòng nghỉ, chuyện trang điểm chú giúp cháu.”

Cô chẳng hiểu đầu cua tai nheo về lại phòng nghỉ một lần nữa, chẳng mấy chốc đã nghe tiếng gõ cửa, mở cửa là Kế Sâm dẫn theo mấy người đi vào.

“Chào ngài Phó.” Người phụ nữ đi đầu cúi người.

Phó Tư Diễn chỉ vào Dung Hoan: “Giúp cô ấy trang điểm.”

Mấy người gật đầu, bắt đầu hành động, giờ Dung Hoan mới biết Phó Tư Diễn đi giúp cô gọi một đội trang điểm chuyên nghiệp tới.

Chỉ trong phút chốc cô đã trang điểm và làm tóc xong, thợ tạo hình nói được rồi, Dung Hoan lập tức quay đầu nhìn về phía người đàn ông trên sofa, biểu cảm có chút ngượng ngùng.

Phó Tư Diễn đứng lên, đi đến trước mặt cô quan sát, cuối cùng nói: “Rất đẹp.”

Cô rũ mắt mỉm cười.

-

7 giờ, dàn nhạc bắt đầu diễn tấu chính thức, đầu tiên là một bài giao hưởng.

Hôm nay khách mời ngồi trong thính phòng chật ních, thậm chí còn có phóng viên tới, đây là lần đầu đoàn nhạc "Theo đuổi giấc mơ" thử hợp tác cùng học sinh cấp ba, cũng có thể xem là lần đầu tiên mở đường ở trong nước.

Bản giao hưởng piano của Dung Hoan là bài thứ hai, lúc này cô đang ở cánh gà đợi lên sân khấu. Ai ngờ Thôi Tinh Dữu đi tới, nói ra một chuyện khiến cô khiếp sợ: “Hôm nay chú em tới một mình sao?”

“Chắc là vậy. Sao vậy chị?”

“Chị vừa mới quay lại, thấy sao chú ấy vẫn luôn nói chuyện với một người phụ nữ ngồi bên cạnh, hình như hai người đó đến cùng nhau.”

Biểu cảm của Dung Hoan đờ ra, cô bước ra theo bản năng, lại bị Dữu Tử ngăn lại: “Em định đi đâu? Sắp tới lượt chúng ta rồi.”

Dung Hoan không làm ra hành động gì khác nữa.

Sau đó, tới bài thứ hai, đám Dung Hoan lên sân khấu. Ánh đèn màu cam trên sân khấu rọi xuống khuôn mặt tinh xảo của cô, cô lại không có tâm trạng hồi hộp, ánh mắt tìm kiếm bóng hình người kia.

Nhưng cô đã nhanh chóng tìm được người đàn ông ngồi giữa hàng phía trước đặc biệt thu hút tầm mắt của người khác kia. Trong một giây cô đối diện với con ngươi của Phó Tư Diễn, cô cũng nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh anh.

Từ Nhụy Sương.

Cơ thể cô ta nghiêng về phía Phó Tư Diễn, che miệng đang nói gì đó.

Trong lòng Dung Hoan bị đâm một phát, cảm thấy ánh đèn trên đỉnh đầu chói qua đôi mắt, khiến cô không nhìn thấy rõ.

Cô dời tầm mắt, nụ cười bên miệng vẫn giữ nguyên độ cong, nhưng ánh sáng trong đáy mắt lại biến mất không còn.

Đi đến trước piano, cô ấn phím đàn, bắt đầu độc tấu piano một đoạn ngắn.

Nửa đoạn đầu của bản nhạc này là đê mê chậm rãi, mang theo sự đau thương nồng nàn. Có lẽ là Dung Hoan nhìn thấy màn vừa nãy, cả người chìm sâu trong bi thương, đàn vô cùng tốt, cũng khiến tất cả mọi người nhập tâm vào cảm xúc bi thương này. Thậm chí có người lau nước mắt.

Ca khúc trầm thấp rót vào tâm tình cô, ngược lại khiến cho khúc nhạc này được diễn giải rất tốt. Tiếp theo các nhạc cụ khác gia nhập, phối hợp ăn ý.

Sau khi khúc nhạc kết thúc, nơi biểu diễn bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Dung Hoan đứng dậy, cúi người.

-

Tối nay Từ Nhụy Sương được bạn bè mời, tới nghe buổi trình diễn này. Lúc cô ta đến nơi, mới nhận được cuộc gọi bạn gọi tới nói công ty mở họp đột xuất không tới được.

Từ Nhụy Sương đành một mình đi vào. Ai ngờ đi tới cửa, lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen mắt.

Người đàn ông mặc âu phục đi giày da, được ủi phẳng phiu đến nỗi không có một hạt bụi nhỏ, trên khuôn mặt anh tuấn là đôi mắt sắc bén, hoàn mỹ không tì vết.

Cô ta rất kinh ngạc.

Cô ta nhìn thấy anh ngồi một mình, trong lòng nhúc nhích, một lát sau đi đến bên anh, ngồi xuống ở ghế bên cạnh anh: “Anh Phó, trùng hợp quá.”

Phó Tư Diễn quay đầu liếc nhìn cô ta một cái, thờ ơ đáp trả, không định nói thêm gì.

Từ Nhụy Sương chủ động tiếp lời: “Anh cũng thích ban nhạc này sao?”

“Không, tôi tới xem cháu gái tôi biểu diễn.”

“Cháu gái anh?” Từ Nhụy Sương cong môi: “Tới đây biểu diễn, thật là giỏi quá.”

Cô ta hỏi chút chuyện về Dung Hoan, chờ đến khi Dung Hoan lên sân khấu, cô ta nhìn thấy Phó Tư Diễn lấy điện thoại ra chụp một tấm, cô ta hỏi: “Là cô bé tóc dài đầu tiên bên tay trái sao?”

“Ừ.”

Dung Hoan đàn cực kỳ hay, Từ Nhụy Sương phát hiện ánh mắt của Phó Tư Diễn đặt thẳng trên người Dung Hoan không dời đi chút nào, cô ta nghiêng người nhỏ giọng khen: “Cháu gái anh đàn piano tốt quá, cô bé bắt đầu học piano từ khi nào vậy?”

Cô ta cố gắng nói chuyện, nhưng người đàn ông nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt: “Cô Từ, có ai nói cho cô biết lúc nghe nhạc phải giữ yên lặng chưa?”

Từ Nhụy Sương xấu hổ đến nỗi không nói thêm câu nào.

-

Biểu diễn kết thúc, mọi người đều rất vui vẻ, Dữu Tử giữ chặt tay Dung Hoan: “Đi thôi Hoan Hoan, ăn khuya đi!”

Mấy người bạn tốt nói muốn đến mở tiệc ăn mừng nhỏ, Dung Hoan chỉ cười nhẹ, nhìn qua có vẻ không hăng hái lắm.

Mấy người đi ra ngoài, vài bước sau cô giật mình đứng tại chỗ, nhìn Phó Tư Diễn và Từ Nhụy Sương đi về phía cô.

“Chú Phó…”

Phó Tư Diễn đi đến trước mặt cô, hơi cong lưng, xoa đầu cô: “Tối nay Hoan Hoan đàn cực kỳ hay.”

Cô cong khóe môi rất nhẹ, sau đó tầm mắt dời về phía Từ Nhụy Sương, người sau cười cười: “Cháu gái anh thật giỏi.”

Từ Nhụy Sương giới thiệu bản thân với Dung Hoan, Dung Hoan cụp mắt, không muốn nói gì với cô ta hết.

Phó Tư Diễn nhìn ra ý chống đối nơi đáy mắt cô, không nói thêm gì, hỏi cô bây giờ còn muốn ăn khuya không, có muốn anh đưa cô đi không.

Dung Hoan lắc đầu, nhạt giọng nói: “Cháu tự đi cùng Dữu Tử, chú… đưa cô Từ về đi, đã trễ thế này rồi.”

Cô không muốn ở lại thêm, nói một câu gặp lại sau với anh, rồi kéo Thôi Tinh Dữu rời đi.

Từ Nhụy Sương nhìn sắc mặt Phó Tư Diễn hơi trầm xuống, nói: “Đi thôi.”

Hai người đi đến bãi đỗ xe, tới cạnh xe, anh mở cửa, Từ Nhụy Sương đang định ngồi vào, đã nghe thấy người đàn ông nói với trợ lý: “Đưa cô Từ về nhà, tôi đi dạo xung quanh một chút.”

Từ Nhụy Sương ngẩn ngơ, cũng nghe ra ý cố tình xa cách trong giọng nói anh, miệng cô ta lại không tự chủ được mà trêu chọc: “Anh Phó đúng là không muốn ở cùng tôi lâu nhỉ.”

Tay anh Phó đặt trên cửa xe, ngẩng đầu nhìn vào mắt cô ta, trong mắt là bóng sáng lạnh nhạt, im lặng đồng ý.

Đầu ngón tay của Từ Nhụy Sương véo vào lòng bàn tay, trên mặt vẫn cười mà ngồi xuống.

Xe lùi ra sau, Phó Tư Diễn đốt một điếu thuốc, phun ra mấy ngụm, không hiểu sao ngực hơi nghẹn lại, anh đi về phía trước, trùng hợp nhìn thấy Dung Hoan cùng mấy người bạn đi qua con đường đối diện.

Sau đó, anh lại lựa chọn đi theo.

Nhóm Dung Hoan tìm được một quán ăn khuya gần đó, ngồi xuống, gọi đồ ăn xong, Dung Hoan lập tức mở bia.

“Hoan Hoan em ăn đồ ăn rồi hẵng uống rượu.”

Dữu Tử không cản được, Dung Hoan nuốt mạnh mấy ngụm, mọi người cho rằng cô đang vui, Dữu Tử lại nhìn ra hết, cô ấy nhỏ giọng hỏi Dung Hoan: “Là bởi vì chú em sao?”

Dung Hoan ngây người, lên tiếng phủ nhận: “… Không có.”

“Em lừa được chị sao? Chị không lớn hơn em bao nhiêu, nhưng chuyện yêu đương đã trải qua rất nhiều.”

Dung Hoan cười, bất đắc dĩ cúi đầu: “Dữu Tử, chị đừng hỏi…”

Dữu Tử buông tiếng thở dài, vỗ vai cô: “Được, chị không hỏi…”

Dung Hoan không động đũa được mấy lần, lần đầu tiên uống cả chai bia, cô nhanh chóng cảm thấy váng đầu hoa mắt, hơi chóng mặt.

Cô đứng lên, nói với Dữu Tử là ra ngoài một chút.

Đi đến con đường bên ngoài, cảm giác nóng bức của quán ăn khuya chợt biến mất, thứ thổi tới người chính là gió lạnh mùa đông.

Giờ phút này người qua lại không có bao nhiêu, đèn đường từ mù chiếu xuống quầng sáng lờ mờ.

Cô đứng một mình, nhìn dòng xe thưa thớt qua lại, đôi mắt bị gió thổi nóng lên.

Cô lấy điện thoại, gọi điện.

“Uầy, cô gái ——” Tiếng cười hì hì của Hề Phán truyền đến: “Nhớ tớ phải không?”

Hề Phán chờ Dung Hoan nói chuyện, lại phát hiện bên kia không có tiếng gì, vài giây sau truyền đến tiếng nức nở của Dung Hoan.

“Cậu sao vậy?! Đừng khóc, nói với tớ là xảy ra chuyện gì rồi? Không phải biểu diễn thất bại chứ?!”

Dung Hoan lắc đầu: “Không có…”

“Là… bởi vì chú Phó?”

Dung Hoan không trả lời.

Hề Phán đau lòng thở dài: “Chú ấy là cái rắm gì để cậu khóc, vì đàn ông khóc lóc cái gì?”

Dung Hoan cắn môi nghẹn ngào, cảm xúc chua xót ấp ủ mấy hôm nay lập tức theo men say mà phóng thích ra: “Chú ấy không phải rắm…”

“Tớ, mẹ nó…” Hề Phán chán nản.

Dung Hoa ngồi xổm xuống, ôm chân, tiếng khóc cũng run run: “Phán Phán, tớ không muốn chú ấy ở cùng người phụ nữ khác, tớ ích kỷ quá, nhưng tớ thật sự rất thích chú ấy…”

Anh là kho báu của một mình cô, bây giờ sắp bị người khác khai quật.

Sao cô có thể hi vọng xa vời rằng anh vĩnh viễn thuộc về cô chứ…

Cô ngồi xổm che mặt rơi nước mắt. Lúc này, tiếng bước chân đến gần, một người đàn ông đi đến trước mặt cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện